
Chương 11: Lời Nguyền Dưới Bóng Đèn
Bạn nắm tay Lạc Dạ, dù lời gã mặt nạ – "Ngươi là một phần của Thất Vũ" – vẫn cào xé trong lòng. "Tui tin anh," bạn thì thào, dù nghi ngờ làm tim bạn nặng trĩu. Lạc Dạ gật đầu, ánh mắt sáng lên, nhưng pha chút đau buồn. "Tốt," hắn nói, giọng trầm. "Nhưng tầng mộng này sẽ không dễ dàng."
Cánh cửa đá mở ra, ánh sáng xanh nuốt chửng bạn. Bạn mở mắt, và... gì thế này? Một hành lang dài, đèn lồng đỏ treo lơ lửng, ánh sáng lập lòe như đang thì thầm. Tường đá khắc hoa văn Thất Vũ, nhưng giờ chúng di chuyển, như rắn bò, làm bạn nổi da gà. "Chết rồi, chỗ này rùng rợn quá!" bạn lẩm bẩm, bám chặt vào Lạc Dạ.
Hắn dẫn bạn đi, kiếm cầm chặt, ánh mắt quét quanh. "Tầng mộng này là lời nguyền," Lạc Dạ nói, giọng lạnh buốt. "Nó sẽ đào sâu vào nỗi sợ của ngươi. Đừng rời khỏi ta." Bạn gật đầu, nhưng tim bất an. "Nỗi sợ? Tui sợ gì chứ?" bạn hỏi, giọng run run. Hắn liếc bạn, ánh mắt dịu đi. "Ngươi sẽ biết" hắn nói. "Nhưng ta ở đây."
Đột nhiên, một tiếng rít vang lên, như cỗ máy Thất Vũ đang sống dậy. Hành lang rung chuyển, và từ bóng tối, cô gái áo trắng xuất hiện, mảnh kính lấp lánh trong tay. "Ngươi vẫn đi theo hắn?" cô ta hỏi, giọng lạnh như băng. "Hắn là lời nguyền của ngươi, ngươi biết mà."
Bạn kiểu không thể tin vào mắt mình, quay sang Lạc Dạ. "Cô ta nói gì? Anh là lời nguyền?" bạn hỏi với giọng đầy nghi ngờ. Hắn im lặng, ánh mắt tối lại, rồi bất ngờ kéo bạn vào lòng, ôm chặt. "Đừng nghe cô ta," hắn thì thầm, hơi thở phả vào tai bạn. "Ta là kẻ bảo vệ ngươi, dù phải trả giá bằng tất cả."
Nhưng trước khi bạn kịp đáp, hành lang nứt ra, để lộ một căn phòng nhỏ. Trong đó, một cỗ máy Thất Vũ nhỏ phát ánh sáng xanh, và bên cạnh là một bức gương, phản chiếu bạn – nhưng không phải bạn. Người trong gương cười lạnh, nói: "Ngươi nghĩ mình là thật? Hay chỉ là một mảnh ký ức mà Lạc Dạ tạo ra?"
Bạn lần này lại cực kỳ sợ hãi câu nói đó và vô tình lùi lại va ngay vào trong lòng Lạc Dạ. Hắn ôm bạn chặt hơn, kiếm lóe ánh bạc. "Cô ta chỉ là ảo ảnh" hắn nói. Nhưng cô gái áo trắng cười: "Ảo ảnh? Hay chính hắn là ảo ảnh, kẻ đang lật trang truyện này?"
Cỗ máy rung lên, ánh sáng xanh bắn ra, và một ký ức lóe lên: bạn và Lạc Dạ trong một con hẻm tối, hắn che cho bạn khỏi một lưỡi dao, máu chảy xuống áo đỏ. "Ta sẽ không để ngươi chết," hắn nói trong ký ức. Bạn ngã xuống, ôm đầu, nước mắt chực trào. "Anh... anh từng cứu tui? Ngoài kia?" bạn hỏi, giọng run.
Lạc Dạ nhìn bạn, ánh mắt đau đớn. "Ta đã cứu ngươi," hắn nói. "Và ta sẽ làm lại, dù phải trở thành gì."
Cô gái áo trắng bước tới, mảnh kính giơ cao. "Chạm vào," cô ta nói. "Ngươi sẽ biết hắn là ai – và ngươi là gì." Một cánh cửa đá hiện ra cuối phòng, ánh sáng xanh rọi vào. Lạc Dạ kéo bạn về phía cửa, giọng khàn: "Tin ta. Đi với ta."
Bạn đứng đó, tim đập loạn, bị giằng xé giữa Lạc Dạ và cô gái. Hơi ấm của hắn làm bạn rung động, nhưng ký ức và mảnh kính khiến bạn nghi ngờ.
Bạn sẽ làm gì? Đi qua cánh cửa với Lạc Dạ, hay chạm vào mảnh kính của cô gái?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro