Phiên Ngoại
PHIÊN NGOẠI 1: MỘT NGÀY LÀM VIỆC CỦA NHÂN VIÊN BẢO HIỂM TẠI PHỐ HẮC
Quân hỏa thương Hắc Thiết cầm súng tự động lên.
"Tiểu tử thối! Mày còn dám tới?!"
Tiểu Kiều vội vàng tìm chỗ núp, cậu tung người trốn ra sau ghế salon, "Ngài Hắc Thiết! Đừng bài xích như vậy, nghe tôi nói vài câu được không?" Cậu có linh cảm, lần này Hắc Thiết sẽ thật sự nổ súng!
"Đ* mẹ! Lũ thành thị tụi mày, muốn rủa tao chết hả! Mạng của ông đây là vô cùng bền chắc!" Hắc Thiết không nói lời vô nghĩa, quả nhiên "Đoàng đoàng!" điên cuồng bắn một trận lên bức tường.
"Tôi không có ý đó! Phải làm sao ngài mới chịu nghe tôi nói!" Tiểu Kiều bịt lỗ tai hét, dùng âm lượng lớn áp đảo tiếng súng.
Người khác cùng lắm là trực tiếp mở cửa thả chó ra cắn, nhưng cái tên bán bảo hiểm này lại đối mặt với mưa bom bão đạn, quả thật so với con chuột còn không bằng!
Hắn Thiết ngừng bắn phá, "Muốn tao nghe mày nói? Được!" Lão đặt súng tự động xuống, lấy ra một khẩu shotgun, lắp vào hai đầu đạn dài nhọn, viên đạn kim loại hoàn toàn đặc ruột có lực sát thương rất lớn, "Để xem, mày dám ở trong phòng tao bao lâu, tao liền nghe mày nói bấy lâu!" Nói xong, lão nhắm vào ghế salon nã một phát súng.
Ghế salon bị bắn lủng một lỗ, xung lượng khiến chân ghế lung lay mấy cái, bông nhồi văng tứ tung. Tiểu Kiều hiểu loại đạn này lợi hại cỡ nào, ngay từ lúc Hắc Thiết lắp đạn đã sớm bò sang hướng khác phía sau cái bàn gỗ.
"Ngài Hắc Thiết, xin nói cho tôi biết nguyên nhân nào mà ngài lại bài xích như vậy! Tôi không có bất kỳ lí do gì để bị ngài đối xử thế cả!" Nếu phản ứng chậm hơn nửa phút thôi sẽ cùng chung số phận với cái ghế salon kia, cho dù là Tiểu Kiều cũng khó tránh khỏi tức giận. Khẩu khí cậu hơi nặng, nhưng vẫn không có ý niệm chạy trốn trong đầu.
Hắc Thiết rút vỏ đạn ra, lại lắp vào hai viên đạn kim loại khác, lão mắng: "Đ*! Tao ghét nhất là đám thành thị tụi mày đi qua đi lại trên đường của tao, đồ đạo đức giả!" Buôn lậu vũ khí làm gì có tư cách lên lớp người khác về đạo đức thật giả chứ ... "Một đám khốn nạn lén lén lút lút chỉ biết lừa tiền tao!" lão nhắm vào nơi Tiểu Kiều đang núp nổ súng, bàn gỗ bị nổ banh vụn ra.
Tuy shotgun uy lực mạnh, nhưng phải lắp đạn liên tục chính là khuyết điểm lớn nhất, điều đó giúp Tiểu Kiều có thời gian phản ứng, trước lúc Hắc Thiết nổ súng lần nữa, cậu liền lách mình trốn ra sau tường.
"Tôi thừa nhận bọn tôi có áp lực thành tích và chế độ tiền lãi, nhưng bất quá chỉ lấy đủ số thù lao thôi." Tiểu Kiều ló đầu ra, nói: "Ngài Hắc Thiết, xin hỏi lúc ngài sinh bệnh đi khám, dùng bữa trong quán hay gọi gái hoa không cần đưa tiền cho bọn họ sao?!"
"Ít mồm mép đi! Cút cho tao!" Hắc Thiết xoay người nhảy qua salon, cầm súng đi tới.
Công xưởng của Hắc Thiết cũng chính là nơi ở của lão, tầng hầm bên dưới dùng để cải tạo và chứa súng đạn, trên mặt đất là ngôi biệt thự ba lầu ngụy trang, mặc dù công xưởng này là bí mật công khai ở phố Hắc nhưng kiểu trang trí bên trong quả thật mang phong cách tiêu chuẩn của một tài đại khí thô mới nổi, khắp nơi đều là vật trang trí bằng hoàng kim tinh xảo, đầu thú treo tường, ngay cả bồn cầu cũng đều làm bằng vàng ròng.
Hắc Thiết mang súng đến gần, Tiểu Kiều vội vàng tìm nơi trốn, quay đầu nhìn qua bên trái thấy có một thang lầu hướng lên trên, tay vịn cũng lấp lánh ánh kim. Cậu lật đật bò lên bậc thang, chạy một mạch lên lầu ba.
"Đoàng!" Tiếng súng truy đuổi vang lên phía sau, lần này đến lượt bức tường ở chỗ rẽ cầu thang gặp nạn.
"Đừng cho là tao không dám giết mày! Dù mày có là người của Chó Điên đi nữa, tao vẫn nổ súng như thường." Hắc Thiết đuổi sát lên lầu, họng súng nhắm vào cậu.
Tiểu Kiều lùi đến bệ cửa sổ, Hắc Thiết mặt âm trầm từng bước tới gần.
"Nếu mày không muốn chết thì nhảy xuống dưới cho tao!" Hắc Thiết lấy nòng súng chỉa chỉa ra ngoài cửa sổ.
Tiểu Kiều nuốt một miếng nước bọt, ngón tay run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn không sợ nhìn thẳng đối phương, cố chấp trụ vững gót chân.
Thấy cậu không chịu nghe theo, "Cách!" lên đạn, ngón tay Hắc Thiết chuẩn bị bóp cò ...
"Ngài Hắc Thiết!" Tiểu Kiều bỗng chỉ vào một chiếc xe tập đi cho bé đặt trong góc phòng, cất cao giọng nói: "Xin hãy nghĩ cho gia đình ngài!" Đây tuyệt đối không thể nào là xe scooter của Hắc Thiết được, trong lòng Tiểu Kiều nắm chắc ba phần.
"Nếu hiện tại kẻ bị chỉa nòng súng vào người là ngài, Hắc Thiết, ngài sẽ nghĩ sao?"
Nòng súng Hắc Thiết khẽ run một cái khó có thể nhận thấy, Tiểu Kiều tiếp tục dùng lời nói tiếp cận.
"Bất kể tôi sinh ra ở đâu, đến từ nơi nào, khi thời khắc sống chết ngay trước mắt thì tôi cũng như ngài, nghĩ đến những người lo lắng cho tôi và những người tôi quan tâm"
"Ngài Hắc Thiết, nơi này của tôi có bệnh, tôi là người bất cứ lúc nào cũng có thể bị tử thần mang đi." Tiểu Kiều chỉ vào trái tim mình, "Ở chỗ này, một trong những nguyên nhân tôi có dũng khí đối diện với họng súng của ngài chính là tôi biết rõ nếu bản thân xảy ra điều gì bất trắc, những người đó vẫn sẽ hiểu, tôi thật sự quan tâm bọn họ"
"Hừ!" Hắc Thiết hừ lạnh, "Tiểu quỷ! Mày lầm rồi! Ông đây có rất nhiều tiền, khoản bồi thường tử vong kia của mày là cái thá gì, còn không đủ cho con tao nhét kẽ răng!"
Tiểu Kiều chỉ sợ Hắc Thiết không để ý cậu, miễn đối phương chịu nghe chịu hưởng ứng là cậu có lòng tin sẽ tận dụng triệt để. "Tôi biết ngài có rất nhiều tiền, nhưng ý nghĩa của bảo hiểm không chỉ ở phương diện tiền bạc." Không để đối phương có thời gian suy nghĩ, cậu nói tiếp: "So với ý niệm cường hãn của ngài thì có lẽ khoản hiệp trợ phòng ngừa vạn nhất của chúng tôi vô cùng ít ỏi, chỉ là một phần nhỏ không đáng để ý. Nhưng cái quan trọng nhất mà ngài để lại cho những người đó, không chỉ ở tiền bạc, mà hơn hết chính là lời hứa hẹn bảo hộ!" Nói những lời này với Hắc Thiết dù có hơi già mồm cãi láo, tuy nhiên tất cả đều xuất phát từ đáy lòng. Cậu giỏi ăn nói, nhưng sẽ không lừa gạt khách hàng, bởi vì so với những lời nói dối hoa lệ thì tiếng lòng chân thật đã qua đóng gói càng có sức động lòng người hơn.
"Ngài Hắc Thiết, xin hỏi, ngài có nguyện ý dành cho ai phần hứa hẹn này không? Có ai đáng giá để ngài dùng hết thảy để bảo hộ?" Nhìn thẳng vào mắt Hắc Thiết, cậu dùng ngôn từ, dùng ánh mắt, dùng bầu không khí lúc này thuyết phục đối phương.
Đối với Hắc Thiết, Tiểu Kiều dẫu thế nào cũng sẽ không hết hy vọng, cho dù có nguy cơ ăn đạn, cậu vẫn thường xuyên tới thăm hỏi, mong muốn có thể thuyết phục được kẻ buôn lậu súng đạn này.
Cậu tự hào vì công việc này, không cam chịu bị hiểu lầm, mà lí do thật sự còn lại, Hắc Thiết có thể coi là một trong những nhân vật tượng trưng của phố Hắc, đại diện cho thế lực hung ác, nếu mở được cánh cửa sắt ngang bướng này, về sau nghiệp vụ sẽ càng phát triển thuận lợi hơn. Bất kể là hạng tam giáo cửu lưu nào, chỉ cần có giá trị tranh thủ thành khách hàng, cậu đều sẽ nỗ lực mời chào.
"Công việc." của Hắc Thiết nguy hiểm cực cao, cái dạng thổ phỉ treo đầu trên lưng quần để kiếm tiền như lão, muốn bàn bảo hiểm, ngoại trừ tấn công bằng thành ý, thì còn phải dùng chân tình đả động. Chủ kiến ra chiêu bài thân tình quả nhiên không sai!
Ánh mắt Tiểu Kiều chăm chăm nhìn Hắc Thiết không rời, Hắc Thiết cũng trợn mắt nhìn cậu, hai người im lặng giằng co một hồi lâu ... "Hôm nay tao có một cuộc giao dịch." Hắc Thiết rốt cuộc mở miệng, "Không rảnh ở đây lãng phí thời gian với thằng nhóc như mày." Lão hạ súng, xoay lưng xuống lầu.
"Về phần bảo hiểm nhân thọ gì gì đó ... Khụ! Lần tới nói sau." Bước chân ngập ngừng, Hắc Thiết ho khan một tiếng, áp đảo câu nói sau cùng.
"Được, lúc nào tôi cũng có thể giành thời gian cho ngài." Tiểu Kiều cười chói lọi.
Dựa vào việc Hắc Thiết đặc biệt lấy shotgun ra dùng có thể đoán được, đối phương khá kiêng kị Chó Điên, không dám bắn chết cậu thật, vì thế Tiểu Kiều có chỗ dựa nên không sợ, trực tiếp chống lại nòng súng của Hắc Thiết.
"Hà hà ..." Tiểu Kiều vuốt ngực, xoa dịu trái tim đang đập liên hồi, cúi đầu thở gấp.
Sau khi rời khỏi công xưởng Hắc Thiết, nhịn không được đắc ý tràn trề, cậu hoan hô một trận nho nhỏ. Lúc thì tức giận, khi thì hưng phấn, họng súng không hù được cậu, nhưng cảm xúc lên xuống quá nhiều khiến thân thể không chịu nổi.
Cậu ngồi xuống bậc thang nghỉ ngơi, chợt di động reo, cậu lập tức bắt máy.
"Alo, chào ngài, tôi là Kiều Trác Ngôn ..."
Đang trò chuyện thì Ti Đồ đúng lúc chạy ngang qua, thấy cậu ngồi bên đường, taxi sáu chỗ có gắn đầu quỷ đỏ trên mui bèn bẻ ngoặc lại, lái về phía cậu.
"Này, Gõ Mép Bàn, không gấp sao?" Ti Đồ hạ kính xe xuống, thò đầu ra hỏi.
Sau khi ngắt máy, Tiểu Kiều nhìn đối phương nói: "Anh lại muốn chở tôi đi đâu đây hả ngài Ti Đồ sứ mệnh tất thành?" Biểu cảm trên mặt tựa tiếu phi tiếu.
Ti Đồ giang tay bất đắc dĩ, "Đừng như vậy mà, nghe nói cậu vừa xuất viện, tôi bất quá là quan tâm chút thôi"
"Tôi đã tốt hơn rồi, cảm ơn anh quan tâm." Cậu xách cặp công văn, chống tay lên đầu gối đứng dậy, "Như vậy, ngại quá, tôi còn có chuyện cần xử lý, xin lỗi đi trước." Thái độ không nóng không lạnh này khiến Ti Đồ có chút xấu hổ, hắn cách lớp mũ lưỡi trai gãi gãi đầu, "Theo quy cũ phố Hắc, kỳ thực tôi không cần phải giải thích với cậu"
Tiểu Kiều nhún vai chẳng bận lòng, "Anh thật sự không cần giải thích với tôi." Cậu cũng không có ý định trách Ti Đồ, người phố Hắc có quy tắc sinh tồn của bọn họ, sự kiện lần đó quả thật là do mình quá mức khinh suất.
"Bất quá, tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau một thời gian, để bồi thường, hãy nói tôi nghe lại định tồn mà cậu nhắc đến lúc trước đi?" Ti Đồ mở cửa xe, "Đưa cậu một đoạn nhé, có muốn lên xe hay không?"
Tiểu Kiều kinh ngạc chớp chớp mắt mấy cái, "Anh muốn nghe thật sao?"
"Lần này là thật." Gật đầu.
"Sẽ không chở tôi đi chỗ khác nữa chứ?"
"Tôi thề tuyệt đối sẽ không." Dùng sức lắc đầu.
"Vậy ..."
Tiểu Kiều suy nghĩ một hồi, quyết định tiếp nhận thiện ý đối phương đưa ra, "Vậy cũng được." Cậu ngồi lên băng sau, "Tôi muốn đến Bích Tâm tiểu quán, làm phiền anh"
"Bích Tâm?! Ơ đệt! Cậu còn dám đến đó à ..."
Từ khu Đông trở về đã nhá nhem tối, sau khi hẹn ngày nói chuyện với Ti Đồ xong, cậu vào quán Thập Phương qua loa ăn một ít cho bữa tối, rồi lại ngựa không ngừng vó chạy đi viếng thăm khách hàng, giật mình nhìn lại, thời gian bất tri bất giác đã hơn chín giờ, một ngày lại sắp trôi vào quá khứ.
"Tiểu Kiều?!" Rời khỏi "Hỏa Thiêu Khách", thân ảnh tựa bên tường chờ đợi lọt vào tầm mắt, hai mắt Chó Điên tỏa sáng, hệt như chú cho to đầu phấn khởi vẫy đuôi nhảy tưng tưng chạy vội đến trước mặt Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều đến đón tôi sao? Thật vui quá! Thật vui quá!" Không ngừng lượn vòng quanh cậu.
"Hôm nay nhiều việc, lúc đến Sao Thủy ăn tối thì đã qua giờ trực của anh rồi, cho nên mới tới Hỏa Thiêu Khách chờ anh." Tiểu Kiều cất điện thoại dùng để giết thời gian, vươn tay về phía hắn.
"Hắc hắc!" Chó Điên nắm tay cậu, dùng cả hai lòng bàn tay bao phủ, xoa vài cái lên ngón tay lạnh băng của cậu, lại nhịn không được hôn lên má cậu, kế đến là đôi môi.
"Đừng có phát tình trên đường, về nhà trước đã." Tiểu Kiều cười đẩy hắn ra.
"Về nhà! Cùng nhau ngủ!"
Chó Điên vui sướng khoái trá, tâm tình cực tốt như chú chó đoạt được khúc xương, vừa lôi kéo cậu đi, vừa ngâm nga giai điệu một ca khúc nghe được từ radio.
"Nếu thực sự có một ngày, ái tình lý tưởng trở thành hiện thực, tôi sẽ cố gắng đối tốt với em gấp bội, vĩnh viễn không thay đổi, tựa như chú chuột yêu gạo ... Bla bla!" Giọng hát lạc nhịp không chuẩn, hát chưa được mấy câu đã quên lời, mặc dù rất muốn cấp cho đối phương chút mặt mũi, nhưng Tiểu Kiều cũng không cách nào làm trái lương tâm mà khen hay được.
"Tựa như chú chuột yêu hạt gạo to." Cậu sửa lời, ngâm nga ca từ của khúc hát thịnh hành: "Bất kể là con đường có dài đến đâu, nhất định cũng sẽ biến nó thành hiện thực vì anh, tôi sẽ nhẹ nhàng kề vào tai anh, nói với anh rằng ..." Tôi yêu anh, yêu anh, tựa như chú chó yêu khúc xương của nó, bất kể có bao nhiêu phong ba.
Mỗi ngày đều mạo hiểm kích thích đến đau đớn trong tim, bôn ba bận rộn gần như không thở nổi, bất quá đổi lại hai người có thể cùng sóng vai đi đến cuối con đường, đó là điều hoàn mỹ nhất.
Rất đáng để vĩnh viễn trân trọng.
PHIÊN NGOẠI 2: MỘT NGÀY DẠO CHƠI Ở THÀNH THỊ CỦA CHÓ ĐIÊN KHU TÂY
Chó Điên lúc này mới biết được, thì ra đi tàu điện ngầm cần phải mua vé.
"Eh eh? Phải thả tiền vô hả?" Thấy Tiểu Kiều quăng vài đồng xu vào máy bán vé tự động, hắn kinh ngạc trợn trừng mắt.
"Anh không biết à? Chẳng phải đã đi rất nhiều lần rồi sao?" Tiểu Kiều lại vô cùng tự nhiên mua vé cho Chó Điên, rồi quay qua đưa cho hắn.
"Cái đó ..." Chó Điên chột dạ xoay tròng mắt, liếc về phía nhân viên gác trạm đang hung tợn trừng hắn tại cửa xoay.
Lúc Tiểu Kiều nằm viện, hầu như ngày nào Chó Điên cũng chạy đến hoặc trực tiếp ngủ luôn trong bệnh viện.
Bởi vì muốn mau chóng gặp được Tiểu Kiều, Chó Điên luôn luôn không đếm xỉa tới sự ngăn cản của nhân viên gác trạm, trực tiếp nhảy qua cửa soát vé vọt lên xe, chưa bao giờ nán lại trong nhà ga được nửa phút chứ đừng nói tới dành chút thời gian nghiên cứu tỉ mỉ khu bán vé và máy bán vé tự động. Khó trách nhân viên gác trạm vừa nhìn thấy hắn liền trưng ra bộ dáng hung tợn như muốn lột da vặn xương hắn cho bõ tức.
Hôm nay là ngày Tiểu Kiều quay về tái khám, còn định tiện đường vào nội thành làm chút chuyện, Chó Điên năn nỉ đòi đi cùng cậu.
Thấy bọn họ đến gần cửa xoay, nhân viên gác trạm cảnh giác căng thẳng thần kinh. Lần nào Chó Điên cũng biến cửa soát vé xoay thành trò nhảy ngựa*, liên tục đè hỏng mấy bệ cơ khí, khiến nhân viên sữa chữa hết sức mệt óc. [*xem hình minh họa bên dưới]
Nhưng hôm nay thật khác thường, Chó Điên không trực tiếp nhảy qua cửa xoay nữa, ngược lại cầm vé thông qua, làm nhân viên gác trạm bị dọa đứng đơ người, vội vàng chạy ra ngoài trạm xe nhìn xung quanh, không phải hôm nay trời sắp đổ một trận hồng vũ chứ?
Bọn họ lên một chuyến tàu tốc hành, những hánh khách trên tàu cũng là cư dân phố Hắc, vừa nhìn thấy Chó Dại khu Tây ác danh vang xa xuất hiện, liền rối rít đứng dậy đổi qua toa khác, chớp mắt nguyên toa xe bên này không còn một bóng người.
Tiểu Kiều đi tới vị trí gần cửa xe ngồi xuống, không gian phủ kín vẻ xa lạ khiến Chó Điên không được tự nhiên ngước cổ đánh hơi xung quanh, một hồi lâu sau mới ổn định lại, ngồi kế bên Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, mùi của chuyến xe này không giống với chuyến tôi từng ngồi"
Tiểu Kiều đang dùng smartphone xác nhận lịch làm việc, cũng không ngẩng đầu nói: "Đây là chuyến xe tốc hành, đi hướng khác, có thể trực tiếp đến bệnh viện phụ cận." Từ phố Hắc đến bệnh viện thành phố, cho dù có đi chuyến tốc hành cũng mất gần hai giờ ngồi xe, cho nên cậu mới há hốc mồm khi biết Chó Điên cư nhiên lại chạy bộ thẳng đến bệnh viện.
"Ra vậy a." Chó Điên chưa được vài phút liền ngồi không yên, hắn áp cả gương mặt vào cửa sổ, mở to mắt nhìn ra ngoài, lúc đầu, ngoài cửa sổ chỉ thấy những bức tường xi măng xám tro, thỉnh thoảng cò vài điểm sáng kéo dài lướt qua thần tốc. Chuyến xe tốc hành chạy ầm ầm vào khu vực thành thị, tầm nhìn theo đó cũng được rộng mở sáng sủa lên.
Con phố náo nhiệt mở rộng hai bên đường ray, tuy nói không phải là cảnh sắc ly kỳ gì, nhưng vì có Tiểu Kiều bên cạnh, sự vật xung quanh nháy mắt trở nên sáng hẳn, cho dù chỉ là đèn trong toa xe phản chiếu lên cửa kính cũng thấy đáng yêu như viên đá quý lấp lánh ánh sáng.
Đại thành thị, đại thành thị, đại thành thị, thành thị nơi mà Tiểu Kiều được sinh ra và lớn lên ... "Tiểu Kiều, xem kìa ..." Chó Điên hưng phấn chỉ vào tòa cao ốc văn phòng cao ngất, nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Kiều ôm cặp công văn nghiêng đầu tựa vào người hắn ngủ gật.
Sắp đến lúc tổng kết công việc hàng tháng, Tiểu Kiều bận tối tăm mặt mũi, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi mời chào bảo hiểm, thường xuyên cùng Chó Điên về nhà rất muộn, mệt mỏi đến độ vừa mới mở laptop ra lập tức gục thẳng xuống bàn ngủ luôn. Chó Điên thấy thế, liền nhẹ tay nhẹ chân bế cậu lên giường, hai người ôm nhau cùng ngủ.
... Ngay ngày hôm sau Tiểu Kiều ão não việc còn chưa làm xong mà laptop cả đêm không tắt đã hết sạch pin.
Giống như tối qua, Tiểu Kiều cũng bận rộn tới nửa đêm mới về, còn uống chút rượu, cả người choáng váng để Chó Điên dìu đi tắm rửa. Sáng sớm hôm sau Chó Điên ăn điểm tâm, lúc đứng lên chuẩn bị ra ngoài cảm thấy Tiểu Kiều không có tinh thần gì, hẳn là còn say rượu.
Rũ mắt ngắm nhìn nét mặt khi ngủ của Tiểu Kiều, khóe miệng Chó Điên nở một nụ cười ôn nhu, hắn ôm Tiểu Kiều, vùi mặt vào mái tóc bất kể lúc nào cũng tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu, thưởng thức lồng ngực ngọt ngào ấm áp kia.
"Chó Điên ..." Tiểu Kiều xê dịch đến góc độ thoải mái hơn.
"Ưm hửm?"
"Ngủ một chút, tới trạm gọi tôi"
"Không thành vấn đề không thành vấn đề." Chó Điên luôn miệng đáp ứng.
Nhưng, bọn họ phải xuống tàu ở chỗ nào nhỉ?
——–
"Hắt xì!"
Chó Điên chà chà mũi, hắt hơi một cái.
Hai chân hắn giẫm lên ghế dựa, cả người ngồi chồm hổm trên chiếc ghế dài bệnh viện, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng đáng ghét, hại hắn gần như không còn ngửi được mùi gì khác nữa.
Thật nhàm chán ... Chó Điên gãi gãi cổ, rồi lại gãi gãi bụng.
Tiểu Kiều vào phòng khám làm kiểm tra, hắn không thể theo vào, phải ở bên ngoài chờ. Vốn cho rằng đối phương rất nhanh sẽ ra, nhưng nửa tiếng trôi qua, cánh cửa đóng chặt kia một chút động tĩnh cũng chả có.
Sẽ không phải bị cánh cửa ăn mất rồi chứ? Chó Điên đứng dậy, nhớ Tiểu Kiều đã dặn đi dặn lại hắn không được ồn ào huyên náo trong bệnh viện, đành phải ngồi xuống lại.
Thật lâu quá! Sao lại lâu quá vậy! Chó Điên không kiên nhẫn lắc lư thân thể, cái ghế dưới chân đung đưa cót két, rước lấy ánh mắt trách móc của người bên cạnh.
Nếu cứ thế không còn nhìn thấy nữa thì phải làm sao bây giờ? Lỡ bị cánh cửa màu trắng đó nuốt chửng, biến mất vô tung khỏi thế giới của hắn ... Thì phải làm sao đây?! Nghĩ vậy, Chó Điên bất an đứng lên, lắc mạnh đầu vứt những suy nghĩ nhảm nhí ra, rồi lại ngồi xuống.
Mấy phút sau, hắn lại đứng lên, nhưng không lo âu nôn nóng nữa, hai mắt dán vào cánh cửa, dựng thẳng lỗ tai y như chú chó.
Lại qua tiếp vài phút, cánh cửa chuyển động "Két két", Tiểu Kiều đẩy cửa đi ra ngoài, "Bác sĩ Hứa vất vả rồi, cảm ơn ngài"
Y tá đứng bên cạnh cửa dặn dò, "Ngài Kiều, nhớ phải xuống dưới lầu lấy thuốc"
"Được." Cậu khách khí gật đầu với bác sĩ và y tá. Xoay người lại, thiếu chút nữa va vào Chó Điên.
Cửa vừa mở Chó Điên đã nhảy qua ngay, cả người gần như muốn bổ nhào vào cậu, nắm lấy tay cậu kéo đi, "Đi thôi đi thôi, nơi này có mùi thật đáng ghét ... Sao lại lâu như vậy? Tiểu Kiều lại sinh bệnh sao?"
"Xin lỗi đã để anh chờ lâu như thế, thân thể không vấn đề gì, lấy thuốc xong là đi được rồi." Tiểu Kiều nói, "Chút nữa anh có muốn đi đâu không? Tôi vốn định trở về công ty một chuyến, lấy ít văn kiện, nhưng trợ lý sáng sớm nhắn tin lại, nói đã đem tài liệu gửi bảo đảm cho tôi rồi." Khách hàng tính viếng thăm hôm nay cũng có việc đột xuất rời khỏi thành phố, cho nên sau khi lấy thuốc xong, cậu không còn kế hoạch nào khác nữa.
Chó Điên nghiêng cổ suy nghĩ, "Nơi muốn đi hả ... Ừm ~ Đói bụng rồi"
"Vậy tìm quán ăn cơm, để tôi nghĩ xem." Tiểu Kiều lấy một bao đựng danh thiếp lớn từ trong cặp công văn ra, mở ra nhìn, "Tôi nhớ nhà của một đồng nghiệp rất ... Tìm thấy rồi." "Beefsteak nướng lửa ở đó ăn rất tuyệt, anh nhất định sẽ thích." Cậu rút ra một tờ danh thiếp, cười khanh khách nói.
"Tiểu Kiều thật tốt!"
Chó Điên ôm cổ Tiểu Kiều. Beefsteak thật tuyệt, càng tuyệt vời hơn là Tiểu Kiều không có biến mất!
Cả gương mặt bị ấn vào ngực Chó Điên, Tiểu Kiều hít không được không khí vỗ mạnh vào cánh tay đối phương mấy cái, "Cám ơn đã khen, nhưng tôi sắp bị anh siết chết rồi ..."
Ăn beefsteak xong, bọn họ tiếp tục tới cửa hàng bách hóa dạo chơi, mùa đông đến rồi, hơn nữa đúng lúc quốc khánh, Tiểu Kiều định chọn một cái áo gió form dài, lại mua thêm vài món nhân dịp lễ đến.
Từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu Chó Điên đến cửa hàng bách hóa, hắn hưng phấn kéo Tiểu Kiều khám phá từng tầng lầu, ngay cả khu trang phục nữ cũng khăng khăng đòi lượn vài vòng. Hắn nhìn trúng một cái quần jean, lúc dùng thẻ tín dụng thanh toán lần đầu trong đời, trình độ khẩn trương còn hơn xa lần giết người đầu tiên năm đó nữa, tim không ngừng nhảy thình thịch.
Tiền Chó Điên kiếm được, Tiểu Kiều giúp hắn mang toàn bộ đi đầu tư quản lý tài sản, mua bảo hiểm, cũng thay hắn làm một tấm thẻ tín dụng ngân hàng hợp tác bảo hiểm. Cầm tấm thẻ plastic nho nhỏ trong tay, Chó Điên lần nữa có cảm giác vô cùng chân thật rằng mình gắn kết với thế giới này, là Tiểu Kiều đã kiến tạo nên cả một vũ trụ cho hắn.
Lập tức cảm động khó mà hình dung.
Đi dạo mệt, bọn họ vào Starbucks uống cà phê.
Cách ăn mặc của Chó Điên và khí chất cuồng dã pha chút ngang ngược của hắn ở thành thị là đã chẳng ra ngô ra khoai rồi chứ đừng nói ở chuỗi cửa hàng cà phê này. Hắn nhấc chân ngồi xổm trên salon hồng nhung, nổi bật như giọt mực trên tờ giấy trắng, bất kể đi tới đâu đều dẫn đến âm thanh bàn tán khe khẽ của người xung quanh.
Nhưng Tiểu Kiều hoàn toàn không để ý, thái độ thản nhiên như thường nói chuyện với hắn, Chó Điên cũng từ từ thả lỏng sống lưng căng thẳng. Muốn nói không ăn khớp, nhân viên chào hàng bảo hiểm Tiểu Kiều này cũng chả thua kém gì, ở phố Hắc làm gì có ai mang giày da mặc áo sơ mi kia chứ.
"Sau này tôi mới biết được Hắc Thiết có hai đứa con trai, đứa lớn vẫn luôn ở nước ngoài du học." Tiểu Kiều tán gẫu về tiến triển chào hàng của cậu trong mấy ngày qua.
Chó Điên bánh ngọt đầy miệng nói: "Ừm ừm ... Lão kia rất cưng con trai, lão từng tốn tiền mời tôi về làm vệ sĩ cho đứa lớn, sau đó vẫn không yên lòng, liền đưa đi nước ngoài"
"Anh từng làm vệ sĩ?!" Tiểu Kiều mới nghe lần đầu.
"Tôi không đủ tư cách sao?" Chó Điên cười ranh ma lấy nĩa chỉ vào mình.
... Điểm này còn phải chờ tranh luận.
Điện thoại reo, Tiểu Kiều cúi đầu tìm kiếm, "Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại một chút ... Eh?" Nhìn thấy dãy số người gọi, cậu nghi hoặc nhướng mày.
"Alo, tìm con có việc sao ..."
Nghiệp vụ viên luôn tiếp điện thoại không ngừng, di động thường xuyên reo vào những thời điểm không thích hợp như lúc đang lăn trên giường. Chó Điên bất mãn hoàn bất mãn, cũng chỉ có thể tập thành thói quen.
"Không có việc gì thì không thể gọi được sao?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng đàn ông trung niên, nghe ngữ điệu không giống với khách hàng công tác qua lại lắm, Chó Điên đem bánh ngọt nhét hết vô miệng một lượt, cắn nĩa chống cằm nhìn Tiểu Kiều. Thính giác quá tốt, cho nên không thể trách hắn nghe lén.
"Trợ lý nói ba mới hay, hôm nay con tái khám, vậy mà không gọi điện thoại báo một tiếng, mẹ con rất lo lắng đấy!" Đối phương trách cứ.
Tiểu Kiều bất đắc dĩ nói: "Hôm nay đúng là tái khám, thân thể rất tốt, không có gì đáng ngại, mọi người không cần lo lắng, con sẽ chú ý tình trạng cơ thể mình"
"Lần nào con cũng nói như vậy! Kết quả không phải vẫn ... Thôi quên đi, con còn ở thành phố không? Mẹ hỏi con có muốn cùng ăn một bữa cơm hay không?"
Tiểu Kiều do dự liếc nhìn Chó Điên, "Con đi cùng bạn, cho nên hôm nay không được, để bữa khác con sẽ về một chuyến"
"Vậy thì dẫn bạn tới chung luôn, có sao đâu!"
"Con không muốn!" Tiểu Kiều cười nói.
Hai người lại hàn huyên vài việc nhà, trong suốt cuộc gọi, Chó Điên vẫn giương mắt nhìn cậu chăm chú.
Sau khi cúp máy, Tiểu Kiều giải thích với hắn: "Là ba tôi, ông muốn hẹn chúng ta ăn cơm, nhưng tôi từ chối rồi"
"Không thể cùng ăn một bữa cơm sao?" Nghe Tiểu Kiều nói vậy, không biết vì sao, trong lòng Chó Điên rầu rĩ không thoải mái lắm.
"Tôi không muốn!" Tiểu Kiều vẫn trả lời như cũ, "Ba tôi căn bản không thành thật, ông muốn lôi kéo bạn tôi mua bảo hiểm a!" Tiểu Kiều bưng tách lên uống một ngụm cà phê, bất mãn nói: "Lúc trước học cao trung thì thầy giáo trong trường, thân thích của bạn học, tiên phong trại hè lãnh nạn. Sau khi tôi lên đại học, mỗi lần dẫn bạn bè về nhà, ông ấy lúc nào cũng có biện pháp chuyển đề tài sang định tồn nè, bảo hiểm nè, làm tôi xấu hổ muốn chết!" Nghiệp vụ viên họ Kiều cứ thế oán trách mà không phát giác bản thân mình cũng chả khác là bao.
"Huống chi,." Tiểu Kiều đặt mạnh tách xuống bàn, hai mắt sáng rực dị thường, "Tháng này tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu! Sao phải đem khách hàng tặng cho ông ấy chứ?!" Đôi mắt cậu lấp lánh ngọn lửa cháy bỏng mang tên chiến ý.
Lý do Tiểu Kiều cự tuyệt bữa tối rất đơn giản, chỉ một câu thôi, đồng nghiệp cạnh tranh, Chó Điên chính là khách hàng quan trọng nhất của cậu, cho dù đối tượng có là ba mình, cũng đừng mong cậu nhường cho!
"Tôi vẫn rất tò mò ..." Chó Điên nghiêng người về phía trước, ghé sát vào cậu hỏi: "Tiểu Kiều, sao Tiểu Kiều lại làm nhân viên chào hàng bảo hiểm?"
Khi nhắc tới nghiệp vụ viên, nhân viên chào hàng, ấn tượng bình thường của người xung quanh chính là loại nghề khi túng quẫn lắm mới bất đắc dĩ phải làm. Tiểu Kiều có vẻ là con cái trong gia đình khá giả, nghe nói trình độ học vấn cũng không tệ, hẳn phải có rất nhiều công ty lớn muốn giành giật mới đúng chứ?
"Ba tôi là một cố vấn bảo hiểm nhân thọ cực ưu tú, lúc trước vừa mới rời khỏi vị trí tổng giám đốc chi nhánh phía Nam công ty, không muốn thua người đàn ông mà lúc nào trong đầu toàn là ý nghĩ mời chào bảo hiểm kia ... Cho nên tôi lập định chí hướng, phải cướp sạch tất cả khách hàng của ông ấy!" Tiểu Kiều cung tay, vẻ mặt quyết tâm trăm phần trăm.
"..."
Chó Điên không còn lời nào để nói, thầm nghĩ, nếu muốn trở thành người đàn ông không thua kém Tiểu Kiều, xem ra hắn chỉ còn cách hạ gục toàn bộ phố Hắc!
——————————
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro