Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mạc Vấn Quân Tâm


Tác phẩm: Mạc Vấn Quân Tâm

Tác giả: Đại Bạch Thái và Tiểu Thảo Môi (Rau Cải Trắng và Dâu Tây Nhỏ)

Thể loại: Đồng nhân văn, ngược tâm, HE

Số chương: 6 chương

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn (22.10.2016 – 1.12.2016)

Edit & Beta: Fin

Đôi lời: Một hố Ân Tôn cực kỳ dễ thương X"D thỉnh chư vị không mang truyện đi lung tung.

Fact nhỏ: Bạn tác giả bộ "" cũng nhảy hố "Mạc Vấn Quân Tâm" của bạn Rau Cải Trắng, còn vào topic comment thân quen các kiểu =)) đúng là fan Ân Tôn đi đâu cũng gặp nhau X"D

Tiết tử

Trên đỉnh Thiên Sơn.

Một thân ảnh màu trắng lặng lẽ đứng dưới tàng cây, một cơn gió thổi qua làm tung lên mái tóc bạc, theo làn gió nhè nhẹ phiêu trong không trung là một thứ từ khóe mắt bạch y nhân kia chảy xuống...

Là lệ sao.

Hồi lâu, Bạch y nhân mới chậm rãi cúi đầu, mở ra tay.

Lẳng lặng nhìn khối ngọc bội trong tay, ở chính giữa được khắc một hàng chữ bắt mắt, đã từng rất lưu luyến bịn rịn, nhưng bây giờ lại thay đổi đến mức chói mắt.

Chỉ vì từ đây, người kia sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa.

Hôm nay, là ngày đại hôn của hắn.

Nhưng mà, Lão ma đầu, khi đó là ta không hiểu.

Bây giờ ta hiểu rồi, tiếc là đã không còn kịp nữa...

Bạch y nhân cứ lặng lẽ đứng bên cạnh vách núi như vậy, mặc cho gió thổi y phục bay phần phật, tóc bạc tung bay, y nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, lẳng lặng đứng trong gió nhìn về phương xa.

Ngày hôm đó, Cung chủ Ân Hậu của Thiên Ma Cung từng khiến chốn võ lâm giang hồ chỉ cần nghe tên là đã biến sắc đột nhiên tuyên bố rút khỏi võ lâm, nguyên nhân không rõ.

Ngày hôm đó, phái Thiên Sơn chính thức trở thành võ lâm đệ nhất đại phái, tân chưởng môn là Lục Phong tiếp nhận môn phái, mà Thiên Tôn không biết đã đi đâu.

Chương 1

Đảo mắt lại một năm nữa

Tháng năm ở Khai Phong ý xuân dạt dào, một vùng an lành. Hơn nữa gần đây Khai Phong không có quái án nào cần tra, Bao đại nhân vô cùng vui vẻ.

Đằng sân sau, Bao đại nhân đi tới hậu viện thì thấy đám nha hoàn đang rất bận rộn.

"Đại nhân, ngài xuống đấy à."

"Ừ, các ngươi bận cái gì đấy?"

"À, đại nhân, không phải sắp đến Đoan Ngọ rồi sao, trước Cửu vương phủ có sai người gửi thư tới nói tiểu vương gia rất nhớ mọi người, lòng muốn cùng mọi người trải qua tết Đoan Ngọ, đoán chừng bọn họ cũng sắp đến nên đám Tiểu Ngọc mới vội vàng quét bụi, giờ đang dọn dẹp khách phòng đây."

"À, tính ngày một chút, đúng là sắp tới rồi, bổn phủ đã lâu không thấy Công Tôn tiên sinh, cũng có chút nhớ." Bao đại nhân vuốt vuốt chòm râu, "Đúng rồi, Triển hộ vệ về chưa? Hôm nay hoàng thượng có ban thưởng bánh ngọt, bổn phủ biết Triển hộ vệ thích nên có mang về một ít."

"Bẩm đại nhân, Triển hộ vệ đi tuần phố vẫn còn chưa về."

"Ừ, không sao, đợi y về ngươi giao cho y, bổn phủ..." Đang muốn nói tiếp, trước mắt bỗng loáng lên một bóng người, bạch y bay theo gió, Bao đại nhân lấy lại bình tĩnh, mới nhìn rõ người trước mắt chính là Thiên Tôn.

"Hóa ra là Thiên Tôn, Thiên Tôn biệt lai vô dạng a."

Lại thấy Thiên Tôn một bộ tức giận, gật đầu một cái, "Ngọc Đường đâu?"

Bao đại nhân thấy vậy thì bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng này chắc chắn là lại cùng Ân Hậu tiền bối cãi nhau rồi a! Cõi đời này có thể chọc cho Thiên Tôn giận thành vậy, tuyệt đối không có người thứ hai. Bao Chửng liếc mắt ra hiệu với mấy hạ nhân, đám hạ nhân hiểu ý liền vội vã ra ngoài tìm viện binh tới.

Viện tử này không cần phải tu sửa lại nữa, tuy rằng khẳng định mình không cần phải bỏ bạc ra, nhưng là...

Bao đại nhân xoa xoa trán, "Nếu Thiên Tôn không ngại ở đây chờ một lát, Bạch thiếu hiệp và Triển hộ vệ đi tuần sắp về rồi, bổn phủ còn có chuyện quan trọng, trước xin thất lễ."

Sau đó, Bao đại nhân liền vội vã rời khỏi hậu viện.

Không nên dẫm vào vết xe đổ, loại chuyện như vậy vẫn nên để cho hai tiểu tử kia quan tâm mới đúng.

Chỉ chốc lát, hai bóng người một đỏ một trắng vội vội vã chạy tới cứu hỏa.

"Sư phụ!"

Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, mếu máo, "Ngọc Đường, lão già kia lại khi dễ người ta, ngươi giúp ta đi chỉnh hắn."

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, liếc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mi tâm, "Ngoại công sao lại chọc giận người vậy? Là trộm rượu của người hay là đoạt tranh họa a?"

"Không cho gọi Lão ma đầu đó! Ai cho ngươi gọi hắn là ngoại công ! Không được kêu ngoại công!" Thiên Tôn giận dỗi.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, hai ông lão này gộp lại cũng đã hai trăm năm mươi tuổi rồi, nhưng ngày nào cũng cãi qua cãi lại như thế.

Triển Chiêu nhích lại gần Thiên Tôn, "Sư phụ, ngoại công lớn tuổi hơn chúng ta, chúng ta không thèm chấp ông ấy, người xem Ngọc Đường mấy hôm trước có mua cho người bức thư họa của Nhan Chân Khanh, không phải người rất muốn có sao?"

"Thật ư? Ở đâu?" Thiên Tôn vừa nghe ánh mắt liền sáng lên, lập tức hết giận cầm cánh tay Bạch Ngọc Đường lắc lắc, "Mau lấy ra cho vi sư xem một chút! Mau lấy ra!"

Bạch Ngọc Đường bèn mang thư họa ra cho Thiên Tôn coi, Thiên Tôn lập tức cười híp mắt cầm lấy ngồi sang một bên, "Vẫn là Ngọc Đường ngoan nhất, không giống lão già kia, lúc nào cũng chọc ta tức giận."

"Còn dám nói xấu ta?" Trước mắt lại rơi xuống một người, chính là Lão ma đầu trong miệng Thiên Tôn, Ân Hậu bất đắc dĩ thở dài, nhìn Triển Chiêu, "Con mèo chết bầm, vì dỗ Lão quỷ này mà ngay cả ngoại công mình cũng dám bán?"

Triển Chiêu âm thầm nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười cưng chiều, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Triển Chiêu, nhìn Ân Hậu, "Ngoại công, Miêu Nhi không có ý đó đâu, y chỉ lo lắng cho sư phụ con thôi."

Ân Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi được rồi." nói xong ngồi xuống bên cạnh Thiên Tôn, "Lão quỷ, còn tức giận sao?"

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu một chút rồi quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn.

"Được rồi, không phải chỉ thua một ván cờ thôi sao, lần sau ta nhường ngươi!"

"Cái gì mà nhường ta? Rõ ràng vốn là ta thắng mới đúng!" Thiên Tôn trợn mắt.

"Vậy ai nhường ngươi quân cờ ngươi đánh sai chỗ?"

"Do ta không cẩn thận thì sao nào! Chỉ đánh nhầm chỗ mà thôi, ngươi dựa vào đâu mà không cho ta đánh lại?"

"Cờ đánh rồi không được hối hận a!"

"Ta cũng không hối hận nha! Ta chỉ muốn đánh xuống bên cạnh thôi! Nên trách ngươi cố ý nói chuyện quấy rối ta!"

"Vậy ai bảo ngươi phân tâm a!"

"Lão già kia ngươi tìm đánh phải không?"

"Tới thì tới! Sợ ngươi chắc!"

Nói xong, trong lòng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng yên lặng đếm tới ba, vèo một tiếng quả nhiên không còn ai bên cạnh nữa, nhìn lên trên nóc nhà, hai người một trắng một đen đánh đến nan giải khó phân.

Triển Chiêu nhìn hai người trên nóc nhà một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, "Bao lâu?"

Bạch Ngọc Đường vuốt cằm, "Ừm... Nửa canh giờ đi."

"Ta đói bụng rồi."

Bạch Ngọc Đường khẽ véo nhẹ mặt Triển Chiêu, "Ta bảo Thần Tinh Nhi đi Thái Bạch Cư, chắc cũng sắp về rồi."

Triển Chiêu cười híp mắt, "Ta muốn ăn cua."

"Thuyền của Hãm Không Đảo ngày mai sẽ đến." Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cầm lấy mấy sợi tóc bên tai Triển Chiêu bị gió thổi tán loạn lại, thuận tiện xoa xoa vành tai y.

"Ta nói, thành hôn đã mấy năm rồi, còn chưa đủ chán a!"

Hai người hồi thần, không biết nhị lão đánh xong từ khi nào, lúc này đang ngồi ở bàn ghế đá bên cạnh nhìn hai người bọn họ.

Hai người nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Bạch Ngọc Đường xoay mặt, "Ngày hôm nay đánh xong nhanh vậy?"

Thiên Tôn trừng Bạch Ngọc Đường, "Ta muốn uống Lê hoa tửu của Hãm Không Đảo." nói xong bèn cầm lấy thư họa tiếp tục thưởng thức, Ân Hậu ở một bên với đầu nhìn, "Của ai a? Cho ta nhìn một chút!"

Nói xong, liền định cướp đi.

Thiên Tôn cầm thư họa để sang một bên, "Không cho xem! Đây là đồ Ngọc Đường mua cho ta!"

"Nhìn một chút cũng không cho! Sao lại dễ giận như vậy!"

"Không cho!"

"Nhìn một chút!"

"Mới không cho!"

"Ta cứ xem!"

"Ta ứ cho đấy! Có bản lĩnh thì ngươi thử cướp đi nha!"

"Cướp thì cướp! Ai sợ ngươi!"

"Đã bảo là không cho!"

"Ta cứ cướp đấy!"

Sau đó, đột nhiên bỗng nghe thấy một tiếng rẹttt, bức thư họa bị xé thành hai nửa.

Ân Hậu sửng sốt nhìn sang Thiên Tôn bên cạnh, Thiên Tôn nheo lại mắt, vẻ mặt tức giận.

"Ân ma đầu!"

"Khụ khụ, ta cũng đâu phải cố ý, ai bảo ngươi không cho ta xem!"

"Hôm nay ta nhất định phải diệt ngươi!"

"Làm gì dễ giận như vậy, không phải chỉ là một bức thư họa thôi sao, hôm nào ta lại viết cho ngươi một tấm, dù sao ngươi cũng không nhìn ra thật giả."

"Ngươi cái lão già kia! Ta..."

Rầm, bàn đá ra đi.

"A! Ngươi đập nát đồ phủ Khai Phong, muốn ăn hèo hả."

Rầm, ghế đá ra đi.

"Ai nha! Hai mươi hèo."

"Lão ma đầu ngươi, hôm nay ta phải vì thiên hạ mà trừ hại!"

"Đánh thì đánh! Chẳng lẽ lại sợ ngươi!"

Sau đó, trên nóc nhà phủ Khai Phong, hai bóng người một đen một trắng lại đánh đến kịch liệt.

Triển Chiêu nhìn hai mảnh thư họa trên đất, có chút đau lòng, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, mếu máo, "Ngọc Đường, tâm đau."

Bạch Ngọc Đường hơi cong khóe môi, ghé sát bên tai Triển Chiêu nhẹ nhàng mở miệng, "Không sao, ta nhờ Công Tôn viết sẵn mấy chục tờ."

Triển Chiêu sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

Lúc này, Thần Tinh Nhi đã mang thực hạp tới, hai người nhìn một chút bèn ngồi xuống băng ghế bên cạnh, vừa nhìn sang chỗ hai người kia đánh nhau.

"Chà! Lâu rồi không gặp, phủ Khai Phong vẫn náo nhiệt như thế a!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ cùng Công Tôn đang đi tới, cười cợt, "Tiên sinh về rồi."

Công Tôn gật đầu cười, bỗng từ phía sau lao ra hai thân ảnh nho nhỏ, "Miêu Miêu, Bạch Bạch!"

"Tiểu Tứ Tử!"

"Triển đại ca, Bạch đại ca."

"Tiểu Lương Tử cao hơn rồi."

Tiểu Tứ Tử cũng nhìn thấy hai người trên nóc nhà đánh nhau thành một cục, miệng tròn vo, "Tại sao mỗi lần gặp Ân Ân cùng Tôn Tôn, bọn họ đều đang đánh nhau?"

Triệu Phổ và Công Tôn nhìn nhau cười một tiếng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời đỡ trán.

Thật mất mặt.

Tiểu Tứ Tử lại không hề phát giác mà tiếp tục mở miệng, "Cháu và Tiểu Lương Tử không hề gây gỗ nha."

Tiếp tục đỡ trán.

"Lẽ nào đây chính là cái mà Cửu Cửu thường nói, đánh là thân mắng là yêu ạ?"

"Tiểu Tứ Tử!" Công Tôn vội vã che miệng Tiểu Tứ Tử lại, thuận tiện trừng Triệu Phổ một cái.

Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, vô duyên vô cớ lại trúng tên, than thở.

"Vậy là cùng sống chung ạ."

Mọi người hít vào một hơi, nắm nhỏ này còn chưa hết mơ tưởng ư?

Mà hai người ở chân trời sau khi nghe xong đều ăn ý mà tạm ngừng tay, một giây sau liền xuất hiện ở hai bên trái phải ngay bên cạnh Tiểu Tứ Tử.

"Ta và Lão quỷ này cùng sống chung? Nằm mơ!"

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, sau đó lập tức vỗ tay, "Ân Ân và Tôn Tôn thật ăn ý nha."

Nhị lão ngẩn ra, lập tức liếc mắt nhìn nhau, trừng mắt, "Lão quỷ chết tiệt không được nói theo lời ta!"

Sau đó, "Ngươi muốn ăn đòn hả!"

"Sợ ngươi chắc!?"

Đang muốn đánh nữa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời mở miệng, "Sư phụ/Ngoại công, thức ăn sắp nguội rồi."

Nhị lão lúc này mới ngừng tay, lách người quay lại ngồi vào bàn đá, giương mắt nhìn đối phương một cái rồi liền quay đầu, mỗi người tự cầm lấy bát ăn cơm.

Tiểu Tứ Tử nhìn nhị lão giận dỗi, cười híp mắt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy vậy, trong lòng nhất thời 'Thịch' một cái, đột nhiên có loại dự cảm không hay.

Nhẹ nhàng kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhỏ giọng mở miệng, "Ngọc Đường, ngươi có cảm thấy..."

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái, "Ta có cảm thấy."

Triển Chiêu lại mở miệng, "Vậy chúng ta..."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Đừng hy vọng vào ta, ta không chắc Tiểu Tứ Tử cho lắm."

"Liệu có khi nào Tiểu Tứ Tử chọc giận cả ngoại công cùng Thiên Tôn luôn không a?"

"Tiểu Tứ Tử còn nhỏ, đoán chừng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ mấy chiêu đó, ta cảm thấy... sẽ không có chuyện gì đâu."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thủ thỉ nói chuyện, không nghĩ tới việc Công Tôn và Triệu Phổ cũng đang nghe.

Hai người có chút lúng túng, vừa muốn nói gì đó bỗng Triệu Phổ đột nhiên mở miệng, "Vạn nhất Tiểu Tứ Tử lộng khéo thành vụng, vậy hai vị này..."

Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, có chút bận tâm nhìn sang Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Tiểu Tứ Tử sẽ không bị diệt khẩu đấy chứ?"

Bốn người lại nhìn nhau, nháy mắt mấy cái sau đó nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn, trong lòng yên lặng nhỏ một giọt lệ đồng tình.

Bị bà mai Tiểu Tứ Tử này nhìn trúng, nhị lão quả thật cũng đành chịu, có điều Tiểu Tứ Tử dù sao cũng mang tâm tính tiểu hài tử, hai vị lão nhân lại không tiện cùng bé tính toán so đo, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng không suy nghĩ gì nhiều, Tiểu Tứ Tử cùng lắm chỉ bày được vài trò vặt, nhiều nhất là đem xài mấy chiêu từng sử dụng với mình lúc trước, không ảnh hưởng đến đại thể.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, trò náo loạn này của Tiểu Tứ Tử lại gây ra một chuyện đại sự.

Chương 2

Võ lâm trăm năm trước từng có hai nhân vật sất trá phong vân, hai người này một chính một tà, một là Thiên Tôn thống lĩnh đệ nhất chính phái Thiên Sơn của võ lâm, một là Ân Hậu sáng lập đệ nhất tà phái Thiên Ma Cung của võ lâm.

Có người nói võ công hai người không phân cao thấp, hơn nữa một chính một tà, theo đạo lý hai người hẳn phải dù đánh chết cũng không thèm qua lại mới đúng, nhưng mà sự thật lại không giống như người võ lâm suy đoán.

Nói bọn họ đối đầu, nhưng đã từng cùng liên thủ tiêu trừ Huyết ma Ngô Bất Ác, Ngô Bất Ác làm nhiều việc xấu cuối cùng chết trong tay Ân Hậu và Thiên Tôn.

Đến nay vẫn được đám võ lâm nhân sĩ bàn tán say sưa.

Nói bọn họ là lão hữu, nhưng mà bất kể là trên đỉnh Thiên Sơn hay bên trên Ma Cung đều có thể nhìn thấy hai người họ giao thủ, đao thật kiếm thật đánh suốt ba ngày ba đêm, bất phân thắng bại.

Sau đó không biết tại sao Ân Hậu lại buông câu từ nay rút khỏi giang hồ, cứ như vậy biến mất khỏi võ lâm, không còn liên quan gì nữa.

Mà Thiên Tôn cũng chọn một đệ tử tiếp nhận phái Thiên Sơn, từ đây biến mất khỏi phái, biến sạch bóng.

Không có ai biết bọn họ đã đi đâu.

Chỉ nghe đệ tử phái Thiên Sơn trong lúc vô tình có nhắc tới, bỗng đột ngột một ngày, mái tóc Thiên Tôn từ đen hóa bạc chỉ trong một đêm, từ đó không còn ai gặp được Thiên Tôn nữa.

Mãi đến trăm năm sau mới có lời đồn đãi truyền ra, nói Ân Hậu rút khỏi giang hồ là vì thành thân sinh con, nghe nói còn có cả ngoại tôn nữa, được Ân Hậu chọn làm chân truyền. Còn có, người từng nói sẽ không thu đồ đệ là Thiên Tôn bỗng dưng lại thu thêm một đồ đệ, hơn nữa còn là đồ đệ duy nhất được Thiên Tôn thừa nhận, y luôn mang theo bên người, sống tại Bách Hoa Cốc tự mình truyền thụ võ nghệ.

Sau đó nữa, võ lâm tân tú quật khởi, trong đó xuất sắc nhất chính là đồ đệ Thiên Tôn, được xưng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, cùng với sư môn không báo Nam Hiệp Khách Triển Chiêu.

...

"Ân Ân?"

Ân Hậu lấy lại tinh thần, thấy bàn tay nhỏ của Tiểu Tứ Tử lắc lắc trước mắt mình, bật cười, "Làm sao vậy?"

"Ân Ân sao ngẩn người thế? Vừa nãy Tôn Tôn có đến tìm người nha."

"Lão quỷ kia?"

"Đúng nha, có điều Tôn Tôn thấy người đờ ra thì cũng ngây ra nhìn người một hồi, sau đó rời đi, còn thở dài với cháu bảo cháu không được làm phiền người nữa nha."

Ân Hậu yên lặng, Lão quỷ kia...

Tạm không nghĩ đến nữa, hắn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, "Có muốn ra ngoài đi dạo không? Đi mua mấy cái hầu bao, sắp tới Đoan Ngọ rồi."

"Tuyệt quá." Tiểu Tứ Tử nở nụ cười ngọt ngào, vẫy tay sang một bên, "Tiểu Lương Tử, có thể tới rồi."

Ân Hậu sửng sốt, nhìn Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu làm một bộ có lỗi, "Làm sao vậy?"

"A? Không, không có gì ạ." ánh mắt vừa nãy của Thiên Tôn khi nhìn Ân Hậu, nhóc bỗng có cảm giác là lạ.

"Tiểu Lương Tử ngươi ngơ ngác gì đấy? Cái này chẳng lẽ cũng lây nhiễm sao?" Tiểu Tứ Tử lắc cái đầu nhỏ.

Tiêu Lương xấu hổ gãi gãi đầu.

Ân Hậu cười cười, "Đi thôi!"

Hai đứa nhỏ cười híp mắt đuổi theo.

Hồi lâu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới từ sau nhà đi ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương tràn đầy khiếp sợ.

Hóa ra Thiên Tôn...

Triển Chiêu trợn to hai mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường – Không thể nào?

Bạch Ngọc Đường gật đầu – Xem ra là thật rồi.

Triển Chiêu cau mày, liếc Bạch Ngọc Đường – Ngươi nói xem ngoại công có biết không?

Bạch Ngọc Đường lắc đầu – Khó nói.

Làm sao bây giờ? Triển Chiêu nhăn mặt như trái khổ qua.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút – Ngươi phản đối sao?

Triển Chiêu lần đầu tiên luống cuống tay chân, không biết phải trả lời thế nào, y vẫn cho là ngoại công chỉ thích mỗi mình bà ngoại mà thôi.

Nhìn sang Bạch Ngọc Đường – Ngươi thì sao?

Bạch Ngọc Đường trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu – Ta không ngại, ta không muốn sư phụ lại cô độc trăm năm nữa.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Ta cũng không muốn Thiên Tôn lại cô độc trăm năm, nhưng mà bà ngoại...

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa mặt Triển Chiêu – Ngoại công không phải người bạc tình, ta tin ông ấy sẽ không quên bà ngoại, nhưng mà ta nghĩ bà ngoại ngươi dưới suối vàng có biết, nhất định cũng không muốn ngoại công cô độc cả đời đâu. Bà nhất định cũng hi vọng có người có thể bồi bên cạnh ông ấy, để ông từ đây không còn một mình cô đơn nữa.

Triển Chiêu cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng lên nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lúc này trong mắt lộ ra chút thoải mái.

Ừ, ta biết rồi.

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, sau đó nhìn phương hướng khách phòng của Thiên Tôn một chút.

"Miêu Nhi, ngươi nói xem, sư phụ của ta vẫn một thân một mình, có phải là vì đang chờ ai đó không?"

...

Sắp tới giờ cơm tối, Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử trở về, mọi người đã sớm chuẩn bị cơm, sắp đến Đoan Ngọ, phủ Khai Phong lại nhiều người, đơn giản bày bàn ở trong sân.

Cả đám vây quanh bàn ăn ăn uống uống, cười cười nói nói, rất náo nhiệt.

Mà Thiên Tôn ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cầm thư họa y mới mua nhờ Công Tôn giám nghiệm thật giả giúp mình.

Công Tôn có chút bất đắc dĩ nhìn thư họa trong tay, khóe miệng giật giật.

"Cha của nhóc béo kia, cái này chắc là thật đi? Ta bỏ ra rất nhiều tiền đó!" Thiên Tôn nói xong, gắp một con tôm.

Bên này Ân Hậu bất đắc dĩ lắc đầu, "Không nên để Ngọc Đường cho ngươi bạc, một lần xài bao nhiêu cũng không nhớ."

"Ma đầu chết tiệt ngươi muốn gây chuyện hả?" Thiên Tôn nheo mắt lại.

"Đúng là muốn gây chuyện đó thì sao? Sợ ngươi?"

Lúc nhị lão đang chuẩn bị đánh một trận trước giờ cơm như mỗi ngày thì Công Tôn bên cạnh mở miệng, "Ồ? Bút tích này là thật a!"

Một câu nói của Công Tôn lập tức làm mọi người yên tĩnh lại.

Công Tôn cẩn thận nhìn lại lần nữa, "Đây đúng là bút tích thật." nói xong, trả lại cho Thiên Tôn, "Tiền bối phải cất giữ cẩn thận đấy."

Nhìn lại mọi người, tất cả đều há to miệng biểu lộ rất rõ ràng ý – Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Thiên Tôn lại có thể mua được hàng thật?

Ân Hậu càng nói, "Ai nha Lão quỷ ngươi sao có thể mua được hàng thật, mèo mù gặp phải chuột chết đi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh đều hơi giật khóe miệng.

Thiên Tôn trừng mắt, "Lão già kia ngươi muốn ăn đòn đúng không?"

Đang muốn đứng dậy chuẩn bị hoạt động một chút, nhưng lại phát hiện ống tay áo bị ai kéo lại.

Cúi đầu nhìn, Tiểu Tứ Tử đang cười híp mắt hai bên kéo lấy hai ống tay áo của hai người, "Ân Ân và Tôn Tôn không nên đánh nhau nha."

Nhị lão nhìn Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, cũng không tiện động thủ nữa.

"Quên đi, lão già kia, lần này bỏ qua cho ngươi." Thiên Tôn trợn mắt nhìn Ân Hậu, "Ta muốn ăn đùi gà."

Khóe miệng Ân Hậu giật giật, "Sao lại bảo ta gắp?" tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay lại không tự chủ mà gắp cái đùi gà đặt vào trong bát Thiên Tôn.

Sắc mặt Thiên Tôn hơi hòa hoãn, gắp đùi gà lên ăn, miệng phồng lên nhai, trông giống hệt Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhìn một chút, bàn tay nhỏ bé nâng cằm, "Đúng vậy, như vậy mới đúng nha, Ân Ân phải chăm Tôn Tôn ăn cơm thật tốt nha, Cửu Cửu cũng chăm phụ thân ăn cơm như vậy đó."

Mọi người theo bản năng liếc mắt nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu.

Vẻ mặt Ân Hậu liền lúng túng, Thiên Tôn sửng sốt, nhếch miệng quên luôn cả ăn.

Tiểu Tứ Tử rất không sợ chết mà tiếp tục mở miệng, "Bạch Bạch cũng chăm Miêu Miêu ăn cơm như vậy nữa đó nha."

Bầu không khí càng thêm lúng túng.

Lại nhìn mọi người, Tiêu Lương theo bản năng nắm chặt tay Tiểu Tứ Tử, chuẩn bị thoát thân bất cứ lúc nào.

Trong lòng Triệu Phổ niệm vô số chữ cho Tiểu Tứ Tử.

Giả Ảnh Tử Ảnh cùng một nhóm ảnh vệ mang vẻ mặt kính phục nhìn Tiểu Tứ Tử.

Bao Duyên và Bàng Dục thì suy nghĩ xem có phải trước tiên nên tránh đi không, thành ngữ kia gọi là gì nhỉ? Ương cập trì ngư(1).

(1) Cháy thành vạ lây, theo tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước, ý của Bàng Dục là một câu của Tiểu Tứ Tử làm vạ lây tới tất cả mọi người

Công Tôn có chút bận tâm không biết Tiểu Tứ Tử còn có thể trông thấy ánh mặt trời vào sáng mai không.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn nhị lão, "Cái đó, sư phụ/ngoại công, đồng ngôn vô kị."

Ân Hậu thở dài, bất đắc dĩ vung tay, ý bảo không sao.

Nhưng Thiên Tôn lại híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, bĩu môi.

Cũng may, lúc này Công Tôn hơi trầm mặt xuống, nhéo mặt Tiểu Tứ Tử một cái, "Không được nói bậy nữa, ngoan ngoãn ăn cơm."

Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu, có chút không hiểu nhìn Tiểu Lương Tử, "Tiểu Lương Tử, ta nói không đúng sao? Chẳng lẽ Ân Ân mới là người cần được chăm ư. Nhưng mà bình thường người xinh đẹp đều là nương tử nha? Vì sao..."

Không đợi Tiểu Tứ Tử nói xong, Tiêu Lương túm lấy tay lấy Tiểu Tứ Tử, "Cái đó, chúng con ăn xong rồi, đi trước."

Sau đó, chợt không thấy nữa.

Triệu Phổ nhìn một chút, "Chậc, không tệ, khinh công Tiểu Lương Tử có tiến bộ a."

Nhìn lại mặt Thiên Tôn đã hoàn toàn đen thui, mọi người trong viện đều thức thời lui xuống.

Sau đó, hai người ở hậu viện lại lần nữa đánh đến long trời lở đất.

...

Công Tôn tìm được Tiểu Tứ Tử trong phòng, bất đắc dĩ mở miệng, "Tiểu Tứ Tử, không được lộn xộn."

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, "Nhưng con muốn Ân Ân vàTôn Tôn sống cùng nhau."

Tiêu Lương nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Tứ Tử.

"Con còn dám nói, nhị lão làm sao có thể ở cùng nhau? Trước không nói đều đã hơn một trăm tuổi rồi, bọn họ một là Minh chủ chính phái, một là..." Công Tôn đột nhiên cấm khẩu, nhìn Triển Chiêu bên cạnh, "Triển huynh, ta không có ý này."

Triển Chiêu lắc đầu, ý bảo không sao.

"Con biết tất cả mọi người đều nói Ân Ân là Đại Ma Đầu, nhưng mà con thích Ân Ân a, Ân Ân không hề làm chuyện gì xấu, tại sao lại bị gọi là Đại Ma Đầu chứ, như vậy đối với Ân Ân không phải rất không công bằng sao!" Tiểu Tứ Tử cong miệng, không phục.

Công Tôn còn muốn giải thích cho Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ ở một bên lại lắc đầu, Công Tôn bất đắc dĩ, đúng vậy a, Tiểu Tứ Tử làm sao có thể hiểu được.

Mới đầu mọi người chẳng qua đều cảm thấy Tiểu Tứ Tử chỉ mang tâm tính trẻ con, không ai buồn để ý, nhưng mà không biết có phải người ngoài cuộc tỉnh táo, ngay cả Công Tôn cũng cảm giác được Thiên Tôn đối với Ân Hậu tựa hồ...

Vì lẽ đó nên y quyết định không thể để cho Tiểu Tứ Tử lại càn quấy nữa.

Cho dù ở vụ án Liên Hoa Lâu lúc trước, tuy thanh danh Thiên Ma Cung được Triệu Trinh sắp xếp thỏa đáng, nhưng cũng không thể lập tức được võ lâm chính phái trong chốn giang hồ tiếp nhận, huống gì Thiên Tôn vẫn đang là Minh chủ võ lâm chính phái, ở trong mắt rất nhiều người Ân Hậu vẫn là Đại Ma Đầu đó, hơn nữa tuổi hai người gộp lại cũng đã gần hai trăm năm mươi mấy rồi.

Thêm nữa, bà ngoại Triển Chiêu tuy rằng đã mất, nhưng mà...

Vô luận nói thế nào, Thiên Tôn và Ân Hậu cũng không thể bên nhau, thay vì nói không thể, nên nói là... Không được.

Thiên Tôn và Ân Hậu không được ở bên nhau.

Nghĩ tới đây, Công Tôn cau mày, chăm chú nhìn Tiểu Tứ Tử, "Nói tóm lại, Tiểu Tứ Tử không cho phép con lộn xộn nữa, có nghe không?"

Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn tựa hồ thật sự có chút tức giận, vành mắt liền đỏ lên, "Nhưng mà Tôn Tôn chưa từng cảm thấy Ân Ân là Đại Ma Đầu! Hơn nữa Tôn Tôn cũng thích Ân Ân không phải sao?"

Công Tôn thở dài, Tiểu Tứ Tử đang đi vào chỗ bế tắc, "Con còn nhỏ không thể hiểu hết được, chờ con lớn lên rồi sẽ hiểu."

"Con không muốn, con muốn Ân Ân và Tôn Tôn ở bên nhau, Ân Ân rõ ràng là người tốt lại bị người ta gọi thành Đại Ma Đầu, còn Tôn Tôn vẫn luôn chỉ có một mình, thật đáng thương, con không muốn Tôn Tôn lại lẻ loi một mình nữa!"

"Lẽ nào các người đều không thích Ân Ân và Tôn Tôn sao? Các người còn muốn để bọn họ lại lẻ loi thêm một trăm năm nữa à!"

Một câu nói của Tiểu Tứ Tử lại làm cho những người trong phòng cùng ngẩn ra, hồi lâu vẫn không mở miệng.

Tiêu Lương thấy bầu không khí có chút lúng túng, lặng lẽ lôi kéo tay Tiểu Tứ Tử, "Cận Nhi, chúng ta nên đi tắm cho Tiễn Tử."

Tiểu Tứ Tử vừa nghe liền vội vàng gật đầu, dù sao cũng là tiểu hài tử, lực chú ý lập tức bị phân tâm, quên luôn cả tức giận cùng Tiểu Lương Tử chạy ra ngoài.

Để lại mọi người trong mang những biểu hiện khác nhau.

Rốt cuộc, Công Tôn mở miệng, "Tiểu Tứ Tử còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, "Nhưng mà nó nhìn còn rõ hơn cả chúng ta."

Triển Chiêu gật đầu, "Có lúc, chúng ta so ra còn kém hơn cả Tiểu Tứ Tử."

Triệu Phổ nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mở miệng, "Thư Ngốc, nếu Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã nói vậy thì ngươi cũng đừng quản nữa, kỳ thực ta cũng cảm thấy cái gì võ lâm Chí tôn a, đệ nhất thiên hạ cái gì, đều là mông chó."

Công Tôn nhìn Triệu Phổ, mỉm cười, đúng vậy a, thật hoang đường, cả Triệu Phổ cũng có phần hoang đường a.

Đường đường là Vương Gia, lại thành thân cùng một nam nhân.

"Quên đi, Tiểu Tứ Tử muốn náo loạn cứ để nó náo loạn, lại cô độc trăm năm cái gì, quả thật làm cho người ta không đành lòng."

...

Đêm đó, tất cả mọi người chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, Công Tôn lại phát hiện Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều không ở trong phòng. Đang muốn đi tìm liền thấy Triệu Phổ lắc đầu, "Hai đứa nó đang ở trong phòng Thiên Tôn, không cần phải lo lắng."

Công Tôn gật đầu.

Lúc này Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang ở trong phòng Thiên Tôn, Thiên Tôn vừa thấy Tiểu Tứ Tử liền nheo lại mắt, cong môi không thèm để ý tới bé con. Có điều, dù kiên quyết đến đâu vẫn không thể chịu nổi tiếng kêu bi bô nịnh nọt gọi Tôn Tôn đầy mềm nhũn của Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn liền đầu hàng, cười híp mắt miết Tiểu Tứ Tử.

Tiêu Lương xoa Tiễn Tử, nhìn thoáng qua đằng góc tường có bày một cây đàn cổ.

"Ồ, Thiên Tôn cũng thích gảy đàn ạ?"

Thiên Tôn cười híp mắt gật đầu một cái.

Tiểu Tứ Tử liền lôi kéo tay Thiên Tôn, lắc lắc, "Cháu muốn nghe Tôn Tôn gảy đàn."

Thiên Tôn nhìn gương mặt Tiểu Tứ Tử, đột nhiên nhớ tới cực kỳ lâu trước đây, hình như cũng từng có một người muốn mình gảy đàn cho hắn nghe.

Theo bản năng ngồi xuống bên cạnh cây đàn, ngón tay thon dài phủ lên dây đàn, chỉ chốc lát, mọi người trong phủ Khai Phong liền nghe thấy tiếng đàn du dương hờ hững truyền tới.

Công Tôn mới vừa nằm xuống liền nghe thấy tiếng đàn truyền đến, không hiểu hỏi, "Là ai đang gảy đàn?"

Triệu Phổ lắc đầu một cái, "Tiếng đàn này cũng không kém với Bạch Ngọc Đường là bao."

Công Tôn gật đầu, "Chỉ là, tiếng đàn này..."

Chỉ là trong tiếng đàn này, không hiểu sao lại lộ ra chút sầu bi nhàn nhạt.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút, Công Tôn liền sáng tỏ, thở dài.

"Ngủ đi."

Mà đồng dạng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên trong phòng.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Là Thiên Tôn?

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu nhích lại gần bên người Bạch Ngọc Đường, cẩn thận lắng nghe, "Ngọc Đường..."

Bạch Ngọc Đường vuốt lại vài sợi tóc tán loạn trên trán Triển Chiêu, lắc đầu, "Khúc này ta cũng lần đầu tiên được nghe, hẳn là do sư phụ tự nghĩ ra."

Hồi lâu sau, tiếng đàn ngừng hẳn.

Triển Chiêu tựa trên bả vai Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, trong lòng ta có chút khó chịu, Thiên Tôn..."

Bạch Ngọc Đường thuận thế kéo Triển Chiêu tới sát bên mình, "Miêu Nhi, cứ từ từ, đừng quá nôn nóng."

"Ngọc Đường, ngươi trách ngoại công sao?"

"Trong chuyện tình cảm, không có ai có lỗi với ai cả."

"Ngọc Đường, ta cảm thấy rất may mắn vì đã không vuột mất ngươi."

"Ta cũng vậy."

Bạch Ngọc Đường nói xong, nhẹ nhàng phất ống tay áo, ánh nến bị thổi tắt.

Lại nhìn trong phòng Thiên Tôn, Tiểu Tứ Tử thấy sau khi Thiên Tôn gảy đàn xong thì cả người liền đờ ra, bé nhẹ nhàng đi tới chui vào trong lòng y rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa ngực y, "Tôn Tôn đừng có đau lòng."

Thiên Tôn sững sờ, theo bản năng ôm chặt Tiểu Tứ Tử, "Con cảm thấy Tôn Tôn rất đau khổ sao?"

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, "Tôn Tôn gảy đàn nghe rất êm tai, nhưng mà Tiểu Tứ Tử nghe xong lại rất muốn khóc."

"Muốn khóc... ư." Thiên Tôn vô thức lầm bầm.

"Cận Nhi, chúng ta không nên quấy rầy Thiên Tôn nghỉ ngơi, mau về thôi." Tiêu Lương đứng một bên kéo Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử gật đầu, cùng Tiêu Lương nắm tay chạy ra ngoài.

Tiêu Lương theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, liền cả kinh.

"Tiểu Lương Tử?"

"À, đi thôi Cận Nhi." Tiêu Lương cau mày, hoài nghi có thể là do mình nhìn nhầm.

Trong thoáng qua đó, Tiêu Lương hình như đã trông thấy Thiên Tôn... khóc.

...

Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường sau khi thức giấc, thầm suy nghĩ ngày hôm nay mang Thiên Tôn ra ngoài đi dạo đi, tối hôm qua tâm tình Thiên Tôn có vẻ rất tệ, "Miêu Nhi..."

Triển Chiêu gật gật đầu, "Ừ, ngày hôm nay ngươi đi cùng Thiên Tôn đi."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lau rửa mặt, đang chuẩn bị ra cửa tìm Thiên Tôn thì nghe thấy từ bên kia lại truyền tới tiếng đánh nhau quen thuộc. Ra ngoài vừa nhìn, khóe miệng liền giật giật.

Một đen một trắng kia lại đánh nhau nữa rồi.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, quả nhiên là quan tâm quá sẽ loạn sao, tối hôm qua hắn còn lo lắng suốt cả đêm, nhưng sáng sớm nay...

Lát sau Triển Chiêu cũng đi ra, vừa nhìn tình huống này cũng có chút giật mình.

"Lần này lại là gì nữa đây?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Triển Chiêu thở dài, có điều xem tình hình này cũng không cần quá lo lắng cho Thiên Tôn nữa.

Sau khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, hai người đánh đủ rồi, cùng ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, Ân Hậu trợn mắt nhìn Thiên Tôn một cái, cầm lấy một đĩa sủi cảo tôm, đang muốn ăn, Thiên Tôn liền mở miệng, "Ngọc Đường, vi sư muốn ăn sủi cảo tôm."

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn đĩa sủi cảo tôm, "Không phải người không thích ăn sủi cảo tôm sao? Ăn bánh bao chay này đi."

Nói xong, liền đưa đĩa bánh bao cho Thiên Tôn.

Thiên Tôn thở phì phò đẩy ra, trừng mắt, "Hôm nay vi sư chỉ muốn ăn sủi cảo tôm."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu đỡ trán, vừa cầm sủi cảo tôm định đưa cho Thiên Tôn thì lại bị Ân Hậu đoạt về, Thiên Tôn híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thở dài, chỉ gắp được một miếng, đút vào trong miệng Thiên Tôn.

Thiên Tôn cười híp mắt, còn nhướng mày với Ân Hậu.

Ân Hậu nghiến răng, nhìn Mèo chết bầm nhà mình, Triển Chiêu méo miệng nhìn Ân Hậu, Ân Hậu đành thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ đánh a.

"Đúng là oa đại bất trung lưu a, thiên vị con chuột này nhỉ."

Triển Chiêu cười híp mắt, kéo cánh tay Ân Hậu, "Ngoại công, Thiên Tôn không dễ gì từ Bách Hoa Cốc tới đây, người nhịn ông ấy một chút, đừng chọc giận ông ấy nữa."

Thiên Tôn gật gù, cười híp mắt nhìn Triển Chiêu, "Ngoan."

Ân Hậu bất đắc dĩ, "Ta cũng không muốn cãi nhau với y, trách y ngày hôm qua gảy bài gì khó nghe như vậy!"

Thiên Tôn ngớ người, lập tức nheo mắt lại, bất mãn, "Lão ma đầu, ta gảy khó nghe chỗ nào chứ? Lão già ngươi ngũ âm còn không phân biệt được lại dám nói ta gảy khó nghe?"

"Rõ là khó nghe a."

Thiên Tôn dừng một chút, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhắm mắt, trong lòng thầm đếm đến ba.

Nhưng mà Thiên Tôn không có bất kỳ động tác gì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu, Thiên Tôn lại hoàn toàn không nổi nóng?

Thiên Tôn chỉ đứng dậy rời đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường càng thêm khó hiểu, còn đang nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy một trận âm phong.

Quay đầu lại nhìn Ân Hậu, gương mặt rất tức giận.

Lại nhìn đĩa sủi cảo tôm trong tay Ân Hậu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đỡ trán.

Quả nhiên là Thiên Tôn.

Ân Hậu nhìn đĩa sủi cảo tôm đã bị đông thành đá kia, nghiến răng, "Lão quỷ ngươi đứng lại đó cho ta!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, quyết định không nhìn nữa.

"Miêu Nhi, bánh bao gạch cua."

Triển Chiêu há miệng.

" Có ăn cháo hải sản không?"

"Ăn."

Chương 3

Đến tận giờ cơm tối, Ân Hậu và Thiên Tôn vẫn còn giận nhau, không ai thèm để ý tới đối phương.

Tiểu Tứ Tử hết nhìn Ân Hậu rồi lại nhìn Thiên Tôn, thở dài, Ân Ân và Tôn Tôn sao còn khó tác hợp hơn cả Miêu Miêu với Bạch Bạch nha.

"Ân Ân không nên tức giận với Tôn Tôn nha."

Ân Hậu liếc mắt nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn quay đầu đi.

"Tôn Tôn cũng đừng giận Ân Ân mà."

Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái rồi lại quay đầu đi.

Ân Hậu cắn răng, "Ta nói Lão quỷ ngươi đủ chưa hả?"

Thiên Tôn lại liếc mắt nhìn, không thèm mở miệng cũng chả buồn để ý đến Ân Hậu.

Ân Hậu nhíu mày, "Lão quỷ ngươi..." vừa nói liền định đứng dậy nhưng bị Tiểu Tứ Tử kéo lại.

"Ngồi ăn cơm thật ngon! Không cho đánh nhau!"

Nói xong, tức giận nhìn hai người.

Ân Hậu nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, lại nhìn Thiên Tôn, cuối cùng ngồi xuống, không nói gì, ăn vài đũa cơm liền trở về phòng.

Thiên Tôn thấy Ân Hậu rời đi, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lát sau cũng đứng dậy quay về phòng mình.

Lưu lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

Công Tôn nhìn một chút, "Cái đó, nhị lão không sao chứ?"

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nghĩ ngợi, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường liền đứng dậy, "Ta đi xem sư phụ."

Triển Chiêu cũng đứng dậy, "Ta đi xem ngoại công."

Nói xong, hai người đứng dậy chia ra hai hướng đi tới phòng Thiên Tôn và Ân Hậu.

Bạch Ngọc Đường đi tới trước phòng Thiên Tôn, gõ cửa, "Sư phụ?"

Đợi cả buổi cũng không nghe tiếng đáp lại, Bạch Ngọc Đường đành đứng chờ ngoài phòng.

Hồi lâu cửa mới bị một luồng nội lực đẩy ra, Bạch Ngọc Đường đi vào, nhìn Thiên Tôn ngồi bên giường, "Sư phụ?"

Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, híp mắt, "Lão quỷ thối kia dám nói ta gảy đàn khó nghe? Không thèm để ý tới hắn nữa!"

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Thiên Tôn, "Người cũng nói ngoại công không hiểu âm luật, cần gì phải so đo như vậy chứ."

Thiên Tôn không lên tiếng.

"Được rồi, ngoại công đúng là có hơi vô tâm, người cũng biết mà."

Thấy Thiên Tôn không quá tức giận, Bạch Ngọc Đường thử thăm dò mở miệng, "Sư phụ, ngày hôm qua người gảy khúc gì vậy ạ? Hình như con chưa nghe qua bao giờ."

Thiên Tôn không nghĩ tới Bạch Ngọc Đường sẽ hỏi chuyện này, trong lòng hơi hoảng hốt, vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác, "Tùy hứng đàn thôi."

Bạch Ngọc Đường liền sáng tỏ, Thiên Tôn không biết nói dối, một khúc này nhất định là đàn cho người kia nghe, chỉ tiếc là người kia lại không hiểu.

"Sư phụ, không phải người..."

Thiên Tôn quay đầu, "Cái gì?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một chút, ngẫm nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn mở miệng, "Sư phụ, có một số việc con biết mình không nên hỏi đến, nhưng mà con không muốn người lại cô độc trăm năm."

Thiên Tôn ngớ người, nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Nói cho ông ấy biết đi."

Thiên Tôn trầm mặc hồi lâu, không lên tiếng.

"Nếu sư phụ vì kiêng kỵ Miêu Nhi..."

"Ngọc Đường," Thiên Tôn cắt lời Bạch Ngọc Đường, "ngươi đi ra ngoài đi."

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn một chút, khẽ gật đầu, đi tới cạnh cửa rồi lại quay đầu, "Sư phụ, vô ích chờ đợi trăm năm, người thật sự cam lòng sao?"

Sau đó, xoay người ra cửa.

Thiên Tôn nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, không biết đang suy nghĩ gì.

Bên kia, trong phòng Ân Hậu.

Triển Chiêu nhìn Ân Hậu trầm mặc không nói gì.

"Ngoại công..."

"Được rồi, lát nữa ta sẽ đi tìm Lão quỷ kia, đã hơn một trăm tuổi rồi mà còn như tiểu hài tử."

Triển Chiêu nhìn Ân Hậu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, "Ngoại công, người thật sự không biết Thiên Tôn gảy đàn cho ai nghe sao?"

Ân Hậu liền sầm mặt lại.

Triển Chiêu cũng cảm giác được hình như ngoại công tức giận rồi.

"Ngoại công..."

"Chiêu Nhi, có một số việc không cần ngươi phải quan tâm, ngươi nên về đi."

Triển Chiêu thấy vậy, biết ngoại công mình thật sự tức giận rồi, không thể làm gì khác hơn là im miệng lại.

Lúc rời khỏi phòng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng, "Ngoại công, người cảm thấy bà ngoại thật sự hi vọng người mãi một mình cô đơn như vậy mà sống hết đời sao?"

Ân Hậu ngây người, nhìn bóng lưng Triển Chiêu đến xuất thần.

Đêm đó, hai người đều không ngủ.

Ân Hậu nằm trên giường, thầm cười khổ.

Đứa nhỏ ngốc, các ngươi đều có thể nhìn thấu chuyện này thì sao ngoại công có thể không hiểu được, nhưng mà, có một số việc không phải không biết, chỉ là không muốn biết, cũng không thể biết.

Vì lẽ đó, cho nên dù đã biết rồi cũng phải làm bộ như thể cái gì cũng không biết.

Nhưng mà sau khi nghe tiếng đàn của Lão quỷ kia, trái tim mình lại bất giác loạn nhịp.

Biết rất rõ là không thể nào.

Mà bên Thiên Tôn, tay cầm bút đã ngừng, chỉ mãi sững sờ nhìn cây đàn cổ bên góc tường kia, viết đầy từng từ từng chữ trên giấy là nét bút cứng cáp mạnh mẽ của Thiên Tôn.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi

Tâm duyệt quân hề quân bất tri

Quân bất tri quân bất tri(2)

(2) trích trong bài Việt Nhân Ca của Ngạc Quân Tử Tích, dịch nghĩa:
Núi có cây, cây có lá
Trong lòng ta có người, nhưng người lại không biết
Lòng yêu người nhưng người lại chẳng hay

...

Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người phủ Khai Phong đều phát giác được Ân Hậu và Thiên Tôn có gì đó không đúng lắm. Số lần cãi nhau của hai người càng ngày càng ít, số lần động thủ cũng càng ngày càng ít, ngay cả nói chuyện thôi cũng càng ngày càng ít nữa.

Bầu không khí trong hậu viện phủ Khai Phong mỗi ngày đều thêm ngột ngạt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau, có chút tự trách, hình như chữa lợn lành thành lợn què rồi.

Công Tôn và Triệu Phổ nhìn nhau, đều bất lực.

Thiên Tôn dùng cơm nước xong, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Vi sư tiêu hết tiền rồi."

Bạch Ngọc Đường yên lặng đưa túi tiền qua.

Triển Chiêu ngồi một bên nhìn ngoại công nhà mình, chỉ thấy Ân Hậu vẫn cúi đầu ăn cơm, không hề lên tiếng.

Nếu là lúc bình thường, Ân Hậu đã sớm mở miệng quở trách Thiên Tôn rồi.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu một cái, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cầm lấy túi tiền rời đi.

Ân Hậu ăn cơm xong, sờ sờ đầu Triển Chiêu, cũng bỏ đi.

Tiểu Tứ Tử nãy giờ vẫn luôn im lặng nhìn mọi người, "Ân Ân và Tôn Tôn làm sao vậy ạ?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cùng thở dài, không biết phải trả lời thế nào.

Tiểu Tứ Tử lại nhìn cha mình, Công Tôn và Triệu Phổ nhìn nhau, cũng không biết phải mở miệng ra sao.

Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử, nhóc mơ hồ đoán được chút chuyện gì đó, vừa lau miệng cho Tiểu Tứ Tử vừa lén lút nói thầm mấy câu bên tai bé.

Tiểu Tứ Tử trợn to hai mắt, "Tiểu Lương Tử, chúng ta..."

Tiêu Lương thở dài một tiếng, Tiểu Tứ Tử lập tức che miệng lại gật đầu, sau đó mở miệng nói với Công Tôn, "Cha, con cùng Tiểu Lương Tử đi chơi nha."

Bốn người nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử lại nghĩ ra chủ ý gì nữa đây? Đừng phá tiếp nữa a!

Mà lúc này, hai đứa nhóc đang kề tai thì thầm to nhỏ.

"Tiểu Lương Tử là thật sao?"

Tiêu Lương gật gù.

"Ngươi nói Ân Ân và Tôn Tôn thật ra đều thích đối phương nhưng lại không thể sống chung với nhau? Tại sao vậy?"

"Cái này, là bởi vì..." Tiêu Lương cũng không biết nên giải thích ra sao cho Tiểu Tứ Tử hiểu, một người là Minh chủ võ lâm chính phái, một người là Ma đầu tà giáo, tóm lại là không nên ở bên nhau.

"Nhưng mà Tiểu Tứ Tử muốn Ân Ân và Tôn Tôn sống bên nhau."

Tiêu Lương vò đầu, nhóc cũng không biết nên làm gì bây giờ.

"Đúng rồi, chúng ta..." Tiểu Tứ Tử thì thầm bên tai Tiêu Lương, Tiêu Lương ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử.

"Cứ quyết định như vậy đi, nha Tiểu Lương Tử."

Tiêu Lương cười khổ gật đầu.

Rốt cuộc Tiểu Tứ Tử đã nói gì?

Kỳ thực cũng không có gì, chỉ trách cái tên Triệu Phổ không đáng tin cậy kia, không có chuyện gì cũng đi rêu rao ồn ào, lúc còn chưa thành thân với Công Tôn, có một lần hắn đang tắm rửa vô tình bị Công Tôn bất cẩn nhìn thấy, Triệu Phổ liền la hét bảo Công Tôn mau chịu trách nhiệm gì đó.

Vì lẽ đó nên Tiểu Tứ Tử mới nghĩ, thừa cơ lúc Ân Hậu hoặc Thiên Tôn tắm rửa lấy đi y phục của bọn họ, như vậy Ân Ân hoặc Tôn Tôn không phải sẽ chịu trách nhiệm với người kia sao?

Tiêu Lương cũng không có cách giải thích cho Tiểu Tứ Tử hiểu, chỉ có thể cười khổ gật đầu.

Dù sao cùng lắm cũng chỉ xem như trò đùa dai của tiểu hài tử, Tiêu Lương cũng không nghĩ nhiều, vì lẽ đó nên không hề nghĩ tới sẽ xảy ra đại họa.

Tối hôm đó, Ân Hậu dùng cơm xong, nha hoàn đã chuẩn bị sẵn mộc dũng đầy nước, Ân Hậu cởi y phục đang chuẩn bị tắm, đột nhiên nghe thấy chút động tĩnh, cẩn thận lắng nghe, hóa ra là Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, hai nhóc con này đi vào cũng không hề lên tiếng, chả biết hai đứa nó lại đang tính toán cái gì nữa.

"Tiểu Tứ Tử, làm chuyện xấu gì đó?"

"Mới không có!"

Ân Hậu cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ngâm mình.

Chỉ chốc lát, liền nghe thấy tiếng hai nhóc con đi ra ngoài, không khỏi làm cho đầu óc Ân Hậu có chút mơ hồ.

Mà Tiêu Lương bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tứ Tử ôm một đống lớn y phục chạy về phòng, cười híp mắt nhìn mình, "Được rồi, Tiểu Lương Tử, giờ chỉ cần gạt Tôn Tôn vào phòng Ân Ân nữa là xong."

Tiêu Lương thở dài, đi theo Tiểu Tứ Tử tới phòng Thiên Tôn.

Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Thiên Tôn ngồi đờ ở đó.

"Tôn Tôn?"

Thiên Tôn lấy lại tinh thần, thấy là Tiểu Tứ Tử liền cười híp mắt, mở miệng, "Sao thế? Tiểu Tứ Tử tìm ta có việc à?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Cái đó... Ân Ân nói có lời muốn nói với người, bảo Tôn Tôn đi tìm ông ấy."

Thiên Tôn sửng sốt, lập tức bĩu môi, "Ta mắc gì phải để ý lão già kia?"

Tiểu Tứ Tử sốt ruột, liền đi qua kéo Thiên Tôn, "Tôn Tôn đi nhanh lên."

Thiên Tôn tuy bất mãn nhưng lại không cưỡng được Tiểu Tứ Tử, liền bị hai đứa nhỏ lôi kéo đi tới gian phòng Ân Hậu.

Vừa đến cửa, hai đứa nhỏ liền bỏ chạy mất.

Thiên Tôn khó hiểu, nhưng nếu đã đến rồi thì vào luôn, Thiên Tôn không được tự nhiên đẩy cửa ra, đi vào, "Nè, Lão ma đầu, tìm ta có chuyện gì vậy?"

Lúc Thiên Tôn đi tới sau tấm bình phong, Ân Hậu vừa vặn đứng dậy chuẩn bị lấy lý y, vừa vặn đối mặt với Thiên Tôn.

Ân Hậu thấy Thiên Tôn cứ như vậy ngơ ngác nhìn lồng ngực của mình, trong lòng âm thầm kêu một tiếng, hỏng bét!

...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên kia đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cảm thấy một cỗ nội lực cực mạnh truyền đến.

Trong bụng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chợt cảm thấy không ổn.

Bởi vì nội lực này quá mức quen thuộc.

Là Thiên Tôn.

Hai người ngay cả y phục cũng không kịp mặc, đều không hiểu rốt cuộc Thiên Tôn đã xảy ra chuyện gì, Thiên Tôn đột nhiên phóng ra nội lực, trên cõi đời này có được mấy người có thể khiến Thiên Tôn phóng ra cả mười phần nội lực? Đừng nói chứ nơi này dù sao vẫn là phủ Khai Phong, có một đám nha hoàn hạ nhân, còn cả Công Tôn tiên sinh và Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương... Mắt thấy gian nhà trong phủ Khai Phong bắt đầu vang tiếng cạch cạch, đã có làn sương băng mỏng manh xuất hiện.

Thiên Tôn không phải là người không biết phân nặng nhẹ như vậy, giải thích duy nhất chính là, không biết đã có chuyện gì kích thích Thiên Tôn, dẫn đến việc y không có cách nào khống chế nội lực, nên mới khiến nội lực bỗng nhiên tăng vọt.

Hai người ra khỏi viện, nhìn thấy Triệu Phổ bảo hộ bên cạnh Công Tôn, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, một loạt ảnh vệ trên nóc nhà cũng tận lực dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, nhưng vẫn cảm thấy hơi mê muội. Nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra liền gật đầu, hai người họ liền vội vàng chạy tới phòng Ân Hậu.

Chờ tới lúc hai người đến nơi, chỉ thấy Ân Hậu đang ôm Thiên Tôn, tận lực ngăn chặn nội lực Thiên Tôn bùng nổ.

Mà lúc này trên người Ân Hậu, đã kết một tầng băng mỏng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn mất khống chế.

Giường, tủ và bàn ghế trong phòng đã sớm không chịu nổi nội lực của Thiên Tôn, đều bị biến thành cột băng, bể nát đầy đất.

Nếu không phải Ân Hậu đè ép y lại, e rằng trong phương viên mấy dặm đều bị biến thành hầm băng.

Ân Hậu thấy hai người chạy tới, sắc mặt hơi hòa hoãn, "Nội lực của Lão quỷ bị tán loạn, trước tiên điểm huyệt Khí hải của y, U môn, Thiểu trùng, Ngọc chẩm, Phong môn! Nhanh lên! Nếu không kinh mạch của Lão quỷ nghịch hành, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không dám chần chờ, hai người cùng hợp lực, điểm mấy đại huyệt đạo của Thiên Tôn.

Mà Ân Hậu lại ôm Thiên Tôn thật chặt, không ngừng ghé vào tai y gọi, "Tiểu Du! Tiểu Du! Tỉnh lại đi! Ta không sao! Đều qua cả rồi! Tiểu Du!"

Từ từ, hai tròng mắt tối tăm của Thiên Tôn dần khôi phục lại trong sáng như cũ, Ân Hậu vẫn nhẹ nhàng ôm lấy y, giơ tay lên sửa lại món tóc trên trán, nhìn thần sắc trong đôi mắt Thiên Tôn đã bình thường trở lại, hắn cử động từng chút một, nhẹ nhàng; chậm rãi, sát bên tai Thiên Tôn khẽ nói, "Tiểu Du... Không sao nữa rồi."

Thiên Tôn khẽ chớp mắt nhìn Ân Hậu, một tay nhẹ nhàng xoa mặt hắn, nở nụ cười, "Đã mấy chục năm rồi, chưa từng nghe ngươi gọi tên ta."

"Ngươi cũng đã nói, đã mấy chục năm rồi, tại sao vẫn mãi không từ bỏ được."

"Ngươi có tư cách gì nói ta? Vô ích đợi chờ trăm năm, đâu chỉ có mình ta."

"Ngươi quá ngốc." Ân Hậu nhìn Thiên Tôn, cười khổ.

"Có một số việc, có vài người mãi vẫn không bỏ xuống được, chính là không bỏ được thôi, cho dù đã qua một trăm năm sẽ vẫn mãi như thế."

Sau đó, Thiên Tôn liền nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường hơi căng thẳng, Ân Hậu khoát tay, ý bảo không phải gấp gáp, "Chiêu Chiêu, lấy cho ngoại công một bộ y phục."

Lúc này Triển Chiêu mới phát hiện Ân Hậu chỉ khoác mỗi dục bào, liền vội vã quay về phòng lấy bộ y phục cho Ân Hậu mặc vào, sau khi mặc xong, Ân Hậu ôm Thiên Tôn về phòng của y, "Có việc gì ngày mai hãy nói, chuyện bên ngoài, các ngươi tự xử lý trước một chút."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để hỏi, trước mắt đành lui ra.

Cùng nhóm ảnh vệ đi kiểm tra một hồi, cũng may lúc đó Ân Hậu ở cạnh Thiên Tôn, cho nên đám hạ nhân phủ Khai Phong chỉ bị hôn mê bất tỉnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, Bao đại nhân cũng không bị gì. Về phần hậu viện khách phòng gì đó, chỉ có thể chờ ngày mai gọi công tượng đến tu sửa.

Đi qua viện của Công Tôn, đã nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh Tiểu Tứ Tử đang đứng giữa, Tiểu Tứ Tử khóc lóc sướt mướt đến độ hai mắt đều đỏ hoe.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu, đang muốn đi qua hỏi một chút nhưng Tiểu Tứ Tử vừa trông thấy hai người bọn họ đi tới, liền ngoảnh mặt đi không nhìn hai người họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ lắc đầu, ra ý bảo hắn cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Công Tôn nháy mắt mấy cái, ta mang Tiểu Tứ Tử vào phòng hỏi một chút, các ngươi ở bên ngoài nghe.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Công Tôn liền kéo Tiểu Tứ Tử vào phòng.

Nhưng mà Tiểu Tứ Tử vẫn cứ khóc, Công Tôn và Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương gãi gãi đầu, nhóc cũng không biết vì sao nội lực Thiên Tôn lại đột nhiên bùng nổ, liền đem chuyện Tiểu Tứ Tử mang y phục của Ân Hậu đi giấu rồi dụ Thiên Tôn vào phòng Ân Hậu kể lại một lần.

Sau khi kể xong, mọi người chỉ càng thêm hồ đồ.

Công Tôn vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, "Tiểu Tứ Tử, không phải lỗi của con. Đừng khóc, Tôn Tôn sẽ không sao đâu!"

Tiểu Tứ Tử vừa lau nước mắt vừa nói, "Cha, Tôn Tôn có khi nào sẽ không để ý tới Tiểu Tứ Tử nữa không?"

"Sẽ không đâu! Tiểu Tứ Tử ngoan, trước đừng khóc nữa."

"Nhưng mà Tôn Tôn hộc ra máu, con có thấy! Là con hại Tôn Tôn bị thổ huyết! Tiểu Tứ Tử không ngoan!" Tiểu Tứ Tử vừa nói, nước mắt liền không cầm được mà chảy ra.

Triệu Phổ cũng gấp gáp, hắn không hiểu sao lại biến thành như vậy, theo lời Tiểu Tứ Tử, khi Thiên Tôn vào phòng thì Ân Hậu đang tắm, làm sao có thể khiến Thiên Tôn tẩu hỏa nhập ma được a! Nhất định là còn có nguyên nhân khác.

Tiêu Lương vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, "Cận Nhi đừng khóc, chờ ngày mai ta và Cận Nhi cùng đi nhận tội với Thiên Tôn, Thiên Tôn là người tốt như vậy, sẽ không có chuyện không để ý tới Cận Nhi đâu."

Tiểu Tứ Tử nghe xong, lau nước mắt, "Thật à? Tiểu Lương Tử?"

Tiêu Lương gật gật đầu, "Ta và Tiểu Tứ Tử cùng đi, Thiên Tôn nhất định sẽ không tức giận."

Tiểu Tứ Tử rốt cuộc cũng ngừng khóc, nặn nặn ngón tay, "Vậy, Miêu Miêu và Bạch Bạch cũng sẽ không tức giận với Tiểu Tứ Tử đúng không? Vừa nãy ta cũng không dám nhìn bọn họ."

"Sẽ không đâu, Triển đại ca và Bạch đại ca tốt tính như vậy, nhất định sẽ không trách Cận Nhi."

"Ừ, vậy ngày mai Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử cùng đi đi." Tiêu Lương gật gật đầu, đưa mắt nhìn Công Tôn và Triệu Phổ một cái, rồi liền cùng Tiểu Tứ Tử lên giường đi ngủ.

Công Tôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Phổ nhéo Công Tôn, "Thư Ngốc, ngươi cũng ngủ sớm một chút đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Công Tôn gật đầu.

Sau đó, tắt đèn.

Mà bên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại không nhẹ nhõm như vậy.

"Miêu Nhi, ngươi nói..."

"Ta đoán, nhất định có liên quan đến vết thương trên người ngoại công."

"Ta nhớ ngươi có nói, ngoại công ngươi từng bị vạn kiếm xuyên tâm."

"Ừ."

"Tại sao?"

Triển Chiêu lắc đầu một cái, "Ta hỏi ông ấy rất nhiều lần, nhưng mà ngoại công trước sau vẫn không chịu nói."

"Miêu Nhi, ngày mai chúng ta lại đi hỏi ngoại công lần nữa."

"Ngươi cảm thấy ông ấy sẽ chịu nói sao?"

"Ta cảm thấy lần này nhất định ông ấy sẽ nói."

"Ừ."

Chương 4

Rạng sáng ngày hôm sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đến trước cửa phòng Thiên Tôn, vừa định gõ nhưng cửa đã tự mở ra.

Hai người đi vào, trông thấy Ân Hậu ngồi bên giường Thiên Tôn, Thiên Tôn vẫn chưa tỉnh.

"Lão quỷ vẫn đang ngủ, đừng quấy rầy y." Ân Hậu kéo chăn lên, vuốt tóc trên trán Thiên Tôn, liếc mắt nhìn y lần cuối, sau đó mới đứng dậy ra hiệu bảo ra bên ngoài nói chuyện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không phải kẻ ngu, ánh mắt kia của Ân Hậu, tuyệt đối không phải là ánh mắt chỉ xem Thiên Tôn là tri kỷ.

Đó là ánh mắt chỉ khi nhìn người mình yêu mới có.

Đi tới ngồi ngoài bàn đá, Ân Hậu nhìn hai người họ, "Muốn hỏi cái gì?"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu mở miệng, "Ngoại công, ngày hôm qua Thiên Tôn mất khống chế, có phải... có quan hệ với vết sẹo trên cơ thể người không? Năm đó rốt cuộc tại sao người lại bị vạn kiếm xuyên tâm?"

Ân Hậu cười cợt, "Đúng là không chút nể mặt a, hai thằng nhóc các ngươi, đôi lúc thông minh quá cũng khiến cho người khác khó yêu thương nổi."

"Ngoại công, nếu người không muốn nói chúng con cũng không muốn ép người, chỉ là, việc này có liên quan đến sư phụ con..." Bạch Ngọc Đường có chút bận tâm.

Ân Hậu khoát tay, "Không sao, thật ra thì cũng không phức tạp đến thế."

"Năm đó, ta vốn quyết ý ẩn lui giang hồ sau khi thành thân với bà ngoại ngươi, vốn định sống tiêu dao qua ngày, nhưng có một hôm, Thiên Sơn phái người đưa tới cho ta một phong thư, nói Lục Điểu và người Cực Nhạc Môn muốn quyết chiến với Lão quỷ kia, lúc đó ta có chút lo lắng cho Lão quỷ nên muốn đi qua xem một chút, ai ngờ lúc ta đến phái Thiên Sơn thì phát hiện rất nhiều thi thể đệ tử của phái, hơn nữa, toàn bộ đều bị chết dưới công phu của ta."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau, có người có thể bắt chước công phu của Ân Hậu ư?

"Ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ nên muốn rời đi trước, tìm Lão quỷ kia rồi nói. Ai ngờ ta vừa muốn đi liền bị đám người võ lâm chính phái vây lại. Hơn nữa lúc ấy, sự phụ của Lão quỷ cũng ở đây, kiên quyết nói ta giết đệ tử phái Thiên Sơn của hắn, vì vậy song phương liền giao thủ với nhau."

"Là ai viết tin lừa người đến? Sao người không giải thích?"

Ân Hậu gãi đầu một cái.

Triển Chiêu nheo lại mắt, đang muốn quở trách Ân Hậu vài câu, lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, Triển Chiêu nhịn, để Ân Hậu nói tiếp.

"Ta vốn cũng không thích nói nhiều, đánh thì đánh, với công phu của bọn họ cũng không thể làm gì ta. Sau đó, Lão quỷ tới, y thấy ta bị chính phái vây công liền hỏi sư phụ y là đã xảy ra chuyện gì, sư phụ y nói là ta đã giết đệ tử của phái, Lão quỷ nghe xong rất sững sờ, sau đó liền lắc đầu, nói không phải là ta làm."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thấy lúc Ân Hậu nói câu này, trong mắt loé ra một chút ý cười.

Thiên Tôn tin tưởng ngoại công như thế, không hề có một chút do dự nào.

"Sư phụ Lão quỷ rất tức giận, nói y bị Ma đầu mê mẩn tâm trí, bảo Lão quỷ nếu còn muốn nhận người sư phụ là hắn này, thì phải động thủ diệt trừ tai họa là ta đây."

"Vậy sau đó thì sao? Thiên Tôn nói thế nào ạ?"

Ân Hậu hơi cười, tay phải xoa vết sẹo trên ngực, trước mắt lại tái hiện cảnh tượng năm đó, ngày hôm đó và mỗi một câu nói của Lão quỷ kia.

"Lão quỷ nói, y tuyệt đối không tin việc này là do ta gây nên. Sau đó, sư phụ Lão quỷ tự mình động thủ, ta đánh không lại hắn, Lão quỷ liền vì ta mà đỡ một chiêu trí mạng, sư phụ Lão quỷ thấy lỡ tay đả thương y thì đau lòng không thôi, liền đổ tội lỗi lên người ta, lúc ấy ta cũng bị nội thương rất nặng, căn bản không phải đối thủ của sư phụ Lão quỷ, sau đó Lão quỷ bất đắc dĩ phải động tay với sư phụ mình. Sư phụ y tuy rằng tức giận, nhưng chung quy vẫn không đành lòng nặng tay với Thiên Tôn, ai ngờ lúc này trong đám võ lâm chính phái đột nhiên có người ra tay đánh lén sư phụ Lão quỷ. Sư phụ y vốn không phòng bị, bị đánh một chưởng kia không hề nhẹ."

"Kẻ đánh lén là người Cực Nhạc Môn?"

Ân Hậu cười, "Quả nhiên thông minh, lúc đó kẻ xuất thủ chính là Lục Điểu. Toàn bộ đám võ lâm chính phái kia đều người do Cực Nhạc Môn giả trang, chuyện Cực Nhạc Môn các ngươi cũng biết. Sau đó ta bị Lục Điểu và người Cực Nhạc Môn chém vạn kiếm xuyên tâm, rơi xuống vách núi."

Nghe xong, sắc mặt Triển Chiêu trở nên rất đáng sợ.

Ân Hậu thấy thế, cười xoa đầu Triển Chiêu, "Đứa nhỏ ngốc, đều đã qua rồi."

Bạch Ngọc Đường nghe xong, khẽ cau mày, "Vậy sư phụ con..."

Ân Hậu lắc đầu, "Chuyện sau đó, ta chỉ nghe ngoại công ngươi kể lại, lúc đó Lão quỷ cũng bị Lục Điểu đả thương, kinh mạch nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma, đến nỗi đầu tóc bạc trắng. Là ngoại công cùng thúc công ngươi chạy tới cứu sư phụ ngươi, lại tìm thấy ta bên dưới vách núi."

"Có thể mệnh ta và Lão quỷ kia đều chưa tuyệt đi."

"Nhưng mà vì sao ngày qua Thiên Tôn lại..."

"Hai lão đầu kia cũng không hề nói tỉ mỉ, chỉ nói là ngàn vạn lần không được kích thích đến Lão quỷ, đặc biệt là không thể để cho y nhìn thấy vết sẹo của ta, không phải các ngươi luôn nói trí nhớ của Lão quỷ không được tốt sao? Là bởi năm đó hai lão đầu vì ngăn cản Lão quỷ tẩu hỏa nhập ma đã dùng nội lực mạnh mẽ đè ép lại khu kinh mạch, cũng áp xuống một phần ký ức, cho nên mới biến thành như vậy."

"Ta nghĩ ngày hôm qua nhất định là Lão quỷ nhìn thấy vết sẹo của ta sau đó nhớ ra chuyện gì đó, cho nên mới không thể khống chế nội lực."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sau khi nghe xong, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, ta đi xem Lão quỷ kia." Ân Hậu đứng dậy, trở về phòng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn bóng lưng Ân Hậu, "Miêu Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ừ, ngoại công, hẳn vẫn còn che giấu một ít không nói."

"Ta đoán, sư phụ ta một đêm tóc bạc, là vì ngoại công."

Sau khi Ân Hậu trở về phòng, nhìn Thiên Tôn vẫn còn hôn mê nằm trên giường, trong mắt là đau lòng nồng đậm.

Kỳ thực Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đoán không sai, hắn quả thật có che giấu một phần.

Hắn không thể nói, phần tình năm đó của mình đối với Lão quỷ.

Hắn cũng không thể nói, phần ý năm đó của Lão quỷ đối với mình.

Kỳ thật Ân Hậu biết tất cả mọi chuyện.

Thiên Tôn chỉ trong một đêm tóc hóa bạc, là vì Ân Hậu.

Có trách thì chỉ trách bọn họ hiểu nhau quá muộn, muộn gần trăm năm.

Năm đó, Thiên Tôn bị thương nặng trơ mắt nhìn Ân Hậu bị vạn kiếm xuyên tâm, đánh rơi xuống vách núi, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, một khắc đó, Thiên Tôn chỉ cảm thấy máu trong toàn thân mình đều bị rút khô, lạnh toát từ đầu tới chân, trong óc hoàn toàn trống rỗng.

Cứ như vậy nhìn Ân Hậu rơi xuống vách núi, không nhúc nhích nổi.

Trong miệng một lần lại một lần ghi nhớ tên Ân Hậu.

Mãi đến tận khi nhị lão Lục gia chạy tới, Thiên Tôn vẫn đứng lặng bên vách núi như vậy.

Thiên Tôn vẫn là Thiên Tôn, ngoại trừ, một đầu tóc bạc trắng.

Sư phụ Thiên Tôn nhìn đồ đệ mình vì một tên Ma đầu mà tóc bạc chỉ trong một đêm, đột nhiên cảm thấy, có thể hắn từ lúc vừa bắt đầu đã sai rồi.

Cho dù Ân Hậu có thú thê sinh tử, cho dù Ân Hậu có biến thành Ma đầu bị thế nhân phỉ nhổ đi chăng nữa, Thiên Tôn cũng sẽ không hề để ý.

Tim của y, mãi mãi ở đó.

Mãi mãi cũng không thể cho mình.

"Tiểu Du, con..."

Thiên Tôn vẫn đứng bên cạnh vách núi, không quay đầu lại, "Tất cả những thứ này đều do ngươi trù tính, có đúng không?"

"Tiểu Du, xin lỗi. Vi sư..."

"Một thân công phu của ta là do ngươi cho, bây giờ ta trả cho ngươi."

"Con không hề nợ ta cái gì."

"Từ đây, giữa thầy trò ngươi và ta, ân đoạn nghĩa tuyệt."

Nhị lão Lục gia cứ thế nhìn Thiên Tôn đánh một chưởng về phía thiên linh huyệt của mình.

...

Thời điểm Thiên Tôn tỉnh lại lần nữa, Lục Thiên Hàn đang ở bên cạnh.

Hắn nói cho Thiên Tôn biết, sư phụ của ngươi đem công lực suốt đời truyền cho ngươi, nói là hắn nợ ngươi. Còn chuyện Ân lão quỷ hắn cũng bị Lục Điểu lừa, hắn không nghĩ tới sẽ hại chết Ân lão quỷ.

Kỳ thực vẫn còn một câu, nhưng Lục Thiên Hàn lại không nói ra.

Sư phụ y trước khi lâm chung, đã từng muốn Lục Thiên Hàn thay hắn hỏi một câu, nếu như không có Ân Hậu, ngươi có thể ở bên sư phụ không?

...

Sau đó Lục Địa Đống xuống vách núi tìm thấy Ân Hậu, tốn gần nửa năm mới có thể chữa khỏi cho hắn.

Thời điểm đưa Ân Hậu về Ma Cung, mới biết hắn vừa lên làm cha.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu nằm trên giường, ngồi bên mép giường là Diệp Tử Câm và hài tử của bọn họ, không chờ Ân Hậu tỉnh lại, y liền rời Thiên Ma Cung.

Trước khi đi, y tới tìm Lục Thiên Hàn, chỉ để nói một câu.

"Lão quỷ kia có thê có tử, tương lai con cháu chắc chắn sẽ đầy sảnh đường."

Lục Thiên Hàn khắc biết, Thiên Tôn muốn hắn giữ miệng kín như bưng.

Nhìn bóng lưng Thiên Tôn, lại một đầu tóc bạc, Lục Thiên Hàn không nhịn được mà thở dài.

Thực sự là tạo hóa trêu ngươi mà.

Nếu như năm ấy Ân lão quỷ có thể ích kỷ một chút, nếu như Thiên Tôn có thể hiểu rõ sớm một chút, thì biết đâu tất cả sẽ không như ngày hôm nay.

Hắn biết lúc Thiên Tôn vừa hai mươi tuổi, sư phụ y từng đi tìm Ân Hậu, kỳ thật lúc đó sư phụ Thiên Tôn đã sớm nhìn ra tâm ý của Ân Hậu dành cho Thiên Tôn...

Vì lẽ đó nên sư phụ Thiên Tôn mới có thể nói mấy lời kia với Ân Hậu.

Đồ nhi của ta là võ học kỳ tài, tương lai chắc chắn sẽ trở thành võ lâm Chí tôn đệ nhất thiên hạ, ngươi muốn thành toàn cho nó? Hay là sẽ hủy hoại nó?

Chính vì câu nói này, Ân Hậu mới buông phần tình cảm không nên có xuống. Hắn sáng lập Thiên Ma Cung, cho rằng theo thời gian lâu dài, mình rồi sẽ dần quên.

Sau đó, Thiên Tôn chấp chưởng phái Thiên Sơn, trở thành võ lâm Chí tôn, nhưng mà vẫn như cũ không tim không phổi mỗi ngày đều lôi kéo Ân Hậu đánh cờ uống rượu.

Khi đó Thiên Tôn cũng không biết tại sao mình lại thích lôi kéo Ân Hậu uống rượu đánh cờ.

Từ đó về sau, số lần Ân Hậu tới chơi bắt đầu ít dần đi. Trong lòng Thiên Tôn mới bất giác cảm thấy có chút hoảng hốt.

Rốt cuộc cũng có một ngày, y tìm Ân Hậu uống rượu nhưng mà hắn lại không tới, chỉ phái người mang đến một vò rượu, kèm theo một tấm hỉ thiếp.

Trái tim của Thiên Tôn bỗng có cảm giác như bị người ta móc rỗng, đau quá.

Nên sau đó cái gì cũng không biết.

Khi tỉnh lại, y đang bị sư phụ ôm vào trong lòng.

Y chỉ nghe sư phụ nhẹ nhàng nói câu, "Tiểu Du, ngươi còn có vi, vi sư sẽ phụng bồi ngươi cả đời, có được không?"

"Tiểu Du, vi sư yêu ngươi."

Một khắc đó, Thiên Tôn đã hiểu.

Hóa ra, trái tim của mình đã sớm trao cho một người khác, nhưng mà ngay cả bản thân mình cũng không hề hay biết.

Sau đó Thiên Tôn từ chức chưởng môn phái Thiên Sơn, đối mặt với vị sư phụ không hiểu và trách cứ, Thiên Tôn chỉ nói một câu.

"Mặc kệ lấy thân phận gì, ta chỉ muốn được ở bên cạnh hắn."

Sau đó, Thiên Tôn không còn xuất hiện trong phái Thiên Sơn nữa.

Cho đến một năm đó.

...

Ba ngày, Thiên Tôn nằm trên giường tròn ba ngày.

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn trên giường, vẫn không chút động tĩnh.

Lúc này mình lại có chút vui mừng.

Hắn không biết mình nên làm gì khi đối mặt với Thiên Tôn lúc y tỉnh lại.

Trước khi Thiên Tôn hôn mê, mình mất khống chế mới gọi ra cái tên đó, hắn cũng thấy rõ khi mình vừa gọi ra cái tên kia, trong nụ cười của Lão quỷ mang theo chút cay đắng, chút mừng rỡ.

Cứ tưởng rằng mình đã kìm nén rất tốt, lại không nghĩ tới một lần mất khống chế của Lão quỷ lại phá hủy nhiều năm kiên trì của mình.

Khoảnh khắc trông thấy Lão quỷ bùng nổ, sợ hãi chưa bao giờ có tràn đầy trong lòng hắn.

Hắn sợ Lão quỷ sẽ xảy ra chuyện.

Hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được năm đó, tâm trạng của Lão quỷ khi trơ mắt nhìn mình bị vạn kiếm xuyên tâm đánh rơi xuống vách núi là thế nào.

Đau đớn không chịu nổi, mất toàn bộ niềm tin.

Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt tâm tư Ân Hậu.

Là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Ngoại công, người ăn chút gì đi, Thiên Tôn chắc một lát nữa mới có thể tỉnh."

Ân Hậu gật đầu, thấy hai người vẫn chưa đi, hơi nhíu mày.

"Ngoại công, nếu sư phụ tỉnh dậy, hai người..."

"Y vẫn là võ lâm Chí tôn như cũ, ta vẫn là Cung chủ Ma Cung thôi."

"Tại sao? Người biết rõ sư phụ..."

"Ngọc Đường, chúng ta đã là người hơn một trăm tuổi, có rất nhiều chuyện, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu, thở dài.

Lúc ra cửa, Bạch Ngọc Đường để lại một câu nói.

"Ngoại công, nếu như con là người, con sẽ không để cho mình và người mình yêu ôm hối tiếc cả đời."

Ân Hậu cứ thế ngồi đờ ra đó.

Hồi lâu, Ân Hậu mới thở dài, quay đầu nhìn Thiên Tôn. Nhẹ nhàng xoa mặt y, Ân Hậu chậm rãi cúi đầu, dịu dàng ấn xuống trán y một nụ hôn.

"Tiểu Du, không nghĩ tới chuyện khổ sở chịu đựng qua trăm năm, cuối cùng vẫn không qua nổi cửa ải này, ta cho là mình có thể vĩnh viễn chôn sâu trong lòng. Nhưng hôm nay, ta thật sự không biết, ngươi và ta nên làm thế nào."

"Bởi vì chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, cho nên ta đã quên mất phải làm sao để tìm về."

"Hoặc giả, vốn không nên đi tìm."

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn lần cuối, đi ra ngoài.

Thiên Tôn vốn vẫn nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Y nhìn Ân Hậu rời đi, trên trán dường như vẫn còn phảng phất chút nhiệt độ của người kia, nhưng mà trái tim, từng chút lại từng chút một hóa lạnh.

Lão ma đầu, sau cùng lựa chọn của ngươi vẫn là trốn tránh sao.

Vậy một trăm năm ta chờ đợi ngươi này, rốt cuộc được xem là gì?

...

Không ai biết Thiên Tôn rời đi từ lúc nào, thời điểm Ân Hậu được biết, là khi Bạch Ngọc Đường cầm mảnh ngọc bội Thiên Tôn để lại đến tìm hắn.

"Đây là thứ sư phụ để lại cho người."

Ân Hậu nhận lấy mảnh ngọc bội, có phần giật mình.

Đó là thứ năm mình hai mươi tuổi đã trao cho Lão quỷ.

Hắn còn cố ý khắc tên của mình lên mặt trên mảnh ngọc.

Hắn không nghĩ tới Lão quỷ vẫn còn giữ tới tận hôm nay.

Bạch Ngọc Đường còn muốn nói thêm gì đó, Triển Chiêu bên cạnh đã lặng lẽ lắc đầu với hắn, Bạch Ngọc Đường thở dài, cuối cùng không nói gì, kéo Triển Chiêu rời đi.

Đêm hôm ấy, Ân Hậu khóc.

Ngày hôm sau, Ân Hậu cũng rời khỏi phủ Khai Phong, ngay cả Triển Chiêu cũng không biết hắn đã đi đâu.

Từ nay, trên giang hồ không còn hai người Ân Hậu và Thiên Tôn nữa.

Hoàn

Lời tác giả: Chính văn tới đây là kết thúc, còn một đoạn nữa sẽ là phần hồi kết. Nhìn thấy nhiều người nói ngược, kỳ thật tui cũng không muốn viết như thế đâu, chỉ vì... cặp đôi này thật sự khiến người ta phải bối rối, nào là cô độc trăm năm... hơn nữa Ân Ân còn từng có vợ. Chuyện của cặp này hoàn toàn không có khả năng thành đôi trong nguyên tác được, nhưng tui không tiện đem ra so sánh. Vì lẽ đó, hi vọng mấy bạn có thể thông cảm.

Tui cũng rất yêu Ân Ân và Tôn Tôn, cho nên nhất định sẽ viết cho bọn họ một kết thúc thật hạnh phúc, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ... nhờ mọi người tui mới có động lực viết xong cố sự này.

Thật sự rất cảm ơn mọi người.

Hồi kết

Bách Hoa Cốc.

"Lão quỷ! Ngươi lại chơi xấu!"

"Đâu có! Ta vốn muốn đánh ở đây!"

"Ta đánh chỗ này trước ngươi sao lại không nói?"

"Mặc kệ! Ta cứ muốn đánh chỗ này!"

"Không được!"

"Dựa vào cái gì mà lại không được?"

"Ta nói không được là không được!"

"Ngươi muốn đánh nhau?"

"Đánh thì đánh! Sợ ngươi chắc!"

Vì vậy, Bách Hoa Cốc lại diễn ra đại chiến.

Từ chân trời có hai thân ảnh, một đen một trắng.

Ba canh giờ sau.

"Không đánh nữa, ta đói rồi, muốn ăn bánh bao nhỏ."

Bóng đen liền lóe rồi biến mất.

Hai người này là ai? Tất nhiên là Thiên Tôn và Ân Hậu.

Một giây sau, Ân Hậu xuất hiện ngay cạnh Thiên Tôn, trong tay cầm một vỉ bánh bao hấp.

"Có ăn không?"

"Không ngon bằng Thái Bạch Cư, lửa của ngươi còn chưa đủ."

"Được được, lần sau ta sẽ cố gắng hơn."

"Bọn Ngọc Đường đang bận cái gì đây? Thật lâu không thấy tới nha."

"Vừa sang thu, Chiêu Chiêu muốn ăn cua, chắc chúng nó về Hãm Không Đảo rồi."

Một tay Thiên Tôn nâng cằm, "Thật buồn chán nha."

"Vậy không bằng chúng ta làm chút chuyện tiêu khiển đi?"

"Tiêu khiển gì?"

"Đương nhiên là... A! Sao ngươi lại động thủ?"

Thiên Tôn liếc mắt một cái, nhìn cái tay đang luồn vào trong lớp y phục mình bị đông cứng thành cột băng, người kia liên tục xoa tay, nhất thời cảm thấy hả giận. "Ngươi thử động tay nữa xem."

"Nếu ngươi không muốn làm thì không làm, cứ nói thẳng ra."

"Ta chưa từng nói là không muốn nha, nhưng mà ta muốn ở phía trên."

"Không được!"

"Dựa vào cái gì chứ?"

"Ta nói không được là không được!"

Thiên Tôn nheo mắt lại, "Ngươi muốn đánh nhau?"

Ân Hậu cũng trừng mắt, "Đánh thì đánh!"

Tiếp đó, chân trời lại xuất hiện hai thân ảnh một đen một trắng đánh kịch liệt.

Vẫn như cũ là ba canh giờ sau, hai bên bất phân thắng bại.

Ân Hậu không khỏi cảm thấy có chút đau răng, sớm biết thì lúc trước mình đã nỗ lực nhiều hơn một chút, nếu thế thì thể nào cũng có thể thắng Lão quỷ được một chiêu nửa thức?

Có điều công phu của Chiêu Chiêu và Ngọc Đường cũng khó phân cao thấp, làm sao tiểu tử Ngọc Đường kia có thể dụ dỗ cho ngoại tôn mình trở nên ngoan ngoãn?

Mà mình và Lão quỷ mỗi lần đều vì chuyện ai trên ai dưới toàn phải đại chiến ba trăm hiệp?

Hay là ngày nào đó cùng tiểu tử Ngọc Đường kia luận bàn một chút?

Ân Hậu mãi nghĩ ngợi, một quyền của Thiên Tôn đang đánh tới trước mắt, Ân Hậu vội vã tiếp chiêu.

"Tự dưng lại đờ ra cái gì đấy?"

"Không, quên đi, không còn sớm nữa, về nhà thôi."

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu đột nhiên có chút ỉu xìu, khó hiểu.

Ân Hậu không lên tiếng, chỉ tự mình trở về phòng, "Ta đi tắm, ngươi muốn tắm chung không?"

Thiên Tôn hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền 'ừ' một tiếng.

"Ta đặt y phục của ngươi ở đây, ta đi tắm." Nói xong, Ân Hậu đi sang bên kia.

Thiên Tôn nhìn Ân Hậu thật sự ngoan ngoãn tắm trong mộc dũng khác.

Bây giờ Thiên Tôn nhìn lại vết sẹo kia đã không còn bùng nổ nữa, chỉ là, mỗi khi xoa những vết sẹo kia, ngực sẽ không nhịn được mà có chút đau.

Sau đó, lúc y không nhịn nổi mà rơi lệ, Lão ma đầu sẽ nhẹ nhàng ôm lấy y, nói như vậy mới có thể giúp ngươi tìm thấy ta ở kiếp sau, có thể lập tức tìm đến ta ngay, được vậy thì chúng ta sẽ không ngốc như thế này, ngây ngốc chờ đợi một trăm năm.

Thiên Tôn còn nhớ ngày đó, lúc nhìn thấy Lão ma đầu ở Bách Hoa Cốc, hắn cứ ngây ra đứng dưới tán cây như vậy, ngơ ngác nhìn y, lời gì cũng không nói nổi.

Từ sau khi chia tay ở phủ Khai Phong, tròn một năm liền hai người không hề gặp mặt.

"Ngươi... ngươi trở về... rồi hả?"

Nhìn bộ dạng bối rối của người kia, tức giận trong lòng Thiên Tôn 'viu' một cái liền mất ráo.

Hờn dỗi xoay mặt ngồi xuống bàn đá đối diện, "Nói nhảm, Bách Hoa Cốc này là của ta, ta muốn về thì về, không mượn ngươi xen vào."

Ân Hậu ngoài dự liệu không hề cãi lại, dường như có chút nhẹ nhõm, toét miệng cười, "Cái đó, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Thiên Tôn không hiểu, đang muốn mở miệng, đột nhiên trong đầu chợt thoáng qua một ý nghĩ.

Lão ma đầu này không phải là... một năm nay toàn... ở đây đấy chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Thiên Tôn dấy lên một chút mừng rỡ.

Ân Hậu gãi đầu một cái, cuối cùng vẫn đi tới ngồi cùng Thiên Tôn, "Cái đó, hơn một năm nay ngươi đã đi đâu? Ma Cung ta nhiều cao thủ như vậy nhưng không hề thu được một chút tin tức nào?"

Quả nhiên, Lão ma đầu này vẫn luôn tìm mình.

"Nói nhảm, nếu dễ dàng bị người của Ma cung ngươi tìm thấy như vậy, sau này ta còn mặt mũi nào mà lăn lộn giang hồ?" Thiên Tôn cố ý nghiêm mặt.

Ân Hậu cũng không tức giận, chỉ lộ nét mặt tươi cười, tóm lại bây giờ cần phải dụ dỗ Lão quỷ này thật tốt đã, ai bảo lúc trước đầu óc mình chậm chạp làm gì?

"À, ta có mua cho ngươi rất nhiều thư họa, ngươi nếu không... đi xem qua một chút?"

Thiên Tôn nhíu mày, nhìn Ân Hậu, không nói lời nào cũng không đi xem thư họa.

Cuối cùng, Ân Hậu bất đắc dĩ thở dài.

"Lão quỷ, ta nhận thua, chỉ cần ngươi không tức giận nữa, ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, ngươi nói có phải đầu ta bị cửa kẹp không, sao lại cứng nhắc như vậy? Hơn một năm nay ta đã hiểu, ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ là... đừng tiếp tục để ta không tìm được ngươi nữa, được không?"

"Biết rõ trên đời này không ai có thể động đến ngươi, nhưng mà ta vẫn lo lắng."

"Ân Hậu ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy."

"Sợ ngươi cứ như vậy cả đời này cũng không muốn gặp lại ta nữa."

Ân Hậu nói xong, theo bản năng nhìn Thiên Tôn, chợt thấy ánh mắt Thiên Tôn đang nhìn mình chớp vài cái, lại quay đầu đi.

Ân Hậu nở nụ cười, nhìn vành tai Thiên Tôn có chút ửng hồng.

"Lão quỷ, không giận nữa?"

Ân Hậu nhích người lại gần Thiên Tôn, Thiên Tôn không tránh.

Ân Hậu nhếch miệng lên, nhẹ nhàng ôm lấy, Thiên Tôn vẫn không tránh.

Khóe miệng Ân Hậu càng nhếch cao, từ từ nhích người tới, hôn lên tóc mai Thiên Tôn một cái, khóe mắt ngắm mặt Thiên Tôn đỏ bừng như tôm luộc.

"Lão... Lão già, đừng được voi đòi tiên."

Ân Hậu hài lòng, ôm Thiên Tôn không chịu buông ra, "Lão quỷ, không được giận dỗi ta nữa."

"Còn... còn không nghiêm chỉnh, ta cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa, làm gì có thời giờ giận dỗi với ngươi?"

"Nói bậy, chúng ta đã lãng phí một trăm năm, đương nhiên phải sống thêm một trăm năm nữa, như vậy mới không thiệt thòi a!"

Thiên Tôn cười khẽ, "Ngươi chắc chắn sao?"

"Đương nhiên."

Thiên Tôn còn muốn nói gì nữa, lại thấy Ân Hậu lấy từ trong ngực áo ra một thứ.

Là mảnh ngọc bội kia.

Ân Hậu dùng sợi dây xỏ vào, đeo cho Thiên Tôn.

"Không được trả lại ta, cũng không được lấy nó xuống."

Thiên Tôn ngớ người, nhìn Ân Hậu, y nắm mảnh ngọc bội trong lòng bàn tay, mỉm cười nhẹ cụng trán mình vào trán Ân Hậu, "Lão già ngươi nghĩ hay lắm, cho dù lần này ngươi có đòi, ta cũng không cho."

Một cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi đầy đất.

Trong bầu trời đầy hoa, có hai bóng người đang ôm nhau thật chặt.

...

Đang mãi suy nghĩ, Ân Hậu bên kia đã tắm xong rồi.

Thiên Tôn cảm thấy có chút kỳ quái, đổi lại lúc bình thường, nhất định lão già này sẽ dây dưa lôi kéo mình muốn làm chuyện kia... Sao ngày hôm nay lại...

Nhưng mà mãi cho đến lúc tắm xong rồi lên giường, Ân Hậu vẫn không hề táy máy tay chân với mình.

Đến lúc Thiên Tôn không nhịn được nữa mà khẽ đụng Ân Hậu nằm bên cạnh một cái, "Ma đầu, hôm nay ngươi làm sao vậy?"

Ân Hậu quay mặt sang nhìn Thiên Tôn, bóp mặt y, mỉm cười, "Không phải ngươi nói muốn ở trên sao?"

Ánh mắt Thiên Tôn sáng lên, "Thật ư?"

Ân Hậu mỉm cười đầy cưng chiều, "Đương nhiên." sau đó nhoài người kéo Thiên Tôn qua, hôn một cái.

"Lão quỷ, ta để ngươi phải chờ đợi vô ích một trăm năm, cuối cùng còn thiếu chút nữa chạy trốn, ngươi thật sự không trách ta sao?"

Thiên Tôn đầu tiên là sững sờ, sau đó khịt khịt mũi, xoay mặt, "Đều qua cả rồi, còn nhắc tới làm gì?"

Ân Hậu nhẹ nhàng kéo mặt Thiên Tôn lại, hôn lên mặt y một cái, "Nhưng mà ta cảm thấy nợ ngươi nhiều lắm."

Thiên Tôn có chút ngượng ngùng, "Kỳ thực cũng không có, nếu ta sớm hiểu rõ một chút, cũng hoàn toàn không phải lỗi của ngươi."

"Lão quỷ, may mà ta trở về, không từ bỏ ngươi lần nữa."

"Nếu làm vậy, xem ra ta sẽ hối hận cả đời này. Lão quỷ, đừng rời xa ta nữa."

"Ừm." Thiên Tôn khẽ khàng gật đầu, không hề phát giác là Ân Hậu đã đè lên từ lúc nào, chờ đến lúc Thiên Tôn kịp phản ứng lại, môi Ân Hậu đã áp xuống.

"Tiểu Du..."

"Chờ... chờ chút..."

"Ta đã chờ suốt một trăm năm rồi, không muốn chờ thêm nữa."

"Tiểu Du, ta yêu ngươi."

Mà Thiên Tôn lúc này đã sớm quên phản kháng, còn về công phu gì đó, cũng đã sớm quăng lên chín tầng mây...

Mãi đến tận trưa ngày hôm sau.

"Lão ma đầu! Ngươi lại gạt ta!"

"Ăn cũng ăn rồi, không phun ra được a!"

"Ta mặc kệ! Lần sau ta nhất định phải ở trên."

"Ai, nhẹ chút, eo ngươi hết đau rồi hử?"

"Ngươi ngươi ngươi... Hôm nay ta nhất định phải diệt ngươi!"

"Sợ ngươi!?"

Kế đó, trên bầu trời Bách Hoa Cốc lại bắt đầu đánh túi bụi, một đen một trắng, hai bóng người đan xen lẫn nhau, lần này, không còn tách ra nữa.

Toàn văn hoàn

Phiên ngoại: Ai trên ai dưới

Một ngày, sau khi Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu tuần phố về, Bạch Phúc đột nhiên chạy tới đưa một phong thư. Hắn hơi kinh ngạc mở ra xem, hóa ra là thư Ân Hậu viết, trong thư nói có chuyện quan trọng bảo hắn mau chóng đến Bách Hoa Cốc một chuyến, còn đặc biệt dặn dò Bạch Ngọc Đường, không thể dẫn theo con mèo nhà hắn đi cùng.

Bạch Ngọc Đường cầm thư suy nghĩ một lát.

Cái này, độ khó rất cao.

Đừng nói chứ mình căn bản cũng không nỡ không mang mèo kia theo, mèo nhà mình nhất định sẽ đi theo đi?

Vừa vặn Triển Chiêu đang đi tới, nhìn Ngọc Đường nhà y cầm một phong thư đứng ngẩn người.

"Ngọc Đường? Sao thế? Chuyện gì vậy? Thư của ai gửi?"

Vừa thấy Miêu Nhi nhà mình cười híp mắt, thêm một tiếng Ngọc Đường vô cùng dễ nghe, Ngũ gia của chúng ta rốt cuộc đã ra một quyết định, trời đất bao la, nhưng Miêu Nhi nhà mình vẫn to nhất.

Dù sao ngoại công cũng đã nói, toàn bộ nguyên tắc của Ngũ gia đều đem cho mèo ăn sạch, một chút cũng không sót, liền thoải mái đưa thư cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu xem xong, híp mắt, "Ngoại công giở trò quỷ gì đây? Tại sao ta lại không thể đi?"

Bạch Ngọc Đường buông tay.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Gần đây không có vụ án nào, ta đi tìm Bao đại nhân xin nghỉ mấy ngày, rồi chúng ta lên đường đi Bách Hoa Cốc!"

"Ừ, ta đi chuẩn bị." Bạch Ngọc Đường vừa đáp một câu dễ nghe với mèo vừa thuận tiện bóp vành tai một cái, ăn đậu hủ.

Triển Chiêu hơi đỏ mặt, xoay người bỏ chạy, "Ta đi tìm đại nhân."

Sau nửa canh giờ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa rời Khai Phong, chạy tới Bách Hoa cốc.

Ven đường mua chút thư họa và rượu, thêm một ít thức ăn vặt mà Thiên Tôn và Ân Hậu thích, hai người vừa đi vừa tán gẫu, "Ngọc Đường, ngươi nói ngoại công tìm ngươi có chuyện gì a? Còn không cho ta đi cùng? Khẳng định có quỷ!"

Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, "Không rõ lắm, lẽ nào ông ấy và sư phụ lại cãi nhau?"

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, sau đó lập tức lắc đầu, "Hai người họ ngày nào mà chẳng cãi nhau?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, lắc đầu, "Cái này ta thật sự không nghĩ ra, còn khó suy đoán hơn mấy vụ án."

Triển Chiêu cũng gật đầu, "Đúng vậy, dù sao đến đó rồi cũng biết. A, sắp đến rồi nha!"

Đã nhìn thấy Bách Hoa Cốc ở phía trước, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tăng nhanh cước trình.

"Ngoại công! Sư phụ! Con và Ngọc Đường đến xem các người đây!"

Thiên Tôn nghe tiếng vội bay vèo từ trong nhà ra, không phải bay về phía Bạch Ngọc Đường mà là về đống đồ trên tay Triển Chiêu.

"A! Đây có phải là đồ thật của Ngô Đạo Tử không? Mau cho vi sư xem! Mau cho vi sư xem một chút!"

Bạch Ngọc Đường đứng một bên khóe miệng hơi giật giật.

Ân Hậu đi ra ngay sau đó, nhìn thấy Triển Chiêu bên cạnh Bạch Ngọc Đường liền híp mắt lại, hơi có chút không vui.

Triển Chiêu thấy vậy, nhào qua ôm cổ Ân Hậu, "Mau thành thật khai báo! Người lại có trò quỷ gì? Sao không cho con theo cùng?"

Ân Hậu thở dài, "Ngươi a! Ta biết kiểu gì Ngọc Đường cũng sẽ mang ngươi theo, thôi được, vào nhà nghỉ ngơi trước một chút, buổi tối ta lại tìm các ngươi."

"Lão quỷ! Vào nhà rồi hãy coi, không phải hôm qua ngươi nói muốn ăn thịt chưng của Thái Bạch cư sao? Ta có bảo Ngọc Đường mang đến."

"Thật không? Quả nhiên Ngọc Đường ngoan nhất!"

"Ngươi nên khen người bảo Ngọc Đường mang đến là ta mới đúng chứ?"

"Ta không khen!"

"Vậy không cho ngươi ăn!"

"Ngọc Đường mua cho ta, dựa vào đâu mà ta lại không được ăn?"

"Là ta bảo nó mua!"

"Ngọc Đường là đồ đệ ta!"

"Ngọc Đường cũng là ngoại tôn ta thôi!"

"Lão già, muốn đánh nhau hả?"

"Đánh thì đánh! Chẳng lẽ lại sợ ngươi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn phía chân trời một đen một trắng, có chút hết nói nổi.

Màn này quen thuộc đến mức nào a!

"Miêu Nhi, có mệt không?"

"Không mệt, chúng ta vào trước đi." Triển Chiêu quay đầu lại hô về phía hai bóng người đang đánh nhau đằng chân trời, "Con và Ngọc Đường vào trước."

Tới giờ cơm tối, nhị lão rốt cuộc cũng đi vào, thức ăn đã bày sẵn trên bàn.

Thiên Tôn ngồi xuống gắp một món ăn, "Ngon!" nói xong, còn liếc mắt nhìn Ân Hậu, "Ngon hơn ngươi làm nhiều!"

"Được rồi! Lần sau ta cố gắng hơn nữa là được! Nói qua Thái Bạch Cư tìm đầu bếp ngươi lại không chịu."

Thiên Tôn xoay mặt, cũng không nói gì.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe xong đều sửng sốt, hóa ra trước giờ toàn là ngoại công nấu cơm?

Cơm ngoại công làm có thể ăn sao? Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Không biết a, dù sao ta cũng chưa từng ăn, Triển Chiêu lắc đầu.

Hai người nhìn nhị lão bên kia một chút, Ân Hậu đang gắp thức ăn cho Thiên Tôn, còn không quên dùng khăn lau khóe môi dính dầu cho Thiên Tôn.

Nhu tình trong ánh mắt khiến người ta không dám tin đây chính là Lão Ma Đầu mà năm đó võ lâm chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật.

Thì ra bất luận là người nào, trong lòng đều sẽ có một chỗ mềm mại nhất, dành cho người mình yêu nhất.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau mỉm cười, im lặng cúi đầu.

Một bữa cơm này ăn vô cùng yên ổn.

Cơm nước xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra sân ngồi một chút, lát sau, Ân Hậu đi tới nhìn hai người họ, "Chiêu Chiêu, khách phòng còn trống ngươi đi dọn dẹp một chút đi, xem có cần gì không."

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó gật đầu, "Ngọc Đường, ta vào trước dọn dẹp một chút."

Bạch Ngọc Đường vừa muốn đứng dậy nói cùng đi nhưng bị Ân Hậu trừng một cái.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, hình như ngoại công có chuyện muốn nói với ngươi, ta vào trước, lát ngươi trở lại rồi nói ta biết.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Nhìn Triển Chiêu đi vào, lúc này Ân Hậu mới đem ấm trà cầm trong tay đặt xuống, rót hai chén trà, đưa một chén cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhận trà, "Ngoại công có việc sao?"

Ân Hậu gãi đầu một cái, nhìn trời, "Cái này, ta muốn hỏi một chút..."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ngoại công cứ nói."

Ân Hậu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, cuối cùng vẫn hỏi, "Ờ giữa ngươi và Chiêu Chiêu, ngươi ở phía trên đúng không?"

Bạch Ngọc Đường vừa uống một ngụm trà liền phun ngay ra ngoài.

"Khụ khụ... ngoại... ngoại công!" Bạch Ngọc Đường bị Ân Hậu nói đến đỏ bừng mặt.

Ân Hậu cau mày, làm vẻ mặt chính đáng, "Có gì phải xấu hổ, gì cũng đã làm."

Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy có chút đau đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Ân Hậu sẽ hỏi hắn cái này, chuyến này hình như đến nhầm rồi.

"Làm sao, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi giải quyết Chiêu Chiêu thế nào? Công phu của nó không phải ngang bằng ngươi sao? Nó chưa từng nghĩ tới chuyện muốn ở phía trên hả?"

Bạch Ngọc Đường lúng túng, không biết nên mở miệng làm sao, "Cái đó, ngoại công, con đi xem Miêu Nhi thu dọn xong chưa..."

"Không được đi!" Ân Hậu bĩu môi, "Có gì khó nói? Hay là ngươi không chịu nói cho ngoại công?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là..." khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật kịch liệt, chuyện này phải nói thế nào a?

"Nói đi nói đi! Ngoại công tuyệt đối sẽ không nói cho Chiêu Chiêu!"

"Ngoại công, khụ khụ, tình huống của sư phụ con và Miêu Nhi vốn không giống nhau, nên..."

Thấy Ân Hậu híp mắt, Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mở miệng, "Có thể mèo kia... xấu hổ đi."

Ân Hậu nghe xong, suy nghĩ một chốc, "Ừ, Lão quỷ khi đó cũng rất xấu hổ a."

Bạch Ngọc Đường thấy Ân Hậu nhỏ giọng lầm bầm, thử thăm dò mở miệng, "Ngoại công, người và sư phụ..."

Ân Hậu ngẩng đầu, nghe Bạch Ngọc Đường hỏi mình, không chỉ lộ ra vẻ thối mặt, "Khỏi phải nói! Sư phụ ngươi bướng bỉnh muốn chết, lần nào cũng phải đánh đến ba trăm hiệp mới được, còn phải dụ dỗ lừa gạt, hôm sau xong xuôi rồi còn muốn tìm ta tính sổ!"

Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi, hoá ra gọi hắn từ xa tới đây là vì chuyện này? Bất đắc dĩ đỡ trán, "Tính tình sư phụ vốn như vậy, đôi lúc có chút tùy hứng, ngoại công người nhường ông ấy một chút là ổn thôi."

Ân Hậu nghiêng đầu, "Nhường Lão quỷ kia?"

"Đúng vậy a, lúc không có chuyện gì làm thì nói chút lời tâm tình... gì đó." Bạch Ngọc Đường nói đến đây thì xoay mặt, Ân Hậu hơi cười, thoáng nhìn qua vành tai đỏ bừng của Bạch Ngọc Đường.

Ân Hậu gãi cằm, mấy lời tâm tình gì đó, mình và Lão quỷ đều đã là người hơn trăm tuổi, còn nói mấy lời tâm tình? Ngẫm lại có chút buồn nôn, có điều lần trước hình như dùng qua chiêu này, không quá có ích.

Ngày hôm sau còn không phải đánh đến long trời lở đất như bình thường.

"Còn có chiêu khác không?" Ân Hậu híp mắt, "Nếu ngươi không chịu nói, ngày nào ta cũng đi nghe góc tường các ngươi!"

Cái này hậu quả rất nghiêm trọng đó.

Bạch Ngọc Đường chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày cùng Ân Hậu thảo luận vấn đề làm thế nào để sư phụ mình cam tâm ở dưới, không biết đây có tính là khi sư diệt tổ không.

Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên cảm thấy thời điểm phải đưa ra lựa chọn trọng đại trong đời đã đến.

Nếu không giúp ngoại công, đoán chừng mình sẽ chết chắc.

Nếu giúp ngoại công rồi bị sư phụ lão nhân gia người biết, kết quả cũng sẽ chết chắc.

Dù sao cũng chết, trời đất bao la, Miêu Nhi to nhất.

Sư phụ! Ngọc Đường có lỗi với người!

Lẩm bẩm bên tai Ân Hậu một câu, sau đó vội chạy như bay.

Ân Hậu nháy mắt mấy cái, cái này... hình như vừa được thông suốt nha.

Sau đó, Ân Hậu cũng vèo trở về phòng.

Mà bên này, Bạch Ngọc Đường vừa về phòng liền lôi kéo Triển Chiêu thu dọn đồ đạc.

Triển Chiêu không hiểu, "Ngọc Đường, ngươi làm sao vậy?"

"Miêu Nhi, về rồi nói cho ngươi, tóm lại bây giờ cần thoát thân trước đã."

Đầu óc Triển Chiêu hơi mơ hồ, có điều vẫn cùng Bạch Ngọc Đường thu dọn đồ đạc, lặng lẽ dắt ngựa rời khỏi Bách Hoa Cốc.

Ba ngày sau, tại Bách Hoa Cốc.

"Lão già ngươi! Ta... Á!"

"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích! Ngươi muốn làm gì để ta giúp ngươi!"

"Ngươi đi chết đi!"

"Ngươi đừng lộn xộn! Cẩn thận đau eo!"

"Ta muốn uống nước!"

"Được được được, ta mang cho ngươi!"

"Ta đói bụng rồi!"

"Được được được, ta đi lấy thức ăn!"

"Sau này không cho ngươi chạm vào ta nữa!"

"Chuyện này... cái này không thể được!"

Đây là ai? Tất nhiên là Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Lại nói rốt cuộc Bạch Ngọc Đường đã nói gì với Ân Hậu? Mà hơn nửa đêm phải dẫn mèo nhà hắn thoát thân?

Kỳ thực cũng không có gì, Bạch Ngọc Đường đã nói một câu, 'Nếu không được thì ngoại công cứ làm liên tục suốt ba ngày ba đêm để sư phụ không xuống giường được, lúc đó đương nhiên là không có khí lực đánh với người rồi.'

Kết quả Ân Hậu thật sự làm.

Ban đêm.

Thiên Tôn gần như khôi phục hoàn toàn khí lực, tựa ở đầu giường trừng mắt nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu có chút ngượng ngùng sờ cằm, hình như mình có chút quá đáng, "Lão quỷ, đừng giận nữa."

Thiên Tôn quay đầu.

Ân Hậu chậm rãi lết đến bên giường, "Thật ra, ta cũng không cố ý, còn ngươi không phải vẫn không chịu..."

"Ta không chịu? Ta không chịu cái gì? Ta không chịu nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn được ở trên!" Thiên Tôn hờn dỗi mở miệng.

"Không phải ngươi vẫn có chút không tình nguyện sao, hại ta lần nào cũng phải vừa lừa gạt vừa dụ dỗ ngươi."

"Ngươi đúng là muốn ngốc chết nha! Ta không muốn ngươi lừa gạt ta! Ta không muốn ngươi chạm vào ta! Nếu không muốn thì ta đã sớm đông ngươi thành cột băng rồi!"

Ân Hậu há miệng thật to, lát sau mới phản ứng lại được, sau đó nhìn Thiên Tôn đỏ mặt từ cổ đến mang tai.

Ân Hậu vui vẻ, liền nhào qua tựa trên đầu giường cùng Thiên Tôn, "Sao không nói sớm? Ta đâu có biết!"

Trên mặt Thiên Tôn có chút áy náy, quay đầu đi, "Ngốc chết ngươi!"

Ân Hậu cười khúc khích, chọc mặt Thiên Tôn, "Lão quỷ, ngươi thật... thật sự đồng ý hả? Vậy mỗi lần ngươi đều..."

"Còn không phải để ta được nói thoải mái a!"

"Được! Được! Được! Ngươi sớm nói thì ta đâu hà tất phải nghe chủ ý tiểu tử Ngọc Đường đưa ra!"

"Ngọc Đường?" Thiên Tôn nheo mắt lại.

"Đúng vậy! Là Ngọc Đường giúp ta nghĩ biện pháp." hiện tại trong mắt Ân Hậu đều tràn đầy câu ta đồng ý của Lão quỷ với mình, hoàn toàn không chút phát hiện mình đã đem bán Ngọc Đường, chứ không phải Thiên Tôn hỏi mình trước.

"Lão quỷ, dù sao ngươi cũng nghỉ ngơi khỏe rồi, không bằng chúng ta..."

"A! Lão già, mới làm xong ngươi lại..."

"Đừng... đừng làm rộn... ưm... a..."

Trong phòng lại tràn đầy cảnh "xuân".

Mà trước khi chìm vào mê muội trong tình cảm dạt dào của Lão quỷ, trong đầu Thiên Tôn đang nghĩ tới chuyện... Cái tên bất hiếu đồ nhà ngươi, ngay cả sư phụ cũng dám bán! Ngươi chờ đó cho ta!

Cách Khai Phong xa xa, Bạch Ngọc Đường hắt hơi một cái.

"Miêu Nhi, ta cảm thấy mình sẽ bị sư phụ đông thành cột băng!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Miêu Nhi, chúng ta cùng bỏ trốn đi."

"Được.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro