Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 46-50

***
CỬU GIỚI HỆ LIỆT

THẤT LẠC PHONG ẤN

Nguyên tác: Tô Du Bính

Dịch giả: Quick Translator

Biên tập: Âu Dương Tình

***
Đệ tứ thập lục chương: Trận bóng (thượng)

Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.

Lawrence chuyển đề tài nhanh quá, Oregon còn chưa phản ứng kịp thì Ansbach đã sầm mặt nói: “Đó chẳng phải là mưu tính của cậu và giáo hội à?”

Lawrence vội kêu oan: “Ngài liên kết với Lilith diệt trừ thành viên Nghịch Cửu Hội tôi có biết, làm sao lại đi lợi dụng chuyện này vu khống ngài giết hại đồng bào?”

Ansbach nhướng mày hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Lawrence đáp: “Ngài Tiểu Minh Vương nói.” Đây là nguyên nhân khi giáo hội lấy danh sách Nghịch Cửu Hội ra và chỉ đích danh Ansbach là một trong số các nanh vuốt, cậu ta chẳng buồn quan tâm.

 Oregon tò mò hỏi: “Sao cậu ấy biết?”

Lawrence thấy hơi ê răng, “…Ngài ấy không nói ạ.” Tuy phần lớn huyết tộc đều cảm thấy vị Tiểu Minh Vương đời thứ hai này có cũng như không, nhưng nể mặt cậu được đích thân ngài Cain sơ ủng cùng với người bạn đời là thiên sứ hủy diệt Baal, ngoài mặt tất cả vẫn giữ thái độ kính trọng, làm sao dám nói thẳng ra nghi vấn như Oregon.

Ansbach cau mày.

Xem ra không chỉ giáo hội mà sau lưng huyết tộc cũng có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi chuyện tiến triển. Tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì? Có phải sẽ như ý muốn ban đầu của Metatron, kéo anh và Oregon xuống vũng bùn dính líu vào vùng đất phong ấn?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh đã rất khó coi: “Tin tức do cậu tiết lộ?”

“Đương nhiên không phải.” Mặc dù trước mặt cậu ta sắc mặt Ansbach chẳng bao giờ thoải mái gì cho cam nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng. Lawrence nơm nớp nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ rửa sạch tiếng oan cho ngài.”

Nếu có thể cậu ta cũng muốn vạch trần chuyện này. Trong tình huống thông đạo của huyết tộc đóng lại, mấy vị huyết tộc cấp cao lại chẳng ai trông cậy được – Tiểu Minh Vương không để ý chuyện gì, Oregon có để ý cũng như không để ý, cùng với Ansbach mà chỉ cần anh không để ý cậu ta đã cảm ơn trời đất, kẻ thay mặt trưởng tộc là cậu đúng là bó tay. Huyết tộc khác với con người, dòng máu lạnh giá, sinh mạng vô hạn khiến tư duy của họ phát triển theo hướng cực đoan. Tuyên bố việc những kẻ bị hại bởi Lilith là thành viên của Nghịch Cửu Hội rất có khả năng khiến người thân của chúng càng kích động hơn, quay sang đầu quân cho phe địch – Dù không biết kẻ địch đang ở đâu.

Nhưng! Nhưng mà! Tất cả mọi chuyện đều phải dựa trên tiền đề Ansbach chịu giữ bình tĩnh! Một khi Ansbach bùng nổ, cậu ta chỉ có thể bất chấp mọi giá tìm cách trấn an anh.

Nào ngờ Ansbach lại chẳng có vẻ gì biết ơn, “Không cần, cách làm của chúng rất hợp ý ta.”

Nghe tới đây, Lawrence càng thần hồn nát thần tính, “Kế tiếp ngài tính thế nào ạ?”

Ansbach liếc cậu ta.

Lawrence run rẩy, nhìn sang Oregon với ánh mắt van nài.

Oregon là chuyên gia đối phó với Ansbach, y thuận miệng nói: “Nói xem anh tính sao để cậu ấy còn biết đường phối hợp.”

Lawrence cố gắng gật đầu.

Ansbach nói: “Vậy cậu hãy bảo giáo hội ngoan ngoãn một chút.”

Lawrence: “…” Nói cứ như ngài mai vị trí giáo hoàng sẽ thuộc về cậu ta không bằng.

Ansbach nói: “Tin tức ta hợp tác với Lilith nhất định có kẻ cố ý tiết lộ.”

Lawrence ngẩn ra rồi chợt vỡ lẽ: “Giáo hội cũng biết?” Vậy chắc chắn là do giáo hội làm rồi!

Ansbach nói: “Ừ, tra thử xem làm sao chúng biết.” Nếu đã có đàn em tự đến hiến dâng tội gì không sai khiến.

Lawrence ngẫm nghĩ một chút rồi nhận nhiệm vụ. Giáo hội tặng cho họ một cành ô liu (biểu tượng của hòa bình), cậu ta vốn chẳng tính đoái hoài, nhưng tận mắt chứng kiến bọn chúng từng bước từng bước tính kế và gây sóng gió cho huyết tộc, quả thật đã đến lúc không thể không trả đòn.

“Với cả điều tra một chút chuyện vùng đất phong ấn.” Oregon nói.

Lawrence há hốc mồm nhưng vẫn gật đầu.

Oregon lại suy nghĩ tiếp, “Còn nữa…”

“Còn nữa?” Giọng Lawrence bất giác cao chói lói. Nếu có thể cậu ta thật sự muốn thời gian quay lại mấy phút trước để đánh chết tươi cái thằng nào bày đặt hỏi “kế tiếp ngài tính thế nào”!

Oregon nói: “Vũ hội hóa trang hôm qua không thành công lắm, tôi muốn làm lại một buổi vũ hội quảng trường, cậu tổ chức nhé.” Y sợ nếu lấy tên mình ra mời sẽ chẳng ai dám đến.

Lawrence hỏi: “Vũ hội quảng trường là cái gì?”

Oregon cảm thấy diễn tả bằng lời không thể nào tái hiện lại sinh động cảnh tượng đó, vì vậy bèn lấy di động bật loa ngoài rồi nhảy theo nhạc.

“Tôi gieo một hạt mầm,

Cuối cùng đã ra hoa kết quả…”

Còn chưa tới đoạn cao trào, Oregon đã bị khiêng đi mất.

Sau khi Lawrence rời khỏi, biệt thự trở thành vùng trời nhỏ của hai người Oregon và Ansbach – Macewen đã quen làm người tàng hình, còn Quentyn thì quen bị bỏ quên.

Nhìn thấy Ansbach quấn khăn tắm để nửa người trần đi vòng vòng trong phòng, Oregon nảy ra ý định đi shopping.

Ansbach dùng một lá phiếu phủ định để bác bỏ.

Oregon nói: “Biết đâu giáo hội lại đang ấp ủ âm mưu nào đó, chúng ta phải ra ngoài nghe ngóng chứ.”

Ansbach bình tĩnh trả lời: “Có Lawrence đi rồi.”

Oregon nói: “Đến Ý làm sao có thể không đi xem giải bóng đá Ý chớ! Giờ tụi mình tới sân cỏ xem nha?”

Ansbach lắc đầu đáp: “Có bọn hooligan cuồng bóng đá không an toàn.”

Thân là huyết tộc mà lại sợ hooligan cuồng bóng đá! Có biết ngượng mồm không hả?

Oregon ra đòn sát thủ: “Tụi mình tới đó âu yếm cho bàn dân thiên hạ xem đi!”

Hai mắt Ansbach sáng lên, nhanh chóng bật dậy, lấy hai bộ quần áo ra và mỉm cười bảo: “Mặc bộ này!”

Nhìn hai chiếc áo hoodie đôi màu xám, Oregon vắt óc tìm cách từ chối.

Ansbach tỏ vẻ dân chủ mà đưa ra hai lựa chọn: “Mặc hoặc cởi.”

“…”

Rời khỏi biệt thự, nhìn thấy trời xanh mây trắng, Oregon cảm thấy cuộc đời của mình sáng sủa hơn chút ít.

Ansbach cảm thán: “Chúng ta là đời thứ mười bốn thì tốt rồi.”

Oregon lấy làm ngạc nhiên với cách suy nghĩ của anh, “Tại sao?”

Ansbach nở nụ cười say mê, “Đứng dưới ánh sáng sẽ chết, vậy nên chỉ có thể rúc trong nhà.”

Rúc trong nhà làm chuyện đen tối. Oregon nói: “Tối vẫn ra ngoài được mà.”

“Đúng đấy, buổi tối có nhiều chỗ vắng vẻ.”

“…” Oregon không dám nghĩ sâu hơn.

Ansbach dẫn Oregon đi một vòng hóng gió, cùng nhau chụp vô số ảnh đôi kỳ lạ. Bảo là kỳ lạ bởi vì trong ảnh sẽ xuất hiện thêm mấy bóng người khác.

Có người thò đầu ra nhìn, có người lén lút trộm ngắm, có người…

Oregon rầu rĩ nhìn hình, “Anh cố ý đúng không?”

Ansbach cất điện thoại đi, không trả lời thẳng câu hỏi của y, “Chẳng phải em bảo muốn xe m đá bóng sao?”

Oregon đáp: “Hôm nay không đá.”

“Có cầu thủ sao lại không có trận đấu?” Ansbach mỉm cười, bất thình lình vọt tới trước mặt một huyết tộc tóc đỏ đang núp sau gốc cây và bóp cổ gã, “Rất vui vì lại gặp nhau.”

Huyết tộc tóc đỏ ngưỡng cổ lên, hai chân đạp lung tung.

Ansbach chợt bỏ tay ra, “Gọi lũ đồng bọn của ngươi ra đây.”

Huyết tộc tóc đỏ bịt cổ, hoảng sợ hỏi: “Ngài muốn làm gì?”

Ansbach đáp: “Oregon muốn xem đá bóng.”

“Hả?”

“Thiếu cầu thủ.”

“…” Nhất định là không phải nghĩa trên mặt chữ!

Ansbach nói: “Bảy giờ tối nay gặp ở sân cỏ. Nếu đến trễ rất có khả năng ta sẽ dấy lên làn sóng tàn sát thứ hai ở châu Âu đấy. Ngươi nên biết rằng với ta mà nói, có Lilith hay không và có chém giết hay không là hai chuyện chẳng liên quan tới nhau.”

Huyết tộc tóc đỏ run lẩy bẩy, không rõ vì giận hay vì sợ.

Bóng Ansbach lại nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Quentyn đang đứng cạnh Macewen gặm bánh mì nướng bơ tỏi, “Tìm mười người đến đây.”

Quentyn hỏi: “Để làm gì?”

“Đá bóng.”

“…” Quentyn nghi ngờ mình tai mình có vấn đề.

Ansbach hỏi: “Huyết tộc hạ chiến thư, giáo hội có dám tiếp nhận không?”

Mặt Quentyn tái xanh.

“Bảy giờ gặp ở sân cỏ.”

Ansbach trở về bên cạnh Oregon, “Đi ăn cơm trước rồi mua ít bắp rang.”

Oregon hỏi: “Xem phim hả?”

“Xem bóng đá.”

Oregon dám chắc mình không nhớ nhầm, hôm nay hẳn là không có trận đấu. “Hai đội nào thế?”

“Đội xui-xẻo-sinh-ra-không-mang-theo-não-ra-đường-không-mang-theo-mắt-tự-dâng-hiến-tận-cửa vs đội xui-xẻo-ra-đường-không-có-não-vào-nhà-không-có-mắt-theo-đuôi-người-ta.”

Oregon nói: “…Đơn giản chút.”

“Đội huyết tộc vs đội giáo hội.”

“Nghe triển vọng nhỉ.”

Ansbach biết Oregon rất mê bóng đá và là fan của đội A.S. Roma, anh nói: “Có cần tôi báo với đội Roma để họ đến không?”

Oregon ngẫm nghĩ và nói: “Đa số đều đã quá tuổi cả rồi.”

***

***

Đệ tứ thập thất chương: Trận bóng (trung)

Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.

Thành viên hai đội có quá tuổi đấy nhưng chẳng ai cậy già lên mặt, đều có mặt ở sân bóng từ rất sớm.

Chính ra cũng khéo, lúc chập tối, thời tiết ở Rome khá tốt, cả bầu trời nhuộm thắm một màu ráng chiều, khoảng sáu rưỡi bắt đầu có vài giọt mưa nhỏ. Đến bảy giờ, mưa chuyển sang lất phất, chốc chốc lại ngừng. Huyết tộc cùng giáo hội đứng nghỉ ngơi trong lối đi và lom lom trừng mắt đối phương.

Khoảng bảy giờ rưỡi, ban tổ chức mới thong thả xuất có mặt ở sân bóng.

Không để các cầu thủ có cơ hội bắt bẻ, Ansbach đã ra tay trước, anh vờ ngạc nhiên hỏi: “Không ngờ các người đến thật.”

Là sao?

Chẳng lẽ không đến cũng được?

Giáo hội và huyết tộc trừng mắt nhìn anh.

Đừng nói bọn họ, cả Oregon còn thấy vẻ mặt của Ansbach vô cùng đáng đánh. Lạ ở chỗ trước đây Ansbach không phải là người kiểu này, chẳng hiểu sao giờ lại như vậy.

Y vừa cảm thán vừa thấy vẻ mặt đểu cáng này quen quen, nhưng lại không nhớ là từng nhìn thấy ở đâu.

Ansbach lúc này đang cố gắng mô phỏng vẻ mặt và cách nói chuyện của người yêu, anh nhún vai nói: “Ta tưởng trời mưa các người sẽ về nhà lấy quần áo vào.”

Quentyn nói: “Nhân loại bọn tôi có máy sấy.”

Huyết tộc tóc đỏ không chịu yếu thế, “Đây là nguyên nhân bọn ta gửi quần áo tới tiệm giặt ủi mấy người mở.”

Còn chưa mở màng mà mùi thuốc súng đã nồng nặc trong sân bóng, cả nước mưa cũng phải bốc hơi hết.

Ansbach nói: “Bất kể là Thần ngừng khóc tỉ tê hay đã tưới hoa xong, tốt nhất chúng ta vẫn nên bắt đầu đá đi.”

Huyết tộc dẫn đầu lao vào sân bóng, giáo hội cất bước vào theo, Quenyn đột nhiên nói: “Tôi không thích cách nói đùa này của ngài.”

Ansbach nói: “Tức là ta đã đạt được mục đích.”

“…”

Quentyn và huyết tộc tóc đỏ đứng trong hàng ngũ trước nhất của hai đội, sau lưng là trận hình ba đối ba. Chuyện khiến hai mắt Oregon sáng rỡ chính là hai bên đều chọn một thủ môn, chứng tỏ họ thật lòng muốn đá nghiêm túc.

Y cho rằng sắp diễn ra những màn cạnh tranh khốc liệt chỉ có thể nhìn thấy trên sân bóng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Oregon phát hiện mình ngây thơ quá rồi.

Tiếng còi vừa vang lên, Ansbach còn chưa quẳng bóng vào sân, cầu thủ hai bên đã xông vào lãnh địa của đối phương chém giết. Giáo hội là có chuẩn bị mà tới, người nào người nấy trang bị súng nước. Khi tay họ đặt vào cò súng, mùi nước thánh nồng nặc phun ra gần như khiến huyết tộc có mặt choáng váng mặt mày.

Không chỉ có họ, cả Oregon cũng bị ảnh hưởng, “Lâu lắm rồi không nghe thấy mùi nước thánh nồng đến vậy.”

Ansbach nói: “Xem ra chúng chọn đúng nguồn cung ứng rồi.”

Oregon nhìn quả bóng trong tay anh và hỏi: “Họ cần bao lâu nữa mới phát hiện ra trên sân không có bóng?”

Ansbach nói: “Lúc chúng muốn đá phạt đền.”

Dù lời nói đùa này có hơi gượng gạo nhưng tình hình trên sân lúc này đây cũng gần như thế. Hoàn toàn chẳng thể nhận ra đây là một trận bóng, thủ môn cũng đã anh dũng xông lên tiền tuyến trên cùng để chiến đấu.

Oregon đá nhẹ vào giày Ansbach, “Lúc này trọng tài phải ra sân phạt thẻ vàng chứ?” Thẻ đỏ đáng lý cũng phải phát ra xấp cơ.

Ansbach gật đầu nói: “Không sai.”

“Vậy mà anh còn ngồi đây?”

“Vấn đề là,” Ansbach thong thả nói: “ai bảo tôi là trọng tài?”

“…Thế chứ thân phận của anh là gì?”

“Rõ ràng là nhà tài trợ mà.”

“…Ừ nhỉ, thôi vậy xem tiếp đi.” Oregon duỗi lưng đầy vẻ lười biếng.

Ansbach hơi nhích vai qua, Oregon liền dựa vào vai anh, hai người chụm đầu to nhỏ, nào là bữa tối hôm nay không ngon lắm, nào là rượu khai vị không đến nỗi tệ.

Nói được một lúc, Ansbach nhìn thấy mí mắt Oregon từ từ rũ xuống, anh bèn thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ à?”

Oregon đáp: “Chán.”

Đúng là chán.

Trên sân bóng, hai bên quần nhau một lúc nhưng không dốc hết sức. Dù sao Hiệp nghị Đình chiến vẫn còn sờ sờ ở đó, động tay động chân với nhau chút đỉnh được xem là có “tinh thần phấn đấu trong nghề nghiệp”, nhưng nếu vỡ đầu chảy máu thật thì giáo hội hoặc huyết tộc nhất định sẽ không để yên. Đến lúc đó sơ sẩy gây ra thánh chiến lần nữa là ô hô ai tai.

Ansbach huýt sáo một cái.

Các cầu thủ còn vây lấy nhau thêm chút nữa mới chịu ngừng lại đợi anh lên giọng quở trách, hoặc phát thẻ vàng – Trong trường hợp anh có chuẩn bị sẵn thẻ.

Ansbach khoanh tay đứng nói: “Đổi sân.”

“…”

Hai bên do dự đôi chút rồi mới từ từ đổi sang sân bên kia.

Ansbach làm tư thế chuẩn bị rồi ném bóng vào sân.

Ngẫm lại thấy mình bán mạng đánh đấm, còn người ta ở bên kia âu yếm chảy nước, đúng là ngẩng đầu lên bị hất trúng cả xô máu chó – Máu chó của cẩu độc thân.

Nhưng mà dưới sự đàn áp bá đạo của ai kia, họ vẫn phải đá bóng.

Mọi chuyện vốn phát triển rất tốt. Anh thong thả, tôi ung dung, tất cả cùng câu giờ. Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi giáo hội bất cẩn đá vào một quả phản lưới nhà. Người của giáo hội như uống nhầm thuốc điên cuồng tấn công, thề phải đòi lại một quả.

Bên huyết tộc mất vui, mấy người đá phá lưới nhà còn trách bọn ta cười vào mặt cái gì? Lúc thì xây đường cho người ta, lúc thì lại đặt chướng ngại vật ở đó.

Hai bên nhanh chóng đá tới nảy lửa, rồi lại chẳng bao lâu sau, bóng không thấy mặt mũi nữa, một trận ẩu đả mới lại nổ ra.

Nếu so về thực lực lần này giáo hội vốn hơn huyết tộc, nhưng nước thánh càng lúc càng vơi dần, điểm yếu của họ cũng lộ ra, cho đến hết trận cũng không gỡ hòa được.

Ansbach tuyên bố, đội xui-xẻo-sinh-ra-không-mang-theo-não-ra-đường-không-mang-theo-mắt-tự-dâng-hiến-tận-cửa thắng.

Hai bên lần đầu tiên nghe thấy tên đội mình đều lấy làm ngạc nhiên.

Ansbach không cho họ có thời gian phản ứng đã tuyên bố chóng vánh: “Trận đấu kết thúc, chúng ta tổng kết một chút nhé.”

Giáo hội nhìn huyết tộc: Ha ha, các người thật biết cách giải trí.

Huyết tộc nhìn giáo hội. Ha ha, đều do các người lây cho.

Ansbach nói: “Đầu tiên, xin hãy giới thiệu bản thân.”

Chuyện này không phải nên được thực hiện trước khi trận đấu bắt đầu sao?

Hiện tại đôi bên đã phát triển tình hữu nghị đến mức cả đời không muốn thấy mặt nhau thêm lần nào nữa, còn cần giới thiệu cái gì!

Ansbach nói: “Trước hết xin giới thiệu quân đoàn Thủ hộ thần thánh của giáo hội. Vì Timothy một mặt bảo rằng ta và Lilith cùng nhau tiêu diệt thành viên của Nghịch Cửu Hội trong nội bộ huyết tộc, mặt khác lại nghi ngờ ta là thành viên của Nghịch Cửu Hội nên phái các người đến giám sát ta.”

Đội huyết tộc: “…” Một câu thôi mà cung cấp lượng thông tin lớn quá.

Ansbach lại nói: “Đến lượt bên đội này. Trong vũ hội hóa trang của ta, các vị này nhân danh công lý lên án ta cấu kết với Lilith sát hại đồng bào huyết tộc.”

Đội giáo hội: “…” Ha ha, quả nhiên ngu ngốc.

Ansbach hỏi: “Thế thì, vấn đề hiện tại của ta là, rốt cuộc ta đã phạm bao nhiêu tội?”

Không ai trả lời.

Bởi vì họ phát hiện ra rằng, trận bóng hôm nay tuyệt đối không phải do Ansbach nhất thời nổi hứng tổ chức mà là có mưu tính từ trước. Hai bên bất giác nhìn nhau, cùng cân nhắc xem có thể châm chước tạm thời bắt tay với nhau hay không.

Vì đối thủ là Ansbach nên họ không thể không cân nhắc đến khả năng này. Ngộ nhỡ hắn ta phát điên thì bản thân chắc chắc khó lòng chạy thoát. Nếu không thể hợp tác sẽ phải tính thế nào.

Đáng tiếc Ansbach không cho họ có quá nhiều thời gian để cân nhắc, “Từ những lời trên, đầu tiên có thể chắc chắn rằng ta và Lilith đúng là một bọn. Tiếp theo, giáo hội khẳng định Lilith đã giết những kẻ thuộc Nghịch Cửu Hội trong giáo hội và huyết tộc, ta được thơm lây. Vì vậy những lời ngươi chỉ trích ta là hoàn toàn hợp lý!” Anh nhìn về phía huyết tộc tóc đỏ.

Huyết tộc tóc đỏ bấy giờ thấy lòng lạnh ngắt.

Tuy gã có ngốc nhưng cũng chưa đến mức hết thuốc chữa. Gã rất rõ một khi mọi chuyện dính líu đến Nghịch Cửu Hội, đừng nói gì tới huyết tộc, cả chín giới đều không thể nào tha thứ! Mình lên án kẻ có công trong việc diệt trừ Nghịch Cửu Hội chính là trở mặt với cả chín giới.

Vừa nghĩ đến đây, gã liền thấy sợ. Sợ mình trong nhất thời nóng nảy buột miệng nói ra mấy câu bênh vực Nghịch Cửu Hội hoặc tưởng nhớ lũ bạn còn trẻ đã qua đời. Nhưng trước mặt bao nhiêu người như bây giờ, đặc biệt là trước mặt giáo hội, gã nhất định không được thừa nhận.

Gã thôi không phách lối nữa, chỉ gục mặt rũ mắt nói: “Xin lỗi, tôi không biết họ là người của Nghịch Cửu Hội.”

Ansbach chẳng buồn đoái hoài gì tới gã, anh nhìn sang Quentyn và nói: “Có thể giải thích xem logic của giáo hội thế nào mà bảo rằng ta diệt trừ Nghịch Cửu Hội lại chính là người của Nghịch Cửu Hội không?”

Quentyn đáp: “Có một ngành nghề gọi là gián điệp hai mang.”

Ansbach sửng sốt một chốc rồi cười đáp: “Trên phương diện cả vú lấp miệng em, giáo hội quả nhiên người nào người nấy đều chung một gien.”

***
***

Đệ tứ thập bát chương: Trận bóng (hạ)

Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.

Quentyn nhìn tên huyết tộc ban nãy còn vênh váo, giờ đây cụp đuôi và lén so sánh với mình. Bản thân gã dám đối mặt với boss bự của huyết tộc lại vẫn giữ được phong độ, trong lòng thầm tự ca ngợi, nhưng ngoài mặt cố giữ vẻ nghiêm túc, thản nhiên nói: “Xưa nay bọn tôi luôn dùng lý lẽ để khiến người phải tin phục.”

Lúc đánh không lại thì dùng lý lẽ để khiến người khác tin phục – Cả vú lấp miệng em.

Lúc nói không lại thì dùng tình cảm để khiến người khác mềm lòng – Mặt dày mày dạn.

Ansbach cười cười và nói: “Vậy xin cho hỏi, ta làm gián điệp hai mang để được cái gì?” Để khó xử cả hai đầu?

Quentyn trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài là Malkavian mà.”

Oregon cùng những huyết tộc khác: “…” Tự dưng bị gã thuyết phục thật luôn.

Nụ cười của Ansbach lạnh hẳn, một lúc sau mới nói: “Lý do hay lắm.”

Tí nữa là quên, giáo hội còn chiêu thứ ba. Nếu dùng tình và lý đều không được sẽ thẳng tay gán cho người khác tội danh mơ hồ.

Chuyện này nhất định do huyết tộc gây ra.

Tại sao ư?

Đối phương là huyết tộc, còn cần lý do nào khác à?

Thánh chiến năm xưa chẳng phải cũng vì vậy mà bắt đầu sao? Bao năm trôi qua, giờ đã biến thành cục diện anh có lý của anh, tôi có lý của tôi, nhưng tới nước này là chẳng buồn nói gì mà chụp mũ luôn rồi.

Nhìn nụ cười của Ansbach, Quentyn cảm thấy hơi lạnh người, đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt thì nghe anh nói: “Hôm nay tới đây thôi.”

Đội huyết tộc và giáo hội đều ngẩng lên nhìn anh.

Ansbach nói: “Các ngươi còn muốn đá thêm trận nữa à?”

Tất cả cầu thủ đồng loạt lắc đầu.

Ansbach cúi đầu nhìn Oregon, “Xem xong thấy thỏa mãn không?”

Oregon hỏi lại: “Ý anh là xem bóng hay xem đánh nhau?” Đá bóng thì không hề có yếu tố kỹ thuật. Đánh nhau thì chẳng chịu lăn xả vào nhau thật. Xem cái nào cũng chỉ như gãi ngứa, mà còn gãi chẳng trúng chỗ ngứa.

Ansbach mỉm cười, “Xem hài kịch.”

Huyết tộc và giáo hội cùng nhau biến sắc.

Oregon nhoẻn miệng đáp: “Cũng tàm tạm.” Dù sao cũng phải cổ vũ họ một tí chứ, chê hoài đâu có được. Y “nhân hậu” nghĩ.

“Vậy chúc ngủ ngon.”

Ansbach ôm Oregon mỉm cười đi ra khỏi sân bóng, hoàn toàn chẳng thèm để ý để vẻ mặt khó coi của đám người giáo hội và huyết tộc.

“Thế thôi à?” Đến khi sân bóng khuất khỏi tầm mắt, Oregon không nhịn được bèn hỏi.

Ansbach đáp: “Không thì sao?”

Oregon ngờ vực liếc anh một cái.

Ansbach nói: “Em muốn xem đá bóng, giờ không có trận đấu nên tôi tổ chức một trận cho em xem.”

Oregon nói: “Mai mà anh mua cả đội Roma chắc tôi cũng không thấy lạ đâu.”

“…”

“…”

Oregon hết biết nói sao: “Đừng bảo với tôi anh từng nghĩ thế thật nhé.”

Ansbach nói: “Có vẻ tôi phải xem lại quà giáng sinh năm nay rồi.”

“…Có thể xem như hồi nãy tôi chưa nói gì hết không?” Oregon nghiêm túc đáp.

Ansbach hỏi: “Em thích đội Roma lắm à?”

Oregon gật đầu không chút do dự.

Ansbach mỉm cười.

Oregon lạnh lòng. Mỗi lần anh lộ ra nụ cười này thì đáp án chín mươi phần trăm sẽ là…

“Không được.”

Về đến nhà, Ansbach gửi một email cho Lawrence. Đừng hỏi sao anh lại biết hộp thư của Lawrence, Lawrence cũng đến lúc nhận được thư mới hay.

“Tại sao là địa chỉ  email này?” Lawrence vô cùng ngạc nhiên. Địa chỉ này cậu ta chỉ cho vài cô nàng huyết tộc thân thiết biết.

Ansbach nói: “Gửi vào những hộp thư khác có nhiều thư rác lắm.”

Lawrence: “…” Chính xác, hộp thư này cậu ta siêng dọn dẹp và kiểm tra nhất, vì thế khá ít khi sử dụng. Hôm nay nhận được thư cậu ta mừng muốn xỉu, cứ tưởng tổn thương tâm lý khi ở nhà người ta nhìn người ta âu yếm sắp được đền bù. Nào ngờ mở ra lại thấy một sức sát thương mới!

Nhìn thấy file phim ảnh, miệng cậu khẽ giật nhẹ, “Là phim ngắn gì hả?”

Ansbach nói: “Ta không xem phim của kẻ khác, cũng không cho kẻ khác xem phim của bọn ta.”

Nói súc tích lại phóng đãng như vậy, đương nhiên Lawrence hiểu ngay, vừa mở link ra xem vừa hỏi: “Là gì vậy?”

Ansbach nói: “Tên huyết tộc lần trước trong vũ hội hóa trang gây rối đã lấy danh nghĩa báo thù cho lũ gián điệp Nghịch Cửu Hội định đánh lén ta, bị người của quân đoàn Thủ hộ thần thánh phát hiện và đánh cho một trận.”

Lawrence không dám tin và hỏi lại: “Hả?”

Ansbach nói: “Mặc kệ sự thật là thế nào, cậu cứ tin vậy đi.”

Lawrence càng không dám tin, “Ngài đang lừa công khai tôi đấy ạ?” Sau đó cậu ta nhìn thấy người của giáo hội và huyết tộc lăn xả vào nhau như lưu manh đầu đường xó chợ.

Ansbach nói: “Chẳng phải cậu muốn công khai sự thật về chuyện ta và Lilith hợp tác sao? Đã tới lúc.”

Lawrence hỏi: “Có phải ngài hơi bị nhỏ mọn không?” Vì mấy câu của gã tóc đỏ ở vũ hội hóa trang mà phải dồn đối phương vào chỗ chết.

Ansbach nói: “Kéo giáo hội xuống nước, hy vọng chúng không cắn ta mãi không nhả.” Huyết tộc tóc đỏ là đồng bọn của Nghịch Cửu Hội, chúng muốn hại anh, quân đoàn Thủ hộ thần thánh không chỉ chứng kiến cảnh đó mà còn bảo vệ mình, như vậy sẽ chứng thực được quan hệ đối lập giữa anh và Nghịch Cửu Hội. Đương nhiên câu chuyện này còn cần Lawrence châm ngòi thổi gió. Dù sao giáo hội cũng sẽ không phủ nhận. Câu chuyện này làm sao mất mặt hơn chuyện quân đoàn Thủ hộ thần thánh bị tên huyết tộc đời thứ tư đàn áp bắt phải đá một trận bóng như trò đùa? Giả sử Quentyn có thừa nhận thì vị giáo hoàng thích sĩ diện kia cũng không chịu.

Nếu là trước đây anh tuyệt đối không phí công vòng vèo như vậy. Nhìn chướng mắt ư? Đánh chết là xong. Nhưng thế thì sẽ làm Oregon bị liên lụy, không được yên tĩnh.

Khó khăn lắm đám huyết tộc thù hằn kia đều quay về giới huyết tộc hết rồi, anh nhất định phải cố gắng giữ gìn sự yên tĩnh này để Oregon bớt lo lắng.

Lão đại đã nói vậy Lawrence chỉ đành đi tìm Timothy.

Chẳng phải bảo kết thành bạn tốt sao? Đi kết bạn thôi.

Sau khi nhận điện thoại của Lawrence, vẻ mặt Timothy ngơ ngác, ông ta suy nghĩ rồi gọi Quentyn tới hỏi về chuyện xảy ra hôm ấy.

Quentyn kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn.

Timothy nghe xong thì trầm ngâm cả buổi rồi nói: “Huyết tộc tóc đỏ làm sao biết chuyện Ansbach liên kết với Lilith?” Vì không để Ansbach được nhận cái danh anh hùng diệt trừ Nghịch Cửu Hội, ông ta ém tin này kỹ lắm. Lawrence vì bảo vệ trật tự của giới huyết tộc cũng sẽ không nói ra.

Thế còn ai biết chuyện này nữa?

Lilith? Ả ta vẫn còn ở giới huyết tộc.

Hay là… Người thỏa thuận với Lilith?

Trong đầu ông ta nhoáng lên một suy nghĩ nhưng lại lắc đầu. Người kia nếu có việc nhất định sẽ sai mình đi giải quyết, không thể nào ra mặt trực tiếp… Chắc thế nhỉ? Nghĩ đến đây ông lại không được tự tin cho lắm.

Ông ta đang suy nghĩ, giáo hoàng nhận được tin Quentyn bị gọi đi thì hứng thú chạy vào hóng hớt.

Timothy liền kể lại tin tức mình có.

Biết được ông đang xoắn xuýt về chuyện gì, giáo hoàng bèn cười bảo: “Là tôi.”

Timothy nghi ngờ tai mình có vấn đề, “Hả?”

Giáo hoàng đắc ý nói: “Lawrence càng muốn ém chuyện này xuống tôi càng muốn khơi lên. Chuyện gián điệp của Nghịch Cửu Hội khiến lòng người bàng hoàng, mắc gì phải để huyết tộc được lợi? Huyết tộc là kẻ phản bội trời sinh, chuyện này mà khơi lên thì bất luận là Lawrence hay Ansbach đều bị đả kích.”

Trong một giây ngắn ngủi, đầu óc Timothy sinh ra vô số suy nghĩ “đại nghịch bất đạo”.

Ông ta bắt đầu hoài niệm vị giáo hoàng vì chịu đả kích nặng nề nên suốt ngày rúc trong phòng tự kỷ.

Giáo hoàng bệ hạ nhất định quên rồi, ông ấy có thể ngồi lên vị trí hôm nay không phải nhờ vào trí tuệ, mà là vận may. Nếu so về trí tuệ, ông ấy đã bị chơi khăm cho chết từ đời nảo đời nào.

Dù trong đầu đã lôi không biết bao nhiêu biệt danh của thần thú ra gọi nhưng ngoài mặt ông vẫn bình tĩnh thản nhiên, “Bệ hạ, những chuyện thế này đi ngược với nguyên tắc làm người của ngài, sau này cứ giao cho tôi.”

Giáo hoàng nhìn ông bằng ánh mắt hiền từ, chầm chậm lắc đầu, “Cậu sắp kế thừa vị trí giáo hoàng, tôi phải giúp cậu dọn dẹp hết chướng ngại vật. Những chuyện thế này cứ để tôi làm vẫn hơn.”

Lòng Timothy thấy giá buốt từng cơn. Ông rất muốn hỏi giáo hoàng, ngài có chắc ngài cứ tiếp tục chơi kiểu này thì vẫn còn giáo hội để tôi kế thừa không?

Sau trận bóng… À không, sau lần huyết tộc tóc đỏ phát rồ đi gây sự, Quentyn được gọi về, Oregon và Ansbach được trả lại thế giới hai người và một quản gia.

Macewen: “…” Gã bị xếp loại riêng thành “quản gia” kìa, này có khác gì cái bàn, cái ghế đâu.

Ansbach và Oregon vui đùa mấy ngày bắt đầu thấy chán.

Oregon hối anh thực hiện lời hứa đi Bắc Kinh chơi.

Ansbach nói: “Tôi cứ có linh cảm không lành.” Timothy không giống hạng người dễ dàng chịu thua như vậy.

Linh cảm của anh nhanh chóng biến thành sự thật, nhưng kẻ ra tay lại chẳng phải Timothy như anh đã nghĩ.

***

***

Đệ tứ thập cửu chương: Thân thế (thượng)

Công khai thân thế sáng giá.

Nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện bản thân lại bị đưa vào ảo ảnh, “táo bạo” đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của Ansbach trong lúc này. Nếu được anh chỉ muốn đi phá hủy tòa thánh trung ương rồi nghiền nát đám ruồi nhặng cứ thích bám riết lấy mình!

Đúng vậy, là nghiền nát. Chỉ có cách chết đó mới thỏa mối hận trong lòng anh!

Dù Metatron có giải quyết Gordon cũng đừng hòng anh nể nang gì.

Ansbach ngồi trên thuyền phẫn nộ nhìn quanh, phát hiện không có Oregon thì chẳng rõ trong lòng là vui mừng hay mất mác, nhưng nói chung càng tức giận hơn.

Thuyền là đà trôi theo hướng gió, chầm chậm đến gần một hòn đảo phía trước. Trên đảo có núi non trùng điệp. Nếu biết tiếng Trung anh nhất định sẽ cảm thấy rất giống chữ “Sơn (山)“, tiếc rằng anh không biết nên chỉ thấy nó giống chữ W.

Thuyền cập bờ, vài thiếu nữ mặc váy dài màu xám nhạt chạy tới, trông thấy anh thì như giật mình, tròn mắt tò mò nhìn anh trong chốc lát, đến khi anh nhìn lại,  các cô bé cười hi hi bỏ chạy.

Ansbach thấy quần áo của các cô thì mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ngay chính giữa.

Trên đỉnh núi loáng thoáng có một cung điện, giữa sườn núi là Khải Hoàn Môn (1). Nếu hòn đảo này thật sự tồn tại nhất định sẽ là thắng cảnh nổi tiếng.

Ansbach giễu cợt nghĩ, sau đó men theo sườn núi đi băng qua Khải Hoàn Môn đến trước cổng cung điện. Cả đám lão già quá trung niên mặc áo choàng viền đỏ nối đuôi nhau bước ra khỏi cung điện, tiếp theo là một gã to con mặc áo choàng màu tím viền vàng, cuối cùng cùng ông cụ mặc áo choàng đỏ viền tím.

Bọn họ hình như không nhìn thấy Ansbach, vừa trò chuyện vừa đi ngang qua mặt anh. Cánh cổng to lớn mở toang để lộ cảnh tượng nguy nga tráng lệ. Một người mặc áo choàng dài màu tím, mang mão vàng đang đứng sâu bên trong cung điện, ngay trước ngai vàng.

Trước mặt người đó là hai thanh niên vóc dáng hao hao Ansbach.

Bóng lưng của cả hai đều cao to và đĩnh đạc.

Người mặc áo tím từ từ xoay lại. Ông ấy cũng như những người khác, không nhìn thấy Ansbach mà chỉ nhìn hai cậu thanh niên và nói: “Arcadius, con thống trị Đông La Mã. Honorius, con là vua của Tây La Mã.”

Ánh mắt trong mắt Ansbach tối đi, cất bước đi vào trong.

Ai ngờ anh vừa bước đi, người áo tím chợt quát lên: “Đứa con bất hiếu!”

Vùng giữa chân mày Ansbach giật nhẹ, cả người hơi run lên, mở choàng hai mắt. Oregon đang lo lắng nhìn anh.

“Anh gặp ác mộng.” Oregon vuốt ve vầng trán của anh.

Ansbach thở hổn hển bật dậy và mở đèn lên, “Đánh thức em à?”

Oregon hỏi: “Anh mơ thấy gì?”

“Giấc mơ đã lâu lắm rồi không thấy.” Ansbach lạnh mặt ngồi im một lúc, nghiêng đầu nhìn thấy Oregon đang lo lắng nhìn mình, “Em… Trước đây là người thế nào?”

Oregon ngẩn ra, “Người?”

“Trước khi trở thành huyết tộc.” Ansbach ngừng một thoáng rồi lại lắc đầu, “Không muốn nói cũng không sao.”

Oregon đáp: “À, chẳng có gì khó nói cả. Tôi chỉ tò mò tự dưng sao anh lại hỏi, chẳng qua là một gã thanh niên bình thường có lý tưởng sống. Anh có nhớ tôi từng bảo tôi muốn làm nghị viên nhưng không được không?”

Ansbach đáp: “Nhớ.” Đây cũng là nguyên nhân anh chạy tới Anh làm nghị viên thượng viên.

Oregon dè dặt hỏi: “Anh không sao chứ? Tôi đi rót cho anh ly nước nhé?”

Ansbach gật đầu, vuốt trán thì thấy đầy mồ hôi lạnh. Anh cau mày, đột nhiên nghe thấy Oregon thất thanh kêu một tiếng bèn vội vàng xông ra ngoài. Anh nhìn thấy Oregon đứng trong hành lang, ngây ngẩn nhìn người đàn bà có bầu đang nằm trên mặt đất.

Người đàn bà đó ôm bụng cao giọng hô hoán. Máu tươi chầm chậm chảy ra từ dưới thân người đàn bà.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì!” Macewen nghe tiếng động vội vàng chạy tới, thấy thế thì quát lên khiến Ansbach và Oregon hoàn hồn, luống cuống tay chân đi giúp người đàn bà.

“Cô ta sắp sinh rồi…” Macewen nói: “Xem xem đầu đứa bé có ra chưa.”

Ansbach mở chân người đàn bà ra xem, một cái đầu trơ trọi giữa chân cô ta đang cố gắng chui ra ngoài.

“Cẩn thận chút.” Macewen nhắc nhở anh.

Quỷ tha ma bắt thế nào Ansbach lại đưa tay đỡ sau đầu đứa bé. Anh nhìn thấy một gương mặt dính đầy máu ló ra từng tí từng tí.

Tiếng hét của người đàn bà yếu dần khiến tiếng quát của Macewen nghe như càng lúc càng to rõ.

“Cố lên!”

“Đứa bé sắp ra rồi.”

“Cô là mẹ của đứa bé, nếu cô hy vọng nó được khỏe mạnh bình an thì đừng bỏ cuộc, phải cố gắng lên. Nó cố gắng thế vì muốn nhìn thấy thế giới, cô làm sao để nó thất vọng được!”

“Hỏng bét, cô chảy máu nhiều máu quá!”

Sau câu đó, một thằng bé trôi tuột ra theo dòng máu chảy ồ ạt như nước triều.

Ansbach nhìn tay mình chìm trong biển máu.

“Phu nhân? Sinh rồi…” Macewen sắc mặt trắng bệch nhìn người đàn bà từ từ ngừng thở rồi chợt buông tay ra.

Ansbach nhìn cô ta rồi lại nhìn đứa bé.

Oregon chuyền một tờ giấy cho anh, Ansbach thuận tay nhận lấy lau mặt cho đứa bé…

Gương mặt nhỏ bé ấy… giống anh đến chín phần mười.

Ansbach ngây người.

Đôi mắt xanh lam của Oregon tối sầm, y chầm chậm giơ tay lên…

“Mày có chắc là hiệu quả không đấy?”

Nếu chủ nhân của phòng ngủ ngày còn tỉnh là có thể nhìn thấy bác sĩ Gachet trong bức “Chân dung của bác sĩ Gachet” đang nghiêng đầu nói chuyện.

Trong bức “Nụ cười của Mona Lisa” treo ở đối diện – cũng chính là đầu giường – nụ cười của Mona Lisa càng bí ẩn hơn, “Sự thật sẽ chứng minh tất thảy. Gordon chẳng hiểu Ansbach gì cả, chưa nắm bắt được nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng hắn nên mới thất bại! Xem tao nè, tao thiết kế cho hắn hai giấc mộng lồng ghép với nhau để đánh vào nỗi sợ hãi thầm kín nhất của hắn, hắn nhất định không thể trốn thoát. Oregon càng khỏi phải nói, nhược điểm của hắn quá rõ ràng.”

Bác sĩ Gachet nói: “Đáng tiếc nhỉ. Cấp trên của chúng ta vốn rất xem trọng gia tộc Malkavian, Ansbach hồi xưa từng là mầm tốt, bây giờ lại không thể không hy sinh hắn ta.”

Mona Lisa nói: “Phải đó. Cấp trên của chúng ta không ngờ thiên đường xưa nay không nhúng tay vào chuyện gì giờ lại đột nhiên muốn quản lý chuyện ở nhân giới vào huyết tộc. Hơn nữa còn thuyết phục được Lilith giúp thanh trừ Nghịch Cửu Hội quy mô lớn. Vì hành động khó hiểu này của thiên đường mà kế hoạch hai vị kia trù tính bao nhiêu năm suýt tí nữa thất bại.”

Bác sĩ Gachet nói: “Nguy hiểm thật đấy. Nếu Yvonne dùng máu của trưởng lão Singh gia cố phong ấn của vùng đất phong ấn sớm một bước, kế hoạch đã không thuận lợi đến vậy.”

Hai bức tranh đột nhiên im lặng.

Mona Lisa sau đó chợt nói: “Kế hoạch của các ngài chắc sẽ thành công chứ nhỉ.” Trong giọng nói tràn ngập do dự và hoài nghi, “Dù thiên đường có cản trở nhưng mà…”

Bác sĩ Gachet nói: “Không có nhưng nhị gì hết! Thiên đường vốn phải đứng về phía cấp trên nhà chúng ta! Thần rất quan tâm đến cấp trên nhà chúng ta! Cain…” Cái tên vừa bật ra, bức tranh “Chân dung của bác sĩ Gachet” chợt co quắp lại và phát ra tiếng thở dồn dập.

Mất một lúc nó mới nói tiếp: “Chúng ta không cần bận tâm nhiều thế. Giới huyết tộc mới là chiến trường chính của các quý ngài, chúng ta chỉ cần nghe theo lời dặn của cấp trên giải quyết xong chuyện ở nhân giới là được rồi.”

Mona Lisa cũng vui vẻ nói: “Đúng đấy. Phải cảm ơn Lilith và Ansbach, nhờ hai người bọn chúng bắt tay với nhau mà cấp trên mới buông tha nhân giới. Chúng ta chỉ cần giải quyết Ansbach, dọn dẹp vùng đất phong ấn là có thể về… Mày sao vậy?”

Bác sĩ Gachet của ở phía đối diện đột nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

“Tách.”

Đèn đầu giường sáng lên, Ansbach ngồi dậy, mỉm cười nói: “Xin hãy tiếp tục, ta đang rửa tai lắng nghe đây.”

Bức tranh “Chân dung bác sĩ Gachet” run lên, Ansbach chớp đúng thời cơ bắt lấy luồng khói đen thoát ra khỏi tranh, sau đó xoay người lại túm luôn luồng khói đen bay ra từ trong “Nụ cười của Mona Lisa”.

“Ác linh?” Ansbach giữ lấy hai luồng khói đen rồi lục trong mớ quà lưu niệm Oregon mua ra một cái lọ thủy tinh ném chúng vào.

Hai luồng khói: “…” Đừng có mà xem thường ác linh nha! Loại lọ này làm sao nhốt được chúng chứ!

Ansbach tủm tỉm cười và nói: “Người yêu của ta vẫn đang bị vây trong mộng, tâm trạng hiện giờ của ta không tốt, đừng có mà chọc giận ta vào lúc này.”

Hai luồng khói đen an phận nằm xuống đáy lọ.

Mona Lisa nói: “Sao ngươi lại làm được?”

Ansbach nói: “Ta đổ mồ hôi lạnh.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi á?” Nó tỏ vẻ không dám tin, “Nhưng mà vào lúc này chẳng phải ngươi nên trong cơn hoảng loạn hả? Hồi nãy ngươi mới nhìn thấy hoàng cung của đế quốc La Mã cổ với người đàn bà sinh khó cơ mà! Chẳng lẽ ngươi không liên tưởng đến những chuyện không vui rồi tự thấy căm hận bản thân sao?”

Ansbach đáp: “Không.”

Giọng Mona Lisa chợt trở nên chói lói: “Mẹ của ngươi vì sinh ngươi khó khăn mà chết, cha của ngươi mang đế quốc chia cho hai đứa con của người vợ đầu tiên, mặc kệ ngươi bị hắc vu sư bắt đi không lo, không thể nào ngươi không oán hận hay bị bóng ma tâm lý.”

Ansbach hỏi: “Ngươi biết thân thế của ta?”

Mona Lisa ngậm miệng.

Ansbach lắc lắc cái lọ, “Làm sao để gọi Oregon tỉnh dậy?”

Hai luồng khói đen nằm giả chết trong lọ.

Ansbach đe dọa: “Ta biết ít nhất một trăm cách để xử lý ác linh.”

Khói đen tiếp tục giả chết.

“Đương nhiên cách tốt nhất là giao cho giáo hội, ta tin bọn chúng nhất định rất có hứng thú với các ngươi.”

Khói đen run nhẹ rồi lại tiếp tục giả chết.

Trên mặt Ansbach cũng bắt đầu xuất hiện khói đen, nhưng anh cố nhịn nói: “Ngươi thả Oregon ra ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta không bị ảnh hưởng.”

“Thiệt hả?” Mona Lisa kìm lòng không đặng buột miệng hỏi nhưng bị bác sĩ Gachet quát bảo ngưng lại.

Ansbach đứng dậy, “Nơi này là Rome, trụ sở chính của giáo hội.” Dứt lời, anh một tay cầm lọ, một tay bồng Oregon, mở cửa sổ nhảy xuống đường, nhìn xe cộ qua lại rồi chạy về phía tòa thánh trung ương.

Mona Lisa hiểu rất rõ, mánh khóe này của mình với giáo hội chẳng phải câu đố gì khó giải. Khi Ansbach tỉnh lại, kế hoạch đã định sẵn là thất bại. Nhưng nó không cam tâm nên mới nhỏ giọng hỏi quá trình Ansbach tỉnh lại thế nào.

“Mẹ của ngươi chết vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không bị ám ảnh gì sao?”

“Cha của ngươi vứt bỏ ngươi, chẳng lẽ ngươi không oán hận ông ta?”

“Anh em của ngươi trở thành vua của Đông La Mã và Tây La Mã, còn ngươi lại rơi vào tay hắc vu sư và chịu nhiều giày vò, chẳng lẽ ngươi không có tí gì uất ức ư?”

Tòa thánh trung ương đã xuất hiện trong tầm mắt, Mona Lisa cứ tưởng hôm nay sẽ không nghe được đáp án, nào ngờ Ansbach đột nhiên hỏi nó: “Ngươi cho rằng ta là ai?”

***

***

Đệ ngũ thập chương: Thân thế (trung)

Công khai thân thế sáng giá.

“Hoàng tử John… Lẽ nào không phải?” Mona Lisa cả kinh, nhưng lại tự lẩm bẩm: “Không thể nào. Mấy ngài rõ ràng có nói ngươi là con trai của Theodosius I, là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng đế Đông và Tây La Mã, ngươi nhất định sẽ canh cánh trong lòng chuyện mẹ mình qua đời và bị cha mình bỏ rơi.”

Ansbach nói: “John vừa ra đời là mẹ đã mất. Dù nó vẫn còn, ngươi cho rằng nó sẽ để ý chuyện mẹ qua đời ư?”

Mona Lisa ngu luôn.

Bác sĩ Gachet nãy giờ vẫn im lặng, nay chợt lên tiếng: “Ngươi là Gratian?”

Ansbach ngẩng đầu lên nhìn vầng hào quang thần thánh phủ lên cả tòa thánh trung ương rồi dừng bước.

Người trong tòa thánh trung ương phát hiện ra anh lập tức gọi quân đoàn Thủ hộ thần thánh ra đón, dẫn đầu còn là người quen.

Nhìn thấy anh, đôi mày Quentyn tự động nhíu chặt lại, “Tiên sinh Malkavian?”

Ansbach đáp: “Ta muốn gặp Timothy.”

“Bây giờ là một rưỡi sáng.”

“Nên không ở bên ngoài.”

Sắc mặt Quentyn không tốt chút nào, “Mời ngài quay lại sau chín giờ.”

Khóe miệng Ansbach nhoẻn lên, trông anh như cười lại như không cười, “Hắn có việc cần nhờ ta, ta cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt để thương lượng, đợi lát nữa là hết hứng rồi. Ngươi có chắc hắn không muốn gặp ta sao?”

Nếu Ansbach muốn gặp giáo hoàng Quyentyn có thể dứt khoát trả lời không cho, nhưng nếu là Timothy gã không dám. Gã nhìn Oregon đang được Ansbach cẩn thận ôm trong lòng, hơi do dự rồi nói: “Chờ một lát.”

Ansbach nói: “Ta chỉ chờ mười phút. Mười phút sau ta sẽ tự vào.”

Quentyn e dè liếc anh một cái rồi quay đầu bỏ đi. Dù gã bước đi đàng hoàng không vội nhưng nhịp điệu rõ ràng chẳng dám rề rà.

Ansbach nhìn Oregon, bàn tay cầm lọ hơi siết lại.

Hai luồng khói như bị bàn tay vô hình bóp chặt, phát ra tiếng la đau oai oái.

“Ta, ta nói cho ngươi biết cách cứu…” Mona Lisa hét lên chói tai, “Nhưng ngươi phải thả ta ra.” Nếu giáo hội đã có việc cần nhờ Ansbach thì giúp đỡ Oregon là chuyện đuơng nhiên. Thay vì thất bại mất mạng, thôi thì nắm bắt thời cơ lúc mình còn chút giá trị để giữ mạng rồi tính sau.

Ansbach cười lạnh nói: “Quá trễ rồi.” Mặc kệ có phải là cố ý hay không, bọn chúng và giáo hội đã chung tay đẩy anh cùng Oregon vào tình cảnh nguy hiểm. Món nợ này anh sẽ ghi nhớ thật kỹ.

“Trừ phi,” Anh lạnh lùng nói: “các ngươi cho ta biết bàn tay sau màn là ai.”

 Hai luồng khí đen ngậm miệng triệt để, bất luận Ansbach dùng thủ đoạn gì cũng không hé răng thêm tiếng nào.

Quentyn vội vàng chạy về vào phút thứ tám năm mươi sáu giây, “Ngài Timothy cho mời ngài đến gặp ở điện giữa.”

Mùi nước thánh nồng nặc như bị đổ mấy bình trong tòa thánh trung ương khiến Ansbach cau mày. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh bắt bẻ. Anh ôm chặt Oregon, trong nháy mắt di chuyển đến trước cửa.

Cửa điện mở ra, quân đoàn Thủ hộ thần thánh đứng dọc hai bên lom lom nhìn anh, đồng tử nheo lại nhưng không tiến lên ngăn cản.

Trước điện giữa là một cây thánh giá khổng lồ, ánh hào quang thần thánh tỏa ra khắp nơi, còn chưa đến gần mà hai ác linh trong lọ đã không chịu nổi la lối om sòm.

Ansbach bước tới một bước, ác linh trong lọ đột nhiên nhào ra muốn bỏ chạy nhưng bị Ansbach túm lấy.

“Xin ngươi đừng bước tới nữa, bọn ta chịu hết nổi rồi!”

“Bọn ta sẽ chết đó.”

Ansbach bình tĩnh nhìn hai tên ác linh đã yếu tới mức không thể động đậy và lộ ra nụ cười tàn nhẫn, “Thế thì sao nào?” Anh nắm lấy ác linh từng bước từng bước đi về phía trước. Theo mỗi bước của anh, khói đen lại tan đi một ít, còn anh thì trông vui vẻ như thường.

Yêu đương lâu quá làm mặt mày anh trông hiền lắm sao?

Nếu không thì sao ngay cả mấy tên ác linh cỏn con cũng dám trèo lên đầu khi dễ anh, còn cho rằng anh chẳng dám làm gì chúng nó?

Lúc anh đến trước thánh giá, ác linh chỉ còn lại bằng móng tay, co ro núp trong lòng bàn tay của anh.

Anh đưa tay lên miệng, nhìn hai tên ác linh đang run lên trong tuyệt vọng, chầm chậm thổi nhẹ một cái.

Khói đen tiêu tan.

“Có bụi hả?” Timothy bước ra với đôi mắt sưng đỏ. Ông ta đi rất vội lại còn chẳng buồn ra vẻ.

Ansbach nói: “Xem ra ta đến không đúng lúc cho lắm.”

Timothy nhìn Oregon đang ngủ mê man, “Nếu chẳng phải lần ‘không đúng lúc’ này, ngài đã không đến.”

Ansbach đặt Oregon lên ghế, để đầu y dựa vào vai mình, “Là ác mộng của ác linh.”

Timothy đến gần nhìn thử, “Thường thì tình hình thế này chỉ cần uống một ly nước thánh là tỉnh lại ngay.”

Ansbach nói: “Bọn ta là huyết tộc.” Cho huyết tộc uống nước thánh? Chẳng khác nào sợ y “lỡ” tỉnh dậy được.

Timothy nói: “Vậy nên ban nãy tôi mới bảo ‘thường’.”

“Làm sao đây?” Ansbach nghiêm túc hỏi.

Timothy đáp: “Đối với huyết tộc, xưa nay bọn tôi chỉ quen xử lý cái chết chứ không quản lý khi còn sống.”

Ansbach nheo mắt.

Timothy lại nói: “Trừ phi có lý do để thuyết phục tôi.”

Ansbach lạnh lùng nói: “Điều kiện.”

Đến lúc thật sự có thể bàn điều kiện, Timothy lại làm bộ làm tịch. Ông biết rõ nếu lúc đàm phán tỏ ra gấp rút thì rất dễ rơi vào thế bị động. Ông ta mỉm cười nói: “Chuyện đá bóng Quentyn đã kể với tôi, thế lũ huyết tộc kia không phải Nghịch Cửu Hội đúng không? Vậy tức là không thể xóa bỏ mối hiềm nghi về ngài?”

Ansbach nheo mắt, rõ ràng rất ghét dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của ông.

Timothy không cho anh cơ hội nổi đóa đã giành nói trước: “Tôi muốn biết quan hệ giữa ngài và Gordon, ý tôi là một cách cụ thể, cặn kẽ, chân thật.”

Ansbach trừng ông ta một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Tên thật của ta là Gratian.”

Timothy ngây người.

“Cha ta là Theodosius I.”

Timothy: “…”

Ansbach mặt mày vô cảm để mặc ông đánh giá.

Timothy mất một lúc mới mở miệng một cách khó khăn: “Nghe nói hoàng tử Gratian sớm đã qua đời.”

Ansbach thản nhiên nói: “Vì Theodosius I luôn ủng hộ giáo hội mới khiến hắc vu sư căm phẫn, chúng bắt cóc ta để ép ông ấy bỏ rơi giáo hội.”

Kết quả không cần phải nói.

Cái chết trẻ của Gratian được lịch sử ghi lại đã nói rõ lựa chọn bấy giờ của Theodosius I.

Timothy muốn an ủi anh nhưng sực nhớ đến tuổi tác của đối phương nên không biết nói làm sao, “Thế nên ngài mới chọn làm huyết tộc?” Vì giáo hội bị cha bỏ rơi, bị hắc vu sư bắt cóc, trong thế giới của anh, chỉ có huyết tộc là không làm hại anh.

Ansbach giễu cợt bảo: “Đúng vậy đấy. Ta ở nhà gọi một cuộc điện thoại là trưởng lão Malkavian tới cung cấp dịch vụ tận nơi.”

Timothy cảm thấy mình vừa hỏi một câu vô nghĩa. “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Sau khi bị bỏ rơi, tên hắc vu sư bắt tóc ta đã nuôi dưỡng ta, cho đến khi bọn chúng và huyết tộc xảy ra chiến tranh, ta bị huyết tộc bắt đi. Ansbach là tên gã hắc vu sư nuôi dưỡng ta.” Bởi anh từng có dây dưa với hắc vu sư nên mới đối xử với Gordon khác với người thường.

Nếu lời Ansbach nói là thật thì bất kể là sự ủng hộ ngày xưa Theodosius I dành cho giáo hội, hay tổn thương anh phải gánh chịu, giáo hội đều nợ anh. Trong đầu Timothy nảy ra một suy nghĩ, “Thế nên hồi ấy ngài mới trở mặt trong thánh chiến?”

Trong thánh chiến giáo hội gần như bị đánh tới trước cửa nhà, là Ansbach giữa đường trở mặt mới cho giáo hội cơ hội lấy hơi. Vốn ông nghĩ chỉ bởi dòng máu điên trong người Malkavian giở quẻ, hiện tại nghĩ lại chẳng lẽ là do dòng máu của Theodosius I phù hộ?

Vì nguyên nhân này Timothy không tiện gây khó dễ cho anh nữa, thậm chí còn trách khẽ: “Sao ngài không nói sớm?” Trên cơ bản là phải hợp tác từ sớm chứ! So với Lawrence Ventrue, một Ansbach có quan hệ sâu xa với giáo hội mới là đối tác hoàn hảo.

Ansbach nói: “Quên.” Nếu chẳng phải ác linh nhắc lại, đoạn ký ức đó sẽ chỉ tồn tại trong tiềm thức, dù có âm thầm ảnh hưởng đến anh nhưng cũng không bao giờ được khơi lên rõ ràng.

Timothy nghẹn lời. Con người bảy, tám mươi tuổi sẽ quên rất nhiều chuyện, huống hồ những gì Ansbach trải qua đã là chuyện gần hai ngàn năm trước. Ông ta nói: “Tôi có thể đưa ngài vào giấc mơ của ngài ấy để gọi ngài ấy tỉnh dậy.”

Hai mắt Ansbach tối tăm.

Timothy hiểu rõ anh đang đề phòng chuyện gì. Một khi cả Ansbach lẫn Oregon rơi vào giấc mơ, họ sẽ như cá nằm trên thớt mặc cho giáo hội muốn làm gì thì làm. Ông ta cũng không thề thốt hay đảm bảo thêm mà chỉ thản nhiên nói: “Nếu ngài tin tưởng, tình hữu nghị giữa Theodosius I và giáo hội sẽ được kéo dài đến hiện tại.”

Ansbach đương nhiên không tin, “Gọi Lawrence.”

Timothy cũng không ngại. Thái độ này của Ansbach mới là bình thường. “Không sao. Nhưng tốt nhất ngài phải cầu nguyện hắn tới nhanh lên, Oregon lạc trong giấc mơ càng lâu càng khó thoát ra.”

Mắt Ansbach lóe lên đầy phẫn nộ.

Timothy biết anh trách mình lãng phí thời gian, lặng lẽ lấy điện thoại đưa cho anh.

Ansbach nhận lấy di động nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói với ông ta: “Bắt đầu đi.”

Timothy ngẩn người, đoán rằng ban nãy Ansbach vừa kể với Lawrence chuyện đã xảy ra, đồng thời dặn hắn nếu họ dám làm gì hai người thì lập tức dẫn đám huyết tộc đến đánh giết.

Lúc Ansbach được một vị giám mục dùng thuật thôi miên để đưa vào giấc mộng, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: Giáo hội quả nhiên là nơi mê hoặc lòng người. Chả trách lòng tín ngưỡng Theodosius I dành cho giáo hội không bao giờ suy suyễn.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro