thất tình không sao
Thời gian đầu tiên, khi chưa quen với việc mất đi niềm vui từ tình yêu đôi lứa, thì mình cứ việc thoải mái mà buồn. Điều đáng sợ nhất sau khi yêu, không phải là chúng ta buồn khổ, mà là cảm giác cứ trơ lỳ ra đó, chả biết mình đang cảm thấy như thế nào.
Buồn được cứ buồn, khóc lóc được cứ khóc, vật vã được cứ vật vã, ai hỏi ê sao tàn tạ, tiều tuỵ vậy, cứ việc mạnh dạn, ngẩng cao đầu mà nói với nó là, tao đang thất tình. Nó có cười thì hãy an tâm, khi nó thất tình thì mình cười lại vào mặt nó. Nó có an ủi thì nghe cho vui, nghe xong cũng quên thôi, chả nhớ gì được đâu, vì lúc đó đang buồn.
Nỗi buồn này còn đi kèm với hy vọng viển vông rằng người kia sẽ quay trở lại. Lời khuyên chân thành là đừng nên quay lại làm chi. Một người đã có khả năng làm chúng ta tổn thương và buồn bã, thì dù có trở về bên ta, họ vẫn còn khả năng làm chúng ta buồn lần nữa, thậm chí lần này còn kinh khủng hơn lần trước. Nên quay lại là một quyết định mạo hiểm, hãy cân nhắc thật kỹ coi sức chịu của bản thân đến bao nhiêu.
Điều ngu xuẩn nhất lúc này có thể làm là cố gắng liên lạc hay gặp mặt người đó. Có thể nhắn đi hàng trăm cái tin nhắn và không nhận được hồi đáp, thậm chí còn không nhận được chữ "đã coi" cho vui. Gọi hàng chục cuộc điện thoại mà không ai nghe máy, hoặc tệ hơn là "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang trong vùng phủ mền để phủ phê, xin quý khách vui lòng đừng gọi lại làm chi, dư tiền hả?"
Suy nghĩ đi, nếu như một người đã chọn cách không muốn gặp mình nữa, thì mình có làm trăm cách họ cũng chẳng gặp, nếu còn yêu, đã không quay lưng đi, nên đừng phí công để giữ hay cố nhìn nhau lần cuối. Chẳng lợi lộc hay dễ chịu gì hơn đâu.
Khoảng thời gian này là khó khăn nhất, đau đớn nhất, vật vã nhất, nhưng hãy cố vượt qua.
Chúng ta thiếu đi niềm vui từ người yêu thì hãy bổ sung niềm vui từ các nguồn khác, từ gia đình, bạn bè, công việc, sở thích, đam mê.
Hãy quay về nhà ăn cơm với ba mẹ, gia đình, hỏi thăm anh em coi dạo này cuộc sống ra sao, học hành thế nào. Đi mua cho mẹ một cái áo, cha một đôi giày, rồi nhìn cách họ càm ràm đừng mua phí tiền nhưng trong lòng họ vui. Tự hỏi coi đã bao lâu rồi không cùng ra ngoài ăn với gia đình, bao nhiêu cuối tuần rồi vì những chuyến rong ruổi cùng người yêu mà không đi chơi với mẹ cha. Tự hỏi xong rồi sẽ thấy, gia đình là chốn nương thân cho những kẻ lữ khách vấp ngã trên đường đời.
Hãy hẹn bạn bè đi chơi, đừng hẹn đám bạn mà gặp mặt sẽ hỏi vì sao mày chia tay nó, kể cho tao nghe, kể là kể cái gì, nghe xong có giúp được gì không, hay tà tâm hơn là nhảy vào thế chỗ? Hẹn đám bạn mà gặp mặt chỉ nói coi dạo này có quán ăn nào mới, có thương hiệu nào hay, rạp đang có phim gì hấp dẫn, rồi đi ăn cho đã, đia mua sắm cho đã, về mang một đống nợ thì lúc đó mới thấy thất tình không ghẻ gớm bằng cảnh chủ nợ đứng trước cửa nhà đâu
Hãy hẹn một đám bạn đi đua xe... À không, cái này phạm pháp, bậy, bỏ nha.
Hãy mua vé số, mạnh dạn lên vì lúc này theo lời ông bà nói là đen tình sẽ đỏ bạc, biết đâu ông bà hiển linh, trúng một cái vài chục tỷ, rồi mình nhắn tin cho bồ cũ, thế nào nó cũng nghĩ đến chuyện tái hợp, lúc đó mình lại nhẹ nhàng nhắn tiếp, "Báo tin cho mừng vậy thôi chứ giờ đẹp mà có tiền nữa, đâu ngu..."
Rồi mình kiếm gì mình học cho mở mang đầu óc mình ra. Thích mấy anh xứ Hàn thì học tiếng Hàn để qua bên đó tỏ tình với ảnh cho ảnh từ chối để nhục chơi. Thích tiếng Nhật thì học tiếng Nhật, lỡ qua đó có đóng phim thì nói tròn vãnh rõ chữ. Thích đàn học đàn, thích vẽ học vẽ, thích cái gì mình nâng cao cái đó, tự dưng thấy giỏi xong, lần sau lỡ yêu nữa mình lại muốn thất tình để giỏi hơn, chứ khoa học chứng minh rồi, mấy đứa yêu nhiều quá dễ lú lắm, thất tình mới khôn ra.
Rồi mình làm lụng, kiếm tiền đi du lịch. Mình bước chân ra thế giới, nhìn ngắm khắp nơi để thấy sao mình nhỏ bé quá so với nhân loại, vậy thì cái chuyện tìn cảm cỏn con của mình còn nhỏ bé hơn nữa. Hay là mình cứ nghĩ trên một chuyến tàu điện ngầm ở đất nước nào đó, rồi mình sẽ có duyên để gặp được chân mệnh thiên tử đời mình, rồi yêu và lại hạnh phúc nhiều hơn. Hoặc đơn giản hơn, mình nhận ra mỗi đất nước là một điều mới lạ, Âu thì to hơn Á nhưng chắc chắn không bằng Phi, có những thứ mà phải tận mắt thấy qua ta mới học được trải nghiệm.
Hay mình sang Úc, ngồi nhìn đàn bò ăn cỏ đằng xa, mình nhận ra không có đàn ông thì có đàn bò cũng tốt. Ít ra đàn bò cũng chung thuỷ với mình, cũng không có cái cảnh sáng ngủ dậy nó cho mình biết nó hết yêu mình, cũng không có chuyện nó chực chờ cơ hội để ngủ với con bạn thân của mình hay ngủ với đứa khác ngon hơn mình có dịp. Nên hãy yêu bò đi, vì sữa bò ngon hơn, còn của đàn ông thì vừa đắng vừa mặn, chỉ làm bụng to ra thôi...
Rồi sau khi trải qua hết mớ cảm xúc hỗn độn mà cơn địa chấn thất tình để lại, với một thân thể và cảm xúc vẹn nguyên, chúng ta sẽ nhận ra rằng, tình yêu thật diệu kỳ biết bao, khi đã với tới từng đó tổn thương, trái tim ta vẫn thiết tha được yêu lần nữa.
Không giống như ta luôn nghĩ rằng yêu là đau, rồi thì ngươ ta sẽ e ngại hay sợ hãi tình yêu, những người đã từng yêu và từng đau, họ sẽ muốn được yêu lần nữa với trái tim chân thành nhất có thể, để sửa chữa những sai lầm từng có, để hiểu và trân trọng cảm xúc, để lựa chọn và tôn trọng người mình yêu... Vì cơ bản, chúng ta là những sinh vật trưởng thành từ sai lầm, vấp ngã và trải nghiệm.
Rồi đến một lúc, chúng ta sẽ hiểu được yêu và thất tình cũng là một thứ hạnh phúc trong đời. Như con bạn từng tâm sự:
"Mỗi lần tao thấy ai thân thở đau khổ vì thất tình, tao muốn nhào tới vả cho mấy bạt tai. Được yêu rồi thất tình là sướng lắm rồi, còn như tao, tuổi này rồi mà chưa từng yêu ai, chưa từng được nắm cái ngón tay của ai chứ đừng nói là chia nguyên bàn tay... Tao đớn đau lắm, thật sự đớn đau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro