quyển 2 . hắc cẩu kì án
CHƯƠNG 1 : hắc cẩu và xương cốt
Mấy ngày nay, nhân thủ ở Khai Phong Phủ phi thường bận rộn, nguyên nhân không phải do trị an ở Khai Phong gần đây không tốt, tỷ lệ tội phạm tăng cao, mà là … ách, có nội tình bên trong.
Sự tình của chuyện này là như thế này, sau khoản thời gian dài kiêng cữ, dưỡng thương, Cảnh Thiên lại bắt đầu không chịu ngồi yên, cuối cùng Công Tôn đành phải phân cho hắn một công tác —— kiểm tra hồ sơ. Trong quyển tông phòng (phòng hồ sơ) ở Phủ Khai Phong có lưu trữ ghi chép của các vụ án từ trước tới giờ, có lẽ sẽ tìm được từ đó một ít manh mối về Hỏa Huỳnh.
Vì thế, Cảnh Thiên hưng trí bừng bừng tiến nhập quyển tông phòng, đóng cửa lại… Không đến nửa phút sau, chợt nghe thấy từ trong quyển tông phòng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng thét thê thảm này thực có uy lực uy mãnh, hậu quả rất chi là nghiêm trọng, sau này bị liệt vào Thập đại sự kiện không thể tư nghị của Phủ Khai Phong!
Lúc tiếng thét thảm thiết vang lên: Con Lô Hoa kê mà đại nương trừu phòng tốn ba năm ròng nuôi nưỡng bay mất; trống minh oan đặt ngoài đại môn bị gãy mất dùi trống; Vương Triều đánh bể cái chén; Mã Hán làm vỡ ấm trà; ngựa của Trương Long thì chạy mất; sách của Triệu Hổ bị rơi xuống hầm cầu; bọn nha dịch ai nấy kinh ngạc; người qua đường đều bỏ chạy; tấu chương Bao Chửng vừa mới viết xong bị xé rách; mấy thứ dược liệu vừa được Công Tôn lựa ra đều bị lộng cho rối loạn; Tiểu Tứ Tử ở ngoài cửa thì bị dọa khóc; “Oanh” một tiếng… Cửa lớn của quyển tông phòng bị Bạch Ngọc Đường đá bay…
Chỉ thấy Cảnh Thiên đang này úp lên một đống quyển tông (hồ sơ) cao nhất, lung lay sắp đổ, trình diễn khả năng thăng bằng yêu cầu kỹ năng cao độ.
“Ngươi đang làm gì?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi vừa đi đến gần bên hắn, chỉ thấy Cảnh Thiên không ngừng chỉ chỉ vào góc phòng.
Bạch Ngọc Đường đến gần nơi hắn chỉ, thấy có một cái ổ, trong ổ có gần hai mươi con chuột nhỏ đang vây quanh một đống quyển tông, gặm lấy gặm để…
“Ngươi sợ chuột?” Buồn cười ngẩng đầu nhìn Triển Cảnh Thiên sắc mặt tái nhợt nằm trên đống quyển tông.
“Phải… Ai cần ngươi lo! !” Cảnh Thiên giận…
“Phía sau ngươi cũng có…” Bạch Ngọc Đường hảo tâm chỉ tay vào một chỗ phía sau Cảnh Thiên.
Bán tín bán nghi quay đầu lại nhìn…
“Nha a…”
Lại một tiếng thét thảm thiết vang lên, liên tiếp sau đó là tiếng bàn ghế, tủ kệ đổ sập.
Mọi người đuổi tới quyển tông phòng, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng trước một đống quyển tông chồng chất như ngọn núi nhỏ. Cảnh Thiên bị chôn vùi bên đưới, chỉ chừa một bộ móng vuốt ở bên ngoài. Bên cạnh nào là chuột nhỏ, chuột to, chuột choai choai đang vui vẻ, say sưa gặm quyển tông.
Nửa ngày sau Cảnh Thiên mới từ được lôi ra từ dưới núi quyển tông, thanh âm run rẩy: “Có… Có chuột…”
Sau đó, Bao đại nhân dùng thanh âm hùng hậu hữu lực của hắn tuyên bố: “Chỉnh lý (sửa sang) quyển tông phòng” .
Vì thế Khai Phong Phủ từ trên xuống dưới đều bận rộn: hàng đống lớn hồ sơ bị đem ra, tu bổ, trang đính (đóng sách)… Cảnh Thiên dùng chữ số Ả-rập cùng chữ cái La-ting phân loại hồ sơ theo từng nhóm, sắp xếp theo trật tự, bọn nha dịch dựa theo thiết kế đồ (bản vẽ) của Cảnh Thiên đóng thêm nhiều tủ gỗ lớn chứa tài liệu, đem những hồ sơ đã được phân loại xong, một lần nữa mã hóa.
Mà người nguyên bản phụ trách quản lý hồ sơ – Công Tôn lại nhàn nhã ngồi một bên dạy Tiểu Tứ Tử xướng nhi ca (nhạc thiếu nhi): “Chuột sợ miêu, chỉ là nói nhảm, một tiểu miêu, có gì đáng sợ, chuột cường tráng cam đảm, đem miêu đánh ngã, ngàn năm nói dối, hoàn toàn phủ định!”
Thực tức giận nhưng Cảnh Thiên chẳng thèm tốn hơi thừa lời tranh cãi.
Suốt một tuần lao động gian khổ rốt cục có thể khiến cho Quyển tông phòng sáng sủa, sạch sẽ hẳn lên, hệ thống sắp xếp hoàn toàn mới cùng cách tra cứu mục lục chiếm được nhiều lời tán dương của Bao Chửng cùng Công Tôn. Bởi vậy, Bao Chửng trước khi vào triều, ban lệnh tưởng thưởng cho mọi người trong phủ được nghỉ nửa ngày. (Nhĩ Nhã: có lương… ><)
Mà theo đề nghị của Cảnh Thiên, mọi người quyết định tự do ghép nhóm đi du lịch —— “Ra vùng ngoại ô ăn cơm dã ngoại.”
Vì thế, trên đường phố Khai Phong xuất hiện những cảnh tượng không tưởng, nha dịch Khai Phong Phủ chia thành tốp năm tốp ba, tay cầm thực hạp lục đục rời cửa.
Bách tính liên tục tán thưởng: “Khai Phong Phủ quả là toàn quan thanh liêm, thế nên mới ra nông nỗi này, phải nhờ tới hóa duyên để duy sinh.” Bởi vậy mọi người đều dốc túi tương trợ, quyên tiền quyên vật. Đến khi Bao Chửng vào triều trở về, nhìn trước cửa chồng chất như núi hàng đống tài vật, ngây người một lúc lâu sau, lập tức giận dữ: “Nha a…! Kẻ nào không sợ chết, dám đến Khai Phong Phủ đút lót! Bắt lại hết cho ta, Cẩu đầu trảm…” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy y phục tài vật đã bị bách tính phân thưởng không còn chút gì… Lại ngây người một lúc lâu, thở dài: “Ai… Lòng người dễ thay đổi, không còn như xưa a…” (Bách tín T_T: mấy thứ này vốn do chính chúng ta quyên mà…)
Xa xa ở vùng ngoại, trên núi cao, Triển Cảnh Thiên, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn Sách đang đi xung quanh tìm kiếm thứ gì đó —— Tiểu Tứ Tử bị lạc.
Bốn người vốn định tới nơi này, rời xa mọi huyên náo, phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, đang muốn hảo hảo mà hưởng thụ một chút yên tĩnh, lại nghe Công Tôn thét lên một tiếng kinh hãi, thì ra Tiểu Tứ Tử vốn đang chạy tới chạy lui chơi đùa xunh quanh đột nhiên không thấy đâu nữa. Ba người bật dậy luống cuống, tìm kiếm mọi nơi… May mắn Bạch Ngọc Đường có nhĩ lực thậm giai (thính giác tốt), Cảnh Thiên cùng Công Tôn đi theo hắn theo tiếng động đi tìm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Công Tôn liền hít một hơi lương khí: phía trước cách đó không xa, Tiểu Tứ tử đang chơi đùa cùng hắc cẩu, thân hình cao lớn như ngựa, Tiểu Tứ Tử đưa tay quăng đi một cái bạch sắc bổng tử (cây gậy trắng), con chó kia lập tức phe phẩy đuôi, sủa vang vui mừng, chạy tới nhặt trở về, quăng đi, nhặt về… Một người một cẩu vui vẻ chơi đùa, không để ý gì đến xunh quanh.
Nhìn thấy Tiểu Tứ Tử không có việc gì, sắc mặt Công Tôn mới tốt lên một ít, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lại “A” một tiếng, hướng đến chỗ Tiểu Tứ tử cùng đại hắc cẩu.
Hắc cẩu kia nhìn đến Bạch Ngọc Đường đi tới, không chạy cũng không sủa, chính là dùng miệng ngậm lấy bạch sắc bổng tử, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường vươn tay, con chó kia đem bổng tử ngậm trong miệng đặt vào tay hắn. Lúc này, Cảnh Thiên cũng chạy tới, Cảnh Thiên tiếp nhận bổng tử kia, liếc mắt một cái liền phân biệt ra đây không phải là bổng tử gì cả mà là xương người. Xem chiều dài cùng độ dày, đây chính là xương đùi của người trưởng thành.
“Tiểu Tứ Tử, thứ này nhặt được ở đâu?” Công Tôn vội vàng hỏi.
“?” Tiểu Tứ Tử không rõ lắc lắc đầu nói: “Là do Cẩu Cẩu mang đến, đúng không, Cẩu Cẩu?”
“Uông!” Con chó kia tựa hồ giống như đang trả lời Tiểu Tứ Tử sủa một tiếng, xoay người hướng ra xa đi vài bước, lại quay đầu nhìn mọi người, sủa vài tiếng, nhìn hành động, tựa hồ là muốn kêu mọi người đi theo hắn.
Vì thế, mọi người theo hắc cẩu đi xuống sườn núi, sau khi vòng qua vài đồi đất nhỏ, trước mắt mọi người xuất hiện một mảnh phế tích: ngôi nhà rách nát đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu, con chó kia lập tức chạy tới một cái hố đất lớn phía sau tàn tường đoạn ngói, quay đầu lại nhìn mọi người.
Mấy người bọn họ tiến đến trước hố đất, con chó kia mà bắt đầu cật lực đào, Tiểu Tứ Tử chỉ nhìn thoáng qua liền “Nha…” một tiếng, sợ tới mức trốn vào lòng Công Tôn, Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngây người.
Trong cái hố đất to đường kính gần năm thước kia, chứa đầy bạch cốt…
CHƯƠNG 2 : hiện trường kì dị
Bọn nha dịch bị gọi về Khai Phong Phủ nhìn thấy mấy cỗ hài cốt nằm trong ngỗ tác phòng, đều thực khinh bỉ nhìn chăm chăm Triển Cảnh Thiên. Bao Chửng tiến lên vỗ vỗ bả vai Cảnh Thiên nói: “Cảnh Thiên thật không hổ là hậu nhân của Triển hộ vệ nga, ngay cả thói quen cũng đều giống nhau như đúc!”
“Thói quen gì ?” Cảnh Thiên khó hiểu.
Mọi người trầm mặc một hồi, sau đó trăm miệng một lời cùng nói: “Kiểm thi thể (Nhặt thi thể ^ ^)!”
Nộ (Giận)!
“Cả bốn người cùng đi, dựa vào cái gì đều đổ lên người ta?”
Mọi người lại trầm mặc một hồi, đồng thời giơ tay lên, chỉ vào Cảnh Thiên nói: “Chính là ngươi!”
Cảnh Thiên cả kinh: “Chẳng lẽ đây chính là thiên phu sở chỉ (nghìn người chỉ) trong truyền thuyết ?”
Công Tôn đem những xương cốt hỗn loạn trong hố, xếp lại thành hình người, từ trong hố đào được tổng cộng năm cỗ thi thể, tứ đại nhất tiểu, theo tình trạng của hài cốt, những người này đã chết hơn ba năm.
“Đều đã chết từ lâu như vậy, phải làm sao điều tra?” Triệu Hổ cầm lấy một đoạn xương cốt xem xét tỉ mỉ.
“Con cẩu kia ở đâu?” Bao Chửng hỏi.
“Ở ngoài sân.” Trương Long chỉ vào đại cẩu đang ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trong sân.
“Ân… Thế này đi, Công Tôn, ngươi đi trước, tra lại những ghi chép về dân cư quanh khu vực đó, xem thử có thể xác định thân phận của người chết hay không, Ngọc Đường cùng Cảnh Thiên quay trở lại phế tích đó xem xét lại lần nữa, hỏi thăm người dân xunh quanh đó một chút.”
Mọi người lĩnh mệnh làm việc, Công Tôn chui vào quyển tông phòng, Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường trở lại sườn núi nơi phát hiện ra những thi thể đó.
Hai người tới tới lui lui vòng vo mấy lần, Triển Cảnh Thiên càng xem càng buồn bực: “Nơi này thật không giống nơi có người ở a!”
“Dựa vào cái gì nói như vậy?” Bạch Ngọc Đường vừa tỉ mỉ phân định đất cát, vừa hỏi.
“Nặc… Chung quanh căn nhà này không có đến một con đường mòn, nếu là nơi có người qua lại, chí ít có thể tạo ra một ít đường đi, hơn nữa địa phương này cũng không phải thực hẻo lánh, nếu có án mạng xảy ra, hẳn là đã có người phát hiện từ sớm, còn nữa, con cẩu kia cũng có vấn đề, hành động của nó như là cố ý đến nói cho chúng ta biết nơi này có án tử, nếu nó là cẩu do mấy người… mấy người chết kia nuôi, thì chỉ có thể nói là nó đã quá trễ, còn nếu nó chỉ là đi ngang qua đây, thì quả thật là quá tà môn đi…”
Cảnh Thiên cúi đầu lải nhải nói tiếp không yên, thình lình nhìn lên, thấy Bạch Ngọc Đường đang ở bên kia tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
“Làm… gì chứ ?” Kinh nghiệm bản thân nói cho hắn biết, Bạch Ngọc Đường mà lộ ra loại biểu tình tự tiếu phi tiếu này là lúc hắn phải lưu tâm chú ý, hắn rất có thể sẽ chỉnh người.
Người nọ cũng không nói cái gì, đi đến bên cạnh Cảnh Thiên đưa tay cho hắn xem, chỉ thấy trong tay của hắn có một nắm đất: “Đây là phần đất phía dưới phế tích, phần trên ẩm ướt còn phần dưới thì lại khô ráo.
“A?” Cảnh Thiên ngạc nhiên: “Làm sao có thể? Bình thường không phải đều là dưới ướt trên khô ráo sao?”
Bạch Ngọc Đường giảo hoạt cười: “Ngươi không phải mới vừa nói rồi sao? Nơi này không giống như nơi có người ở.”
“Nga…” Cảnh Thiên gật đầu: “Ta hiểu rồi! Phần đất phía trên ẩm ướt là do tối hôm qua có một trận mưa nhỏ, phần đất phía dưới khô ráo, bởi vì từ tối hôm trước trở đi đã rất lâu không có mưa, điều này cũng không có gì quá khó hiểu, chỉ cần nhìn mặt đất khô hay ướt là biết.”
“Ta đã xem thử rồi, phần đất bên dưới đều ẩm ướt. Hơn nữa chỗ đất khô ráo vẫn còn lưu lại một ít cây cỏ.” Vừa nói, vừa chỉ vào khối đất vừa đào lên cho Cảnh Thiên xem.
“Nói như vậy, phế tích này là do người dựng nên? Còn những bạch cốt kia rất có thể là cố ý để bị chúng ta phát hiện?” Cảnh Thiên vỗ đầu nói, “Bất quá chuyện này thật kỳ quái, đại nhân sáng nay mới ra lệnh nghỉ, nơi này cũng là do chúng ta tùy ý chọn phải, mà phế tích này muốn bố trí hoàn tất cũng phải mất ít nhất một ngày, ai mà lợi hại như vậy, có thể biết trước mọi việc?”
“Ai…” Bạch Ngọc Đường thở dài nói: “Ngươi a, có khi quá thông minh…, có khi lại dốt đặc cánh mai. Khu phế tích này thật ra là có người cố ý tạo nên ở nơi đây, sớm hay muộn rồi cũng sẽ có người phát hiện, chính là cố tình để cho người phát hiện được, thế nhưng lại trực tiếp bị Khai Phong Phủ phát hiện ra, bất quá coi như gặp may mắn. Nếu đợi thêm mấy ngày nữa mới bị những người khác phát hiện rồi đến báo án, có thể sẽ không dễ dàng nhìn ra hiện trường này là giả mạo.”
Khi hai người đến thôn trấn phụ cận dò hỏi, quả nhiên tất cả mọi người đều nói nơi này không có người ở, cũng chưa từng thấy qua phế tích nào cả.
Bận rộn nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, chỉ có thể đoan chắc là có người cố ý bố nghi trận (bày trận giả), giả tạo hiện trường giết người, cũng không biết được vị nhân huynh nào làm việc này xuất phát từ mục đích gì, là có ẩn tình, hay chỉ đơn thuần là một trò đùa dai, thật sự là không thể phán đoán được.
Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường cứ như vậy đầy bụng hồ nghi, khám nghiệm xong hiện trường, vội trở về Khai Phong Phủ.
“A!” Mới vừa đi tới chỗ quảng trường náo nhiệt, đầy người đi lại, Triển Cảnh Thiên đột nhiên quát to một tiếng.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đang mải cắm đầu suy nghĩ án tình bị hắn làm hoảng sợ. Đã thấy Cảnh Thiên đưa tay chỉ phía một tòa tửu lâu tinh xảo cao ba tầng lầu ở phía trước: “Hội tiên lâu a!”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe liền hiểu được, Hội tiên lâu này vừa khai trương hai ngày trước, độc quyền về… hải sản, Cảnh Thiên không hổ là dã miêu chuyển thế, thích nhất là ăn hải sản, hôm trước Công Tôn cùng bằng hữu tới nơi này dùng cơm, khi trở về mang cho hắn món ăn chiêu bài của nơi này “Hoa Điêu nhưỡng túy giải” (Cua hấp rượu Hoa Điêu), từ khi sau khi ăn được món này, lúc ngủ mê đều hô to tên món ăn này. (Nhĩ Nhã: Ngươi là làm sao biết được ? Thanh: Anh Bạch chui vào phòng em Thiên rình. Phong: các nàng cũng có phần rình ấy ;)))
“Đi thôi” nói xong, liền mang Cảnh Thiên sinh lực tràn đầy bước vào.
Thức ăn ở Hội tiên lâu quả là có phong vị độc đáo, bây giờ còn chưa đến giờ dùng cơm, nhưng bên trong cơ hồ đã không còn chỗ ngồi. Cảnh Thiên xoay vòng vòng, định tìm chỗ ngồi, thì đã bị Bạch Ngọc Đường lôi đi, hướng lên nhã gian ở trên lầu, Cảnh Thiên giãy giụa : “Ta không đi! Ta muốn ăn ở đại sảnh! Nhiều người náo nhiệt!” (Thiên Thiên, ham vui quá đi)
Kháng nghị không có hiệu quả, hắn đã bị Bạch Ngọc Đường lôi lên lầu hai, nhưng người này vẫn không chịu buông tay, tiếp tục hướng lên lầu ba.
“Không cần!” Cảnh Thiên sống chết ôm lấy cây cột: “Ta không lên nữa! Ta muốn ăn ở nơi có nhiều người!”
“Tranh cãi cái gì ?” Từ trên cầu thang lầu ba đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn. Tiếp theo, một nam tử trông vẫn còn trẻ tuổi, một thân thanh y, cầm kiếm xuất hiện ở đầu cầu thang, vẻ mặt chán ghét nhìn xuống Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường ở dưới lầu: “Không muốn sống nữa chăng? !”
Cảnh Thiên nghe thấy lời nói của người kia, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức che miệng cười trộm, quay sang liếc nhìn trộm Bạch Ngọc Đường một cái, tâm nói: vị nhân này, hôm nay người chán sống chính là ngươi a, ở trong thành Khai Phong này, chỉ sợ ngay cả Hoàng đế cũng không dám hỏi Bạch Ngọc Đường có chán sống không.
Đúng lúc này, điếm tiểu nhị vốn có nhãn lực tinh tường vội chạy lên lầu ba, nói với thanh y nam tử kia: “Vị khách quan này.” Sau đó cố gắng nhỏ giọng nói: “Mau bồi lễ đi, vị kia là Bạch ngũ gia, không thể đắc tội a.”
Thanh y nam tử đoản mệnh kia một tay đẩy điếm tiểu nhị ra, hung tợn nói: “Ta quản gì hắn là Bạch ngũ hay Bạch lục, chưa từng nghe qua!”
Cảnh Thiên ở trong lòng vì hắn bi ai: “Ngươi hãy yên nghỉ đi…” Sau đó nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọt chọt người bên cạnh đang hứng thú đánh giá nam tử kia, nói: “Giết người là phạm pháp a! Mặc dù là hắn không đúng, nhưng ta vẫn phản đối dùng bạo lực.”
Bạch Ngọc Đường xem như chẳng có việc gì, kéo Triển Cảnh Thiên khỏi cột nhà, tiếp tục đi lên lầu ba, không ngó ngàng gì tới nam tử kia, chỉ đối tiểu nhị phân phó: “Chuẩn bị một căn nhã gian.”
Tiểu nhị kia vội vàng tươi cười đáp lễ, đi trước dẫn đường. Không ngờ thanh y nam tử đoản mệnh kia cũng không chịu bỏ qua, hắn với không tới được Bạch Ngọc Đường đang đi phía trước, liền chuyển hướng sang chộp lấy bả vai của Cảnh Thiên.
“A…” Cảnh Thiên đau đến kích lăng, chỗ người kia chộp được, vừa đúng vào miệng vết thương vừa đóng vảy của hắn.
Theo sau, một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên, thanh y nam tử kia bị một lực đạo mạnh mẽ hất tung thân người bay lên, phá khai cửa sổ, từ lầu ba rơi xuống.
Bạch Ngọc Đường thần tình âm trầm nhìn đầu vai Cảnh Thiên lại bắt đầu xuất huyết.
Lúc này, một loạt phòng ở lầu ba nhất loạt mở tung cửa, vài người y phục có phần tương tự với thanh y nam tử vừa rồi từ bên trong vọt ra, một tên đi đầu lên tiếng quát lớn: “Kẻ nào dám đả thương người của Thủy Nguyệt phái.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường… đảo qua một lượt bọn người thanh y kia, miệng lạnh lùng phun ra vài chữ: “Thủy Nguyệt phái?”
Chương 3 : tề nhạc
Triển Cảnh Thiên rất ngạc nhiên, mọi người vì cái gì đều giống nhau, rất sợ Bạch Ngọc Đường? Với hắn thì Bạch Ngọc Đường kỳ thật là một người thực ôn hòa (Nhĩ Nhã: chỉ có đối với ngươi mới vậy mà thôi? ), tuy rằng hắn vẫn thường hay im lặng, bình thường đều không thích nói chuyện (Nhĩ Nhã: Nói cách khác, có điểm lãnh khốc. )… Thế nhưng, Cảnh Thiên chưa từng thấy hắn chủ động thương tổn bất cứ người nào.
Sau khi ở chung một thời gian ngắn, Cảnh Thiên hiểu được: Bạch Ngọc Đường có đôi khi không tự khống chế được. Một khi không khống chế được, sẽ trở nên giống như Tu La ác quỷ, vừa hung ác vừa tàn nhẫn… Chính là giống như bây giờ, trên thân người đầy sát khí, chỉ bởi vì nhìn thấy đầu vai hắn có vết máu sao? Cảnh Thiên không hiểu nhưng vẫn cảm thấy một chút khổ sở, hắn thà rằng Bạch Ngọc Đường chỉnh hắn, cũng không muốn nhìn bộ dạng hắn như hiện tại… Sát ý băng lãnh, tựa hồ đã làm cho vài tên thanh y kinh sợ, bọn họ nhìn nhau vài lần, trên mặt đều có một chút do dự. Nhưng còn chưa có đủ thời gian cân nhắc xem có nên ra tay hay không thì đã cảm giác được một cỗ hàn khí không biết từ đâu áp xuống, bọn họ ai nấy đều cảm thấy được máu huyết trong thân thể tựa hồ bị đông cứng trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi không biết từ đâu đổ ập tới, có hai tên đã quỵ xuống đất, thần tình hoảng sợ.
Đại Hạ Long Tước trên tay Bạch Ngọc Đường khẽ minh động, nhưng Cảnh Thiên có thể tinh tường cảm giác được.
Đây là điềm báo Bạch Ngọc Đường muốn giết người, Cảnh Thiên vẫn cảm thấy Đại Hạ Long Tước là một thanh đao không tầm thường, hắn cũng từng hỏi qua Bạch Ngọc Đường về vấn đề này, Bạch Ngọc Đường cười nói, mấy loại đao kiếm này, vô luận có là danh kiếm danh đao hàng đầu, thủy chung đều là hung khí, chỉ dùng để giết người, bởi thế đương nhiên trở thành một thứ bất tường (không tốt, điều xấu). Mà càng là bảo đao quý báu, lại càng là vật bất tường, giống như thanh đao Đại Hạ Long Tước này vậy, cái gọi là thần khí kỳ thật cũng tương tự với yêu khí, người dùng đao có khả năng trấn áp được loại khí tức này, sẽ biến thành quỷ thần! Còn nếu như không được, thì không nên dùng đến, bằng không, ngay cả bản thân chết như thế nào cũng sẽ không biết.
Nghe xong lời miêu tả, nguyên bản Cảnh Thiên còn lập chí phải trộm đi Đại Hạ Long Tước, liền bật người thu móng vuốt, tránh đi thật xa, nếu có thể không dám tới gần thanh đao kia.
Mắt thấy sẽ có máu chảy thành sông , Triển Cảnh Thiên tự nhiên không thể không quản, vội vàng chạy tới giữ chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường nói: “Quên đi…”
Sát khí trên người Bạch Ngọc Đường chưa lui, nhưng vẫn quay đầu nhìn Cảnh Thiên.
“Ngươi… Ngươi không phải muốn mời ta ăn Hoa Điêu nhưỡng túy giải sao? Không nên đánh nhau!”
Nói hắn không sợ hãi chính là gạt người, ngay cả Cảnh Thiên cũng bị khí thế vô hình tỏa ra từ Bạch Ngọc Đường ảnh hưởng đến, hắn không biết võ công, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, bắt lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường mà run nhè nhẹ, cật lực khống chế thanh âm của mình không phát ra âm điệu run rẩy, nhưng vẻ bối rối trong mắt vẫn không thể che dấu được, trên trán cùng thái dương đều lấm tấm mồ hôi.
Dần dần, sát ý chậm rãi thoái lui, tuy rằng vẫn còn có sót lại một tia giận dữ, nhưng hiện tại Bạch Ngọc Đường đã thoát khỏi trạng thái quỷ thần, khôi phục lại gần như bình thường.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Cảnh Thiên, nói: “Đợi món ăn làm xong, tiểu nhị sẽ đưa đến phủ, mau về trước cho Công Tôn xem thương thế của ngươi.”
“Ân” Cảnh Thiên nhu thuận gật đầu, lôi kéo hắn đi nhanh ra ngoài, điếm tiểu nhị nhìn Triển Cảnh Thiên thở dài, cung kính đưa hai người xuống lầu, lúc Bạch Ngọc Đường đi đến đầu thang lầu, đối với mấy kẻ … bị chấn kinh quá độ, nhằm thẳng vào phía sau đám người thanh y lạnh lùng thốt: “Đi vào nói cho tên phía sau cửa kia, lần này ta ghi sổ, đợi rảnh rỗi sẽ cùng hắn tính cho đủ.”
Đợi đến khi thân ảnh Bạch Ngọc Đường cùng Triển Cảnh Thiên hoàn toàn khuất dạng, đám người … thanh y mới dám thở phào. Tên đứng đầu đẩy cửa tiến vào nhã gian: “Thiếu chủ.”
Trong nhã gian chỉ độc nhất một vị công tử, nhất thân bạch bào (một thân áo trắng), niên kỉ khinh (tuổi trẻ), hắn chau mày, trầm ngâm nói: “Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, quả nhiên danh bất hư truyền…” Cảm thán một chút sau, lại đột nhiên hỏi: “Người bên cạnh Bạch Ngọc Đường là ai?”
“Thuộc hạ không rõ, thiếu chủ muốn điều tra hắn sao?” Thanh y nhân (người áo xanh) kính cẩn hỏi.
“Đương nhiên phải tra! Chỉ nói mấy câu có thể đem sát khí của Bạch Ngọc Đường toàn bộ trấn áp cho tiêu tán, tiểu quỷ kia tuyệt đối không đơn giản! Phải điều tra tỉ mỉ cho ra!”
“Tuân mệnh.”
“Mặt khác, thay ta truyền tin tức ra ngoài, nói ta Tề Nhạc môn chủ Thủy Nguyệt phái, muốn khiêu chiến Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”
“Này…” Thanh y nhân kia do dự một chút, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi.
“Có lời gì cứ nói! Ngươi sợ ta thất bại?” Hơi không hài lòng.
“Thuộc hạ không dám, chính là, thuộc hạ nghe nói tên Bạch Ngọc Đường này thập phần ngạo mạn, bình thường sẽ không đáp ứng lời khiêu chiến của người khác…”
“Không cần lo lắng!” Nam tử tự xưng Tề Nhạc kia ngắt lời thuộc hạ, “Khởi điểm ta cũng thực lo lắng hắn không để ý tới lời khiêu chiến của ta, sẽ thực phiền toái, bất quá hiện tại, không cần lo lắng!”
“Ý của thiếu chủ là?”
Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve bồn hoa trước cửa sổ, nói: “Ta sẽ làm cho hắn phải nhận lời! Bất kể là dùng thủ đoạn gì! Hơn nữa, ta nhất định sẽ thắng!”
CHƯƠNG 4 : Cửu vương gia
“Đau nha…” Cảnh Thiên ôm gối đầu cắn cắn, vết thương trên vai được làm sạch, sau đó đắp được dược, rồi được băng bó lại một lần nữa.
“Xứng đáng!” Công Tôn ngoài miệng ra vẻ không tha thứ, kỳ thật đã rất nhẹ tay rồi, Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh, ôm hòm thuốc, hai hàng nước mắt lưng tròng nhìn vết thương trên đầu vai Cảnh Thiên.
“Ngươi không phải cũng đi theo sao? Như thế nào để cho người ta làm thương thế của hắn thành ra như vậy?” Công Tôn thu quấn băng gạc, thu thập hòm thuốc, đem đạn pháo, hỏa dược chuyến hướng bắn phá về phía Bạch Ngọc Đường.
“…” Không nói gì, chỉ im lặng chống đỡ.
“Không thể trách hắn…” Cảnh Thiên ôm gối đầu, nói nhỏ: “Đúng vậy, chính là do Thủy Ngư phái kia không đúng trước…” (Nhĩ Nhã: Thiên Thiên, là Thủy Nguyệt phái mới đúng… . >< Phong: em nì trí nhớ kém quá, giống ta ghê, hoho. Thanh: phải nói là em nó lãng tai -_-)
“Ô…” Công Tôn liếc Cảnh Thiên một cái, “Ngươi nói huyên thuyên còn không bằng để người khác nói cho rồi!” Sau đó hung tợn hướng Bạch Ngọc Đường trừng mắt, “Ngươi được đấy!” Tựa như nương có tiểu hài tử bị người bắt cóc.
“Cha ngươi như thế nào như vậy? Ăn phải hỏa dược chắc? Bị ai chọc giận a?” Cảnh Thiên kéo Tiểu Tứ Tử đến bên người hỏi.
“Cha hôm nay bị người ta cật đậu hũ (nguyên văn nhá, ta không dịch)…” Tiểu Tứ Tử ngữ xuất kinh người.
“Cái gì?” Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường dị khẩu đồng thanh.
“Tiểu Tứ tử! Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Công Tôn cao giọng đàn áp.
“Ta… Ta nhìn thấy …” Tiểu Tứ Tử vội vàng chui vào lòng Cảnh Thiên.
“Ngươi còn dám nói…” Công Tôn nhảy dựng lên, muốn xông tới, lại bị Bạch Ngọc Đường một phen chèo kéo.
“Tiểu Tứ Tử, ngoan, nói cho chúng ta nghe đi!” Cảnh Thiên đem Tiểu Tứ Tử ôm vào lòng, không chút hảo ý thúc giục.
“Không được nói!” Công Tôn giãy giụa, muốn thoát ra, chỉ là Bạch Ngọc Đường vẫn không buông tay.
“Phụ thân không cho nói.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiên, hai mắt chớp chớp, có ý như “Ta hảo muốn nói nha.”
“Nói đi, không cần sợ cha ngươi!” Cảnh Thiên tiếp tục cổ vũ tiểu ngốc bằng dáng vẻ bệ vệ của mình, “Cha ngươi không cần thì ta dưỡng ngươi!” (Nhĩ Nhã: ngươi thật muốn lừa gạt tiểu hài tử a? Thanh: *Lắc đầu* Thiên Thiên thiệt là hư. Nhưng mà ta muốn nghe chuyện Công Tôn bị ăn đậu hũ a)
Tiểu Tứ Tử hơi do dự một chút, sau đó nói: “Ta nhìn thấy người nọ ôm phụ thân hôn nhẹ.”
Hãn… Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời kinh ngạc đến ngây người.
“Ngươi… Ngươi hài tử không được nói dối…” Công Tôn tức giận đến hô hấp suy suyễn, không biết do xấu hổ hay do hô hấp khó khăn mà thần tình đỏ bừng.
“Tiếp tiếp…” Cảnh Thiên như vừa phát hiện được tân đại lục, mỉm cười đều lộ ra vẻ gian trá a, ôm lấy Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó phụ thân liền đánh hắn .” Tiểu Tứ Tử cười, “Người nọ quả thực ngu ngốc, bị đánh mà không hoàn thủ, còn cười.”
… Trầm mặc… Đây là gặp phải sắc lang rồi chăng?
Công Tôn lại bắt đầu liều mạng giãy giụa, chính là lúc này không phải nhằm phía Tiểu Tứ tử, mà là nhằm phía đại môn, thật bất đắc dĩ Bạch Ngọc Đường vẫn không buông tay.
“Người nọ gọi là gì?” Bạch Ngọc Đường quay đầu hỏi Tiểu Tứ tử. (Nhĩ Nhã: … Hãn… Ngươi cũng là kẻ nhiều chuyện sao. Thanh: *hai mắt trông chờ*)
“Ân…” Tiểu Tứ Tử nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ: “Người nọ… gọi là Cửu… Cửu đại nhân…”
“Tửu đại nhân?” Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường không thể lý giải, cùng nhìn về phía Công Tôn. (Hai vợ chồng này có bệnh giống nhau hen)
Chính lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Triệu Hổ: “Tiên sinh, tiên sinh, Cửu vương gia đã đến, đại nhân mời ngài cùng đến tiếp!”
Công Tôn vừa nghe, biểu tình liền như giẫm phải phân chó, trầm mặc một hồi, vung tay đứng lên, hướng ra cửa mắng to: “Ai cho phép tên lưu manh kia vào? Mau thả chó ra cắn hắn! Loạn côn sẵn sàng…”
Nói xong, liền hùng hùng hổ hổ lao ra cửa, đem mình nhốt vào dược lô phòng.
Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Cảnh Thiên, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hai người đều bày ra một bộ mặt như đã hiểu rõ vấn đề: “Nguyên lai là ‘Cửu’ a… ”
Triển Bạch hai người vội tới tiền thính, nhìn thấy Bao đại nhân đang tiếp khách.
Ở ghế dành cho khách đang có hai nam tử vận y phục thường ngày.
Hai người đều thực tuổi trẻ, người ngồi bên phải xem chừng chỉ mới khoảng hai mươi, tướng mạo đoan chính, còn có vẻ trung hậu. Y phục trên người đơn giản mà khéo léo, thoạt nhìn giống như người biết võ công, trong tay là một thanh bảo kiếm tinh xảo. Người nọ thấy Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường đi ra, vội vàng đứng lên, bộ dáng rất là khiêm cung hữu lễ, mời Bao đại nhân giới thiệu. Người nọ tên là Hạ Nhất Hàng, là phó thống lĩnh cấm vệ quân, chi thuộc bộ binh, là võ trạng nguyên của năm nay do Thánh thượng khâm điểm. Cảnh Thiên đối hắn ấn tượng không tồi, nhìn qua thì biết đây là một người thành thật…
Ngồi bên trái là một nam tử xem chừng lớn tuổi hơn một chút, bộ dáng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, hắn thủy chung tọa tại vị thượng thoải mái mà phẩm trà. Thấy bọn hắn hai người bước ra, chỉ thu liễm nhìn một cái, cũng không nói gì. Cảnh Thiên thầm khen, nhìn cách ăn mặc của người này, một thân quý khí a, thân áo bằng gấm vóc, cổ tay áo là lông cừu… Cả người thoạt nhìn, liền không như người thường! Không cần phải nói, vị này khẳng định chính là Cửu vương gia .
Bởi vì có đoạn sáp khúc (khúc đệm) kia của Công Tôn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Cảnh Thiên đều đặc biệt lưu ý đến diện mạo người nọ nhiều hơn bình thường một chút.
Nói thật, Cảnh Thiên cảm thấy vị Cửu vương gia này bộ dạng là rất tuấn tú, tuy rằng so với Tiểu Bạch đến vẫn thoáng kém một chút (Nhĩ Nhã: … ><,
Bất quá ngươi xem khuôn mặt kia a, diện mạo này quả thực chính là trời sinh dùng để khắc Công Tôn, mũi ưng, mắt xếch, chỉ cái một từ thôi, tinh minh a (thông minh lanh lợi)…
“Khụ khụ…” Bao Chửng thấy Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Cửu vương gia như là đang nhìn quái vật, không biết bọn họ hội nghiên cứu cái gì vội vàng lên tiếng giới thiệu tiếp: “Vị này chính là Cửu vương gia…”
Quả nhiên…
Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường sáng tỏ liếc mắt nhìn nhau.
Mà Triệu Phổ uống trà xong , buông chén trà xuống, nâng tầm mắt lên nhìn, liền thấy hai người trước mắt đang dùng ánh mắt như đang nhìn một loại chuột bộ nhìn mình…
Đang lúc buồn bực, chợt nghe Cảnh Thiên hét lớn một tiếng: “Ngươi chính là tên sắc lang dám phi lễ Công Tôn?”
“Phốc…” Không chỉ có là Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng cùng Bao Chửng đều đem phần trà còn chưa kịp nuốt vào phun hết ra.
Bạch Ngọc Đường bên cạnh vỗ vỗ bả vai không bị thương của Cảnh Thiên tán thưởng nói: “Ngươi được đấy…”
CHƯƠNG 5 : hiểu lâm
Nói Triệu Phổ là sắc lang, cũng không oan uổng gì. Tất cả mỹ nữ ở thành Khai Phong, chỉ cần Cửu vương gia hắn cảm thấy hợp mắt, đều đã tán tỉnh một chút.
Thế nhưng trong chuyện lần này, Triệu Phổ quả thật là bị oan uổng, bởi vì hắn thật không có tán tỉnh Công Tôn!
Vậy mọi chuyện đến tột cùng đã xảy ra như thế nào? Sự tình là như vầy:
Cửu vương gia này ở Khai Phong Phủ có thể nói là nhân vật phong vân số một, dưới một người mà trên vạn người. Hắn năm nay chỉ mới có hai mươi tám tuổi, so với Hoàng đế Triệu Trinh lớn hơn hai tuổi, là hoàng thúc nhỏ tuổi nhất của Hoàng đế.
Triệu Phổ không mang dòng máu người Hán thuần khiết, bởi vì mẹ hắn là công chúa Mông Cổ, mà cách đây không lâu, Triệu Phổ vẫn luôn cùng nàng sống ở thảo nguyên Mông Cổ, thiện cưỡi ngựa bắn cung, võ công cao cường, dũng mãnh thiện chiến.
Đến năm mười sáu tuổi, Triệu Phổ cùng mẫu thân được mời đến sinh sống ở Khai Phong. Mà cũng chính từ lúc đó, Triệu Phổ thống lĩnh quân đội Đại Tống, Nam chinh bắc chiến, lập được vô số chiến công.
Mãi cho đến khoảng hơn một năm trước, bởi do biên quan đã rất lâu không xảy ra chiến sự, hơn nữa nghe nói ở nhà lão mẫu thân thân thể khiếm giai (không khỏe), hắn đã thỉnh cầu hoàng thượng cho phép treo ấn hồi kinh, phụng dưỡng lão mẫu thân.
Triệu Phổ quyền cao chức trọng, mặc dù đã từ bỏ quân quyền, nhưng trong quân ngũ phần lớn đều là bộ hạ cũ của hắn. Bởi vậy tại triều ca, vẫn có một sức ảnh hưởng nhất định, chỉ là người này nhiều năm trấn giữ biên cương, cộng thêm vốn xuất thân từ dân tộc thiểu số, tính cách thập phần hào sảng, ghét nhất là mấy thứ lễ nghi phiền phức, vào triều cũng là muốn đi thì đi, không muốn sẽ không đi, cũng không ai dám quản hắn, bởi vậy từ sau khi xuất ngũ sau liền trở thành một phần tử nhàn tản, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, bất cầu thượng tiến (không cầu vươn lên). Bất quá, hắn thật sự phi thường hiếu thuận.
Mẫu thân của Triệu Phổ, Minh An Thái hoàng phi trước giờ bị bệnh suyễn chữa hoài không hết, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng cứ mỗi khi trở mùa bệnh tình sẽ theo đó phát tác một lần. Khi phát bệnh thường vô cùng thống khổ khó chịu, Triệu Phổ vì mẫu thân không biết đã thỉnh bao nhiêu danh y nổi danh thiên hạ, nhưng đều không thấy khởi sắc, mà bệnh lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau này có vị lão thái y nói cho Triệu Phổ biết, trong thành Khai Phong, y sinh tốt nhất không ở trong Thái y viện, mà là ở trong phủ nha Khai Phong. Sau khi tra xét cặn kẽ Triệu Phổ biết đến đại danh của Công Tôn Sách, vì thế liền kính nhờ Bao Chửng thỉnh Công Tôn đến Vương phủ chữa bệnh cho Thái phi. Qua mấy tháng, thân thể Thái phi dần dần chuyển biến tốt đẹp, cho dù những lúc chuyển mùa, cũng không tái phát bệnh.
Sáng sớm hôm nay, Công Tôn chiếu theo lệ thường đến giúp Thái phi kiểm tra thân thể, ở hoa viên gặp được Triệu Phổ. Triệu Phổ biết bệnh tình của mẫu thân do vị thần y Công Tôn này điều trị từ từ khang phục, đối Công Tôn vô cùng cảm kích, đã nghĩ phải trọng thưởng cho hắn. Ai ngờ Công Tôn dùng ánh mắt đầy vẻ xem thường nhìn hắn rồi nói vài câu: “Y sinh chính là phải trị bệnh cứu người, dù là hoàng thân hay tên khất cái cũng vậy.” Nói xong liền bỏ đi. Triệu Phổ nghe xong kinh hãi, hắn lâu nay vẫn sinh hoạt trong quân ngũ, thích nhất chính là những người xem vinh hoa phú quý như rác rưởi. (Nhĩ Nhã: Cửu Cửu ngươi còn chưa rõ, Công Tôn nói rác rưởi là đang nói cái gì a.)
Sau đó, xảy ra sự tình làm cho Triệu Phổ hối hận không thôi. Vì muốn biểu đạt sự kính trọng cùng tán thưởng đối với Công Tôn, hắn đã ôm Công Tôn một cái thật nồng nhiệt, rồi ở trên mặt hắn hung hăng hôn một hơi. Trước kia, khi hắn còn ở thảo nguyên Mông Cổ, hảo huynh đệ đều dùng kiểu ôm hôn này để biểu thị tình cảm. Chỉ là, hắn đã quên, hiện nay hắn đang ở đất Trung Nguyên, mà ở nơi này, loại hành vi này nói văn nhã thì gọi là phi lễ, thô tục thì chính là lưu manh đùa giỡn. Chuyện này liền bị Công Tôn quy thành hắn muốn trêu ghẹo mình. Mà Công Tôn này cũng không biết nên gọi như thế nào, mặc dù là văn nhân, nhưng thấy những lúc hắn dậy dỗ Cảnh Thiên cũng thật là “Bưu hãn (dũng mãnh)“, thấy ai không vừa mắt, liền đưa tay đánh, mở miệng chửi đổng lên. Triệu Phổ thế mà lại dám phi lễ hắn, Công Tôn nắm chặt nắm tay, hành hung hắn một chút. Triệu Phổ đại khái cũng kịp nhận ra mình quả thật đã lỗ mãng, không hoàn thủ, chỉ có thể cười làm lành. Thấy hai tay Công Tôn đều sưng lên, còn bản thân mình làm như không đau không ngứa, ngược lại lo lắng hắn có bị đau tay không?
Bất quá lại có một câu nói: vô xảo bất thành thư (không trùng hợp thì không thành chuyện), hết thảy những chuyện này lại bị Tiểu Tứ Tử đang ôm hòm thuốc ở bên cạnh nhìn thấy, Tiểu ngốc còn nhớ rõ lời Công Tôn dạy hắn, “Bị người hôn nhẹ chính là bị sỗ sàng, nhất định phải hung hăng đánh…”
Sau đó, Tiểu Tứ tử đem lời này nói kẻ chỉ sợ thiên hạ bất loạn – Triển Cảnh Thiên.
Mà cuối cùng, Triệu Phổ hiểu được cái gì gọi là không có tối xảo, chỉ có càng xảo! (Phong: tội nghiệp, hoho)
Lúc Cảnh Thiên nói ra câu kia, Trương Long cùng Triệu Hổ vừa lúc đi ngang qua ngoài cửa, sau đó hai người này đem chuyện này nói cho mấy trăm tên nha dịch lớn nhỏ trong Khai Phong Phủ; mấy tên nha dịch này lại nói cho mấy ngàn tên nha dịch bằng hữu; bằng hữu lại nói cho mấy vạn bằng hữu của bằng hữu khác… Vì thế, nhất thời lời đồn đãi nổi lên bốn phía, toàn bộ mọi người trong thành Khai Phong, từ Hoàng đế, cho tới tên khất cái ở đầu đường, đều biết chuyện Cửu vương gia đùa giỡn người mà mọi người đều yêu mến, gia sư kiêm thần y của Phủ Khai Phong – Công Tôn Sách.
Triệu Phổ trong lúc thực buồn bực lại gặp phải trở ngại (tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa): Trước kia mỗi lần hắn đi trên đường phố, mọi người đều giống như đang xem thần tượng mà nhìn hắn, bây giờ hắn đi lại trên đường, mọi người đều dùng ánh mắt như đang xem côn trùng có hại nhìn hắn; trước kia hắn đến kỹ viện, các cô nương đều xem hắn như châu như bảo, bây giờ đến kỹ viện, các cô nương đều xem hắn như lưu manh, trước kia người ta tặng lễ vật cho hắn, đều đưa tới mỹ nữ, còn hiện tại đưa hối lộ cho hắn, đều là tiểu quan. (Há há há ….) Chuyện đáng giận nhất là ngày đó, hắn tâm huyết dâng trào, vào triều sớm, Triệu Trinh thành khẩn nói với hắn: “Hoàng thúc, ngài nếu thật sự yêu thích Công Tôn, trẫm liền phái người thay ngươi cầu hôn, đợi lấy về nhà xong ngươi muốn thân thế nào thì thân thế ấy, ngàn vạn lần không cần đi đùa giỡn hắn a! Hắn là người của Khai Phong Phủ, tên Bao Chửng kia thì ngay cả trẫm hay hoàng thân quốc thích cũng không tha nha.” (Phong: *chớp chớp mắt* oh, bạn hoàng đế thiệt hiểu chuyện nha, không ngại đoạn tụ kìa, còn khuyến khích thành hôn cơ đấy hohoho)
Vì muốn xuất ly phẫn nộ, Triệu Phổ bắt đầu bế quan, hắn đem bản thân khóa lại ở trong phủ không ra ngoài. (Nhĩ Nhã: Dù sao đi ra ngoài cũng là mất mặt…) Trong đầu miên man suy nghĩ: Trong suốt cuộc đời “chinh chiến” của hắn, đã gặp qua vô số mỹ nữ, tên Công Tôn kia càng không phải là mỹ nữ, hắn là một nam nhân. Bất quá, nói đi thì phải nói lại, hắn quả thật khác biệt với những đại hán hào sảng mà hắn từng tiếp xúc. Tên Công Tôn này, da thịt non mịn, thân hình thon gầy, nhất là khi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tựu đỏ bừng, trông cũng là rất khả ái… (Nhĩ Nhã: Ngươi còn dám nói không đùa giỡn người ta!)
Triển Cảnh Thiên mãi về sau mới biết chỉ vì một câu nói kia của mình đã đem tới nhiều phiền toái cho Triệu Phổ, hắn chỉ vào mũi mình hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chẳng lẽ mọi chuyện đều là lỗi của ta?”
Bạch Ngọc Đường đồng tình nhìn hắn, vuốt đầu hắn nói: “Không trách ngươi, chỉ trách hắn quá háo sắc.”
CHƯƠNG 6 : án chưa phá
Đã ba ngày từ khi phát hiện ra hài cốt, án tử vẫn chưa có chút tiến triển nào. Hắc cẩu kia vẫn ngoan ngoãn ở lại trong Phủ Khai Phong, mỗi ngày đều cùng Tiểu Tứ Tử dính cùng một chỗ.
Công Tôn tự giam mình trong quyển tông phòng, không biết là đang giận lẫy hay đang tra cứu thứ gì.
Nhàn rỗi nhất vẫn là Triển Cảnh Thiên. Bạch Ngọc Đường có việc phải về Bạch phủ xử lý, đã rời đi được một ngày. Cảnh Thiên lúc này mới nhớ ra, Bạch Ngọc Đường kỳ thật cũng không thể xem như người của Khai Phong Phủ, hắn chỉ là đến đây hỗ trợ, hay phải nói chính xác là Bạch Ngọc Đường đến Khai Phong Phủ cũng là để ở bên hắn mà thôi… Đang lúc phiền muộn, đại môn của quyển tông phòng đột nhiên mở ra, Công Tôn cầm một bộ quyển tông đi ra.
Cảnh Thiên nhìn hắn mi nhăn nhíu, thì biết có thể đã phát hiện ra chuyện gì. Mặc dù có đôi lúc gay gắt khó chịu, nhưng khi làm chính sự Công Tôn quả thực rất có khả năng, làm việc rất hiệu quả.
Hắn chạy tiến đến hỏi: “Làm sao vậy Công Tôn? Có phát hiện gì?”
“Ân… Ta tra được vài điểm, đi! Đến thư phòng đại nhân rồi nói.” Công Tôn cước bộ vẫn không dừng lại.
Trong thư phòng của Bao Chửng:
“Ngươi nói là tìm được án kiện tương tự?” Cảnh Thiên nghe xong tự thuật của Công Tôn cơ hồ nhảy dựng lên.
“Ân.” Công Tôn cầm quyển tông trên tay mở ra, nói: “Căn cứ vào tình trạng của các thi hài này, thì những người này đã chết khoảng ba năm, cho nên ta tra xét những ghi chép về các án tử ở Khai Phong cùng với các châu huyện phụ cận trong khoảng từ ba đến năm năm trước, bất quá, vô luận là án đã phá hay chưa phá được, đều không tìm ra được án kiện có điểm tương tự hay gần giống.”
“Vậy là?” Cảnh Thiên bước tới giở xem tiêu thêm (nhãn) trên quyển tông: “Là bảy… bảy năm trước sao ?”
“Đúng vậy.” Công Tôn cũng khó dấu được vẻ khó hiểu, nói: “Đây là ghi chép của một án tử, xảy ra ở lân cận Khai Phong, Đào Lâm huyện, ngươi nhìn xem đoạn ghi chép này…” Công Tôn chỉ vào một đoạn trên án quyển cho Cảnh Thiên cùng Bao Chửng xem, trên đó viết:
“Năm Khánh Lịch thứ hai, ngày bốn tháng ba, vào giờ ngọ, có một lang trung họ Tiết đến phủ báo án. Sáng sớm hắn đi đường, gặp phải một con hắc cẩu chặn đường, để ý thấy cẩu này đang ngậm một vật, nhìn rõ thì nhận ra đó là xương đùi của người. Đi về phía Ngũ Lý Pha ở thành Nam, phát hiện được một gian nhà tranh bị bỏ không. Phía sau nhà có một cái hố lớn do cẩu đào, trong hố có nhiều xương cốt. Thông qua ngỗ tắc kiểm nghiệm, trong hố có bốn bộ thi thể. Tuy nhiên, án tình kéo dài, không thể tra xét thêm được manh mối nào, sau đóng án, thành án chưa giải quyết”
Xem xong phần ghi chép giản lược, Cảnh Thiên cùng Bao Chửng đều hít một hơi lãnh khí, chẳng lẽ đây là một sự trùng hợp?
“Hay là án này cùng vụ án chưa phá được năm đó có liên quan?” Bao Chửng trầm ngâm.
“Ta cũng nghĩ vậy!” Cảnh Thiên tỏ vẻ đồng ý, “Chuyện hắc cẩu báo án vốn là trăm năm khó gặp sự tình, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa, ngày ấy ta cùng Bạch Ngọc Đường ở hiện trường cũng phát hiện ra nơi đó là có người có ý giả tạo! Hai cái án tử này nhất có có liên hệ không nhỏ.”
“Ân.” Công Tôn gật đầu: “Chỉ có một điểm bất đồng duy nhất chính là, trong án tử ở bảy năm trước phát hiện được bốn cỗ thi thể, mà chúng ta lần này tìm được năm cỗ.”
“Con cẩu kia hẳn cũng không phải cùng một con!” Cảnh Thiên gãi cằm nói: “Con cẩu này sắc lông trơn bóng, thân thể cũng thực cường tráng, nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi.”
Công Tôn thu hồi án kiện nói: “Đại nhân, ta muốn đi Đào Lâm huyện, trước có thể tận mắt xem lại hiện trường, do chúng ta tư liệu quá ít, quan lại ở Đào Lâm Huyện hẳn có ghi lại lời khai cụ thể hơn.”
“Đối (Đúng)! Ta cũng phải đi.” Cảnh Thiên vội vàng xung phong, mấy ngày nay hắn đã buồn chán đến cùng cục rồi, lần này có cơ hội đương nhiên phải đi ra ngoài chơi thỏa thích. (Thiên Thiên chỉ ham vui thôi. Phong:em nó vốn thế :))
“Vậy cũng tốt.” Bao Chửng gật đầu đồng ý, “Như vậy đi, hai ngươi mang theo Vương Triều Mã Hán cùng đi.”
“Đại nhân, chỉ cần ta cùng Cảnh Thiên hai người đi thôi, chuyện này ít người biết thì tốt hơn.” Công Tôn lên tiếng khuyên ngăn.
“Ân, ta cũng đồng ý quan điểm của Công Tôn, án kiện lần này thật không tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn, tiện y (thường phục) hành động, ít người sẽ không làm cho người khác chú ý.”
Nửa canh giờ sau, Cảnh Thiên cùng Công Tôn đã thu thập xong hành trang đơn giản, từ cửa sau ly khai Khai Phong Phủ, lặng yên không một tiếng động, hướng đến Đào Lâm huyện.
Chỉ là Cảnh Thiên cùng Công Tôn không ngờ được, tuy bọn họ đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị người âm thầm theo dõi…
Đào Lâm huyện là một thị trấn nhỏ, do thị trấn này nằm trên con đường đi tới tây nam Khai Phong, cho nên mặc dù dân cư không nhiều lắm, nhưng vẫn thường lui tới nhiều thương nhân, khiến cho thị trấn luôn tấp nập, náo nhiệt.
Cảnh Thiên cùng Công Tôn y phục tùy ý, trong mắt những người qua đường, nhiều nhất chỉ xem bọn hắn là hai kẻ bình thường cùng đi trên đường mà thôi. Hai người cứ như vậy tận lực giảm thiểu mọi sự chú ý, tiến nhập vào thành. Sau khi chọn một khách điếm cũng coi như sạch sẽ, chỉnh đốn lại một chút, liền phi mã bất đình để chạy nhanh tới Ngũ Lý Pha ở thành Nam.
Hai người trước khi trời tối, đến được Ngũ Lý Pha, phóng tầm mắt nhìn khắp, xung quanh không một bóng người, chỉ có một vài ngọn đồi nhỏ, cảnh tượng này, so với cảnh tượng ở vùng ngoại ô Khai Phong mấy ngày trước cơ hồ giống nhau như đúc.
Lúc này, sắc trời đã tối, Cảnh Thiên cùng Công Tôn từ sườn núi đi tới, chỉ cảm thấy chung quanh im lặng đến kỳ dị.
“Cảnh Thiên, ngươi nói có quỷ không? ?” Công Tôn cười hì hì nhìn mọi nơi, nhỏ giọng hỏi Cảnh Thiên.
Hãn… Cảnh Thiên tâm nói, Công Tôn ngươi cho ta tiểu hài tử a? ? Ta dù gì cũng là cảnh sát nhân dân, người ở thế kỷ hai mươi mốt, còn là người theo chủ nghĩa vô thần, làm sao có thể có tư tưởng mê tín chứ!
Thấy Cảnh Thiên trầm mặc không nói, Công Tôn cho rằng hắn đang sợ, liền càng tỏ ra dũng cảm : “Nghe nói hắc cẩu là loài thông linh, hai cái hắc cẩu đều ngậm xương cốt đến báo án, ngươi nói có thể hay không là do vong linh thỉnh chúng hỗ trợ giải oan tình a?”
… Đúng vậy đúng vậy… Ta phải tỏ ra sợ hãi a… Cảnh Thiên hung hăng đảo cặp mắt trắng dã. Hắn tự hiểu được, Công Tôn trong lòng đang vì chuyện Cửu Vương Gia mà sinh khí với hắn. Quên đi, ai kêu chính mình lanh mồm lanh miệng ? Ai… Họa là từ ở miệng mà ra.
… ? …
Công Tôn còn muốn nói gì, đột nhiên bị Cảnh Thiên kéo lại cổ tay, cả kinh hắn thiếu chút nữa đã kêu lên. Cảnh Thiên vội vàng bưng kín miệng hắn, lôi hắn đến trốn phía sau con dốc. Lúc này, Công Tôn cũng nghe được một ít thanh âm kỳ quái…
Ngay tại nơi bọn họ đang trốn, phía sau con dốc, thi thoảng truyền đến một chút tất tất tác tác thanh âm. Khởi điểm còn tưởng là chuột hay loại động vật nào đó, Cảnh Thiên trong lòng đánh lô tô, hắn không sợ quỷ, nhưng nếu là chuột thì, thì…
Nhưng sau đó, chợt nghe thanh âm “Tê tê ” truyền đến. Rồi xuất hiện ánh lửa, sau đó có mùi hương của giấy bị đốt thổi đến, cùng tới tiếng khóc nức nở của nữ tử.
Khắp nơi yên tĩnh, sắc trời cơ hồ chỉ toàn một màu đen, ánh lửa chiếu rọi xuống mặt đất hai bóng người rõ ràng, một người ngồi chồm hổm, còn người kia đang đứng, mà tiếng khóc này chỉ có thể là một nữ tử…
Nói thật, cho dù Cảnh Thiên không tin quỷ thần nhưng tình hình trước mắt cũng thực là dọa người. Công Tôn bên cạnh hắn sắc mặt trắng bệch… Cảnh Thiên cẩn thận nhích về phía trước, muốn nhìn rõ rốt cuộc là ở ở nơi nào khóc, lại đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, vừa rồi trên mặt đất rõ ràng có hai bóng người a, hiện tại như thế nào chỉ còn có một cái ở đó…
“Người nào?” Đang lúc buồn bực, lại nghe có thanh âm băng lãnh từ phía sau, do hoàn toàn không sự chuẩn bị trước Cảnh Thiên cùng Công Tôn bị dọa đến đồng thời kinh hô nhảy dựng lên, lại nghe người nọ cũng cả kinh kêu một tiếng: “Tại sao là ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro