Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

giữ trọn cả thanh xuân

"Mười sáu năm trời nắm giữ cả thanh xuân của một người, anh thấy nặng lắm không"
Thanh xuân đàn bà được mấy chốc?
Hai người quen nhau hồi còn đi học đại học, lớ ngớ đứng trước cổng trường cùng dò bản tên rồi mừng húm khi thấy mình cùng học chung với người vừa gặp đã có cảm tình.
Cô không hiểu vì sao mình yêu anh, có lẽ yêu vì cái tính thật thà, chất phác của trai tỉnh lẻ, đến nỗi hai người "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" thì cô phải là người chủ động nói thôi thì đứa nào cũng đang rảnh, đang cô đơn, mình kiếm chuyện yêu nhau để bận như người ta cho vui.
Anh gật đầu cái rụp, vậy là yêu nhau ngót ngét được bốn năm trời đại học. Hai bên gia đình cũng biết nhau, thi thoảng lễ lộc tết nhất đều gửi một phần quà sang, từ lâu đã coi nhau là thông gia, chỉ còn chờ ngày hai đứa ra trường rồi làm cái tiệc mừng cho dành chính ngôn thuận.
Mà cái ngày đó có vẻ hơi lâu.
Hết năm thứ tư, cô ra trường, anh còn nợ môn nên kẹt tấm bằng đại học lại, nhưng vẫn xông xáo đi tìm việc làm cho bản thân. Tối ngày tốt nghiệp, cô nằm gối đầu trên đôi chân gầy của á, để má vân vê luồn tay trong mái tóc dài, đen láy, thủ thỉ chuyện đàn bà. Cưới đi, lớn rồi, còn cho má đứa cháu để bồng.
Cô lắc đầu, xin thêm cho anh vài năm nữa để gầy dựng sự nghiệp, với bây giờ con cũng còn nhiều thứ muốn làm, cưới sớm quá, đẻ sớm quá rồi đời mất vui má ơi. Má cô gõ tay lên đầu, tổ cha bây, chứ tao hồi đó mười bảy mang bầu bây, đời tao cũng vui như hội chớ có buồn ngày nào đâu. Cô chỉ còn biết cười, bỏ xuôi câu chuyện.
Cô đi làm, may mắn sau lần phỏng vấn đầu tiên vô công ty nước ngoài đã được nhận, vị trí thấp, nhưng cấp trên nói nếu kiên trì, chịu khó học tập thì cơ hội thăng tiến nhiều vô cùng. Tối đó anh với cô hẹn gặp nhau đi ăn ở cái quán ven đường hai người thường ăn, cô hào hứng kể anh nghe chuyện mình tìm được việc. Anh chúc mừng cô nhưng trong ánh mắt thoáng chút bẽ bàng. Công ty thứ ba sáng nay anh phỏng vấn lắc đầu từ chối anh.

Cô chỉ biết hít một hơi dài, khuyên anh cố lên, lửa thử vàng, gian nan thử sức.
Thoắt cái cô đi làm đã được hai năm, từ vị trí thấp nhất trong phòng đã lên cao hơn một bậc. Anh cũng đã vào làm ở một công ty nhỏ, lương không bằng cô nhưng anh hài lòng vì giờ ngoài chuyện làm anh còn phải lo học để lấy cái bằng cho xong. Mà khổ cái tuổi này đầu óc đặc như kẹo đường, ngày nghĩ chuyện kiếm tiền đã mệt, làm gì còn sức để mà học hành cho cam.
Mấy buổi tối ngồi ăn cơm cùng, mẹ vẫn hay vuốt vuốt mái tóc dài chấm lưng, hỏi một câu khi nào bây với nó cưới, tao có đứa con gái không lẽ nó tính để cho chết già hay sao? Cô chọc, má chán con thì nói, con dọn đồ ra riêng cho má hài lòng, chứ ai đời suốt ngày cạn đuổi con gái mình đi cho đành đoạn.
Má cô chau mày, tổ cha bây, tao nhìn bây tao chán rồi, nó có rước đi mau tao mừng, không cần tiền lễ lộc gì luôn... Rồi lát hồi, dọn dẹp xong xuôi, lại hắng giọng, nói vậy chứ, má lo cho mày, gái lớn quá lấy chồng rồi sinh con hại sức khoẻ lắm nghen. Cô ôm má, xoa xoa tấm lưng còng trong bàn tay mà không dám kể má nghe, hồi tuần rồi đi ăn tối hai người, anh kể nhà anh cũng hối cưới, mà anh cản, tiền giờ không có, cưới về rồi cạp đất thay cơm chắc.
Cô kêu thôi thì trước sau cũng cưới, mình làm cái mâm cơm nho nhỏ, vài ba bàn tiệc cho họ hàng, bạn bè hai bên là được, đâu cần chi nhiều tiền anh. Anh ôm cô vô lòng, giọng nhẹ sao buồn so, nhẹ hẫng, đời con gái chỉ có một lần, phải làm sao để em nở mặt nở mày, chứ sao qua loa được. Thôi ráng chờ anh vài năm nữa...
Rồi cái vài năm cũng qua đi như người ta lật vội một trang sách, cô nhẩm tính, hai người đã yêu nhau ngần mười hai năm trời, năm đó cô mười tám, giờ đã qua hai tám vài ngày. Ngoảnh mặt một cái, đã rơi mất nhịp thanh xuân.
Cô giờ đã làm phó phòng ở công ty, vị trí tốt, công việc tốt, đi nước ngoài công tác liên miên. Anh thì sao phận vẫn bấp bênh, làm được một hai năm lại đổi công ty khác, nhìn trong tờ đơn xin việc, nhiều người lắc đầu hỏi, chắc anh này có vấn đề hay sao mà tuổi này còn chưa trụ vững được ở chỗ nào cho lâu.
Chuyện cưới xin của hai người, lần cuối cô tính nói với anh, lần lần cô cảm thấy sức chịu đựng của mình đã lên cực điểm. Cô hẹn anh ra, tính đặt ra lựa chọn bây giờ nếu anh không muốn cưới thì hai người chia tay. Trùng hợp làm sao lần đó anh cũng có chuyện cần bàn cùng cô. Anh nói bạn anh có một vụ làm ăn hấp dẫn, cần cô cho mượn ít tiền để hùn hạp, kỳ này thành công rồi mình sẽ cưới nhau.
Mấy câu cô tính nói cùng anh, nghẹn lại trong cổ, chỉ còn bật ra được đúng một nụ cười như bao nhiêu năm qua vẫn cười cùng câu hỏi, anh cần bao nhiêu. Lần đó anh thất bại, mất hơn một nửa số tiền, cô cũng buồn, nhưng rồi vẫn cái câu ông bà hay nói, của đi thay người, nên cũng quên nhanh tiếp tục đi làm kiếm ăn.
Trong mấy chuyến công tác xa nhà, lúc lơ mơ giấc ngủ trên máy bay, cô còn nghe loáng thoáng bên tai tiếng má, "thôi tao chán bây rồi, muốn cưới khi nào thì cưới", rồi tiếng của anh "mình sẽ sớm cưới nhau, sớm thôi em"... Ngày cả khi ở lưng chừng trời, cơn mộng mị cũng làm cho người ta hoảng loạn.
Năm cô ba mươi, sau mười hai năm yêu nhau, cô chủ động nói lời chia tay. Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng mà lúc còn sinh viên đã từng uớc ao sau này được thoải mái vào ăn một bữa. "Em nghĩ chuyện mịn đến đây được", giọng cô nhẹ tan trong gió, heo hắt như ánh đèn cầy trang trí trên bàn. Anh nhìn cô, thấy cô bình thản hơn bao giờ hết, sự bình thản mà suốt mười hai năm qua, anh chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt cô.
Anh hít một hơi dài, nói được ba chữ mà tận mấy mươi năm còn lại của cuộc đời, đó là ba chữ đớn đau nhất, "anh xin lỗi". Cô đi về, bỏ lại anh một mình ở quán ăn, với bao nhiêu cặp tình nhân đang hạnh phúc, cùng một chiếc nhẫn đang để trong túi quần, bất ngờ cô dành cho anh, lớn quá so với bất ngờ anh tính dành cho cô.
Nửa năm sau, cô cưới.
Lần cà phê hẹn gặp anh để đưa thịêp, anh nhìn cô sao lạ lẫm quá đỗi, mái tóc dài ngày xưa anh hay đan tay vào, giờ chỉ còn chấm vai, cô vân vê mấy lọn tóc, than dạo này trời nóng quá, với chồng sắp cưới của em thích đàn bà tóc ngắn hơn. Anh chỉ hỏi, em đã chắc chưa, cô vẫn bình thản như mọi lần, em đâu còn nhiều thời gian để lựa chọn, nhưng em tin rằng lần này mình đúng. Cô để lại tấm thịêp trên bàn, mỉm cười nhắc anh ngày đó nhớ đến dự, cô chờ.
Tiệc đông, anh bên dưới nhìn cô trên sân khấu, tay trong tay một người đàn ông không phải là anh. Cô cười, nụ cười cũng khác với cách cô cười suốt 3 năm bên nhau.

Tiệc tàn, anh quay chân ra về, cô chạy lại gặp anh, cầm trên tay là cái hộp nhỏ, "em gửi lại anh", rồi cô xoay lưng đi về phía chú rể đang chờ, nơi mẹ cô đang đứng hoan hỉ cảm ơn bà con, họ hàng đã đến chung vui đêm nay.
Anh đứng một mình trong đêm, mở chiếc hộp cô đưa cho mình, thấy trong đó là lọn tóc dài, đen láy, trên đó còn thi thoảng mùi cô. Anh cầm lọn tóc lên, đặt ở bàn tay, rồi có cơn gió vô tình thổi qua, vài cọng tóc nhẹ hẫng bay lên rồi tuột khỏi tay anh, như thanh xuân cô, cũng từng đặt trên tay anh, từng chút một lần bay đi mất.
Mười hai năm trời nắm giữ cả thanh xuân của một người, anh thấy nhẹ lắm không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngitiu