Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Câu "ngươi đoán" ở trong miệng anh là anh cố ý chơi xấu, cố ý ba phải cái nào cũng được, nói ra luôn có loại cảm giác hư hỏng. Đổi thành Tô Hảo nói, Chu Dương chỉ cảm thấy đến tràn đầy ác ý, lúc này mới cảm nhận được câu nói này có bao nhiêu khó chịu, tư vị trong lòng người khác. Anh trố mắt một hồi lâu, ăn nói có chút khép nép "Hảo Hảo, kéo một chút đi? Không tốn nửa điểm sức lực của em, được không?"

Tô Hảo nhấp môi, không trả lời hỏi lại "Anh đang làm gì?"

"Ừ?" Chu Dương thấp giọng, đáp "Mới vừa tắm xong, anh đi xuống tìm em?"

"Không được, có chút trễ." Tô Hảo thanh âm ôn nhu, tại đây trong đêm tối, mỗi một câu đều chui vào Chu Dương ngực, gãi, hắn cười nhẹ, "Ừ,có thấy ánh trăng không?"

"Thấy."

"Tròn không?"

Tô Hảo thăm dò đi ra ngoài xem, là rất tròn, còn to. Tô Hảo dựa vào cửa sổ, nói "Tròn."

Chu Dương cười rộ lên, " Trả lời thành thật như vậy."

Tô Hảo "..."

"Tôi đi ngủ." Hôm nay lăn lộn đến quá lợi hại, Tô Hảo ngồi một lát liền mệt, thanh âm mềm nhẹ.

Chu Dương ừ một tiếng.

Tô Hảo "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đầu kia nói xong.

Tô Hảo cúp điện thoại.

Chu Dương cũng đi theo tắt, tắt xong, phản ứng lại, Tô Hảo còn chưa có đáp ứng đem WeChat cho anh kéo ra, trong miệng anh cắn thuốc lá, thao một tiếng.

Sắc đẹp lầm người.

Cô làm sao có thể ôn nhu như vậy làm cho anh quên mất?

Quá xấu rồi.

Nhưng mà vài giây sau, WeChat anh tích tích vang lên.

Anh khom lưng cầm điện thoại tới vừa thấy.

Tô Hảo: Ngủ rồi sao?

Nàng nhắn chính là cho Z.

Chu Dương "..."

Cô gái này không ngủ! Còn đi trêu chọc đàn ông!

Nói đi ngủ lại không ngủ!

Tra nữ!

Chu Dương "..."

Thao.

Anh đầu ngón tay gõ trên cửu cung cách( là một loại giấy các ô kẻ do Âu Dương Tuân phát minh ra), hung hăng mà gõ.

"Em không phải ngủ rồi sao? Sao còn đi trêu chọc đàn ông?"

Vài giây sau, suy nghĩ xoay ngược lại, anh xóa bỏ tin nhắn, một lần nữa soạn lại.

Tô Hảo nằm ở trên giường, vốn dĩ muốn ngủ, nhưng là tinh thần lại không cho phép, cô đưa ra một quyết định thật khó khăn, cô tưởng cả đời này dũng khí đều dùng ở trên người Chu Dương. Mà sau khi làm xong quyết định này, cô liền hiểu được tiến lùi, nghĩ đến đây, thế nhưng không sợ hãi như vậy nữa.

Suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Tô Hảo đột nhiên lướt tới wechat của Chương Tân Hoa.

Nhiều thời điểm, cảm xúc có thể nói cho người xa lạ, bởi vì họ không hiểu biết mình, đối với mình không quen thuộc, đưa ra một đánh giá thực khách quan.

Giống như Chương Tân Hoa cùng cô, anh ta yêu một cô gái Hồi Giang, anh ta đối với cô ấy có tình cảm, nếu có người để kể ra, cần gì phải tìm đến cô.

Z: Chưa, cô còn chưa ngủ sao?

Tô Hảo: Chưa, hôm nay công ty cùng đi chơi.

Z: Đi chỗ nào vậy?

Tô Hảo: Chợ phía đông.

Z: Không tệ.

Tô Hảo: Anh cùng cô gái Hồi Giang kia hiện tại thế nào?

Z: Hả? A, còn tốt, có chút tiến triển, không biết cô ấy suy nghĩ cái gì, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ đối xử cẩn thận với một cô gái như vậy.

Tô Hảo: Rất cẩn thận sao?

Z: Cô ấy khóc một chút, lòng tôi liền đau, sợ, không biết làm gì.

Tô Hảo: Anh rất thích cô ấy.

Z: Cũng không phải vậy.

Z: Tôi chỉ hy vọng tim cô ấy không cần cứng như vậy, đương nhiên tôi chờ được.

Tô Hảo: Ừ, cô ấy sẽ mềm lòng.

Tô Hảo: Tôi cũng sẽ có một quyết định.

Z: Quyết định gì?

Tô Hảo: Nên hay không tiếp nhận một người tôi từng thích, lại không hiểu anh ta.

Z: Anh ta có chỗ nào không tốt sao?

Tô Hảo: Tình cảm quá mức tùy ý.

Z: Cô tốt như vậy, lãng tử cũng sẽ quay đầu, cô trẻ tuổi như vậy, nên nghe theo tim mình, dũng cảm lên mọi thứ sẽ tốt.

Tô Hảo: Cảm ơn anh.

Z: Đừng khách khí.

Tô Hảo: Ngủ ngon.

Z: ngủ ngon.

Đúng vậy, cô còn trẻ, lại không phải bảy tám chục tuổi. Nghĩ đến Kỳ Kỳ tràn sức sống, Tô Hảo cất di động, trong lòng có quyết định, rất nhanh liền ngủ.

Ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa có reo, cửa phòng Tô Hảo liền vang lên, cô mơ màng đứng dậy đi mở cửa, vài người Kỳ Kỳ đều đứng ở bên ngoài, hơn nữa ăn mặc chỉnh tề.

Tô Hảo nháy mắt thanh tỉnh, "Làm sao vậy?"

"Hảo Hảo, mau đi thay quần áo, chúng ta về Lê Thành." Kỳ Kỳ vẻ mặt khẩn trương, Tô Hảo tuy rằng thanh tỉnh, nhưng đầu vẫn là chưa nhanh nhạy, cô làm theo lời Kỳ Kỳ, đi nhanh vào phòng ngủ, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, trong đầu liền loạn.

Mỹ Thông đã xảy ra chuyện gì sao?

Làm sao vậy?

Xảy ra cái gì?

Luống cuống tay chân thay quần áo, đem đồ vật bỏ vào trong bao vali, áo tắm ướt đẫm, cô trực tiếp ném đi, kéo theo vali cô liền đi ra, nhìn bọn họ mấy cái, "Em xong rồi."

"Vậy đi thôi." Kỳ kỳ kéo cánh tay của cô, những người còn lại vẻ mặt nghiêm túc, Tô Hảo càng không dám hỏi, chỉ đi theo bọn họ đi nhanh xuống lầu một.

Sáng sớm thời tiết rất lạnh.

Tô Hảo kéo lại áo khoác.

Tiểu Thất đem ra bữa sáng của khách sạn, mọi người vào trong xe, tài xế liền khởi động xe, xe liền lập tức đi ra ngoài, rời khỏi khách sạn.

Mọi người ở trong xe ăn bữa sáng, sột soạt.

Tô Hảo cũng ăn cơm nắm cùng sữa bò, cô ăn một ngụm cơm nắm, mặt vẫn mờ mịt, hỏi Kỳ Kỳ "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Kỳ Kỳ ăn tràn đầy miệng, cô ấy chỉ vào miệng, tỏ vẻ nghẹn rồi.

Tô Hảo nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lúc này, di động của cô kêu lên.

Cô cầm lên liền thấy, là Chu Dương, cô chuẩn bị nhận.

Nghiêm Sùng liền đoạt lấy, ấn nghe, kiêu ngạo nói: "Buổi sáng tốt lành Chu tiên sinh, vợ của anh ở trong tay chúng tôi, anh còn muốn thu mua Mỹ Thông sao?"

Chu Dương ở kia đầu híp híp mắt, "Nghiêm Sùng?"

"Là tôi."

Chu Dương "Các anh đi rồi sao?"

"Tất nhiên, đã lên cao tốc."

Chu Dương cắn chặt răng "Đưa cho cô ấy nghe điện thoại."

Nghiêm Sùng "Cô ấy không nghe."

"Cô ấy nói anh cút."

Chu Dương "..."

Thao.

"Nghiêm Sùng, anh chờ đó."

"Tôi có vợ anh, anh nói là người cúi đầu là tôi hay anh?"

Chu Dương "Vợ của tôi cùng một chiến tuyến với cùng các anh sao?"

Nghiêm Sùng nhìn về phía Tô Hảo.

Tô Hảo lúc này mới phản ứng kịp, vài giây sau, cô lại gần di động, nói " tôi cùng chiến tuyến với Mỹ Thông."

Chu Dương "..."

Thiếu chút nữa hộc máu.

Tô Hảo " Chào."

Chu Dương nghiến răng nghiến lợi "Tạm biệt."

Theo sau, Tô Hảo ấn nút cúp máy.

Tiếp theo, trong xe vang lên tiếng cười to.

"Ha ha ha ha ha ha, đã quá, nhà tư bản đáng chết."

"Ha ha ha ha muốn đấu cùng nhà tư bản."

"Quá sung sướng."

"Anh ta vừa mới nghiến răng nghiến lợi sao? Ha ha ha ha, hàm răng đều cắn mềm."

"Tô Hảo, em thật là phúc tinh của chị."

Kỳ Kỳ ôm chặt Tô Hảo, cười đến nheo mắt. Tô Hảo nghe tiếng cười của bọn họ, rõ ràng ý tứ bọn họ, cô cũng cười. Mấy người này cũng quá đáng yêu đi.

Cô cọ xát tay, tự hỏi, đem Chu Dương kéo ra khỏi sổ đen.

Bất quá sau khi kéo ra, cô không lập tức gửi tin nhắn cho Chu Dương.

Xe bọn họ vui vẻ thoải mái trở lại Lê Thành, dừng lại ở cửa công ty, Tô Hảo tạm biệt bọn họ, về đến nhà, sớm định ra hai ngày đi chơi lại biến thành một ngày rưỡi, còn chưa buổi tối, Thành Linh ngây người một chút, nhưng lại vui vẻ, nói "sinh nhật của dì Tô Thiến tuần sau, chúng ta còn không chưa có mua quà tặng, vừa lúc con đã trở lại, chúng ta đi mua được không?"

Tô Hảo gật đầu "Tốt."

Vì thế hai mẹ con kéo tay, ra cửa đi dạo phố. Tặng quà cho Tô Thiến kỳ thật không dễ, bất quá hai người vẫn rất tận tâm, Thành Linh chọn lựa, cuối cùng mua cho Tô Thiến một bộ rất váy ngủ, Thành Linh thấy được, sau đó hai mẹ con ở gần đó ăn cơm.

Thời điểm ngồi xuống.

Tô Hảo nhìn thoáng qua dưới lầu, liền thấy Chương Tân Hoa.

Anh ta mặc áo màu đen và quần jean, trong tay cầm mũ lưỡi trai, chân dẫm lên ván trượt, vô cùng thanh xuân. Thoạt nhìn không giống trên wechat là người ổn trọng.

Lúc này, bạn của anh ta đưa cho anh ta cái gì.

Tô Hảo cúi đầu xem đến nghiêm túc.

Một biểu ngữ nhỏ.

Tô là cẩu độc thân, cầu được ôm.

Tô Hảo "..."

Nghiêm túc thấy, có người quay chụp. Chương Tân Hoa đây là đang video ngắn? Không giống người kia trên WeChat, anh ta không giống sẽ làm loại chuyện này.

Bất quá không nhất định.

Tô Hảo thu hồi tầm mắt, chuyên tâm cùng Thành Linh ăn cơm.

Cô kéo xuống bức màn, sợ Thành Linh thấy được sẽ hỏi đông hỏi tây.

Tô Hảo múc trứng hấp cho Thành Linh.

Thành Linh cười cũng gắp cho cô xương sườn.

Ăn cơm xong, Tô Hảo cùng theo Thành Linh, mua cho Thành Linh thêm quần áo mùa đông. Mẹ con bắt xe trở về nhà, Thành Linh muốn ngủ trưa, Tô Hảo nói tốt cô ngủ sau.

Xuống lầu mua đồ ăn, về đến nhà, quét tước vệ sinh.

Nhìn thời gian lại đem đồ ăn mua được cất, cất xong liền hơn 6 giờ chiều, Thành Linh tỉnh dậy, nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau.

Tô Hảo đã xào rau.

Trong nồi còn hầm xương sườn, Thành Linh ngáp một cái, "Tô Hảo."

"Mẹ, đã tỉnh?" Tô Hảo đem đồ ăn đưa cho bà.

Thành Linh nhận lấy, hai món mặn một món canh. Hai mẹ con ăn vừa đủ, ăn cơm xong, Thành Linh kiên trì muốn đi rửa chén, Tô Hảo trở về phòng, thu dọn một chút.

Nhìn đến dưới lầu, chiếc xe Hummer quen thuộc, lầu 3 cách thật gần, người đàn ông khớp xương rõ ràng ngón tay duỗi ra tới, đầu ngón tay có một điếu thuốc, thu trở về, cánh tay đặt trên cửa xe.

WeChat của cô reo lên.

Cô quay trở về, cầm di động, lại đi đến bên cửa sổ, lúc này lại nhìn thấy trên phố có rất nhiều xe thể thao, trên xe treo khí cầu, cùng với rất nhiều hoa hồng.

Chiếc xe thể thao đầu tiên treo mấy chữ.

"Tô Hảo, làm bạn gái anh được không."

Thấy được thật sự.

Tim Tô Hảo run lên, nhìn vào di động.

Chu Dương: Chúng ta tâm linh tương thông phải không? Hả?

Chu Dương: Anh đang ở dưới lầu nhà em, xuống dưới.

Bíp bíp ——

Xe thể thao dưới lầu hướng chỗ cô bíp còi hai tiếng.

Thanh âm cực kỳ kiêu ngạo.

Tô Hảo nhắm mắt, có hơi khẩn trương.

Khẩn trương làm cô không biết nên làm sao bây giờ, bởi vì những thanh âm đó xác thật rất kiêu ngạo, Tô Hảo theo bản năng mà lướt đến danh sách trò chuyện, tìm được WeChat của Z.

Tô Hảo: Tôi có chút khẩn trương.

Gõ xong rồi, trong quá trình chờ đợi, Tô Hảo ngẫu nhiên nhìn vào tư liệu của Z, thấy được một dãy số.

Dãy số có chút quen thuộc.

Gặp qua ở đâu được?

Tô Hảo trong đầu lập tức suy nghĩ về dãy số này, giây tiếp theo, cô lập tức nhấn mở danh mục trò chuyện, dãy số còn không có thêm tên thình lình ở đó.

Cùng tài khoản WeChat kia giống nhau như đúc.

Tô Hảo chụp hình lại, xác nhận chính xác, cô nhìn chằm chằm khung chat bất động, lúc này, đối phương gửi tới.

Z: Làm sao vậy?

Còn diễn.

Tô Hảo nhấp môi, soạn tin nhắn.

Tô Hảo: Anh ấy tới, ở dưới lầu nhà tôi, muốn tôi đi xuống, tôi nhìn thấy rất nhiều hoa hồng.

Z: Nhanh như vậy sao? Dũng cảm lên, đi xuống đi, anh ta dụng tâm như vậy, xứng đáng với quyết định của cô. .

Tô Hảo "..."

Tô Hảo: Phải không?

Gửi xong, Tô Hảo nắm chặt di động, mở cửa xuống lầu, cầu thang vang lên tiếng lộc cộc, lập tức đến lầu một, một đường đầy hoa hồng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe Hummer, Chu Dương kẹp điếu thuốc, một tay để ở trên tay lái, một tay nắm di động, đang nhắn gì đó.

A, di động của cô reo lên.

Âm thanh ting ting lại vang lên.

Tô Hảo như bay đi qua, duỗi tay, bắt được di động trong tay Chu Dương, dùng sức mà đoạt lấy, nhấp môi híp mắt xem anh.

Chu Dương kinh ngạc hai giây.

Đôi mắt nhìn về phía giao diện nói chuyện phiếm.

Còn sáng lên, như đang cười vào mặt anh.

Anh cứng đờ nhìn về phía Tô Hảo.

Cô như vậy nhu mỹ (ôn nhu và xinh đẹp), nhưng lúc này ánh mắt có lửa giận bùng lên.

Răng rắc.

Đẩy cửa xe ra, Chu Dương trong miệng cắn thuốc lá, chân dài rối loạn, phản xạ muốn quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro