Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Nàng đã cảm nhận mực nước bắt đầu ngập dần vào kiệu, lần này nàng không còn sợ hãi, cảm giác bình thản đến lạ, có chút hồi hộp. Kiệu đỏ chìm dần trong nước cho đến gần chạm đáy hồ, An Lạc thấy cửa kiệu bật ra, nàng liền bị cuốn ra ngoài xuyên qua một vùng sáng và bước sang thế giới khác.

Trước mặt nàng lúc này là một nam nhân nom có vẻ mảnh khảnh song bờ vai lại rộng lớn, vững trãi. Vì còn chùm khăn nên An Lạc không thể nhìn thấy dung nhan người trước mặt. Y đưa tay ra dịu dàng đỡ tay nàng, nàng cũng theo đó mà nắm lấy tay y, cảm giác như chạm vào da thịt thật, không có một chút nào gọi là ảo giác. Y cùng nàng tiến vào lễ đường rồi từng bước kiên định bước lên thềm hoa đỏ để lên đài tế lễ , hai người  giao bái trước sự chứng kiến của những vị khách đến dự. Đám cưới âm ty cũng tương tự như đám cưới trên trần gian kia, sau khi chúc rượu y đưa nàng đến thê phòng, nơi ở của Dương Kỳ là một biệt phủ rộng lớn, nếu không có y dẫn đường có lẽ nàng bị lạc cũng nên.

Khi khoá cửa phòng lại, nàng  lo lo sợ sợ rằng hắn ta sẽ động thủ với nàng, An Lạc bất giác co rúm lại như con thỏ nhỏ rồi đưa đôi tay ra tự ôm lấy mình như một cách phòng vệ. Hình như y nhìn thấu được tâm tư nàng chỉ ho khan tay lạnh lùng lên tiếng:
- Nàng tự cởi khăn xuống đi.
An Lạc có đôi chút bất ngờ song cũng thuận theo lời y, trước mắt nàng chính là vị nam nhân hoàn hảo nhất mà nàng từng gặp, thật đúng gu nàng mà: sống mũi cao vút, đôi lông mày cương nghị, môi bạc tựa cánh hoa đào nhưng khí chất lại lạnh lùng khiến người ta cảm thấy sợ hãi... Nàng nhìn có hơi ngây ngốc, y ho một tiếng đầy ngượng ngập:
- Bổn gia đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của Dương Gia, thật xin lỗi vì đã khiến Tư Thanh nàng phải chịu thiệt. Nay nàng cứ sống tại đây, ta sẽ không quấy rầy đến nàng, và mong nàng cũng vậy. Có yêu cầu gì nàng nương cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng nàng nếu có thể . Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi trên giường, đêm nay bổn gia nằm bên ghế tựa đằng kia.

Nói rồi Dương Tử Kỳ hướng đến phía ghế nằm xuống nghỉ ngơi bỏ lại một An Lạc ngơ ngác ngồi trên giường. Hắn ta thật kỳ lạ, câu đó đáng lẽ phải từ miệng bản tiểu thư thoát ra mới đúng, đây là cướp lời thoại quá trắng trợn rồi... Sau đó, An Lạc cũng không nghĩ ngợi thêm, dù sao chuyện cũng đến nước này, nàng đành lòng vui vẻ chấp nhận số phận sống tiếp ở nơi đây, mí mắt dần nặng xuống, nàng bắt đầu chìm vào giấc mộng trên chiếc giường trải lông cừu mềm mại.

An Lạc ngủ đến bao lâu không biết, chỉ biết rằng khi nàng tỉnh dậy ông mặt trời đã lên cao chót vót, chắc do nàng trải qua một loạt sự việc quái quỷ lo lắng phiền hà không ngừng đến tối hôm qua mới bớt một phần nặng nề nên đã ngủ rất ngon. Nàng uể oải ngồi dậy, vặn vẹo làm vài động tác co giãn gân cốt, vô thức liếc nhìn sang chiếc ghế bên kia, y đã không còn đó, dù sao y cũng không đủ sức kiên nhẫn ngồi đợi nàng lâu đến vậy. Còn chưa kịp thu lại tầm mắt đám gia nô đã tiến vào cung kính quỳ trước mặt nàng đồng thanh lên tiếng:
- Phu nhân! Cung chúc phu nhân sáng an hảo.
Nàng mỉm cười rồi kêu họ đứng dậy, một nàng gái nhanh nhẹn xem chừng nhỏ tuổi hơn nàng một chút, kính cẩn thưa:
-Thưa phu nhân, sau này nô tì sẽ là người chăm sóc phu nhân. Có việc gì người cứ gọi Nhị Nhị a.
Nàng khẽ gật đầu:
- Hảo. Sau này các người hãy cứ xưng hô tự nhiên, không cần khách sáo.
Sau đó bọn họ giúp nàng thay y phục, chỉnh trang lại tóc. Hôm nay nàng vận một bộ phấn y nhẹ nhàng, đằng sau chỉ đơn giản búi tóc lên một nhánh nhỏ cài trâm phỉ quý. Sau đó, Nhị Nhị dẫn nàng đến chính phòng dùng bữa sáng, nô gia dọn lên một bàn đầy thức ăn, món nào cũng rất thơm và ngon khiến cho cái bụng đói của An Lạc càng được đà kêu réo. Không còn chần chừ gì nữa An Lạc bắt đầu vui vẻ thưởng thức đồ ăn của mình.

Sau khi ăn xong, Nhị Nhị dẫn nàng đến chỗ Dương Tử Kỳ, bước vào Viên Hoa Đình nàng thấy y đang ngồi thưởng trà, từng cử chỉ nâng chén trà lên xuống cũng đủ thấy y là một kẻ cao thượng đến nhường nào, di chuyển tầm mắt sang bên cạnh, là một nữ nhân, nàng ta thần sắc tươi tắn, xinh đẹp như hoa, vận huyết y, nhãn hạnh hướng về phía Dương Tử Kỳ mãi không rời nên không ý thức được sự hiện diện của nàng lúc này. Thầm nghĩ, cái tên Dương Tử Kỳ này định áp dụng chế độ tam thế tứ thiếp sao... Còn đang suy tư thì Dương Tử Kỳ đã nhận ra nàng, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Qua đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro