Chương 56-60
CỬU GIỚI HỆ LIỆT
THẤT LẠC PHONG ẤN
Nguyên tác: Tô Du Bính
Dịch giả: Quick Translator
Biên tập: Âu Dương Tình
***
Đệ ngũ thập lục chương: Thăm dò (trung)
Thế suy cho cùng cô có tác dụng gì?
Sau khi tự hoài nghi giá trị tồn tại của bản thân, Yvonne đã biết thân biết phận không xuất hiện trước mặt đôi tình nhân yêu nhau mấy trăm năm mà cứ như trẻ con mới biết yêu lần đầu kia nữa. May mà du thuyền rất rộng, nhiều thứ giải trí, chỉ cần tai thính mắt tinh là sẽ không nhỡ bước vào thế giới hai người của họ.
Vì Oregon và Ansbach không có chuyện gì gấp nên lúc bắt đầu đã dặn thuyền trưởng không cần lái quá nhanh, nếu thời tiết tốt có thể lái chậm một chút để họ thưởng thức phong cảnh dọc đường đi, còn thời tiết xấu thì càng phải lái chậm, an toàn là trên hết. Các thuyền viên vui vẻ thoải mái, những ngày đẹp trời còn giăng lưới đánh cá.
Oregon bị mùi cá thu hút, kéo Ansbach ra khỏi rạp chiếu phim để anh khỏi rúc mãi trong đó làm chuyện xấu. Vừa lên tới boong thuyền, hai người đã nghe thấy một trận hô hoán, sau đó là tiếng xì xầm bàn luận.
Y tò mò bước đến xem thử, phát hiện toàn bộ số cá bắt được đều nằm im trong lưới như chết cả rồi.
Thuyền trưởng là một ông già nhạy bén nhìn xa trông rộng, tự xưng đời trước chính là một con cá mập, đời này vì biển mà sinh ra, xông pha trên mặt nước đã hơn năm mươi năm, kinh nghiệm phong phú, dày dặn. Nghe đồn ông ta có dòng máu của người Viking. Nhìn thấy cá chết, sắc mặt ông ta hơi đổi và nói: “Tăng tốc.”
Oregon hỏi ông: “Lũ cá này sao lại chết thế nhỉ?”
Thuyền trưởng đáp: “Không biết. Nhưng tự dưng nhiều cá chết như vậy chắc chắn không phải điềm lành gì.” Trông hai vị khách tuổi còn quá trẻ, chỉ lo hóng chuyện vui mà không biết sợ là gì, ông ta cũng ngại không muốn kể rằng hôm qua vừa vào khu vực biển này, trong lòng đã thấy có điềm không lành.
Cá chết không ngon nên bị ném lại vào biển.
Oregon thấy tiếc, nhoài người ra lan can nhìn xuống.
Ansbach hỏi: “Tôi bắt cho em mấy con cá sống nhé?”
Oregon vẫn nhìn đăm đăm xuống biển và nói đầy hàm ý: “Mấy chuyện này thực hiện luôn là được rồi.” Còn phải hỏi sao, đúng là chẳng lãng mạn gì cả.
Ansbach nào phải chỉ không lãng mạn, phải nói là anh còn “keo” vô cùng.
Anh ngắm sườn mặt của Oregon, khẽ cười bảo: “Thế thì tôi được lợi ích gì?”
Oregon nhìn anh bằng vẻ mặt không dám tin, “Ôi trời ơi! Có ngài Cain trên cao! Nghe thấy cái lão cáo già bỉ ổi này nói gì chưa? Lão cáo già già khụ này lấy núi vàng núi bạc ra để dụ dỗ chàng thanh niên tuổi xuân phơi phới tôi đây trao thân gửi phận cho lão! Chỉ tội nghiệp cho tôi, giờ cả núi đá còn chẳng thấy đâu, thế mà lão ta còn…”
Ansbach chịu hết nổi bèn thẳng tay chụp lấy gáy y, lôi y tới hôn một cái ra trò rồi từ lan can nhảy xuống.
Ờ đằng xa có thuyền viên tình cờ trông thấy thì lập tức la hoảng.
Oregon phất tay bảo: “Đừng lo, anh ta chỉ xuống bắt cá thôi.”
Thuyền viên chạy tới, nhìn Oregon như nhìn một tên giết người biến thái.
Oregon chỉ đành nói: “Không tin cậu cứ chờ xem, chốc nữa anh ta sẽ…”
Ansbach bất thình lình từ dưới nước phóng lên với hai con cá trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh người yêu trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình vắng mặt.
Thuyền viên sửng sốt nhìn Ansbach như gặp ma, cái miệng há hốc nửa ngày mới khép lại được. Gã cũng là người từng trải sóng gió, trong chốc lát vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nói dăm ba câu vô nghĩa với Oregon rồi mới bỏ đi.
Ansbach nhìn lom lom theo bóng lưng của gã, ánh mắt như muốn bắn xuyên qua thân thể kia, “Chuyện gì đấy?”
Oregon đáp: “Thằng bé lo cho anh.”
Vẻ mặt Ansbach như mới gặp ma.
“Nó nghi ngờ tôi gây nguy hiểm đến tính mạng của anh.”
“…”
Oregon túm áo của anh, lã chã chực khóc thốt: “Nói! Anh quen với nó từ bao giờ! Tại sao nó lại quan tâm anh đến thế! Anh nói đi anh nói đi anh nói đi!” Không đợi Ansbach kịp đáp, Oregon lại la toáng lên: “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!”
Ansbach nói: “Tôi đi giết nó.”
“…” Oregon hết hồn vội kéo anh lại. Kịch bản đâu phải thế này!
Ansbach nói: “Tất cả những kẻ khiến em không vui đều phải chết.”
…
Oregon cười khan chuyển đề tài, “Cá trong tay anh nhảy nhót sung ghê, tươi quá ha.”
Ansbach giơ lên hai con cá chết.
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Mới đó đã chết rồi?”
Ansbach đáp: “Ngoài thuyền của chúng ta, tôi không tìm thấy bất cứ sinh vật nào còn sống trong vùng biển này.”
Oregon ngẩn ra, “Tại sao?”
Ansbach đáp: “Bảo thám tử đi điều tra xem.”
“…Ý hay.”
“Hay cái đầu ngươi ấy mà hay!” Yvonne giận dữ quát: “Hai người các ngươi xem ta là cái gì hả.”
Ansbach đáp: “Cô chả phải thám tử à?”
Yvonne nói: “Đằng nào ta cũng là thám tử có đẳng cấp, sao lại có thể đi điều tra mấy chuyện lặt vặt như cá chết được chứ!”
“Ai bảo là chuyện lặt vặt!” Trong bộ đồ tây phẳng phiu với cặp kính gọng viền vàng, Oregon cầm một quyển sách đứng cạnh khung cửa sổ cách đó không xa.
Yvonne: “…”
Ả hỏi: “Hắn thay đồ hồi nào vậy?” Mới rồi chẳng phải đang mặc quần áo thường màu trắng ư? “Còn nữa, tại sao lại ăn mặc như thế?”
Oregon mặc kệ ánh mắt đầy chấm hỏi của ả, đặt hay tay lên bàn và nói: “Kính thưa quý cô, quý ngài, rất vui vì được đón tiếp các vị đến dự buổi tọa đàm của bác sĩ Gangrel… cũng chính là tôi đây. Chủ đề hôm nay tôi muốn thảo luận chính có liên quan mật thiết đến đời sống của các vị. Đó chính là: Sau khi biển xuất hiện cá chết, chất lượng cuộc sống của các vị sẽ bị ảnh, hưởng, nặng, nề! Hơn nữa còn đả kích nghiêm trọng đến nhân sinh qua, thế giới quan và giới trị quan của các vị!”
“Mèo sao có thể không được ăn cá? Nếu cả mèo còn không được ăn, vậy con người càng không được ăn!”
“Vậy nên tôi xin được kêu gọi tất cả những người thích ăn cá phải đoàn kết với nhau, chung tay giải quyết vấn đề có cá chết xuất hiện trong vùng biển này!”
Yvonne đơ rồi. Ả nhìn Ansbach đang say mê ngắm Oregon lên cơn bằng ánh mắt thán phục. Đây nếu không phải là yêu thì còn cái gì được gọi là yêu nữa!
Hiện tại ả không còn thấy tiếc vì hai tên đẹp trai kia lại là gay.
Một tên điên chấp nhận sống cùng một tên điên khác chẳng phải là tiết kiệm tài nguyên đến mức tối đa rồi sao?
Ả nói: “Thôi ta không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa.”
Ansbach nói: “Đi điều tra nguyên nhân cá chết, mai ta chờ nghe báo cáo.” Dứt lời liền kéo Oregon đi mất.
Yvonne: “…” Đừng có mà tự nói chuyện một mình như vậy được không? Ả đã đồng ý đâu.
Ansbach vừa đi vừa nói: “Nếu ngày mai vẫn chưa có lời giải thích hợp lý thì ta sẽ tiến hành thực nghiệm để biết kết quả.”
Yvonne hỏi: “Thực nghiệm thế nào?”
“Ném cô xuống biển.”
Yvonne: “…” Ả rút lại quan điểm ban nãy. So với hình ảnh xán lạn khi một đứa thần kinh chịu chấp nhận một đứa thần kinh khác, ả muốn nhìn thấy hình ảnh hai đứa thần kinh chém giết lẫn nhau!
Ngày hôm sau, Ansbach gần như quên khuấy chuyện này nhưng Yvonne lại đến báo cáo thật.
“Lũ cá trúng độc chết, dưới biển có độc.”
Oregon ngây ra nhưng rồi lập tức nhìn Ansbach. Hôm qua anh cũng xuống biển.
Sau khi biết chuyện đó Yvonne nhếch mép cười mỉa, “Yên tâm, chẳng có thứ gì độc hơn trái tim của hắn đâu. Chất độc pha loãng trong nước biển hoàn toàn không có tác dụng với hắn.”
Lời của ả tuy chói tai nhưng nể tình ả cống hiến đôi chút, Ansbach không định tính toán chi li với ả.
Tối đến, cả du thuyền đột nhiên sôi sục.
Oregon và Ansbach đang đua xe trong phòng game, nghe thấy thế bèn liếc nhau một cái rồi phóng về hướng trung tâm phát ra tiếng ồn.
Mọi người đều có mặt trên boong thuyền, Yvonne cũng thế.
Các thuyền viên không ai biết ả là ma nữ mà chỉ thấy người đàn ông ăn mặc kín mít qua một đêm bỗng dưng biến thành cô gái đẹp đến nao lòng, vừa hấp dẫn vừa quyến rũ. Hơn nữa hai vị khách lại không để bụng nên họ chẳng tiện bàn luận thêm, dù sao quy tắc không cho phụ nữ lên thuyền sớm đã chẳng còn. Trong hành trình khô khan này của họ, có được một cô gái xinh đẹp bầu bạn ai lại chẳng mừng rõ, đương nhiên không dại mà đi kiếm chuyện.
Oregon cùng Ansbach đi đến vị trí cao nhất phát ra tiếng hô hoán, phát hiện mấy người nọ đang dùng ống nhòm quan sát phía xa.
Ở đằng xa có một hòn đảo đen kịt nổi lềnh bềnh trông chẳng khác nào chiếc nón có vành tròn trịa của các quý tộc thời xưa.
“Đó là nơi nào?” Ansbach hỏi.
Thuyền trưởng rầu rĩ đáp: “Không biết, không có trên bản đồ, tự nhiên xuất hiện.”
Yvonne nói: “Có phải là ảo ảnh không?” Với khoa học kỹ thuật thời nay của con người rất khó xảy ra sơ sót trong việc phát thảo bản đồ.
Oregon lại chợt nghĩ đến, “Lẽ nào là hải quái?”
***
Đệ ngũ thập thất chương: Thăm dò (hạ)
Thế suy cho cùng cô có tác dụng gì?
Thuyền trưởng trừng mắt y, nếu chẳng phải nể mặt giáo hội thì ông ta đã mắng Oregon vì tội mê tín dị đoan. “Hải quái đều do người ta bịa ra. Trong truyền thuyết có cả thiên sứ, quỷ hút máu, lẽ nào đều là thật sao?”
…
Oregon, Ansbach và Yvonne nhìn nhau.
Đúng là hải quái thật rồi.
Tuy thuyền trưởng không cho rằng hòn đảo mới xuất hiện là hải quái nhưng vì cẩn thận, ông vẫn lái tránh xa nó ra.
Oregon cứ lấy làm lạ, y cầm ly rượu nhìn hòn đảo dần dần tụt lại phía sau, biến thành một hình bán nguyệt rồi khuất hẳn. Oregon hỏi đầy vẻ thất vọng: “Chẳng lẽ chỉ là hòn đảo thật sao?”
“Nhìn bên kia.” Ansbach trầm giọng bảo.
Theo hướng anh chỉ, Oregon nhìn về phía trước, ở nơi đó, trên mặt biển dần dần trồi lên một hòn đảo. Sau khi đến gần mới phát hiện nó giống hệt như hòn đảo ban nãy!
Lần này dù có là vị thuyền trưởng kinh nghiệm dày dặn cũng thấy rợn người. Ông ta xem vệ tinh định vị để chắc chắn mình không lệch khỏi tuyến đường, cũng không phải quanh quẩn chỗ cũ, bấy giờ sắc mặt mới đỡ hơn đôi chút, “Có lẽ là đảo đôi. Tránh đi là được rồi.”
Dù huyền trưởng rất có uy tín nhưng tất cả thuyền viên đều thấy thắc mắc trong bụng về sự xuất hiện bất ngờ của hai hòn đảo y hệt như nhau.
Đêm đã khuya, trên thuyền chẳng ai ngủ được.
Người nào người mắt mở trừng trừng. Họ nhìn hòn đảo từ từ hiện to lên, rồi sau đó lại từ từ nhỏ đi, rồi lại nhìn về phía trước.
Đêm nay trời không trăng, sao cũng tù mù, phía trước đen kịt một màu không nhìn thấy rõ gì cả. Mãi đến khi thuyền trưởng ra hiệu phía trước không có đảo, các thuyền viên mới yên tâm, lục tục kéo nhau về phòng nghỉ ngơi.
Ansbach cùng Oregon đứng ở cuối thuyền.
Yvonne sốt ruột hỏi: “Chẳng phải ban nãy các ngươi phái dơi đi rồi sao? Đừng nói với ta tụi nó lạc đường nha.”
Vốn Ansbach đang thoải mái đứng dựa vào lan can đong đưa ly rượu, nhưng đột nhiên mắt anh lóe lên đầy vẻ nguy hiểm.
Oregon hỏi: “Sao thế?”
Ansbach đáp: “Chết rồi.”
Yvonne hỏi: “Chết thế nào?”
Ansbach nghiêng đầu nhìn về nơi hòn đảo vừa biến mất. Dù anh có khả năng cảm ứng lũ dơi nhưng cũng không thể nào xác định được trước khi chết chúng gặp phải chuyện gì, anh chỉ cảm giác được nỗi sự ập đến đột ngột của chúng. Ansbach tự dưng nhìn Yvonne.
Yvonne bất giác lùi lại một bước, “Đừng có ném ta xuống đấy! Ta không muốn phải ra tay với ngươi đâu!”
Ansbach mỉm cười đáp: “Cô hiểu lầm.”
Yvonne nói: “Nếu ngươi không cười kinh dị như bây giờ thì ta còn tin tí xíu.”
Ansbach nói: “Tối nay ngủ sớm chút đi, ta có linh cảm những ngày tới đây sẽ không yên ổn đâu.”
Yvonne vẫn hoài nghi và cảnh giác Ansbach cao độ, nhưng giờ đang ở trên biển, dù có là ma nữ ả cũng không dám quá tự phụ, chỉ đành nhắc nhở bản thân phải tránh xa cặp đôi thần kinh này ra.
Quá rõ ràng, sau khi ở chung với nhau vài ngày, điểm ấn tượng Oregon ghi được cũng chẳng cao bao nhiêu.
Chờ ả đi khỏi, Oregon mới nói: “Anh cảm giác được cái gì?” Cùng là huyết tộc, y biết Ansbach không chỉ cảm nhận được bấy nhiêu.
Ansbach đáp: “Nó bị cuốn lấy rồi rơi xuống biển.”
Oregon hỏi lại lần nữa: “Cuốn lấy?”
Ansbach thấy hình như y đang suy nghĩ gì đó, “Em nghĩ đến chuyện gì?”
Oregon đáp: “Anh có từng nghe nói về quái thú khổng lồ ở Biển Bắc chưa?”
Ansbach nói: “Hải quái Na Uy.”
Oregon nói: “Nhưng chưa bao giờ nghe nói nó có độc.”
Ansbach đáp: “Trong truyền thuyết chúng ta yêu nhau nhưng vẫn chém giết lẫn nhau.”
Oregon ngờ vực hỏi: “Ủa sai hả? Trước đây đúng là chúng ta…”
Ansbach hôn thật mạnh vào môi y để cấm Oregon nói ra những lời mình không muốn nghe.
Bị gặm gặm cắn cắn một lúc, Oregon chợt cảm giác dưới hơi chao đảo bèn đẩy Ansbach ra cúi xuống xem mạn thuyền. Y phát hiện sóng biển càng lúc càng lớn, con thuyền đang nhấp nhô theo làn sóng. Mắt của hai người cực tinh, họ nhìn thấy dưới biển có gì đó như dây thừng đang quật qua quật lại.
Ansbach nói: “Xem ra lời tiên đoán của em sắp thành sự thật rồi.”
Thuyền trưởng phát loa ra lệnh cho tất cả mọi người tập trung trên boong thuyền.
Ansbach và Oregon nhìn nhau một cái rồi đồng loạt biến thành dơi bay đi, dần dần rời khỏi du thuyền. Đến khi bay được khá xa, họ mới thấy rõ đáy thuyền hình như bị thứ gì đó đùn lên cách mặt nước hai mét! Đúng là đã mắc cạn!
Người trên thuyền chẳng biết gì cả nên vẫn đang hoảng loạn tìm cách, còn Oregon và Ansbach biết rõ, cách tốt nhất là phải đuổi con hải quái kia đi.
Ansbach và Oregon đang mãi suy nghĩ thì bất thình lình một cái xúc tu đường kính cả mét từ dưới nước thò lên và vung về phía hai người.
Ansbach lập tức biến thành người, hơi hé năm ngón tay ra rồi dùng phương pháp cách không bắt lấy xúc tu và giật mạnh một cái.
Hải quái giãy mạnh, du thuyền bị đẩy bay lên.
Oregon nhíu mày, đanh định chạy đi cứu du thuyền thì thấy nó tự dưng đáp xuống yên ổn trên mặt biển cách đó không xa.
…
Quên mất trên thuyền còn có một cô nàng ma nữ.
Thường ngày thấy chẳng đáng giá nhưng lúc nguy hiểm xem như có ích đôi chút.
Oregon không còn phải lo cho du thuyền bèn biến thành báo đen lao theo chiếc xúc tu vừa trồi lên mặt nước, sau đó bất ngờ cào một nhát vào “hòn đảo” vừa ngoi lên. Móng vuốt cào vào thân hải quái khiến y thấy trơn tuột và nhớp nháp như chạm vào nhuyễn thể không xương, cảm giác không dễ chịu chút nào. Càng không dễ chịu hơn là, y nhìn thấy một con mắt to tướng đang dán vào người mình.
Báo đen lập tức hóa thành dơi vỗ cánh bay về bên Ansbach.
Ansbach chìa tay ra để dơi đậu lên tay mình, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”
Oregon biến lại thành người, cau mày đáp: “Nó xấu kinh dị.”
Ansbach nói: “Còn có độc.”
“Đúng.” Oregon vốc nước rửa tay.
Ansbach lo lắng hỏi: “Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Oregon chờ một lát rồi đáp: “Không. Chắc vì tay tôi còn độc hơn nó.”
Dù vậy Ansbach vẫn cầm lấy tay y lật qua lật lại kiểm tra mấy lần, sau khi khẳng định Oregon không có dấu hiệu tay chân tê dại mới yên tâm đôi chút.
Du thuyền đi xa, hải quái vẫn ở chỗ cũ, “hòn đảo” đã chìm xuống nhưng đám xúc tu lại giơ lên không, tình cờ mặt trăng vừa mới ló dạng sau tầng mây dày, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên những chiếc xúc tu khiến chúng trông càng dữ tợn.
Oregon đứng từ xa nhìn nó, “Nó muốn chơi oẳn tù tì với mình hả?”
Ansbach nói: “Tôi thấy hình như nó muốn nói gì đó.”
Oregon đáp: “Tiếc là tụi mình không dắt thông dịch viên theo.”
Cuối cùng hai người vẫn từ từ tiếp cận hải quái. Chẳng biết có phải nó thật sự muốn cùng hai người “bàn chuyện” hay không mà không hề ra tay với họ, thậm chí những xúc tu còn chủ động dạt ra để Ansbach và Oregon vào đến trung tâm.
Một cái miệng đỏ như bồn máu há to.
Oregon bịt mũi bảo: “Đừng nói nó hy vọng mình tự nhảy vào nha?”
Ansbach hỏi: “Em có cảm thấy không thoải mái không?”
Oregon đáp: “Đối diện với một cái miệng có khả năng cả mấy trăm năm không đánh răng, làm sao tôi thấy thoải mái được chứ?”
Ansbach nói: “Ý tôi là có mùi đáng ghét.”
Lần này Oregon đúng là chả hiểu ý, y đáp: “Tôi vốn chẳng buồn ngửi.”
Ansbach nói: “Giống như mùi của thiên đường.”
Oregon ngây ra, “Ý anh là nó sắp lên thiên đường? Lẽ nào Metatron muốn mở tiệc nhưng thiếu món hải sản?”
Ansbach hạ xuống hai mét.
Oregon cả kinh vội túm anh lại, “Anh nghiêm túc ấy hở? Anh muốn nhảy xuống?”
Ansbach nói: “Tôi cảm thấy trong bụng nó có thứ kỳ lạ.”
Oregon nói: “Chính bản thân nó đã là thứ kỳ lạ.”
Ansbach ngẫm nghĩ rồi gọi một đàn dơi và lệnh cho chúng bay vào miệng nó.
Oregon thấy hình ảnh kỳ cục đó thì nhịn không được bình luận: “Trông anh cứ như đang làm lễ hiến tế. Hiến tế tế phẩm để cầu mong mưa thuận gió hòa, sóng yên biển lặng, hải quái đừng tới quấy nhiễu dân chúng.”
Ansbach nói: “Chỉ cần không phải dâng em làm cô dâu cho nó, tôi có thể cân nhắc.” Đang nói giữa chừng, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, hải quái thì thình lình vung xúc tu về phía bọn họ.
“Tình huống gì đây?” Oregon vừa tránh vừa hỏi.
Ansbach đáp: “Chúng chết rồi.”
Oregon hỏi: “Trong hải quái có acid?”
“Không.” Sắc mặt Ansbach nghiêm trọng hẳn lên, “Là thánh quang.”
***
***
Đệ ngũ thập bát chương: Thánh thư (thượng)
Thần thánh giáng trần đều tại ngươi cả.
Oregon nói: “…Nghe đồn trong truyện cổ tích phương đông, mấy con quái vật chỉ cần làm vài việc tốt, nuốt mấy thứ trái cây như đào hay thuốc này nọ là có thể biến thành thần thánh. Đừng nói con này cũng vậy nha.”
Ansbach đáp: “Tôi muốn vào bụng nó xem thử.”
Oregon nói: “Hay anh ra sau mông nó xem biết đâu đã thải ra rồi đấy.”
Ansbach nâng mặt Oregon lên hôn nhẹ một cái, “Tôi sẽ về nhanh thôi mà.”
Oregon nói: “Nó dơ lắm!”
“Tôi sẽ cố gắng không chạm vào nó.”
“Cũng cố gắng đừng chạm vào tôi nhé.”
Ansbach bỏ cuộc.
Nhưng lòng tò mò vẫn chiến thắng tất cả. Hai người hóa thành dơi bay vòng vòng trên vòm miệng đỏ hỏn như bồn máu, lâu lâu lại than phiền về hơi thở hôi thối của quái vật.
Hải quái đợi cả buổi vẫn chưa thấy hai người hàn động thì nổi giận vung năm, sáu cái xúc tu lên.
Ansbach cùng Oregon lượn qua lượn lại né tránh những chiếc xúc tu như đang đùa giỡn, Oregon lâu lâu còn chêm vào “Hay lắm!”, “Ối chà, tiếc nhỉ!”, “Cừ quá! Làm lại lần nữa nào!”…
Hải quái đột nhiên hụp xuống.
Oregon đang vui vẻ đùa giỡn, thấy thế thì ngẩn ra, biến lại thành người kéo Ansbach bảo: “Này là qua ải rồi hở? Ải tiếp theo có bắt phải vào trong không? Đừng nói còn phải đợi công ty game nâng cấp hệ thống nha?”
Ansbach chỉ xuống dưới bảo: “Em có thể thử từ chỗ này.”
Trên mặt nước xuất hiện một luồng nước xoáy, nước chung quanh từ từ rút xuống trung tâm vòng xoáy.
Mặt biển rít gào át cả tiếng nói của hai người.
Oregon ôm cổ Ansbach và liều mạng gào thét, bọt biển hắt lên mặt y trông như nước mắt đang chảy.
Ansbach ôm eo, cố gắng thể hiện vẻ mặt nghiêm túc để phối hợp.
Khi mặt biển dần dần tĩnh lặng, Ansbach cuối cùng cũng nghe rõ Oregon đang nói gì…
“Ngủ đi, ngủ đi con yêu của mẹ, đôi tay của mẹ sẽ…”
Ansbach đột ngột thả tay ra.
Oregon đang tựa hẳn vào người anh bị mất đà, lảo đảo một cái rồi vội bám vào cánh tay anh, đang định mở miệng thì chợt biến sắc, chỉ vào bóng đen thấp thoáng dưới làn nước, “Nó đang di chuyển về phía du thuyền.”
Hai người không chút do dự lao thẳng xuống nước, chia ra hai bên túm lấy xúc tu của hải quái. Xúc tu của nó rất to, một tay không giữ hết được nên chỉ còn cách ôm chặt lấy xúc tu. Oregon tỏ vẻ ghét bỏ cố nghĩ cách khác, cuối cùng bèn biến cho móng tay dài ra để cắm vào xúc tu rồi kéo cả con hải quái lên khỏi mặt nước.
Hải quái bị kéo lên làm nước trên người nó ào ạt đổ xuống.
Cùng lúc đó du thuyền vẫn chưa chạy được xa. Người trên thuyền nhìn ra sau thì thấy một thứ gì đó to đùng đột ngột xuất hiện trên không trung, ai nấy hoảng hốt sợ hãi, thuyền trưởng vội ra lệnh tăng tốc tối đa chạy về phía trước. Chỉ mỗi Yvonne chú ý thấy hai bên hải quái có hai bóng đen nhỏ xíu đáng sợ, vì vậy âm thầm nhỏ một giọt nước mắt đồng cảm với nó.
Khi hải quái rời khỏi mặt nước, cả Oregon lẫn Ansbach đều cảm nhận được trọng lượng khổng lồ của nó.
“Bây giờ phải thế nào?” Oregon hỏi.
Ansbach đáp: “Mở bụng nó ra.”
Oregon nhìn cái bụng tròn vo của nó và cân nhắc xem nên xuống tay từ chỗ nào thì đỡ tốn sức.
Cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng, hải quái điên cuồng vùng vẫy xúc tu giãy dụa. Oregon bất cẩn để xúc tu của nó trượt ra, còn bên Ansbach thì nó tự giãy đứt luôn cả xúc tu của mình.
Hải quái lặn sâu xuống biển khiến nước bắn tung tóe lên người cả hai.
Ansbach cầm xúc tu nói: “Làm bữa trưa.”
Oregon đáp: “Chắc dai nhách.”
Ansbach thả tay ra, xúc tu rơi thẳng xuống biển làm nước lại bắn tung tóe lên mặt Oregon.
Oregon: “…”
Ansbach im lặng đưa khăn tay cho y.
Oregon nhìn khăn tay rồi lại nhìn anh, sau đó nhảy bổ qua liều mạng chà mặt mình vào cổ Ansbach.
Ansbach túm chặt eo y, nhìn về phía con hải quái bây giờ đã chịu ngoan ngoãn hơn nhiều sau khi bị hai người dạy dỗ, trông anh có vẻ trầm tư. Nó vẫn ở cách đó không xa nhưng chỉ nằm yên như chết, nhìn thoáng qua cứ như một hòn đảo. Nhưng đến khi khoảng cách đôi bên càng lúc càng xa, nó lại bắt đầu huơ xúc tu bơi đi.
Oregon nói: “Nó tính chạy kìa.”
Ansbach nói: “Nhìn ra được.”
Oregon đáp: “Nhớ chú ý an toàn và vệ sinh.”
Ansbach nhướng mày.
Oregon nói: “Nhỡ mà dính vào nước bọt hôi thối của nó, trước khi tắm rửa mười lần tuyệt đối không được chạm vào tôi.”
Ansbach đặt một nụ hôn lên trán y rồi lặn xuống nước.
Oregon biến thành dơi bay vòng vòng, sau đó chẳng biết nghĩ gì lại biến thành chim ưng, kên kên, cá mập…
Hải quái đột nhiên nghiêng người và há miệng ra.
Oregon biến lại thành người đứng ngay mép miệng nó rồi nhìn vào bên trong.
Một luồng sức mạnh thần thánh đột nhiên bắn ra, Oregon giật bắn, vội lách qua tránh đi nhưng lại va vào xúc tu khiến y choáng váng ngã nhào xuống nước. Ngay lập tức có một bóng đen lao thẳng xuống nước túm lấy thắt lưng kéo y lên.
Oregon ho sù sụ phun nước biển ra.
Ansbach vỗ lưng y tỏ vẻ lo lắng.
Oregon xoa mũi bảo: “Lần sau gặp trường hợp như thế này phiền anh cứ việc sống, chết, mặc, bây!” Lúc bị kéo thắt lưng, y thiếu chút tắt thở.
Ansbach cười cười bảo: “Tôi lo cho em mà.”
Oregon nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
Ansbach hỏi: “Sao vậy?”
Oregon hỏi ngược lại: “Là anh sao vậy?”
Ansbach ngẩn ra.
Oregon nheo mắt đáp: “Từ lúc quay lại tới giờ anh chưa ôm tôi cái nào.”
Ansbach bất đắc dĩ giơ tay kia ra, trên tay anh là một quyển sách tỏa ra vầng sáng vàng lóng lánh. Oregon cảm nhận được luồng sức mạnh thần thánh ban nãy chính là từ nó phát ra.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là những đầu ngón tay của Ansbach cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Đêm dài đăng đẵng cuối cùng cũng trôi đi, tất cả mọi người trên thuyền lặng lẽ đón chào bình minh êm đềm, nỗi ám ảnh do hải quái để lại vẫn còn đâu đây, dù đã qua hôm sau cả thuyền vẫn chìm trong bầu không khí căng thẳng. Hoặc có lẽ không phải cả thuyền, ít nhất còn ba sinh vật ngoại lệ.
Yvonne đứng ở nơi gần cửa ra vào nhất, cũng là chỗ cách xa Ansbach nhất, hai mắt đăm đăm nhìn vào quyển sách trên tay Ansbach, “Ngươi mò ra được một quyển thánh thư trong bụng hải quái?”
Oregon nói: “Trước khi quan tâm đến câu hỏi của cô có phải nên giải quyết câu hỏi của ta không, làm sao để tách nó ra khỏi tay Ansbach.”
Quyển sách đó dán chặt vào các ngón tay của Ansbach, bất luận họ lấy nước ngâm, lấy lửa đốt hay dùng sức kéo đều không có tác dụng gì.
Yvonne đáp: “Từ lúc lọt lòng tới giờ lần đầu tiên ta nhìn thấy thánh vật!”
Thánh thư khác với nước thánh giáo hội thường dùng, dù là trên thiên đường cũng rất quý hiếm.
Đừng nói ả, cả Ansbach cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Anh nói: “Lúc tôi tìm thấy nó, nó dán rất chặt vào nội tạng của hải quái.” Trong bụng của hải quái sáng đến lạ thường, vốn anh tưởng do ánh sáng của thánh thư, giờ mới biết hóa ra nội tạng của nó bị thánh thư tinh lọc rồi.
Đúng vậy, là tinh lọc.
Ansbach cảm nhận rõ rệt thánh thư đang cố gắng tinh lọc mình.
Yvonne hỏi: “Có khi nào là sách của Enoch không nhỉ?”
Oregon ngờ vực hỏi: “Enoch? Người có quan hệ với ngài Cain… E hèm, có liên quan đến huyết tộc đời thứ hai sao?” Trong truyền thuyết, Enoch là con trai của Cain và là một trong các huyết tộc đời thứ hai. Nhưng chuyện xưa mơ hồ, người trong cuộc lại chẳng chịu hé lời nên hiện tại mọi người đều hoang mang, chẳng biết đâu mới là chân tướng. Oregon tuy là đời thứ tư nhưng ra đời khá muộn, không biết nhiều về những chuyện xưa.
Yvonne cảm thấy mình sắp chịu hết nổi sự thiếu tri thức của Oregon, “Không, là sách do tên Enoch bị Michael đích thân đón về thiên đường, trong truyền thuyết hình như là phân thân của Metatron.”
Nhắc tới Metatron, Oregon chợt nghĩ tới một ý khác, “Có khi nào là cánh của Metatron không?”
Yvonne: “…” Đâu ra vậy?
Ansbach: “Là sách của thiên sứ Raziel.”
Oregon tỏ vẻ chưa bao giờ nghe, Yvonne không hiểu sao cảm thấy có chút ấn tượng.
Ansbach nói: “Hiểu được quyển sách là có thể chế tạo ra Con Thuyền Noah.”
…
Với nhân loại, Con Thuyền Noah chỉ là một con thuyền thần kỳ cứu vớt các sinh vật trong trận đại hồng thủy năm xưa và chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, nhưng với những kẻ hiểu biết về chín giới như Yvonne, Oregon, đó chính là trạm trung chuyển ngay giữa trung tâm của chín giới! Là do Thần tạo ra!
Nếu hiểu được quyển sách này là có thể chế tạo Con Thuyền Noah, thế chẳng phải có nghĩa là sẽ nắm được trí tuệ ngang ngửa với Thần?
Vầng thánh quang vẫn khiến Yvonne thấy khó chịu trong người, nhưng bây giờ ả đã nhìn quyển thánh thư kia với con mắt khác.
Yvonne thấy không tin nổi bèn hỏi tới: “Sao ngươi biết?”
Ansbach đáp: “Nó nói với ta.”
Oregon hỏi: “Nó có nói với anh làm sao để lấy tay ra khỏi nó không?”
Ansbach nói: “Nó chỉ dạy tôi cách làm thế nào để trở thành thánh sứ.” Không cần Oregon và Yvonne hỏi tiếp, anh lại gật đầu, “Chính là loại mà hai người đang tưởng tượng.”
…
Biến gã huyết tộc đời thứ tư nổi tiếng nhất vì điên cuồng của dòng họ Malkavian thành thánh sứ?
Không thể không khen ngợi thánh thư đúng là quá sáng tạo.
Khao khát sở hữu nó của Yvonne giảm đi không ít.
***
Đệ thập cửu chương: Thánh thư (trung)
Thần thánh giáng trần đều tại ngươi cả.
“Thế làm cách nào mới khiến nó rơi ra khỏi tay Ansbach?” Hiếm khi nào thấy Oregon nổi giận như bây giờ.
Yvonne đáp: “Sao phải lấy nó xuống chứ? Làm thánh sứ có gì không tốt?” Ả ngừng lại chốc lát rồi nhìn Ansbach đầy ngờ vực, “Thánh sứ làm những việc gì?”
Ansbach tỏ vẻ vô cảm đáp: “Truyền bá tri thức, tạo phúc cho nhân loại, cải thiện thế giới, thanh lọc tâm linh.”
…
Sắc mặt Yvonne và Oregon đều rất khó tả.
Nghe có vẻ là nhiệm vụ vĩ đại nhưng với hai chủng loại tượng trưng cho nhân vật phản diện hay xuất hiện trong thần thoại của nhân loại mà nói, nhiệm vụ này đúng thật quá thốn!
Oregon hoàn hồn, gần như phát điên khi thấy Ansbach vẫn tỉnh như ruồi, “Nghĩ cách lấy nó ra đi chứ!”
Nhìn người yêu nôn nóng vì mình, Ansbach như mở cờ trong bụng, vậy nên chẳng thấy sốt ruột tí nào.
Yvonne hỏi Ansbach: “Ngươi dùng cách nào để lấy nó ra khỏi bụng hải quái?”
Oregon thấy Ansbach nhướng mày thì chợt vỡ lẽ, bất thình lình nhảy bổ qua chỗ anh.
Ansbach co chân lên chặn ngay bụng y, vội rụt cánh tay dính vào thánh thư ra sau nhưng chợt mặt anh cứng đờ.
Oregon tường tận mọi chuyện, “Đừng nói với tôi là…”
“Há há há há há há há…” Yvonne phá ra cười nắc nẻ, cả người gần như tựa hẳn vào cửa để cười suýt ngất.
Oregon đi vòng qua sau lưng Ansbach, phát hiện thánh thư đang bị kẹp giữa lưng anh và lưng ghế. Khóe miệng y giật giật, “Đừng nói với tôi là nó không tha cho cả quần áo của anh và lưng ghế.”
Ansbach nói: “Tôi cần một cây búa và một cây kéo.”
“Há há há há…” Yvonne cười càng lớn tiếng hơn.
Lúc này còn muốn ả nói gì nữa?
Cho hai người các ngươi âu yếm, giờ cho ăn hành nhé.
Cái này gọi là không gây họa mới được sống.
Yvonne đang mải mê cười trên nỗi đau của người khác mà không chú ý thấy ánh mắt lạnh lùng Ansbach bắn về phía ả.
Oregon đi tìm kéo và búa, trên đường chạm mặt thuyền trưởng. Thuyền trưởng nhìn hai thứ trên tay y bằng vẻ mặt lo lắng, chân thành hỏi y có cần giúp đỡ gì không.
Oregon thản nhiên trả lời rằng ghế trong phòng bị hư nên y muốn giúp nó hư triệt để hơn.
Thuyền trưởng cũng vờ tỏ ra vô tình hỏi đêm qua hai người đi dâu.
Trong lúc hải quái xuất hiện, ông ta từng hỏi thăm về hai vị khách quý do tổng giám mục ở Buenos Airs giới thiệu không chỉ một lần nhưng chẳng ai biết. Ông còn tưởng hai người bất cẩn rơi xuống biển, nào ngờ họ lại bình an xuất hện. Tuy bảo do trí tưởng tượng bị hạn chế bởi tuổi cao và sự bảo thủ nên không thể đoán ra hai vị khách của mình vốn chẳng phải người, nhưng thuyền trưởng vẫn bị hành tung bí ẩn của họ thu hút.
Oregon thoái thác bảo tối qua nhìn thấy cảnh tượng quá đáng sợ nên cùng người yêu trốn dưới tầng hầm.
Nhắc đến tối qua, thuyền trưởng vẫn thấy sợ hãi trong lòng nên liền thông cảm với quyết định của họ, vội vàng dặn dò đôi điều rồi lập tức quay về buồng lái.
Oregon quay về thì thấy Ansbach và Yvonne đang ngồi đối diện nhau. Một dựa lưng vào ghế trông ung dung thoải mái, một ôm bụng cười sặc sụa, nếu chưa quen biết chắc sẽ nghĩ đây là bức tranh vô cùng chan hòa ấm áp. Nhưng Oregon vừa liếc là thấy ngay sự đau khổ của Yvonne sau nụ cười kia.
Quả nhiên Yvonne nhìn y bằng ánh mắt cầu cứu.
Ansbach u ám nói: “Xem ra cô vẫn chưa cười đủ nhỉ.”
Yvonne vừa ha hả cười vừa đau khổ lau nước mắt, “Đủ rồi!”
Ansbach trông như nửa đùa nửa thật bảo: “Chắc không đấy? Nhỡ mà không kiềm chế được như ban nãy thì chẳng hay đâu.”
Thứ đàn ông nhỏ mọn thế này cũng có người yêu. Hừ, đầu óc của lũ đàn ông thời nay đều bị chó tha đi mất rồi sao?
Yvonne ấm ức nhìn Oregon một cái.
Một cô gái yêu kiều xinh đẹp, hấp dẫn quyến rũ, ngực nở mông to ở thù lù ngay đây mà không nhìn thấy thật sao? Mù rồi hả?
Yvonne tin chắc nếu mình bắt tay với Oregon thì muốn giải quyết Ansbach tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa còn không sợ hắn ta nổi điên lên giết mình – Đương nhiên, tiền đề là Oregon chịu bắt tay với ả.
Nhưng trên thực tế thì…
Oregon xách búa hung hăng đi đến gần Ansbach.
Ansbach lại nở nụ cười khiêu khích
Yvonne bẻ gãy móng tay!
…
Phần bị gãy rơi ra, phần còn lại mọc dài như cũ.
Oregon không hề cảm nhận được thế giới nội tâm phức tạp của Yvonne, y lăm lăm giơ cao búa lên rồi hung hãn chém xuống ghế.
Búa đi được nửa đường, Ansbach bất thình lình lên tiếng: “Hay cứ bẻ ra đi.” Với sức mạnh của huyết tộc, bẻ một chiếc ghế dễ như trở bàn tay, dùng tới búa đúng là có hơi làm quá.
Lưỡi búa trong tay Oregon lướt qua lưng ghế và cắm phập xuống đất.
Thánh thư lần lượt trượt khỏi lưng ghế và lưng áo.
…
Ansbach giơ tay lên, Yvonne và Oregon nhìn chằm chằm vào quyển thánh thư trên tay anh.
Búa của Oregon chỉ chém hỏng mặt đất chứ chả động trúng thánh thư, do nó tự tách ra khỏi lưng ghế của Ansbach.
Nhưng bằng cách nào chứ?
Oregon hỏi: “Làm nó giật mình hay sao nhỉ?” Lúc búa cắm xuống đất phát ra tiếng động khá lớn.
Ansbach đáp: “Sao bằng ả được.” Anh liếc Yvonne rồi nói: “Tiếng cười của ả lớn thế cơ mà.”
Yvonne: “…” Đừng giận, đừng giận, biết hắn ta nhỏ mọn rồi giận thì được tích sự gì?
Oregon lại nói: “Bị gió thổi bay ra nhỉ.”
Ansbach đáp: “Gió sao mạnh bằng lúc ả đặt mông xuống ghế.”
Yvonne: “…” Đúng là tên Ansbach đáng chết, lúc nào cũng khiến ả phải nổi giận!
Oregon lại mở miệng, lần này y quay sang hỏi Yvonne: “Ban nãy cô còn làm cái gì?”
Bị Ansbach dạy dỗ ra trò, Yvonne ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám bất mãn ra mặt nữa, “Có khi nào do quý, ngài, Ansbach…” Ả hít sâu vào một hơi, “Làm gì…” – khiến trời đất phẫn nộ – “khác thường mới làm thánh thư tuột ra khỏi lưng ghế không?”
Ansbach nói: “Không phải ta.” Ngoài việc hăm dọa Yvonne và mở miệng bảo Oregon đang hăng hái sắm vai ác đổi tư thế ra, anh vẫn không hề nhúc nhích.
Mắt Oregon sáng rỡ, chỉ tay vào thánh thư trên tay Ansbach như đang nhìn đứa bé sơ sinh biết hái “Trái táo nhỏ”, “Lẽ nào nó sợ bị chém trúng nên cố ý tránh ra?”
Yvonne cười lạnh. Hừm, một quyển sách biết tránh búa, cách suy nghĩ đúng là quá thốn! …Nhưng với thánh thư mà nói hình như không phải không thể?
Sáu con mắt lập tức dồn vào thánh thư.
Thánh thư nằm im thin thít.
Oregon rút búa ra múa một bộ đao pháp – Bổ bổ bổ, băm băm băm, lạng lạng lạng…
Lưỡi búa lướt qua bìa sách mấy lần nhưng thánh thư vẫn bất động.
Thấy Oregon tỏ vẻ chán nản, trong lòng Ansbach tự dưng thấy vừa cảm động vừa xót xa. Anh nhấc tay còn lại lên vỗ nhẹ vào đầu y, “Không sao cả.”
Yvonne ha hả cười. Đúng vậy, dù chỉ còn một tay hai người các ngươi vẫn có thể sống vui vẻ bên nhau mà.
Thái độ hờ hững của Ansbach cuối cùng cũng khiến Oregon bực mình. Y bình tĩnh nhìn Ansbach chốc lát rồi ghé vào tai anh nói gì đó.
Vẻ mặt Ansbach vốn đang dịu dàng tràn ngập tình cảm bỗng chốc cứng đờ, cả người u ám hẳn đi khiến cả khoang thuyền như sắp nổi bão đến nơi. Anh gườm thánh thư như muốn xuyên thủng nó, thật lâu sau mới nói: “Đến thư viện tìm tài liệu.”
Yvonne đoán cả ngày trời vẫn không nghĩ ra Oregon đã nói gì với Ansbach. Ả tò mò nhỏ giọng hỏi Oregon xem thử.
Oregon trả lời một cách thâm thúy: ” Không tiện.”
Thư viện tuy nhiều sách nhưng đa số đều có liên quan đến giáo hội, ba người phân công làm việc nên chẳng mấy chốc đã lướt qua hết tất cả những quyển trong đó.
Ansbach rút ra một quyển sách. Trong sách đề cập sau khi Adam bị đuổi khỏi vườn địa đàng, thiên sứ Raziel tặng gã một quyển sách chứa đựng hàng ngàn tri thức thần kỳ, đời sau xưng là “quyển sách trí tuệ” hoặc “quyển sách của Raziel”. Adam nhờ vào quyển sách này giành được chỗ đứng ở nhân giới, nhưng Thần lại thấy không hài lòng. Thần cho rằng việc Raziel giúp đỡ người bị mình trừng phạt là hành vi chống đối với mình, vì vậy ra lệnh cho thiên sứ xuống trần dụ dỗ Adam ném quyển sách xuống biển.
Nghe có vẻ như nguồn gốc của thánh thư. Nhưng… hình như chẳng được ích lợi gì.
Ansbach đọc xong ngừng được một lúc thật lâu, Oregon mới hỏi bằng giọng không dám tin: “Hết rồi?”
Ansbach đưa sách cho y.
Oregon lật đi lật lại mấy lần mới không thể không tin đó chính là toàn bộ nội dung viết về thánh thư. “Thôi được, vấn đề mới xuất hiện. Raziel là ai? Em trai của Raphael?”
Yvonne nói: “Ta từng nghe ngài Lilith nhắc tới. Có lần ngài Beelzebub gặp phải vấn đề nan giải, ngài Lilith nói nếu có Raziel ở đó, vấn đề nhất định được giải quyết.”
Oregon tò mò hỏi: “Vấn đề nan giải gì?” Lại có thể khiến tể tướng của địa ngục bó tay.
Yvonne lúng túng mím môi đáp: “Thật ra cũng không phải to tác gì lắm.” Beelzebub là một trong những ma vương hiếm hoi chưa lệch lạc, ả cần phải bảo vệ hình tượng của ngài!
Ansbach lạnh lùng liếc ả.
“Ngài ấy muốn tìm ra ai ăn cắp bịch snack vị tôm của ngài.” Có lẽ hình tượng đáng yêu thích hợp với ngài Beelzebub hơn. Yvonne tự an ủi.
…
Oregon hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục chủ đề ban nãy.
“…” Yvonne – Người miễn cưỡng trở thành fan của Beelzebub do sức ép của lũ gay – thầm nhủ: Snack tôm của ngài Beelzebub cũng quan trọng lắm chứ bộ!
Oregon đang cùng Ansbach thảo luận thì sực nhớ tới điều gì đó, “Nó là thánh vật, có khi nào sẽ bài xích những thứ dơ bẩn không?”
Mặt Yvonne hơi tái đi, “Đừng nói ngươi định vào toilet…”
“Không phải thứ đó.” Oregon lấy móng tay vạch vào cổ tay để máu nhỏ xuống sách. Thánh thư đột nhiên sáng bừng lên, sau đó máu của Oregon từ từ chuyển thành màu vàng và rơi xuống đất.
Ansbach đưa tay sờ thử thì thấy đầu ngón tay nhói lên, “Biến thành nước thánh.”
Oregon nghiêng đầu nhìn Yvonne và nở nụ cười ngây thơ dễ thương: “Chị Yvonne ơi, có thể nhờ chị đóng góp tí máu không?”
Mặt Yvonne xanh lét.
Ansbach cảm thấy mình cũng sắp tức đến xanh mặt, “Chị… Yvonne?”
Oregon nói: “Nghe đồn phi cơ trẻ thường giành được cảm tình của máy bay bà già.”
Sắc mặt của máy bay bà già tái xanh đến sắp mọc cỏ, không đợi Ansbach nói thêm tiếng nào đã duỗi tay ra, hùng hồn cắn một phát để máu chảy xuống thánh thư, và rồi… Máu của ả văng đi.
Ansbach, Oregon: “…”
Tác dụng của thánh thư là tinh lọc, cũng tức là Yvonne đã hết thuốc chữa?
Yvonne cảm nhận được ác ý của cả vũ trụ.
Tài nguyên trên thuyền có hạn nên cuối cùng vẫn chưa có thu hoạch gì.
Oregon xìu xìu ển ển dùng xong bữa tối rồi quay về phòng. Ansbach lẳng lặng theo sau, đợi y tắm rửa xong xuôi rồi lại lẳng lặng đưa cho y một ly máu tươi rót sẵn.
Oregon nhướng mày nhìn quyển sách trên tay anh chốc lát, sau khi khẳng định không có thứ gì linh tinh dính vào mới thở phào nhẹ nhõm, tiện thể nhận lấy ly máu. Y uống một hơi cạn sạch, phát hiện Ansbach đang ngồi trên ghế chẳng làm gì cả mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Oregon nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Ansbach đáp: “Tối nay em thích diễn vở nào?”
Oregon: “…”
Thấy y im lặng không đáp, Ansbach lại tiếp: “Hai người trẻ tuổi trốn gia đình vụ trộm yêu nhau, bất cẩn lên nhầm du thuyền xa hoa nào đó, du thuyền chợt nổ máy chạy nên họ chỉ đành miễn cưỡng chạy trốn với nhau?”
Oregon chìa tay đặt lên trán anh, “Anh có sao không?”
Ansbach đáp: “Có sao sờ trán hữu dụng à?”
“…Trong phim đều diễn thế.”
Oregon nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.
Môi Ansbach mấp máy nhưng không thốt ra lời. Nếu là trước đây, anh sẽ thấy rất vui vì Oregon lo lắng cho mình, nhưng hôm nay lại học được thế nào là xót xa đau lòng cho y, học được thế nào là tự kiểm điểm và tự trách. Anh chồm tới hôn lên trán y, mũi y, môi y, “Ngủ sớm đi.”
Oregon lấy ghế và sách để kê tay Ansbach lên rồi lấy caravat cột tay anh lại để lúc ngủ khỏi phải dính vào những nơi linh tinh khác.
Lúc y làm việc, Ansbach chỉ nằm im nhìn y chằm chằm, đến khi Oregon nhìn lại, anh vội nhắm tịt mắt.
Oregon nhào tới hôn anh, đợi khi Ansbach vươn lưỡi chuẩn bị đáp lại, y bất thình lình nằm gục xuống ngủ.
Ansbach: “…”
Bị trêu chọc nhưng Ansbach cũng không giận, anh quay đầu sang ngắm nhìn gương mặt say ngủ bên cạnh. Dưới ánh trăng dìu dịu, vẻ mặt của Oregon lúc ngủ càng thêm ngây thơ đơn thuần.
Sau lưng anh, một luồng khói đen chầm chậm hiện lên.
***
Đệ lục thập chương: Thánh thư (hạ)
Thần thánh giáng trần đều tại ngươi cả.
Khói đen dập dìu một lúc thật lâu, mãi đến khi khẳng định hai người trên giường đều say giấc nồng mới từ từ trườn đến gần cổ tay đang gác lên gối của Ansbach.
Thánh thư chìm trong vầng hào quang của chính nó trông hệt như ngọn đèn chỉ lối cho khói đen. Khói đen lởn vởn quanh thánh thư rồi thử cho một làn khói mỏng tiếp cận, vầng hào quang của thánh thư lập tức phình ra đánh bật khói đen. Khói đen văng đến bên kia góc tường gần nơi đặt ti vi, loáng thoáng hiện ra một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu nhưng nhanh chóng tán đi, luồn xuống khe cửa thoát ra khỏi phòng.
Ansbach vốn phải đang “ngủ say” thình lình mở choàng mắt ra, đầu tiên là nhìn sang Oregon để biết y không bị giật mình tỉnh dậy, sau đó mới nhổm người lên nhìn ra ngoài cửa.
Hôm nay trong thư viện mặc dù ba người đều mải xem sách nhưng anh vẫn chú ý đến Yvonne. Anh dám chắc có lần xem được quyển sách nào đó, sắc mặt Yvonne thoáng vẻ kích động, vui vẻ và căng thẳng. Để không bị họ phát hiện, ả lập tức vờ vịt như chưa có chuyện gì và đặt sách về chỗ cũ.
Ansbach ngẫm lại một chút, trong đầu lập tức hiện lên tên một quyển sách: “Kỷ vật của thiên sứ”.
Bên trong viết về chuyện sau khi thiên sứ giáng trần, có nhắc đến “quyển sách của Raziel”. Theo truyền thuyết, Raziel là thiên sứ có trí tuệ sáng gần bằng với Thần, là thiên sứ Thần e dè nhất. Trong sách có viết về các loại phép thuật cao cấp dùng để sáng lập các giới, khống chế đại dương vân vân, và còn cả lai lịch của Thần. Vì kiêng dè sẽ có sự xuất hiện của một vị Thần thứ hai, Thần đã sai thiên sứ ném quyển sách đó xuống biển, hơn nữa còn mượn cơ hội xử lý Raziel.
Dù văn phong của tác giả rất cuốn hút khiến người đọc cảm thấy lòng nhiệt huyết sôi sục, nhưng mà… Độ đáng tin cậy của nó hơi bị thấp.
Chỉ có loại đầu óc như Yvonne mới tin.
Anh tiện tay để sách lên sô pha rồi phất tay thả rèm cửa xuống chắn đi ánh trăng, sau đó cầm tay người yêu và nhắm mắt lại.
Sau khi trên người Ansbach “dán” thêm một quyển sách, phong thái của anh tiến bộ hơn nhiều, thời gian nổi cơn cũng giảm thiểu không ít, nói chuyện nhỏ nhẹ hẳn đi, không biết còn kiếm đâu ra cặp kính đeo vào. Theo Yvonne thì đây chính lưu manh giả danh trí thức để lừa gạt những sinh vật vô tri trên thuyền.
Ngược lại tính tình của Oregon trở nên khó chịu hơn hẳn. Trước đây là Ansbach giận dỗi, Oregon dỗ dành, gần đây là Oregon cáu gắt, Ansbach… phất cờ cổ vũ. Với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của Ansbach, chỉ đứng phất cờ hò reo chứ không đích thân tham gia đã là may mắn lắm rồi.
Thân là kẻ đứng đầu trong danh sách nạn nhân, Yvonne chỉ biết trốn đi càng xa càng tốt, tránh tối ngày lẩn quẩn trước mặt hai tên kia để đỡ chuốc vạ vào thân.
Không có tép riu thế mạng, mâu thuẫn giữa Ansbach và Oregon mỗi lúc một nghiêm trọng.
Oregon kiên quyết đòi quay về bắt Timothy tìm cách lấy sách ra. Y tin tưởng với ông ta, thánh thư là báu vật vô giá, tuyệt đối không bao giờ để nó rơi vào tay huyết tộc.
Còn Ansbach lại cảm thấy dù sao cũng đã gần đến đích, thôi thì cứ đến vùng đất phong ấn xem sao.
Nhưng dần dà, thời gian biến thành mèo của Oregon càng ngày càng dài, Ansbach không khư khư làm theo ý mình nữa. Với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất trên đời là Oregon được vui vẻ khi ở bên anh, những thứ khác có cũng được, không cũng chả sao.
Sau đó, ngay đúng vào lúc Oregon chuẩn bị gọi cho Timothy bàn chuyện thánh thư rồi tìm thuyền trưởng bảo quay về, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Isaac là cậu em họ chín tuổi của một thuyền viên. Cậu bé vô cùng hiểu chuyện lại vui vẻ, vì bố mẹ mất sớm nên sống ở nhà dì dượng. Chuyến đi này anh họ cậu lấy lý do tương lai Issac muốn trở thành thủy thủ để xin thuyền trưởng cho phép dẫn cậu theo họ. Thuyền trưởng thấy trên thuyền chỉ có ba khách, phòng ốc dư dả nên đồng ý ngay.
Ban đầu họ không biết các vị khách có thích Issac không nên cậu chỉ ngoan ngoãn ở lại trong phòng để tránh chạm mặt khách. Tình cờ có lần Oregon đụng phải Issac và thể hiện rõ y khá thích cậu bé, cậu mới thường xuyên xuất hiện trên boong thuyền.
Ansbach đương nhiên không thích con kỳ đà này, nhưng người yêu đã thích… vậy nên càng ghét! Nhưng biết tính Oregon, anh không thể hiện ra mặt mà chỉ canh lúc Oregon vắng mặt để phát tín hiệu cảnh cáo.
Mỗi lần thấy Ansbach trừng mắt mình, Issac đều tự giác bỏ đi.
Lần này cũng không ngoại lệ. Thấy Oregon không có ở đó, cậu bé đang tính bỏ đi thì nhìn thấy quyển sách nặng chịch trên tay Ansbach trông vô cùng vướng víu, vậy nên vội vàng đến gần đỡ giúp, “Tôi cầm giúp ngài.” Dù không biết vì sao Ansbach lại ghét mình đến thế nhưng Issac vẫn luôn cố gắng cải thiện mối quan hệ giữa hai người.
Ansbach vội tránh, đang định mở miệng quở mắng thì phát hiện thánh thư đã nằm trên tay đối phương.
…
Issac bối rối nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Ansbach, cúi đầu nhìn quyển sách rồi tưởng mình xúc phạm gì đó tới anh liền vội trả sách lại, “Xin lỗi, quý ngài, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn giúp ngài thôi ạ.”
Ansbach nhìn quyển sách rồi lại nhìn cậu bé.
Thánh thư ngoan ngoãn nằm trong tay cậu, đưa nó sang tay trái thì nó nằm bên tay trái, đưa sang tay phải thì nằm bên tay phải, còn mình… Bàn tay phải nơi thánh thư dính vào luôn trắng bệch và lóng lánh, không ai nhận ra nó cùng tay trái của anh cùng thuộc về một cơ thể.
Thấy Ansbach không nói gì, Issac hơi sợ, dè dặt bước đến trước chuẩn bị đặt sách lại lên bàn.
“Khoan.” Ansbach cản cậu lại, “Mang nó đi theo tôi.”
Oregon vừa đến nhà bếp lấy điểm tâm mang về thì nhìn thấy hai tay Ansbach trống không, anh đang dẫn theo một cái đuôi cầm thánh thư cùng đến thư viện.
“…Xảy ra chuyện gì?” Oregon tròn mắt tỏ vẻ khó tin.
Ansbach giơ tay trái lên nắm tay y vừa đi vừa nói: “Là vậy đó.”
Oregon nghiêng đầu nhìn Issac, “Tay của em… không sao chứ?”
Issac nở nụ cười xán lạn đáp: “Không ạ! Sách nhẹ hều, chẳng nặng chút nào.” Để chứng minh quyển sách nhẹ thật, cậu bé cố ý đổi hết tay này sang tay khác cầm sách.
Oregon: “…”
Thấy người yêu mặt mày ngơ ngác, Ansbach lại nhịn không được trừng mắt Issac.
Sách trong thư viện đa phần đều là bìa cứng để sưu tầm, có vài quyển còn được giữ trong hộp gỗ. Ansbach chọn một cái hộp đựng vừa “quyển sách của thiên sứ Raziel”, lấy sách trong đó ra rồi bảo Issac đặt thánh thư vào. Vừa rời khỏi tay Issac, bìa thánh thư đột nhiên sáng bừng chói mắt.
Oregon nhanh trí giơ tay che mắt Issac, Ansbach lập tức đóng nắp hộp gỗ lại.
Issac lo lắng cầm tay Oregon và hỏi: “Em phạm lỗi sao anh Oregon?”
Ansbach nhướng mày. Anh Oregon?
Oregon thả tay xuống, nhéo nhẹ vào gương mặt đen nhẻm của Issac, “Không, em giỏi lắm, cảm ơn em nhiều.”
Issac kiêu ngạo ưỡn ngực.
Ansbach đứng sau lưng Oregon nhíu mày liên tục.
Issac hoàn hồn vội bảo: “Thôi em đi làm việc đây.”
“Đợi đã.” Oregon ôm nó bảo: “Ở lại ăn cơm với anh. Anh mời em ăn đồ ngon, muốn ăn gì thì ăn nấy.” Nếu thiên sứ là để hình dung sinh vật đáng yêu nhất được hoan nghênh nhiệt liệt nhất thì trong mắt Oregon, Issac chính là Metatron.
Issac hai mắt sáng rỡ nhưng lại sợ hãi nhìn Ansbach.
Ansbach đang tính trừng mắt thì phát hiện Oregon đang nhìn bèn vội nở nụ cười và nói: “Vô, cùng, hoan, nghênh.”
Issac giật bắn, sợ sệt tìm lý do rồi chuồn đi.
Oregon: “…”
Thấy Oregon trừng mắt mình, Ansbach tỏ vẻ vô tội bảo: “Tôi mời rồi mà.”
Oregon đáp: “Lúc anh mời tôi có cảm giác anh như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé.”
Ansbach hùng hồn trả lời: “Còn đỡ hơn để bị cắm sừng.” Ngừng lại đôi chút anh lại tiếp: “Anh Oregon, hừ! Chị Yvonne, hừ hừ!”
Oregon liếc anh một cái, “Thằng bé mới chín tuổi.”
Ansbach đáp: “Thế em đoán xem chênh lệch tuổi tác giữa em và nó lớn hơn, hay chênh lệch tuổi tác giữa tôi và em lớn hơn?”
Oregon vội giải thích: “Nhưng lúc tôi chín tuổi anh cũng đâu có ý định gì với tôi.”
Ansbach cười đầy ẩn ý, “Nếu chúng ta quen biết nhau vào lúc đó, em đã không mang họ Gangrel.” Mình nhất định sẽ giữ y bên cạnh nuôi cho tới lớn. Tưởng tượng cảnh người yêu do tự mình nuôi nấng lớn lên từng chút một, sau đó đợi khi thành niên sẽ tiến hành sơ ủng, dùng máu của mình để biến y thành đời sau của mình, người thân mật nhất với mình, và cuối cùng đời đời kiếp kiếp sống cùng với nhau, Ansbach phấn khởi đến đỏ cả mắt.
Oregon: “…”
Malkavian lúc nào cũng trở tính bất ngờ khiến không ai đỡ kịp.
Nếu vấn đề đã giải quyết xong đương nhiên không cần quay lại điểm xuất phát. Sóng yên biển lặng, chiếc du thuyền xa hoa lại tiếp tục lướt tới trước.
Oregon cùng Ansbach làm vài thí nghiệm liên quan đến thánh thư. Thí nghiệm chứng minh chỉ cần bất cứ bộ phận nào của Issac, bất kể là tay, chân hay mặt, chạm vào thánh thư, nó đều trở thành quyển sách bình thường. Lúc Issac đỡ sách, hai người thậm chí còn có thể giở thánh thư ra xem, đương nhiên bên trong là chữ thiên đường đời nguyên thủy nhất. Nhưng chỉ cần rời khỏi Issac, thánh thư sẽ biến thành keo dán sắt 502 một cách khó hiểu.
Thử đi thử lại vài lần, Oregon và Ansbach đều chán nên khóa kỹ nó trong hộp rồi quẳng sang một bên.
Về phần Issac, vì thời gian này qua lại khá thường xuyên với hai người nên quan hệ với Oregon càng lúc càng tốt, cả Yvonne cũng bắt đầu dám lân la đến chơi với họ, mặc kệ ánh mắt hình lưỡi đao của Ansbach.
Khi bầu không khí trên du thuyền dần trở nên ấm áp vui tươi như đoàn du lịch, đảo Deception xuất hiện trong tầm nhìn.
Trên đảo phủ đầy tuyết trắng, lớp tuyết khá mỏng phủ trên nền núi trông như chiếc khăn choàng vân trắng đen vắt giữa mây trời và mặt biển.
Trước khi khởi hành, tổng giám mục đã dặn dò nhiều lần bảo họ không cần đến gần hòn đảo đó, chỉ việc thả thuyền nhỏ cho bọn Ansbach tự lên đảo là được rồi. Vì vậy vừa thấp thoáng thấy đảo, ông vội vàng mời Ansbach và Oregon đến xem. Sau khi gặp phải hải quái, thần kinh của thuyền trưởng yếu đi khá nhiều, lúc nào cũng thần hồn nát thần tính, cứ thấy có hải quái bám theo phía sau và chỉ chực chờ tấn công du thuyền. Bởi thế ông cứ luôn mồm nhắc họ đừng ở lại trên đảo quá lâu.
Oregon liên tục ậm ừ đồng ý.
Sau khi thuyền nhỏ được thả xuống, Yvonne là người đầu tiên lên thuyền, Ansbach cùng Oregon lần lượt theo sau. Oregon đang chuẩn bị đi thì bắt gặp Issac trong đội ngũ đưa tiễn, như sực nhớ ra gì đó, y quay đầu lại lấy một túi tiền vàng nhỏ dúi vào tay cậu bé.
Issach cả kinh nói: “Em không nhận được đâu.”
Oregon vuốt tóc nó bảo: “Là thù lao của em.” Hai mươi mấy đồng tiền vàng thời George III nếu bán được giá cũng phải đến hai mươi ngàn đô la Mỹ.
Issac nhìn sang anh họ, thấy gã gật đầu mới chịu nhận lấy và nói: “Cảm ơn ạ.”
Oregon lên thuyền nhỏ, Yvonne giả vờ như khua mái chèo, thuyền nhỏ lập tức phòng như bay về hướng đảo Deception.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro