chương 7 - 11
CHƯƠNG 7 : mười năm trước
“Tại sao là ngươi?”
Triển Cảnh Thiên cùng Công Tôn Sách sau khi bị kinh hách hoàn hồn trở lại, lăng lăng nhìn người vẻ mặt kinh dị trước mắt.
Đứng trước bọn họ, cũng chính là người vừa rồi đứng sau lưng bọn họ, là một nam tử trẻ tuổi, thanh tú cao gầy, trường sam sa chất (vải lụa) màu nga hoàng (vàng nhạt)…
Người nọ hội kinh ngạc là bởi vì hắn nhận thức Triển Cảnh Thiên. Triển Cảnh Thiên cũng nhận ra hắn, đây chẳng phải là lão bản của Vãn Phong lâu Diêu Nhạc Chính đó sao? Vậy người đang khóc chính là…
“Lão bản… bọn họ…” Từ phía sau sườn núi đi tới trước mặt mọi người, một nữ tử trên mặt nước mắt chưa khô, vẻ mặt như vẫn còn bị kinh động, tha thướt bước tới. Cảnh Thiên ở trong lòng tán thưởng “Mỹ nữ a !! Mỹ nữ !!!” Nàng nhìn còn không quá hai mươi tuổi, thanh tú động lòng người, nhất là song linh thấu (đôi mắt lanh lợi) to tròn kia, vẫn còn đang nhuốm lệ.
“Nếu ta nhớ không lầm thì tiểu huynh đệ là bằng hữu của Ngũ gia, tại sao lại ở chỗ này?” Diêu Nhạc Chính sau khi khôi phục bình tĩnh, đã bày khuôn mặt tươi cười cực kỳ chuyên nghiệp, hỏi.
Cảnh Thiên trong lòng lai lai hồi hồi (tới tới lui lui) vòng vo mấy vòng, sau đó quay đầu đối Công Tôn mắng to: “Ngươi tên hỗn đãn này, dám nói nơi này có quỷ, có đâu mà có?”
Công Tôn quả không hổ là Công Tôn, ngay cả nửa giây bất động cũng không có, liền tiếp lời Cảnh Thiên đáp trả: “Ngươi dám hoài nghi lời nói ngay thẳng của ta? Ta rõ ràng nhìn thấy có mấy oan hồn cứ quanh quẩn ở trong này! Hơn nữa, nếu không có quỷ, mấy vị này ở đây hóa tiền vàng mã cho ai?”
Cảnh Thiên không khỏi ở trong lòng tặng cho Công Tôn một ngón tay cái thật to (dấu tay ra hiệu you’re no.1), thầm nghĩ “Công Tôn quả thật khôn khéo, biết kết hợp hành động! Nhân tài a!”
Diêu Nhạc Chính trên mặt hơi có điểm nghi hoặc, tựa hồ là ở đang muốn phán đoán điều hai người nói rốt cuộc là thật là giả, thì nữ nhân kia đã lên tiếng: “Ngươi… Ngươi nói cái gì? Tiên sinh thật sự nhìn thấy có oan hồn ở đây? Có mấy người, tiên sinh có nhìn thấy hình dáng thế nào không?”
Công Tôn nhìn nhìn nữ tử kia, rồi lại nhìn Cảnh Thiên, cả giận nói: “Hừ! Còn dám nói không có ai tin!” Nói xong, liền phủi tay muốn chạy, liền bị nữ tử kia một phen giữ chặt, đau khổ cầu xin nói: “Tiên sinh chớ đi, thỉnh tiên sinh nhất định nói cho ta biết, chuyện này quan hệ tính mạng cả nhà tiểu nữ a!”
“Cái gì?” Công Tôn cả kinh.
“Vị cô nương này là?” Cảnh Thiên hỏi Diêu Nhạc Chính.
“Nga…” Diêu Nhạc Chính vội vàng tiến đến giới thiệu, “Nàng gọi là Trần Phi Phi, là… một bằng hữu của tại hạ.” Diêu Nhạc Chính lời nói hàm hồ, Cảnh Thiên cùng Công Tôn giả nghiêm túc, tâm nói ngươi muốn lừa ai a, có ai không nghe thấy vừa rồi nữ tử kia gọi ngươi lão bản a, hơn nữa, nếu là lương gia phụ nữ (con gái nhà lành), bằng ấy niên kỷ, sao có thể nửa đêm theo ngươi tới chỗ này?
Quả nhiên, nàng vội lau nước mắt nói: “Không dám dối gạt nhị vị, lão bản là vì lo lắng cho thể diện của ta, ta là cô nương ở Vãn Phong lâu…”
Cảnh Thiên cùng Công Tôn tuy rằng sớm đoán được, nhưng nghe chính miệng nàng nói ra vẫn có chút thấy không phải tư vị. Nhất là Cảnh Thiên, tâm nói cô nương này mới bao nhiêu a? Nhiều lắm là mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, nếu là ở xã hội hiện đại, không biết đã được cha mẹ nuông chiều thành bộ dạng gì nữa rồi, vậy mà hiện tại lại…
“Tiên sinh thỉnh ngài nhất định nói cho ta biết, ngài thấy được bao nhiêu oan hồn, bộ dáng bọn họ thế nào, có nói gì với ngài không…” Nữ tử kia cũng không lưu ý đến Cảnh Thiên trên mặt bất giác toát ra vẻ đồng tình với nàng, nàng hiện tại chỉ gắt gao nắm lấy Công Tôn, giống như người bị chìm trong nước, tìm được bù nhìn cứu mạng…
Công Tôn quyết định đánh cuộc một phen, vì vụ án, đành phải lừa gạt tiểu cô nương đáng thương này, “Ta nhìn thấy có năm người, tứ đại nhất tiểu, khuôn mặt thấy không rõ lắm… Bọn họ chính là tại chỗ sườn núi này đi tới đi lui, hình như còn nói là “Phơi thây hoang dã” gì đó…”
Mỗi một câu nói của Công Tôn, sắc mặt của nàng lại khó coi thêm vài phần, chờ Công Tôn nói xong câu “Phơi thây hoang dã”, chỉ thấy thân mình nàng lay động hai cái, ngã về phía sau lả đi.
“Phi Phi…” Diêu Nhạc Chính ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy, Cảnh Thiên cảm giác được thân mình Công Tôn đang run lên, tựa hồ là muốn tiến lên xem xét tình trạng của nàng, nhưng thủy chung vẫn không bước tới, chỉ đứng yên tại chỗ, hai tay gắt gao nắm lại thành quyền, cắn môi dưới, vẻ mặt không đành lòng.
Cảnh Thiên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ an ủi. Trải qua thời gian dài ở cùng nhau, hắn biết Công Tôn thực tế là một người nói năng chua ngoa, nhưng tâm đậu hũ, tuy rằng hắn bình thường miệng độc, lại vừa dễ nổi giận, nhưng chỉ cần gặp qua lúc hắn cấp người bệnh xem bệnh, nhìn dáng vẻ tận tụy, tập trung hết mức đó, ngươi liền không thế nào chán ghét người này. Hắn thích nhất chính là cứu người, hận nhất đương nhiên là đả thương người, lần này vì vụ án không khỏi phải tổn thương tiểu cô nương vô tội này, cũng khó trách trong lòng hắn chịu khổ sở.
May mắn, Diêu Nhạc Chính nhẹ lay động vài cái, Trần Phi Phi liền tỉnh lại đây, nhưng nàng vẫn không đứng lên, mà ngây ngốc ngồi dưới đất, như muốn khắp nơi nhìn một vòng, sau đó lớn tiếng khóc lên, chỉ nghe nàng vừa khóc vừa nói : “Trời ơi… Các ngươi thật sự đều chết rồi… Thật sự đều chết rồi…”
Trần Phi Phi khóc mãi đến khi toàn bộ những tích tụ trong lòng phát tiết ra hết mới dừng lại, vừa khóc thút thít, vừa chấm nước mắt.
Ba người đứng ở bên cạnh nàng, không ai nói gì, đợi đến khi nàng không khóc nữa, Diêu Nhạc Chính mới ngồi xuống, nâng tay áo giúp nàng lau nước mắt, sửa sang lại đầu tóc, ôn nhu khuyên nhủ: “Người chết không có thể sống lại, ngươi cũng đã cố gắng hết sức, cũng đừng nên thương tâm nữa.”
“Cái kia… Ta muốn hỏi một chút, tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh Thiên thấy nàng tựa hồ đã muốn khóc hết nước mắt, theo kiến thức thẩm vấn mà hắn được học, lúc này nàng cần nhất là được thổ lộ hết mọi chuyện, cũng chính là lúc thích hợp nhất để đặt câu hỏi.
Quả nhiên, nữ tử kia trong lời nói có chút đứt quãng, kể lại ngọn nguồn câu chuyện.
Trần Phi Phi nguyên là người ở Đào Lâm huyện, mà nhà của nàng chính là mấy gian nhà tranh ở Ngũ Lý Pha này. Xung quanh Ngũ Lý Pha, chỉ có một mình gia đình nàng, một khẩu sáu miệng ăn, gồm có: nàng, phụ mẫu nàng, cô cô (dì), cô phụ (dượng), con của cô cô là đường ca của nàng. Phụ thân cùng cô phụ đều là thợ săn nổi tiếng của huyện này, mà ở hậu sơn của Đào Lâm huyện có rất nhiều hắc thỏ tử cùng hôi hồ ly, da lông của chúng bán rất được giá. Phụ thân cùng cô phụ đều dựa vào trảo hồ ly cùng thỏ tử để duy trì sinh ý nuôi cả nhà, nàng cùng đường ca lớn hơn nàng hai tuổi thì đến học đường trong thôn cùng những hài tử khác trong thôn theo phu tử đọc sách. Cả nhà tuy rằng cuộc sống kham khổ, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho mãi đến một ngày vào mười năm trước …
Ngày đó, nàng cùng đường ca đang ở học đường học bài, thì nghe người trong thôn khua chiêng gõ trống hô cái gì “Núi bị cháy rồi”, hai người vừa xuất môn liền nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng: toàn bộ ngọn núi đều chìm trong lửa thiêu, ngọn lửa bốc cao tới tận trời, toàn bộ khoảng không đều chỉ một màu lửa đỏ. Nhà của bọn họ ở chân núi, nơi mà lửa đã bao phủ một mảng lớn, không biết người nhà có kịp trốn đi hay không. Nàng lúc ấy sợ hãi, đường ca nói phải mau chạy về xem cha mẹ đã rời đi hết chưa, nói nàng ở yên tại chỗ chờ hắn, sau đó hướng về phía biển lửa. Nàng một mình ngơ ngác ở tại chỗ đó chờ hắn, chỉ là sơn hỏa vẫn không bị diệt, đường ca cũng không thấy trở về, sau đó quan phủ phái người tới đưa tất cả thôn dân sơ tán, bản thân nàng thất hồn lạc phách cũng bị đưa theo nạn dân trốn đến phương xa….
Chờ đến khi nàng tái tỉnh táo lại, đã không biết mình ở nơi nào, sau đó nàng bắt đầu cuộc sống lưu lạc, thẳng đến về sau chuyển đến Vãn Phong lâu. Nàng mới có năng lực quay trở về nơi này, thế nhưng nơi đây cái gì cũng không còn, nàng thường xuyên cầu xin lão bản đưa nàng đến nơi đây, nàng vẫn chờ đợi có một ngày thân nhân quay trở về, có lẽ bọn họ cũng chỉ giống như nàng, tạm thời rời đi mà thôi…
Đợi nàng kể xong câu chuyện, tất cả mọi người trầm mặc , Công Tôn cùng Cảnh Thiên liếc mắt nhìn nhau, thương hại, nghi hoặc, khó hiểu, nguyên bản đây chính là một bi kịch nhân gian đơn thuần, nhưng chỉ là đã xảy ra những chuyện thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Không còn sớm, chúng ta vẫn là cáo từ trước…” Diêu Nhạc Chính đỡ Trần Phi Phi dậy chuẩn bị rời đi.”Nhị vị muốn cùng đi không?”
“Ách… Không cần, chúng ta ở lại dạo quanh một chút liền trở về.” Cảnh Thiên cười ha ha đưa hai người rời đi.
Diêu Nhạc Chính đi được vài bước, đột nhiên quay đầu hướng Cảnh Thiên trong ánh mắt thâm ý sâu xa, nhìn thoáng qua, nói: “Lúc trở về, cẩn thận một chút.” Sau đó, liền cùng Trần Phi Phi biến mất trong bóng đêm.
… ? … Cẩn thận một chút? … Là ý tứ gì?
CHƯƠNG 8 : bắc cóc
Diêu Nhạc Chính cùng Trần Phi Phi đi rồi, Cảnh Thiên cùng Công Tôn đi quanh sườn núi vòng vo vài vòng, cũng không phát hiện được manh mối gì. Hai người liền cân nhắc sau khi trở về, phải thỉnh Trần Phi Phi đến Khai Phong Phủ hỏi chuyện một chút, tỉ mỉ hỏi thêm một chút tình hình lúc đó. Còn tên Diêu Nhạc Chính kia thật quá mức khôn khéo, có hắn ở bên, thủy chung không thể hỏi đến những chuyện khác. Hơn nữa Cảnh Thiên cũng chú ý, Diêu Nhạc Chính tuy rằng thoạt nhìn có vẻ như bệnh tật, bất quá lúc hắn đi đến phía sau mình, cơ hồ không hề phát ra tiếng động, xem ra thân thủ nhất định là không tồi.
“Thiên Thiên, Diêu Nhạc Chính kia nói ngươi lúc trở về cẩn thận một chút là có ý gì?” Công Tôn vừa đi vừa hỏi.
Hãn…
Cảnh Thiên bất đắc dĩ: “Ta cũng đang suy nghĩ a, cái tên Diêu Nhạc Chính kia, thần thần bí bí, thật không đơn giản, đúng rồi, ngươi ở Khai Phong lâu như vậy, có biết hắn từ đâu đến không?”
“Cụ thể quả thật là không rõ lắm, hắn cùng Vãn Phong lâu giống như là từ trong hư không xuất hiện…” Công Tôn còn chưa nói hết lời, liền thấy phía con đường trước nguyên bản tối đen như mực, chợt có ánh sáng của mấy ngọn đèn, không biết từ nơi nào xuất hiện một cỗ xe ngựa, trước xe còn có vài người.
Cảnh Thiên vừa thấy liền thầm nghĩ oan gia ngõ hẹp a, những người ở phía trước hắn không nhận thức, nhưng cách ăn mặc của những người đó thật là quen thuộc a, chính là những kẻ ngày đó ở Hội Tiên lâu cùng Bạch Ngọc Đường phát sinh xung đột… là bọn thanh y nhân kia. Hắn âm thầm túm lấy ống tay áo Công Tôn, nhỏ giọng nói: “Công Tôn, đi đường vòng.”
Công Tôn khó hiểu nhìn đội nhân mã phía trước, cũng nhỏ giọng nói: “Gì chứ, cừu nhân của ngươi a? Ở đây chỉ có một đường ra vào, cứ đi thẳng đi?”
Cảnh Thiên kinh ngạc há to miệng hỏi: “Cái gì? Độc đạo?”
Công Tôn bất đắc dĩ nhìn hắn: “Bằng không người ta cần gì phải ở đây chờ?”
Cảnh Thiên hướng mắt nhìn khắp nơi, nơi này trừ hắn cùng Công Tôn ra, ngay cả nửa cái quỷ ảnh đều không có, lại nghĩ tới vừa rồi Diêu Nhạc Chính thần bí như vậy nói hắn cẩn thận, chẳng lẽ thật sự là hướng chính mình nói tới?
Hai người tuy rằng trong lòng bất ổn, nhưng vẫn là kiên trì làm như những người đó không hề tồn tại, thẳng bước về phía trước, đến khi đến gần bên xe ngựa, có một thanh y nhân đột nhiên lên tiếng: “Nhị vị xin dừng bước…”
Công Tôn cùng Cảnh Thiên mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn là ở trong lòng mặc niệm một tiếng “Xui!”
Đánh giá người trước mắt một chút, quyết định tiên hạ thủ vi cường. Bởi vậy, không đợi người nọ nói hết lời, Cảnh Thiên liền nâng móng vuốt nắm chặt tay người nọ nói: “Hảo hán a… Chúng ta đều là cùng nhân (người nghèo), đều là giai cấp bị bóc lột cùng bị áp bách, các ngươi phải cướp của người giàu chia cho người nghèo, không nên cướp chúng ta người như thế nha…”
Người nọ bị hắn nói làm cho sửng sốt, vài tên khác cũng giật mình, Công Tôn ở bên cạnh còn làm bộ run rẩy.. Đáng tiếc Cảnh Thiên còn chưa đùa xong, “Các vị, khổ hải vô biên hồi đầu thị ngạn, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật a…”
“Ta…” Người nọ trán xuất mồ hôi, gân xanh nổi lên hết, vừa định biện giải vài câu, không ngờ Cảnh Thiên lại nói: “Ta biết các ngươi là vì cái đoản mệnh quỷ bị bay ra khỏi tửu lâu hôm trước đến đây báo thù, nhưng người xưa có câu oan oan tương báo, khi nào mới dứt… Vãng sự tri đa thiểu a (Chuyện xưa cũng biết nhiều ít)… Đúng hay không?!”
“Phốc…” Công Tôn thật sự là nhịn không được, rốt cục bật cười, mà vài tên thanh y nhân cũng quay đầu cười khẽ. Cảnh Thiên đang khó hiểu, đã thấy người bị hắn kéo tay sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chính là kẻ bị bay ra khỏi lâu kia…”
“Ách…” Cảnh Thiên kinh hãi, buông móng vuốt, thối lui nửa bước, cao thấp nhìn cho kỹ, quả là người này trên người bị thương a.
“A… Ngươi không chết a??” Vui tươi hớn hở lại nắm tay hắn lay động a lay động, “Thật sự là giai đại hoan hỷ a! Ta lúc nãy đã nói ngươi xem thế nào lại quen mắt mà, băng trán của ngươi thực lạ mắt Là ai thiết kế cho ngươi vậy? Có thử nghĩ tới nên thêm vào một ít tiểu tinh tinh (ngôi sao nhỏ) lam sắc để làm đẹp? Thực hợp với y phục của ngươi. Ha hả… Nếu không có việc gì, như vậy chúng ta tại đây từ biệt, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu (núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài)… Nguyện thượng đế phù hộ ngươi…”
Hắn bô bô một đống, nói nhăng nói cuội, làm những người kia như đang ở trong mây mù dày đặc, chưa kịp phản ứng, Cảnh Thiên xem xét tình hình kéo Công Tôn rời đi, không quá hai bước đã bị mấy tên thanh y vây quanh.
Cảnh Thiên giận: “Các ngươi như thế nào cứ ngu xuẩn không chịu tỉnh hả? Chính phủ đã muốn cho các ngươi cơ hội, cho các ngươi hối cải để làm lại con người mới, nhân dân cũng tha thứ các ngươi, vậy đám người các ngươi nhóm phải nên thay đổi triệt để, một lần nữa làm người…”
“Ha ha…” Cảnh Thiên còn chưa nói xong, chợt nghe thấy từ trong xe ngựa truyền đến một trận cười, sau đó màn xe kéo lên, từ bên trong đi ra một thanh niên nam tử nhất thân bạch sam.
Người nọ trong tay cầm bạch sắc tượng nha cốt chiết phiến (quạt bằng ngà voi), nhảy từ trên xe xuống, vừa đi vừa cười đi tới bên cạnh Cảnh Thiên, những tên thanh y xung quanh đều khom mình hành lễ, cùng hô to: “Thiếu chủ…”
“Thiêu trư (Heo nướng)” Cảnh Thiên chính là cả kinh, thầm nghĩ: “Thật là loạn rồi! Tiểu tử trắng trẻo như vậy, phụ mẫu thế nào lại cấp cho hắn cái tên như vậy a?” (Thanh: Thiên Thiên, bệnh cưng nặng quá rồi, mau mau nói Công Tôn kiểm tra cho. Phong: em lãng tai hơi bị nặng nhá, chẹp)
“A…” Chung quanh vang lên tiếng hít vào một mảng. Đúng vậy, Cảnh Thiên lại vừa nghĩ gì nói nấy, chỉ là thấy tay Công Tôn không ngừng run run, quay đầu lại vừa định khuyên hắn đừng sợ, chỉ thấy hắn đưa tay kia che miệng, nhẫn cười đến nội thương…
Bạch y nhân kia khóe miệng hơi run rẩy một chút, vẫn tiếp tục cười nói: “Tại hạ Tề Nhạc.”
Cảnh Thiên nhìn chằm chằm người nọ, đây chính là Tề Nhạc sao? Ngày đó có người tới đưa thiếp tử cho Bạch Ngọc Đường, nói cái gì muốn cùng hắn luận võ, Tiểu Bạch nhìn thoáng qua thiếp tử rồi thuận tay quăng đi, đại khái đã muốn quên, bất quá Cảnh Thiên đối với cái tên này có điểm ấn tượng…
Chỉ cần suy nghĩ một chút, đã có thể hiểu rõ mọi vấn đề, Tề Nhạc cũng không cần phải lên tiếng, ý tại ngôn ngoại, mặc dù là tìm đến hắn, nhưng mục đích vẫn chính là Bạch Ngọc Đường. Chỉ là, Triển Cảnh Thiên tự nghĩ hắn chỉ mới đến Tống triều không bao lâu, lại không có chỗ nào hơn người, vì cái gì, có người chủ động đến tìm hắn? Nhớ tới sự tình hai ngày trước ở Hội Tiên lâu, trước mắt Cảnh Thiên giống như lại thấy được Bạch Ngọc Đường một thân sát khí, vết thương ở đầu vai liền cũng ẩn ẩn đau, bất giác đã cảm thấy không thoải mái.
Thu liễm tiếu dung, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: “Tề Nhạc thiêu trư (Ui, ta sặc… ặc… ặc…)… Vừa nghe là biết món ngon nổi tiếng. Khó trách còn đặt tên bang phái là cái gì Thủy Ngư phái.”
Bọn người thanh y bốn phía sắc mặt xanh mét, Tề Nhạc kia lần nữa sửng sốt, một lát sau, lại cười to ha hả, liên tục nói “Thú vị, thật là thú vị.” Cười xong, bước đến gần hơn, tinh tế đánh giá Cảnh Thiên.
Công Tôn ở bên vội vàng đem Cảnh Thiên kéo tới phía sau, còn mình thì chắn ở phía trước (bản tính làm mẹ thiệt là mạnh mẽ a), đối diện Tề Nhạc nói: “Hiện giờ đêm đã khuya , chúng ta còn phải trở về Khai Phong, Tề bang chủ có chuyện gì, chờ trở về Khai Phong hãy nói tiếp.” Nói xong, kéo Cảnh Thiên bước đi.
Tề Nhạc cũng không cản trở, để mặc Công Tôn bước qua, Công Tôn vừa đi qua xong, Tề Nhạc nhẹ nhàng vung tay, mấy tên thanh y liền bước tới giữa hai người, đem Công Tôn thả qua đi, còn Cảnh Thiên thì giữ lại tại chỗ.
Công Tôn khẩn trương “Thiên Thiên…” Bất đắc dĩ mấy tên thanh y kia không để hắn đi qua.
Tề Nhạc đối với Công Tôn nói: “Công Tôn tiên sinh tự mình trở về Khai Phong đi, ta cùng Cảnh Thiên hiền đệ mới gặp nhưng đã thật hợp ý, muốn lưu hắn lại bên người mấy ngày.” Nói xong lại nhìn thoáng qua Cảnh Thiên đang trầm mặc không nói gì. Cảnh Thiên cũng đang lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm lãnh đạm nói: “Ai là hiền đệ của ngươi, lão tử là con một, hơn nữa ai muốn cùng thiêu trư xưng huynh gọi đệ!”
“Ha hả…” Tề Nhạc cười đến bất thống bất dương (vô thưởng vô phạt), đưa tay kéo cổ tay Cảnh Thiên, Cảnh Thiên giãy giụa, Tề Nhạc lại gia tăng thêm lực, Cảnh Thiên liền đau đến toàn thân như bị kim châm, nhưng vẫn cắn răng không phát ra tiếng nào, chỉ là sắc mặt đã trắng bệch.
Công Tôn nhìn qua là biết, gấp gáp đến độ kêu to: “Họ Tề kia, ngươi đừng động hắn! Trên vai hắn có thương tích!”
Tề Nhạc cuối cùng buông tay, lôi Cảnh Thiên nói: “Đi.”
Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đối Công Tôn nói: “Công Tôn ngươi đi về trước…” Hắn còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng lại bị Tề Nhạc ôm lấy, theo hắn biến vào trong xe ngựa.
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Công Tôn rốt cục đành hậm hực dậm chân, xoay người hướng thành Khai Phong chạy đi.
CHƯƠNG 9 : xảo ngộ giúp đỡ
Đường phố thành Khai Phong vào ban đêm phi thường náo nhiệt, hai bên ngã tư đường, các cửa hàng đều giăng đèn kết hoa, trên đường người đi lại tấp nập, mọi người ăn mặc không đỏ thì xanh, trông vạn phần vui vẻ…
Ngươi hỏi tại sao hôm nay không phải lễ tết gì, mà mọi người trên mặt lại đầy vui sướng? Rất đơn giản, bởi vì những người này đều phải xem sắc mặt của ai đó, tâm tình đang cực độ thư sướng. Mà họ nhìn xem ai —— ngươi có nhìn thấy trong đám đông kia có một nam tử vận hoa phục, vẻ mặt hiển quý không ?
Đúng vậy, đó chính là Cửu vương gia Triệu Phổ mà mấy ngày trước chúng ta đã có dịp nói đến. Trải qua mấy ngày bế quan tu luyện tại gia, Triệu Phổ rút kinh nghiệm xương máu, rốt cục quyết định lần thứ hai quật khởi.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn xuất quan, hắn đã cố ý thỉnh thầy phong thủy xem giúp ngày giờ cùng phương hướng để xuất quan, còn đặc biệt trai giới mộc dục, hy vọng đảo qua mấy ngày, vận khí lúc trước suy tàn, trọng chỉnh hùng phong, tái thứ thụ lập, lập lại hình tượng một trong thập đại kiệt xuất thanh niên của Phủ Khai Phong, độc thân quý tộc, thần tượng của các thiếu nữ. (Phong: mơ đi anh ơi =)))
Cho nên, Triệu Phổ đã gọi bằng hữu tốt nhất của mình Hạ Nhất Hàng đến tiếp hắn, hai người mạn bộ (bước chậm) trên đường phố Khai Phong. Hạ Nhất Hàng nhìn Triệu Phổ cười đến vẻ mặt quỷ dị, trong lòng thầm sợ hãi: “Nguyên soái, ngươi đừng cười nữa, kẻo lại lôi kéo một đám lang tới.” (Nhĩ Nhã: Nguyên lai Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ đều là người trong quân ngũ, Hạ Nhất Hàng là Hành quân giáo úy của hắn, cho nên theo thói quen gọi hắn Nguyên soái.)
“Hắc hắc…” Triệu Phổ không để vào tai lời của hắn, vươn một ngón tay chỉnh lại xiêm áo nói: “Không phải vậy! Tiểu Hạ ngươi không rõ! Hôm nay ta có đào hoa đại vận a!”
“Đào hoa đại vận? Ngươi xác định không phải cúc hoa ?” (Thanh: Hố hố bạn Hạ này ám chỉ gì đây. Phong: còn gì nữa, ám chỉ ấy ấy đấy, hơ hơ) Hạ Nhất Hàng đi bên cạnh xấu xa trêu chọc.
“Phi phi phi !!!” Triệu Phổ lập tức nhổ nước miếng, nói, “Tiểu tử ngươi đừng nguyền rủa ta!! Ta hôm nay xuất môn, đã nhờ Hoàng Bán Tiên giúp ta xem trước vận thế, hắn nói ta đêm nay cát tinh cao chiếu, giờ Hợi canh ba đêm nay sẽ gặp được giai nhân cùng tiến đến yêu thương nhung nhớ! Ha hả… Ta nhất định phải ôm lấy mỹ nhân đem về, rửa sạch toàn bộ sỉ nhục trước kia! Từ nay về sau, ta muốn hưu dưỡng sinh tức (nghỉ ngơi dưỡng sức), toàn tâm toàn ý ở bên mỹ nhân của ta…”
Triệu Phổ càng nói càng thái quá, nước miếng văng tùm lum, Hạ Nhất Hàng ở trong lòng nói nhỏ —— “Chỉ mong được như vậy.” (Phong: mất hình tượng quá, khúc này bà Thanh có chém không đấy?)
Hai người đi tới tim đường, vừa đúng lúc giờ Hợi canh ba, Hạ Nhất Hàng có chút khó xử: kế tiếp nên đến tửu lâu hay là đi xem hát… Chợt nghe Triệu Phổ gọi hắn: “Tiểu Hạ a, ngươi xem mắt của ta thế nào mà lại giật liên hồi vậy?”
“Mắt trái giật có tài, mắt phải giật có tai, ngươi giật mắt trái hay mắt phải?” Hạ Nhất Hàng hướng Triệu Phổ xem… ? … Từ đằng xa ở bên kia có người chạy tới a, hảo quen mắt…
“Mắt phải a…” Triệu Phổ trả lời, phát hiện ánh mắt Hạ Nhất Hàng khác thường, cũng quay đầu lại nhìn.”Oa! Dáng người hảo hảo a…”
Lúc này trời tối đen, người ở đằng xa lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía hai người chạy thẳng tới, từ xa nhìn lại, trong màn đêm lại có thêm ánh đèn nhiều màu phụ trợ, chỉ có thể thấy được người nọ dáng người thon gầy, nhất thân trường sam sa chất khinh bạc, tà áo theo gió đung đưa, mà người nọ tựa hồ đã chạy đến cực mệt mỏi, một tay đang giữ trước ngực, mái tóc đen tuyền thật dài tung bay trong gió… Thật là động lòng người a!
Triệu Phổ cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền vươn tay ra đón thân người đang bổ nhào tới, chính là khi vừa ôm lấy người kia, lại nghe thấy thanh âm cực kỳ quen thuộc, thở hổn hển, mắng to: “Tránh ra! Chó ngoan không cản đường!”
… ? …
Hạ Nhất Hàng nhìn tình cảnh trước mắt, mặt biến sắc, không còn chút máu, trong lòng vì Hoàng Bán Tiên nổi tiếng xa gần kia mặc niệm thật lâu, đêm nay sau khi trở về, Triệu Phổ khẳng định sẽ giết cả nhà hắn. (Để anh Phổ đụng tới Tiểu Hoàng thì anh Tư Đồ Ngận Suất vất đi đâu)
Nhìn người trong lòng mình, Triệu Phổ không khỏi toàn thân toát mồ hồi (biết sợ rồi hen), hắn thật chỉ muốn ngửa đầu mà hét to “Thiên a, sao ngươi chẳng biết phân biệt tốt xấu gì thế này! Địa a, ngươi sai khám hiền ngu uổng là địa!”
Người trong lòng hắn không phải là ai khác, chính là Công Tôn Sách a…
Mà Công Tôn ngẩng đầu lên, đang muốn mắng cái tên chán sống dám chặn đường một trận cho hả giận, liền nhìn thấy người trước mặt mình rõ ràng chính là Triệu Phổ, mà lúc này Triệu Phổ lại đang gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn… Trong phút chốc, thù cũ hận mới cùng nhau dâng trào, Công Tôn vùng thoát ra, lùi lại sau mấy bước, chỉ tay thẳng vào mũi Triệu Phổ mắng to: “Lại là ngươi, tên lưu manh này !”
Đám đông ở ngã tư đường trong nháy mắt im lặng không một tiếng động. Tất cả mọi người đầu chú tâm nhìn chuyện đang xảy ra, một bên là Công Tôn y phục không chỉnh tề, đỏ mặt (Nhĩ Nhã: đó là bởi vì đã chạy một quãng đường dài…), thẹn quá thành giận, nhỏ gầy yếu đuối. Bên kia là Triệu Phổ đang ngây người, thân hình cao lớn, y phục gấm vóc lụa là.
Sau một thoáng trầm mặc, đám đông liền công khai biểu lộ sự phẫn nộ cùng lên án:
“Ai nha, thói đời ngày sau nha…”
“Tác nghiệt nha, hiện tại nam nhân đều đùa giỡn nam nhân…”
“Đây không phải là Cửu vương gia sao?”
“Nha, nguyên lai lời đồn đãi hắn thích Công Tôn tiên sinh là thật a…”
Hạ Nhất Hàng vỗ vỗ vai Triệu Phổ đang biến sắc nói: “Nguyên soái a… Chi bằng chúng ta hãy trở về biên quan đi… Trung nguyên thật không thích hợp với ngươi…”
… Triệu Phổ hít sâu, cố gắng hít sâu… Hiện giờ đã không còn mặt mũi, trốn đi còn có tác dụng sao!!
“Đi…” Hung hăng trừng mắt liếc Công Tôn một cái, rồi xoay người tiếp chiêu bỏ của chạy lấy người của Hạ Nhất Hàng, “Trở về, trước tiên phải làm thịt tên họ Hoàng kia!”
Quả đúng như vậy.
“Chờ một chút!”
Vừa mới xoay người, tay liền bị Công Tôn bắt được.
Triệu Phổ cả kinh, quay đầu, trong lòng thầm than “Tay hắn thật nhỏ nga…” (Nhĩ Nhã: Cửu Cửu, ngươi hết thuốc chữa… ><. Thanh: Sắc lang đến cuối cùng vẫn là sắc lang ^ ^. Phong: thế mới có chuyện để chúng ta 8 chứ)
“Nguyên soái, liệu có phải hắn muốn bắt ngươi chịu trách nhiệm a ?” Hạ Nhất Hàng đứng phía sau Triệu Phổ, nhỏ giọng hỏi.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, miệng nuốt nước miếng: “Không… Không thể nào…”
Lại nghe Công Tôn nói: “Hai ngươi có phải công phu rất tốt?”
… ? …
Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng liếc mắt nhìn nhau, một người là Đại nguyên soái, Thống soái của trăm vạn binh mã, một người là Thống lĩnh cấm vệ quân kiêm Võ Trạng nguyên…
“Cũng có thể… Cho là vậy…”
“Giúp ta đi chặn một chiếc xe ngựa ở phía trước, Thiên Thiên bị người của Thủy Ngư Phái bắt đi rồi .” (Nhĩ Nhã: *_* Công Tôn… Là “Thủy Nguyệt” không phải “Thủy Ngư” a… Thanh: Bệnh của bé Thiên có sức lây lan thật mạnh -_- Phong: nói trắng ra là các em thụ có bệnh như nhau ;)). Thanh: Bà nói chí phải.)
“Thủy Ngư phái? ? ! !” Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng nghe xong kinh hãi.
Triệu Phổ khó hiểu nhìn Hạ Nhất Hàng: “Là chuyện gì đây?”
Hạ Nhất Hàng trán nổi hắc tuyến: “Chưa… Chưa từng nghe qua, chẳng lẽ gần đây, đầu bếp cũng học đòi ra giang hồ gây náo loạn sao ?”
Công Tôn cũng không để ý tới hai người bọn họ, vội vã nói “Các ngươi mau đuổi theo đi, ngăn được lúc nào thì hay lúc ấy, ta còn phải đi tìm Bạch Ngọc Đường, van cầu các ngươi.”
Triệu Phổ nguyên bản còn đang do dự, nhưng không biết vì cái gì, nghe thấy một câu “Van cầu ngươi” của Công Tôn xong, đã cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng. (Nhĩ Nhã: Người ta nói rất chính xác nha “Các ngươi” không phải “Ngươi”. Thanh: Thêm một bạn bị lãng tai, bệnh này lây lan nhanh kinh. Nha, cũng may là khí huyết bừng bừng, ta còn tưởng là tinh trùng thượng não chứ. Phong: ây da, seo lại nói thế, người ta chính nghĩa đầy mình a)
Thân thủ vội kéo lại Công Tôn đang chuẩn bị tiếp tục chạy đi, nói: “Đừng vội.”
“Thanh Ảnh!” Hắn khẽ gọi một tiếng, chỉ thấy không biết từ phương hướng nào tới, xuất hiện một thanh y nhân, bịt mặt, quỳ gối phía sau hắn, Triệu Phổ giống như đã biển đổi thành một con người hoàn toàn khác, nghiêm túc mà bình tĩnh: “Ngươi đến Bạch phủ thông tri Bạch Ngọc Đường.”
“Thị! (Tuân lệnh, vâng, dạ)” Vang lên một tiếng đáp trả, nháy mắt đã không thấy người nọ đâu nữa.
“Những người khác tỏa đi các hướng truy tìm! Nhìn thấy mục tiêu lập tức cho ta biết!”
“Thị! ” Từ bốn phương tám hướng đồng thời có thanh âm đáp lời truyền đến, sau đó Công Tôn chỉ thấy rất nhiều bóng đen từ các hướng chợt lóe, rồi liền biến mất.
Triệu Phổ nhẹ giọng an ủi Công Tôn nói: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, rất nhanh liền sẽ tìm được, chúng ta cùng nhau theo hướng ngươi vừa tới đi tìm.
“Ân” .
Hạ Nhất Hàng nhìn theo bóng dáng hai người vội vội vàng vàng bỏ đi… Hắn hình như đã hoàn toàn bị lãng quên.
Bên cạnh đột nhiên lại hạ xuống một thân ảnh giả sắc đoản trang (y phục gọn gàng màu đỏ thẫm), là một nam tử che mặt.
Hạ Nhất Hàng liếc mắt nhìn hắn: “Giả Ảnh, sao ngươi không đi?”
Nam tử kia không nhanh không chậm nói: “Đã đủ nhân thủ, ta muốn ở đây xem trò vui.” (Nha, chủ nào tớ nấy)
Hạ Nhất Hàng quan sát người bên cạnh, trên mặt mang mặt nạ bảo hộ chỉ lộ ra ánh mắt đầy hứng thú dạt dào, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”
Giả y nhân kia trầm ngâm một hồi nói: “Hoàng Bán Tiên kia không giết được.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Ta cũng cảm thấy như vậy. Đúng rồi, ngươi có từng nghe qua Thủy Ngư phái gì đó không?”
“Ai quản hắn là Thủy Ngư phái, cho dù là Sa Ngư phái (Cá mập phái ^ ^) thì đêm nay nhất định sẽ bị diệt.” Giả Ảnh nhún nhún vai.
“Nói vậy là thế nào?”
Biết được Hạ Nhất Hàng vẫn chưa thể hiểu ra, Giả Ảnh vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Bởi vì hắn đã trêu chọc vào hai người không nên trêu chọc.” Nói xong liền biến mất không dấu vết.
Chỉ còn lại một mình Hạ Nhất Hàng đứng đó, suy nghĩ a suy nghĩ: “Hai người? Nguyên soái là không thể trêu chọc thì đúng rồi, vậy còn người kia là ai…”
CHƯƠNG 10 : hoành sinh chi tiết
Màu đen, tổng có thể tạo cho người ta một cảm giác thương cảm không thể nói thành lời. Cảnh Thiên sinh sống ở thành thị gần hai mươi năm, đêm tối trong ấn tượng của hắn luôn có hình ảnh của hàng vạn ngọn đèn, hàng triệu ngôi sao… Mỗi lần ngước mắt ngắm nhìn những ánh đèn đó, hắn đều suy nghĩ rất nhiều, tỷ như một gia đình cùng nhau quay quần bên bàn ăn, tỷ như cả nhà cùng xem một trận bóng đá đầy kịch liệt, hào hứng, tóm lại mỗi hình ảnh đều thật ấm áp.
Hắn chưa bao giờ biết đêm tối cũng có thể như vậy, không một chút ấm áp, xuyên qua xa liêm (màn xe) xe ngựa cũng chỉ nhìn thấy một mảng hắc ám mà thôi, ngay cả ánh trăng cơ hồ đều không nhìn thấy được.
Cảnh Thiên vẫn duy trì sự trầm mặc, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào màn đêm ở bên ngoài, tựa hồ như muốn xuyên thấu qua màn đêm dày đặc kia, tìm kiếm một chút ánh đèn của cả ngàn năm sau.
Tề Nhạc ngồi ở bên cạnh, vẫn đang đánh giá người mà hắn vừa cướp về, mới đầu còn nghĩ rằng theo tính cách của hắn, bị lôi lên xe rồi nhất định sẽ đại sảo đại nháo (la lối, náo loạn), thế nhưng Cảnh Thiên chỉ thần kỳ im lặng. Mà người này vốn dĩ luôn linh động, giờ đây hội an tĩnh đến nhường này, thoạt nhìn có điểm thật đáng thương, giống như một con mèo nhỏ bị đi lạc.
Bất tri bất giác, Tề Nhạc vươn tay ra, đụng vào phần cổ tay lộ ra khỏi tay áo của Cảnh Thiên, trên da còn lưu vài đường dấu tay thật sâu, kiệt tác do hắn lưu lại.
Nhưng không ngờ vừa chạm vào hắn, trong nháy mắt đã bị người nọ hung hăng hất tay ra.
Người kia nguyên bản vẫn đang an tĩnh đến mức có chút đáng thương giờ đây lại hết sức cảnh giác cùng căng thẳng, đôi mắt mở to, hung tợn trừng trừng nhìn hắn, làm cho Tề Nhạc phải cười thành tiếng, người này, thật giống một con miêu. (He he, em xù lông rùi nha)
“Ngươi như thế nào nãy giờ không nói gì?” Tề Nhạc đùa nghịch tượng nha cốt chiết phiến (quạt làm bằng ngà voi, sao mà nó dài thía) trên tay, mỉm cười hỏi.
“Ta và ngươi không có gì để nói.” Cảnh Thiên miễn cưỡng trả lời, sau đó khôi phục lại tư thế ngồi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
“A…” Tề Nhạc không dễ dàng để hắn thỏa nguyện, hắn tiến đến sát bên người Cảnh Thiên, ngồi xuống nói, “Hình như ngươi thực chán ghét ta.”
Cảnh Thiên gần như không còn kiên nhẫn, nhỏ giọng nói thầm “Vô nghĩa!”
“Ta sẽ không thương tổn ngươi, chỉ là muốn mang ngươi đến chỗ ta vài ngày. Chờ Bạch Ngọc Đường tới đón ngươi, ta sẽ trả ngươi lại cho hắn.”
“Hừ…” Cảnh Thiên tiếp tục thu người vào cạnh xe, nhỏ giọng nói thầm, “Bắt cóc, giam cầm phi pháp, tụ tập ẩu đả, nhiễu loạn trật tự xã hội, phá hủy tài sản công cộng, nguy hại nhân loại phát triển! Ngươi đó, hành vi phạm tội cùng tội lỗi chồng chất, chuẩn bị chờ ngồi tù đi…”
“Ngươi thì thầm nói gì đó??” Tề Nhạc càng tiến sát thêm.
Cảnh Thiên hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nhìn hắn, đột nhiên phát hiện kỳ thật Tề Nhạc thực trẻ tuổi, so với mình không lớn hơn bao nhiêu: “Ngươi vì cái gì nhất định phải cùng Bạch Ngọc Đường luận võ?”
“Ân…” Tề Nhạc suy nghĩ một chút nói: “Bởi vì ta muốn biết bản thân đạt đến trình độ nào.”
Cảnh Thiên nhìn hắn một hồi: “Chỉ có như vậy?”
“Ta còn muốn lãnh giáo một chút cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất đao mà thiên hạ vẫn truyền tụng.”
Cảnh Thiên bất đắc dĩ nhìn hắn, ngữ giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi có rất nhiều phương pháp để có thể bắt hắn giao chiến a!! Ngươi có thể đến trước cửa nhà hắn chửi đổng lên! Có thể đi sách (đại tiện, tiểu tiện) trong phòng hắn, còn có, chỉ cần ngươi trước mặt hắn mà gọi hắn một tiếng mỹ nhân, cam đoan hắn hội chủ động nói phải làm thịt ngươi, vậy là có thể cùng hắn đánh đến thoái khoái rồi! Cần gì phải dùng thủ đoạn bắt cóc phức tạp này a?”
Tề Nhạc nhíu mày nói: “Làm như vậy chẳng có chút phẩm vị gì…”
Cảnh Thiên thống tâm tật thủ (vô cùng đau đớn) nghĩ “Người này, trong việc giáo dục có vấn đề…”
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, chợt nghe thanh y nhân bên ngoài nói: “Thiếu chủ, có người chặn đường.”
“… ? …” Tề Nhạc cùng Cảnh Thiên đều sửng sốt, nâng xa liêm, vừa nhìn thấy người đứng ở phía trước, liền càng sửng sốt, là Diêu Nhạc Chính?
“Diêu lão bản?” Cảnh Thiên thần tình kinh ngạc, muốn chạy tới, lại bị Tề Nhạc một phen kéo lấy, trái ngược với vẻ ôn hòa khi nãy, mạnh mẽ đem Cảnh Thiên ném trở về trong xe, sau đó phi thân xuống xe.
“Ngươi có chuyện gì?” Tề Nhạc chỉnh trang lại y phục trông có vẻ hỗn độn của mình.
Diêu Nhạc Chính cười nói: “Nga, trong xe của ngươi có vị tiểu huynh đệ, là bằng hữu của ta, ta muốn ngươi để hắn lại.”
Tề Nhạc nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Triển Cảnh Thiên ngồi ở trong xe, đầu chui ra khỏi xa liêm quan sát tình huống bên ngoài: “Cảnh Thiên, ngươi có muốn cùng đi với hắn không?”
Cảnh Thiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Quên đi.”
Diêu Nhạc Chính nhíu mày, khôi phục dáng vẻ tươi cười nói: “Cảnh Thiên thực hay nói đùa, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo hắn sao? Ngũ gia hội lo lắng.”
Triển Cảnh Thiên gật đầu: “Ta biết.”
“Vậy ngươi theo ta trở về đi.” Diêu Nhạc Chính nhẹ nhàng thở ra.
“Không cần.” Cảnh Thiên vẫn lắc đầu.
“…” Diêu Nhạc Chính liếc mắt nhìn Cảnh Thiên một cái “Có thể cho ta biết lý do không?”
“Ân, ta cũng muốn biết.” Tề Nhạc cũng hơi tò mò nhìn chằm chằm Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên bất đắc dĩ thở dài nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
“Là như thế nào?” Hai người đang giằng co bỗng nhiên phi thường ăn ý.
“Nếu Diêu lão bản là hảo ý cứu ta, ta cự tuyệt ngươi đơn giản chỉ là phụ hảo ý của ngươi, nhưng nếu ngươi có ý tưởng khác, thì lại là chuyện khác a.” Cảnh Thiên đơn giản ngồi xếp bằng, lấy tay nâng cằm nhàn nhã nói: “Nếu ta đi theo Tề Nhạc, như vậy Bạch Ngọc Đường còn biết đi nơi nào cứu ta, hơn nữa hắn cũng biết đối thủ là ai. Nếu ta theo ngươi đi rồi, ngươi mà đem ta dấu đi, như vậy Bạch Ngọc Đường sẽ không biết đi đâu cứu ta, cũng không biết sẽ cần đối phó với ai .”
…
Hai người đứng cách đó không xa, đồng thời trầm mặc, một lát sau, Tề Nhạc đột nhiên cười hỏi Diêu Nhạc Chính: “Bạch Ngọc Đường thực may mắn có phải không?”
Diêu Nhạc Chính nhìn Triển Cảnh Thiên gật đầu nói: “Đích xác.”
“Vậy ngươi bây giờ còn muốn cứu hắn hay không?” Tề Nhạc mỉm cười hỏi, “Không cứu thì ta liền dẫn hắn đi.”
“Nói không chừng có thể giúp ngươi kéo dài một ít thời gian nga. Muốn ta cùng hắn thử mấy chiêu không?” Diêu Nhạc Chính vẫn chỉ cười: “Với khinh công của Ngũ gia, không tới nửa canh giờ sẽ có thể theo kịp.”
Cảnh Thiên cúi đầu, dời tầm mắt đi nơi khác, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Diêu Nhạc Chính trầm ngâm sau một lúc lâu, thở dài, nói: “Vô luận ta là địch hay là bạn, ngươi cũng không muốn nợ ta nửa phần nhân tình, như vậy, cũng sẽ không sẽ tạo thành gánh nặng cho Bạch Ngọc Đường, đúng không?”
Cảnh Thiên không nói, Tề Nhạc xem chừng không còn nhẫn nại, vừa muốn nói gì, đột nhiên liền hướng đến một bụi cây, Diêu Nhạc Chính cũng đồng thời phản ứng.
Tề Nhạc vung tay, quăng tượng nha cốt chiết phiến, bạch quang nhoáng lên, từ trong bụi cây truyền đến tiếng kêu đau đớn, tiếp theo, chỉ thấy bóng đen chợt lóe, “Xuy” một tiếng, một viên pháo báo hiệu lam sắc được phóng thẳng lên không.
“Đây là tín hiệu liên lạc của triều đình?” Tề Nhạc nhíu mày.
“Hừ, xem ra sắp có người chặn đường rồi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm a…” Chưa nói xong, chỉ thấy thân hình Diêu Nhạc Chính nhoáng lên một cái, nháy mắt đã ở trước mặt Cảnh Thiên, thân thủ vươn tới. Cảnh Thiên kinh hãi thối lui, nhưng cánh tay kia còn chưa đụng tới vạt áo của hắn, đã bị Tề Nhạc tiến vào giữa huy chưởng chắn lại. Diêu Nhạc Chính vươn tay kia, Tề Nhạc lại ngăn… Hai người cứ như vậy vây quanh xe ngựa cùng Cảnh Thiên, chiêu nọ tiếp chiêu kia.
Cảnh Thiên chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù, trước mắt quang ảnh loạn thiểm (ẩn hiện), cũng không thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đang lúc bối rối, bốn phía đột nhiên xôn xao hẳn lên, kèm theo thanh âm “Sưu sưu”, chỉ thấy hơn mười bóng đen phi thân đáp xuống cách chỗ bọn họ không xa, đồng thời bao vây xe ngựa. Sau đó, mấy viên pháo sáng lại được phóng lên không trung, đem bầu trời tối đen bỗng chốc thắp sáng như ban ngày, Cảnh Thiên bị cường quang làm chói cả mắt.
Đang lúc hỗn loạn, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng kinh hô của Công Tôn: “Thiên Thiên…”
CHƯƠNG 11 : ngoài ý muốn
Diễm hỏa (pháo sáng) chiếu sáng chói mắt, đợi sau khi ánh sáng tắt đi, bốn bề lại tối sầm như trước. Ảnh vệ cùng đệ tử Thủy Nguyệt phái đều nổi lửa đốt đuốc. Trong ánh sáng mờ nhạt, Tề Nhạc cùng Diêu Nhạc Chính vẫn đang thân hình giao thác, đả đắc bất khả giao (dịch trần trụi là oánh túi bụi) di chuyển vây quanh lấy mã xa.
Cảnh Thiên bị hai người vây lấy, chỉ cảm giác hai bên lỗ tai đầy tiếng gió, y tụ (tay áo) tung bay tứ phía, cũng không biết nên ứng phó thế nào, chỉ biết đứng yên bất động.
Công Tôn nhìn thấy tình cảnh như vậy, gấp đến độ tim như muốn nhảy cả ra ngoài: “Bọn họ giao đấu, liệu có thương tổn đến Thiên Thiên không?” (Bạn Công Tôn đúng là từ mẫu)
Triệu Phổ lắc đầu nói: “Cả hai đều là cao thủ, hẳn là sẽ không.”
“Đã đánh nhau rồi a?” Hạ Nhất Hàng đuổi tới nơi đáp xuống bên cạnh bọn họ, “A? Đó chẳng phải là Diêu lão bản của Vãn Phong Lâu sao? Hắn biết võ công sao?”
Triệu Phổ cau mày: “Chiêu thức của hắn thực tà, không giống với các môn phái ở Trung Nguyên…”
“Cứu người quan trọng hơn!” Công Tôn ở bên cạnh thúc giục.
Lúc Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng chuẩn bị động thủ, biến cố đột nhiên phát sinh.
Diêu Nhạc Chính bỗng nhiên thu chiêu, đối diện Tề Nhạc nói: “Viện binh xem ra thật khó đối phó, lần này ta từ bỏ, người kia tặng cho ngươi vậy…” Nói xong, hắn xuất hư chiêu, phi thân thoát khỏi vòng vây. Tề Nhạc đang lúc ngẩn người, nhìn thấy Diêu Nhạc Chính từ trên không trung vung tay lên, vài đạo lam quang xuyên không bay tới.
Tề Nhạc thầm kêu một tiếng “Nguy”, vội vàng nghiêng đầu tránh đi, vừa kịp nghe tiếng mấy đạo cương châm lam sắc cắm vào mặt đất.
Chỉ bấy nhiêu cũng đã vừa vặn tạo cho Diêu Nhạc Chính cơ hội cần thiết, hắn từ trên không trung, xoay chuyển, một tay vươn tới túm lấy vạt áo trước ngực Cảnh Thiên, nhoáng một cái… Cảnh Thiên còn chưa kịp kêu tiếng nào, đã bị hắn mang theo bay ra ngoài tới mấy trượng.
Diêu Nhạc Chính vừa động, trước mắt liền xuất hiện mấy đạo bóng đen, hắn vừa chạm chân xuống đất liền lập tức phi thân bay lên, Cảnh Thiên chỉ cảm thấy chính mình lập tức liền bay lên trời, thầm nghĩ: “Kỹ năng đặc biệt a! Cái này tuyệt đối là kỹ năng đặc biệt a…”
Còn chưa kịp cảm thán xong, bỗng trước mắt có bóng trắng nhấp nhoáng, Tề Nhạc đã đuổi kịp đến nơi. Diêu Nhạc Chính lại khoát tay chặn hắn lại, mấy đạo lam quang bắn ra, Tề Nhạc bất đắc dĩ đành phải lần nữa tránh đi, mà Diêu Nhạc Chính cũng thừa cơ mang theo Cảnh Thiên đáp xuống trước mặt mọi người.
Hàn quang chợt lóe, một dải lam sắc yêu dị lấp loáng, trên cổ Cảnh Thiên đã kề sẵn một thanh chủy thủ, nhóm ảnh vệ đang muốn tiến đến, đã thấy Triệu Phổ khoát tay, mọi người lập tức thối lui.
Cứ như vậy, Cảnh Thiên bị Diêu Nhạc Chính kiềm giữ đứng ở một bên, đám người thuộc hai phái khác nhau tách riêng, đứng ở phía đối diện, một bên là Tề Nhạc cùng nhóm đệ tử Thủy Nguyệt phái, bên kia là nhân thủ của Triệu Phổ, ba bên tạo thành thế chân vạc giằng co.
“Diêu lão bản, đây là ý gì?” Triệu Phổ sau khi đánh giá một chút tình thế trước mắt, không nhanh không chậm đặt câu hỏi.
Diêu Nhạc Chính ảm đạm cười: “Nguyên lai là Cửu vương gia, khó trách lại có thể nhanh chóng tìm được đến đây.” (ây da, đoạn này ta chém ý) Sau đó liếc mắt nhìn Công Tôn một cái “Công Tôn tiên sinh cũng thật bản lãnh, tìm được người này giúp đỡ, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người a. Có phải vậy không, Tề bang chủ?”
Tề Nhạc lãnh nhãn nhìn hắn: “Nguyên lai ngươi từ đầu đã nấp sẵn ở gần đây, chính là chờ cơ hội này?”
Diêu Nhạc Chính gật đầu, “Đúng vậy, hết thảy so với kế hoạch của ta đều không sai biệt lắm, chỉ tiếc thiên toán vạn toán, lại tính không đến lòng người a.” Nói xong lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Cảnh Thiên một cái.
Cảnh Thiên cúi đầu không nói, hắn cũng không phải sợ hãi, mà là có điểm nghi hoặc… Từ lúc bắt đầu, hắn đã cảm thấy Diêu Nhạc Chính này so với trước có điểm bất đồng, nhưng lại nói không ra có chỗ nào không giống. Hơn nữa, cùng hắn kề cận, Cảnh Thiên ngửi được trên người hắn có một loại hương vị đặc biệt, tựa hồ là đã từng ngửi qua ở nơi nào, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra…
“Diêu Nhạc Chính, ngươi muốn thế nào?” Hạ Nhất Hàng chính là chướng mắt khẩu khí âm dương quái khí của hắn mà sẵn giọng lên tiếng.
“Muốn như thế nào? Ta muốn đưa hắn đi a.” Diêu Nhạc Chính tạm dừng một chút, lại lắc đầu nói: “Bất quá hiện giờ thật có chút khó khăn.”
“Biết vậy cũng nên thả người.” Hạ Nhất Hàng không kiên nhẫn quát lớn.
“Đêm nay ta đã mất nhiều công sức, cứ đơn giản như vậy mà thả người, chẳng phải là làm khó ta sao?” Diêu Nhạc Chính vòng vo đảo chuyển nhãn châu, đối Triệu Phổ nói: “Thật khó mới gặp được Vương gia ở đây, chi bằng chúng ta dùng những thứ khác để trao đổi đi.”
“Nga…” Triệu Phổ tựa hồ cũng có chút hưng trí, “Vậy ngươi nói, bổn vương phải dùng cái gì để trao đổi?”
“Tại hạ nghe được, năm đó Vương gia đại binh đả trượng (dẫn binh đánh giặc), ở quan ngoại từng phát hiện được mộ của Hung Nô vương đúng không.”
Triệu Phổ như có điều suy nghĩ nhưng vẫn gật đầu: “Ân, quả là có việc này, đó đã là chuyện của bốn năm trước.”
“Rất đơn giản.” Diêu Nhạc Chính có chút vội vàng, “Chi bằng Vương gia nói cho ta biết, phương vị cụ thể của mộ táng kia ở đâu, thế nào?”
…
Trầm mặc một lát sau, ánh mắt Triệu Phổ liền trở nên thâm thúy, nguyên bản đôi mắt vốn dĩ mang màu nâu đậm, giờ đây tựa hồ như nhạt đi chút ít, dần trở nên như màu xám tro. Hạ Nhất Hàng đứng bên cạnh hắn bất giác cảm thấy thật khẩn trương, mà mấy người ảnh vệ, thân thể hết thẩy cũng đều trở nên căng thẳng, bọn họ biết, đây là biểu hiện khi Triệu Phổ động sát khí, Nguyên soái của bọn họ chỉ có khi tại lưỡng quân trận tiền, sát đắc hứng khởi, đồng tử mới có thể mang màu sắc như lúc này.
“Ha hả… Ngươi thực sự là ai?” Nháy mắt ngữ điệu liền trở nên lãnh đạm, làm cho Công Tôn ở bên cạnh cũng phải cả kinh.
Cảnh Thiên cảm giác được người đang đứng phía sau chế trụ mình, bàn tay cũng trở bên lạnh lẽo, tựa hồ cũng thực khẩn trương, “Ta là người như thế nào không trọng yếu, Vương gia đã nói đáp ứng nhưng rốt cuộc vẫn là không đáp ứng.”
Triệu Phổ cười lạnh: “Ngươi chỉ là một tên nô tài mà thôi, dựa vào cái gì mà cùng ta nói điều kiện?”
“Ngươi?” Diêu Nhạc Chính sửng sốt.
“Chủ tử của ngươi chính là người lệnh cho ngươi đến bắt người, hẳn là không nghĩ tới ngươi hội ngu ngốc đến nỗi cùng ta nói nhiều lời như thế!” Triệu Phổ nói xong, quay đầu nhìn Công Tôn đang ở bên người, nói: “Tiên sinh thật đúng là phúc tinh của ta a, nếu không phải hôm nay xảo ngộ, ta sẽ không có được thu hoạch lớn như vậy.”
Chỉ là Công Tôn ở đối diện hắn, hai hàng lông mày vẫn đang nhíu chặt, không nói được một lời.
Triệu Phổ bất đắc dĩ đối Diêu Nhạc Chính nhún vai nói: “Đêm nay dù ngươi có thể đột phá vòng vây trở về, cũng chỉ có đường chết. Hiện tại cơ hội duy nhất để duy trì mạng sống của ngươi chính đại lao Cửu vương phủ.”
Thân thể người nọ bắt đầu run rẩy, cắn răng nói: “Ngươi không cần phải hù dọa ta, ngươi căn bản không biết ta là ai, dù đã biết mục đích thì có thể làm gì?”
“Hắn không biết, ta biết.” Cảnh Thiên nãy giờ vốn dĩ vẫn đang trầm mặc, đột nhiên mở miệng.
Mọi người vẫn đang dồn hết sự chú ý lên Diêu Nhạc Chính, đồng thời kinh ngạc, nhìn về phía Triển Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên chậm rãi nói: “Ngươi vốn không phải Diêu Nhạc Chính, Diêu lão bản chân chính đã rời đi từ sớm.”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Người nọ cả kinh, phi đồng tiểu khả (không dám xem thường), lại nghe Cảnh Thiên nói tiếp: “Ta biết ngươi là ai, bởi vì trước đây không lâu, ta đã gặp qua ngươi…”
“Câm miệng!” Người nọ mạnh mẽ túm lấy Cảnh Thiên, chủy thủ lại kê sát thêm vài phần, đã muốn liếm lên làn da trắng nõn trên cần cổ hắn.
“A…” Cảnh Thiên cũng bất vi sở động, “Ngươi quả là xui xẻo, gặp qua ngươi không chỉ có một mình ta đâu?”
Diêu Nhạc Chính tựa hồ đã muốn luống cuống, Cảnh Thiên phát hiện tay hắn run rẩy càng thêm lợi hại: “Người đó là Bạch Ngọc Đường…”
Triệu Phổ phát ra một tiếng tán thưởng cực nhỏ: “Thông minh.”
“Ngươi…” Diêu Nhạc Chính cũng choàng tỉnh ngộ, nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt Cảnh Thiên, hung tợn nói: “Ngươi căn bản cái gì cũng không biết, chỉ là đang làm bộ.”
“Ha ha…” Tề Nhạc nãy giờ vẫn đang ở một bên xem diễn cười nói: “Xem ra ngươi là người mà Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường gặp qua gần đây.”
“Nhưng lại rất quen thuộc lão bản Diêu Nhạc Chính ở Vãn Phong Lâu.” Công Tôn bổ sung thêm.
“Ta còn nghe nói…” Triệu Phổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói, “Những người Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đã gặp qua sẽ không bao giờ quên, hơn nữa y tinh thông thi họa, chỉ cần liếc mắt nhìn qua người nào, liền có thể họa ra dung mạo của người đó… Có phải hay không?”
Lời vừa nói xong, chợt nghe thấy thanh âm lãnh liệt trong gió truyền tới…
“Đó là đương nhiên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro