chương 3-5
CỬU GIỚI HỆ LIỆT
THẤT LẠC PHONG ẤN
Nguyên tác: Tô Du Bính
Dịch giả: Quick Translator
Biên tập: Âu Dương Tình
***
Đệ tam chương: Mưu sát (hạ)
Bão táp, gần đổ bộ rồi.
Macewen là điển hình cho các quản gia tinh anh, ông chủ vừa nói xong, gã đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy sẵn sàng.
Sáu tiếng sau, Oregon có mặt tại sân bay Heathrow.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ sân bay lặng ngắt như tờ, trên bầu trời đen thẫm, mặt trăng tỏa ra ánh sáng đỏ gấc ma quái cứ như vừa gột rửa bằng máu.
Macewen cố dằn xuống nỗi bất an trong lòng, không nhanh không chậm đi theo phía sau ông chủ.
Oregon đột nhiên dừng bước và nhìn chung quanh.
Macewen tinh mắt nhận ra mấy bóng người quen thuộc, gã hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lại thấp giọng nói: “Trước khi đi, tôi từng nhờ hàng xóm giúp chúng ta trông nom nhà cửa.”
Oregon mỉm cười: “Rõ quá rồi, thay vì trông nom nhà cửa, họ có vẻ thích ‘trông nom’ cậu hơn.”
Macewen lúng túng đáp: “Tôi tưởng họ đến là vì ngài chứ.”
Dù Oregon chẳng bao giờ tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào của giới huyết tộc, huyết tộc ở London vẫn biết ở đó có một lão già huyết tộc đang sinh sống. Những huyết tộc hơi trẻ một tí chỉ cần đến gần anh trong phạm vi mười dặm đều sẽ cảm thấy bị uy thế của bề trên chèn ép, đánh mất ý chí của chính mình.
Sau khi những vụ mưu sát huyết tộc phát sinh liên hoàn, các huyết tộc sống ở London đều chăm chăm chờ xem anh sẽ có hành động gì. Biết được tin anh cuốn gói sang Brittany, bọn họ cũng lập tức thu dọn hành lý đi theo. Trước mắt đứng trong sân bay đều là những huyết tộc đời thứ mười trở lên.
Dù vậy nhưng có vài tên khi bị Oregon bắt gặp cũng thấy nhũn hết cả chân.
Oregon nói: “Một trăm hai mươi sáu huyết tộc, ba mươi tám thành viên của giáo hội đều là fan của tôi cả, số hành khách chân chính chỉ còn chưa tới trăm người. Xem ra gần đây công ty hàng không làm ăn chắc chả mấy khá khẩm.”
Macewen nói: “Nhưng máy bay đâu có ít đi… Ối, không!”
Đôi con ngươi của gã giãn ra, chuyển hướng nhìn lên đêm đen bên ngoài sân bay.
Ánh trăng bị che khuất đi từng chút một, mơ hồ có thể nhìn thấy một quần thể lớn chao liệng như con thoi trên bầu trời, và còn… đang lao xuống.
“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch…”
Tiếp theo là cả tràng dài những tiếng va đập, hàng trăm con dơi tông vào cửa sổ rồi lộp độp rơi xuống. Thi thể lũ dơi thi nhau tiếp đất, để lại những vết máu lốm đốm trên tấm kính thủy tinh. Chẳng mấy chốc máu lan ra toàn bộ tấm kính, thế giới bên ngoài như bị những dòng chất lỏng đỏ thắm ngăn cách và đập vỡ thành vô vàn mảnh vụn.
“Á!”
“Ôi thần linh ơi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Oh… God bless me!”
“Quái lạ, chuyện gì thế này?!”
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Sân bay nháo nhào hết cả ên.
Thành viên giáo hội cố gắng chen tới bên cạnh Oregon, vừa định nói gì đó thì mắt chợt hoa lên, sau đó đã chẳng thấy anh đâu nữa.
Trên vùng trời sân bay, vô số những con dơi đang điên cuồng bay tán loạn như ruồi mất đầu. Giữa đàn dơi thỉnh thoảng bốc lên một làn khói đen, mà mỗi lần khói đen xuất hiện là lại có vài con dơi rơi xuống, chao đảo đập vào cửa kính thủy tinh.
“Ha ha ha…” Tràng cười lanh lảnh như chuông bạc đột ngột vang lên giữa vô vàn tiếng gào rít chói tai của lũ dơi.
Oregon bất thình lình xuất hiện giữa đàn dơi, thò tay chụp vào không trung một cái.
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc biến thành tiếng tru tréo.
Luồng khói đen trước mặt anh tan đi, để lộ ra một bóng dáng tha thướt, đẫy đà. Người ả gập xuống, mặt mũi trông như đang đau đớn quằn quại, mái tóc dài đến eo tung bay trong gió, trong đó có một lọn nhỏ đang bị Oregon nắm chặt.
“Buông tay ra!” Ả nghiến răng nghiến lợi.
Oregon cười cười, “Được thôi.” Tay anh hơi dùng sức, lọn tóc bị giật phăng ra khỏi da đầu của ả.
“Á!” Ả rít lên chói tai, hóa thành một luồng khói đen như ác quỷ rồi nhào về phía anh.
Bóng Oregon chợt biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng luồng khói, tay lại thò ra túm thêm lọn tóc khác, lần này không cần đối phương lên tiếng, anh đã thẳng tay giật đứt lọn tóc ấy.
Cứ thế năm, sáu lần, người con gái che tóc đáp xuống đất rồi ôm đầu khóc nức nở, không dám nhe nanh múa vuốt nữa.
Oregon thong thả đi đến trước mặt ả, thuận tay quẳng mớ tóc xuống đất.
Mắt người con gái lóe lên đầy vẻ ác độc, ả chầm chậm ngẩng đầu lên, “Báo tên ngươi ra!”
Oregon nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái, mỉm cười trả lời: “Ta đeo nhẫn để che giấu hơi thở chính là để người khác không biết ta là ai.”
Người con gái hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Oregon đáp: “Ma nữ.”
Người con gái giận dữ nói: “Ta là Yvonne! Tốt nhất ngươi hãy nhớ cho kỹ! Những vết thương ngươi gây ra trên người ta, sẽ có một ngày ta trả lại toàn bộ!” Ả xoay người đi, che đỉnh đầu gần như trọc lóc của mình rồi biến mất giữa sân cỏ.
Ả vừa biến mất, lũ dơi trên không lập tức giải tán.
Macewen đi đến sau lưng Oregon, cách anh khoảng bảy, tám bước, thấy anh không tỏ vẻ phật ý mới bước lên trước và nói: “Ả chính là hung thủ giết hại huyết tộc?”
Oregon nói: “Ngốc thế này thường chỉ là đồng lõa.”
Macewen hỏi: “Ả là ma nữ?”
Oregon đáp: “Căn cứ vào bộ ngực đồ sộ của ả thì hẳn là không phải ma nam.”
“Từ địa ngục lên sao?”
“Tôi không còn nghĩ ra nơi nào khác chịu chứa bọn chúng.”
Macewen lo lắng nói: “Vị chủ nhân thứ hai của tòa thành Bright ở Brittany là đọa thiên sứ.”
Địa ngục do bảy vị ma vương thống trị.
Bảy vị ma vương đều là đọa thiên sứ.
Và gia đình bọn họ đang chuẩn bị sang nương nhờ tình cờ cũng có một vị đọa thiên sứ.
…
Phân tích thế nào cũng khiến người ta phải thấy bất an trong lòng.
Oregon an ủi gã: “Đừng lo. Quan hệ giữa ngài ấy và địa ngục thường thường thôi.”
Macewen nói: “Dù chỉ thường thường nhưng họ vẫn là đồng loại đấy.”
Oregon quyết định nói thẳng thêm tí nữa: “Trong mắt ngài ấy, cả cửu giới chỉ có ngài Tiểu Minh Vương là vừa mắt thôi.”
Ngài Tiểu Minh Vương là người phe mình!
Macewen nói: “Vậy ngài ấy cũng đâu đến nỗi.”
Oregon: “…”
Nhân loại không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy dưới cái nhìn của họ, lũ dơi ban nãy có lẽ do ‘uống rượu lái xe’ tập thể nên mới gây ra tai nạn giao thông thảm thương nhường ấy. Nhân viên phi trường sau khi xác định trong phạm vi một trăm dặm gần đó không có thêm vụ dơi gây ẩu đả nào khác mới cho phép sân bay hoạt động bình thường trở lại.
Dù vậy nhưng vẫn khiến không ít chuyến bay bị hoãn, lúc Oregon đáp xuống sân bay Charles de Gaulle ở Paris thì trời đã gần sáng.
Oregon sầm mặt ngồi trên ghế.
Macewen bối rối đứng bên cạnh anh.
Sau khi ra khỏi sân bay, anh vẫn cứ ngồi im ở đây nhưng đang đợi gì đó, mà cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, sắc mặt của Oregon càng lúc càng u ám.
Thấy bắt đầu có không ít huyết tộc vì chịu hết nổi uy nghiêm của anh mà lục tục bỏ đi, gã cuối cùng cũng đánh bạo mở lời: “Ngài đang đợi tiên sinh Joseph Miller ạ?”
Oregon cau mày.
Macewen nhắc anh: “Là ngài dặn tôi mua thêm một vé máy bay khoang phổ thông mà.”
Oregon hung hăng bảo: “Khoang phổ thông chết tiệt! Biết vậy đã không cho tên đấy chạy lung tung mà phải giữ trong tầm quan sát của tôi mới phải!”
Nhiệt độ đột ngột tụt mạnh, lũ huyết tộc bỏ chạy càng nhanh hơn.
Dẫu nổi giận đùng đùng nhưng Oregon vẫn ngồi yên chờ đợi.
Thân là một quản gia ưu tú, Macewen đương nhiên phải lấy quyết định của ông chủ làm đầu. Gã mua cà phê và sandwich về rồi cùng ông chủ chờ đợi một người không biết khi nào sẽ xuất hiện.
Lại một tiếng nữa trôi qua, ánh mặt trời phủ khắp nơi nơi.
Sắc mặt của Oregon đen như sắp vắt ra được mực của con mực.
Phạm vi mười mét quanh anh chỉ còn mỗi Macewen là vẫn còn cố gắng chống chọi, những người khác chuồn sạch từ đời tám hoánh.
Lúc Macewen đang tìm cách chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn trong hoàn cảnh thiếu thốn hiện nay để an ủi nội tâm bị tổn thương của ông chủ, một vị dũng sĩ lấp la lấp lánh từ từ đi vào vùng cấm.
Dũng sĩ đi đến trước mặt Oregon, cái huy hiệu nhỏ bằng móng tay cái gắn trước ngực gã đập vào mắt mọi người, “Tôi là Benoit Buble, thành viên cấp Đồng của quân đoàn Thủ hộ thần thánh. Tôi có một tin bất hạnh cần phải báo với ngài.”
Oregon hơi nhướng mắt nhìn.
Benoit nói: “Vào ba giờ sáng hôm nay, tòa thành L’Egli ở Burgundy bị tàn sát đẫm máu. Tính cả một vị huyết tộc đời thứ bảy thì tổng cộng có tám mươi tám huyết tộc gặp phải chuyện không may.”
Đã không chỉ đơn giản là án giết người liên hoàn nữa.
Đây là vụ án giết sạch cả nhà hết sức tàn khốc.
Benoit nói: “Nhưng khác với những lần trước, lần này có người sống sót.”
Ngón tay đeo nhẫn của Oregon khẽ cử động, “Ở đâu?”
Burgundy là nơi có mật độ huyết tộc sinh sống cực cao, chính vì thế thảm án ở thành L’Egli vô cùng có sức ảnh hưởng, không chỉ huyết tộc, cả chính quyền địa phương cũng cảm thấy hoang mang lo sợ. Tòa thánh trung ương đã phải điều động một nửa quân đoàn Thủ hộ thần thánh đến đóng tại đó – Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Lúc Oregon bước ra khỏi xe, anh cảm giác được cách đấy không xa có mấy chục huyết tộc đang chào hỏi mình, trong đó cũng có xen lẫn vài ánh mắt lạnh như băng.
Benoit cũng cảm giác được.
Gã phải mân mê khẩu súng nạp sẵn đạn bạc vắt ở thắt lưng mới cảm thấy yên tâm được đôi chút, “Khá nhiều huyết tộc địa phương tâm trạng đang không được ổn định cho lắm. Tốt nhất xin ngài hãy quản thúc bọn họ giùm ạ.”
Oregon nhìn gã bằng ánh mắt khó hiểu.
Benoit nói: “Vào lúc này, tôi nghĩ ngài cũng không muốn huyết tộc và nhân loại lại xảy ra những xung đột không cần thiết.”
Oreogon nói: “Thánh chiến mà nổ ra trong thời điểm này thì hung thủ rất có khả năng sẽ gia nhập vào chiến tuyến của các người, phần thắng của các người sẽ tăng đáng kể, có gì không tốt chứ?”
Benoit đáp: “Chúng tôi rất yêu hòa bình!”
Oregon nói: “Bỏ tay ra khỏi súng hẵng nói.”
Benoit: “…”
Người sống sót là một cô bé xinh đẹp khoảng mười mấy tuổi. Cô bé đang được tòa thánh chăm nom, lẳng lặng ngồi trên bậc thềm trước thành L’Egli, lúc nhìn thấy bọn Oregon đến gần, mặt cô vẫn không có chút biểu cảm gì.
Nhưng Oregon có thể cảm nhận được rất rõ những cảnh giác, bất an, kháng cự… tỏa ra từ người cô bé.
Orgeon hỏi: “Đời thứ mười của nhà Gangrel?”
Cô bé run lên bần bật, cơ mặt căng cứng, giữa môi thấp thoáng hiện lên hai cái răng nanh trắng nhọn.
Oregon từ tốn giơ tay trái lên.
Đôi mắt cô bé tràn ngập vẻ hoảng hốt trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô đã kích động trợn hai tròn mắt, vẻ mặt như đứa bé đang quấn quýt bên cha mẹ.
“Hãy kể ta biết đã xảy ra chuyện gì.” Anh dỗ dành cô bé.
Cô bé nói: “Bọn chúng là người của Lasombra.”
***
Chú thích:
Em tra Baidu thì tìm được tên chính thức của 13 đại gia tộc của huyết tộc như sau:
布鲁赫族 (Bố Lỗ Hách tộc): Brujah冈格罗族 (Cương Cách La tộc): Gangrel莫卡维族 (Mạc Tạp Duy tộc): Malkavian (chứ không phải McCorvey như em dịch ban đầu) (*/ω\*) 诺菲勒族 (Nặc Phỉ Lặc tộc): Nosferatu托瑞多族 (Thác Thụy Đa tộc): Toreador瑞默尔族 (Thụy Mặc Nhĩ tộc): Tremere樊卓族 (Ốc Ân Đồ Ân tộc): Ventrue勒森布拉族 (Lặc Sâm Bố Lạp tộc): Lasombra茨密希族 (Tỳ Mật Hi tộc): Tzimisce阿萨迈特族 (A Tát Mại Đặc tộc): Assamite乔凡尼族 (Kiều Phàm Ni tộc): Giovanni雷弗诺族 (Lôi Phất Nặc tộc): Ravnos卡帕多西亚族 (Tạp Mạt Đa Tây Á tộc): Cappadocians瑟泰特族 (Sắt Thái Đặc tộc): Setites. Gia tộc này không liên minh với những nhà khác mà sống rất tách biệt. (cũng là gia tộc nhà anh Gin iêu vấu cụa em!!!)
💐💐💐💐💐
Đệ tứ chương: Bão táp (thượng)
Mối uy hiếp từ địa ngục.
“Bọn chúng?” Benoit nói một kích động: “Ý cô đang chỉ hung thủ là Lamsobra?”
Không ngờ vụ án tàn sát cả nhà lại có thể phá được nhanh chóng như vậy!
Hai mắt Benoit sáng lên.
Gã gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ khi mình được thăng chức, tăng lương, được giáo hoàng thương yêu, ưu ái.
Oregon liếc gã một cái: “Không. Cô ấy đang nói về nạn nhân.”
Benoit: “…”
Cô bé rụt rè nhìn chằm chằm vào Oregon, lộ vẻ mâu thuẫn vì vừa muốn gần gũi với anh nhưng lại sợ hãi không dám, “Tôi bị chúng nhốt dưới hầm trong thành, thỉnh thoảng chúng sẽ hút máu của tôi.”
Benoit lấy làm khó hiểu: “Cô chẳng phải cũng là quỷ hút máu sao?”
Cô bé và Oregon cùng trừng mắt nhìn gã.
Biết mình lỡ lời, Benoit vội chữa cháy: “Ý tôi là, các vị chẳng phải đều là huyết tộc cao quý sao? Đồng loại mà.”
Oregon nói: “Cảnh sát và cướp ở nhân giới cũng là đồng loại đấy.”
Benoit nói: “Nhưng cảnh sát bắt được cướp đâu có xơi luôn.”
Oregon nói: “Bởi mới bảo phúc lợi nghề cảnh sát của nhân loại chả ra sao cả.”
Benoit: “…” Gã chợt thấy lạnh cả người.
Benoit nói: “Bàn chuyện chính thôi! Cô nhìn thấy hung thủ đúng không? Dáng vẻ thế nào? Là người, huyết tộc, hay là… những thứ khác? Kể hết những chuyện cô biết ra xem.”
Cô bé nhìn sang Oregon, Oregon không ừ hử gì.
Cô bé cúi đầu ngẫm nghĩ rồi kể lại: “Tôi bị nhốt dưới hầm rất lâu mà không có máu để uống nên đã ngất vì đói, sau khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm bên ngoài tòa thành, còn những tên kia… đều chết cả.”
Benoit khẽ hừ một tiếng, nhìn Oregon bằng ánh mắt phật ý. Gã biết cô bé mãi không chịu nói thật là vì Oregon vẫn không chịu tỏ thái độ.
Gã gọi người dẫn cô bé sang chỗ khác rồi lấy cớ quan sát hiện trường để sáp lại gần Oregon và nói khẽ: “Chẳng phải đã giao hẹn sẽ hợp tác ư?”
Oregon hỏi: “Bên cậu có tin tức gì?”
Benoit tức giận đáp: “Ngài nhận được tin tức bên tôi nên bây giờ mới có mặt ở đây đấy ạ.” Bốn chữ “tin tức bên tôi” gã cố ý nhấn giọng thật nặng.
“Mấy người phiền thật.”
Câu trả lời của Oregon nằm ngoài dự liệu của gã, “Hả?”
Oregon lặp lại rõ ràng từng chữ: “Mấy người phiền thật.”
Benoit ngu người. Chỉ có một câu miêu tả được suy nghĩ của gã trong lúc này đây: Làm ơn mắc oán! Làm phúc phải tội! Làm mướn không công!
…
Muốn biểu đạt nỗi sầu trong lòng, một câu thật sự không đủ mà!
Gã nói: “Huyết tộc xảy ra chuyện lớn thế này, tôi lập tức thông báo ngài hay, hơn nữa còn đích thân đưa ngài tới đây… Ngài có biết đón xe đi từ Paris tới đây phải tốn bao nhiêu tiền không vậy? Tôi đón miễn phí nhá.”
Oregon vẫn giữ vẻ thờ ơ, “Người chết là Lamsobra.”
Benoit hết biết nói sao, “Còn tình đồng bào thì sao?”
“Cậu đi mà hỏi đảng Xã hội với đảng Cộng sản ấy.”
Benoit: “…”
Mùi máu tanh nồng vẫn lởn vởn trong thành mãi không chịu tan đi.
Benoit chịu hết nổi phải mò trong túi ra lọ thuốt hít ngửi nhẹ vài hơi.
Chỉ trong chớp nhoáng ấy, Oregon đã dạo hết một vòng quanh thành và đi ra ngoài.
…
Benoit vội vàng đuổi theo, “Có phát hiện gì không?”
Oregon đáp: “Có.”
“Cái gì?”
“Tòa thành này cần phải tu sửa.”
“…Cái gì?!”
Trên đường rời khỏi tòa thành L’Egli, hai tai Oregon cuối cùng cũng được yên tĩnh, Benoit đã sớm từ bỏ công cuộc gợi chuyện với anh nên cũng chả buồn đi theo.
Chiếc ô tô Macewen thuê đậu sẵn ven đường.
Anh vừa mở cửa xe, cô bé nọ đột nhiên từ sau lưng anh ló đầu ra, “Em từng nhìn thấy hung thủ.”
Oregon dừng bước, cúi đầu nhìn cô.
Cô bé nói: “Em không có hôn mê, cũng không bị nhốt trong hầm trong lúc ấy. Khi đối phương đến bọn chúng đang tổ chức yến tiệc, em bị nhốt trong lồng và ghim kim vào cổ tay, chúng lấy máu của em để pha rượu.”
“Cô là Gangrel.”
“Phải, em là Gangrel.” Sợ anh không tin, cô bé còn cúi đầu cắn vào cổ tay mình, máu tươi túa ra từ vết thương trên tay cô. Cô bé đưa cổ tay đến trước mặt Oregon, “Ngài nếm thử xem!”
Oregon phớt lờ, khom lưng chui vào xe. “Giờ cô tự do rồi.”
“Em có thể đi theo ngài được không?” Cô bé giữ lấy cửa xe, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Oregon lạnh lùng đáp: “Không.”
Hy vọng ánh lên trong mắt cô bé bỗng chốc vỡ vụn thành ngàn vạn điểm nhỏ rồi dần dần tan biến. Cô bé buông tay ra, khép cửa xe lại cho Oregon và kính cẩn đứng trên lề đường.
Macewen nhìn cô bé qua kính chiếu hậu.
Oregon nói: “Chạy đi.”
Macewen nổ máy. Xe từ từ lăn bánh, bỏ lại bóng hình bé bỏng đơn côi của cô bé.
“Tâm trạng của ngài không tốt ạ?” Macewen hỏi.
Oregon im lặng một lúc mới thở dài đáp: “Kế hoạch bị phá hỏng mất rồi, nếu không phải vậy thì giờ này chúng ta đã ngồi trong một pub nhỏ nào đó ở Brittany, được ngắm mấy cô em xinh xắn nhiệt tình lắc mông, được hưởng thụ những giây phút đẹp đẽ.”
Macewen nói: “Ở London bao nhiêu năm tôi có thấy ngài đến pub bao giờ đâu.”
Oregon không hề xấu hổ khi bị vạch mặt, “Nếu dẫn cậu theo thì phải chứng minh cậu bình thường mới được vào trong.”
“…” Macewen chợt cảm thán: “Lâu lắm không gặp hậu duệ nhà Gangrel nhỉ. Chắc là bởi vì mất đi lãnh tụ, nghe nói sau khi quý ngài đời thứ tư kia mất tích, kẻ nắm quyền dòng họ này ở nhân giới chỉ là một tên đời thứ tám, vấp phải khá nhiều khó khăn.”
Dù mười ba gia tộc phân tán khắp mọi nơi ở nhân giới nhưng nội bộ vẫn giữ liên lạc với nhau ở mức nhất định. Sự hiện diện của một huyết tộc lâu đời chính là chỗ dựa vững chắc. Gangrel vì đột ngột mất đi chỗ dựa nên đám con cháu mới rơi vào cảnh bị nhà khác xem như những món đồ chơi.
Những ngón tay đặt trên đùi của Oregon khẽ nhúc nhích, “Suýt quên cậu cũng là Gangrel.”
Macewen nói: “Không, tôi chỉ là tầng lớp nghèo khổ.”
Dù trong người mang dòng máu của Gangrel nhưng lại không được nhận hộ khẩu chính thức.
Nếu chẳng phải được Oregon che chở, trên cơ bản gã không bao giờ có cơ hội ngẩng mặt lên mà sống như ngày hôm nay.
Oregon nhìn chằm chằm vào gáy gã, một lúc lâu sau mới bảo: “Vòng lại.”
Macewen dường như sớm đã đoán được, xe của hai người nhanh chóng quay đầu và chạy ngược về tòa thành ban nãy.
Cô bé không còn ở đó nữa.
Benoit vừa từ trong thành bước ra, bắt gặp Oregon thì lập tức chạy tới gõ vào cửa sổ của xe, hai mắt cố gắng liếc vào trong xe, miệng lại hô hoán: “Ngài có nhìn thấy cô bé kia không?”
Oregon chỉ vào tai mình ý bảo không nghe thấy gì rồi quay sang bảo với Macewen: “Đi mau.”
…
Benoit ủ rũ dõi theo đít xe đang lướt như bay.
Không nghe thấy mới lạ!
Gã rõ ràng nghe thấy tiếng “đi mau” nhỏ xíu mà.
Người đến được thành Bright đều phải rung động trước cảnh tượng “hoành tráng” của nó.
Nguyên nhân dẫn đến sự rung động ấy nào có phải vì những tòa tháp cao vút gần chạm tới mây hay tòa thành đồ sộ nguy nga nổi bật giữa nền trời xanh thẳm, mà là vì chi chít những lều vải chiếm đóng trong khu vực lân cận.
Lúc Oregon đến nơi thì chỉ còn lại chỗ ngoài cùng nhất.
Macewen lần lượt lấy lều vải và bình hoa ra chuẩn bị sắp xếp thành một khu ở trang nhã, xinh đẹp, nhưng lại bị Oregon ngăn lại.
“Chỗ này gió lớn quá.” Oregon lấy gương ra soi, “Sẽ thổi rối kiểu tóc của tôi mất.”
Macewen nói: “Ngài từng bảo tóc tai rối bời mới thể hiện được vẻ đẹp hoang dã của đàn ông nhất đấy thôi.”
Oregon nói: “Được, đổi cách nói khác. Vòng ngoài là chỗ của chốt thí.”
Macewen cũng thấy rất có lý, “Tôi đi thương lượng thử xem nhé?” Thân là một hậu duệ đời thứ tám, gã nghĩ ít nhất vẫn có thể đàm phán được với lũ con cháu đời thứ mười để chiếm lấy một chỗ kha khá.
Oregon đột nhiên ngẩng đầu lên bảo: “Khoan đã.”
Trên vùng trời của tòa thành bỗng hiện lên một bóng người.
Dù ở cự ly rất xa, bóng đối phương chỉ to bằng con gián nhưng uy nghiêm tỏa ra từ bóng người ấy khiến Oregon cũng bất giác phải cúi đầu, lũ con cháu đời thứ mười, mười mấy gần đấy càng khỏi phải nhắc tới.
Bọn họ sợ hãi quỳ rạp dưới đất, lẳng lặng dán sát người vào mặt đất như chỉ hận sao không chui được xuống dưới luôn cho rồi.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.
Luồng sát khí mãnh liệt quét qua người anh.
Oregon theo bản năng hơi hé miệng ra, răng nanh thấp thoáng hiện lên.
Anh siết chặt nắm tay, cố gắng kìm chế cơn hiếu chiến đang sục sôi thôi thúc trong bụng.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Chính vào lúc phần lớn huyết tộc ở đây rơi vào tuyệt vọng, đều cho rằng cứ bị chèn ép đến nghẹt thở kiểu này sớm muộn gì cũng chết chắc, bóng người nọ chợt biến mất.
Trời quang mây tạnh.
Lũ huyết tộc kẻ rên rỉ duỗi người, kẻ co quắp ngã xuống.
Có mấy tên nhát gan đã bắt đầu cân nhắc chuyện đi hay ở.
Macewen tuy chưa đến mức quỳ rạp xuống đất nhưng hai chân đã mềm nhũn, đứng gần như cũng chẳng vững nữa. Gã lảo đảo rồi ngã ngồi xuống, mất một lúc lâu sau mới đứng dậy được, “Vị ban nãy là…”
Oregon gật đầu.
Macewen làu bàu: “Xem ra ở lại đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.”
Oregon cười bảo: “Kết luận bây giờ vẫn còn quá sớm. Ngài Tiểu Minh Vương vẫn chưa bày tỏ thái độ.”
Sau khi được chứng kiến thực lực của vị kia, Macewen làm sao còn dám lạc quan mù quáng nữa. Gã bảo: “Hy vọng.”
Macewen cuối cùng cũng tìm được một vị trí ở giữa. Vào sâu nữa chính là phạm vi của các huyết tộc thứ bậc cao quý.
Dẫu biết rõ với thực lực của ông chủ nhà mình hoàn toàn có đủ tư cách vào sâu trong nhất nhưng ông chủ không nói gì, gã cũng không dám tự ý quyết định.
Để sống giữa đám huyết tộc cấp thấp, Oregon đã cố gắng khống chế mùi tỏa ra trên người, thậm chí còn đeo loại nhẫn giúp giấu mùi nhưng huyết tộc trời sinh nhạy cảm với máu, sự hiện diện của anh vẫn đánh động tới những huyết tộc khác.
Oregon ở đó được ba ngày thì có vị khách không mời đưa đến một lá thư mời.
Cách nói chuyện của đối phương vô cùng khách sáo, “Vì lợi ích và tương lai tươi sáng của cộng đồng huyết tộc, vì sự bình yên và hạnh phúc của các huyết tộc sống ở nhân giới, chúng ta hãy bắt tay với nhau để vạch ra kế hoạch lâu dài.”
Oregon nói: “Cậu là nhà ngoại giao khoa trương nhất mà tôi từng gặp, thời buổi này cả nghị viên còn không còn chả buồn dùng mấy câu cú lỗi thời kiểu đấy.”
Đối phương: “…Ngài thân với nghị viên lắm à?”
“Tôi là nghị viên.”
“…”
Oregon giao thư mời cho Macewen, “Cảm ơn lời mời của cậu, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Mặt của đối phương lập tức sáng bừng lên, “Tuyệt cú mèo! Lúc đến nơi phải nhớ kỹ tôi là người giới thiệu đấy nhé. Tôi là Winston Derek Ventrue.”
***
❤❤❤❤
Đệ ngũ chương: Bão táp (trung)
Mối uy hiếp từ địa ngục.
Từ ngày Leslie trở thành người thay mặt cho tộc trưởng, địa vị của Ventrue ở huyết tộc được nâng cao lên hẳn. Không phải bởi những gia tộc khác thổi phồng mà do chính họ tự nguyện gánh vác đủ loại trách nhiệm như hòa giải, cứu trợ, liên lạc…
Dẫu sao cũng là miễn phí, các nhà khác đương nhiên không phản đối.
Vì vậy khi gặp thành viên của Ventrue ở đây, Oregon không ngạc nhiên chút nào.
Anh đổi sang chiếc áo khoác lam đậm, thắt lại khăn lụa ca rô quanh cổ, trước khi xuất phát còn cầm theo chiếc mũ cùng màu với bộ quần áo đang mặc.
Macewen nói: “Chiếc khăn này hợp với ngài lắm.”
Oregon chợt ngừng bước như vừa nghĩ tới gì đó, sau đó quay lại mỉm cười với gã và nói: “Vợ tôi cũng từng bảo thế.” Dứt lời, không chờ đối phương kịp có phản ứng gì, anh đã sải bước bỏ đi.
…
Macewen sốc nặng.
Ông chủ của gã mà lại có vợ!
Vợ của ông chủ còn bảo khăn hợp với ông chủ!
Mèo chả phải chỉ biết kêu meo meo thôi sao?
…
Lẽ nào vợ của ông chủ không phải là mèo?!
Cuộc họp được cử hành trên bãi đất trống trong rừng rậm.
Đuốc được cắm trên những gốc cây khô, dưới đất đốt một đống lửa, các huyết tộc thứ bậc cao dựa theo thân phận và phe phái chia nhau ngồi trên ghế gỗ xếp thành ba nhóm riêng biệt, Mật đảng, Ma đảng và đảng Trung lập.
Các huyết tộc cấp thấp cầm rượu nho qua qua lại lại thoăn thoắt như con thoi.
Bọn chúng khom lưng cúi đầu, chỉ dám trộm quan sát các vị khách quý qua khóe mắt xem họ có nhu cầu gì không.
Oregon khịt mũi, mùi máu và rượu lan tỏa từ nào chai nào ly hòa quyện vào nhau, ngửi thấy có vẻ ngây ngấy, khiến anh nhớ đến máu của người da trắng.
Anh cụt hứng hẳn.
Một huyết tộc đời thứ bảy đến gần xin lấy thư mời.
Oregon giao thư mời cho gã.
“Ngài ấy là khách của tôi.” Winston đang ngồi ở vị trí chính giữa trong hàng ghế trên của Mật đảng, thấy anh tới thì đứng dậy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị gã huyết tộc bên cạnh kéo lại.
Oregon ngẩng đầu lên, tình cờ ánh nhìn của hai người giao nhau.
Đối phương khẽ run lên, ngờ vực và cảnh giác hiện sâu trong mắt gã.
“Edwin.” Winston lúng túng rụt tay lại, nhỏ giọng bảo: “Em là người chủ trì hội nghị lần này.”
Ánh mắt của Edwin trở về với Winston, người yêu mà khó khăn lắm gã mới “bỏ vào túi” được, sự lạnh lẽo trong mắt thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại quyến luyến, dịu dàng, gã buông tay mà như không nỡ, “Ừ. Cố lên.”
Winston thở phào nhẹ nhõm.
Cậu hơi sợ nhỡ không may Edwin đột nhiên lên cơn, Malkavian chưa bao giờ phải cân nhắc tình hình trước khi lên cơn.
Oregon cũng rất biết điều, không cần chờ đối phương gọi đến đã tự động ngồi vào vị trí còn trống trong Mật đảng.
Huyết tộc bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh, mặt tỏ vẻ kinh ngạc, “Gangrel?” Từ sau ngày Oregon mất tích, Gangrel ở nhân giới xuống dốc thậm tệ, lâu lắm rồi chẳng còn xuất hiện huyết tộc cấp cao nào nữa.
Oregon mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Winston đi đến ven rìa vùng đất trống, “Chúng ta hội họp ở đây là bởi chúng ta nhận ra có một âm mưu đáng sợ đang phát sinh nhưng lại không thể nào ngăn cản được. Chúng ta cần nhờ đến sự che chở của ngài Tiểu Minh Vương.”
Đây cũng là lý do Winston dám lấy thân phận đời thứ sáu để đứng ra chủ trì hội nghị.
Quan hệ của cậu và Tiểu Minh Vương khá thân thiết.
“Vì vậy chúng ta phải tuân theo quy định của nơi này.” Winston nói tiếp: “Không thể mgây phiền nhiễu cho ngài Tiểu Minh Vương.” Baal đã đưa ra cảnh cáo và được Pripley truyền đạt lại một cách uyển chuyển nhưng rõ ràng: Nếu không làm theo lời của Baal, bọn họ sẽ bị đuổi khỏi thành Bright.
“Chỉ bảo vệ trong bị động thôi à?” Thành viên của Lamsobra không vui nói: “Khi kẻ địch quá mạnh, chúng ta chỉ biết kinh hãi! Khi đồ tể vung dao gặt đầu chúng ta, chúng ta chỉ biết co đầu rụt cổ như đà điểu! Vậy còn gì là tôn nghiêm của huyết tộc? Lẽ nào chúng ta cứ phải khuất nhục trước sự đe dọa của tử vong? Để bóng ma của sợ hãi chà đạp?”
Winston nói: “Xin hãy bình tĩnh.”
“Bảo. Tôi. Bình. Tĩnh. Đọc. Từng. Cái. Tên. Người. Chết. Sao?” Gã kích động đứng bật dậy, cao giọng đọc từng cái tên của các huyết tộc chết oan trong thời gian này. Từ Anh tới Pháp, từ Đức tới Ý, từ Bỉ tới Thụy Sĩ…
Cả tràng dài những cái tên khiến lũ huyết tộc có mặt ở đó không khỏi rít vào một hơi lạnh toát.
Tin dữ họ cũng có nghe nhưng chưa một ai đứng ra làm thống kê như vậy cả.
Winston đau đầu xoa huyệt thái dương.
Có phải cậu ta không muốn bắt hung thủ đâu?
Phải có khả năng mới được chứ.
Sau khi biết được thân phận của hung thủ, tạm thời cậu đã phải cố xua đi ý định hão huyền này.
Cậu ta quen khá thân với Tiểu Minh Vương, vì vậy thực lực của quý ngài đời thứ hai nặng ký thế nào cậu hiểu rất rõ – Trong chiến đấu, quý ngài ấy cả “ký” còn chả được bao nhiêu chứ đừng nói “nặng”. Nhưng được cái thần hộ mệnh của ngài ấy lại rất cao tay, chẳng qua hơi khó đàm phán.
Trong tình huống thế này chỉ đành cụp đuôi mà đi bước nào tính bước đấy.
“Vào thời điểm này đây chẳng lẽ không nên mời ngài Leslie ra mặt làm chủ sao?” Đứng chung chiến tuyến với Lamsobra là một gia tộc khác trong Ma đảng – Tzimisce – lên tiếng.
Thấy người yêu mình bị hoạnh họe, Edwin cuối cùng cũng đứng dậy.
Gã vừa đứng dậy là bầu không khí lập tức căng thẳng hẳn lên.
Malkavian là những kẻ điên, quan niệm này đã ăn sâu vào lòng mỗi một huyết tộc, vì vậy chỉ cần nhìn thấy thành viên của Malkavian là tất cả đều trở nên khẩn trương theo bản năng.
Thái độ của Edwin vô cùng lịch sự, lễ độ, cộng thêm tướng mạo hơn người nên dễ mang lại thiện cảm, có điều lời gã nói ra lại khiến người nghe không ai thích nổi: “Thông đạo của giới huyết tộc bị đóng lại rồi.”
Tin tức này chỉ có một vài huyết tộc ở đây biết trước, những huyết tộc khác nghe vậy lập tức nhao nhao bàn luận.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta bị bỏ rơi rồi ư?”
“Giới huyết tộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nỗi hoang mang dần dần khuếch trương.
Winston nhìn Edwin một cách bất đắc dĩ.
Lòng người vốn đang bàng hoàng, Edwin vốn không nên công bố tin tức đó nhanh như vậy.
“Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa,” Lawrence Ventrue lên tiếng: “trước hết đều phải bảo vệ bản thân cho tốt để vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Lamsobra và Tzimisce không nói gì nữa.
Tình hình quá rõ ràng.
Không ở lại để nhận sự che chở của Tiểu Minh Vương thì xéo. Kết cục của lần “xéo” này rất có thể sẽ là xéo thẳng xuống địa ngục.
Winston nhìn Lawrence bằng ánh mắt biết ơn.
Khóe miệng Edwin xị xuống, gã lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gáy Lawrence. Gã chưa bao giờ quên năm xưa là ai đã giúp Winston trốn thoát khỏi tay gã.
Lawrence nhìn chằm chằm vào Winston, bụng thầm bảo dạ: Đừng quay mặt lại, đừng quay mặt lại, đừng quay mặt lại…
“E hèm.” Winston lại lên tiếng nói: “Ngài Tiểu Minh Vương có vài yêu cầu nhỏ với các vị. Nếu muốn ở lại thì nhất định phải tuân theo quy của ngài Tiểu Minh Vương.” Mắt cậu liếc thấy những ánh nhìn có vẻ bất mãn, vì vậy lại đổi ý nói khác đi, “Biểu quyết theo gia tộc đi.”
Lamsobra hỏi: “Biểu quyết cái gì?”
“Rời đi hoặc ở lại.”
Winston quá rõ hậu quả khi chọc Baal nổi giận là rất nghiêm trọng, vì vậy tối hôm nay nhất định phải để huyết tộc đạt được một nhận thức chung, quyết không thể để mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ.
Lawrence dùng mắt trao đổi với các thành viên khác của Ventrue rồi đứng ra bày tỏ thái độ đầu tiên: “Ventrue tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của ngài Tiểu Minh Vương!”
“Malkavian ở lại.”
“Toreador tình nguyện ở lại.”
“Giovanni tình nguyện ở lại.”
“Gangrel tình nguyện ở lại.”
…
Các ánh mắt đồng loạt chuyển hướng.
Oregon thản nhiên như thường.
“Gangrel?”
Huyết tộc đời thứ tám không có tư cách tham gia hội nghị này, vậy nên những nhà khác vốn tưởng hôm nay không có mặt Gangrel. Tên huyết tộc này tuy trên người có mùi của Gangrel nhưng tại sao không ai nhận ra được hắn là huyết tộc đời thứ mấy?
Ánh mắt của mọi người dồn hết vào chiếc nhẫn trên tay trái của Oregon.
“Ngài đây là…” Lawrence cứ thấy Oregon quen mắt sao sao ấy.
Oregon mỉm cười đáp: “Oregon.”
Cả khu rừng chìm trong im lặng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau như đang ngầm hỏi đối phương mới vừa nghe thấy cái gì. Người được hỏi trả lời bằng ánh mắt đầy chấm hỏi y như chang như người đi hỏi.
Lỗ tai mình chắc chắn không có vấn đề.
Cái tên vừa được thốt ra từ miệng tên Gangrel kia đúng là…
Oregon.
Cái tên trong truyền thuyết.
Câu chuyện giữa Oregon và Ansbach được lưu truyền vô cùng rộng rãi trong giới huyết tộc.
Chỉ có hai trọng điểm:
Một là Ansbach điên cuồng tới mức nào.
Một là Oregon số con rệp tới mức nào.
Nếu không phải điên, Ansbach sao lại đi yêu người mình đuổi giết?
Nếu không phải số con rệp, tại sao sau khi yêu nhau, Oregon vẫn tiếp tục bị đuổi giết?
Mà hiện tại, cái vị huyết tộc đen đủi đến mức đi vào truyền thuyết lại xuất hiện ngay trước mặt họ.
Tay chân đủ cả, mặt mũi hồng hào… Mạnh khỏe một cách quá phản khoa học!
Nhưng ngoài điều này, bọn họ còn nhận ra một chuyện.
Anh là đời thứ tư.
Là đời thứ tư chỉ sau các trưởng lão đời thứ ba.
Nếu so với ngài Tiểu Minh Vương mới chỉ là “nhi đồng” về mặt tuổi tác trong giới huyết tộc, một Oregon có đủ trình độ đọ trí so tài với tên điên đáng sợ nhất của Malkavian bao nhiêu năm mà vẫn an toàn đương nhiên càng mang lại cảm giác đáng tin cậy.
Những ánh mắt đang dán vào Oregon bỗng chốc trở nên nóng bỏng.
Oregon vẫn tỉnh như ruồi.
Bày tỏ quan điểm xong, anh lại im lặng ngồi xuống, tiếp tục sắm vai “giai đẹp quàng khăn lụa”.
Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc, mười ba nhà không ai rời đi, tất cả đều ở lại.
Winston hài lòng gật đầu, tuyên bố nhiệm vụ mà ngài Tiểu Minh Vương giao cho bọn họ: “Nhổ cỏ trồng hoa.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro