Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Em phải chịu trách nhiệm với anh

Linh Dương tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng, trên người vẫn nguyên bộ y phục. Thân thể thực sự quá yếu nên không ngồi dậy nổi chỉ có thể mở mắt nhìn thôi. Đảo mắt quanh phòng thì thấy Anh Kiệt bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây đen không bó. Anh đi đến cạnh cô thấy cô đã tỉnh nên hỏi han.

- Em tỉnh rồi à... Sao tự nhiên ngất vậy?

Bỗng nhiên cơ thể cô nóng ran dần dần lan ra khắp cơ thể. Nó rất khó chịu đến nỗi cô cứ cựa quậy hoài.

- Tôi nóng... Nóng quá.

- Sao vậy?...

- Không biết nữa... Tôi muốn.

Anh nghĩ lại mọi chuyện, lúc vừa bước vào Trương Tổng có ra bắt chuyện, trong lúc đó hắn nhìn cô bằng ánh mắt rất say đắm mà lúc anh bỏ đi cũng thấy ông ta nói gì đó khá bí mật với tên phục vụ, đáng lẽ ra anh phải chú ý mới đúng.

- Chết tiệt... Em bị bỏ xuân dược rồi. Anh đi mua thuốc dải cho em.

Đang định đứng dậy thì một bàn tay kéo mạnh anh lại khiến anh ngã lên người cô, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng của cô.

- Tôi không chịu nổi nữa.. Nếu anh mà đi tôi sẽ chết mất.

Vì tác dụng của thuốc kích dục và vì có men rượu trong người nên người Linh Dương như muốn nổ tung, khó chịu vô cùng.

- Hay anh...

Chưa kịp nói hết câu cô đã choàng tay qua cổ anh, làn môi đỏ mọng với vị rượu vang hơi nồng áp lên môi anh một cách nhẹ nhàng. Anh kiệt không kịp chế nổi mà ôm cô hôn ngấu nghiến và hết sức mạnh bạo.

( và.............)

------------------------------------------------------
6:00... Đôi mắt Linh Dương dần dần mở ra, cứ mập mờ rồi trở nên rõ nét. Cô nhìn rất rõ người đàn ông đang để cánh tay cho cô gối lên. Linh Dương giật mình tỉnh dậy khi thấy anh và mình không một mảnh vải che thân. Cô ngồi dậy, kéo chăn lên để che thân, tất cả mọi chuyện hôm qua cứ kéo hết vào đầu cô vậy. Linh Dương quá nhục mà cứ đập vào đầu mình hoài rồi chửi rủa.

- Ây... Sao mình ngu quá vậy trời? Tự nhiên bảo anh ta ở lại làm chuyện đó làm gì chứ.?

- Em to gan lắm đó.

- Anh làm tôi giật cả mình đấy.

Anh cũng ngồi dậy, bàn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mai của cô lên mà làm mặt buồn.

- Em phải chịu trách nhiệm với tanh, đây là lần đầu của anh đó.

- Tôi cũng vậy còn gì.

- Nhưng em quyến rũ anh, kéo anb ở lại để làm chuyện ấy với anh còn gì.

Linh Dương rất hối hận, đáng lẽ ra hôm qua cô không nên làm thế, vừa muốn giết anh lại vừa muốn giết cả mình. Cô là công chúa của một vương quốc mà lại mất đi lần đầu thì đây thực sự là một nỗi nhục nhã mà còn là với còn người nữa chứ.

- Vậy giờ anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?..

- Giờ anh dẫn em đi ăn sáng rồi về công ty, em sẽ biết.

- Sao không nói luôn?

- Anh thích..giờ anh đi tắm trước rồi em tắm sau, anh nhắc cho em nhớ đừng cố bỏ trốn làm gì.

Anh Kiệt lấy chiếc khăn cạnh giường quấn quanh hông mình rồi bước khỏi giường nhưng bị lời nói nhỏ bé của cô làm anh phải đứng lại.

- Quần áo... Quần áo của tôi.

- Ở trong tủ quần áo.

Nói xong anh bước nhanh vào nhà tắm, còn cô thì lết ra tủ quần áo. Mọi việc xong xuôi anh cùng cô đi ăn sáng dưới tầng 1 của khách sạn. Cả hai rất đẹp đôi trong bộ trang phục tươi trẻ pha thêm chút lịch lãm làm lan tỏa  khắp tất cả mọi người xung quanh.





Cả hai chọn một cái bàn ăn gần cửa kính của khách sạn. Phục vụ mang ra đồ ăn sáng. Anh thì ăn rất ngon miệng nhưng cô lại chẳng muốn ăn chút nào.

- Em sao vậy?... Đồ ăn ở đây không ngon sao?

- Muốn tôi làm gì anh cứ nói.

- Nếu không ăn hết thì đừng mong anh nói ra nghe chưa.

Linh Dương ngậm ngùi nuốt hết đống thức ăn còn lại, anh nhìn cô mà cười thầm. Đây là cơ hội rất tốt để anh làm lành với cô, cô chết chắc rồi.

------------------------------------------------------

Bạch Dương mặc một bộ ý phục thật đẹp để đến Động Cung vì hôm nay tất cả kĩ nữ được tuyển chọn sẽ vào cung tập luyện nên cô nhất định đích thân đến hỗ trợ cho tất cả.

Từ cổng thành hàng loạt kĩ nữ với hàng chục những bộ ý phục sặc sỡ bước vào cũng đi qua các quan và các cung nữ khiến họ bắt đầu bàn tán.

- Công chúa lại đi chọn những kĩ nữ thực hiện tiết mục trong yến tiệc sao?  Thật ngủ xuẩn.

- Kĩ nữ mà đòi tham gia yến tiệc lớn như vậy sao?

Các kĩ nữ đã xếp thành hàng ở động cung thật ngay ngắn. Bạch Dương bước tới, tất cả đều cúi chào thật cung kính. Cô bước đến phát ra giọng nói thật dõng dạc.

- Các ngươi được bước chân vào đây là điều vô cùng may mắn vì đã vượt qua rất nhiều người để được đứng ở đây.

Một kĩ nữ rất xinh đẹp đứng ngy đầu tiên bước lên vui vẻ đáp.

- Chúng thần thực sự cảm ơn người đã chọn các kĩ nữ tham gia tiết mục quan trọng này.

- Vì là tiết mục quan trọng nên các ngươi nhất định phải chú tâm, các ngươi nên nhớ chỉ cần 1 người nào đó sai sót thì lập tức bị chém đầu.

Tất cả nghe vậy hoảng hốt, sợ hãi chỉ biết Tuân lệnh. Sau đó các thượng cung phát tớ giấy động tác cho tất cả kĩ nữ.

- Ta sẽ các ngươi một ngày để học thuộc cũng như tập luyện trước. Ý phục và dụng cụ thì đều là ta cũng cấp nên các ngươi không cần lo.

- Đội ơn công chúa.

- Ta đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các ngươi rồi, trong quá trình tập luyện thì hãy ở trong cung sẽ tiện hơn..

- Chúng thần đã hiểu.

Tất cả kĩ nữ lui về Mộc Cung để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Thức ăn đồ đạc trong phòng đều do Bạch Dương cung cấp để các kĩ nữ thoải mái hơn. Còn Bạch Dương thì quay về cung của mình để nghỉ ngơi và cũng phải bàn bạc với thuộc hạ của mình.

- Tuyết Lệ...

- Dạ... Có tiểu nữ.

- Chuẩn bị tất cả y phục và dụng cụ múa cho tất cả kĩ nữ. Về phần y phục thì đưa cho ta xem trước.

- Dạ tiểu nữ đi chuẩn bị ngay.

Bạch Dương mở một quyển sách ra đọc cạnh cửa sổ. Lúc nào yên tĩnh cô lại nhớ đến anh, vô cùng thương nhớ nhưng lại quên đi thật nhanh trong giây lát.

Công ty Trịnh Kiệt, Linh Dương ngồi trong phòng CEO chờ Anh Kiệt. Anh bảo cô ngồi trong phòng chờ anh một chút anh sẽ quay lại nhưng cũng khoảng 10p rồi. Linh Dương chán quá đành đi vòng vòng quanh phòng anh, nghịch đủ thứ trong phòng.

- Em nghịch đủ chưa...

Một giọng nói lạnh lùng pha chút trìu mến khiến cô giật mình mà quay người lại, quả thật là anh. Cô khó chịu quay về chỗ mình.

- Không phải tại anh đi quá lâu sao?.

Anh Kiệt bật cười đi về ghế ngồi của mình. Đặt một tập hồ sơ lên bàn, bên ngoài có dòng chữ hợp đồng. Bạch Dương tò mò mở ra xem.

Các điều khoản mà bên A phải                           chịu trách nhiệm với bên B.

Điều 1: B phải đến nhà A ở.

Điều 2: A sẽ quay về làm thư kí riêng của B.

Điều 3: Sẽ thực mọi yêu cầu bên B.

Điều 4: Thời gian làm việc của bên A là sáng bắt đầu làm từ 8h, chiều 6h sẽ tan làm.

Điều 5: Thời hạn hợp đồng do bên B quyết định.

Bạch Dương mới đọc câu đầu đã không thể chấp nhận được mà cãi nhau với anh.

- Tôi không thể sang nhà anh ở đc.

- Lí do..

Anh Kiệt chỉ đáp lại một câu lạnh lùng nhưng sắc mặt không hề thay đổi chỉ nhìn chằm chằm cô.
- Con gái không thể sang nhà con trai ở đc..

Anh Kiệt cầm điện thoại lên mở một video, video đó quay lại hết cảnh hôm qua cô và anh làm chuyện đó và hầu như đều đó cô chủ động trong mọi việc, xem mà đỏ mặt.

- Sao anh còn quay lại làm gì?..

- Em cưỡng hiếp anh như vậy chẳng nhẽ anh không quay lại  bằng chứng hay sao..

- Anh...

Bạch Dương tức giận đọc tiếp điều thứ hai mà lại nổi dậy khởi nghĩa.

- Tôi mới làm được mấy tháng ở công ty anh Hào Kiệt không thể nào nghỉ được.

- Em không cần lo chuyện đó, anh đã nộp đơn xin nghỉ việc cho em rồi.

- Sao anh tự tiện quá vậy?

- Đọc điều thứ 3 đi..

Tất nhiên không ngoại lệ điều 3 đọc xong khác gì biểu hiện của hai điều kia mà còn giận dữ hơn nhiều.

- Nè... Tôi nhịn quá rồi đúng không? Anh là bố tôi à hay là mẹ tôi mà bắt tôi phải nghe lời chứ. Cũng vừa vừa phải phải thôi không thì tôi không nhường đâu.
Bạch Dương quát thẳng vào mặt anb khiến anh tức giận cô cùng mà đi lại chỗ cô, chống tay và thành ghế của cô mặt sát mặt, khoảng cách khá gần khiến Bạch Dương không thể tự chủ được mà mềm nhũn cơ thể.

- Đừng để tôi phải làm khó em nghe rõ chưa? Đọc tiếp đi và nhớ không được ý kiến nữa.

- Tôi biết rồi...

Anh Kiệt nhẹ nhàng về chỗ ngồi của mình chăm chú nhìn cô. Bạch Dương đành đọc hết mà thỏ thẻ điều gì nhưng cuối cùng cũng mở miệng khẽ nói.

- Tôi cũng có điều kiện.

- Cứ nói...

- Nếu tôi có việc đột xuất cần đi xa, anh có thể đồng ý chứ..

- Tùy vào lí do chính đáng hay không thôi..

Bạch Dương lấy cây viết bên cạnh và kí tên lên đó, sau đó chuyển qua cho anh, Anh Kiệt nhanh tay kí tên lên và anh đưa một chiếc chiều khóa cho cô.

- Anh kêu tài xế đến đón em rồi, em về nhà dọn đồ đi rồi qua nhà anh... Đây là chìa khóa nhà, bên trong có khoảng năm người giúp việc, bác quản gia sẽ ra đón em, bác ấy sẽ chỉ phòng cho em.

- Anh đâu cần chỉ nhiều như vậy chứ.. Tôi biết mình nên làm gì mà.

- Thôi được rồi đi đi... Tài xế đang chờ bên dười đó.

      End chap 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro