Chương 7
Vâng vì sự ngông cuồng của ta mà thiên đình lại phái thêm người bảo hộ nữa cho ta. Đó là chuyện của sau này, khi ta hoàn kiếp về trời mới biết
Đó là lí do tại sao ta lại gặp nhiều tiên nhân thế. Thế này, sau khi thuyết phục được hai vị kia, ta đi đến bên Thiên Huyền làm lành. Nhị huynh nhìn ta, rồi nghĩ vớ vẩn gì đó, huynh bảo ta thế này:
- Muội thích Thanh Thiên Long đúng không? Nếu vậy thì huynh sẽ tác hợp cho muội. Huynh sẽ lên kế hoạch. Vì muội làm tổn thương Bạch Thiên Hổ cũng được.
Ta muốn đập huynh ấy một trận. Nhị huynh nhìn kiểu gì ra kiểu ta thích Thiên Long vậy. Ta có cảm giác lạ lắm, ta xoay người chạy đi, ôm mặt khóc. Trước khi đi, ta có nói lời loạn luân thế này:
- Ta không thích hắn, người ta thích là huynh, huynh chẳng hiểu gì cả.
Ta cứ thế lao thẳng đi. Ta độn thổ đến một khu rừng hoang vắng xa thật xa, gào khóc ở đấy. Trong lúc đó, có người hỏi ta:
- Vì sao ngươi khóc?
Ta ngẩng mặt lên. Không nói gì tỏ vẻ oan ức lắm. Người kia giật mình, vội đỡ ta dậy, nói rằng:
- Duyên phận a, sao người lại đến đây khóc thế này. Chắc người lại gặp họ rồi, phải không?
Ta ngớ ngẩn cả người. Ta không hiểu người nam tử này đang nói gì nữa. Ta chợt cúi đầu. Sao dạo này ta toàn thấy nam tử đẹp toàn diện thế này. Ta không muốn để hắn ôm, gạt tay ra lảo đảo. Ta nghe người kia nói:
- Sao lúc nào người cũng không để ta ôm nhỉ. Thôi... Thôi... Sao người đến đây khóc, nhà người đâu, ta đưa người về.
Ta vuốt tóc, lau mặt nói:
- Cảm ơn nhưng ta không cần.
Ta độn thổ ngay. Đúng là kẻ kì lạ. Vừa về tới nơi, ta thấy Thiên Huyền đợi ta rồi. Ta còn ấm ức lắm, huynh kéo tay ta, ôm ta vào lòng. Một phút sau, buông nhanh ta ra, giọng kính cẩn:
- Cung chủ, ngài cẩn thận, đất trơn lắm. Thuộc hạ đỡ ngài xin đừng trách tội.
Ta:
-...
Đang không hiểu gì thì xung quanh thở dài một cái, chúng thuộc hạ ai nấy gât đầu đồng tình. Ta cười phì.
- Chà, mấy trăm năm rồi, ngươi vẫn si tình như thế, không thay đổi chút gì.
Ta nhìn theo ánh mắt của nhị huynh. Là hắn ta, nam tử ở núi nọ. Ta hỏi huynh:
- Thiên Huyền, huynh biết hắn ta à?
Ta chỉ ngạc nhiên là hắn ta là một tiên nhân. Ta đoán hắn là vị tiên nhân điên khùng nhất. Hắn ăn mặc như kẻ lang thang, chỗ này vá, chỗ kia rách. Tay thì cầm gậy. Sao hắn mặc vậy mà vẫn đẹp nhỉ. Ta chắc phải hỏi ý kiến của hắn dài dài.
- Chu Thiên Tước, hắn là tiên nhân.
Ta thấy tiên nhân nào cũng muốn thêm chữ thiên vào tên. Ta chỉ nhìn nhị huynh, thốt lên:
- Thanh Thiên Long, Bạch Thiên Hổ, Chu Thiên Tước là tiên nhân. Vũ Thiên Huyền huynh cũng là tiên nhân đi.
- Quá giỏi. Đoán mò cũng trúng.
Nhị huynh quay sang lườm Thiên Tước một cái. Hắn mau chóng ngậm miệng lại nhưng vẫn nín cười. Huynh nói:
- Và nói thế Vũ Thiên Vân, muội cũng là tiên nhân đi.
Ta gật đầu nói phải phải rồi lắc đầu không phải không phải. Ta không muốn mất lòng huynh, ôm cánh tay huynh nũng nịu nói:
- Không phải. Muội không phải, huynh không phải. Chúng ta không điên giống hắn.
Ta chỉ vào Thiên Tước. Nhị huynh cười lớn. Ta thích thú ra mặt, lè lưỡi trêu hắn. Hắn ôm ngực đấm nhè nhẹ:
- Thiên Huyền, người ta đợi huynh lâu lắm rồi, huynh biết ta có cảm tình với huynh mà còn xa ta. Huynh... Huynh làm ta đau lòng lắm. Ta á khẩu. Đoạn tụ rồi. Nhị huynh yêu thương của ta. Ta vội buông tay, lùi lại phía sau, rồi chạy biến mất dạng. Ôi trời... Không thể tin được. Ta thất thiểu đi vaò phòng ngủ một giấc.
ĐOẠN TỤ. TA GHÉT CÁI TỪ NÀY.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro