Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 7 - 12

CHƯƠNG 7. ôm cây đợi thỏ

Triển Cảnh Thiên đang chìm đắm trong mộng đẹp, thì cảm thấy có ai đó đang lay người hắn, hắn trở mình né tránh, người nọ không bỏ cuộc, tiếp tục làm phiền hắn.

Nộ (Giận), vung tay đánh một quyền, liền bị bắt được. Sau đó, cái mũi bị ai đó nắm lấy, khó thở quá a, nhưng phải đợi gần đến lúc gần bị chết ngạt, Cảnh Thiên mới phẫn nộ mở mắt ra, đang muốn chửi ầm lên, thì bị người túm lấy.

Triển Cảnh Thiên còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì thì đã thấy Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt.

“Ân? Mấy giờ rồi?”

Nhìn ra ngoài cửa số thấy trời vẫn còn tối đen, hắn theo bản năng với lấy đồng hồ để ở dưới gối ra xem. Đây là đồng hồ cao cấp, đồ xịn không thấm nước, quà sinh nhật Khổng Chí Linh tặng cho hắn vào sinh nhật mười sáu tuổi. Hắn đã chỉnh lại thời gian một chút, đại khái là bù trừ chút đỉnh dựa theo cách tính thời gian của thời này, tuy rằng rằng không chính xác lắm, nhưng cũng không sai biệt nhiều quá. Kim đồng hồ đang chỉ bốn giờ rưỡi sáng a.

“Bệnh rồi…” Triển Cảnh Thiên ôm chăn ngã xuống gối tiếp tục ngủ, lại bị Bạch Ngọc Đường túm gáy áo kéo lên. Ai nha, tại sao mọi người đều thích túm lấy hắn từ phía sau vậy, chẳng khác gì với cách người ta xách cổ mèo a, bị túm một cái như vậy, lần nào cũng tê rần hết cả người…

Bạch Ngọc Đường quăng cho hắn một bộ quần áo, nói: “Mặc vào, bên ngoài lạnh!”

“Đi đâu?” Triển Cảnh Thiên khó hiểu, cúi đầu nhìn bộ quần áo, màu trắng… “Chẳng lẽ mỗi lần đi ra ngoài đều phải phẫn (giả) quỷ dọa người?”

Ba, một bộ khác được ném tới, màu lam…

Triển Cảnh Thiên đến đây liền thấy hứng chí: “Còn có… bộ nào nữa không?”

Lại thêm một bộ, màu đỏ.

Hắn cầm ba bộ y phục màu sắc đối lập, nhìn một chút, giữ lại bộ màu lam, đem bộ màu đỏ và màu trắng cất xuống dưới gối.

“… Không mặc, trả ta.”

Cảnh Thiên nhích dần về phía giường, bảo vệ gối đầu.

Hít một hơi lãnh khí, Bạch Ngọc Đường tự nhủ không nên động thủ với một người không có võ công. (Có cho vàng anh cũng không dám động vào bé, à mà động thủ thui nha, còn “động thủ” thì khác à, anh bất chấp á)

Thấy đối phương đã muốn bỏ qua chuyện lấy lại quần áo, Triển Cảnh Thiên mới từ từ ngắm nhìn một chút, đây là thời trang cổ đại a! Nếu đem về một ngàn năm sau thì chính là vô giá a! (Tật xấu cố hữu của các bé thụ, ham tiền)

Với tay buông màn giường ngủ thả xuống, hắn ngồi trên giường giũ tới giũ lui, lật tứ tung, nháo nhào mọi thứ, Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài chờ đợi, đến lúc uống hết chén trà thứ ba rốt cục không thể nhịn được nữa, “Ngươi làm gì còn không chịu ra?”

Sau một hồi im lặng, Triển Cảnh Thiên chui đầu ra hỏi: “Cái này… phải mặc như thế nào?”

… (Cái này của anh Bạch nha)

Đến lúc mặc xong quần áo, rời khỏi miếu thì bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, Bạch Ngọc Đường bước nhanh đi trước, Triển Cảnh Thiên ôm vạt áo dài thượt, chậm chạp chạy theo phía sau, trong lòng đem mấy tên thiết kế quần áo cổ đại mắng nhiếc một phen.

Tuy rằng ngoài trời đã không còn tối đen, nhưng chung quanh đây chỉ toàn đất đá hình dáng quái dị, phong sơn âm lãnh, dễ làm người ta cảm thấy giống như quỷ khí dày đặc. Bạch Ngọc Đường bước tới một chỗ nhô ra trên sườn núi, ẩn vào phía sau một khối đá lớn, Triển Cảnh Thiên còn đang do dự có nên đi theo vào hay không, có lẽ người ta chỉ muốn tiểu tiện gì đó, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo đi vào.

Sau đó Triển Cảnh Thiên mới hiểu được Bạch Ngọc Đường là muốn ở trong này mai phục.

Nơi này quả là một địa điểm tốt để theo dõi, chỗ đất đá nhô ra trên sườn núi này nằm ngay phía trên lối vào Nguyệt Nha Câu, vô luận là muốn quan sát đường lên núi, vào khe suối hay nhất tĩnh nhất động ở Quan Âm miếu đều thực thuận tiện.

Vào buổi sáng từ dưới đáy cốc ngắm nhìn quang cảnh cùng bích họa trên bệ miếu, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, xảo đoạt thiên công. Nhưng lúc này từ trong màn đêm nhìn xuống khe suối lại có một cảm giác hoàn toàn đối lập. Khe nứt dưới chân núi chia cắt hai ngọn núi giống như một miệng vết thương đáng sợ, trấn giữ trên phần giao nhau của hai ngọn núi là một tòa cổ tự, càng giống như mãng thú đang liếm vết thương.

Gió sớm âm lãnh, Triển Cảnh Thiên chỉ cảm thấy bốn phía dạ lương như thủy (đêm lạnh như nước), tối tăm hắc ám tựa hồ muốn đem người ta nuốt chửng, hắn theo bản năng nhích tới gần Bạch Ngọc Đường. Tựa hồ như cảm giác được sự bất an của hắn, Bạch Ngọc Đường kéo hắn đến trước người, dùng thân thể giúp hắn chặn bớt phong sơn, Cảnh Thiên lập tức liền cảm thấy ấm áp hơn, chỉ là mái tóc dài của người kia buông thả tự nhiên lại được sự hiệp trợ của phong sơn, bắt đầu quấy rối lỗ tai và cổ mình. Triển Cảnh Thiên đành phải dùng tay chiến đấu với đám tóc đó, đột nhiên Bạch Ngọc Đường bắt lấy cổ tay hắn, ý bảo hắn đừng lên tiếng. Dõi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thì thấy cửa hông của Quan Âm miếu mở ra, có một tiểu hòa thượng run rẩy, xách theo một thùng nước bước ra, đi đến giếng nước cách đó không xa, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, khinh thủ khinh cước đi theo.

CHƯƠNG 8 : KẺ mất tích đáng nghi

Tiểu hòa thượng kia tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra Triển Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường đã đến ngay sau lưng, hắn chỉ mải lo kéo ròng rọc lấy nước.

Triển Cảnh Thiên hướng Bạch Ngọc Đường nhíu mày, dùng ánh mắt nói: “Làm sao bây giờ?”

Bạch Ngọc Đường giơ một ngón tay, đung đưa, ý bảo hắn đợi một chút, đừng sốt ruột, sau đó bất kỳ xuất ý (bất ngờ) vỗ vai tiểu hòa thượng một cái.

“Nha a…” Tiểu hòa thượng kinh hãi hét lên một tiếng thảm thiết nhưng lại làm Triển Cảnh Thiên giật mình. Chỉ là hắn không dám quay đầu lại, chân mềm nhũn, ngã dựa thành giếng, liên tục dập đầu, khấn vái: “Quỷ gia gia tha mạng, quỷ gia gia tha mạng a… Tiểu… Tiểu tăng biết các ngươi chết oan uổng, không… không phải tiểu tăng thấy chết không cứu, mà là thật sự vô… vô năng (bất lực) a… Quỷ gia gia, tha cho tiểu tăng đi, ngàn vạn lần đừng mang tiểu tăng đi âm tào địa phủ a…”

Tiểu hòa thượng luôn miệng niệm kinh phật, Bạch Ngọc Đường sau khi đã đạt được mục đích, bước tới kéo hắn lên, nói: “Ngươi sợ cái gì, chúng ta không phải quỷ.”

“A?” Tiểu hòa thượng nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, rốt cục thở dài một hơi, “Bạch… Bạch thí chủ… Ai nha, suýt nữa hù chết tiểu tăng rồi…”

“Tiểu sư phụ xưng hô thế nào?”

“Nga, tiểu tăng pháp danh Tịnh Thanh.”

“Mỗi sáng ngươi đều đến đây múc nước?”

“Ách … Phải..”

“Nói như vậy ngày hôm qua cũng tới ?”

“Ách…”

“Tiểu sư phụ, người xuất gia không được nói dối gạt người!”

“Nga… A di đà phật… tội lỗi… tội lỗi…”

Lúc hai người mang theo tiểu hòa thượng trở lại miếu, Công Tôn không biết từ lúc nào đã đứng sẵn trước cửa chờ.

Ba người vào phòng, tiểu hòa thượng đem sự tình sáng hôm qua nhìn thấy thành thật kể lại.

Ngày hôm qua hắn vẫn như ngày thường, lúc trời mờ sáng ra giếng múc nước, ra khỏi miếu chợt nghe thấy ở Nguyệt Nha Câu tựa hồ có tiếng người đánh nhau. Bởi vì nghe không được rõ ràng nên hắn liền đi tới sườn núi nhìn xuống xem. Lúc ấy trời vẫn chưa sáng, nhìn cũng không được rõ lắm, chỉ thấy một đoàn hoàng y nhân (người mặc áo vàng) cầm đao bao vây một hắc y nhân, hắn thấy ánh đao chớp nhóa dày đặc, tiếp theo huyết quang văng khắp nơi, tiểu hòa thượng sợ tới mức kêu nương ơi một tiếng bỏ chạy trở vào trong miếu, đợi đến khi trời sáng hẳn, mới ra ngoài xem thử đã thấy khắp khe suối chỉ toàn là thây người.

“Ngươi nhìn thấy những thi thể đó vào lúc nào, đại khái có mấy cỗ thi thể?” Công Tôn Sách vừa đặt câu hỏi, vừa ghi chép.

“Ách… Đại khái là vừa qua khỏi giờ Mẹo (5-7h sáng), lúc đó trời vừa sáng, bởi vì các sư phụ giờ Thìn (7-9h sáng) sẽ bắt đầu bữa sáng cho nên trước đó ta phải lấy rất nhiều nước. Tiểu… Tiểu tăng lúc ấy đã bị dọa đến kinh hách, làm sao còn để ý đếm xem có bao nhiêu cỗ… A di đà phật ”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút nói: “Giờ Thìn ta ra khỏi thành môn, đến Nguyệt Nha Câu mất độ khoảng nửa canh giờ.”

“Trước sau kém gần một canh giờ.” Công Tôn cau mày, “Tên kia vì cái gì sớm không chạy muộn ko chạy mà phải đợi tới nửa canh giờ mới rời đi?”

“Người còn sống đó nhân dạng cụ thể thế nào?” Triển Cảnh Thiên hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Y phục của hắn so với những người chết không sai biệt lắm bất quá dáng người không khỏe mạnh, về phần mặt mũi thì thực bẩn, nhìn không rõ lắm.”

“Nga…” Cảnh Thiên gật đầu.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Trương Long: “Tiên sinh, xa mã đều đã chuẩn bị tốt .”

“Được rồi.” Công Tôn đứng lên “Trước tiên hồi phủ rồi tiếp tục thương nghị.”

Ngoài cửa miếu, Triển Cảnh Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường dẫn ngựa đến chỗ bọn họ, hơi sợ hỏi: “Ngươi cũng muốn cùng về với chúng ta?”

Bạch Ngọc Đường ha ha cười hai tiếng rồi áp sát vào hắn nói: “Mới đó ngươi đã quên rồi sao? Gia đã nói hiện tại không rời khỏi đây.”

Hãn (Chảy mồ hôi)…

Triển Cảnh Thiên xoay người vừa định leo lên xe ngựa lại bị Công Tôn túm lấy.

“Gì chứ?”

“Xe này chỉ có chỗ cho hai người.”

“Ngươi với ta không phải là đủ rồi sao?”

“Ta còn muốn mang hắn về!” Nói xong, Công Tôn liền lôi kéo tiểu hòa thượng Tịnh Thanh đang chú mục niệm kinh lên xe.

Triển Cảnh Thiên khóc không ra nước mắt, xem ra mông lại phải chịu tội nữa rồi, đang định tìm lại con hắc mã hắn cưỡi lần trước để giao lưu tình cảm thì bất ngờ thắt lưng bị ôm lấy, hai chân bị nhấc khỏi mặt đất, đang lúc hoảng sợ đã bị Bạch Ngọc Đường quăng lên thần câu Vân Hưởng uy vũ phi phàm.

“Ngươi… Ngươi… muốn… gì chứ?” Triển Cảnh Thiên toàn thân cứng ngắc, líu lưỡi.

“A…” Bạch Ngọc Đường ung dung cười, cũng không để ý đến hắn, một tay cầm dây cương, một tay áp chế Triển Cảnh Thiên đang liều mạng giãy giụa, xoay người nói với người của Phủ Khai Phong: “Ta còn có việc muốn làm, gặp lại ở Khai Phong Phủ.”

Nói xong, quất roi giục ngựa chạy như bay giữa tiếng kêu gào thê thảm của Triển Cảnh Thiên.

Triển Cảnh Thiên chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió gào thét, hoảng hốt ôm chặt lấy cổ ngựa, thầm nghĩ: “Khó trách nhân thủ Khai Phong Phủ đến Nguyệt Nha Câu phải mất nửa ngày, mà Bạch Ngọc Đường chỉ cần nửa canh giờ. Vân Hưởng tuyệt đối có thể sánh ngang với Ferrari nha…

Chỉ là hắn đã quên nói cho Bạch Ngọc Đường biết một chuyện thực nghiêm trọng… hắn bị… say xe…

CHƯƠNG 9 : danh đao

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Cảnh Thiên ôm cây nôn mửa đến không còn biết trời trăng mây nước gì, có chút hối hận vì vừa rồi đã trêu đùa hắn.

“Thế nào?” Hắn bước qua đỡ Triển Cảnh Thiên vừa rồi đến cả mật xanh mật vàng cũng muốn ói ra ngồi xuống ven đường.

Thực kinh ngạc, thế nào cũng không thể ngờ Bạch Ngọc Đường lại dùng ngữ khí này nói chuyện với người khác, nam nhân này vốn dĩ ngạo mạn không bao giờ để mắt đến thứ gì lại có thể có thời điểm thật sự ôn nhu, bên tai đột nhiên lại vang lên lời nói của hắn vào đêm đó “Ngươi so với con mèo kia đáng yêu hơn, nếu là hắn, nhất định sẽ cắn răng không nói lời nào, vừa thối vừa ngang ngạnh, chẳng khác gì với một cái thạch đầu.” Nếu bảo nửa câu sau có chút oán giận trong lời nói, thì nửa câu đầu là nồng đậm bất đắc dĩ…

Thấy Triển Cảnh Thiên đã ngừng nôn khan, Bạch Ngọc Đường an vị bên cạnh hắn, đưa nước cho hắn uống, “Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục đi, lát nữa sẽ đi chậm lại một chút.”

Triển Cảnh Thiên uống một hớp, cảm thấy có chút nhàm chán thuận tay nhổ lấy một gốc cây khô đùa ngịch, sau đó còn nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt của người bên cạnh.

“Làm sao vậy?” Người nọ cảm nhận được ánh mắt, quay sang nhìn hắn, hai người cứ như vậy thân cận, nhìn thẳng vào mắt nhau.

“Triển Chiêu chết đi, có phải ngươi thực thương tâm?” Triển Cảnh Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, lập tức lại cười nói: “Bất hiếu nhi, sao ngươi lại gọi thẳng tên phụ thân như vậy?”

Nháy mắt đã khôi phục khẩu khí ngạo mạn bất cần đời, nhưng Triển Cảnh Thiên lại rõ ràng thấy được trong khoảnh khắc, ánh mắt của hắn có chút mờ mịt.

“Lúc ấy ta cũng bị thương rất nặng, chờ đến khi tỉnh lại, hắn đã nằm trong quan tài.” Hắn nửa như đang nhớ lại, nửa lại giống như đang kể chuyện người khác, “Cũng không thể nói là thương tâm… Chỉ là có chút tiếc nuối.”

“Tiếc nuối?” Triển Cảnh Thiên khó hiểu.

“Nếu…” Người nọ vừa nói vừa đưa tay lên chỉnh trang lại đầu tóc cho Cảnh Thiên, “Cố gắng thêm một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ khác…”

Cuộc đối thoại này cứ như vậy chấm dứt, sau đó hai người trầm mặc một lúc lâu, Vân Hưởng đứng cách đó không xa, nhàn nhã thả bước, tựa hồ đang rất hứng thú với một con bướm đang bay lượn giữa rừng, tầm mắt miệt mài đuổi theo đôi cánh linh động kia lúc lên lúc xuống,  mãi cho đến khi nó biến mất vào rừng sâu…

Sau khi nghỉ ngơi đủ, hai người tiếp tục lên ngựa rời đi, lần này Triển Cảnh Thiên ngồi phía sau, Vân Hưởng vẫn như cũ phi nước đại, nhưng lại phi thường bình ổn, Triển Cảnh Thiên tựa vào lưng Bạch Ngọc Đường, chìm vào giấc ngủ say.

Khi tỉnh lại, hai người đã tới trước một tòa kiến trúc “tráng lệ”. Trước đại môn có treo tấm biển viết hai chữ rõ ràng “Bạch Phủ”.

Gã tiểu tư ở ngoài cửa vẻ mặt sủng sốt chạy ra: “Ngũ gia, ngài như thế nào lại trở về?”

Bạch Ngọc Đường xuống ngựa, bảo Triển Cảnh Thiên ở trên ngựa chờ, nói sẽ trở ra ngay, sau đó liền biến mất sau đại môn.

Cảnh Thiên ngoan ngoãn ngồi trên Vân Hưởng chờ đợi. Vân Hưởng im lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ vừa rồi nghe rõ lời Bạch Ngọc Đường nói.

Hắn đưa tay cẩn thận vuốt ve những sợi lông mượt mà trên cổ Vân Hưởng, Vân Hưởng cũng làm như thực hưởng thụ, mũi phát ra tiếng thở phì phì, quay đầu vô cùng thân thiết liếm tay Cảnh Thiên, khi ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Ngọc Đường trong tay cầm theo một tay nải hình dáng thon dài, khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng Bạch Ngọc Đường đã nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, quay đầu ngựa lại, giật dây cương rời đi.

Quản gia vội vàng chạy đến nhìn hai người rời đi, môi run rẩy không nói nên lời. Gã tiểu tư bên cạnh tò mò hỏi: “Phúc thúc, Ngũ gia về lấy cái gì vậy?”

Bạch Phúc lẳng lặng nhìn ra xa, lạnh lùng thốt ra: “Đại Hạ Long Tước.”

“A? Ngũ gia không phải đã phong đao sao ?” Gã sai vặt khó hiểu hỏi lại.

Bạch Phúc chỉ thở dài:

“Khí ngã khứ giả

Tạc nhật chi nhật bất khả lưu

Loạn ngã tâm giả

Kim nhật chi nhật đa phiền ưu” (1)

Gã tiểu tư cái hiểu cái không, hỏi tiếp: “Vị tiểu ca vừa rồi là ai?”

Bạch Phúc có vẻ hơi kinh ngạc hỏi: “Ngay cả Triển đại nhân ngươi cũng không nhớ sao?”

Gã tiểu tư nhất thời kinh ngạc: “Làm sao có thể a? Phúc thúc ngươi muốn hù ta phải không, vị tiểu ca mơ màng vừa tỉnh ngủ kia làm sao giống Triển đại nhân?”

Bạch Phúc nhìn chằm chằm gã tiểu tư một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha, cất bước trở vào trong, vừa cười vừa khen: “Nhụ tử khả giáo! Nhụ tử khả giáo dã…” (Nghĩa là đứa nhỏ này được, có thể dạy dỗ)

{ (1)   Trích đoạn bài thơ “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân” của Lý Bạch
Dịch nghĩa:
Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua không giữ được
Làm rối lòng ta
Ngày của ngày nay biết bao chuyện ưu phiền }

CHƯƠNG 10 : Thi Kiểm

Khi hai người trở lại Khai Phong, đám người Công Tôn cũng vừa về đến, Cảnh Thiên lại tán thưởng Vân Hưởng một chút, phẩm chất ưu lương (ưu tú, nổi trội), mã lực cường đại (Tác giả: Vô nghĩa, nó vốn là ngựa mà!)

Bao Chửng nghe mọi người thuật lại toàn bộ sự việc xong, thoáng nhíu mày, “Án này quả thật có nhiều điểm đáng ngờ!”

Công Tôn hỏi: “Đã điều tra được thân phận nạn nhân chưa?”

Vương Triều, Mã Hán vẻ mặt đau khổ nói: “Không dám giấu tiên sinh, mấy ngày nay chúng ta đi hết tất cả kỹ viện, xướng quán tại Khai Phong, nhưng lại không nơi nào có hộ viện bị mất tích.”

“Cũng phải, nạn nhân có thể không phải là người ở nơi này?”

Mọi người đang thảo luận, đột nhiên có một nha dịch xông vào nói: “Đại nhân! Đại nhân, không được rồi! Mấy cỗ thi thể…”

“Thi thể làm sao?” Bao Chửng vội đứng lên.

“Ta… Ta cũng không rõ, tốt nhất ngài tự mình đến xem một chút.”

Mọi người chậm rãi đi tới ngỗ tác phòng, đều bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, những cỗ thi thể đang nhè nhẹ phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Công Tôn vội tiến lên xem xét, xem xong liên tục lắc đầu nói: “Không có khả năng a… Không có khả năng…”

“Tiên sinh phát hiện điều gì?” Bao Chửng hỏi.

“Ánh sáng của những thi thể này từ xương phát ra.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều xúm lại xem, ở chỗ vết thương sâu tới tận xương trên thi thể đang lóe lên lục quang.

“Chẳng lẽ là do thi thể từng trúng độc?” Bao Chửng hỏi lại Công Tôn, Công Tôn lắc đầu nói: “Ta đều kiểm tra qua, những thi thể này căn bản không có chút độc tố nào.”

Những người trong phòng đều kinh hãi không thôi, chỉ riêng Triển Cảnh Thiên vẫn lưu lại bên cạnh thi thể quan sát kỹ miệng vết thương, sau đó trầm mặc không nói gì. Hắn biết đây chỉ là một loại phản ứng hóa học. Xương người gặp phải một loại vật chất nào đó, sinh ra phản ứng hóa học cho nên mới có hiện tượng phát sáng như vậy. Mà ở thời đại này căn bản vẫn chưa có khả năng chiết xuất các nguyên tố hóa học, bởi vậy chỉ có thể do đã tương tác với một loại sinh vật nào đó, nói cách khác, trên hung khí chắc chắn có dính một loại vật chất đặc biệt. Bạch Ngọc Đường cũng đang cúi đầu nghiêm túc kiểm tra vết đao trên thi thể, xem xong liền cũng cau mày.

“Ngũ gia, người có biết chuyện này là sao không?” Trương Long đứng bên cạnh lên tiếng hỏi. Bạch Ngọc Đường gật đầu nói: “Hung thủ này xuất đao không nhanh, trên lưỡi đao lại có nhiều vết nứt gãy, kì quái nhất là chiêu thức hắn sử dụng, dùng thủ pháp như vậy để giết người, thật sự làm cho người ta không thể lý giải!”

Triển Cảnh Thiên cũng tiến lại, tay cầm một miếng vải trắng, dùng que trúc lấy một khối máu đã đông lại trên miệng vết thương ở đầu gối, sau đó nhờ một nha dich mang đến một chén nước ấm, đem khối máu thả vào chén, dùng que trúc quấy đến khi khối máu hoàn toàn hòa tan vào nước, sau đó đem chén máu loãng từ từ đổ lên miếng vải trắng, phần lớn máu trong chén đều bị miếng vải hấp thu, nhưng trên mặt vải lại xuất hiện một ít bột phấn không hòa tan, Công Tôn chấm lấy một chút bột lên đầu ngón tay, chà xát vài cái, rồi đưa lên mũi ngửi, kinh ngạc kêu lên: “Thì ra là rỉ sắt!”

“Rỉ sắt?” Trương Long kỳ quái kêu lên.

“Hung thủ đã sử dụng một thanh đao rỉ sét…” Công Tôn nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: “Trên giang hồ có người nào sử dụng đao như vậy không?” Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười khổ: “Không… Hơn nữa xem ra thanh đao này bị rỉ không nhẹ.”

“Cảnh Thiên ngươi đang làm cái gì?” Bao Chửng một tiếng thét kinh hãi, tất cả mọi người xoay đầu lại xem Triển Cảnh Thiên, chỉ thấy hắn đang dùng một con dao nhỏ sắc bén mổ bụng người chết, thấy mọi người đều kinh hãi nhìn mình, vội vàng nói: “Ta muốn lấy dạ dày ra xem.”

“Ngươi… Lấy dạ dày ra để làm gì?” Triệu Hổ khó hiểu nói.

“Ách… Ta muốn xem thử hắn đã ăn qua những thứ gì, nói không chừng có thể lần ra manh mối gì đó…”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu nói: “Thức ăn ở từng địa phương không giống nhau, có lẽ sẽ phát hiện được manh mối mới…”

Triển Cảnh Thiên nhận được sự đồng ý, vừa định hạ đao thì bị Bạch Ngọc Đường đoạt đi. Hắn đưa đao cho Công Tôn Sách nói: “Nên để ngươi làm.”

Công Tôn tiếp nhận đao rồi nói, “Ta chỉ có một người, muốn kiểm tra hết chín thi thể này sẽ mất một khoảng thời gian.” Bao Chửng gật gật đầu nói: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ tiếp tục cho người đi điều tra thân phận nạn nhân, mở rộng khu vực điều tra sang những vùng lân cận, còn nam nhân đã đào tẩu kia đành làm phiền Ngọc Đường .”

Tất cả mọi người sau khi được giao nhiệm vụ chuẩn bị phân công nhau hành động thì lại nghe Cảnh Thiên kêu lên: “Chờ một chút!” Hắn kéo Công Tôn qua một bên “Ngươi chờ một chút hãy bắt đầu! Chờ một chút!” Sau đó liền vội vàng xông ra ngoài. Qua gần nửa canh giờ, hắn cùng đại nương trừu phòng ôm một đống đồ màu trắng tiến vào. Thì ra Triển Cảnh Thiên dựa theo kiểu dáng trang phục của bác sĩ giải phẫu, nhờ đại nương cấp tốc may một bộ, còn có bao tay và khẩu trang, đã được xông đàn hương. Sau khi giúp Công Tôn trang bị đầy đủ “võ trang” tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi, Công Tôn chỉ hơi cười cười, lệnh cho nha dịch bắt chước kiểu dáng may thêm mấy bộ.

CHƯƠNG 11 : Sòng bạc đông lai

Theo sử sách, vào thời Bắc Tống việc kinh thương trở nên rất phát đạt, Triển Cảnh Thiên nhân dịp đi dạo phố chính thức xác nhận chuyện này. Sự phồn vinh này không thể dùng “Tống Thành” làm cấp độ để so sánh được.

Bạch Ngọc Đường tự hỏi tại sao lại muốn dẫn Triển Cảnh Thiên cùng ra phố? Chẳng phải là tự tìm phiền toái sao? Hắn cứ như là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ được bước ra khỏi cửa, loáng cái đã không thấy đâu nữa. Đây đã là lần thứ n hắn đi trảo (tóm lấy, bắt lấy) Cảnh Thiên trở về, rốt cục cũng tới được nơi cần tới.

Cảnh Thiên đang đánh giá tòa kiến trúc trước mắt, môn đình (cổng và sân) trông cũng tương đối xa hoa, trên hoành phi (đại khái giống bảng hiệu ấy) đề bốn chữ rồng bay phượng múa “Đông Lai đỗ phường”. Đương nhiên so với Bạch phủ, nơi hắn vừa đến sáng nay thì vẫn còm kém xa.

Thấy Bạch Ngọc Đường đã muốn bước vào trong, hắn vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên dù là ở thời đại nào thì sòng bạc vĩnh viễn đều luôn chật kín người, một nơi long xà hỗn tạp. Bất luận ngươi là loại người nào, chỉ vừa bước vào nơi này sẽ nhanh chóng bị nuốt chửng, cho dù là Bạch Ngọc Đường một thân mãnh khí cũng nhanh chóng bị tiêu biến.

Triển Cảnh Thiên đi theo Bạch Ngọc Đường lên lầu hai, cách bố trí của tầng này và lầu một hoàn toàn khác biệt, lầu một khắp nơi đều được bố trí đỗ trác (chiếu bạc, bàn đánh bạc), mỗi đỗ trác được một đống người vây quanh. Còn ở tầng hai thì khác, mọi người chỉ chăm chăm bu đầy trước một bức tường, trên tường bị che kín bởi rất nhiều trúc bài, ngay bên cạnh là một cái bàn dài, có vài tên hỏa kế, luôn tay ghi chép, thu tiền, bận tối mày tối mặt. Cảnh Thiên chuyên chú nhìn chữ ghi trên trúc bài, đều là tên người, như là Khoái Đao Chương Kiệt, Lạc Dương Tiên Khâu Phương…

Chính lúc này, có một lão nhân gầy gò thấp bé đi tới trước một cái đài thật cao, đừng nhìn hắn vóc dáng thấp bé mà coi thường, thân thủ của hắn rất nhanh nhẹn, cái đài kia cao bằng thân người bình thường, hắn tung người một cái nhẹ nhàng đứng trên đài cao. Hắn vừa xuất hiện đã làm đám người ồn ào kia trở nên yên tĩnh, lão nhân ho khan một tiếng, vuốt râu nói: “Khụ khụ… Các vị huynh đệ, hai ngày tới trên giang hồ sẽ có một trận phong yên tái khởi, tân tú (người mới) Tề Nhạc của Thủy Nguyệt phái đã khiếu chiến Chương Kiệt của Khoái Đao Môn.”

Lời vừa nói xong, cả đám người đều ồ lên. Lão đầu đưa hai tay lên ra hiệu cho bên dưới yên lặng, tiếp tục nói: “Lại nói gần đây thế lực Tề Nhạc cường thịnh, Thủy Nguyệt phái của hắn sáng lập chưa đến một năm, trên giang hồ hoành hành vô trở, lần này lại khiêu chiến Khoái Đao Chương Kiệt, lộ rõ dã tâm muốn trở thành giang hồ đệ nhất đao a… Cuộc luận võ đã định vào đầu tháng sau, mọi người nhanh tay đặt cược, xem ai mới là thiên hạ đệ nhất đao đi…

Cả đám người xôn xao hướng đến bàn đặt cược, lão nhân kia thực vừa lòng, từ trên đài nhảy xuống, từ phía sau lấy ra một bầu rượu nhỏ, uống một ngụm, chép miệng nhìn về phía đám đông nhốn nháo. Triển Cảnh Thiên lúc này đang đứng bên ngoài đám người kia, vừa lúc quay sang nhìn về phía lão nhân, hai người ánh mắt giao nhau liền thấy lão nhân kia “Phốc” một tiếng, phun hết rượu trong miệng ra, té ngã trên mặt đất.

Cảnh Thiên trong lòng cười thầm, chắc chắn là hắn cũng nhận thức Triển Chiêu, đang định tiến tới nói chuyện, đã thấy lão nhân kia giống như con cá chạch, giãy giụa, cuống quít bò về phía cầu thang, may mắn cuối cùng cũng đứng lên được thì trước mặt bạch quang chợt lóe, một thân ảnh màu trắng đột nhiên chắn trước mặt của hắn, Bạch Ngọc Đường cúi đầu tự tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn hắn: “Bộc Dương Công, ngươi hoảng cái gì?”

“Nương a… Ngũ… Ngũ gia… kia kia…” Vừa nói vừa chỉ tay về hướng Triển Cảnh Thiên, Cảnh Thiên chạy tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, lão nhân ngó nghiên hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt rốt cục dịu đi không ít: “Thực là giống quá, làm ta tưởng là vị kia trở về tìm ta.”

“Giúp ta điều tra vài chuyện.”Bạch Ngọc Đường đưa ra một tờ giấy nhỏ đã được gấp lại, lão nhân kia vội vàng tiếp nhận rồi dấu vào trong ngực áo.

Hắn cười nói: “Nhất định! Nhất định! Ngũ gia cần tra những thứ gì, gọi người chuyển khẩu tín là được, đâu cần phải tự mình đi một chuyến…”

“Đêm nay ta muốn biết tin tức!” Bạch Ngọc Đường ngắt lời, “Còn hắn!” hắn ngừng lại, đem Triển Cảnh Thiên kéo đến trước mặt lão nhân kia nói: “Hắn không phải người giang hồ.”

“Đã biết! Đã biết! Ngũ gia yên tâm! Ngũ gia yên tâm” lão nhân kia cúi đầu khom lưng nhìn theo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Cảnh Thiên đi xuống lầu, miệng còn hô, “Ngài đi thong thả, đi thong thả…”

Đợi đến khi thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất, lão nhân vội vàng nhảy lên đài, hô to át đi tiếng ồn ào từ đám đông: “Mau… Mau rút hết tiền cược cho thiên hạ đệ nhất đao về!”

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn, chỉ nghe hắn run run hô to: “Bạch… Bạch Ngọc Đường… tái xuất giang hồ …”

Sau một khắc im lặng, cả đám người như bùng nổ, nháo nhào vây quanh bàn đặt cược, đòi lại tiền cược, hỏa kế sòng bạc run rẩy hạ xuống bài tử đặt cược cho “Thiên hạ đệ nhất đao”.

Cùng lúc đó, các môn phái trên giang hồ đều nhận được tin tức này, nhưng riêng về Triển Cảnh Thiên thì không được nói tới một chữ.

CHƯƠNG 12 : Vãn phong lâu

Từ sòng bạc bước ra, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy Triển Cảnh Thiên tựa hồ có điểm không đúng lắm, Cảnh Thiên chỉ đi theo sau hắn, đã nhiều lần hắn cố ý thả chậm cước bộ muốn chờ Cảnh Thiên, chỉ là người phía sau giống như giẫm phải kiến, cứ mải chà xát không chịu đi tiếp. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Bạch Ngọc Đường đành phải đứng lại, quay người nhìn hắn. Chỉ thấy Triển Cảnh Thiên đã ở cách hắn không đến ba bước, làm bộ hết nhìn đông tới nhìn tây, khóe mắt không ngừng liếc hắn. Bạch Ngọc Đường bị đặt vào tình huống không biết làm sao, chỉ thấy buồn cười, cũng đứng yên tại chỗ, khoanh tay nhìn lại hắn. Hai người cứ dây dưa, ngươi không đi ta cũng không đi, cứ như vậy đứng giữa lộ làm tượng điêu khắc, khiến cho người đi đường đều thấy tò mò. Cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Đường đầu hàng trước, hắn thở dài xoay người tiếp tục đi về phía trước. Thấy hắn đi rồi, Triển Cảnh Thiên liền đi theo.

Đi được một đoạn, mắt thấy Bạch Ngọc Đường quẹo vào một cái ngõ nhỏ, Triển Cảnh Thiên lập tức sập bẫy, theo hắn đi vào…

“A? Người đâu?” Trước mắt chỉ thấy nhiều ngã rẽ quanh co uốn lượn, mà người đi trước lại chẳng thấy đâu, Bạch Ngọc Đường đã biến đi đâu rồi?

Triển Cảnh Thiên đã vòng qua vòng lại chỗ này ba lần mới phát hiện ra nơi này không hề có người nào đi lại, có thể là đang ở phía trước đi. Hắn bước nhanh về phía trước vài bước, cũng không thấy được thân ảnh nào, mà những ngõ rẽ xunh quanh tựa hồ chẳng có gì khác nhau, đối với một người định hướng cực kém như Triển Cảnh Thiên, tình cảnh lúc này chẳng khác nào đang lạc vào mê cung. Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút, thì phát hiện bản thân căn bản không nhớ rõ đường về Khai Phong Phủ.

Ngồi xỗm xuống bên góc tường, lấy tay vẽ trên mặt đất, bắt đầu nhận định lại tình huống lúc này: khả năng hắn hoa mắt, đi lạc chỉ có 0.01%,  mà khả năng bị Bạch Ngọc Đường chỉnh là tới 99. 99%,  bây giờ hắn hô to một tiếng gọi Bạch Ngọc Đường, 90% hắn sẽ hiện thân, mà khả năng bị cười nhạo sẽ là 100%.

Sau khi suy xét kỹ lưỡng, Cảnh Thiên  phủi tay đứng lên. Hắn định hình lại hướng vừa đi, sau đó theo hướng đó trở ra, đi được chừng vài bước đã ra đến cửa ngõ. Trước mặt là ngã tư đường, may mắn có vài người đi lại, Triển Cảnh Thiên lựa chọn một chút, đột nhiên giữ chặt lấy một vị nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi: “Đại thẩm, Khai Phong Phủ đi như thế nào, ta muốn cáo trạng!”

Vị nữ nhân trung niên kia bị hắn làm bất ngờ, hoảng sợ lui về phía sau hai bước, vừa định hô to có cường đạo, nhưng vừa lúc đó thấy rõ trước mắt là một đứa nhỏ bạch bạch, tịnh tịnh, thanh tú, niên kỷ xem chừng còn rất nhỏ, còn đáng thương nói phải đi cáo trạng, lập tức thổi bùng lên tinh thần chính nghĩa cùng tình cảm yêu thương của một người mẹ trong nàng, vươn bàn tay to lớn bắt lấy “móng vuốt” vừa nãy dùng để vẽ tranh trên đất của Triển Cảnh Thiên, nói: “Đứa nhỏ đừng sợ, ngươi muốn cáo trạng ai? Có oan tình gì, ta mang ngươi đi Khai Phong Phủ, nhờ Bao đại nhân làm chủ cho ngươi.”

Triển Cảnh Thiên trong lòng cười to ba tiếng, sau đó lắp bắp nói: “Ta bị lạc mất nương tử a!”

“A…” Tựa hồ nghe được có người nào vừa hít một hơi lãnh khí a.

Vị đại thẩm kia hai mắt mở to, hỏi tiếp: “Nương tử của ngươi làm sao mà bị lạc mất?”

Triển Cảnh Thiên nói: “Nương tử của ta không thông thuộc đường ở đây, lúc nãy lại đi quá nhanh, thoáng cái đã không thấy tăm hơi… Ta sợ nàng gặp phải người xấu…”

“Ai nha, thật đáng thương, nương tử của ngươi tên gọi là gì, hình dáng như thế nào?” Đại thẩm vẻ mặt thật thân thiết.

“Nương tử bộ dạng khả ái, xinh đẹp, tên là Bạch…”

Vị đại thẩm kia chợt thấy trong tay trống không, bên tai có tiếng người vang lên, trước mắt như có cái gì đó chợt lóe, khi khôi phục lại tinh thần thì đã không còn thấy người vừa rồi đứng trước mặt… Đi tới đi lui tìm kiếm vài vòng cũng không thấy người đâu, chẳng lẽ ban ngày ban mặt là gặp phải quỷ? “Kỳ quái a…” Bà vỗ đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc rồi rời đi.

Trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn người đang cười đến nhất phái thiên chân (nghĩa là gì thì mình không rõ), trong đầu toan tính khoảng một vạn phương pháp để thủ tiêu hắn.

Hai người lần nữa bước đi trong ngõ nhỏ, Triển Cảnh Thiên vẫn như trước đi theo sau lưng Bạch Ngọc Đường, chăm chú nhìn vào tay nải thon dài mà Bạch Ngọc Đường vẫn cầm trên tay. Hắn có thể cảm giác được cái tay nải kia kỳ thật là một thanh đao, cán bằng kim loại, cách một lớp vải vẫn lờ mờ thấy được trên bề mặt còn có hoa văn điêu khắc.

“Ngươi vì sao vẫn đi phía sau ta?” Đến lúc hai người bắt đầu có thể nhìn thấy đại môn Khai Phong Phủ, Bạch Ngọc Đường rốt cục đặt câu hỏi.

Triển Cảnh Thiên đi lên hai bước, sánh bước bên cạnh hắn, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Nguyên lai ngươi muốn ta đi bên cạnh ngươi a? Sao lại không chịu nói sớm? Ngươi không nói, ta làm sao biết chứ?”

“Còn có a…” Triển Cảnh Thiên tiếp tục nói: “Ta là cảnh sát, không thể cùng xã hội đen đi chung a.”

“Nha…” Trong tiếng kêu thét thảm thiết, nha dịch Khai Phong Phủ trơ mắt Triển thiếu gia nhà họ bị Bạch Ngọc Đường lôi cổ kéo vào trong phòng.

Công Tôn mới từ ngỗ tác phòng bước ra, vừa tháo khẩu trang, vừa nói lầm bầm:

“Nhược phùng tri kỷ nghi y phân

Túng ngộ oan gia dã cộng hòa,

Khoan khước đỗ bì tu nhẫn nhục

Khoát khai tâm địa nhâm tòng tha…” (1)

Chạng vạng, Bạch Ngọc Đường nhận được tin tức do Bộc Dương Công nhờ công sai mang tới, chỉ có ba chữ ngắn ngủn: “Vãn Phong Lâu” .

Ban đêm, Triển Cảnh Thiên vận y phục gọn gàng theo sát Bạch Ngọc Đường ra cửa. Ngươi hỏi Cảnh Thiên vì cái gì vẻ mặt đầy do dự? Chính là vì hắn không muốn đi, là một cảnh sát tuyệt đối không nên đến những nơi đó.

Vãn Phong Lâu, là —— kỹ viện lớn nhất và nổi danh nhất Khai Phong.

(1) Trích trong phần diễn giải kinh phật “A Di Đà Hợp Giải”

Nguyên văn

Phi thị tắng ái thế thiên đa,
Tồn tế tư lương nại ngã hà?
Khoan khước đỗ bì tu nhẫn nhục,
Hoát khai tâm địa nhậm tùng tha
Dịch nghĩa

Nào phải người đời lắm ghét ưa,
Nghĩ suy cho kỹ Ngã đâu là?
Chiếc bụng to đùng nên nhẫn nhục,
Rỗng rang tâm địa bởi đâu mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro