Chương 14.
Hai người đánh một trận, không ai ngờ Lâm Thất thế mà thắng. Động tác nàng nhanh nhẹn khó nắm bắt, mặc dù dùng Viên gia thương quen thuộc bọn họ cũng không ai dám chắc có thể phá được. Cả Viên gia cũng bất ngờ không kém. Bình thường nàng tập luyện cũng chỉ thấy nàng tiến bộ rất nhanh mà thôi.
"Tiểu tướng thất lễ"
Đánh một trận thực lực nàng ra sao trong quân ai nấy đều hiểu rõ. Sách lược của nàng so sánh với kế sách khác cũng thấy tường tận vô cùng. Viên gia quả nhiên chỉ có người tài!
Viên Khiêm nhìn Lâm Thất hiểu biết địa hình Tây Cố như vậy không nhịn được hỏi nàng.
"Yên nhi, con đã từng đến đây rồi sao?"
"Phụ thân, mấy năm trước con ở đây chinh chiến"
"Chinh chiến?"
"Mọi người có lẽ đã rõ, Triệu Hàng Huyên là nhị ca của con, đại ca là Lâm Quân."
Bọn họ nghĩ là nàng cùng hai người họ chinh chiến tại đây năm năm trước. Trịnh Hồng Anh lại suy tư, trên người nàng nhiều sẹo như vậy, chinh chiến cùng hai người kia, họ để nàng bị thương tới vậy sao?
Quân Viên gia tiến công, kế sách Lâm Thất đưa ra kết hợp hoàn hảo với lối đánh trong thành. Chẳng mấy chốc đã phá tan vòng vây.
Quân Viên gia nhìn nàng, chỉ có một chữ "phục". Bọn họ gặp Lâm Quân trước thành. Dáng vẻ của nguyên soái đĩnh đạc mà kiên cường dù đang trong tình cảnh khó khăn.
"Nguyên soái"
"Viên tướng quân"
Bọn họ lại gần, Lâm Quân mới phát hiện. Lâm Thất đang ở trước mặt. Hắn lại gần nàng. Năm năm qua, tiểu cô nương trưởng thành rồi.
"Thất Thất"
Lâm Thất không nói gì, nàng nhìn hắn, mắt không kiềm được mà rơi lệ.
"Tiểu cô nương, đại ca dìu muội xuống"
Ba quân tướng sĩ nhìn một màn này, chấn động! Nguyên soái của bọn họ không ngờ còn có lúc dịu dàng như này.
Mọi người vào thành nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp. Lâm Thất đi cùng Lâm Quân, dạo một vòng Tây Thành. Mấy tháng nay chiến trận đã tàn phá nơi này không ít, phảng phất như quay lại mấy năm trước. Trước đây, bọn họ cũng đi trên con đường này, có điều giữa hai người không có khoảng cách như bây giờ. Từ lúc vào thành, Lâm Thất vẫn chưa mở lởi với Lâm Quân, ngược lại Lâm Quân lại xem như không có gì mà đối đãi với nàng. Dọc đường đi, thấy thứ gì hay cũng đều mua cho nàng.
"Đại ca, đừng mua nữa. Chúng ta tìm quán trà ngồi nghỉ chút"
"Cô nương đã chịu để tâm đến ta rồi sao. Đi, đến Nghi Xuân lầu phía trước"
Hai người vào trong quán, vẫn hồng trà và bánh quế hoa nàng yêu thích. Lâm Thất uống một ngụm trà, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
"Mấy năm trôi qua, muội đã cao hơn rồi"
"Vẫn chưa cao bằng huynh"
Lâm Quân cười cười, không khí có chút ngượng ngùng.
"Thất Thất, mọi chuyện đều đã qua"
Lâm Quân nhìn cô nương trước mặt, đã hơn sáu năm rồi, hắn thực sự rất nhớ nàng. Tiểu cô nương vẫn như vậy, nàng vẫn hiểu ý hắn như thế. Lúc nhìn thấy quân Viên gia đánh ở bên ngoài cùng lối đánh quen thuộc ấy hắn đoán người cầm quân là Triệu Hàng Huyên cũng mong là Lâm Thất. Bởi cũng chỉ có ba người họ mới hiểu rõ từng ngóc ngách của nơi này như thế. Không ngờ thực sự là nàng! Không ai hiểu được khi nhìn thấy nàng Lâm Quân vui mừng thế nào.
Lâm Thất vẫn luôn cho rằng Lâm Quân yêu Hạ An Ninh nhưng nàng không biết người trong lòng hắn chính là Lâm Thất nàng!
Hạ lão tướng quân năm đó trọng thương khó qua khỏi đã thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn cho nữ nhi của ông. Ông dùng chiến công cả đời mình để đổi lấy thánh chỉ tứ hôn của Lâm Quân và Hạ An Ninh trước toàn thể tướng sĩ. Lâm Quân khi đó bị đưa vào thế khó, không thể kháng chỉ. Hạ cô nương hiền lương, thục đức, Lâm Quân anh dũng, thiện chiến, ai ai cũng nói bọn họ là một đôi trời sinh. Ngay cả Lâm Thất cũng cho rằng như vậy.
Cái chết của Hạ An Ninh khiến bọn họ rơi vào bế tắc. Lâm Thất cho rằng mình giết người mà đại ca thương yêu, lòng luôn cảm thấy có lỗi với hắn. Lâm Quân lại vì bao năm xa cách, nhìn ra sự thay đổi của nàng cho nên không được tự nhiên. Hắn từ trước đã nhận ra Lâm Thất đối với mình chỉ là tình thân, nhưng vẫn cố chấp đặt trái tim mình ở chỗ nàng, chỉ mong có thể che chở cho nàng. Khi đó Lâm Thất vô tình gây ra cái chết của Hạ An Ninh, hắn đã nguyện ở lại phía Bắc để trấn an quân Hạ gia, cũng đã nạp Hạ An Ninh làm thê tử, bao năm vẫn luôn trông coi bài vị của cô nương ấy. Xem như là đã tận tình tận nghĩa.
"Thất Thất, giữa ta và Hạ cô nương không hề có tình cảm. Hôn ước năm đó đều là ý nguyện của Hạ tướng quân. Hiện tại, chuyện đã kết thúc, muội không cần tự trách mình nữa"
"Đại ca..."
"Ngốc, đại ca ở đây, dù có chuyện gì đi nữa ta vẫn sẽ che chở cho muội"
Lâm Thất khóc, khóc như trút hết mọi phiền muộn trong lòng nàng bao năm nay. Nàng vốn tưởng đại ca sẽ trách mình, hận mình thế nhưng câu nói vừa rồi của huynh ấy khiến nàng không thể kiềm lòng được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro