ngày đầu tiên thất tình
Câu chuyện bắt đầu khi nhỏ bạn gọi điện thoại cho cả đám, than thở là chắc tao sắp chết quá tụi bây ơi, vì thất tình lần nữa. Cả đám nghe xong, thương thì cũng thấy thương nhưng trong thâm tâm đều có chung câu trả lời, cứ để nó vậy đi, chẳng chết đâu mà lo, vì đây là lần thứ mười một trong năm nay nghe nó than là gần chết vì thất tình mà kết quả là chỉ cần gọi điện thoại rủ nó đi ăn cùng câu thần chú "tao bao" thì hiển nhiên nó sẽ xuất hiện với gương mặt tuơi cười như chưa hề có cuộc chia tay.
Để vượt qua cơn thất tình, hay chí ít coi chuyện thất tình chỉ là con ruồi bay vo ve trước mặt, hơi khó chịu chứ không đáng bận tâm, trước hết cần phải trả lời cho câu hỏi, vì sao chúng ta yêu?
Tình yêu, cơ bản nhất là khi người ta có thể tìm kiếm cho mình một người mà khi ở bên cạnh họ, mình cảm thấy thật sự vui. Nếu như chỉ cần thấy một ngừơi mà bạn lo lắng, hồi hộp, hoảng sợ, buồn bã, chán nản... Thì chắc chắn đó không phải người bạn yêu rồi. Đó là chủ nợ của bạn.
Hãy nhắm mắt lại và nhớ về mối tình đã qua, bạn sẽ nhận ra rằng biểu hiện cơ bản nhất của tình yêu, là khi chúng ta nhớ về một người và cảm thấy thật vui trong lòng. À, nếu nhắm mắt mà không nhớ về được một mối tình nào thì cũng đừng buồn, cứ đọc tiếp, để dành kinh nghiệm ở đó, lỡ sau này có yêu rồi thất tình thì không bỡ ngỡ.
Niềm vui của việc yêu nhau, đến từ rất nhiều thứ nhỏ nhặt lẫn vĩ đại mà người ta làm cho nhau hay chí ít là suy nghĩ về nhau.
Như kiểu mỗi buổi sáng thức dậy, chúng ta có một người để nhớ về họ, để mở điện thoại lên coi họ có nhắn tin chúc buổi sáng vui vẻ chưa, nếu chưa thì có chút xíu buồn nhẹ trong lòng, để rồi sẽ chủ động nhắn trước và chờ hồi âm.
Như kiểu mỗi buổi trưa, khi tạm gác công việc qua một bên, chúng ta cũng có một người để nhớ về, tự hỏi coi hôm nay họ ăn gì, có hợp khẩu vị không, rồi thầm ước mong sao sẽ đến một ngày có thể tự tay chuẩn bị cho họ một phần cơm trưa để khỏi cảnh cơm hàng cháo chợ.
Như kiểu mỗi bữa tối trước khi ngủ, chúng ta sẽ gọi điện cho nhau để hỏi thăm coi hôm nay có chuyện gì, vui buồn thế nào, có gì cần tâm sự không, có muốn gặp nhau không, có cần ôm nhau ngủ không và chúc nhau có một giấc mơ tươi đẹp, trong đó hai đứa sẽ là hoàng tử, công chúa sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.
Đấy, giờ đếm lại coi, vậy là ngày hôm nay chúng ta đã nhớ ba người khác nhau, niềm vui nhân ba, thật thuỷ chung và hạnh phúc đúng không nào?
Đến những ngày kỷ niệm làm gì đó lãng mạn cho nhau, nằm trên bãi biển hôn nhai một cái vội vàng, ăn ở một nhà hàng sang chảnh dù để đánh đổi bữa ăn đó là ba mươi ngày ăn mì gói cứu đói của đứa bạn tính mang đi quyên góp cho đồng bào lũ lụt mà mình đã khóc hết nước mắt để năn nỉ nó cho mình, vì so với đồng bào miền lũ, mình cũng chẳng giàu hơn bao nhiêu.
Từ nhỏ nhặt đến vĩ đại, tình yêu mang đến cho chúng ta thứ xúc cảm lâng lâng, ngất ngây kỳ lạ, như kẻ nằm mộng gặp điềm lành, như loại rượu thần kỳ không cần uống giọt nào mà cũng say.
Vậy thì thất tình, là khi chúng ta giật mình khỏi cơn mộng, là khi men say qua đi, người ta phải đối diện với thực tại rằng, người đang nắm giữ niềm vui của mình, đã bỏ đi mất. Vậy những ngày tháng tiếp theo, mình phải làm gì, để vui?
Cảm giác khi thất tình ra sao, chắc không cần kể ra thì nhiều người cũng đã hiểu. Trời đất tối sầm, đi giữa con đường kẹt xe với ổ gà mà cứ ngỡ như mình đang lạc giữa hoang mạc ban đêm. Còn nếu chưa hiểu hay chưa cảm nhận được thì mừng đi, từ từ sẽ hiểu.
Khoảng thời gian đó, với mỗi người sẽ tồi tệ một cách khác nhau, nhưng chỉ cần nhớ một chuyện này: Thứ quan trọng nhất trên đời là bản thân mình, là tính mạng của mình, không thể vì bất kỳ ai mà đánh mất, mà từ bỏ. Đàn ông hay đàn bà, mất đi rồi có thể kiếm lại được người khác nhưng tính mạng mất đi rồi, không bao giờ có thể tìm lại được.
Vì vậy, đau thương đến cỡ nào, cũng không được tự huỷ hoại bản thân. Nhất là khi cơ thể mình là món quà vô giá mà cha mẹ ban cho.
Sau khi nhớ và hiểu được chuyện này, mình sẽ coi nguyên nhân của cơn đau thất tình là từ đâu. Như đã nói trên, chúng ta yêu nhau để tìm niềm vui, thì khi thất tình, chắc chắn nỗi sợ lớn nhất là không còn ai mang đến cho mình niềm vui, thậm chí khi bản thân mình tìm được một thứ gì hay ho, vui vẻ, cũng không còn biết đem chia sẻ cùng
Đi qua con đường cũ, nhìn hàng cây cũng nhớ người ta, thấy chiếc lá vàng rơi xuống cũng nhớ bà Cẩm Ly với ông Đan Trường từng hát, "Chuyện tình ta hôm nay, tựa như chiếc lá úa, chợt hình bóng mỗi người một ngả..."
Coi bộ phim nào mà lỡ dính tới yêu đương chia tay, kết cục xấu là bắt đầu như mở van nước mắt rồi nằm vật ra đó, khóc thương cho mối tình chết yểu của mình. Lúc khóc, mình tưởng tượng mặt mình đẹp như nhỏ diễn viên chính trong phim, nhưng thực tế thì mình lúc đó giống diễn viên phim kinh dị nhiều hơn.
Tất cả những bài nhạc nghe thấy, đều biến thành nhạc buồn, cảnh giới cao nhất là đi bar, club với đám bạn thân cho vơi sầu mà đứng nghe nhạc sàn cũng nhớ về người cũ mà bật lệ tuôn rơi.
Ăn một món ngon cũng thầm ước bây giờ mà có người bên cạnh thì mình sẽ đút cho người ta ăn một miếng.
Thậm chí coi cái chương trình hài thấy vui quá, cười theo bản năng, quay qua nhìn coi người ta có cười không thì mới nhớ là đang ngồi một mình, có còn ai bên cạnh đâu, rồi cứ vậy coi hài mà bật khóc.
Tức là, nói cho dễ hiểu thì cảm giác đau đớn nhất khi thất tình đó chính là tâm lý báo động rằng, cảm xúc vui vẻ có cùng người đó trước đây, bây giờ sẽ không còn nữa, vĩnh viễn không còn nữa. Thậm chí đê tiện và kinh khủng hơn là ngay luac này, khi chúng ta vật vã như một con điên, thì người kia đang đem mớ niềm vui đáng lý thuộc quyền sở hữu của chúng ta để đi cung phụng cho một đứa khác, tệ hơn chúng ta gấp tám tỷ ba mươi lăm triệu lần.
Một ngừơi đau thấu trời xanh, một kẻ bình tâm như vại.
Là cái cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, muốn chết đi cho rồi.
Nhưng đừng chết, chuyện gì cũnh vượt qua được, vì chúng ta đẹp mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro