Quyển 1 . Nguyệt Nha câu kì án
CHƯƠNG 1 . Vấn đề của Miêu
Thời gian vốn dĩ không thể kiểm soát được, khi ngươi muốn nó trôi qua nhanh lên thì nó lại ì ạch ra đấy, còn ngươi muốn nó chậm lại thì nó lại trôi qua thật nhanh.
Không để ý gì đến ngày tháng, nhưng Triển Cảnh Thiên chỉ cảm thấy để qua hết một ngày thực là quá khó khăn nga. Hắn đến ngụ ở Phủ Khai Phong đã được ba ngày, trong phủ từ Bao đại nhân, cho tới đại nương phòng bếp đều đối hắn quan tâm hết mực đầy đủ, điều này làm cho nội tâm Triển Cảnh Thiên nổi lên chút xíu áy náy, bản thân hắn dù sao cũng đang lừa những người này.
Nhưng thật may mắn cho Triển Cảnh Thiên, tính cách hắn vốn lạc quan tích cực, hắn quyết định phải làm gì đó để giết thời gian một năm này.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn rời khỏi phòng, chuồn ra ngoài.
Khai Phong Phủ cũng không khác gì so với cục công an là mấy, tuy rằng kiến trúc mang phong cách cổ xưa một chút, kết cấu có điểm phức tạp một chút, nha dịch nhiều hơn một chút, xe cộ thiếu một chút… Nhưng đối với hắn người từ nhỏ đến lớn lăn lộn trong sở cảnh sát, cao tài sinh (học sinh giỏi) của học viện cảnh sát mà nói, vẫn đem lại một thứ cảm giác thân thiết không nói nên lời.
Hắn hiện đang ở tại Tây khóa viện (biệt viện hướng tây), đó là cũng là nơi ở của Triển Chiêu lúc xưa, nghe nói vì tưởng nhớ vị đại nhân kính yêu cũng là công phó (quan chức) tốt nhất của Khai Phong Phủ mà tất cả mọi đồ vật ngay cả cây cỏ trước cửa trong viện đều được lưu giữ như lúc hắn còn sinh tiền. Bất quá, nghe nói Triển Chiêu rất ít khi về đây, đại đa số thời gian, hắn không ở bên ngoài lo liệu tra án, thì lại ở công sai phòng nghiên cứu vụ án.
Công sai phòng cũng giống như văn phòng ở cục công an, nha dịch được chia làm nhiều tổ. luân phiên thay nhau làm nhiệm vụ, nhưng thời này không có chế độ nghỉ hưu hay các chế độ linh tinh khác. Triển Cảnh Thiên đi ngang qua công sai phòng, phát hiện bên trong đang có một người ở lại trực là Từ Lão Lục, hắn ở trong phòng đi tới đi lui không ngừng, trên mặt có vẻ vội vàng, còn hay dáo dác nhìn ngó xunh quanh. Loại vẻ mặt này Triển Cảnh Thiên đã rất quen thuộc, xem ra là đang xảy ra một vụ án lớn. Theo bản năng, Triển Cảnh Thiên tiến vào hỏi.
“Từ đại ca, xảy ra chuyện gì sao?”
“Đúng vậy a, Triển thiếu.”
Bởi vì Triển Cảnh Thiên tự nhận là công tử Triển gia, ban đầu mọi người đều gọi hắn là Triển thiếu gia, nhưng trong nhà Triển Cảnh Thiên nhiều thế hệ đều là công nông binh nên bị gọi như thế liền thấy không được tự nhiên, bởi vậy hắn kiên quyết phản đối cách xưng hô này. Lại thêm thái độ làm người của Triển Cảnh Thiên hòa nhã, cùng mọi người rất thân thiết, về sau mọi người đều thay đổi gọi hắn Triển thiếu.
“Là đại án tử!” Từ Lão Lục cố hạ thấp giọng, tạo vẻ mặt thần bí nói “Nghe nói liên lụy hơn mười mạng người!”
“Hơn mười mạng người?” Triển Cảnh Thiên cũng phải cả kinh, “Lợi hại như vậy? Là án giết người liên hoàn hay là biến thái sát cuồng a?”
“A?” Từ Lão Lục ánh mắt khó hiểu nhìn Triển Cảnh Thiên.
“Hoặc có thể là đoàn hỏa tác án (băng nhóm đâm chém)?” Triển Cảnh Thiên vẫn chỉ lo suy nghĩ án tình, không để ý tới sự nghi hoặc của Từ Lão Lục, tiếp tục truy vấn.
“Cảnh Thiên hình như rất quen thuộc với sự tình trong nha môn nga.” Phía sau không biết từ lúc nào đã có thêm một người.
Cũng không cần quay đầu lại, chỉ vừa nghe thấy thanh âm trong trẻo này, Triển Cảnh Thiên liền biết là ai, mắt phải không khỏi có chút giật giật. (người ta nói mắt phải giật là sắp có chuyện không tốt xảy ra. )
“Công Tôn tiên sinh a, mời ngồi, mời ngồi!” Từ Lão Lục nhiệt tình tiến ra đón tiếp thư sinh một thân thanh bào bạch sa, tiên phong đạo cốt ngồi xuống, sau đó nói đi châm trà.
Trong phòng chỉ còn lại có Triển Cảnh Thiên cùng Công Tôn Sách.
Đúng vậy, ngày ấy bị Triển Cảnh Thiên dùng ống tay áo lau nước mũi chính là thư sinh này, đỉnh đỉnh đại danh Công Tôn tiên sinh.
Có lẽ là do tự thấy đuối lý, Triển Cảnh Thiên nhiều ngày nay tự cảm thấy được vị Công Tôn tiên sinh này, ánh mắt của hắn khi nhìn mình, tựa như đang nhìn một con ruồi bọ… Nhất là cái cách hắn dùng ngữ khí chậm rãi cùng mình nói chuyện sẽ khiến cho lông mao toàn thân Triển Cảnh Thiên dựng hết cả lên, trong lòng thấp thỏm đề phòng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị hãm hại. Cho nên đã nhiều ngày nay, hai người giương thương múa kiếm, ngươi tới ta đi vô số hiệp, dẫn tới tất cả mọi người trong Khai Phong Phủ đều thấy kỳ lạ, tán thưởng hai người rất chi hợp ý.
Vậy mà ngữ khí hiện tại của hắn giống như hỏi cũng giống như đang trần thuật, Triển Cảnh Thiên cười gượng hai tiếng, chuẩn bị lui ra ngoài, không ngờ đối phương lại tiếp tục hỏi “Án giết người liên hoàn và đoàn hỏa tác án ta đều có thể hiểu được, nhưng cái gì gọi là biến thái cuồng sát?”
Hắn sửa lại góc độ chỗ ngồi một chút, chặn đường lui của Triển Cảnh Thiên.
Triển Cảnh Thiên âm thầm cắn răng, tâm nói “Ngươi không biết cái gì gọi là biến thái a? Có gương không? Tự cầm lên xem là thấy liền!”
Xem ra không thể trốn được, Triển Cảnh Thiên đơn giản ngồi xuống ghế, tận lực đem khuôn mặt biến thành bộ dạng thành khẩn. “Cái đó, tiên sinh có điều không biết, cái gọi là biến thái chính là… Ách… Chính là có điểm khác với người bình thường…”
“Nga… Có điểm khác với người bình thường chính là biến thái a…” Công Tôn nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ “Ta hiểu được”, sau đó lại ngẩng đầu, đánh giá Triển Cảnh Thiên trong chốc lát, mỉm cười nói: “Nói vậy, Cảnh Thiên cũng thực biến thái a…”
Giận!
Triển Cảnh Thiên bật dậy khỏi ghế, hét lên: “Ngươi mới là biến thái…”
Đã thấy Công Tôn Sách phủ phục xuống bàn, cười thành tiếng.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, Công Tôn Sách trên mặt đang mang ý cưới lập tức đổi thành nghiêm túc, Từ Lão Lục đi châm trà đang hấp tấp chạy trở về, miệng hô: “Tiên sinh, bọn họ đã về rồi, đại nhân cho gọi ngài đến ngỗ tác phòng!” (Ngỗ tác : người khám nghiệm tử thi, Ngỗ tác phòng: phòng khám nghiệm tử thi)
Trong khi hắn vẫn đang nói thì Công Tôn Sách nhanh chóng bước ra ngoài.
Vừa nghe đến ngỗ tác phòng, Triển Cảnh Thiên chỉ có thể khẳng định đã đưa thi thể về tới, chẳng lẽ bây giờ sẽ khám nghiệm tử thi?
“Ta cũng đi!” Hắn vội vàng đi theo ra ngoài, cùng Công Tôn Sách bước nhanh hướng đến ngỗ tác phòng.
Công Tôn Sách đang đi bên cạnh xoay đầu nhìn Triển Cảnh Thiên nghiêm túc nói: “Ta trước giờ vẫn không tin ngươi là con trai của Triển Chiêu.”
Kinh!
Triển Cảnh Thiên mở miệng không biết nên như thế nào tiếp lời, nhưng không đợi hắn nói ra lời nào lại nghe thanh âm mềm mại của Công Tôn Sách nói tiếp: “Hiện tại ta tin!”
Thật sao?
Triển Cảnh Thiên vẫn chưa thể khép miệng, mà càng có xu thế mở lớn.
Đợi khoảng chừng ba giây đồng hồ sau, Công Tôn Sách nói một câu cuối cùng, “Ngươi so với hắn còn giống miêu hơn!”
Bạo!
CHƯƠNG 2 . Kỳ án
Trong phòng khám nghiệm tử thi tối đen như mực chỉ le lói chút ánh sáng từ hai hàng thi thể để song song hai bên càng tăng thêm vẻ đáng sợ, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi pha lẫn với mùi của hỗn hợp tiêu độc làm từ rượu mạnh. (rượu nồng độ cao để sát trùng)
Triển Cảnh Thiên vừa bước vào phòng ngỗ tác cũng cảm giác được một tia khác thường, chín cỗ thi thể chia làm hai hàng nằm song song, trên thi thể vẫn còn vết máu loang lổ, thoạt nhìn hình như còn rất mới. Người chết đều là nam tử, tuổi tác không lớn lắm, vóc người cao to, bọn họ đều mặc một kiểu quần áo giống nhau: đoản bào (áo ngoài ngắn) màu vàng đất, yêu đái (đai lưng) màu đỏ, trong tay cầm đao, nhìn qua đều là người luyện võ.
Chín người này tử trạng giống nhau đến kỳ dị, mỗi người đều có hai vết thương trên người, một chỗ ở đầu gối, đầu gối hai chân bị chém đứt lìa, vết thương còn lại là ở trên mặt, chín người trên mặt đều có một vết thương rất sâu, vị trí không cao không thấp, đều là ở hai mắt. Toàn bộ mặt cơ hồ bị mở banh hết ra, nhãn cầu bị phá hủy hoàn toàn, huyết nhục lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Công Tôn Sách cau mày quan sát các thi thể một lượt, nhận lấy một rương nhỏ do nha dịch đưa tới, một mình đi tới bên cạnh các thi thể.
Trong rương là que tre để đánh dấu, một số bình thuốc và vài công cụ đơn giản, Công Tôn Sách bắt đầu bận rộn làm việc.
Triển Cảnh Thiên kéo Mã Hán qua hỏi thêm chi tiết về vụ án.
Những thi thể này được phát hiện bởi một tiều phu vào núi đốn củi lúc sáng sớm, ở một nơi gọi là Nguyệt Nha Câu.
Nguyệt Nha Câu cũng không phải là tên gọi chính thức do của địa phương này.
Tây nam Phủ Khai Phong có một huyện tên gọi Tân Phần, huyện này được xây dựng trên núi đá vững chắc, trên núi có một miếu Quan Âm Tống Tử hương hỏa hưng vượng. Ngôi miếu này nghe nói là một tòa cổ miếu được xây dựng từ thời nhà Hán, vị trí xây dựng cực tinh xảo, được xây dựng dựa trên cấu trúc, một câu cầu được bắc qua hai giữa hai ngọn núi, chân hai ngọn núi giáp với nhau bởi một khe suối, hình dáng tựa như trăng lưỡi liềm, bởi vậy dân chúng quanh đây đều gọi nơi này là Nguyệt Nha Câu. Đứng ở ngọn nguồn Nguyệt Nha Câu, ngẩng đầu hướng nhìn về phía trước, giữa hai ngọn núi có một khe hở hình trăng lưỡi liềm, ngôi miếu trên đỉnh núi khí thế tráng lệ, trong miếu có khảm nhiều bức bích họa đủ màu sắc, những bức bích họa này không biết đã được xử lý như thế nào, mặc dù đã nằm lộ ở bên ngoài, trải qua ngàn năm phong sương lại vẫn có thể tiên diễm như tân (tươi đẹp như mới). Những bức bích họa phần lớn là miêu tả các vị tiên gia, thần tiên, ma quái trong truyền thuyết, bởi vậy cũng có ngượi gọi Nguyệt Nha Câu là Thần Tiên Câu vân vân …
Vị tiều phu kia mỗi sáng sớm đều đến Quan Âm miếu giao củi, sáng nay vừa mới bước vào Nguyệt Nha Câu, liền nhìn thấy dòng suối đã bị biến thành màu đỏ, vô số thi thể nằm tứ tung khắp nơi, bị dọa đến hồn phi phách tán, vội chạy đến quan phủ báo án.
Mã Hán tóm gọn tình huống của vụ án kể lại cho Cảnh Thiên nghe, Công Tôn Sách cũng đã khám nghiệm xong, bắt đầu thu thập công cụ.
“Có phát hiện gì?” Bao Chửng cùng Triển Cảnh Thiên cơ hồ là dị khẩu đồng thanh (hai miệng một lời) cùng đặt câu hỏi.
“Manh mối không nhiều lắm, chỉ có thể khẳng định là do cùng một người gây ra, các vết thương trên cơ thể đều giống nhau. Cả chín thi thể ngoài hai vết đao chém, trên người còn có rất nhiều vết thương khác, cho thấy trước khi chết đã trải qua một hồi giao đấu kịch liệt. Nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều, thời gian tử vong không quá hai canh giờ.” Công Tôn Sách ngắn gọn báo cáo lại những manh mối đã tìm được, khiến cho Triển Cảnh Thiên không khỏi cảm thấy bội phục, Công Tôn tuy rằng không phải người hiền lành gì, nhưng làm việc thật chuyên nghiệp, ở nơi không có đầy đủ dụng cụ khám nghiệm và các học thuyết, lý luận khoa học vẫn có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và thời gian tử vong, quả thật là không hề đơn giản. Nhưng cùng lúc, Triển Cảnh Thiên không khỏi thở dài, nếu như là ở thời hiện đại thì tốt rồi, nhất định có thể từ những tử thi này tìm ra nhiều mang mối hữu dụng hơn. Trong lòng hắn suy nghĩ, bất giác liền thở dài. Mọi người trong phòng này vốn đang chìm đắm trong suy tư, không gian xunh quanh hoàn toàn yên lặng, hắn thở dài một tiếng hiển nhiên đã gây chú ý cho mọi người, “Cảnh Thiên có phát hiện gì sao?” Công Tôn đang rửa tay lên tiếng hỏi.
“A?” Triển Cảnh Thiên xấu hổ gãi gãi cái ót, lo lắng không biết có nên đem suy nghĩ của mình nói ra.
“Cảnh Thiên có phát hiện gì cứ nói ra đừng ngại!” Bao Chửng cũng gật đầu hỏi. Không biết có phải là do bộ dạng Triển Cảnh Thiên thật sự quá giống Triển Chiêu, nên mọi người trong Khai Phong Phủ tựa hồ như ngay từ đầu đã không có ý giấu diếm hắn về án tình của vụ án, ánh mắt của mọi người bao hàm chờ mong chăm chú nhìn vào hắn, chờ đợi hắn đưa ra thêm kiến giải hữu dụng.
Có lẽ là xuất phát từ bản năng làm cảnh sát, Triển Cảnh Thiên quyết định nếu có thể giúp thì liền ra tay giúp. “Ta cảm thấy mỗi người chúng ta đều có một ít kiến giải về manh mối, nhưng đều đang rải rác, cho nên ta đề nghị trước tiên thành lập một nhóm phân tích vụ án, đem tất cả những manh mối đang có được tập hợp lại, liệt ra những điểm đáng ngờ và lên kế hoạch sắp xếp hướng điều tra tiếp theo, sau đó phân công nhau hành động…”
Thời gian một ngàn năm đối với nhân loại mà nói, thật là có sự khác biệt rất lớn, theo sự hiểu biết của Triển Cảnh Thiên, lý luận trinh thám được ra đời sớm nhất vào thời nhà Tống. Trải qua một ngàn năm phát triển, ngành điều tra hình sự đã phát triển thành một trong những môn liên quan đến một loạt các lý thuyết và các ngành nghiên cứu chuyên môn khác, mà việc thành lập một ban phân tích sau khi có vụ án xảy ra là việc làm cơ bản nhất. Mọi người nghe xong ý kiến của Triển Cảnh Thiên, đều vạn phần kinh ngạc, hết lời tán thưởng. Nhưng cũng không thể làm Triển Cảnh Thiên thôi chảy mồ hôi, bởi vì hắn chú ý tới ánh mắt của Công Tôn cùng Bao Chửng hàm chứa biểu tình không thể hiểu rõ, bất giác thở dài, trong lòng mắng một câu: “Lão hồ ly!”
CHƯƠNG 3. Cố nhân tương chí
Trong thư phòng của Bao Chửng, nhóm phân tích vụ án chính thức bắt đầu làm việc.
Khi bắt đầu cũng có chút hỗn loạn, nhưng do được Triển Cảnh Thiên phối hợp hành động, cuối cùng vẫn có thu hoạch thật lớn.
Triển Cảnh Thiên cho thu dọn một vách tường trong thư phòng, dựng lên một tấm bảng đen, nhờ Công Tôn viết những manh mối hữu dụng lên giấy rồi dán lên bảng.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, manh mối của vụ án này phi thường hữu hạn, những manh mối bọn họ có được là do từ thi kiểm (nghiệm thi) tìm được, bất quá, Triển Cảnh Thiên gợi ý cần phải dựa theo đặc thù của người bị hại, thủ pháp của thủ phạm và động cơ gây án, để tìm thêm manh mối.
Về đặc thù của người bị hại, Cảnh Thiên đưa ra nghi hoặc trong lòng “Y phục của các nạn nhân đều giống nhau, có phải bọn họ cùng tham gia hội nhóm gì đó không?” Hắn vừa hỏi xong, chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của Công Tôn, những người khác cũng hơi xấu hổ, mỉm cười nhìn hắn.
“Sao vậy?” Triển Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Triển thiếu, ngươi trước đây chưa từng thấy qua những người ăn mặc như vậy sao?” Triệu Hổ có chút khó tin hỏi.
“Ngu ngốc!” Vừa dứt lời, liền bị Trương Long hung hăng cốc đầu một cái “Triển thiếu làm sao có thể đến mấy chỗ đó chứ!”
“Chưa từng đến, thì cũng từng đi ngang qua chứ… Ngươi làm gì lại đánh người…” Triệu Hổ ủy khuất nhỏ giọng than thở .
“? ?” Cảnh Thiên lại càng khó hiểu, chỉ nghe Công Tôn nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Điều này cũng không quá kỳ quái a, Cảnh Thiên vẫn còn nhỏ mà!”
“! !” Mắt thấy Cảnh Thiên lại muốn bạo phát, Bao Chửng vội vàng hòa giải nói: “Những người này đều là đả thủ hộ viện!” (Đả thủ nghĩa là côn đồ, bé Thiên hiểu là băng nhóm, bảo kê)
“Đả thủ hộ viện?” Triển Cảnh Thiên trên mặt lộ ra vẻ không tin tưởng, tâm nói “Lão Bao ngươi cho là ta dễ bị gạt a? Ngay cả một ngàn năm sau, mấy bang hội vẫn còn chưa có trang phục thống nhất nữa mà, sao lúc này lại có quy tắc, khuôn phép như vậy? Nhìn y phục của mấy người kia, chỉ cần đánh số nữa là thành đồng phục a!”
“Bọn họ không phải là đả thủ hộ viện của những gia trang bình thường.” Giống như nhìn ra nghi hoặc của Triển Cảnh Thiên, Công Tôn mỉm cười nói thêm: “Bọn họ là đả thủ hộ viện ở kỹ viện.” Sau khi nói xong, còn cố ý dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Thiên, hình như là đang nói “Quả nhiên là đứa nhỏ không cha…”
Triển Cảnh Thiên vô ngữ vấn thương thiên (không có cách nào trả lời lại), đành phải ở trong bụng đem tổ tông mười tám đời Công Tôn hồ ly, ân cần hỏi thăm một chút.
Hắn vội vàng nói lảng sang chuyện khác, về thủ pháp gây án của hung thủ. Tuy rằng không thể xác định hung thủ có phải chỉ là một người hay không, nhưng theo kết quả kiểm nghiệm thi thể thì khả năng chỉ có một, cao thủ, nói cách khác hung thủ trong vụ án này là người biết dùng dao, hơn nữa công phu vô cùng tốt. Ngoài ra cái thủ pháp giết người quái dị này của hung thủ là ngẫu nhiên, là do thói quen, hay có một ý nghĩa đặc biệt nào đó thì vẫn còn chưa biết. Nói tới đây, Vương Triều đột nhiên hỏi: “Triển thiếu có từng đi lại trên giang hồ không?”
“Ai? ?” Triển Cảnh Thiên bị câu hỏi của hắn làm cho sững sờ.
“Triển đại ca võ nghệ cao cường, hổ phụ vô khuyển tử, Triển thiếu chắc cũng có thân hoài tuyệt kỷ a?” (ý nói là em cũng có võ công..hí hí)
“Ách…” Triển Cảnh Thiên khó xử.
“Triển thiếu chắc cũng giống như Triển đại ca năm xưa, là hiệp khách thành danh trên giang hồ a?”
“Cái này…” Triển Cảnh Thiên nghĩ lại mình ở học viện cảnh sát cũng có học qua vài chiêu, nhưng đến thời cổ đại này có được tính là có võ công không… Nhìn nhìn vết vết đao trên những thi thể kia… Vẫn là quên đi…
Vì thế Triển Cảnh Thiên làm ra vẻ mặt ủy khuất ai oán: “Thực hổ thẹn… Ta từ nhỏ được mẫu thân nuôi lớn… Gia mẫu là người ưa chuộng hòa bình, phản đối bạo lực…”
Mọi người đều thở dài, nuốt tiếc, Triển Cảnh Thiên nghe thấy Công Tôn nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Tiểu bạch thái… Địa lý hoàng… Lúc mới hai ba tuổi a… nương đã không còn …”
Hãn (Chảy mồ hôi)…
Tiếp theo là bàn đến động cơ giết người, nếu lật xem lại các vụ án từ xưa đến nay, thủ pháp có thể biến đổi không ngừng, chỉ duy có động cơ phạm tội thì không có chút nào cải tiến, tham (lòng tham), sân (tức giận, oán hận), ái dục (ái tình), chỉ cần là con người hầu như không thể thoát khỏi những điều này.
Sau khi phân tích sơ qua các phương diện, mọi người quyết định chia theo hai hướng để hành động cùng tìm kiếm thêm manh mối liên quan đến vụ án.
Cụ thể Vương Triều, Mã Hán được an bài đi tìm hiểu về thân phận của các nạn nhân, hai người mang nha dịch tỏa ra khắp các kỹ viện ở Khai Phong để tra xét, nếu có ai biết rõ nạn nhân thì đưa về để nhận diện thi thể. Trương Long, Triệu Hổ mang người đến Nguyệt Nha Câu điều tra, chủ yếu là đi tìm xem có nhân chứng nào tận mắt mục kích sự việc hay không. Triển Cảnh Thiên xung phong đi cùng, còn chọn ra vài người nha dịch thông minh, lanh lợi, lập thành một đội đến điều tra hiện trường vụ án, đi dò xét toàn bộ khu vực Nguyệt Nha Câu. Bao Chửng rất vừa lòng cách an bài này, còn dặn dò Trương Long, Triệu Hổ mọi thứ đều nên nghe theo an bài của Triển Cảnh Thiên. Nhưng có một việc nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là, người quanh năm không ra khỏi cửa Công Tôn Sách lại muốn cùng đi với Cảnh Thiên, Triển Cảnh Thiên âm thầm cắn răng, tâm nói “Con mọt sách đáng chết, xem gia gia trên đường tra tấn ngươi thế nào!”
Cũng như từ xưa có câu, thế sự vãng vãng, xuất nhân ý liêu (ở đời không ai học được chữ ngờ), Triển Cảnh Thiên một lòng nghĩ muốn chỉnh người ta một trận thành ra tự mình hại mình, con ngựa kia chạy thiệt là nhanh a! Cái Nguyệt Nha Câu kia cũng thật là xa a! Cái sơn đạo này thật không phải để người đi a… Đến nơi, hai đùi của Triển Cảnh Thiên giống như không phải của mình nữa, hai tay cũng rã rời.
Triệu Hổ ôm hắn từ trên lưng ngựa đưa xuống, ánh mắt tiếc rẻ rèn sắt không thành thép: “Con trai của Nam Hiệp thế mà cả kỵ mã cũng không biết, thật thẹn với liệt tổ liệt tông của Triển gia a!” Còn tên văn nhược Công Tôn kia nhẹ nhàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, thần tình vui vẻ, cười xấu xa, nói: “Ai nha Cảnh Thiên, đã bảo ngươi ngồi xe ngựa cùng ta ngươi lại không chịu, lại muốn tự mình kỵ mã, giờ mới mệt mỏi thế này.” Triển Cảnh Thiên cũng tự mắng mình vì cái gì không hảo hảo nghe theo người ta, cứ nghe lời nào từ miệng Công Tôn nói ra đều tự cho rằng hắn đang châm chọc mình. Ai, hại người thành ra hại mình… Tự sĩ diện làm khổ lấy thân a… Âm thầm hạ quyết tâm “Khi trở về nhất định phải ngồi xe ngựa!”
Chỉ là Triển Cảnh Thiên chẳng thể nào ngờ tới, lúc trở về hắn cũng không được đi xe ngựa, bởi vì ở miếu Quan Âm trên núi, có một vị cố nhân đang chờ hắn.
Do thời gian đã muộn, bây giờ trở xuống núi không được an toàn, nên mọi người quyết định sẽ trú lại miếu Quan Âm, bánh xe số mệnh của Triển Cảnh Thiên cũng chính thức xoay vòng.
CHƯƠNG 4 : BẠCH Y NHƯ TUYẾT
Tuy rằng Triển Cảnh Thiên đã được Vương Triều giới thiệu qua về cảnh vật ở Nguyệt Nha Câu, nhưng vẫn bị địa thế hiểm trở, núi non hùng vĩ cùng kiến trúc tinh xảo của ngôi miếu làm rung động. Bích họa trên bệ đỡ của miếu Quan Âm sắc thái huyến lệ (màu sắc rực rỡ), xảo đoạt thiên công (vô cùng khéo léo). Triển Cảnh Thiên không khỏi buồn bực, kỳ quang này nếu lưu lại đến một ngàn năm sau, hẳn là sẽ trở thành thắng cảnh du lịch nổi tiếng a! Chỉ có điều là bản thân chưa từng nghe nói đến một thắng cảnh như vậy, ngay cả tên gọi Nguyệt Nha Câu cũng là lần đầu tiên nghe được… Chẳng lẽ sau này sẽ xảy ra chuyện gì đó, làm cho ngôi miếu này hoàn toàn biến mất?
Cảnh Thiên trong lòng ngờ vực, thần sắc ngưng trọng, sắc trời lúc này đã nhá nhem tối, phong sơn (gió núi) dần dần thổi mạnh, gió xuyên qua khe hở giữa hai ngọn núi tựa như tiếng gào thét của một con mãnh thú, nơi này lại là hiện trường hung án, thật là làm cho người ta thấy lạnh hết sống lưng. Triển Cảnh Thiên kiên trì không chịu mặc trường bào thời cổ, chỉ mặc độc nhất một kiện áo khoác lông, vậy nên giờ đang bị đông lạnh, tóc gáy dựng thẳng hết.
Mọi người đến khe suối bận rộn hết cả nửa ngày, trừ bỏ những vết máu đầy trên đất, không thu hoạch được gì thêm, cũng không phát hiện có người nào qua lại khu vực này. Triển Cảnh Thiên thấy Trương Long đang thu thập nhân mã, xem chừng như đang muốn trở về. Suốt cả buổi sáng hắn chỉ dành thời gian để cưỡi ngựa, đến đây còn chưa xem xét hết mọi nơi, nhưng mọi người đã không thể thêm được đầu mối gì, trong lòng có chút không cam lòng. Linh cơ nhất động (nảy ra ý kiến), sao không đi lên ngôi miếu trên núi xem thử? Ngôi miếu đó nằm ngay trên đỉnh Nguyệt Nha Câu, tuy rằng khoảng cách khá xa so với hiện trường, nhưng cũng có khả năng có người đã nhìn thấy điều gì đó.
Triển Cảnh Thiên vừa đưa ra đề nghị liền được Công Tôn mạnh mẽ ủng hộ, mà lý do chính là đồ chay ở Quan Âm Miếu nổi danh đệ nhất ở phủ Khai Phong.
Sau này Triển Cảnh Thiên mới biết được Công Tôn không chỉ biết khám nghiệm tử thi, bắt mạch xem bệnh, quan trọng nhất hắn còn là một thầy tướng số! Trước khi xuất môn hắn đã gieo một quẻ cho Triển Cảnh Thiên, mà theo quẻ này chính là tai tinh cao chiếu, v…v…, vậy nên hắn sống chết đòi đi theo mọi người để xem náo nhiệt.
Suốt đoạn đường đi không nói chuyện, mọi người thực thuận lợi lên tới đỉnh núi.
Kính hoa thủy, nguyệt giá chủng (Hoa trong gương, trăng dưới nước), những loại đồ vật này sở dĩ luôn có thể hấp dẫn người khác, nhưng điểm mấu chốt chính là nó khán bất chân thiết (nhìn không rõ ràng). Kín kín hở hở, nửa che, nửa dấu, làm cho người ta một cảm giác thật mơ màng huyền ảo. Từ Nguyệt Nha Câu xa tít nhìn lên Quan Âm miếu này, chỉ thấy nó giống như một tòa thiên cung, ẩn hiện trong mây, nhưng khi leo lên tới tận nơi mới thấy rõ, tuy rằng hình dáng kiến trúc vẫn còn, nhưng đã gần như không thể chịu nổi sự tàn phá của thời gian, trên vách tường, nóc nhà có thể nhìn thấy những dấu vết sửa chữa rõ ràng, thủ pháp che đậy thô sơ không chút đồng bộ với kiến trúc nguyên bản hoa lệ của ngôi miếu. Nhưng nếu chỉ dựa vào phần nguyên bản mà nói, không thể gọi nơi này là miếu Quan Âm Tống Tử, mà ít nhất cũng phải gọi là Đại Hùng bảo điện v…v…
Chính vào lúc hắn đang trầm tư, một tiếng ngựa hí giống như long ngâm (tiếng rồng) vang vọng tới tận trời xanh, ở cửa miếu có một con tuấn mã thân trắng như tuyết. Cho dù Triển Cảnh Thiên không hiểu gì về ngựa, cũng có thể nhìn ra con ngựa này không giống như bình thường. Toàn thân tuyết bạch không có chút tạp mao, lại thêm thân hình kia, dáng vẻ kia… Triển Cảnh Thiên chưa từng thấy qua con ngựa nào đẹp đến vậy. Hơn nữa yên cương trên thân ngựa đều chỉ một màu trắng bạc tựa bạch ngọc, từ xa nhìn lại, không khỏi phải mở miệng tán thưởng a! Thật thanh lịch tao nhã a! Triển Cảnh Thiên còn đang mải mê tán thưởng, thì thấy con ngựa kia đang liều mạng giật dây cương muốn chạy về phía hắn, chỉ là dây cương kia buộc thật chắc, nó chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng yên chỗ cũ…
“Đây chẳng phải là Vân Hưởng sao?” Triệu Hổ có chút ngạc nhiên, cao giọng nói.
Cảnh Thiên còn chưa rõ con ngựa này thuộc chủng loại Vân Hưởng hay tên gọi của nó là Vân Hưởng, đang định hỏi lại thì đã bị Công Tôn kéo thẳng vào trong, “Cũng chỉ là một con ngựa thôi, có gì đẹp chứ, bụng đói không thể nghĩ được gì, mau mau đi trai đường ăn cơm!”
Cảnh Thiên quả thật cũng đang đói bụng, cho nên sơ suất bị Công Tôn lôi thẳng vào miếu, không để ý khóe miệng Công Tôn cong lên cùng hồ ly có điểm giống nhau, mang ý cười tinh quái.
Trước kia cuộc sống của phần lớn các hòa thượng trong miếu thực kham khổ, thường ngày đều phải dựa vào việc trồng trọt và làm nến thơm để duy trì cuộc sống, tiền nhang đèn chỉ dùng vào việc cứu tế, làm việc công đức, không dùng cho bản thân một đồng nào. Vì vậy mà không biết từ lúc nào, các hòa thượng đều có ý thức về chuyện buôn bán, tỷ như ngôi miếu Quan Âm này, mặc dù đã rất cũ nát, nhưng trai đường lại được bố trí thập phần lịch sự tao nhã, là một ngôi tiểu lâu tinh xảo có ba tầng lầu, số người đang dùng bữa bên trong, tuyệt đối sẽ sẽ làm mọi người liên tưởng tới tửu lâu chứ không phải miếu thờ
Công Tôn lôi kéo cả đám người tiến nhập trai đường, nhìn chung quanh tầng dưới cùng bốn phía một chút, bộ dáng tựa hồ như đang tìm cái gì, Triển Cảnh Thiên hướng tới một bàn trống đi qua, thì bị Công Tôn túm lấy, chỉ nghe Công Tôn cao giọng hô một tiếng: “Tiểu nhị!” (Mô phật, đây là miếu thờ ko phải tửu điếm đâu Sách ca)
Thanh âm vang vọng, rõ ràng, khiến cho khách khứa bốn phía đều quay lại ghé mắt nhìn lại, Triển Cảnh Thiên thập phần xấu hổ a… Này này, ngươi dầu gì cũng là phần tử tri thức cao cấp a! Thế nào mà ở phật đường lớn tiếng gọi tiểu nhị, không sợ bị trời phạt sao? !
Một hòa thượng tuổi trung niên nơm nớp lo sợ tiến đến, đại khái do thấy đám người Triệu Hổ đều mặc quan phục, hắn thật cẩn thận hỏi: “Thí… Thí chủ có gì phân phó…”
Sao lại như vậy, so với điếm tiểu nhị còn giống tiểu nhị hơn.
Cũng chỉ có giọng Công Tôn vang lên: “Chỗ ngươi bàn nào cao cấp nhất, phong phú nhất, đắt tiền nhất?”
Hòa thượng kia vẻ mặt như đang gặp phải ác bá, lắp bắp nói “Ở… ở lầu… lầu ba… Vừa rồi có một vị…”
“Tốt lắm!” Công Tôn ngắt lời vị hòa thượng: “Chúng ta sẽ tọa đối diện hắn, dùng những món hắn gọi…” Nói xong, liền kéo Triển Cảnh Thiên cùng tiến lên lầu.
Cảnh Thiên ở trong lòng ai thán: “Thiên a! Ai nói Khai Phong Phủ đều là thanh quan chứ…”
Trương Long, Triệu Hổ đi theo bên cạnh cũng buồn bực, vội chạy theo nói: “Tiên sinh? Chúng ta xuất môn không mang theo nhiều bạc!”
Mấy nha dịch đi theo phía sau cũng gật đầu tán đồng, Công Tôn chỉ tỏ ra biểu tình ‘tiếc rẻ rèn sắt không thành thép’ nhìn bọn họ, hung tợn nói: “Các ngươi chỉ cần ngồi ăn là được, dù sao cũng không cần chúng ta trả tiền!”
“Thiên a! Chẳng lẽ còn muốn ăn cơm bá vương (ăn quịt) ?!” Triển Cảnh Thiên liều mạng giãy giụa muốn đào thoát khỏi ma trảo của Công Tôn, chỉ là cánh tay củi khô của Công Tôn kia so với tay người thường lại có bao nhiêu là khí lực, chỉ hất tay một cái, Triển Cảnh Thiên đã như cẩu tử bị quăng lên sàn nhà của lầu ba.
Bị quăng đến thất điên bát đảo, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm chính là mau mau đứng lên, lần này nhất định phải vì dân trừ hại, xử “đẹp” tên Công Tôn kia một phen, bỗng nghe thấy bên tai một tiếng đỗ vỡ giòn vang, một chén trà bạch ngọc rơi xuống trước mặt hắn, vừa đụng xuống sàn đã nát thành bột phấn. Những mảnh vụn màu trắng ngà trong suốt bay ra tứ tung, vẽ lên trên không trung một vòng tròn đẹp mắt.
Triển Cảnh Thiên theo hướng những mảnh vỡ nhìn qua, chỉ thấy một vạt áo bằng lụa trắng, thân áo viền chỉ bạc theo gió bay phấp phới…
CHƯƠNG 5 . TƯƠNG KIẾN
Triển Cảnh Thiên thường nghĩ, có lẽ trong suốt cuộc đời này điều làm hắn nhớ nhất chính là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, đến sau này, có một khoảng thời gian hai người bị chia lìa, hắn cũng phải nhờ vào ký ức này mà sống qua ngày.
Người nọ đứng cách hắn không đến hai bước chân, chỉ chăm chú nhìn hắn không hề nhúc nhích, hơn nữa do vẫn chưa thể đứng dậy cho nên Triển Cảnh Thiên chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn người đó, cảm giác này giống như đang nhìn qua lăng kính viễn vọng, từng đường nét ngân ti (chỉ bạc) được thêu thật tinh xảo trên thân áo tuyết bạch tạo thành những hoa văn tao nhã kéo dài mãi, trường khâm (áo khoác dài), hạ bãi (vạt áo), yêu đái (thắt lưng) nhè nhẹ bay trong gió, hắc sắc đầu phát (tóc đen), bạch sắc phát đái (dây cột tóc màu trắng) cũng không nằm yên, cứ theo gió phiêu khởi, có điểm tán loạn…
Triển Cảnh Thiên trước giờ vẫn rất hâm mộ một loại người, những người có thể đem bản thân mình đặt ra ngoài tất cả mọi thứ, tựa hồ như cái gì cũng không thể thương hại đến bọn họ, đứng trước mặt người như vậy sẽ cảm giác giống như bản thân mình không hề tồn tại, mà người hiện ở trước mắt hắn lại đem cái loại ngạo mạn này phát huy tới cực hạn. Từ y phục, tóc tai, cho đến ngón tay đều sạch sẽ, tinh tế, ngay cả hô hấp đều lộ ra một loại cảm giác xa cách. Trong lòng Triển Cảnh Thiên đột nhiên nổi lên một sự chống đối với người trước mặt, bởi vì hắn cảm thấy đây không thể nào là bản tính chân thật của người này, bản chất thật sự của hắn sẽ làm người người thương cảm…
Vì thế Triển Cảnh Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng đứng lên, còn cố ý lui về phía sau mấy bước, giữ một khoảng cách và góc độ vừa phải với người kia. Chỉ có ở khoảng cách này mới có thể tránh nhìn thấy những thứ mình không thích, đây đại khái gọi là “khoảng cách an toàn”. Bởi vì ở khoảng cách này, hắn không thể cảm thụ được điều gì, hư vô so với đầy đủ sẽ không làm cho người ta tiếc nuối (câu này không hiểu lắm, chém gió).
Tâm tình vừa nãy dao động vài giây đã nhanh chóng bị áp chế, Triển Cảnh Thiên khôi phục lại vẻ kiêu ngạo như xưa, nếu chỉ thuần túy nhận xét qua vẻ bề ngoài thì hắn cảm thấy người trước mắt giống như một pho tượng, rắn chắc mà lạnh lẽo như băng, vô cùng hoàn mỹ không có chút tì vết, tôn quý vô cùng…
Cái gì gọi là tôn quý? Mấu chốt chính là ở chữ “Quý”!”Quý” là cái gì? Các đồng chí! “Quý” không đồng nghĩa với “Tiền” a! Đó là một loại khí chất, một loại phong độ! Không có cái gọi là khí chất, phong độ này thì dù một thân lụa là gấm vóc so với mấy kẻ ăn xin đầu đường xó chợ cũng chẳng khác gì nhau.
Triển Cảnh Thiên luôn không tin vào cái gì mà chúng sinh đều bình đẳng, nhân loại chính là phân ra tới tam lục cửu đẳng (ý nói phân ra nhiều tầng lớp), mà vị đang ở trước mặt tuyệt đối là nhân trung chi phượng! Mỹ nam đệ nhất… (Tác giả: nếu cho hắn biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi nhất định phải chết… ><)
Cứ nhìn xem thần thái này, khí độ này, ánh mắt lạnh lùng, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tuyệt đối sẽ không ai nghĩ hắn là một người dễ thân cận!
Xem cách ăn mặc, từ trên xuống dưới chỉ toàn một màu trắng a! Ngay cả dưới chân cũng đi hài trắng, lại tiếp tục nhìn y phục cùng y trang trên người hắn, bạch ngọc khảm thuần ngân (bạc tinh khiết) a, thật cao nhã a! Quả là biết thưởng thức a… Chỉ là nhìn thế nào lại thấy có chút quen mắt… Hay là…
“A! Chẳng lẽ là bạch mã ngoài cửa thành tinh?!”
Từ khi Triển Cảnh Thiên vào ở trong Phủ Khai Phong, không biết là do quá căng thẳng khiến cơ thể mất cân bằng, hay ăn phải cái gì không sạch sẽ mà thường xuyên bất giác đem những gì nghĩ trong lòng nói huỵch toẹt ra hết, lần này cũng vậy, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận không kịp. Chỉ thấy đối phương đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, diện mạo có thể so sánh với thần Apollo, đang cố gắng giữ vững biểu tình nghiêm nghị trên mặt, Công Tôn Sách thì đã ôm bụng cười ngã xuống đất, còn Trương Long Triệu Hổ cùng mấy nha dịch khác sắc mặt đều trắng bệch, run rẩy.
Cảnh Thiên không hề ngốc, kỳ thật, Cảnh Thiên không chỉ không ngốc mà còn thực thông minh, theo hành vi vừa rồi của Công Tôn và thần sắc của những người khác, hắn đã đoán được người này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Triển Chiêu. Mà cùng Triển Chiêu có quan hệ mật thiết, một thân bạch sắc, lại còn là một mỹ nam thiên hạ đệ nhất, ngoại trừ đỉnh đỉnh đại danh Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thì còn ai vào đây? Chỉ là có thể nhìn thấy người thật quả thật làm hắn tương đối rung động, nếu người này mà sinh ra ở thời hiện đại, nhất định sẽ trở thành siêu sao quốc tế, Triển Cảnh Thiên còn đang cân nhắc đến việc gạt hắn chụp hình chung, dù sao di động vẫn còn pin!
Bạch Ngọc Đường vẫn trầm mặc không nói gì, biểu tình trên mặt có chút biến hóa, tâm tình hỗn loạn một mảng… Nhưng Bạch Ngọc Đường dù sao cũng là Bạch Ngọc Đường! Nháy mắt đã phục hồi lại sắc mặt, hắn lạnh lùng nhìn bọn người Khai Phong Phủ phía sau, nhiệt độ trong không khí bỗng chốc kịch liệt giảm xuống, mắt thấy sát khí đang hiển lộ, Công Tôn Sách cảm thấy đã chơi đùa thỏa thích, bước lên vỗ vỗ vai Triển Cảnh Thiên nói: “Vị này chính là Bạch Ngọc Đường Bạch ngũ gia, là bằng hữu tri giao của cha ngươi khi còn sống.”
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, nhịn cười đến muốn nội thương, cái loại thần thái này nên dùng từ nào để hình dung… Dở khóc dở cười? Chật vật?
“Ha ha…” Sau khi trầm mặc hồi lâu, bỗng có tiếng cười to vang vọng giữa không trung, dây dưa không dứt, thực không phù hợp với hình tượng công tử hào hoa phong nhã của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường một tay ôm bụng cười, một tay chỉ vào Triển Cảnh Thiên vừa thở vừa hỏi Công Tôn: “Hắn… Hắn là con của con mèo a! Ha ha… Một tên đầu gỗ- ba mươi tuổi đời mà cả tay của nữ nhân còn chưa từng nắm qua, làm sao có chuyện mới mười mấy tuổi đã có một đứa con chứ? Phủ Khai Phong của các ngươi cả gà mái còn không có, thật không có kẻ nào thức thời… Ha ha…” Đang nói liền một mạch, dưới lầu chợt vang lên tiếng bàn ghế bị lật tung, mọi người nhanh chóng dạt hết ra, chỉ còn lại duy nhất một vị hòa thượng do quá kinh hách chỉ biết ôm cột cầu thang lập đi lập lại “A di đà phật… A di đà phật…”
Bọn nha dịch ai nấy đều xanh mét mặt mày, ai thán: “Còn gì là mặt mũi Khai Phong Phủ a…”
Chỉ cần một lần gặp gỡ là có thể ảnh hưởng đến số mệnh cả đời của hai người, đối với chúng sinh mà nói, đấy chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Dùng một năm để yêu thì quá ngắn, mà dùng ngàn năm để yêu nhau thì lại quá dài.
CHƯƠNG 6 . Manh mối
Phản bản quy chân, niêm hoa vi tiếu, giới hương chu biến, cung dưỡng thập phương, tâm bao thái hư…”
Công Tôn miệng thì lẩm bẩm niệm, tay thì gắp đồ ăn cho Triển Cảnh Thiên.
Đừng hiểu lầm, Công Tôn không phải giảng phật pháp, mà là đang gọi tên món ăn.
Triển Cảnh Thiên vốn cảm thấy có chút chán nản, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, không có máy tính, không có TV, có di động cũng không có tín hiệu, suốt từ sáng đến giờ, hắn đã thấy rất mệt mỏi, may thay lúc này, ăn được một miếng đồ chay trơn bóng, thơm ngon, trong lòng mới có lại cảm giác sung sướng! Đồ chay ở Quan Âm miếu quả nhiên là ngon tuyệt a! ! Ngươi xem miếng đậu hũ này, so với mấy món thịt ở căn-tin trường học còn có mùi vị hơn! Bạch Ngọc Đường vẫn không đụng đũa, chỉ cầm một chén trà như đang có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm Triển Cảnh Thiên. Triển Cảnh Thiên tự nhiên cảm thấy như có mũi nhọn đang đâm đâm vào lưng, nhưng mỹ thực đang ở trước mắt, đành phải nhẫn nhịn.
Một trận phong quyển tàn vân (Quét sạch sành sanh) cả bàn lớn mỹ thực nhanh chóng chui hết vào bụng mọi người.
Triển Cảnh Thiên ăn uống no say, trên mặt thỏa mãn, hạnh phúc bưng ly trà nóng lên thổi thổi, Công Tôn ngồi bên cạnh không nhịn được, đưa tay lên sờ đầu hắn, như là đang nựng nịu một con mèo vừa được ăn no.
Chờ sau khi thức ăn và rượu được dọn đi, Bạch Ngọc Đường quăng cho vị hòa thương một thỏi bạc lớn, ý muốn bao hết cả lầu ba, nói là có việc cần bàn bạc. Hòa thượng kia mừng như điên, nhanh chóng đóng hết cửa sổ và cửa chính lại.
Triển Cảnh Thiên đang toan tính nên ứng phó hắn như thế nào, nhưng không ngờ là Bạch Ngọc Đường không hề hỏi gì đến hắn, mà quay sang hỏi Công Tôn, ở dưới núi đã xảy ra chuyện gì?
Công Tôn bị hắn làm sửng sốt, trong mắt tinh quang lập tức xuất hiện, “Ngũ gia sao lại biết dưới núi xảy ra chuyện?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng nói: “Công Tôn, ngươi không cần giả bộ này nọ, cách khe nước mười dặm cũng có thể nghe thấy nơi đó đầy mùi máu tanh, ngốc tử mới không đoán ra nơi đó xảy ra chuyện!”
“Ha hả, vậy ta hỏi ngươi Tiểu Bạch, ngươi đến đây lúc nào? Đến Khai Phong làm gì?”
“Ta đã đến đây từ sớm, về phần tới làm gì không cần phải nói với ngươi, theo dự tính hôm nay ta sẽ rời đi, chỉ là bây giờ, quyết định không đi nữa!” Nói xong, liếc mắt nhìn Triển Cảnh Thiên một cái, cái nhìn này làm Cảnh Thiên dựng tóc gáy, theo bản năng dịch ra phía sau một chút. (Mèo sao lại sợ chuột ta -_-)
“Bất quá ta thật sự đã nhìn thấy vài chuyện.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói tiếp một câu, thành công thu hút được sự chú ý của mọi người.
Hắn cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “Ta vốn dự định sáng sớm rời khỏi Khai Phong quay về Hãm Không Đảo, khi đi qua khe suối dưới chân núi, gặp phải một tên tiều phu vừa chạy trối chết vừa la hét cái gì giết người, ta thấy hắn chạy về hướng thành môn, chắc là đi báo án. Sau đó quyết định đến khe suối xem thử, nơi đó khắp nơi đều là thi thể, chỉ là…” Bạch Ngọc Đường ngừng một chút, nhìn Công Tôn Sách hỏi: “Các ngươi đưa trở về mấy cỗ thi thể?”
“Đủ chín cái a.” Triệu Hổ cướp lời.
“Không đúng.” Bạch Ngọc Đường nhẹ lay động một ngón tay, nói, “Ta nhìn thấy đủ mười cái!”
“Cái gì?” Nghe xong lời ấy, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
“Làm sao lại thiếu mất một cái?” Trương Long khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, là bị ai mang đi ? Nhất định là hung thủ!” Triệu Hổ vẻ mặt đầy hưng phấn, “Nói như vậy, Ngũ gia, ngài đã nhìn thẩy hung thủ?”
“Không có. Ta ở trên sườn núi chờ đến khi các ngươi đến, trong suốt khoảng thời gian đó không thấy có ai khác tới.”
“Vậy… Vậy chuyện này là làm sao?” Triệu Hổ hiển nhiên thấy rất khó hiểu.
“Có một người không chết! Tự mình rời đi.” Triển Cảnh Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Thông minh.”Bạch Ngọc Đường gật đầu khen ngợi, “Kỳ thật khi ta đi ngang qua mấy thi thể đó, cũng cảm giác được có một người không chết, cũng không bị thương. Có lẽ hắn cho rằng ta sẽ rời đi, cho nên nằm úp sấp một hồi, sau đó đứng lên rời khỏi, hắn đã chạy về hướng thành môn.”
“Ai nha! Ngũ gia, sao ngươi không bắt hắn lại, hắn có lẽ chính là hung thủ, cho dù không phải hung thủ, chắc chắn cũng biết chuyện gì đó!” Triệu Hổ có chút tiếc nuối cùng oán hận.
Bạch Ngọc Đường chỉ thản nhiên nhún vai, “Đây là chuyện của quan phủ các ngươi, ta là người giang hồ! Không để ý đến những chuyện này.”
Mọi người đều lộ ra vẻ tiếc nuối, trừ bỏ một người chỉ đang lo chăm chú thưởng trà là Công Tôn cùng Triển Cảnh Thiên nãy giờ cúi đầu không nói gì.
Đêm xuống, Bạch Ngọc Đường nhờ hòa thượng trong miếu an bài chỗ ở cho mọi người, Triển Cảnh Thiên có chút khó hiểu, kéo Công Tôn qua hỏi, Bạch Ngọc Đường vì cái gì lại cam tâm tình nguyện đài thọ chỗ ăn ở cho người Phủ Khai Phong, Công Tôn làm bộ thần bí cười nói “Bí mật.”
Mọi người được an bài năm gian phòng khách ở tây sương của Quan Âm miếu, Công Tôn ở phòng đầu tiên; Trương Long, Triệu Hổ ở phòng thứ hai; những nha dịch khác phân chia nhau ở trong ba phòng còn lại, Triển Cảnh Thiên còn đang nghi hoặc vì sao hắn lại không có phòng cho hắn, thì lưng áo bị một người túm lấy, Bạch Ngọc Đường tủm tỉm cười, tiến sát lại nói: “Làm sao vậy, tiểu quỷ? Ngươi nghĩ ta đơn giản như vậy mà bỏ qua cho ngươi sao? Đến đây! Cùng ngũ gia đến đông sương, mau cầm đèn soi đường đi!”
Triển Cảnh Thiên hoảng hốt, chỉ thiếu điều hô to cứu mạng, chỉ là cho dù hắn gào rách cổ họng cũng vô dụng, bởi vì bọn người kia như đã hẹn trước, trong nháy mắt đã chui hết vào phòng, đóng cửa, tắt đèn.
Cứ như vậy, Bạch Ngọc Đường lôi Triển Cảnh Thiên đang liều mạng giãy giụa trở về phòng.
Đóng cửa lại, thắp đèn, buông lỏng tay ra. Triển Cảnh Thiên nháy mắt đã cách xa hắn tới hơn ba trượng, cảnh giác theo dõi từng cử động của hắn, trong lòng tính toán có thể dùng hai tay để quật ngã tên kia không.
Bạch Ngọc Đường cũng không đến bắt hắn, chỉ đơn giản đi đến bên bàn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Triển Cảnh Thiên rồi hất cằm, ý bảo hắn ngồi xuống đối diện mình.
Triển Cảnh Thiên do dự một chút, quyết định kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cẩn thận bước qua, ngồi xuống.
“Tên gì?”
“Ngươi lấy quyền gì mà quản ta” Triển Cảnh Thiên nhỏ giọng than thở. “Lão tử mới là cảnh sát, chừng nào đến phiên ngươi thẩm vấn ta?”
“Răng rắc” Bàn tay siết lại, chén trà trong tay Bạch Ngọc Đường nháy mắt bị bóp vỡ.
“Triển… Triển Cảnh Thiên.”
“Ngươi quả thực là họ Triển?” Tay lại siết chặt hơn, mấy mảnh vụn trong tay Bạch Ngọc Đường liền biến thành một đống bụi, hắn nhẹ nhàng khoát tay một cái, hôi phi yên diệt (tan biến không dấu vết)…”
Triển Cảnh Thiên trầm mặc, một phút mặc niệm bắt đầu, có khi nào đến lúc tên kia không còn hứng thú, cũng đem hắn hôi phi yên diệt …
“Có quan hệ gì với Triển Chiêu?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi.
“Chắc không nên nói Triển Chiêu là tổ tông của ta a? ?” Triển Cảnh Thiên lại ai thán trong bụng.
“Cái kia… Hắn… Là cha ta…”
“Cạnh…” Cái chén thứ hai.
Triển Cảnh Thiên chủ động đưa đem chén trà của mình để trước mặt hắn.
Bạch Ngọc Đường lập tức biến sắc, càng trở nên rất khó coi.
“Còn… Còn cái ấm…” Hắn dùng ngón tay di di ấm trà đến gần chỗ Bạch Ngọc Đường.
Sau một hồi trầm mặc, Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi đến bên giường, cởi áo khoác nói: “Đã khuya, ngủ đi.”
“What?” Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm thì đã thấy Bạch Ngọc Đường lên giường, nằm nhắm mắt.
Trong phòng còn có một cái giường khác, Triển Cảnh Thiên cẩn thận di chuyển qua đó, vừa đặt mông xuống giường thì trước mắt đã tối sầm, đèn đã bị thổi tắt.
Khi hắn yên ổn nằm xuống giường xong, chợt nghe Bạch Ngọc Đường u uẩn lên tiếng “Ngươi so với con mèo kia đáng yêu hơn, nếu là hắn, nhất định sẽ cắn răng không nói lời nào, vừa thối vừa ngang ngạnh, chẳng khác gì với một cái thạch đầu (đá tảng).”
Sau đó trong phòng đều không có tiếng động gì khác, yên ắng đến kỳ dị, Triển Cảnh Thiên nhiều lần định đứng lên xem thử Bạch Ngọc Đường có còn nằm ở bên kia hay không, bởi vì cả hơi thở cũng không nghe thấy, nhưng sau đó đã nghĩ lại, người kia chính là một thân võ nghệ cao cường a. Suốt cả ngày mệt nhọc làm cho Cảnh Thiên rất nhanh tiến vào mộng đẹp, chỉ là trước khi say ngủ, mơ mơ màng màng có một ý nghĩ “Tên Bạch Ngọc Đường này thật sự rất có tiền, một mình một phòng, còn là phòng hai giường…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro