Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6-10

CỬU GIỚI HỆ LIỆT

THẤT LẠC PHONG ẤN

Nguyên tác: Tô Du Bính

Dịch giả: Quick Translator

Biên tập: Âu Dương Tình

***
Đệ lục chương: Bão táp (hạ)

Mối uy hiếp từ địa ngục.

Bọn họ là huyết tộc vĩ đại!

HUYẾT. TỘC. VĨ. ĐẠI!

Sao có thể kéo cả bè lũ đi làm cái việc “dịu dàng nồng thắm” đấy chứ?

Bọn họ phải để cho cỏ quanh mộ mọc dài, còn bản thân đi hái hoa mới đúng!

Các huyết tộc vừa nhổ cỏ trồng hoa vừa tức tối suy nghĩ.

Lực lượng của huyết tộc vốn đông đảo.

Chẳng bao lâu, thành Bright đã chìm trong những vườn hoa ngút ngàn.

Hoa hồng, tulip, ngọc lan… Đủ các loại hoa lay động trong gió, lũ huyết tộc nhìn thấy mà lòng cũng phơi phới theo.

Tiểu Minh Vương vì để cảm ơn công sức của họ còn đích thân xuống bếp làm súp sủi cảo – Chỉ tiếc khi đến được tay cả bọn, súp còn nhưng sủi cảo đã mất tăm. Nghe nói quản gia Pripley sau khi đi đưa “sủi cảo” về còn bị chụp cho tội danh “hướng ngoại” rồi đánh cho một trận, ba ngày liền không thấy ra giám sát vườn hoa.

Trong thành Bright tất thảy đều êm đẹp, nhưng còn ngoài thành gần như đã đến mức các huyết tộc thần hồn nát thần tính. Những huyết tộc không tránh kịp đều phải gánh chịu những cuộc tấn công ở mức độ khác nhau, không ít huyết tộc cấp cao, trung bị bắt làm con tin, số còn lại ùn ùn kéo tới thành Bright tránh nạn.

Chính vào lúc cả thế giới ngầm ở châu Âu trời long đất lở, kẻ đầu sỏ đứng sau tất cả cuối cùng cũng chịu vén mạn che mặt, hống hách xưng tên:

Ma nữ bóng đêm Lilith!

Những huyết tộc có địa vị trong giới bị ả trói thành hàng dài, hơn nữa còn thu video đăng lên Facebook với tiêu đề mang tính sỉ nhục: Hoan nghênh lão đại của huyết tộc đích thân đến chuộc về.

Nhân loại không biết cứ tưởng đây chỉ là trò đùa hoặc cosplay, những kẻ biết chuyện thì kinh hãi tột độ.

Lilith tuyên chiến với Cain?

Địa ngục tuyên chiến với huyết tộc?

Nhân loại sẽ trở thành chiến trường?

Cuộc chiến này sẽ còn đáng sợ hơn thế chiến gấp bao nhiêu lần!

Giáo hội không thể khoanh tay đứng nhìn bèn phái sứ giả Benoit đi thăm dò thái độ của ngài Tiểu Minh Vương, tiện thể liên lạc với đồng minh Oregon.

Thái độ của Tiểu Minh Vương rất rõ ràng, chỉ cần vào trong phạm vi của thành Bright đều sẽ nhận được sự che chở của cậu ấy.

Thái độ của Oregon rất mập mờ, sự thật là quý ngài sứ giả vốn chẳng gặp được anh – Bị lũ huyết tộc đông kiến cỏ cứ nhìn lăm lăm kiểu bé-trông-ngon-ghê-nè suốt dọc đường, ai lại chẳng váng đầu hoa mắt, hại gã nhìn sao cũng thấy lũ này mặt mày y hệt như nhau.

Giáo hội không có được đáp án rõ ràng nên chỉ đành điều người đi tuần tra khắp các khu vực châu Âu, tuy chỉ như muối bỏ biển nhưng có còn hơn không. May mà mục tiêu của Lilith chỉ là huyết tộc, trước mắt vẫn chưa xuống tay với con người.

Ngoài thành Bright ai nấy đều sống trong cảnh thần hồn nát thần tính.

Những huyết tộc ở nhân giới may mắn còn sống đều tụ tập hết vào thành, nếu như Lilith muốn tiếp tục gây hấn thì đây chính là mục tiêu tiếp theo.

Mỗi tên huyết tộc dường như đều đang chờ đợi.

Chờ đợi ngày Lilith đột nhiên quá bộ xử lý bọn họ.

Mỗi ngày chờ đợi là mỗi ngày giày vò, đến khi người ta thật sự ghé thăm, cảm giác đầu tiên của chúng lại là – Giải thoát rồi!

Trong bóng đêm, lũ huyết tộc xếp thành hàng dài cứ như sỏi đá trên bãi cỏ.

Lilith thướt tha trong chiếc váy đuôi cá, thản nhiên giẫm lên những tên huyết tộc bất hạnh đang la oai oái để đến trước cửa thành Bright.

Các huyết tộc đứng xếp thành cả con đường, Oregon cùng Macewen bắt ghế ngồi ngay lề đường, chăm chú quan sát cuộc chiến đang xảy ra trước cửa thành.

Macewen thuộc loại bị liệt cơ mặt, dù trong bụng đang sôi sục gần chết nhưng vẻ mặt gã vẫn hết sức thản nhiên, “Ngài thấy… ai sẽ thắng?”

Oregon còn chưa kịp trả lời thì huyết tộc kế bên đã tham gia hóng chuyện, luôn mồm tung hô ngài Tiểu Minh Vương pháp lực vô biên.

Oregon đáp: “…Tiểu Minh Vương.”

Macewen ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngài lại có lòng tin với hắn như vậy.” Thật ra ý gã là, ý kiến của ngài chứ không phải tên bên cạnh kia cơ?

Chỉ trong nháy mắt, Lilith đã thổi lên kèn hiệu tấn công.

“Tiểu Minh Vương sắp ra tay rồi!” Lũ fan não tàn hớn hở gào thét.

Trước thành, một đôi cánh đen oai phong lẫm liệt từ từ mở rộng, bóng đen của đôi cánh gần như nuốt trọn Lilith.

Oregon nói: “Đấy, phép thuật mạnh nhất trên đời – Phép triệu hồi đọa thiên sứ.”

Huyết tộc: “…”

Cuộc chiến rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Oregon ngáp một cái, định bụng đánh một giấc rồi dậy xem kết quả, nhưng bất thình lình cuộc chiến lại chấm dứt.

Trên không trung, mấy trăm con dơi kéo một chiếc xe từ trên trời giáng xuống.

Oregon hé mắt nhìn, “Giáng Sinh tới sớm thế cơ à?”

Chiếc xe đáp xuống đất, nhưng người bước ra không phải là ông già Noel mà lại là trưởng lão tộc Giovanni – Singh.

Ông vội vã nói vài câu, sau đó Lilith lên xe, cuối cùng cả chiếc xe dơi biến mất nơi chân trời.

Có lẽ mở đầu của cơn bão này quá sức kinh hoàng, vì vậy khi nó chấm dứt một cách đơn giản như vậy, người ta lại cứ thấy bất an, cứ như sợ rằng vẫn còn mối nguy tiềm tàng đâu đó chưa phát sinh.

Nhưng sự thật là những huyết tộc bị bắt đều lục tục quay về lãnh địa của mình, Winston đợi các huyết tộc cấp cao giải trừ cảnh báo là lập tức báo cho cả bọn lúc nào về nhà cũng được.

Dường như tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Nhưng chỉ là “dường như”.

Gần đây sắc mặt của Oregon không tươi tắn mấy, bảo “không tươi tắn” là còn hơi nhẹ, phải nói là rất tệ mới đúng. Anh thường ngồi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào một nơi nào đấy, thậm chí cả việc Macewen ra ngoài cả trưa không về cũng chả buồn tọc mạch.

Đúng là quá bất thường.

Macewen nhịn hết nổi bèn bóng gió hỏi: “Ồ, thời tiết hôm nay đẹp thật. Ngài dùng cơm chưa ạ?”

Oregon đáp: “Nếu túi máu nửa tiếng trước cậu mang tới được gọi là cơm thì ừ, tôi ăn rồi.”

“…” Macewen nói: “Chừng nào chúng ta về London? Họ sắp đi hết cả rồi.”

Oregon nói: “Quá tuyệt! Diện tích sinh sống của tôi từ mười mét vuông tăng lên thành một ngàn mét vuông, tại sao lại phải đi?”

Macewen đáp: “Thôi được, xin cho phép tôi hỏi thẳng. Tại sao tâm trạng của ngài lại tệ vậy?”

Oregon nhìn gã như muốn đánh giá xem tên này có phải là đối tượng thích hợp để tâm sự hay không.

Vẻ mặt Macewen cố gắng tỏ ra hết mực trung thành đáng tin.

Oregon ngẫm nghĩ rồi cũng chịu nói: “Tôi có một người vợ.”

Macewen nói: “Tôi từng bị tin tức này làm giật mình một lần.”

“Mà bây giờ bên cạnh tôi lại là cậu.”

“…”

Có lẽ bởi lũ huyết tộc bỏ đi quá nhiều nên người ở lại trở nên nổi bật đặc biệt. Hoặc cũng có thể thân phận đời thứ tư của Oregon đã bị Tiểu Minh Vương nhìn thấu, nói chung là Oregon đã nhận được thiệp mời vào thành Bright cùng dùng bữa tối.

Người đưa thiệp là Winston, “Nếu ngài gặp Tiểu Minh Vương, nhất định ngài sẽ rung động trước phong thái dịu dàng, ôn hòa như làn gió xuân của ngài ấy.”

Oregon hỏi: “Để rồi bị vệ sĩ của ngài ấy dùng nắm đấm cứng như đá làm cho rung động cả người?”

Winston chần chừ đôi chút rồi đáp: “Thật ra khác với lời đồn, ngài Baal không phải là loại…”

Hung tàn?

Lạnh lùng?

Buồn vui thất thường?

Oregon chờ xem cậu ta sẽ dùng từ gì để hình dung.

Nhưng thời gian chần chừ quá lâu đã khiến cho bất cừ từ nào Winston định dùng đều trở nên thiếu sức thuyết phục.

Winston cuối cùng cũng nói hết câu: “Không để bụng những việc vặt vãnh.”

Tức là Baal trời sinh nhỏ mọn, còn sinh mạng của mình đang trong tình trạng nguy cấp?

Nhưng mặc cho thế nào thì anh vẫn đến dự tiệc.

Sau khi vào thành, Oregon thấy hơi ngạc nhiên. Anh quả thật không nghĩ một tòa thành cổ kính lại được thiết kế nội thất đậm chất Trung Hoa như vậy.

Đồ dùng kiểu Hoa, có cả gốm sứ và tranh vẽ còn chưa nói, nhưng tại sao trên kính còn dáng các hình cắt bằng giấy đỏ?

“Chào mừng ghé thăm.”

Một cậu bé mặt mũi sáng sủa vận áo thun trắng và quần jeans từ trên cầu thang đi xuống, ngượng ngùng chào hỏi Oregon.

Đây là ngài Tiểu Minh Vương đời thứ hai?

Trong nháy mắt Oregon thấy tim mình giật thót, nhưng anh nhanh chóng khống chế cảm xúc và cúi người chào cậu.

Vương Tiểu Minh nói: “Cơm nước chuẩn bị xong hết rồi, chắc cũng sắp nhập tiệc. Anh thích ăn cái gì? Tôi làm món miến huyết vịt, thịt kho đậu hủ huyết, huyết xào cay, huyết heo rang đậu…”

Cậu kể tên cả tràng dài những món ăn, dù Oregon chẳng biết món nào là món nào nhưng vẫn tỏ vẻ phối hợp, “Đều là món tôi thích cả.”

Vương Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm, “May quá, tôi còn lo anh ăn không quen miệng.”

Hai người đi vào phòng ăn, trên bàn quả nhiên bày đầy những đĩa với đĩa, chẳng qua…

Trong đĩa không có thức ăn.

Vương Tiểu Minh nhìn sang Baal, hắn đã ngồi sẵn ở đó và khẽ đung đưa ly rượu. Cậu mắt chữ A mồm chữ O hỏi: “Ăn hết rồi hả?”

Baal đáp: “Chưa.” Nói rồi liền biến ra một cái chén, “Ta để dành cho em.”

Vương Tiểu Minh bối rối nói: “Có khách mà.”

Baal hừ lạnh tỏ vẻ không vui, “Làm khách thì cứ làm khách thôi, còn đòi ăn chực cái gì!” Còn dám ăn chực thức ăn Vương Tiểu Minh đích thân làm! Đáng chết!

😭😭😭😭
Đệ thất chương: Phong ấn (thượng)

Vấn đề nan giải ma nữ để lại.

Oregon liếc nhìn những cái đĩa sáng bóng rồi hắng giọng một tiếng, “Cũng đâu còn gì để ăn chực.”

Vương Tiểu Minh hết sức áy náy, “Tôi xuống nấu tô mì dương xuân cho anh ăn nhé? Cho thêm hai miếng huyết heo nữa.”

Baal bỗng nhiên nổi cơn tanh bành, “Em còn dám ‘xuống’ cho hắn ‘ăn’?”

Vương Tiểu Minh vội giải thích: “Trung Hoa xưa nay đặt nặng mấy chuyện lễ nghi, mời khách ăn cơm là một trong những phép tắc cần có…”

Baal nói: “Trước khi ‘ăn’ còn cần nói câu ‘Làm người quan trọng nhất là phải vui vẻ’ đúng không?”

Oregon thầm nhủ trong bụng: Sau khi gặp Baal, Tiểu Minh Vương phải “không vui” đến mức nào mà cả “làm người” cũng chả muốn nữa.

Vương Tiểu Minh nói: “Anh ta không phải con người mà.”

Oregon: “…”

Baal hừ lạnh đáp: “Hắn là quỷ hút máu! Đúng thật là làm quỷ còn không chịu thôi bám lấy em!”

Oregon: “…”

Vương Tiểu Minh nói: “Em cũng là quỷ hút máu.”

Baal nhướng mắt bảo: “Em cũng đừng có mà thôi bám lấy ta đấy.”

Mặt Vương Tiểu Minh đỏ lên, cậu thẹn thùng gật đầu.

Sắc mặt của Baal bấy giờ mới dịu lại, hắn đưa chén cho Vương Tiểu Minh.

“Ăn đi.”

Vương Tiểu Minh bưng chén, dè dặt trộm ngó Oregon một cái, bóng Baal chợt lóe lên, chắn ngay tầm nhìn của cậu.

“Lúc ăn cơm không được nhìn trái ngó phải, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.”

Từ lúc vào cửa tới giờ chưa kịp làm gì mà đã phải gánh chịu bao nhiêu khinh bỉ, Oregon bèn nhỏ tiếng hỏi Winston: “Rốt cuộc là tôi đến để làm gì?”

Winston vỗ vai anh đáp: “Đợi tí xíu là được.”

“Hai người đang thủ thỉ gì đấy?” Edwin mỉm cười chen vào giữa Winston và Oregon rồi quàng tay ôm lấy vai Winston, hạ giọng hỏi: “Em yêu, có việc gì không nói được với tôi mà lại nói được với, một, người, ngoài, thế kia? Hửm?”

Winston: “…”

Oregon lẻ loi đứng đó, nói một cách thâm thúy: “Thì ra cậu bảo tôi chờ việc này.”

Winston: “…”

Khi hai hũ giấm ngàn năm và hai hũ kiềm chuyên dụng xảy ra phản ứng hóa học xua hết mùi chua trong không khí đã là chuyện của một tiếng sau.

Oregon nằm ngủ gật trên ghế, khi anh tỉnh dậy những người khác đều đang nói chuyện.

“Không ngờ trong mười ba gia tộc, hoa đẹp nhất lại là của Nosferatu. Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Winston cảm thán kiểu nửa đùa nửa thật.

Tay Edwin đặt sau gáy của cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại, “Không sao, ‘dâu đỏ’ tôi gieo cũng đẹp mà.”

Winston: “…” Anh cấy da giỏi nhất mới đúng, đặc biệt là da mặt!

Baal nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh đánh thót một cái, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, cậu buột miệng bảo: “Anh trồng cái gì cũng cừ hết.”

Miệng Baal nhoẻn lên, nhưng lại lập tức trừng mắt nhìn bụng cậu, “Chẳng qua không nảy mầm thôi.”

Vương Tiểu Minh: “…”

Oregon nhìn mấy cốc trà trên bàn của họ rồi mân mê đôi môi khô khốc của mình, anh hỏi: “Có thể cho tôi mượn một cốc trà, một cốc nước nóng và ít lá trà không? Những bước khác tôi tự làm.”

Từ giờ trở đi, anh phải làm một vị khách biết điều mới được.

Pripley đưa lên cho anh nước sôi, cốc trà và một hộp trà y như yêu cầu của anh.

Oregon: “…” Không ngờ đối phương lại hoàn thành yêu cầu của mình triệt để như vậy, cả mấy câu khách sáo này nọ cũng chả buồn nói, đúng là quá chân thành.

Anh cúi đầu pha trà.

Winston ủ cốc trà trong tay, đắn đo mở lời: “Thuở xa xưa tôi từng nghe kể về truyền thuyết của ngài, tôi hoàn toàn sùng bái ngài…”

Edwin nhéo nhẹ cổ cậu.

Winston thấy lạnh sống lưng, thoáng ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt, so với tưởng tượng của tôi, ngài còn…”

Móng tay của Edwin ghim vào da cậu ta, tuy miệng vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo khôn cùng.

Winston kiên trì nói cho hết: “Ưu tú hơn! May mà trái tim tôi đã bị E.D.W.I.N hoàn toàn chiếm hữu, không thừa tí chỗ trống nào, chứ không sợ rằng tôi cũng sẽ trằn trọc mất ngủ vì trên đời có một tên Oregon mất thôi!”

Edwin thả tay ra, mỉm cười với cậu rồi thò đầu qua liếm vào vết thương đang dần khép miệng trên cổ cậu.

Winston rụt cổ lại, xấu hổ nhìn Oregon.

Oregon vờ như chưa thấy hành động mờ ám của hai người, anh chỉ tiếp lời: “Ồ? Trong tưởng tượng của cậu tôi là người như thế nào? Máu me đầy người, te tua tơi tả? Hay là khóc hu hu than thở đời nào được như mơ, sau đó nằm trên giường vừa đọc tiểu thuyết tình yêu vừa hộc máu?”

Winston đáp: “Không không không, trong lòng tôi ngài là người nhìn xa trông rộng, ung dung tiêu sái, anh hùng tài hoa.”

Nụ cười của Edwin lại hạ nhiệt độ.

Oregon chợt phì cười, “Vòng vo nãy giờ cũng nên vào đề rồi. Có việc gì cần tôi giúp sao?”

“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Winston hơi nhoài về trước, cậu hỏi: “Ansbach có phải bị nhốt trong vùng đất phong ấn không?”

Nụ cười của Oregon biến mất.

Winston lại hỏi: “Vùng đất phong ấn có phải ở Nam Cực không?”

Oregon híp mắt vặn lại: “Tại sao phải hỏi?”

Winston đáp: “Theo lẽ, huyết tộc nào bị nhận từ bảy phiếu trở lên của các vị trưởng lão cho rằng tội không thể tha đều bị nhốt trong vùng đất phong ấn. Mà vị trí của vùng đất ấy chỉ có mười ba vị trưởng lão biết…”

Oregon liếc Vương Tiểu Minh một cái.

Vương Tiểu Minh lắc đầu.

Cậu gia nhập huyết tộc là vì muốn trường sinh để mãi mãi ở bên Baal, tuyệt đối chẳng thấy hứng thú với chuyện nội bộ huyết tộc. Lần này đứng ra bảo vệ huyết tộc chẳng qua vì mỗi tháng mình lãnh hai mươi vạn tiền lương của người ta, không làm gì thì áy náy lắm.

Oregon trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Tại sao các người lại cho rằng ở Nam Cực?”

Winston đáp: “Vì ma nữ đã xuất hiện ở Nam Cực. Những ngày có mặt trời ở Nam Cực sắp qua đi, bóng tối sẽ phủ xuống, sức mạnh của phong ấn trong vùng giảm mạnh, mỗi năm vào thời gian này mười ba trưởng lão sẽ lần lượt tới đấy để tăng cường sức mạnh cho phong ấn. Nhưng năm nay các vị trưởng lão lại chưa tới, nếu muốn ra tay với vùng đất phong ấn thì hiện tại chính là thời điểm tốt nhất.”

Oregon đứng phắt dậy đi ra ngoài.

Winston vội đuổi theo anh, “Nếu vùng đất phong ấn ở Nam Cực thật thì một mình ngài đi cũng vô dụng thôi!”

Cửa thành bỗng nhiên đóng sầm lại ngay trước mặt Oregon.

Oregon ngừng bước, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”

Trong nháy mắt, Edwin đã xuất hiện chắn trước mặt Winston: “Vùng đất phong ấn ấy không chỉ nhốt mỗi… Ansbach.”

Huyết tộc có vô số truyền thuyết nhưng không phải câu chuyện nào cũng “nồng thắm” như của Oregon và Ansbach, chúng tàn khốc, máu lạnh, hung tàn hơn nhiều. Nếu những tên bị phong ấn ấy nếu được thả ra…

Tưởng tượng thế nào cũng là cảnh máu chảy thành sông.

Winston bèn khuyên nhủ: “Thông đạo của giới huyết tộc đã đóng lại, tốt nhất chúng ta hãy tìm cách khác.” Cậu nhận được tin muộn quá, nếu sớm hơn tí xíu đã có thể báo với trưởng lão Singh để giành được sự ủng hộ của giới huyết tộc.

Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn màng.

“Rầm.”

Cửa thành đột nhiên ngã xuống đánh rầm một tiếng.

Winston và Edwin còn chưa kịp có phản ứng thì Baal đã xông ra.

Trăng sáng vằng vặc, đêm lạnh như nước.

Trước thành, mấy chục con dơi bay loạn xạ tứ phía.

Baal đứng trên không, mặt mày u ám.

Winston và Edwin rón rén chuẩn bị đánh bài chuồn thì lại nghe Baal nói: “Đền!”

Winston lập tức trả lời: “Không thành vấn đề.”

Vương Tiểu Minh chạy ra, nghe vậy vội nói: “Không sao đâu. Cửa này trong kho nhà tôi còn trữ nhiều lắm.” Baal cứ lên cơn lại đạp bay mấy cái, cậu nhìn riết cũng quen rồi.

Baal nói: “Phải bắt chúng đền cánh cửa nào mà đạp không hư ấy.”

Winston: “…” Đâu ra trời. Gặp thiên sứ hủy diệt thì có mà vàng cũng bị đạp thành cát thôi.

Vương Tiểu Minh rõ ràng cũng nghĩ như Winston, “Hay thôi đừng lắp cửa nữa.”

Baal: “…” Tại sao vợ nhà người ta thì lúc nào cũng hướng về chồng, còn người mà hắn nuôi lại thích thân tại Tào doanh, tâm tại Hán?!

Winston viện cớ đuổi theo Oregon vội vã kéo Edwin chạy đi.

Vương Tiểu Minh đang chần chừ không biết có nên đuổi theo giúp đỡ hay không thì chợt thấy chóp mũi đau điếng. Sau đó cậu nhìn thấy Baal đứng ngay trước mặt bất mãn nhéo của mình. Baal nói: “Em phải nhớ cho kỹ. Thứ nhất, em là một con người.”

“…”

“Thứ nhì, là người của ta.”

“…”

Baal vỗ đầu cậu, “Nhớ chưa?”

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng đáp: “Chẳng phải em đã biến thành quỷ hút máu rồi sao?”

Baal nói: “Vậy thì hãy làm một con quỷ hút máu cho ra hồn!”

“Quỷ hút máu cho ra hồn là sao?”

“Ăn thịt hút máu kẻ khác, bám dính lấy ta như âm hồn không tan.”

“…”

Lúc đến nơi, núi lửa trên đảo Deception vừa mới phun trào chưa được bao lâu, cả hòn đảo chìm trong tro núi lửa cứ như một mảnh đất vừa bị thiêu rụi.

Oregon cắm đầu chạy thẳng vào giữa đảo.

Ở nơi đó có mấy mươi cỗ quan tài bị chôn vùi dưới lớp tro bụi. Quan tài bày biện bừa bãi, có vài cỗ đã bật nắp, những cỗ khác vẫn đậy kín.

Nằm ngay chính giữa là một cỗ quan tài trắng khắc huy hiệu tộc Malkavian, nắp quan tài vẫn đóng chặt như đang lặng lẽ chờ đợi người quen đến từ phương xa.

Tim Oregon đập thình thịch, anh từng bước từng bước đi đến bên cỗ quan tài rồi chầm chậm mở nắp quan tài ra.

Một cành hoa hồng héo rũ từ trong quan tài rơi xuống đất, vùi mình dưới lớp tro bụi.

“KHÔNG!”

Cỗ quan tài trống rỗng chẳng khác nào một con dao cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của anh.

***

😚😚😚😚
Đệ bát chương: Phong ấn (trung)

Vấn đề nan giải ma nữ để lại.

“Để ta ngửi xem nào! Thằng bé còn hôi sữa từ đâu đến thế kia, mùi vị thơm ngon nhường ấy làm ta chỉ muốn mau chóng cắn đứt cổ họng nó để hút hết chỗ máu tươi tuyệt vời thôi!” Giọng cười quái gở bất chợt vang lên từ sau lưng Oregon.

Một cỗ quan tài màu cà phê sẫm rung nhẹ, nắp quan tài nảy lên rồi nhích ra vài tấc để lộ một ngón tay thon dài, nhưng ngón tay còn chưa duỗi ra, nắp quan tài đã bị đẩy trở về chỗ cũ.

“Ối!” Trong quan tài phát ra tiếng thét chói lói.

Oregon ấn nắp quan tài xuống, lạnh lùng nhìn ngón tay kia dần dần đỏ lên.

“Buông ra, cái tên khốn nạn không biết kính trọng bề trên nhà ngươi!”

Nắp quan tài đột nhiên bật nảy lên cao, sau đó một bóng đen từ trong quan tài phóng ra đè Oregon xuống đất.

Gương mặt trắng bệch bị cái miệng đỏ như máu át quá nửa, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng muốt.

Oregon nhắm mắt lại, lúc anh mở mắt ra, tròng trắng của mắt anh đỏ tươi như nhiễm máu, trông chẳng khác nào thú hoang điên dại, “Cút!” Anh gắng sức đẩy tên kia ra rồi đứng dậy.

Bị anh đẩy, tên huyết tộc va mạnh vào cỗ quan tài hắn mới chui ra. Quan tài bay đi mấy chục mét, vướng phải nham thạch lăn đi vài vòng.

Huyết tộc nọ lắc đầu đứng lên, “Ngươi làm hỏng mất đồ của ta.”

Bầu trời nhuộm thắm một màu xanh đậm, chỉ còn gợn tí mấy trông như vảy cá lốm đốm.

Dưới ánh sáng mập mờ, hai huyết tộc bất ngờ bổ nhào vào nhau, vung tay múa chân đánh nhau bằng phương pháp nguyên thủy nhất.

“Buông tay ra! Tên dân đen thấp hèn nhà ngươi!” Tên huyết tộc bị anh túm tóc nổi điên lên, hắn trầm giọng cảnh cáo, đe dọa một cách âm độc: “Ngươi dám hỗn láo với bề trên.”

Oregon đứng thẳng tắp, túm lấy tóc hắn lắc qua lắc lại, nhìn hắn với ánh mắt của kẻ đứng trên và mỉm cười đầy vẻ khinh thường, “Xưa nay ta chưa từng gặp bề trên nào yếu ớt như ngươi.”

Tóc hắn bất chợt bị anh giật phăng, cả miếng da đầu nhỏ cũng bị tróc ra theo.

Tên huyết tộc nọ nổi điên!

Hắn giang hai tay ra, mặt đất bỗng nhiên chấn động.

Dưới mặt đất như có thứ gì đó sắp xông lên.

Oregon lùi lại hai bước.

Bản tính kính ngưỡng bề trên trời sinh của huyết tộc khiến anh không thể nào cựa quậy.

“Ta, trên danh nghĩa Islander đời thứ hai, sẽ xét xử tên dân đen đê hèn không biết kính trọng bề trên nhà ngươi!” Ngón tay bị kẹp sưng tấy ban nãy của hắn từ từ duỗi ra, lời nguyền rủa của ác ma dần dần thành hình trên không trung. “Ta tuyên phán, đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ bị vây trong…”

Oregon bất thình lình nhảy bắn lên ôm lấy Islander rồi xông thẳng xuống biển.

Nước biển lạnh băng tràn vào mũi miệng.

Ngăn không cho lời nguyền của Islander thốt ra.

Islander giận dữ nhìn chằm chằm vào tên huyết tộc đang đè trên người mình.

Dù nước biển có lạnh lẽo cỡ nào thì lửa giận trong lòng hắn vẫn đang cháy hừng hực. Theo hiểu biết của hắn, huyết tộc vô cùng xem trọng thứ bậc, kẻ đời sau tuyệt đối không bao giờ được phép hỗn xược với bề trên. Vậy mà tên con cháu trước mắt hắn hiện nay lại dám…

Hắn bắt lấy vai Oregon, xoay người đổi tư thế rồi búng chân một cái bay thẳng lên bờ hệt như cá chuồn.

Oregon thừa cơ buông hắn ra và nhảy lùi về sau bảy, tám mét.

Islander vẩy hết nước trên người, lưng hơi cong lại, trợn mắt nhìn cái bóng đen cách đó không xa, “Báo tên của ngươi ra xem, hỡi tên nhóc con kiêu căng ấu trĩ!”

Oregon nhìn chòng chọc vào hắn và nói ra một cái tên: “Ansbach Malkavian.”

“Malkavian?!”

Câu trả lời như chìa khóa của chiếc hộp Pandora, phơi bày hết tất cả những tội ác bên trong chiếc hộp.

Vẻ mặt của Islander ngập tràn những căm hận, ghê tởm cùng với ác độc, còn xấu xí hơn cả ác quỷ từ địa ngục trốn lên. Mặt hắn nhăn nhúm, gân guốc nổi đầy, tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, vả lại còn hiện toàn tơ máu.

Oregon ghét cái thị lực cực tốt của huyết tộc, ban đêm mà vẫn nhìn rõ như ban ngày.

“Đồ dân đen hèn hạ, nhơ nhuốc, xảo quyệt! Đồ phản bội! Đồ lừa đảo!”

Cổ họng Islander phát ra tiếng cười khằng khặc quái gở, cả người hơi nghiêng về trước, cũng chính là tư thế chuẩn bị tấn công.

Oregon mở rộng hai tay, ý chí chiến đấu mãnh liệt tuôn trào từ đầu xuống vai anh, tay anh, ngực anh, và cả chân anh.

Chưa bao giờ anh thấy sục sôi khát vọng chiến đấu như lúc này!

Những cảm xúc hỗn loạn trong tim đều biến thành lòng thù địch, mỗi tấc mỗi ly trên người anh đều chìm trong dục vọng muốn xé xác đối phương.

Islander đột nhiên co chân nhào tới.

Trong không trung dường như có cánh tay vô hình nào đó thò ra đâm xuyên vào ngực Oregon để chộp lấy trái tim anh, năm ngón tay còn chầm chậm siết lại.

Giây phút đó, máu trong người anh như đang chảy ngược, mặc cho linh hồn anh có gào thét kêu gọi chiến đấu thế nào thì dòng máu bên trong đã hèn nhát mà vung cờ trắng. Lúc  tay đối phương sắp chạm tới mặt mình, Oregon bỗng nhiên biến mất.

Dơi vỗ cánh bay cao.

Tiếng dơi vỗ cánh phành phạch loạn xạ càng tôn lên bầu không khí vắng lặng của hòn đảo này.

Yên tĩnh.

Bặc bặc bặc.

Một lúc sau, tiếng đập cánh tạm ngừng.

Tay chân của anh vẫn đang run khẽ vì bản năng của dòng máu trong người, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.

Trước mặt anh, tên huyết tộc đời thứ hai vừa nhe nanh múa vuốt ban nãy đã nát bấy nằm dưới đất. Những bộ phận trên người hắn nằm rải rác hai bên, để chừa ra một con đường nhỏ ở giữa.

Oregon thẫn thờ đứng im một lúc rồi mới đi đến gần.

Dù hơn ba phút đã trôi qua nhưng anh vẫn không dám tin việc, à không, phải gọi là kỳ tích, mới xảy ra.

Thế nhưng những miếng thịt nát bấy trên mặt đất là chứng cứ tốt nhất.

Islander – Tên huyết tộc đời thứ hai từng bị mười ba huyết tộc đời thứ ba liên thủ đánh bại, mới rồi còn đánh nhau một trận hoành tráng với mình, nhưng vào lúc sắp chiến thắng lại… Banh xác.

Đúng, không có từ nào chính xác hơn “banh xác”.

Anh hồi tưởng hình ảnh Islander đang chạy bỗng nhiên nổ banh xác, bỗng thấy hơi hơi đau đầu. Anh chầm chậm quay trở về bên cỗ quan tài màu trắng, cúi người xuống nhặt cành hoa hồng dưới đất lên.

Đây là hoa hồng anh tặng.

Vốn sẽ không bao giờ tàn.

Nhưng hiện tại…

“Meo.”

Chú mèo đen ướt đẫm bụi tuyết ló đầu ra khỏi đống đất cát, co chân đạp một cái nhảy tót vào lòng Oregon.

Oregon mân mê cổ nó, trên bàn tay trắng nõn gây xanh nổi đầy.

Anh nhắm mắt lại, ấn mèo vào sâu trong lòng.

Mèo đen bất an ngọ nguậy nhưng nhanh chóng bị ghì chặt.

Một lúc thật lâu.

Oregon mới buông nó ra, cúi đầu nhìn vào trán nó và hôn lên miệng của nó: “Hãy tin tôi, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”

Mèo đen duỗi chân thư giãn gân cốt. Nó không biết tất cả rồi có ổn không nhưng nó biết ban nãy nó bị ép cho thiếu điều “không ổn”.

Oregon dịu dàng vuốt lại lông cho nó.

Mèo đen lấy đuôi đẩy tay anh ra tỏ vẻ kỳ thị.

Oregon nói: “Tôi rất nhớ em.”

Mèo đen nghiêng đầu liếc anh một cái.

Oregon vuốt ve cổ nó, “Sau này đừng bao giờ rời xa tôi lâu như vậy nữa. Tôi sẽ lo lắm.”

Mèo đen ngáp dài, chẳng buồn ừ hử.

Oregon mỉm cười, “Nghe đồn xích mèo khá hữu ích đấy.”

Mèo đen cào cho anh một cái rồi nhảy khỏi người anh, co giò bỏ chạy.

Oregon thong thả bám theo ngay sau lưng nó.

Bên bờ biển đậu sẵn một con thuyền nhỏ, Macewen đang ngồi trên thuyền, quần áo chỉnh tề phẳng phiu, cả nơ cũng thắt ngay chính giữa không lệch tí nào, trông rất cân đối.

“Hoan nghênh ngài trở về.” Macewen đứng dậy.

Oregon bồng mèo lên thuyền, miết nhẹ vùng giữa trán, ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, “Bên ngoài thế nào rồi?”

Macewen đáp: “Ý ngài là thành Bright ấy hở? Sau khi ngài đi, ngài Baal cáu kỉnh hết một thời gian nhưng được ngài Tiểu Minh Vương dỗ dành nên mọi chuyện đã đâu vào đấy. Tất cả huyết tộc tụ tập ở thành Bright đều đã về cả.”

Oregon hỏi: “Kể việc gì tôi đoán không ra ấy có được không?”

Macewen ngẫm nghỉ rồi đáp: “Giáo hội bắt được một ma nữ, chuẩn bị thẩm lý và phán quyết công khai?”

Oregon mở choàng mắt ra, “Ở đâu?”

“Ý.”

Thuyền cập bến ở Nam Phi, sau đó bọn họ từ Johannesburg bay thẳng đến Rome.

Họ đáp xuống ở sân bay Fiumicino vào buổi chiều, lúc mặt trời vẫn còn chói chang.

Vừa ra khỏi sân bay, Oregon và Macewen đã cảm thấy hơi nóng phả thẳng vào mặt.

Oregon hay tay đang bồng mèo đen, đột nhiêu cau mày nói: “Nhiệt độ chênh lệch quá lớn, chúng ta không nên quay về vội như vậy.”

Macewen nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, “Ngài cảm à?”

Oregon vuốt ve mèo đen trong lòng, “Nó không kịp thay lông.”

Macewen nói: “Đâu có sao, quần áo của nó mới cũ luôn đồng bộ, hoàn toàn không thể nhận ra sự thay đổi.”

Oregon nói: “Mỗi ngày đổi một sợi xích mèo khác nhau đi.”

Lưng mèo ta cong lên, chân sau co lại chuẩn bị phóng đi nhưng bị Oregon ôm chặt.

“Ngoan nào em yêu.” Anh ấn nó vào ngực mình, “Đừng khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi.”

Mèo đen lấy vuốt cào anh, bàn tay trắng nõn bị cào trầy mấy vết nhưng vết cào vừa hé miệng đã khép lại ngay, còn nhanh hơn cả tốc độ bốc hơi của cồn.

Khi họ đến nơi đỗ xe, một chiếc Lancia từ phía sau phóng vèo tới dừng trước mặt họ.

Người ngồi ghế lái bước xuống xe, là người quen – Benoit.

“Hi.” Gã đánh tiếng chào hỏi.

Oregon nói: “Tôi không muốn lên xe của hắn.”

Macewen nói: “Chúng ta có thể đứng im ở đây.”

Oregon hỏi: “Sau đó?”

Macewen đáp: “Chiếc xe phía sau sẽ vì chờ lâu bực mình mà chạy thẳng tới ủi vào đít xe của hắn.”

Nụ cười của Benoit sượng ngắc. Gã chột dạ quay lại nhìn chiếc xe phía sau. Người đàn ông trên xe mất kiên nhẫn bấm còi một cái.

“Các vị không muốn biết tin tức mới nhất về ma nữ sao?” Gã quẳng mồi nhử.

Oregon nói: “Quả thật muốn lắm, nhưng lại càng không muốn bị các người đeo bám.”

Benoit lại hỏi: “Lẽ nào chúng ta không phải là đang hợp tác?”

Oregon nói: “Ý cậu là lần các người rõ ràng có chứng cứ hướng về Malkavian nhưng vẫn nằng nặc vu khống tôi? Đúng đấy, đúng là một lần hợp tác đáng nhớ cả đời.”

Benoit đành tung đòn sát thủ: “Lẽ nào ngài không muốn biết tin tức về Ansbach Malkavian chút nào hết à?”

Con ngươi Oregon lóe lên, “Có ý gì?”

Benoit mỉm cười chìa tay ra, “Mời lên xe.”

Chữ “xe” còn chưa tròn âm thì xe của gã đã bị chiếc phía sau ủi mông một cú ra trò.

Benoit: “…”

Lúc Benoit lo giải quyết tranh chấp chuyện xe cộ, Oregon cùng Macewen và mèo đen đứng một bên xem kịch.

Lúc tranh chấp xe cộ thăng cấp thành mâu thuẫn bạo lực, Oregon vẫn cùng Macewen và mèo đen đứng một bên xem kịch.

Đợi mãi đến khi mọi chuyện giải quyết đâu vào đấy thì trời cũng chập tối.

Oregon dẫn Macewen và mèo đen đi ăn uống no say quay về, còn Benoit đang đói tới lép cả bụng. Anh tỏ vẻ tiếc nuối bảo với Benoit: “Bỗng dưng tôi hết muốn biết tin về Ansbach nữa rồi.”

Benoit: “…”

***

Chú thích:

Oregon: 欧西亚, pinyin là ōuxīyà (Âu Tây Á). Sinh ra ở châu “Âu”, trưởng thành ở phương “Tây”, nhưng lòng luôn nhớ nhung châu “Á”.

💩💩💩💩
Đệ cửu chương: Phong ấn (hạ)

Vấn đề nan giải ma nữ để lại.

Cuối cùng, sau khi Benoit dùng hết mọi biện pháp cứng mềm đủ cả, Oregon hết cách đành leo lên xe.

Sợ anh đổi ý, Benoit lên xe một cái là khóa cửa ngay.

“Tìm nhà hàng.” Oregon gõ vào lưng ghế lái.

Benoit nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Tôi trông giống tài xế taxi lắm à?”

Oregon nói: “Không, chưa đủ chuyên nghiệp. Chúng tôi chẳng qua chỉ đang đi nhờ xe thôi.”

Benoit nói: “Vậy tôi nhất định là người hào phóng nhất trên đời, không chỉ chở ngài đi miễn phí tới nhà hàng La Pergola được đánh giá ba sao Michelin, đặt sẵn hai căn phòng hướng ra hồ ở khách sạn Waldorf Astoria cho ngài, mà còn phải còng lưng gánh hết chi phí.”

Oregon nói: “Tôi từng nghe phòng hướng ra sông, phòng hướng ra biển, phòng hướng ra núi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có phòng hướng ra hồ đấy.”

Macewen giải thích cho anh: “Tức là phòng nhìn thấy hồ bơi ấy.”

Oregon cảm thấy hứng thú: “Chu choa, có nhìn thấy tiệc bikini không?”

Macewen đáp: “Có thể nhìn thấy hồ bơi tuyệt đẹp.”

Oregon: “…”

Benoit rất đắc ý với sự sắp xếp của mình, “Khỏi cảm ơn.”

Oregon nói: “Tôi thấy cậu vẫn chưa đạt chuẩn ‘người  hào phóng nhất trên đời’ đâu.”

Benoit nói: “Bao ăn sáng, bao phí thuê ghế trong hồ bơi luôn.”

Oregon: “Bao trọn túi không?”

Benoit: “Hả?”

Macewen nói: “Ông chủ của tôi muốn mua túi xách.”

Benoit: “…”

Mua túi xách gì nữa hả trời?!

Tranh thủ lúc đèn đỏ, Benoit gửi tin nhắn cho cấp trên: Mua túi xách cho Oregon có được thanh toán lại không?

Đêm lạnh lẽo, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Oregon ngồi bên cửa sổ, bên cạnh đặt một chiếc túi gắn mác LV.

Trên bàn bày sẵn hai đĩa món chính, Benoit cầm dao và nĩa, cố gắng không để mắt mình nhìn về phía cái túi LV. Trong túi có một con mèo đen đang thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào bàn ăn bằng cặp mắt sáng rỡ.

Oregon ghim một miếng sò đưa tới miệng mèo.

Mèo đen nhanh chóng cắn ngay vào miệng, nhai nhồm nhoàm hai ba lần rồi nuốt, nuốt xong còn thè lưỡi liếm lên cây nĩa.

Oregon mỉm cười, dùng cây nĩa đó ghim sò nướng cho vào miệng.

Benoit che mắt lại.

Oregon thuận miệng hỏi: “Không ngon à?”

Benoit nhấp ngụm rượu đỏ thấm giọng, “Mùi vị thế nào?”

Orgeon đặt tay lên đáy ly rượu, khẽ đung đưa ly, cười bảo: “Thật sự hy vọng chất lỏng bên trong chảy ra từ mạch máu của cậu.”

Giờ cả rượu Benoit cũng hết muốn uống.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, bọn họ bước vào chiếc xe Macewen mới thuê.

“Sao không ngồi xe tôi?” Benoit cầm dây an toàn mà không biết nên cột để đảm bảo an toàn, hay nên khỏi cột để chạy cho dễ.

Macewen nói: “Vì tôi không thích phải ngồi trong một chiếc xe được điều khiển bằng điện thoại di động?”

“Hả?”

“Không phải à? Chắc vì khi lái xe ngài đây cứ đăm đăm nhìn điện thoại nên tôi hiểu lầm.” Macewen ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Tôi cứ tưởng ‘Need for Speed’ (app đua xe trên điện thoại) đã phát triển đến trình độ điều khiển được cả xe thật.”

Benoit: “…”

Macewen hỏi: “Giờ đi đâu?”

Sau tòa giáo đường trang nghiêm là một con đường quán bar, giải bóng đá vô địch Ý vừa tạm dừng, cả con đường có phần vắng lặng.

Benoit đẩy cửa bước vào một quán bar vắng người, những người trong bar nghe tiếng mở cửa thì quay lại nhìn một cái rồi thôi.

Oregon xách túi LV trong tay, ánh mắt nhìn lướt qua quầy pha chế rồi lẩm bẩm: “Tôi ngửi thấy mùi hôi thối của nước thánh.”

Benoit dẫn anh băng qua sảnh tới hậu trường, vào một căn phòng nhỏ rộng khoảng mười mét vuông, cửa sổ trong phòng đều đóng kín, không khí hơi ngột ngạt.

Trong phòng có một ông lão đang yên tĩnh ngồi viết lách, nghe thấy tiếng động thì hơi ngước lên rồi lại cúi xuống, “Đến rồi à, mời ngồi một lát, để tôi viết xong bản báo cáo này đã.”

Oregon chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy tay dịu dàng vuốt ve chú mèo, Benoit và Macewen bị bỏ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại tiếng soạt soạt của đầu bút sắc bén lướt nhanh trên giấy.

“Còn nhớ tôi không? Derek Thompson.” Ông ta gác bút lại, gấp giấy nhét vào phong thư, chống gậy đứng lên bật quạt máy trên tường.

Quạt chạy phát ra tiếng vù vù.

Oregon phủi ngón tay một cái, chiếc quạt lập tức xoay sang thổi ào ào vào đầu Derek, “Tôi nhớ cây gậy của ông.”

Derek vuốt sơ mái tóc bù xù, rướn người tắt quạt đi, “Ngại quá, tôi quên mất máu của ngài vốn lạnh như băng. Muốn uống gì không?”

Oregon mân mê môi, khẽ nhếch miệng để lộ nửa cái răng nanh, “Ông biết tôi thích uống gì mà.”

Derek lấy ra hai chiếc bình, “Bia và nước thánh.”

Oregon búng tay một cái, hai chiếc bình đồng thời ngã xuống, Derek vươn tay đỡ được bình nước thánh, còn chai bia trước một giây tiếp đất bỗng nhiên nảy lên rồi rơi vào tay Oregon.

Anh mở nắp chai ra ngửi thử, “Có pha nước thánh?”

Derek đáp: “Biết ngay là không lừa được cái mũi của ngài mà.”

Oregon hớp một ngụm, sau đó lắc đầu bảo: “Khó uống thế.”

Derek nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, “Nước thánh cũng mất hiệu lực với các người rồi sao?”

Oregon đung đưa chai bia, “Giáo hội định sẽ đối phó với huyết tộc à? Đang lúc phải bắt ma nữ và tuyên chiến với địa ngục? Đúng là quyết định táo bạo, tôi rất kỳ vọng.”

Derek nói: “Không. Tôi chỉ muốn xác minh xem nước thánh chỉ mất hiệu lực với ma nữ hay nước thánh đã mất hẳn hiệu lực.”

Oregon đặt bia lên bàn, “Nước thánh của giáo hội vẫn pha theo công thức ba mươi phần trăm nước suối thánh, bảy mươi phần trăm nước cất đúng không?”

Mắt Derek giật giật, “Trong bia pha chưa tới một phần trăm nước thánh, đây là thí nghiệm nhỏ… Ngài thật sự chẳng có chút cảm giác gì sao?”

Các ngón tay của Oregon xòe ra rồi lại hợp lại, “Cả người tràn trề năng lượng, sung sức vô cùng. Lúc về cho tôi thêm mấy chai được không?”

Derek nửa tin nửa ngờ.

“Tức là,” Ngón tay Oregon gõ nhịp lên ghế, “các người rốt cuộc muốn mở quán rượu hay hộp đêm? Nếu là hộp đêm, tôi có thể giới thiệu cho vài vị khách. Tôi tin các vị ấy sẽ rất vui vẻ vì được ma nữ phục vụ.”

Derek nói: “Nếu giao ma nữ cho các vị…”

“Không có cửa đâu.” Oregon từ chối thẳng thừng không chịu nhận mối họa tày trời kia.

Derek nói: “Ả miễn dịch với nước thánh, chúng tôi không có cách nào xử lý ả.”

Oregon nhếch miệng cười giễu, “Vậy nên ông định nói với tôi rằng, thủ đoạn khi đối phó với ma nữ của giáo hội là chỉ tắm rửa cho ả? Lúc thánh chiến các người đâu có như thế. Dùng cọc gỗ bọc bạc đâm xuyên vào ngực các huyết tộc nữ, dụ các cô ấy ăn bạc bọc trong kẹo… Còn gì nữa nhỉ, để tôi nhớ lại xem.”

Derek nói: “Nhưng ả là ma nữ.”

Oregon đứng dậy, nện chai bia lên bàn chỗ gần tay Derek, “Vậy thì cứ dùng kiếm quang minh có tẩm nước thánh đâm vào ngực ả.”

“Không phải vậy…”

“Thế thì là thế nào? Đá quả bóng ma nữ cho huyết tộc, dụ cho huyết tộc gây chiến với địa ngục, để nhân loại ngồi không hưởng lợi?”

“Không.” Derek nhìn chai bia, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Hiện giờ chúng ta đang hợp tác với nhau đúng không? Tôi có thể tin tưởng ngài, đúng không?”

Oregon không khẳng định cũng chả phủ định, “Nguy cơ của huyết tộc đã được giải quyết, thông đạo của huyết tộc đã đóng lại. Ông muốn vu khống tôi giết Benson thì cứ vu khống, tôi chẳng có gì phải sợ.”

Derek một tay cầm gậy, một tay chống bàn đứng lên, dáng vẻ lảo đảo đáng thương đủ khiến bất cứ người nào kính già yêu trẻ cũng phải động lòng trắc ẩn.

Thế nhưng, Oregon không phải là người.

Anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn ngoắc tay với mèo đen, mèo ta vênh váo vẫy đuôi chạy tới bên chân anh, để mặc cho anh bồng lên.

Thấy Oregon xoay lưng chuẩn bị ra ngoài, Derek chỉ đành tự cắt đất diễn của mình, “E hèm. Lúc ma nữ đến nhân giới, tòa thánh trung ương đã nhận được tin.”

Oregon nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm.

Derek nói: “Chuyện này không thể trách chúng tôi, chúng tôi không hề biết chúng muốn làm gì. Cũng như khi ngài vừa đến Pháp, chúng tôi cũng chỉ quan sát từ xa chứ không hề can thiệp.”

Oregon nói: “Sau đó các người biết chuyện.”

Derek đáp: “Đúng, khoảng thời gian ấy chúng tôi vẫn luôn đợi các vị liên hệ với chúng tôi – Đây dù sao cũng là chuyện giữa huyết tộc và địa ngục, nếu không có đầy đủ lý do, chúng tôi không có quyền can thiệp. Nhưng mà các vị không làm như vậy.”

Orgeon nhún vai nói: “Tôi sẽ nhớ cho kỹ, lần sau nếu gặp nguy hiểm là phải báo ngay với giáo hội.”

“Mãi đến khi Benson gặp nạn, tại hiện trường tìm được đồng hồ của Malkavian, chúng tôi mới có đủ lý do để liên hệ với ngài.” Derek nói: “Ở đây là nhân giới, nếu đem ả ma nữ xông nhầm vào nhân giới so với các vị, chúng tôi tin tưởng những người láng giềng lâu năm hơn chứ. Chắc ngài cũng cảm nhận được sau khi chúng ta đạt thành hiệp nghị, chúng tôi đã hết lòng giúp đỡ các vị.”

“So ra thì chuyện càng khiến tôi hiếu kỳ chính là rốt cuộc các người làm sao biết được thân phận của tôi.” Ngay cả Winston cùng là huyết tộc với nhau mà còn không biết tin tức về anh, vậy mà giáo hội lại rõ như lòng bàn tay. Chuyện này khó tránh khiến anh sinh lòng cảnh giác.

Derek nói: “Bởi vì có người từng gặp các vị.”

“Bọn tôi?”

“Ngài và Ansbach Malkavian.”

“Tên nhân loại đó còn sống?”

“Qua đời rồi, nhưng ông ấy để lại tranh cho chúng tôi.”

Oregon trầm ngâm: “Trong lúc thánh chiến à?”

Derek đáp: “Tôi đã kể toàn bộ những chuyện tôi biết cho ngài hay, xin cho phép tôi một lần nữa chân thành mời ngài hợp tác.”

Oregon hỏi: “Hợp tác cái gì? Xử lý ma nữ à? Lilith đã đến giới huyết tộc, nguy cơ của huyết tộc của không còn. Tôi quả thật không nghĩ ra còn lý do gì để mình phải dây vào nhiều phiền phức hơn nữa.”

Derek hỏi: “Ngài không muốn biết chúng tôi gặp được ma nữ ở đâu sao?”

“Không.”

“Strait of Magellan. Lúc đó ả đang đi về hướng Nam Cực.”

Oregon cúi đầu nhìn mèo đen, cười nói một cách thờ ơ: “Xem ra ả không sợ bị đông thành que kem rồi.”

Derek nói: “Nể tình tôi đã cung cấp bao nhiêu tin tức như vậy, ít nhất xin hãy cho tôi biết tại sao ma nữ lại xuất hiện ở Nam Cực đi.”

Oregon nói: “Nếu tôi là ông, tôi thà dùng xẻng cạy cái miệng anh đào chúm chím của ả cho banh ra, còn hơn là phí thời gian với tôi.” Dứt lời, anh xoay lưng đi về phía cửa.

Derek vẫn cố cù cưa: “Oregon, ngài sẽ hối hận vì đã bỏ qua cơ hội hợp tác với giáo hội.”

Mèo đen kêu lên một tiếng.

Bàn tay đã đặt lên của Oregon khựng lại, “Cho tôi một ít thời gian để cân nhắc.”

***

Đệ thập chương: Hợp tác (thượng)

Rốt cuộc là đồng minh của ai?

Trong quán bar, Macewen đang ngồi thẳng đơ ở đó, còn Benoit thì cúi đầu uống rượu. Lúc Oregon vừa bước ra, cả hai lập tức đứng dậy, cùng nhau thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

Oregon cởi áo vest bọc mèo lại, nâng hai tay giao cho Macewen, “Chăm sóc cho nó thật tử tế, không được chạm vào người nó.”

Macewen cẩn thận túm lấy chỗ thòng xuống của áo vest.

Mèo đen vươn vuốt toan chui ra khỏi áo vest nhưng bị Oregon lấy một ngón tay đẩy về, “Ngoan ngoãn chờ trong phòng không được chạy lung tung, chớ quên có một món ăn gọi là ‘Mèo quay kiểu Ý’.”

Benoit bị bơ đi nãy giờ nghe vậy bèn không nhịn được phải mở lời bào chữa cho nước hàng xóm: “Nghe nói đó là khi chiến tranh, vì đói quá…”

Oregon ngắt lời gã, “Có nhiều người đến lúc sải tay vung quyền mới phát hiện mình đã bị lôi vào chiến tranh, có người chỉ cần ăn rau cải hai lần đã cảm thấy mình là nạn dân châu Phi, còn có người cầm sách dạy nấu ăn mà cứ tưởng cả thế giới đều đang quỳ mọp chờ đợi món ăn của mình. Cậu cứ tưởng trên đời đã đủ chuyện lạ, nhưng chuyện lạ trên đời còn nhiều hơn cậu tưởng tượng.”

Benoit cố gắng ngẫm nghĩ đoạn đối thoại này nhưng cuối cùng vẫn kìm lòng không đặng quay sang hỏi Macewen: “Tức là sao?”

Macewen ôm mèo, mèo ta giờ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, “Nó hiểu là được rồi.”

Benoit: “…”

Hai người ra ngoài, Macewen ôm mèo lên xe, Benoit bị đẩy vào ghế lái, Oregon vẫy tay chào bọn họ.

“Ngài không đi với chúng tôi à?” Benoit thò đầu ra khỏi xe quay hỏi, “Buổi tối ở Ý nguy hiểm lắm, ở đây có mafia đấy.”

Oregon nói: “Ở đây là Sicily.”

“Tụi đó có mang giày mà.” Tức là biết di chuyển chứ bộ.

“Tôi mang theo răng.” Tức là biết cắn.

Nói chuyện với huyết tộc đúng là vô bổ!

Nếu không phải là không thèm nói gì, thì cũng là khiến người khác không biết nói gì.

Benoit rụt đầu vào và nổ máy xe.

Giáo đường phong cách Gothic.

Thánh giá chễm chệ trên đỉnh tháp hòa mình vào bóng đêm. Trước giáo đường có thắp một ngọn đèn dầu từ thế kỷ xa xưa nào đó, bị gió lướt qua trêu chọc thì khẽ run lên, ánh sáng đung đưa làm nhòa đi bóng người đang đi tới.

Oregon đi đến trước cửa giáo đường, vươn tay đẩy cửa ra, bóng anh trải dài lên đất hướng về phía trước.

Ngay trước mắt anh là một cây thánh giá vĩ đại thẳng tắp, phía trên thánh giá còn tỏa ra ánh sáng dịu mắt màu vàng kim. Giữa ánh hào quang dường như thấp thoáng một bóng người tròn trịa, nhưng nhìn kỹ lại như chẳng có gì cả.

Oregon thong thả cất bước đi về phía hàng ghế trên cùng trong giáo đường rồi ngồi xuống dãy ghế bên trái.

Chiếc piano đặt bên phía phải tự động phát ra giai điệu du dương.

Oregon thong thả xắn tay áo lên.

Những phím đàn tự chơi bỗng ngừng lại, trong làn hào quang của thánh giá bất chợt vang lên một giọng nói hiền hòa: “Không cần đau thương, không cần phiền não, thần luôn lắng nghe tất cả mọi phiền não trên thế gian, kể cả của con. Những phiền não của con trong tương lai nhất định sẽ tan thành mây khói.”

Oregon chẳng ừ hử.

“Những gì con đang làm đều được thần chú ý, được thần khen ngợi. Nỗ lực của con không hề thừa thãi, cũng chẳng hề uổng phí. Con đang chuộc tội cho bản thân mình, đồng thời mở ra một cuộc sống mới.”

Oregon đưa tay lên day trán, “Ta nhận thua. Chỉ hy vọng ngươi hãy tranh thủ thời gian nói vào chuyện chính giùm cái.”

“Nếu ngươi thích phong cách ấy ta cũng có thể phối hợp.” Bóng người như ẩn như hiện giữa ánh hào quang, “Lần này ta tìm ngươi vì hai việc. Thứ nhất là cảm ơn ngươi vì chịu phối hợp trong hành động của Lilith. Thứ nhì là hy vọng ngươi ra tay giúp đỡ thêm một lần nữa, cứu ma nữ thoát khỏi tay giáo hội và trả về địa ngục.”

Oregon nói: “Không có chuyện làm không công đâu.”

“Đương nhiên, ta từng bảo, những việc ngươi làm thần đều chứng kiến…”

“Ta không quan tâm.” Oregon mất kiên nhẫn ngắt lời người đó, “Sau khi trở thành huyết tộc, ta chỉ nhìn thấy thánh giá thẳng trong nước mà thôi.”

“Thánh giá ngươi đang nhìn thấy bây giờ là thẳng.”

“Chẳng khác với thánh giá ngược là bao.”

“Khác lắm chứ. Ngươi không cảm thấy sau khi bị đảo ngược, phần ngang sẽ thấp xuống cứ như quần bị tuột vậy.”

“…”

“Quan trọng nhất chính là…”

Oregon ngắt lời: “Giữa chúng ta chỉ có quan hệ lợi ích.” Anh từ chối hợp tác với giáo hội không phải vì những thù oán xưa cũ, mà là vì giáo hội chưa đưa ra được lợi ích đủ sức thuyết phục.

An toàn? An bình? An tâm?

Ngoài giáo hội ai buồn để ý chứ.

Bóng người trong hào quang nói một cách bất mãn: “Tùy tiện cắt ngang bài phát biểu của người khác không phải là thói quen tốt.”

“Dù có sinh mạng vô hạn, ta cũng không muốn lãng phí thời gian vào những lời lải nhải vô bổ.”

“Lải, lải nhải?” Bóng người trong hào quang bị tổn thương nặng nề, “Nếu ngươi có biết giáo hoàng mong chờ được nghe những lời ‘lải nhải’ của ta đến nhường nào thì ngươi sẽ xấu hổ chết mất đấy.”

Oregon nói: “Đây chính là nguyên nhân dẫn đến thánh chiến giữa giáo hội và huyết tộc – Gout thẩm mỹ cực kỳ tương phản.”

Bóng người trong hào quang im lặng một lúc rồi mới nói: “Ngươi cảm thấy ta lải nhải thật ấy hả?”

Oregon nói: “Với mấy tên ta ghét, ta chưa bao giờ phải nói dối.”

“Nhưng mà ta làm y theo phong cách của ngài Raphael đó! Lần nào ngài Raphael cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, dụ… E hèm, thuyết phục được rất nhiều tín đồ! Kẻ sùng bái ngài ấy rải khắp các giới!”

“Ngài ấy có ra mặt không?”

“Đương nhiên! Ngài ấy là thiên sứ trưởng của tầng lớp nhân dân! Hình bóng cao quý thiêng liêng của ngài có mặt ở khắp mọi nơi!”

“Con người có một từ, gọi là điểm nhan sắc.”

“…” Bóng người trong hào quang chợt tỏ vẻ thẹn thùng, “Ngươi, ngươi muốn gặp mặt ta?”

“Không.” Oregon chợt nhận ra suy nghĩ của mình vừa bị làm chệch hướng, anh bèn xoa thái dương và nói: “Ta muốn tiếp tục bàn chuyện quan hệ lợi ích với ngươi.”

“À. Ta biết ngươi muốn hỏi tội.”

Oregon u ám nói: “Từng có tên nói với ta, vùng đất phong ấn là nơi an toàn nhất, còn an toàn hơn cả giới thứ mười, tuyệt đối không có tí rủi ro nào, không ai có thể vào trong, cũng không ai có thể chạy ra.”

“Thật ra nói xong câu đó chưa được bao lâu là ta hối hận rồi, vì ta sực nhớ, sau khi ngươi đưa y vào trong, là ta giúp ngươi chạy ra ngoài.”

“…”

“Nhưng ngươi yên tâm, y vẫn luôn nằm trong tầm giám sát của ta, chẳng bao lâu sẽ lại nằm xuống thôi.”

“Ba ngày, ta cho ngươi thời gian ba ngày.”

“Được. Dù những tên chạy thoát khỏi vùng đất phong ấn đang uy hiếp sự an toàn của nhân loại nhưng ta có thể ưu tiên giải quyết vấn đề của ngươi trước, để ngươi yên tâm làm việc. Hy vọng ngươi nhanh chóng cứu thoát ma nữ và tống ả về địa ngục.”

“Cách cứu ả nhanh nhất chính là báo mộng cho giáo hoàng.”

“Ngươi tưởng ta chưa thử chắc? Ta báo gần cả tuần rồi đấy! Bị mắc kẹt ở giai đoạn hỏi ta là ai mỗi lần gặp mặt. Khó khăn lắm mới kiểm chứng xong thân phận, lại bắt đầu liên tục hỏi sau khi hắn lên thiên đường có biến thành thiên sứ được không? Có mấy cái cánh? Phụ trách chuyện gì? Ngài Gabriel là nam hay nữ? Ngài Raphael có phải là thầm yêu ngài Michael không?”

Tai Oregon hơi vểnh lên, “Raphael thầm yêu Michael?”

Bóng người trong hào quang kích động thốt lên: “Đương nhiên không phải! Tuyệt đối không phải! Ngài Raphael vĩ đại tuyệt đối không thể thuộc về riêng bất cứ ai, nhất định phải để mọi người cùng chia sẻ!”

Oregon: “…” Anh không khỏi cảm thấy thông cảm cho vị thiên sứ trưởng phụ trách tầng lớp nhân dân này.

“Xin lỗi, ta hơi kích động, ý ta là ngài Raphael đã dâng hiến bản thân cho sự nghiệp biến thế giới trở nên tươi đẹp, trên cơ bản không có thời gian yêu đương.”

Tức là, Raphael chính là FA vạn năm trên thiên đường?

Oregon cảm giác như đang đến gần một bí mật nào đó.

Bóng người trong hào quang mất một lúc lâu để kìm chế cơn xúc động của mình rồi mới nói: “Chuyện vùng đất phong ấn ta sẽ xử lý, nội trong ba ngày chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục. Chuyện ma nữ người làm ơn lo giùm.”

“Đừng quên nội dung cuộc giao dịch của chúng ta, ta thật sự mong chuyện vùng đất phong ấn được giải quyết triệt để chứ không phải trị ngọn không trị gốc.” Mặt Oregon tuy vô cảm nhưng nắm tay đang siết lại cũng đủ thấy trong lòng anh tràn ngập những bất an.

Anh không muốn đối phương nhận ra sự lo lắng của mình để tránh bị dắt mũi, dù giờ đây đã bị dắt mũi rồi nhưng vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc, đóng kịch để che đậy.

“Sinh mạng của huyết tộc rất ngoan cường, đặc biệt là đời thứ tư…” Dường như đối phương đã bị lớp ngụy trang của anh lừa gạt, không hề phát hiện ra chuyện gì khác thường, “Nhưng ta đã từng đồng ý với ngươi, vì vậy ta nhất định sẽ tìm cách.”

Oregon bình tĩnh nhìn người đó, một lúc sau mới nói: “Nhắc tới sinh mạng ngoan cường mới nói, ta gặp phải đời thứ hai ở vùng đất phong ấn.”

“Huyết tộc đời thứ hai? Vương Tiểu Minh?”

“Là Islander.”

“Ủa? Chẳng phải huyết tộc đời thứ hai đều bị huyết tộc đời thứ ba giết sạch rồi sao?”

“Không hẳn.” Nhưng người còn lại tuyệt đối không phải Islander, “Ta dám chắc không phải ta già mà hoa mắt, cũng không mắc bệnh hoang tưởng. Bên trong cơ thể của hắn đúng là máu của huyết tộc đời thứ hai.”

“…Ta sẽ điều tra rõ.”

Lúc Oregon quay về khách sạn, mèo đen đã say giấc nồng, hoặc cũng có thể đang giả ngủ.

Anh ôm lấy nó đi vào phòng tắm rồi cùng nhau tắm rửa.

Mèo đen khó chịu né tránh vài lần nhưng không phản kháng được, vì vậy cứ để mặc cho anh tắm táp và sấy khô.

Quậy một hồi là tỉnh ngủ hẳn.

Oregon thay quần áo rồi ôm nó nhảy xuống lầu, chạy như bay trong màn đêm ở Rome. Gió lướt qua người họ vù vù.

Anh đứng trong đấu trường La Mã, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen thẳm mà thì thào: “Tôi từng đứng ở nơi này, từng tham gia quyết đấu, đối thủ là một tên đô con cao hai mét, tất cả khán giả có mặt đều hoan hô ủng hộ hắn. Tôi đứng đối diện với hắn chẳng khác nào thằng hề để làm nền cho sự oai phong của hắn.”

“Đương nhiên, cuối cùng tôi chiến thắng.”

“Một quyền đánh ngã hắn, cũng là đập tan giấc mộng của cả toàn bộ đấu trường.”

“Máu trong người tôi sôi trào, tôi rống lên hệt như một con thú hoang dã. Tôi không quên được cái cảm giác ấy, trong suốt thời gian dài, tôi không ngừng theo đuổi cảm giác ấy.”

“Nhưng niềm vui chỉ là trong nhất thời. Sau cơn hưng phấn tột độ chính là trống rỗng vô bờ.”

“Tôi rất sợ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ đó.”

Hôm sau, Oregon chủ động gọi điện cho Benoit.

Benoit bị ngược đãi đã quen, giờ thấy anh chủ động thì hết hồn, nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng anh đứng chờ.

Oregon bồng mèo đi ra.

Mèo đen vùi đầu trong lòng anh, chỉ để lộ mỗi cặp mông tròn vo mướt rượt. Trên cổ của nó đeo sợi xích mèo màu hồng, trên xích còn treo một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Benoit bảo với nó: “Chào buổi sáng, công chúa nhỏ!”

Oregon nói: “Là hoàng tử.”

Benoit theo bản năng nhìn về phía bụng của nó, để rồi bị Oregon hung hăng trừng mắt một cái.

Oregon hỏi: “Chừng nào tôi có thể gặp ma nữ?”

Benoit hỏi ngược lại: “Lúc nào cũng được, ngài định xử lý ả thế nào?”

Oregon chớp mắt đầy thâm ý, “Để ả sống ở nơi con người không tìm thấy.”

Benoit hiểu ý mỉm cười.

Nơi giam giữ ma nữ là một cái hầm ngầm ngay bên dưới giáo đường trong vùng ngoại thành. Ở góc phòng bày đầy đồ, không biết vốn có sẵn ở đó hay cố ý thêm vào để che đậy.

Ma nữ bị trói trên thánh giá, tay giang ra, chân khép lại, đầu gục xuống như đang ngủ mê man.

Derek nhìn thẳng vào thánh giá, “Bọn tôi dùng rất nhiều thuốc an thần.”

Oregon có chút ngạc nhiên, “Ý ông là, nước thánh thì mất tác dụng, nhưng thuốc an thần lại hiệu quả?”

Derek đáp: “Để tránh trường hợp nước thánh gây ra tổn thương không thể chữa trị cho ả, chúng tôi đã giảm liều xuống.”

“Nói xem lý do gì khiến các người lại chịu nhận vấn đề nan giải này về phía mình vậy?” Anh không thể xem như đồng bọn của họ, đương nhiên chả buồn quan tâm động cơ của họ là gì, nhưng hiện tại bị lôi xuống nước chung, giày đã ướt, quần cũng khó thoát nạn nên tìm hiểu kỹ ngọn ngành là chuyện tất yếu.

Derek nói: “Chúng tôi là đồng minh của huyết tộc, kẻ thù của đồng minh chính là kẻ thù của mình.”

Oregon nói: “Mặt mũi của ông trông đã có tuổi lắm rồi, đừng có mà xụ miệng xuống nói mấy lời muốn ói đó, khiến người ta nổi hết da gà da vịt như mời bộ xương nhảy samba vậy.”

Derek để ngoài tai mấy lời châm chọc của anh, “Câu nào cũng là lời thật lòng.”

“Thành thật với chính mình một tí đi. Ma nữ gióng trống khua chiêng đến nhân giới, khiến các người cảm thấy bị uy hiếp. Các người lo lắng ả đối phó xong huyết tộc sẽ tới lượt các người, vì vậy nên mới nhiệt tình giựt dây bọn tôi… Được rồi, đừng cau mày, là ‘phối hợp’ với bọn tôi để xử lý chúng. Ngoài thành Bright, Lilith được mời đến huyết tộc, gút mắt giữa ma nữ và huyết tộc bị cắt đứt triệt để. Nhưng không ngờ ở Strait of Magellan vẫn còn một con cá lọt lưới. Để tránh cho ả chạy lung tung đe dọa hòa bình của nhân giới, các người bèn bắt ả lại, nói văn hoa là tặng cho bọn tôi, thật ra là muốn bọn tôi giải quyết mối họa này cho nhân giới. Nếu bọn tôi ngu ngốc còn sẽ biết ơn các người vô cùng!”

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro