
Chương 62: Hiệp chi đại giả(*)
Hiệp chi đại giả(*)
(*) Đây là câu nói rất nổi tiếng trong tiểu thuyết Kim Dung.
Tâm tình Cảnh Thất phập phòng cả ngày, thân thể cực kỳ mệt mỏi, không sao yên giấc được. Y vừa nhắm mắt liền mơ đủ thứ hỗn loạn, chốc dương gian chốc lại âm ty, đợi đến khi mở mắt ra chỉ thấy mặt mày xây xẩm, đầu nặng trịch, không tài nào nhớ nổi rốt cuộc ban nãy mình mơ thấy những gì. Bởi vậy khi Bình An đẩy một cái Cảnh Thất lập tức tỉnh dậy ngay. Y nheo mắt nhìn sắc trời còn tối, vì mới tỉnh dậy nên cổ họng còn khô, lời thốt ra hơi khàn: "Giờ là giờ nào rồi?"
Bình An thưa: "Mới qua canh bốn, chủ tử, Chu công tử đến ạ."
Cảnh Thất cau mày, mắt còn chưa mở hẳn, đầu óc tỉnh lại: "Vào giờ này ư? Người đâu rồi?"
Bình An thoáng ngập ngừng, sau đó đáp: "Ở... hậu viện ạ."
Cảnh Thất vừa xuống khỏi giường, sai Bình An hầu hạ mặc y phục, vừa hỏi: " Hắn ra hậu viện làm cái gì?"
Bình An : "Nô tài tạm thời để... thi thế của... ở hậu viện."
Dù rằng Cảnh Thất vạn phần không muốn thấy thi thể của Cát Tường, nhưng cuối cùng vẫn chỉnh trang một lượt, sau đó chạy ra hậu viện. Tấm vải trắng đậy lên thi thể Cát Tường nay bị vạch ra một góc, Chu Tử Thư ngồi xổm ngay bên cạnh, vẻ mặt thất thần. Cảnh Thất chưa từng thấy như vậy bao giờ, không kìm được mới hỏi rằng: "Ngươi... sao thế?"
Chu Tử Thư mơ hồ ngẩng đầu nhìn y, chỉ vào Cát Tường mà hỏi: "Người này lúc đi Lưỡng Quảng ngươi cũng đưa theo, giữ lại sao?"
Cảnh Thất khoát tay, bảo Bình An đi trước, đến khi còn lại hai người là y và Chu Tử Thư, Cảnh Thất mới thở hắt hơi khẽ, : "Ta cũng muốn giữ, nhưng giữ không nổi."
Chu Tử Thư liền dời đường nhìn về chỗ cũ, cơ hồ muốn quan sát kỹ thi thể của Cát Tường vậy, hồi lâu sau mới đáp tiếng như có như : "Đúng, là giữ không nổi."
"Tử Thư?" Chu Tử Thư quay người, ngồi trên đất, hai tay để phía sau, lọn tóc hai bên thái dương rủ xuống, khuôn mặt ẩn giấu nỗi nản lòng khó thành lời, thở hắt ra một tiếng, bả vai khẽ nghiêng, đưa tay vuốt mạnh lên khuôn mặt kia. Cảnh Thất bước tới trước mặt hắn, bỗng phát trong mắt hằn những tia máu. Mới có một ngày không gặp mà trông lại tiều tụy đến mức này. Y chỉ nghe hắn nói, "Hôm nay Cửu Tiêu ra ngoài... gặp kỹ ca trong tửu lầu, đệ ấy cho nha đầu kia chút tiền thưởng, nha đầu liền đưa cho đệ ấy cái này." Hắn nói rồi móc mảnh giấy nhăn nhúm từ trong tay áo ra, đưa cho Cảnh Thất.
Cảnh Thất nghi hoặc nhận lấy, chỉ liếc mắt cái tỏ tường mọi chuyện, sắc mặt y tức thời trắng bệch, ngẩng phắt đầu lên: "Người đâu rồi?"
"Người nào?" Chu Tử Thư chua chát nở nụ cười: "Ngươi nói nha đầu trong tửu lầu ư? Ta xử lý rồi, Lương Cửu Tiêu... , Lương Cửu Tiêu... Đệ ấy nói giết người đền mạng, bảo ta đền mạng."
"Là ta suy xét không chu toàn." Cảnh Thất thấp giọng bảo, sóng to gió lớn đều vượt qua được cả, ai ngờ lại lật thuyền trong tay tiểu nha đầu. Giờ này phút này y chẳng nói được điều gì cả, "Sai lầm từ chỗ ta mà ra, Tử Thư, sau này muốn đánh muốn giết tùy ngươi xử trí, có điều chuyện này phải giải quyết cho gọn ghẽ, tuyệt đối không thể để người ngoài biết được. Trước mắt ngươi hãy dẫn ta đi gặp - ngươi đứng dậy cho ta."
Chu Tử Thư nương theo lực kéo của y mà đứng dậy, người thòang lảo đảo một phen, im lặng nhìn Cảnh Thất sai người chuẩn bị xe ngựa, sau đó theo y rời vương phủ. Nơi ở của Chu Tử Thư giấu mình phía sau cửa hiệu buôn tơ lụa lớn, cửa trước đóng kín, bước qua lớp cửa ngầm liền tới ngay hậu viện. Trong viện trồng vô số cây mai, mỗi năm đến mùa mai nở rộ, hương thơm có thể lan rất xa. Đi tiếp vào trong, bước qua dãy hành lang liền thấy căn viện khác, so với căn trước đó có vẻ nghiêm ngặt hơn nhiều.
Chu Tử Thư dẫn Cảnh Thất đi vào tận trong cùng, đẩy cánh cửa cũ kỹ trong góc khuất ra, ngoài cửa có mấy người đứng gác - bên trong là gian tù cực kỳ đáng sợ.
Chu Tử Thư nói, gương mặt không cảm xúc: "Ta nhốt hắn trong đó." Nhìn thoáng qua , sau đó liền vội vội vàng vàng theo lão phó cầm đèn dẫn đường tiến vào trong, đường đi lối lại trong gian tù cực kỳ rắc rối, mỗi chỗ rẽ đều thấy người đứng gác, còn nghiêm ngặt hơn cả đại lao của Bộ Hình. Đi mãi đến điểm tận cùng, Chu Tử Thư liền dừng bước, không chịu bước vào trong.
Cảnh Thất liếc mắt nhìn thuộc hạ, lại quay sang nói với lão phó rằng: "Để lại một chiếc chìa khóa cho ta, còn các vị hãy ra ngoài một chốc."
Đợi khi tất cả mọi người đều lui ra, y mới tiến tới, mở cánh cửa sắt của nhà ngục. Lương Cửu Tiêu co rúm người trong góc, cơm canh để một bên không hề động tới, đều lạnh cả. Thấy Cảnh Thất tiến vào, Lương Cửu Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn y, sau đó kéo miệng vẽ ra nụ cười cực kỳ cổ quái: "Vương gia này, ngày hôm đó đa tạ ngài khoản đãi."
Cảnh Thất không nói không rằng bước tới bên người hắn, đường nhìn từ trên cao đổ xuống. Con người thường ngày vẫn ôn hòa lễ độ nay sắc mặt lạnh tanh, như mang theo sức ép vô hình nào đó. Thế là Lương Cửu Tiêu tránh đường nhìn ra chỗ khác, trợn mắt nhìn góc tường, miệng mồm cứng cỏi: "Vương gia tới đây làm thuyết khách đấy à? Cửu Tiêu đãng trí quá, cái chuyện tàn hại trung lương này vương gia cũng tham gia cơ mà..."
Cảnh Thất đột nhiên vươn tay xốc cổ áo lên, lôi Lương Cửu Tiêu đứng dậy, hung hăng ép người lên mặt tường, ngay sau đó thụi đấm vào vùng bụng dưới của hắn. Lương Cửu Tiêu có chút ngỡ ngàng, không ngờ người kia không bảo ra tay liền ra tay ngay được, nhất thời tránh không kịp. Hắn cúi gập người rên lên đau đớn, Cảnh Thất lại thụi thêm một đấm nữa vào quai hàm. Đấm này của y không hề nể nang gì, đánh cho Lương Cửu Tiêu xây xẩm mặt mày. Đầu lệch sang một bên, trong miệng tanh nồng, há miệng liền nôn ra một bụm máu. Lương Cửu Tiêu lảo đảo lúi sang hai bước, mắt thấy Cảnh Thất chuẩn bị tung thêm đấm vào bên còn lại, mới vội vàng giơ hai tay lên chắn trước đầu.
Cảnh Thất từ từ thu nắm đấm lại. Lương Cửu Tiêu đợi lúc lâu, bấy giờ mới hạ cánh tay che chắn xuống, ngơ ngác lần mò phần quai hàm bị y đánh cho xanh tím, chỉ nghe Cảnh Thất nghiến răng từng từ : "Lương Cửu Tiêu, ngươi có biết hai chữ "lương tâm" viết thế nào không?"
Lời này y cũng muốn hỏi người khác nữa - Cát Tường, ngươi có biết hai chữ "Lương tâm" viết thế nào không?
Lương Cửu Tiêu nghe vậy thoáng ngẩn người, sau đó đột nhiên nhớ lại thời điểm mới ăn bạt tai xong, sắc mặt Chu Tử Thư khi ấy trắng bệch không chút máu. Nghĩ vậy, thấy trái tim mình như co rút lại, nhưng chỉ thoáng sau lấy lại bình tĩnh, thấp giọng cười rằng: "Vương gia, trước đây Cửu Tiêu vẫn nghe người ta bảo chiếc ghế kia chống chân lên xương cốt người chết mà đứng vững. Ta cứ nghĩ ấy là lời đám nghệ nhân giang hồ thuận miệng bừa, ai ngờ lại là sự thật."
Gương mặt Cảnh Thất chẳng có lấy nửa điểm dao động. Lương Cửu Tiêu hít hơi sâu: "Vương gia, vậy Cửu Tiêu xin bạo gan được hỏi, lương tâm của ngài ở đâu mất rồi?"
"Cho chó ăn rồi." Cảnh Thất thản nhiên đáp.
Đầu tiên Lương Cửu Tiêu sững sờ nhìn y, sau đó đột nhiên phá lên cười, như thể vừa nghe chuyện nực cười ghê gớm, cười đến cong gập cả lưng. Chỉ là tiếng cười kia ngày càng như tiếng khóc: "Vương gia... vương gia đúng là người thẳng thắn bậc nhất dưới vòm trời này."
Cảnh Thất không màng đến bộ dạng điên điên dại dại của hắn, chỉ khẽ nói rằng: "Cửu Tiêu, nếu ngươi điều khiển cỗ xe ngựa lớn, trên xe còn bảy tám người khác nữa, đúng lúc này con ngựa lại nổi điên, xông thẳng về phía vực sâu thăm thẳm, dù là thần tiên giáng hế cũng không cứu được. Vào thời khắc ấy, bên đường lại đột nhiên xuất hiện ngã rẽ, nếu ngươi rẽ vào, bảy tám người kia không phải chết."
Lương Cửu Tiêu không hiểu y có ý gì, nhưng dù sao sâu trong lòng vẫn còn đôi phần kính sợ người này, liền không khỏi kìm lại tiếng cười mà dỏng tai nghe, chỉ thấy y tiếp rằng: "Có điều trên con đường ấy lại có đứa trẻ không tránh đi kịp, nếu ngươi quay xe sang lối rẽ nó nhất định phải chết. Vậy ngươi xử lý thế nào đây?"
Lương Cửu Tiêu há hốc miệng, không nói được lời nào cả.
Hai mắt Cảnh Thất nhìn Lương Cửu Tiêu chòng chọc, từng từ từng chữ dồn ép : "Ngươi để cho bảy tám người kia phải chết, hay là rẽ xe đây?"
Lương Cửu Tiêu im bặt lúc lâu, sau mới : "Thảo... thảo dân thà để bản thân chết còn hơn."
Cảnh Thất cười bảo: "Ngươi? Thế nhưng ngươi lại không chết được."
Lương Cửu Tiêu áp lưng vào bức tường gian ngục, lúc lâu sau mới ngương theo mặt tường trượt xuống, ngồi phịch trên mặt đất, gục đầu trả lời: "Thảo dân... rẽ xe."
Thanh âm khô cứng của Cảnh Thất lại vang lên: "Được, ngươi rẽ xe. Vẫn là cỗ xe ấy, vẫn là bảy tám người sắp rơi xuống vực thẳm, nếu lúc này ngươi ở bên cạnh, lại bị điểm huyệt Hoàn Khiêu, hai chân không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tất thảy. Đúng lúc này có người đi ngang qua đó, ngươi biết là người tốt, thế nhưng ngươi cũng biết nếu ném hắn xuống dưới là có thể khiến con ngựa điên kia dừng lại, cứu sống bảy tám người kia, ngươi có ném không?"
Lương Cửu Tiêu rùng mình ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn y: "Cái gì?"
Cảnh Thất gật đầu, bảo: "Đúng thế, ban nãy ngươi chọn cách rẽ xe, quyết định hy sinh mạng để cứu toàn bộ người ngồi trên xe ngựa, vậy lúc này ngươi cũng nên chọn cách ném kẻ kia xuống mới phải."
Lương Cửu Tiêu quát lớn: "Ngài nhăng cụi gì đó?! Sao Cửu Tiêu có thể vô duyên vô cớ đi giết... giết người tốt được?"
Trên mặt Cảnh Thất lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khiến cho gương mặt tuấn tú ôn hòa Lương Cửu Tiêu nhìn quen mắt nay đột nhiên trở nên cay nghiệt đến lạ. Hắn nghe tiếng y chậm rãi vang lên: "Lúc ngươi điều khiển xe ngựa, chỉ có thể chọn một con đường, ngươi rẽ xe, dùng mạng người đổi lấy bảy tám mạng người. Ngươi bảo ngươi bất đắc dĩ, thế mà đến lúc bảo ngươi đi giết người, ngươi thà thấy bảy tám người kia phải chết cũng không chịu làm bẩn tay mình. Được, được, được..."
Y liên tục thốt ra ba từ "Được", lạnh lùng cười: "Hay cho Lương đại hiệp hiên ngang lẫm liệt, Lương đại hiệp vì nước vì dân, Lương đại hiệp cao thượng vượt đời."
Vừa dứt lời, y liền quay người đi thẳng, như thể nhìn Lương Cửu Tiêu thêm một lát cũng làm y chướng mắt. Lương Cửu Tiêu nhìn theo bóng lưng y, ngơ ngác ngồi bệt trên nền đất. Cảnh Thất sải bước qua khúc ngoặt, thấy Chu Tử Thư cô đơn đứng đó một mình, liền thở hắt ra, sau đó vươn tay vỗ vai . Chu Tử Thư cười khổ, nắm lấy tay y, lời thốt ra nặng trĩu: "Sau này... Tử Thư mời vương gia uống rượu."
Cảnh Thất lắc đầu: "Là ta nợ ngươi."
Chu Tử Thư giọng: "Chuyện này không can hệ gì tới vương gia, chẳng phải ngài cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi sao, nào phải thần tiên."
Cảnh Thất nghe mà lòng chấn động, lúc lâu sau mới gượng cười: "Là người, chẳng qua ăn cơm người, lại chẳng chịu làm việc có tính người mà thôi - ngươi bảo trọng."
Y lẳng lặng rời đi, cánh cửa phòng giam bỏ ngỏ, chẳng ai nghĩ đến chuyện đóng lại. Lương Cửu Tiêu ngồi trong ấy bao lâu, Chu Tử Thư liền đứng bên ngoài bấy lâu. Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai, Lương Cửu Tiêu mới nặng nề lê từng bước ra ngoài, trông thấy Chu Tử Thư, im lặng hồi lâu, mãi sau mới thấy gọi tiếng: "Sư huynh..."
Chu Tử Thư nhắm mắt lại, không nói lời nào, chỉ dang tay ra, ôm ghì sư đệ vào lòng.
Chuyện thế gian ngổn ngang rối rắm, không thể nghĩ sâu. Nghĩ sâu tức là khổ.
Có thể cạn bầu rượu đục, làm kẻ mơ màng giữa bể phù sinh, là người đại trí, cũng phải có phúc dày mới được.
Lương Cửu Tiêu như thể trầm mặc hẳn sau thoáng vụt qua, chỉ trong đêm những gì tin tưởng đều sụp đổ, nhưng tốt xấu gì cũng coi như không gây chuyện nữa. Chu Tử Thư và Cảnh Thất đều âm thầm thở phào một hơi, có điều giờ phút này bọn họ cũng không còn tâm trí đâu để ý đến - Tây Bắc xảy ra chuyện lớn. Mấy năm trước Tưởng Chinh từng dâng tấu tâu rằng Xuân thị Tây Bắc là mối họa tiềm tàng, giờ vừa chết, lời ấy liền ứng nghiệm ngay, hệt như nguyền rủa vậy. Đám người Triệu Chấn Hưng lần lượt ngã ngựa, Xuân thị các năm trước đều do Triệu Chấn Hưng vun vén, mà năm nay khi Xuân thị lại đến kỳ, tộc Ngõa Cách Lạt ở Tây Bắc bỗng phát hiện ra, quan viên quản lý xuân thị thay mới hoàn toàn. Không chỉ vậy, đám người này còn cực kỳ, cực kỳ không biết điều.
Đất Tây Bắc mới bị gột rửa một lần, vào thời điểm trọng yếu thế này, kẻ nào còn có gan làm điều phi pháp? Thế là, đối với con dân Đại Khánh mà nói, sưu cao thuế nặng gánh hơn nhiều, nhưng đối với người tộc Ngõa Cách Lạt mà nói, mối làm ăn ngầm béo bở cùng đường phát tài bị chặt đứt rồi. Tộc Ngõa Cách Lạt dã tâm hừng hực, lại thêm mấy năm nay xuất hiện nhân vật phi thường, là thủ lĩnh tên là Cách Tây. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, các tộc Man miền Tây Bắc bị thu phục đến bảy tám phần. Địa bàn của hắn càng lúc càng lớn, quyền hành càng lúc càng cao, dã tâm cũng tự nhiên càng lúc càng nhiều.
Mà rốt cuộc, thời cơ khiến dã tâm của hắn căng phá lồng ngực tới rồi. Đầu hạ năm ấy, Tây Bắc gửi tin cấp báo có binh biến. Cửa khẩu phòng thủ phía Bắc Đại Khánh vốn yên bình mấy trăm năm, đột nhiên bị tập kích, quân canh giữ về cơ bản xem như gần cởi giáp buông thương liên tiếp bại lui. Chỉ trong một tháng, mất liền chín thành.
Lần này quả thực lịch sử sắp phải sang trang mới.
Hách Liên Bái biết phen này quả thực xảy ra chuyện lớn, mấy ngày triều hội liên tiếp, ngài đều kiên nhẫn ngồi yên trên long ỷ, nghe các văn quan võ tướng tranh cãi ầm ĩ, khiến buổi triều hội náo loạn như thể có cả nghìn vạn con vịt gân cồ mà kêu.
Trong lòng Cảnh Thất lại âm thầm nảy ra suy tính khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro