Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.




Cuộc sống thật tẻ nhạt. Đó là bài học duy nhất mà anh học được từ việc bị giữ lại ở trường sau giờ học.

Vâng, Mark, học sinh A thẳng bằng cách nào đó đã bị giữ lại trường, và bạn hỏi tại sao ư?

Bởi vì anh đã đến lớp muộn 2 phút kể từ khi anh quyết định sẽ tốt bụng một lần để giúp giáo viên tiếng Anh của mình, ông Lee, khiêng đồ về văn phòng của ông ấy.

"Tôi không bao giờ thèm tốt bụng với ai cả, sẽ không bao giờ nữa,"  Anh càu nhàu khi nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Thời gian thật sự trôi chậm muốn chết luôn á.

Cuối cùng, việc bị giữ lại cũng kết thúc và Mark mệt sắp chết rồi. Tất cả những gì anh muốn làm lúc này là về ngay ký túc xá, mặc kệ thằng bạn cùng phòng phiền phức tên 'Lucas' để đi ngủ và không bao giờ thức dậy nữa.

Đó có vẻ là một kế hoạch tốt đẹp.

Mark đẩy cửa phòng ký túc xá ra. Anh biết thói quen để cửa mở của Lucas sau giờ học buổi chiều nên Mark không thực sự bận tâm lắm. Dù sao thì anh cũng không thực sự có bất cứ thứ gì có giá trị trong ký túc xá, vì vậy ngay cả khi một tên trộm vào và rình mò, thì nó cũng chẳng lấy được cái quái gì trong phòng này cả.

Không thèm nhìn xung quanh phòng, Mark thả mình xuống giường. Nó có mùi hơi khác một chút nhưng anh không để ý đến điều đó. Anh thậm chí đã quá mệt mỏi để có thể quan tâm đến những gì đang xảy ra vào thời điểm này. Tiếng vòi hoa sen đang chảy và Mark chỉ nghĩ là Lucas đang tắm, hoàn toàn quên mất việc thằng bạn khổng lồ kia đã nói với anh rằng hôm nay nó sẽ không về phòng.

Ngay khi anh đang chìm vào giấc ngủ, anh nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở. Anh không để ý đến nó và tiếp tục cuộc hành trình đến vùng đất mộng mơ.  Khi chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, anh nghe thấy tiếng hét của 'Lucas', nó khiến ánh sáng ban ngày của Mark tắt cái rụp, anh giật mình tỉnh giấc, đầu óc quay cuồng và đôi mắt vô hồn vì thức dậy quá nhanh. Anh rên rỉ.

Anh nhìn người trước mặt khi thị lực trở lại.

Đây không phải là Lucas.

Mark mệt mỏi, và đó là điều chắc chắn. Và chắc chắn anh cũng không có tâm trạng để đối phó với những trò đùa ngu ngốc của thằng bạn thân.

"Bây giờ không phải lúc đùa, Lucas," Mark rên rỉ và cậu bé trước mặt anh cau mày.

"Tôi không phải Lucas và anh là cái quái gì vậy ?!" cậu bé hỏi với vẻ mặt bực bội.

"Nếu cậu không phải là Lucas thì cậu đang làm cái quái gì trong phòng của tôi?! Cậu đang ở nhầm phòng, làm phiền những người khác sẽ bị xử tội đó, nhóc con"

Cậu bé nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.

"Nhóc? Phòng của anh? Nhìn lại đi đây là phòng của tôi . Và tôi KHÔNG PHẢI là một đứa nhóc", Chàng trai tóc đỏ nói với vẻ khó chịu. Mark ngay lập tức đóng băng và ngượng ngùng nhìn xung quanh.

Cậu bé tóc đỏ đã đúng. Thực tế đây  không phải là phòng của anh vì phòng của anh sẽ không có áp phích của Taemin và SHINee.

"Oh shit, tôi rất xin lỗi! " Mark nói khi anh vội vàng đứng dậy và cầm lấy chiếc túi của mình và chạy ra ngoài, quá xấu hổ khi nghe thấy cậu bé tóc đỏ hét lên.

"Này, đó là của tôi!"

---

Mark chạy nước rút đến thang máy, nhìn tấm biển bên cạnh có dòng chữ "Tầng 3" màu vàng sáng bóng. Anh thở dài khi chạy đến Phòng 341, chắc chắn rằng đó thực sự là phòng của mình trước khi bước vào. Anh bật đèn lên và thở dài khi nhìn thấy tất cả các áp phích EXO của mình trên tường và các bộ phim truyền hình Trung Quốc của Lucas cùng các áp phích EXO.

Anh đóng cửa lại, ngồi trên giường và ném ba lô xuống đất. Khi nhìn kỹ mới nhận ra đó không phải là ba lô của mình. Anh phát ra một tiếng kêu khó chịu và bực bội khi cầm lấy chiếc ba lô. Anh mở nó và lấy ra một cuốn sổ tính tìm kiếm một cái tên.

Mark lôi ra một cuốn nhật ký nhỏ màu hồng phấn với một chiếc khóa cài nhỏ. Anh thầm xin lỗi cậu bé khi mở cuốn nhật ký, nhìn trộm vào bên trong. Trên trang đầu tiên, nó được viết bằng chữ thảo to và gọn gàng:

" If found, please return to Lee Donghyuck. Room 322 in the Dream Boys Dorm"

Mark thở phào thầm cảm ơn ông trời đã cho cậu bé ghi tên và số phòng của mình vào. Khi anh đặt cuốn sách trở lại, sự tò mò đã chiếm lấy anh và anh quyết định lục lọi nhật ký của cậu bé. Anh biết mình không nên nhưng anh không thể ngăn mình lại.

Mark mở cuốn sách một lần nữa, bỏ qua câu "KHÔNG ĐƯỢC ĐỌC!" trong đầu. Anh lật giở cuốn sách cho đến khi nhìn thấy một trong những mục trước đó.

Minnie thân mến,

Tôi đã gặp lại anh ấy hôm nay! Tuy nhiên, anh ấy đã đến lớp muộn. Tôi tự hỏi tại sao. Có thể giáo viên đã giữ anh ấy lại và anh ấy trông giống như sắp giết một ai đó. Tôi chỉ hy vọng anh ấy thực sự không làm như vậy kk.

Dù sao thì Renjun đã không im lặng về việc cậu ấy thích cả Jeno và Jaemin. Tôi không thực sự quan tâm đến cái bùng binh đó vì sự thật là tôi ủng hộ nó. Tôi chỉ ước mình sẽ có một ai đó của riêng mình.

Tôi cô đơn.

Và tôi chắc chắn rằng người của tôi không thích tôi. Tôi nghĩ tôi đã nói cho bạn biết anh ấy là ai.

Dù sao, đó là tất cả cho bây giờ.

Night, Minnie 

Mark nhìn vào cuốn nhật ký và càng tò mò hơn. Donghyuck là ai? Giờ nghĩ lại, anh chợt nhớ đến cậu bé tóc đỏ cùng lớp, để ý là cậu bé đó thật dễ thương. Mái tóc đỏ và cái mũi nhỏ.

Mark đỏ mặt, cố gắng đẩy cái tâm tư mới nhú nhỏ bé đối với chàng trai mà anh có thể đã thích hoặc có thể không thích từ hồi cấp hai. Anh lắc đầu, tự nhắc mình rằng cậu bé đó đang phải lòng một ai khác rồi.

Mark lật lại một vài trang cho đến khi anh thấy trên đó ghi thời gian là từ vài năm trước.

23 tháng 3 XXXX

Ok, vậy hôm nay là ngày đầu tiên của trường trung học. Tôi ăn mặc rất đẹp và tơm tất nhưng không ai để ý đến tôi.

Nghe giống như một tên ẻo lả thích gây chú ý nhưng tôi thề là tôi chỉ muốn được Mark chú ý thôi.

Thật xấu hổ khi nói điều này (ngay cả khi đây là một cuốn nhật ký), nhưng tôi đã phải lòng Mark từ cuối cấp hai. Tôi cũng không biết tại sao.

Có lẽ đó là bởi vì anh ấy là đội trưởng của đội bóng rổ.

Nhưng dù sao thì tôi đã nhìn thấy anh ấy hôm nay và oh my god, tôi nghĩ rằng tôi suýt xỉu tại chỗ. Anh ấy đeo cặp kính rất dễ thương và nó khiến anh ấy trông càng dễ thương hơn.

Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ mình đang gục gã rồiiii.

Mark chớp chớp mắt.

Donghyuck thích anh.

DONGHYUCK ĐÃ THÍCH ANH!

Khuôn mặt anh nở một nụ cười tươi đến nỗi anh nghĩ rằng nó có thể bị xé toạc. Anh nắm lấy ba lô của Donghyuck và nhét cuốn nhật ký của cậu vào đó, cẩn thận đặt nó trở lại như cũ để Donghyuck không nhận ra điều gì khác thường. Anh kéo khóa chiếc túi và đeo nó qua vai và chạy ra ngoài phòng ký túc xá của mình.

Mark chạy ra ngoài và tìm phòng số 332. Khi tìm thấy nó, anh gõ cửa, đợi Donghyuck ra mở. Ngay sau đó, cánh cửa bật mở và Donghyuck đứng đó với mái tóc đỏ trông rối bù.

"Tôi xin lỗi! Tôi đã vô tình lấy nhầm túi của cậu,"

Donghyuck bối rối nhìn Mark. Làm thế nào anh ấy biết phòng ký túc xá của mình là số mấy? Có lẽ anh ấy chỉ nhìn nó trước khi rời đi?

"U-Ừm, vâng, cảm ơn"

Donghyuck lấy lại balo của mình và Mark quay người rời đi, nhưng trước khi làm vậy, anh đã quay lại.

"Này, Donghyuck?"

"?"

"I think I'm falling for you too," Mark nói bằng tiếng Anh trước khi lao đi, bỏ lại Donghyuck với khuôn mặt hoang mang.

---

Cả ngày hôm sau, Donghyuck loanh quanh đến mức bạn bè của cậu cũng cảm thấy thực sự khó chịu.

"Có chuyện gì vậy hyung? Anh chưa bao giờ như thế này đâu," Jisung nói trong khi nhai miếng gà mà nó lấy trộm từ đĩa của Chenle.

Hai đứa nhóc đó đã hẹn hò từ cuối cấp hai và giờ tụi nó vẫn bền chặt vào 2 năm sau đó. Đó là mối quan hệ lý tưởng; thứ mà Donghyuck chưa bao giờ có được.

"Tối qua Mark vào nhầm ký túc xá của anh vì anh ấy nghĩ rằng đó là ký túc xá của anh ấy. Khi nhận ra đó không phải là của mình thì anh ấy chạy ra ngoài và cầm nhầm ba lô của anh đi. Sau đó 15 phút anh ấy quay lại trả balo cho anh và nói điều gì đó bằng tiếng Anh, không thể hiểu được, "

"Anh ấy nói gì vậy?" Chenle hỏi, Jeno cũng mò nhìn Donghyuck.

"I think I'm falling for you too'' Donghyuck trả lời và Jeno nhìn cậu với đôi mắt mở to.

"C-cái gì? Điều đó có nghĩa là gì? Jeno hyung ,nói cho tớ biết đi!" Donghyuck nhìn Jeno đang nhếch mép cười.

"Đi hỏi Mark về điều đó đi!" Jeno trêu chọc và chạy đi trước khi Donghyuck có thể làm hoặc nói bất cứ điều gì khác. Donghyuck rên rỉ khi bị bỏ lại với sự tò mò.

Đột nhiên Jisung ngồi thẳng người.

"Hyung! anh biết đó là ngôn ngữ gì, tại sao anh không sử dụng google dịch?" Donghyuck nhìn Jisung như thể nó là một thiên tài.

"Ok! Hãy thử xem,"  Donghyuck nói khi rút điện thoại ra. Cậu mở ứng dụng google dịch, nhấp từ 'tiếng Anh' sang 'tiếng Hàn'. Khi chuẩn bị xong, cậu đột ngột dừng lại.

"Viết mấy chữ đó như nào?"

"Ừm, lại là câu gì vậy?" Chenle hỏi và Donghyuck lặp lại nó.

Đúng lúc đó, anh lớn Jaehyun bước đến.

"Jaehyun hyung!  'I think I'm falling for you too' nghĩa là gì vậy?" Jisung hỏi ngay khi người anh lớn ngồi xuống. Jaehyun bối rối nhìn lại nó:

"Nó có nghĩa là 'Tôi nghĩ tôi cũng yêu bạn'. Sao em lại cần biết điều đó?" Jaehyun dịch nó sang tiếng Hàn.

Anh nhìn maknae với vẻ nghi ngờ. Jisung lắc đầu và chỉ về phía Donghyuck.

"Mark hyung đã nói điều đó với Donghyuck hyung,"  Jisung nhún vai nói và tiếp tục ăn.

Jaehyun sốc và quay sang nhìn cậu nhóc tóc đỏ.

"Cái gì cơ? Mark?Mark Lee, đội trưởng đội bóng rổ?" Jaehyun hỏi, chắc chắn anh ấy đang nghe nhầm đúng chứ. Anh nhìn Donghyuck.

"Vâng"

"Làm thế quái nào mà nó lại nói vậy với em? Và khi nào? anh tưởng hai đứa không biết nhau," Jaehyun nói khi cho một miếng cá bột vào miệng.

"Em thích anh ấy từ hồi cuối cấp hai và bây giờ chúng em đang học năm 3 trung học rồi", Donghyuck thở dài nói. Đó là sự thật. Cậu đã thích một đàn anh khi học cấp hai và giờ đây, gần như là cuối cấp ba rồi.

"Chà, chỉ cần tiến triển thêm một chút và đi nói chuyện với thằng nhóc. Ý anh là về cơ bản thì nó đã thú nhận tình cảm của nó với em rồi mà," Jaehyun nói và Jisung khịt mũi tựa vào vai Chenle.

"Tại sao anh không lấy lời khuyên đó và nói với Taeyong hyung ấy? Tất cả chúng ta đều biết hai người phải lòng nhau nhiều như nào mà. Có lần tại bữa tiệc, anh thậm chí còn--"

"Ok! Đủ rồi. Bọn em phải đi đây. Bye hyung!" Chenle nói, đưa tay tát vào miệng Jisung và nắm lấy ba lô của cả hai, kéo tên nhóc này ra khỏi căng tin.

Jaehyun bối rối nhìn Donghyuck.

"Thằng bé nói gì vậy?" Anh hỏi và Donghyuck nhún vai. Cậu biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu quyết định không nói cho người anh ngốc này biết. Có một bữa tiệc cách đây vài tháng và tất nhiên, Jaehyun và Taeyong đã được mời.

Jaehyun bằng cách nào đó đã say khướt, bám lấy Taeyong cả đêm và thổ lộ tình cảm của mình dù anh ấy vẫn chưa sẵn sàng. Rất may, Jisung đã chặn lại đúng lúc. Sau đó, Jaehyun không còn nhớ gì về đêm đó.

Ngay khi Donghyuck chuẩn bị rời đi, cậu nghe thấy một đám người hét lên. Cậu và Jaehyun nhìn về phía phát ra tiếng ồn và Donghyuck gần như mắc nghẹn khi thấy cảnh tượng đó.

Mark cách nơi cậu đang ngồi hai chiếc bàn, một cô gái đang ngồi trong lòng anh và hôn anh. Bạn bè của Mark đang hét lên điều gì đó, nhưng Donghyuck đã đi quá xa để có thể nghe được những gì họ nói. Cậu cảm thấy trái tim mình đang tan nát.

Donghyuck quay lại, nhanh chóng đứng dậy và dọn khay đồ ăn trước khi rời canteen. Cậu cũng có thể nghe thấy Jaehyun gọi tên mình, nhưng cậu phớt lờ điều đó.

"Hyung! Anh định đi đâu--"

"Anh phải đi đây." Donghyuck cắt lời Chenle, người đang quay lại với Jisung. Chenle cau mày nhìn hyung của mình chạy đi. Cậu bé lao đến bàn nơi Jaehyun đang ngồi và nhướng mày.

"Chuyện gì đã xảy ra với Donghyuck hyung thế?"

"Đó" Jaehyun chỉ tay về phía bàn của Mark. Chenle mở to mắt và Jisung há hốc mồm.

"Cái quái gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với toàn bộ chuyện 'anh cũng yêu em' vậy ?!" Chenle giận dữ kêu lên. Jisung gật đầu và Jaehyun nhún vai, quay lại chọn đồ ăn cho mình. Anh thực sự không muốn ở đây bây giờ cho lắm.

"Chúng ta phải tìm Donghyuck hyung!" Chenle vừa nói vừa chạy ra ngoài. Cậu biết rằng hyung của mình sẽ luôn lên sân thượng khi anh ấy buồn, tức giận hoặc cảm thấy bất kỳ loại cảm xúc nào khác ngoài sự mệt mỏi, vì vậy cậu bé chạy lên sân thượng, thầm mắng Mark vì đã bắt mình phải chạy mấy tầng lầu.

Chenle đẩy cửa ra và thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở. Cậu nhìn quanh cố gắng tìm người hyung tóc đỏ của mình. Sau đó cậu thấy anh mình ở góc sân thượng, cuộn tròn như quả bóng, vai rung lên vì từng tiếng nấc. Cậu cảm thấy thật khủng khiếp khi người anh mà cậu yêu quý (đừng nói với Jisung hay Donghyuck) lại yêu phải tên ngốc đó.

Một tên ngốc tên là Mark Lee. Một tên ngốc đã đánh cắp trái tim của người hyung đáng thương, vô tội của mình và bóp nát nó. Chenle cảm thấy tức giận, rất tức giận.

"Này hyung. Em biết anh đang buồn, nhưng anh cần phải tỉnh táo lên và thể hiện rằng cái trò ngu ngốc đó của anh ta không thể ảnh hưởng cái quái gì đến anh cả! Nếu anh ta muốn đùa giỡn với trái tim của anh, thì anh cũng có thể đùa giỡn với anh ta!" Chenle nói và Donghyuck ngước nhìn lại cậu bé.

" N -Nhưng nó làm đau anh, Lele," Donghyuck khóc nức nở và Chenle bất lực ôm lấy hyung của mình.

"Hãy cho anh ta thấy rằng anh mạnh mẽ. Rằng anh ta không thể coi thường anh," Chenle nói và Donghyuck càng khóc nức nở hơn.

"N-nhưng anh thực sự quan tâm đến anh ấy, Lele. Em không biết rằng yêu một người không yêu lại mình là điều khó khăn thế nào đâu" Donghyuck nói và Chenle thở dài.

"Em sẽ quay lại ngay, hyung. Em phải đi đập cái tên đó một trận" Chenle bực bội khi đứng dậy. Donghyuck ngước nhìn cậu và nở một nụ cười nhẹ.

"Hãy tự nói với bản thân điều này LeLe, em thậm chí không thể đánh được một con ruồi, điều gì khiến em nghĩ rằng em có thể đánh bại Mark?"

"Bởi vì anh ta thậm chí còn không phải một con ruồi. Anh ta chỉ là một con muỗi," Chenle nói và Donghyuck cười khúc khích. Cậu vội lau nước mắt, cảm ơn vì có một đứa em trai quan tâm và vui tính như vậy.

"Mấy giờ rồi, Lele?"

"12:22, sao vậy?"

"SHIT CHÚNG TA ĐANG BẮT ĐẦU LỚP HỌC!"


TBC.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro