Đời người ( cuối)
Thật sự, lúc nãy Hồng Miêu đã không nói thật. Hỏa Vũ Toàn Phong tâm pháp, tuy chẳng xưng đệ nhất thiên hạ, song chắc chắn không phải loại tầm thường. Lúc nãy, chàng đang tán khí, liền lập tức cảm nhận được sự tồn tại quen thuộc đã cùng trải sinh tử bao năm tháng- Lam Thố. Song chính bản thân chàng cũng chẳng giải thích nổi là vì sao lại muốn giấu diếm. Có lẽ là không muốn khiến muội ấy áp lực, cũng có lẽ là sợ làm Lam Thố khó chịu.
Nhưng mà , chàng thực sự, thực sự rất vui.
Đến nỗi, cảm xúc cuối cùng cũng phản bội, chảy dào dạt qua giọng nói cùng đôi thủy mâu sáng lấp lánh.
Mà khiến người ta thắc mắc là, thủ lĩnh Thất hiệp, tinh thông võ học, lễ nghĩa có thừa lại quên mất người ta là hoàng hoa khuê nữ, cô nương mười lăm mười sáu xinh như hoa, như ngọc, lập tức mời vào phòng. Ái cha, tình cảm đúng là có thể làm người ta như đầu bị kẹt cửa, lú lẫn mất thôi. Thật là tội lỗi, tội lỗi nha...
-----------------------------------
Lam Thố nhìn căn phòng sáng sủa, ấm áp, liền nảy sinh chút ham muốn khám phá. Không phải, là rất rất nhiều mong chờ khám phá mới đúng. Nhưng đột nhiên, tự bản thân nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng không phải. Trong lúc cuống quýt, liền đưa tay nắm chặt lấy tay áo trắng phất phơ của ai đó, nói vội:
- Hay là đừng, đừng vào trong nữa, huynh... huynh có muốn...
- Muốn gì nào? - Hồng Miêu vẫn giữ nụ cười ôn nhu như nước, dịu dàng với chiếc trường y xanh ngọc khoác lên vai nàng, khẽ hỏi - Muội có muốn ra ngoài một chút không?
Lam Thố có chút ngây ngốc trước hành động của chàng, mất một lát mới thích ứng được, chầm chậm gật đầu. Gió đông lạnh lẽo, vậy mà hình ảnh đôi bích nhân sóng bước vẫn đẹp tựa bồng lai tiên cảnh.
Nàng đi thật chậm, thả từng bước trên nền đá lạnh lẽo, gần như tụt lại phía sau một khoảng so với chàng. Không quá xa, không quá gần, vừa đủ ngắm trọn bóng hình nam nhân phiêu dật trong gió. Một chút ưu thương, một chút u buồn cùng rất nhiều hoài niệm...
Hình như, nàng chưa bao giờ thấy người mặc trang phục trắng. Lại cũng như từng biết, Hồng Miêu không những lam nhan như ngọc, còn có một thân tuấn lãng, phiêu đãng như vậy. Quả là, " Vô úy bạch sắc, duy mình thiếu hiệp".
"Tựa như trích tiên đọa giới."- Lam Thố thầm nhủ như vậy. Xưa kia, người lúc nào cũng tuân thủ quy tắc võ quán, cùng y phục màu vàng, đứng trong biển người vốn đã "nhân trung Long Phượng", nay lại càng như mặt trời sáng tỏ. Mái tóc dài thường được buộc lên gọn gàng, hiếm khi xõa dài, tung bay trong ngọn đông phong, vừa thê lương, vừa mỹ lệ mê người. Nàng thực sự không kìm nổi bản thân, đưa tay lên vuốt dòng suối mượt mà ấy, cảm giá trơn mượt lành lạnh thấm vào da thịt, quen thuộc đến không ngờ. Ánh mắt nàng dán chặt vào thân ảnh tuấn tú tựa như phiêu dạt về phương xa, đắm chìm vào cõi vĩnh hằng. Gần sát đấy nhưng dùcố gắng vươn tới thế nào cũng không với đến được.
Chao ôi, cuộc đời, mấy ai không từng trải qua cảm giác này...
Hai người đi trong im lặng, lặng đến nỗi nghe rõ từng hơi thở của gió mây cùng cây cỏ. Góc sân vắng vẻ cùng vầng trăng nhạt nhòa treo nơi cuối trời, cô độc chừng nào. Bỗng tà áo trắng đột ngột ngừng lay động, người đưa tay chỉ vào hiên nhà cong cong, cười hỏi:
- Muội muốn lên trên kia không?
Lam Thố gật gật đầu. Chẳng hiểu vì sao, nàng gần như không thể cưỡng lại giọng nói trầm ấm ấy. Nó tựa như ru nàng trong thứ phép thuật vô hình, vỗ về nàng, không cách nào kháng cự.
- Chờ chút nhé.
Hồng Miêu khẽ nhún chân, phi người lên mái đình cao vút. Chiếc áo gấm trắng như tuyết, gia công tinh tế không chút thương tình bị chàng đem làm tấm bạt phủ lên lớp rêu xanh thẫm của mấy viên ngói. Song tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong một tích tắc, đến khi nàng nhìn ra vấn đề, chàng đã ở ngay cạnh bên. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi ấm lan đến từng tế bào trong cơ thể. Cảm giác mới dịu dàng an ổn làm sao, làm lòng nàng không khỏi dậy nên tâm tư khó bảo "muốn nắm tay người đi hết cõi đời".
Khi cả hai vững vàng, khuôn mặt nàng đã đỏ ửng lên như trái cà chua. Mà người bên cạnh cũng không khỏi lúng túng, ngượng nghịu hỏi:
- Xin lỗi, làm muội sợ à?
Nàng lắc mạnh đầu, ấp úng trả lời:
- Không, không phải... Chỉ là - Đôi mắt sóng sánh hoa đào liếc nhìn đầy thương cảm về phía chiếc áo choàng phi vân - Nó, không nên như vậy.
Hồng Miêu lúc này mới bật ra nụ cười hào sảng, tựa như ngày xưa lúc hai người rong ruổi trên lưng ngựa:
- Đừng lo, chỉ là một chiếc áo thôi. Ta có rất nhiều, muội đừng ngại.
Đoạn, đỡ nàng yên vị rồi bản thân cũng ngồi xuống cạnh bên. Lam Thố không khỏi thở dài. Ở phương xa, vị tú nương nào đó nơi Hàng Châu, nếu biết tác phẩm của mình bị đối xử như vậy, rốt cuộc sẽ có cảm nhận gì? Hay thực tế hơn một chút, nàng đang ngồi trên bao nhiêu ngân lượng? Một ngàn hay một vạn lạng... Ngón tay nàng bần thần xiết lại, cảm nhận rõ lớp men sáng bóng của bình xứ. Ai, nàng suýt chút quên mất:
- Hồng Miêu, sư nương nói muội mang thuốc cho huynh!
- Vậy ư? - Bàn tay dịu dàng đỡ lấy vậy từ nàng. Lúc này, Lam Thố mới để ý, bàn tay của chàng thực đẹp. Ngón tay dài, rất thanh, song từng đốt từng đốt rõ ràng, có lực. Lòng bàn tay hiện lên những vết chai khá rõ của người tập võ, nhưng lại không khiến người ta khó chịu, chỉ cảm thấy tin tưởng, dựa dẫm của một đấng anh hào dám gánh việc non sông. - Hợp lắm, giữa đêm trăng lại có quế hoa tửu, quả thật không tồi.
Đuôi mắt đến khóe miệng đều mang ý cười, người nuốt xuống ngụm rượu không nhỏ. Tiềm thức Lam Thố bỗng giật lên một cái, nhắc nhở nàng rằng, tửu lượng của Hồng Miêu kì thực rất rất tồi...
Quả nhiên, rượu chưa qua cuống họng, vị nào đó đã dính chưởng, ngồi im như tượng. Thân hình cứng đơ, đổ dài ra mái nhà, gò má phơn phớt hồng như màu anh đào nở. Ực, nàng không khỏi nuốt nước bọt, chàng lúc quả thật phong tình vạn chủng, tuấn tú quá đi. Lam Thố lắc lắc đầu, tự nhắc bản thân, trọng điểm không phải là cái này. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên khuôn mặt mỹ mạo ấy, khẽ hỏi:
- Hồng miêu, huynh có...
Hức, tiếng nấc cụt vang lên chặn đứng câu hỏi của nàng. Một giọng nói trầm ấm, lại mang mấy phần âm hưởng gió xuân vút lên:
- Tiểu muội muội gọi ta đấy à? Ồ, chúng ta có quen nhau sao?
Tâm tưởng Lam Thố rất tự giác buông một câu nhận xét, thôi xong say rồi.
Mà bên kia, lam nhan họa thủy lại nhăn thành một đoàn, tập trung nhìn kĩ nàng, tựa hồ không biết nàng là ai.
- Sao ta lại thấy Tiểu muội muội rất quen nhỉ? A, đúng rồi...
Một cảm giác khó tả len vào lòng nàng. Bị người khác lãng quên, hóa ra lại đau đớn đến như vậy. Thấy nàng lặng yên, Hồng Miêu lại tự độc thoại với mình, tựa hồ như trút hết tâm sự trong lòng:
- Muội muội rất giống nàng, nhưng mà... không đẹp bằng "nàng" đâu!
Nói đoạn lại cười rộ lên như hoa nở, rất dễ mê hoặc lòng người. Đồng thời làm chút đau thương trong lòng nàng bay sạch sẽ, tiếp lục tự giác buông một lời nhận xét " Hồng Miêu lại có thể lưu manh thế này". Nhưng nhiều hơn cả là sự tò mò về "nàng".
- Này tiểu muội muội, có muốn nghe ta kể chuyện không? - Nàng gật gật đầu ra hiệu đồng ý, làm ai đó khoái chí, lim dim đôi mắt. Chỉ là gương mặt đã nhuốm một màu tang thương...
Ngày xửa ngày xưa, xa lắm rồi nhé, có một thằng nhóc sống trong khu rừng nọ. Mẫu thân nó mất rất sớm, sớm đến nỗi nó chẳng thể nhớ nổi được gương mặt của bà. Phụ thân nó cũng ở vậy. Ông yêu nó, thương nó, chăm sóc nuôi nấng nó nên người. Chập chững dắt nó đi, ân cần dạy nó tô từng nét, bảo nó cách làm người, sửa cho nó từng thế kiếm. Với nó, cuộc sống mới bình yên làm sao. Mà trong đó, cha nó chính là thần phật, là đức tin, là chỗ dựa vững chãi nhất của nó, mãi mãi không suy chuyển.
Rồi bữa nọ, khi trời đã chuyển chạng vạng, nó vui vẻ đi chơi về. Nó thấy gì nào? Thế giới của nó, người đang tựa và bậc cửa, ánh mắt chìm vào xa xăm, tay nâng chén rượu nhạt, tay vuốt ve bức họa đã ố màu thời gian. Nó đột nhiên thấy xấu hổ, đột nhiên tự trách mình vô hạn. Bao năm qua, phụ thân nó đã đóng cả vai trò của cha lẫn mẹ, vậy mà nó không hề hay biết...
Nó bắt đầu nỗ lực, gần như điên cuồng với võ thuật - thứ ông cả đời tâm niệm. Thật sự, có lẽ nó cũng không yêu thích hay đam mê đến thế, chỉ có điều, nếu có thể đổi lại nụ cười ôn hòa của cha, nó vẫn thấy rất tốt. Và cha, cuối cùng cũng cười thật, nhưng là nụ cười khi cảm thấy nó đã có thể gánh được trách nhiệm - nụ cười cuối cùng.
Nhưng nó làm sao hiểu được, càng ngàn vạn lần không lường trước được. Cố gắng của nó, nỗ lực của nó, chấp niệm của nó, vẫn không đủ. Ngày ấy, khi máu cha nó nhuộm khắp sâm lâm đại địa, nó bất lực nhìn người ra đi, không một lời biệt ly...
Nó rời bỏ quê hương, mười bẩy tuổi, bắt đầu hành trình của bản thân. Thiên hạ, non sông, cao cả đấy, to lớn đấy, nhưng tất cả vẫn không thể vùi lấp được khao khát muốn trả thù trong lòng nó. Nó muốn máu phải trả bằng máu, và những kẻ kia cũng nếm thử cảm giác mất đi người thân là như thế nào.
Cuối cùng nó cũng thành công. Tận mắt thấy kẻ thù mất đi đứa con trai yêu dấu nhất, tận tay giết chết tên ác giả đã nhuộm đỏ quê hương nó. Giang sơn ý cựu thái bình thiên. Nhưng mà, cha nó, vĩnh viễn không thể sống lại. Vĩnh viễn rời bỏ nó rồi...
Chàng cười trong nước mắt, dựa hẳn vào nàng, mặc cho nàng lau đi những giọt lệ sầu bi lăn dài.
Sau này, sau này nó vẫn đi, gặp rất nhiều người. Gặp được một cô nương thương nó thật lòng, toàn tâm toàn ý giúp nó, bảo bọc nó, che chở cho nó đi về. Cùng nó chiến đấu, kết giao biết bao bằng hữu cũng kẻ thù. Nhưng nó vẫn vô dụng, vẫn bất tài, không đổi lại nổi tấm chân tình ấy một đời bình an, để nàng phải tha hương cầu thực, có nhà mà không thể về...
Rốt cuộc, nhìn người thân yêu chết dần chết mòn hay là gương mắt trong sinh mạng kia bị tước đi trong chốc lát, thế nào đau khổ hơn? Nó không biết, cũng không bao giờ muốn biết. Chỉ là, trong suốt cuộc đời hai lăm năm ngắn ngủi của nó, từng sinh mệnh cứ thế trôi đi trong vô định.
- Tiểu Muội muội nói xem, hắn có đáng khinh không? Cuộc đời hắn, bao lần hội rồi chia, bao nhiêu sinh mạng: Hắc Tiểu Hổ, Lục Tẩu, Mã Tam Nương, Á Mộc, Tuyết Tinh phu nhân,... nhiều nhiều lắm. Những kẻ hắn giết, những người hắn không cứu nổi, có lẽ đã gấp bao nhiêu lần tuổi đời của hắn rồi. Có đáng thương không, có đáng trách không?
- Muội xin huynh, muội xin huynh, đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa. - Nàng òa lên, nức nở trong vô vọng. Những năm tháng kia rốt cuộc viết nên bằng gì mà khiến người ta chìm trong bi kịch dày vò. Rốt cuộc người trải qua những gì, lại có thể bình thản mà kể về đời mình như vậy. Thời gian kia, rốt cuộc đã đè nặng lên đôi vai người bao thăng trầm, thống khổ rồi?
- A, đừng không mà tiểu muội muội. Đừng khóc nữa mà. Thật xin lỗi, hại muội phải nghe một lão già như ta càm ràm. Đừng khóc nha...
Đoạn, ngủ gục trong lòng nàng, mặc cho đêm đông lạnh giá buốt tim. Lam Thố vòng tay, ôm trọn lấy thân hình đã dãi dầu nắng mưa sương gió, bảo bọc người khỏi bão tố phong ba.
Như vậy là đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro