Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Cờ carô


"Cuối cùng cũng xong việc....!!" ta xoa xoa vai đầy nhức mỏi, có điều ta, a di, Mộc Tú Châu và ba vị phu nhân đang ở chung phòng để ăn cơm, mặc dù đã ngồi hai bàn riêng biệt ba người nhưng họ vẫn dùng ánh mắt giết người để lườm ta.

Biết sao được, mấy canh giờ trước ta đã bàn bạc với a di và Mộc Tú Châu, kể cả đám nhân gia, ta liền nói thẳng suy nghĩ: "Theo như mọi người đã biết, ba tên thiếu gia ăn chơi kia đã gây sự với biệt viện của chúng ta, thú thật là ta không muốn dính líu đến bọn chúng quá nhiều để không làm khổ thêm người dân trong thành, sợ rằng tối nay sẽ cử người làm gì đó với mọi người ở đây, chỉ cần là người liên quan đến ta sẽ chịu chung số phận!".

Tất cả nhân gia ở đây đều sợ hãi, nhưng cũng có vài người đứng ra nói lên mọi thứ mà bản thân muốn nói: "Thưa chủ tử, ta mặc dù không có gia đình nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ những người ở biệt viện chúng ta, ta đã xem chủ tử là người thân duy nhất ở đây, người không những cứu ta mà còn cho ta một cuộc sống mới, ngay trong tay những tên buôn nô lệ ngoài thành, ta hứa với lòng sẽ trung thành với chủ tử tuyệt đối, cho dù khi xưa người đã phạm rất nhiều sai lầm không đáng có, ta tin người nói hoàn toàn là sự thật, người dạo gần đây đã thay đổi đến khó tin!!" chính vì lời nói đó đã khích lệ những người khác dám đứng lên đấu tranh cho ta, xem như việc này đã ổn thỏa, thật là căng thẳng, còn hơn là đi thuyết trình nữa.

Thế là ta căn dặn mọi người ở đây chuẩn bị cho ta một số thứ và bày vũ khí cho họ, có cuốc thì dùng cuốc, có gậy thì dùng gậy, ta thì đi chế tạo ra vài thứ để chuẩn bị cho tối nay hành sự.

Trở về thời điểm hiện tại thì bản thân đang ngồi liếc nhìn qua khe cửa sổ xem xét một cách ngó nghiêng một cách mờ ám, ta liền nói nhỏ đủ để cho a di và Mộc Tú Châu nghe thấy: "Hình như vẫn còn hơi sớm nên bọn chúng chưa tới thì phải!".

Mộc Tú Châu ở bên cạnh hỏi nhỏ: "Sao chủ nhân lại chắc chắn bọn chúng sẽ tới tối nay!?".

Nghe thế thì ta liền nhớ lại lúc bọn chúng gây sự xong là có chút ký ức nổi lên trong đầu như là manh mối, đáp: "Ta không rõ có chắc chắn hay không, nhưng bọn chúng có thù tất báo, đã thế còn bị ta từ chối nhận bằng hữu ngay trước giữa nơi đông người như vậy thì làm sao mà bọn chúng để yên cho ta được!".

A di mới nói vào: "Cũng đúng, thanh danh và thể diện ở gia tộc lớn là điều không thể chấp nhận cho kẻ đã sỉ nhục mình, chắc chắn họ sẽ tới đây gây khó dễ nếu chủ tử không xin lỗi hoặc trừ khi họ trả được thù!!".

Ta nhún nhún vai, đáp: " Chậc, bọn chúng sẽ gây khó dễ hết lần này đến lần khác cho mà xem, đã thể còn nhìn các vị phu nhân của ta với vẻ mặt đầy háo sắc nữa, thật sự khó chịu vô cùng!!".

Mộc Tú Châu thắc mắc hỏi: "Chủ nhân, chẳng phải trước kia người cũng háo sắc như bọn họ hay sao....ưm!!".

Ta vội vã bịt miệng Mộc Tú Châu, ra hiệu im lặng: " Suỵt, bộ cô không nói là sẽ chết hay sao vậy hả!?", trong dây lạnh quá đi mất, cứu mạng....

Bên phía ba vị phu nhân đang nói chuyện gì đó khá là căng thẳng, Hàn Tử là người thính tai nhất ở đây, cô liền nói cho Kim Hàn và Kim Dĩ nghe cuộc nói chuyện của Chi Dực từ nãy đến giờ.

Kim Dĩ bực dọc mà nói: "Hừ, đều là cùng một giuộc thì làm sao không hiểu nhau cho được, xem ra tối nay bọn chúng sẽ tìm tới đây để xử nhau, xem như tên Chi Dực tới số cũng là đáng đời!", Mộc Kim Dĩ khó chịu mà cầm số ghi chép sổ sách chi tiêu ở những cửa hàng để ghi chép tính toán, rồi lại nói thêm: "Hừ, chẳng phải trước kia đều bị người người đều ghét hay sao, háo sắc ăn chơi trát táng đến bại sản, nay lại tư dưng thay đổi mà đi làm từ thiện thì đúng thật là khả nghi, cho dù rõ ràng cô ta rất yêu gia sản đến chết, không chịu cho ai dù chỉ một đồng!".

Kim Hàn đang chơi cờ vây với Hàn Tử, đáp: "Con người đúng thật là rất khó thay đổi chỉ trong vài ngày, có điều các muội không thấy Chi Dực dạo gần đây bớt làm phiền chúng ta như mọi khi hơn rồi sao!?".

Hàn Tử gãi gãi cằm suy nghĩ đặt quân cờ ở nơi nào, đáp: "Có vẻ đây là điều tốt, khi mấy ngày vào ở rể thì Chi Dực mỗi ngày đều bám lấy từng người để trở nên thân thiết hơn, điều này càng khiến chúng ta có chút phiền đến buồn bực, nhưng cần phải quan sát thêm, lỡ đầu lại là âm mưu khác của tên Chi Dực kia thì....?", nói rồi cả ba người liếc nhìn Chi Dực đang bày trò gì với a di và Mộc Từ Châu.

Chờ đợi lâu có chút chán, thế là ta bày ra trò chơi caro ở thế giới hiện đại cho a di và Mộc Tú Châu, nói ra luật lệ và hướng dẫn cách chơi: "Ở quê hương của ta thì trò chơi này gọi là cờ caro, dễ chơi hơn cờ vây rất nhiều....!".

A di thắc mắc mà hỏi: "Ta nhớ rõ lão gia khi còn sống đâu có quê hương nào ngoài biệt viện ở đây đâu ạ, chủ nhân lẽ nào đã quên!?" nghe thế ta liền nói là bản thân quên nên nói nhầm cho qua chuyện.

Mộc Tú Châu lại ngứa miệng hỏi: "Hở, người là không biết chơi cờ vây sao, chủ nhân?", ta nhìn Mộc Tú Châu xịt keo cứng ngắt, cứng ngắt xịt keo.

Ta giơ tay chào thua, nói: "Ờ thì, trình độ chơi cờ vây của ta không thể nào bằng phu nhân Kim Hàn rồi, ta tự nhận bản thân rất dở tệ về mọi mặt, nhưng cũng không phải là không biết hoàn toàn về một số thứ!".

Kim Hàn ở bàn bên kia nghe Hàn Tử thuật lại, nghe thế Kim Hàn liền có chút nhíu mày đăm chiêu, yên tĩnh húp trà do chính bản thân pha chế, ba người đều có chung suy nghĩ: "Cờ caro sao, đây là một bộ môn cờ mới sao!?".

Ta làm mẫu thử trên giấy, thời xưa không có kẻ ô tập, cho nên ta đành phải kẻ ô vuông ra, nói: "Như vậy, như vậy....ta là X còn cô là O đi, chỉ cần đủ năm dấu hàng ngang, hàng dọc, đường chéo là thắng, nhiệm vụ của cả hai người chơi là động não chặn đường sao cho đối phương không đủ năm dấu, bản thân đủ năm dấu là thắng trò chơi!".

Mộc Tú Châu chơi lượt đầu tiên để thử sức, ta biết những người lần đầu chơi sẽ thua mà, nghĩ đắc ý: "Ha ha, cảm giác như là người toàn thắng vậy, bắt nạt người cổ xưa thật thích thú!", thế là ta thắng năm ván, Mộc Tú Châu thua 4 ván, thắng một ván vì ta cố ý nhường.

"Mời a di hạ thủ!" do a di ngồi bên cạnh coi ta và Mộc Tú Châu chơi nên có chút hiểu luật chơi, thế là ta thắng ba ván thua hai ván, a di thắng ba ván thua ba ván, ta vẫn ngồi để ý quan sát tình hình bên ngoài cửa sổ, lúc này Mộc Tú Châu đã qua rủ rê các thị nữ các phu nhân chơi cùng, ả di thì lại qua mời ba vị phu nhân qua chơi nhân lúc ta không để ý.

"Hình như trời cũng gần tối rồi, có lẽ bọn chúng cũng đang chờ thời cơ bên ngoài cũng nên....!", ta vẫn vô tư đánh cờ caro đối diện với Kim Hàn mà không để ý đến, chỉ là vội vã xoay đi xoay lại mà nhìn xuống ván cờ khi tới lượt, rồi lại tiếp tục quan sát ngoài cửa sổ, trong lòng có chút hội hộp vì đây là lần đầu đánh nhau với những người có vũ khí có tầm sát thương cao nữa.

Kim Hàn vì có hứng thú với mọi loại cờ nên đã tới chơi thử để tiếp thu kiến thức mới, Mộc Kim Dĩ không muốn chơi cùng với ta nên chỉ chú tâm vào sổ sách bán hàng thương nhân, Hàn Tử ở bên cạnh xem xét Tháp Chi Dực, nếu có gì đụng chạm đến Kim Hàn hay có kế hoạch gì mờ ám sẽ thủ tiêu ngay tại chỗ.

-----------------------------------------------------------

Dạo này có hứng thú nên viết, tại còn mấy hố khác do đào quá nhiều chưa lấp nữa....haizzz

Một phần viết điện thoại cũng làm biếng ác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro