Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Lam Thố dìu Hồng Miêu vào trong phòng, để cậu ngồi xếp bằng trên giường rồi quay ra đóng cửa lại.

-Lam Thố, muội không sợ sẽ làm Hàn Thiên hiểu lầm sao? Việc này cứ để Lam Miêu làm là được.

-Đây là việc muội nên làm, ai cũng lo lắng cho huynh, Hàn Thiên cũng sẽ không vì chuyện này mà hiểu lầm đâu.

Hồng Miêu không nói nữa, im lặng vận công, bên ngoài có Lam Miêu và Đinh Đương canh giữ nên không cần lo lắng. Lam Thố tập trung vận chuyển nội lực, dòng nội lực thuần hậu khiến thân thể Hồng Miêu ấm áp hơn một chút, cậu mới nhận ra cơ thể mình từ lúc đến đây đã lạnh như thế, có lẽ cậu chịu đựng đã quen rồi.

-Được rồi, Lam Thố, muộn rồi, muội cũng về phòng đi.

Lam Thố nghĩ Hồng Miêu mệt mỏi, cô cũng không làm phiền nữa, bước xuống giường.

-Hồng Miêu, thất hiệp không phải chỉ còn mỗi huynh, để bọn muội chia sẻ gánh nặng trên vai huynh được không?

Hồng Miêu chậm rãi mở mắt, chặng đường từ lúc thất hiệp mới thành lập trôi qua trước mắt, khó khăn nào cũng từng trải qua, cậu không biết vì sao lần này bản thân lại chui vào ngõ cụt như thế, mỉm cười nhìn lại Lam Thố:

-Được!

-Với lại huynh không cần lo cho muội và Hàn Thiên, giữa bọn muội không có gì cả.

Nhìn thấy Hồng Miêu cười, trong lòng Lam Thố nhẹ đi một nửa, Hồng Miêu vốn là người hay cười, nhưng bây giờ chẳng mấy khi thấy cậu cười thật lòng cả. Khoan đã, hay cười? Trong đầu Lam Thố hiện lên hàng loạt nụ cười của người kia, có vẻ như chúng là những hình ảnh đẹp nhất mà cô mong muốn nhìn thấy nhất. Lam Thố mở cửa ra ngoài, thấy mọi người vẫn lo lắng chờ ở cửa liền mỉm cười gật đầu, tất cả thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Miêu, lúc nào huynh cũng lo lắng cho người khác nhưng thực ra ai cũng lo lắng cho huynh.

Kết thúc một ngày mệt mỏi, Hồng Miêu định đi ngủ, nhưng cậu vẫn luôn đề phòng xung quanh, vậy nên không hề ngủ say. Vừa có người bên ngoài cửa sổ, Hồng Miêu đã giật mình tỉnh dậy, nhưng cậu vẫn giả vờ ngủ, xem tên kia là ai, giở trò gì.

Nhưng Hồng Miêu lo lắng quá nhiều, kẻ kia khe khẽ gõ cửa, nếu muốn ám sát cậu, chẳng ai lại gõ cửa cả, vậy nên cậu xuống giường mở cửa ra.

-Phi Diệp?

-Xin lỗi vì đã đến giữa đêm, nhưng giáo chủ chúng tôi muốn gặp riêng Hồng Miêu thiếu hiệp bàn vài chuyện.

-Gặp riêng?

Giáo chủ Thiên Nha giáo cũng là tộc trưởng Lang tộc đã đích thân cho người tới mời, Hồng Miêu cũng không tiện từ chối, liền theo Phi Diệp đi. Hai người không vào đại điện mà đi vòng ra ngoài, vào một hang đá dưới lòng đất, nơi này rất nhiều bẫy rập, cũng không có người canh gác, sợ là tộc nhân Lang tộc cũng không biết đến.

-Hồng Miêu thiếu hiệp!

-Tộc trưởng, ngài có chuyện gì mà phải gọi ta giờ này.

-Rất thẳng thắn, nói chuyện với những người thông minh quả nhiên rất nhanh gọn. Ta muốn nhờ cậu đi tìm cỏ mang cá.

-Cỏ mang cá?

-Đúng, chúng ta đều muốn Ngọc Tịnh Nguyên, chỉ có cỏ mang cá mới có thể lặn xuống đáy dòng sông Bất Lão để lấy Ngọc Tịnh Nguyên.

Hồng Miêu mỉm cười:

-Ngài nghĩ ta là người đặc biệt vì rơi xuống dòng sông Bất Lão nhưng lại không sao nên muốn lợi dụng ta để tìm Cỏ Mang Cá, nhưng mà tiếc là ta lại không hứng thú với Ngọc Tịnh Nguyên.

-Hồng Miêu thiếu hiệp quá lời, đây là hợp tác hai bên cùng có lợi. Ta sẽ cho Phi Diệp đi theo các vị, hơn nữa ta còn có quà. Phi Diệp!

Phi Diệp đi vào, cúi đầu, hai tay dâng lên một hộp gỗ, trong hộp gỗ là mấy viên thuốc.

-Đây là thuốc có thể khiến ngũ hiệp tạm thời biến lại như cũ, cậu có muốn thử không?

Giáo chủ Thiên Nha giáo quả nhiên túc trí đa mưu, người có tình có nghĩa như Hồng Miêu lại là người có nhiều điểm yếu nhất, nhưng cậu cũng không biết thuốc này ngoài tác dụng biến huynh đệ trở lại bình thường thì còn tác dụng nào khác không. Lúc trước Lam Thố vì nhẹ dạ mà bị Hắc Tiểu Hổ lừa, mang về một loại thuốc vừa là thuốc giải, vừa là thuốc độc.

-Đa tạ tộc trưởng, ta sẽ suy nghĩ!

Hông Miêu quay về, vẫn không biết nên xử lý làm sao, sáng hôm sau, vừa lúc Lam Thố dạy sớm, đã thấy hồng Miêu cũng bước từ trong phòng ra.

-Hồng Miêu, đêm qua huynh có ngủ không vậy?! Huynh nên để ý sức khỏe của mình chứ, thật là!

Nghe Lam Thố lo lắng càu nhàu, Hồng Miêu bất giác bật cười, trước mặt mọi người, Lam Thố chỉ có hai vẻ, một là nữ trung hào kiệt, dũng cảm, mưu trí, hai là dịu dàng săn sóc, quan tâm đến tất cả mọi người. Nhưng thật ra chỉ có trước mặt Hồng Miêu, Lam Thố mới vì lo lắng cho cậu mà cằn nhằn, mà tức giận, thậm chí là mắng cả cậu.

-Đêm qua muội ngủ ngon không?

-Ta đang nói huynh đó, đừng đánh trống lảng nữa, quay về ngủ tiếp cho ta, chưa đến giờ cơm, ta chưa gọi thì huynh chưa được dậy!

-Lam Thố, lại đây, ta có chuyện muốn bàn với muội.

Hồng Miêu đem chuyện của tộc trưởng nói với Lam Thố, Lam Thố đương nhiên nghiêm túc lắng nghe, vì khó khăn lắm Hồng Miêu mới có thể chia sẻ, có lẽ những lời nói của cô đã tác động đếm cậu.

-Ta thấy huynh cứ nhận đi thì hơn, loại thuốc kia có thể chưa vội để lục hiệp uống, nhưng muốn bọn họ hồi phục, ta cũng cần Ngọc Tịnh Nguyên, vậy nên chúng ta không còn cách nào khác ngoài đồng ý đi tìm Cỏ Mang Cá.

-Ta cũng nghĩ vậy!

Lúc nhóm Hồng Miêu chuẩn bị đồ để xuất phát, Hồng Miêu đột nhiên dừng lại, thở dài:

-Công chúa Lang tộc, muốn ta dẫn theo cô cũng không sao, không cần lén lút đi theo, nhưng cô đã xin phép cha cô chưa vậy?

Lan Chi nhảy ra khỏi chỗ nấp, khiến tất cả mọi người, thậm chí cả Phi Diệp còn bất ngờ. Đây là địa bàn của loài sói, cô chắc chắn mình đã trốn rất kỹ, tự tin sẽ không bị phát hiện, nhưng không ngờ  vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Hồng Miêu.

-Nếu cha ta đồng ý, ta cũng không cần lén lút đi theo các huynh.

-Vậy nếu đã đến rồi thì đi cùng đi.

-Thật sao?

Lan Chi vui vẻ nhảy tới, Lam Thố ghé sát tai Hồng Miêu thì thào:

-Vậy cũng được sao?

-Không sao, có cô ấy, tộc trưởng Lang Tộc sẽ ít giở trò với chúng ta hơn một chút, hơn nữa, nếu đã đề phòng cô ấy là nội gián, chỉ cần cẩn thận không để cô ấy nghe được ý định của chúng ta là được, dù sao ở đây chúng ta cũng phải đề phòng Phi Diệp rồi.

Hàn Thiên nhìn Hồng Miêu và Lam Thố đi phía trước, chốc lát lại ghé tai nhau trò chuyện thân mật, bàn tay cũng bất giác siết chặt lại, nhưng cậu có thể cảm giác được, từ khi gặp lại Hồng Miêu thì tái tim Lam Thố đã không đặt ở chỗ mình nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Các cô ơi, tui có nên cho đủ Thất Hiệp lên sàn không nhỉ?

À, mừng Trung thu nhé, thực ra thì những người biết đến Thất kiếm anh hùng chắc chỉ còn mỗi tui ế tiền ế tình thôi, có người có con rồi cũng nên. Nhưng không sao, trung thu có quà thì vẫn thích hơn đúng không?

10.09.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro