Chương 46: Mãi mãi hạnh phúc?
"Chuyện vợ chồng tụi bây không liên quan tới tao, cảm ơn tụi bây đã chăm sóc, tao về trước đây."
Techno nói vậy, không định ở lại thêm vì biết Type sắp quyết định công khai mối quan hệ với bạn của Tharn. Techno quyết định không đi tắm, nhanh chóng ăn hết cháo, lấy chìa khóa xe máy rồi đi ra cửa, dù sao cậu ấy cũng không muốn ở lại làm vật hi sinh cho cái tâm trạng thay đổi thất thường của thằng bạn mình, còn chưa kể cảm giác ngượng ngùng nữa.
Đây là lần đầu tiên Techno thấy thằng bạn của mình yêu đương thật sự, ngay cả với mấy đứa bạn, cũng chỉ có duy nhất Techno biết về mối quan hệ này.
"Nếu mày không muốn thì..."
"Mày làm ơn đừng tỏ ra tốt lành rồi khiến tao bị người ta nghĩ là một thằng xấu xa."
Trong lúc đợi bạn của Tharn đến, thằng bạn con lai đẹp trai cùng phòng lại đóng vai chàng trai tốt bụng, khiến người nghĩ sẽ quyết định công khai mối quan hệ ngay lập tức bác bỏ, quay đầu lườm làm Tharn bật cười.
"Mày chưa từng nghe qua hả, mấy thằng bad boy được nhiều người thích lắm đó?"
"Vậy tao nên chia tay với mày rồi tìm mấy thằng bad boy khác nha." Chàng trai phương Nam trêu chọc, đối phương càng cười lớn hơn.
"Mày sẽ không làm vậy."
"Đừng có mà tự tin thái quá, mày thì được cái gì, chỉ được cái đẹp trai, ba mẹ giàu có, thằng em khủng, phải rồi, mày nghĩ mày nắm được trái tim tao chỉ với những thứ đó?" Type cười lạnh lùng, như muốn nói là kiểu như mày, tao sẽ tìm thêm một vài người yêu nữa, chàng trai con lai còn cười to hơn.
"Mày có nhận ra là mày đang nói sẽ tìm thằng con trai khác ngoài tao không đấy."
"Tao không có nói vậy!" Có chuyện gì với cậu ta vậy, làm sao một người như Type có thể tìm một thằng con trai khác, cậu không phải gay.
Type quả quyết nói, còn tự tin nói thêm vào "Mới nãy, khi tao nói tìm một người xấu tính, ý mày nói trước đó cũng đâu chắc đó là con trai đâu."
"Tao nói..." Dường như, trước khi cãi lại, cậu suy nghĩ về những gì cậu vừa nói rồi im lặng một lúc, không sai, trong giây phút đó, cậu có phần nghĩ về một thằng con trai khác, chứ không phải nghĩ tới một đứa con gái.
Khi nói đến việc tìm một thằng bad boy, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến thằng Tharn.
"Mày cũng không phủ nhận, có nghĩa là..."
"......" Tharn vẫn tiếp tục nói, mặc cho người kia không nói được gì, bởi vì bây giờ cậu thật sự không biết cãi làm sao, vừa nãy, cậu nói sẽ tìm một thằng khác chỉ là đùa thôi, ngay cả khi mỗi lần nói như thế, một người như cậu chắc chắn sẽ không tìm đến người khác, chính Tharn cũng biết rõ điều đó, cậu ta vươn tay xoa đầu Type.
"Không còn ghét gay nữa, phải không?"
"Không... Tao vẫn không thích, chỉ là.. Tao lười để tâm." Người cứng đầu như cậu dễ gì thừa nhận các biểu hiện ghét bỏ gay của cậu đã thay đổi, nhưng nếu có tên gay nào đến đụng chạm cậu thì cậu vẫn ghét thôi, chỉ khác một chút là bây giờ cảm giác ghê tởm đối với gay đã giảm xuống hết mức có thể, vì cậu biết không phải gay nào cũng xấu, không phải gay nào cũng đáng khinh.
"Mày không cần xoa đầu tao như mấy đứa con gái đâu." Type quay đầu nói, đầu cậu không phải trò giải trí cho Tharn, cậu ta cúi đầu dựa vào vai Type cho đến khi trượt dài xuống sofa.
"Tao vui vì mày không phủ nhận, nhưng buồn vì mày cứ không ngừng nói mày muốn kiếm người khác."
Type không dễ xấu hổ, đơn giản là vì da mặt cậu cũng đâu có mỏng, nhưng khi nghe cậu ta nói mấy điều như vậy, cậu đột nhiên trở nên ngại ngùng, ký ức về hôm qua ngủ trên ngực Tharn hiện lên trong đầu. Mặt cậu nóng đến mức phải quay mặt đi, dù vậy thì cậu vẫn có thể cảm thấy ánh mắt người dựa vào vai mình, ánh nhìn từ phía dưới, cũng quá dữ dội đi!
"Chậc, không mỏi cổ hay sao, nằm yên đi."
"Chừng nào tao mới có thể công khai với mọi người."
"Hừm." Type do dự, người bên cạnh ngước lên, cậu nói bằng giọng mũi "Nghĩ tới cảnh mấy thằng bạn chọc thôi tao đã sợ rồi... vài người không phản đối không có nghĩa tất cả mọi người sẽ chấp nhận."
Để đáp lại tình yêu, cậu cũng dành cho cậu ta một chút khích lệ, nếu không đến khi Type lại bị nói là ích kỷ, mọi người sẽ nhìn vào mối quan hệ này cũng giống Techno từng nói.
Tharn quá đáng thương khi quen cậu.
Cậu thì làm sao chứ, thằng Tharn phải thấy may mắn vì có người bạn trai như cậu, Tharn cũng cho là vậy mà.
"Vậy thì..."
"Đệch, tao chỉ ok với mỗi mày thôi, cần tao nói rõ hơn à?" Cậu nói rồi mắng Tharn, nhưng câu nói đó khiến Tharn nhe răng cười toe toét, quay lưng dựa vào vai Type, duỗi hai chân về phía chiếc ghế dài.
"Chúng ta có thể làm hiệp nữa không?"
"Này, mày muốn ăn chân tao không, nếu muốn thì quay qua đây tao sút cho khỏi nhận ra mặt mày luôn." Type nhỏ giọng nói, vấn đề là cậu ta nói như vậy làm cậu ngại ngùng, người nghe chỉ cười nói.
"Tao đang hạnh phúc mà."
"Thằng No nói mày tội nghiệp."
"Tại sao?"
"Thì tại mày gặp một thằng xúi quẩy như tao, vì thích tao, may mắn đời mày rủ nhau đi hết." Type bĩu môi, dù Techno không nói huỵch toẹt ra, nhưng nghĩ về nó, nghĩ về việc Tharn phải chịu đựng những gì cậu đã làm, như một thằng điên không ngừng gây sự để đuổi cậu ta ra khỏi kí túc, bắt đầu với việc lấy đồ của cậu ta, làm dơ mọi thứ quanh phòng, gần như ngày nào cũng chửi cậu ta, tỏ thái độ sợ gay muốn chết, sau đó còn làm phiền cậu ta chăm sóc cậu khi bị sốt, quá đáng hơn nữa là vô tâm và xúc phạm cậu ta, chưa nói đến việc tạo ra đủ loại vấn đề bắt cậu ta can thiệp và giải quyết.
Cậu thật xấu tính.
Ý nghĩ đó khiến Type cau mày thở dài.
"Nhưng với mỗi người hạnh phúc có định nghĩa khác nhau."
"Vậy mày là kiểu người thích bị ngược đãi à." Type trêu chọc nói, vì kiểu mẫu tình yêu của hai người toàn là đấm với đá, nhận xét này làm Tharn buồn cười.
"Chắc vậy, tao có thể thích bị ngược đãi vì thích mày, hoặc tao không phải bị bệnh đâu, lý do tao thích sự bạo lực này là vì..." Cậu ta nói, quay đầu nhìn thẳng mắt Type, đôi mắt lấp lánh.
"Tao yêu mày!"
"..."
Người đang nghe không thể nói gì, vì cậu ta nói cậu ta là loại thích bị đau, thích bạo lực, nhưng trước đây chưa từng nói như vậy, cậu ta thích bị ngược đãi là do cậu.
Dù cậu là ai, Tharn vẫn yêu cậu rất nhiều.
Type không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tay trống, khuôn mặt phía trước không ngừng tiến tới, càng lúc càng gần, gần đến nỗi cậu cảm nhận được hơi thở của cậu ta phả lên mặt, nhưng lần này Type không quay đầu tránh né, chỉ ngồi yên, và rồi... nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại để chờ đợi cảm nhận tình cảm nồng nàn của Tharn, và... bùm.
Đôi môi mềm mại chạm vào môi cậu, không sâu, không mãnh liệt, không cuồng nhiệt, chỉ một cái chạm nhẹ... và dừng ở đó một lúc lâu.
Sự tiếp xúc như vậy giống như truyền đạt cảm xúc cho Type đến khi Type dần cảm nhận được hương vị ngọt ngào lan tỏa.
Một sự ngọt ngào kì lạ xâm chiếm trái tim cậu, như nụ hôn chiều chuộng một đứa con nít.
Rồi Tharn tách ra, mỉm cười, đưa tay chạm vào má cậu rồi dịu dàng vuốt ve.
"Tao yêu mày đến điên mất, mày biết không?"
Không chỉ yêu, mà yêu mày muốn chết.
Mọi cảm xúc được truyền tải trong lời nói, trong đôi mắt lẫn giọng điệu của cậu ta, từng chút một khiến chàng trai nóng nảy nhắm mắt lại.
Thụp.
Cậu gục đầu nặng nề lên vai tay trống, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân bị đánh bại hoàn toàn.
Thừa nhận thất bại, hoàn toàn chấp nhận cậu ta.
"Tao... Có thể cũng yêu mày."
Nhưng lòng tự trọng vẫn còn ở đó, thật không dễ nói thẳng ra lời yêu, vì vậy phải sử dụng từ 'có thể', có thể bao gồm cả trái tim...
Yêu, tại sao cậu cảm thấy có thể yêu cái thằng chết tiệt này đến mức đó chứ.
Thằng gay này, người cậu ghét cay ghét đắng, nhưng cũng là người không chỉ cho cậu nhận ra vài điều, mà còn dạy cho cậu là không phải gay nào cũng xấu xa, không phải gay nào cũng dâm tà, gay không phải lúc nào cũng gây rắc rối cho mọi người và không phải nhắm tới mọi đàn ông, trên hết, chàng trai gay trước mặt cậu lại chịu đựng và dung thứ cho cậu.
Type nghĩ bản thân đã thả lỏng và để mọi thứ bắt đầu từ đó, cậu đã đi xa đến mức này, không thể cứ chối bỏ cảm xúc, không thể cứ cho rằng cậu ta chỉ là bạn bè, bạn cùng phòng hay bạn giường.
"Haha, mày phải nói to lên chứ." Tharn đặt cả hai tay lên vai Type, kéo cậu qua ôm chặt, cậu ta dựa đầu vào vai rồi xoa xoa lưng cậu, ánh mắt cậu ta dịu dàng, chàng trai khó tính nặng nề nói.
"Mày không cần phải vậy."
"Tao không có làm gì đâu." Tay trống cười khoái trá, Type khiêu khích nhìn lên.
Cả hai mắt đối mắt, sau đó...
"Hôn daddy của mày đi?"
Huỵch.
"Vậy đến đây hôn con trai mày đi." Vừa mới chửi cậu ta, tên con lai lưu manh đã nắm vai Type đẩy xuống sofa, cười xấu xa rồi cúi xuống hôn, chàng trai phương Nam giơ tay kéo mạnh cổ áo Tharn.
Rồi Type cũng cười.
"Nếu muốn làm ở đây thì nhanh lên, tao cũng muốn."
"A." Chàng trai dùng âm mũi ngân một cái, trong khi cúi xuống thu hẹp khoảng cách, hơi thở nóng hổi phả ra từ môi cậu ta, chóp mũi luôn chạm vào mũi cậu ta mỗi khi cậu di chuyển cơ thể, dường như Type cảm thấy mình bị thôi miên bởi chàng trai con lai đẹp trai trước mặt này, cậu nhắm mắt lại.
Rầm, rầm.
"Tao nè, bạn thân yêu của mày đây, mở cửa cho con người đẹp trai xuất chúng này nào."
Giật mình!
Những gì đang làm bây giờ như việc làm lén lút vậy, tiếng gõ cửa lớn như muốn làm cả căn phòng rung lên, cộng với âm thanh cao quãng tám của giọng ca chính làm cả hai giật mình, Type hô hấp nặng nề đẩy vai người trước mặt, lăn qua để đứng dậy, phủi phủi những nếp nhăn trên quần áo của cậu như thể đang chán ghét, nhún vai.
"Kiềm chế lại đi." Câu nói khiến Tharn khẽ lắc đầu.
"Tao biết là tao không ăn được mày bây giờ rồi, nhưng tao không nghĩ là tao còn không được nếm mày."
"Nói như tao là đồ ăn vậy, ra mở của mau đi." Type lắc lắc đầu để giấu đi sự bối rối của mình, nhấc chân đá nhẹ Tharn, cậu ta uể oải đứng dậy, ngân nga giai điệu nhịp nhàng để tới mở cửa cho người đứng trước cửa.
"Mày con mẹ nó mở cửa chậm như rùa bò vậy, nếu không phải vì cái gì thì tao tưởng mày ở cấp độ của Godspeed* đấy." Vừa mở cửa, người đứng trước cửa phấn khởi nói, làm Type bên trong cũng suýt cười phá lên.
*Một trong những nhân vật có tốc độ nhanh ở DC Comics, ý Lhong là đang mỉa Tharn chậm quá.
Đúng rồi, cậu ấy nói đúng, nếu không phải vì việc gì khác thì Tharn đã đi ra mở cửa kịp lúc rồi.
"Mày chào hỏi cách này đấy hả... Vừa bước vào đã hét to đến mức ảnh hưởng đến phòng bên cạnh." Tharn lắc đầu, vui vẻ nói, nhưng vẫn mở rộng cửa và né sang một bên, để cho vị khách bước vào với một túi thức ăn lớn.
"Tao đã mua hủ tiếu gần nhà tao... Type, tao có mua cho mày nữa, mày ăn hủ tiếu được không."
"Không, tao không thích hủ tiếu."
"A." Lhong choáng váng, cậu ấy bị bạn cùng phòng của bạn mình dọa cho sợ rồi, không phải vậy, chỉ là Lhong lỡ mua hơi nhiều, Type cười lớn.
"Tao thì thích ăn sợi mì dày hơn, dày ăn mới đã." Rõ ràng là nói đùa nhưng Lhong có vẻ bất ngờ, cậu ấy thoải mái nói.
"Mày có đang vội không?"
"Hả?" Lần này đến lượt người khởi đầu trò đùa bối rối, không hiểu độ dày của sợi mì liên quan gì đến việc có vội hay không, giọng ca chính mỉm cười, rồi nói với giọng điệu vô tội giống như... Cậu ấy mới là người thua thiệt.
" Mày là người đầu tiên nói vậy đấy, tao nghĩ mày nên đi rửa tay đi, đi rửa tay cho bớt dơ thay vì cứ đứng đó nói thích mì sợi dày. "
Type sững sờ không nói nên lời... Nó như lời nói mỉa vậy.
"Haha..."
Type không nói gì, nhìn chằm chằm vào mặt người trước mặt, cậu cảm thấy bối rối trước sự khoe khoang của vị khách vô ý này. Tharn bật cười, nhìn hai người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi Type giơ cả hai tay lên cao ngang vai, mỉm cười.
"Tao thua, tao không thể theo kịp mấy cái mày nói, hai cái đó liên quan gì tới nhau?" Giọng ca chính mỉm cười hài lòng, rồi hỏi.
"Vậy mày có muốn ăn không?"
"Ăn chứ, đồ miễn phí mà... Muốn uống gì không?" Type, người chủ nhà tốt bụng, bước tới lấy bịch bột mang đến tủ lạnh , Lhong cảm thấy nóng, đành theo Type rồi hỏi.
"Có gì thế?"
"Chỉ có Sprite."
"Sao mày nói toàn mấy điều khó hiểu không vậy?" Cậu cười trêu chọc, lấy một cốc đá đưa cho Lhong với một lon Sprite trong tủ lạnh, thật lòng mà nói thì có vẻ Lhong cho cậu cảm giác giống như Techno.
Có vẻ như không khó để tạo ra một mối quan hệ tốt, dù sao cậu cũng không phải là người ít nói.
"Tao tự hỏi sao hai đứa bây sống được với nhau nhỉ, tính cách bọn mày hoàn toàn trái nhau." Lhong cười, trong khi đó mở lon Sprite rót nó vào ly, tiếp tục nói.
"Ban đầu, tao cũng có nghe đồn là mày ghét gay, tao cũng nghe mày cãi lộn một trận ầm ĩ với mấy đàn chị, trận đó đúng kiểu bão táp luôn, vì vậy nên tao nghĩ hai bây có thể hòa hợp sống với nhau dưới một mái nhà như chuyện lạ có thật luôn điều tao không hiểu nhất là Tharn từng nói sẽ chuyển ra ngoài ở với mày, đến tao còn thấy tính cách tụi bây không hợp nhau nữa là. "
Cũng không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy thấy như thế, vì chính cả hai còn không thể tin được họ có thể yêu nhau.
"Tao cũng thấy lạ như mày." Type nói, ngồi xuống ghế đối diện với Lhong, Tharn cũng đi đến đứng đằng sau, và...
Cậu ta đặt một tay lên vai Type, cậu ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt đó.
Đôi mắt của Tharn dường như muốn hỏi cậu có chắc không, chàng trai phương Nam im lặng một lúc, kết quả là cậu gật đầu rồi quay đi chỗ khác.
"Lhong, tao có chuyện muốn nói với mày."
"Chà, chuyện gì?" Lhong ngẩng đầu lên lấy cốc uống một ngụm nước, cậu ấy nhìn vào tay Tharn, nụ cười của Tharn rạng rỡ hơn.
"Chuyện tốt."
"Đừng nói hai bây là một cặp, chắc buồn cười lắm." Cậu ấy nói với một nụ cười tươi trên môi, rõ ràng là không tin vào lời mình vừa nói , có lẽ vì những tin đồn xấu về Type trong học kì trước, Tharn chân thành nói.
"Ừm."
"Gì?!!"
Tay trống nói lại "Tao với Type đang quen nhau."
Choang!
"Này!" Lần này đến lượt chàng trai phương Nam bất ngờ kêu lên khi chiếc cốc trượt khỏi tay người nghe rồi đập xuống đất, chàng trai vừa làm vỡ cốc vẫn đang mở to mắt, đưa tay lên chỉ vào mặt cậu và Tharn, sau đó hoài nghi nói.
"Hai đứa mày là một cặp!!!!" Lhong sửng sốt. Type cau mày, đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp đống thủy tinh vương vãi trên sàn nhà.
"Chậc, sao mày sốc dữ vậy?" Tharn nghi ngờ hỏi, làm cho chàng trai vừa làm vỡ cốc như lấy lại ý thức của mình, cậu ấy chỉnh giọng điệu cho phù hợp.
"Làm sao không sốc được, tao thậm chí còn chẳng biết gì, cũng không có gì lạ, tối qua tao đã nghi nghi rồi, tự hỏi tại sao hai bây cứ là lạ thế nào ấy, ô hô, thằng Tharn, mày còn không kể với tao, tao là bạn của mày đó, mày không tin tao à." Vẻ mặt Lhong rất giống Techno, kinh ngạc rồi trách móc sao không chịu kể, cậu cũng biết chứ, cậu cảm thấy tội lỗi thế nào khi cứ giữ bí mật, cả hai luôn trong trạng thái hiểu lầm, cậu còn luôn ngu ngốc chửi rủa cậu ta.
"Ha, hai người đã sống chung với nhau từ cuối học kỳ trước, vậy là quen cũng nhiều tháng rồi. Mày chẳng thèm nói với tao, như đánh tao một cú choáng váng vậy, thằng Tharn chết tiệt." Cậu ấy tiếp tục nói, Tharn chỉ cười...
"Hừm, xin lỗi, có vài chuyện nên tao không nói với mày được."
Mày chính là đứa nói ra mà, nhìn tao làm gì?
Type lo lắng suy nghĩ, thật sự ngứa mồm muốn chửi, nhưng chỉ đẩy cây chổi đang quét vào tay người yêu.
"Bạn mày làm bể, mày quét đi."
"Tuân lệnh."
"Thôi, mày đừng có thế." Type chỉ nói vậy, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi nói với người khác về mối quan hệ của mình.
Nó không khó như cậu vẫn nghĩ, và phản ứng của người nghe không tệ, bởi vì ngay lúc này, Lhong đang cười vui vẻ.
"Này, bạn yêu, tao sợ vợ mày đấy."
"Sao mày biết tao là vợ, lỡ tao là chồng thì sao." Type cười tự mãn rồi nhún vai, khiến Lhong còn mở to mắt kinh ngạc hơn.
"Đỉnh dữ, sao mày có thể tóm gọn được một thằng con lai đẹp trai, cái thằng có thể quyến rũ cả nửa Khoa Âm nhạc dưới chân vậy vậy."
"Lhong, tao có quyến rũ cả nửa khoa gì đâu, mày tự nói không à, mày toàn nghe đồn linh tinh." Tharn lên tiếng giải thích khiến Type nghĩ về điều mà Techno đã nói khi mới vào đại học.
Techno nghe đồn là Tharn thực sự mê hoặc cả trường đại học.
Ôi, Lhong đùa là Tharn quyến rũ cả nửa khoa Âm nhạc, trong khi Techno còn thêm mắm dậm muối là Tharn mê hoặc nguyên cái trường đại học... Hai thằng này quá giống nhau rồi?
"Nhưng dù gì thì nó vẫn ở mức độ nào đấy." Lhong ranh mãnh nói, như thể đang có bí mật, mặc dù cậu ấy ngoan ngoãn nhấc chân lên để Tharn dọn dẹp, và cũng có xin lỗi, nhưng không tính giúp dọn.
"Mày dọn cả đằng sau mày kia."
"Ôi, bạn tao, đừng giận, chỉ là một cái cốc thôi mà. Tao sẽ mua cho mày cái mới, tao hét lên cũng vì mày giấu tao đó thôi, cảm giác cái gì đó một đi không trở lại." Nói xong, giọng ca làm động tác giơ tay lau nước mắt đến khi Tharn cảm thấy phát mệt, vươn tay chọt cây chổi vào lưng cậu ấy.
"Vậy hai người quen nhau như thế nào?" Cậu ấy hỏi, cái nhìn tò mò khiến Type cười nhạo.
"Cậu ta quá rắc rối, cứ quấy rầy rồi dính dáng tới tao, tao chỉ làm việc tốt thôi."
"Từ khi nào mà chúng mày thành vậy? " Lhong hỏi thích thú, khiến Tharn xen vào.
"Mày nói mày hấp dẫn tao rồi mày vì tao mới bị dính dáng á?"
"Thằng chó này!" Cậu chửi khi nghe Tharn nói ra sự thật dưới ánh mắt sáng đầy ngẫm nghĩ của Lhong.
"Ồ hô, vậy mới đúng là Tharn, nó cứ mang cái mặt lạnh lùng nên ai cũng bị nó thu hút."
"Sao mày biết?" Bị chỉ ra, Type tức giận phản bác, Lhong bật cười.
"Ồ, tao biết thằng Tharn từ hồi cấp 3 mà, sao mà tao không biết được mấy thằng mà nó hẹn hò điên cuồng vì nó, người muốn quen nó chắc xếp hàng dài thòng, mà còn khó chen vô hàng nữa, mấy thằng mà từng quen thằng Tharn cứ khoe là thằng Tharn siêu tuyệt vời luôn ." Chàng trai như am hiểu mọi thứ tường tận nói, Type nhìn qua cái chàng trai 'siêu tuyệt vời' kia, cậu ta lắc đầu.
"Quá khứ thôi, giờ tao chỉ có duy nhất mình Type."
Nếu là như mọi khi, đáng lẽ Type sẽ không thích Tharn nói mấy lời ngọt ngào này, mà hơn nữa còn là trước mặt bạn cậu ta, một người bạn mà cậu chỉ mới gặp hôm qua, chỉ là Lhong cho cậu cảm giác quen thuộc giống Techno, nên cậu trong lòng bất giác cũng thoải mái hơn dù có Lhong ở đây, cậu thản nhiên đáp lại.
"Nói thì hay lắm, nhớ những gì mày nói đó."
"Hehe, nhìn tụi mày hợp nhau dữ nha." Lhong thêm vào, khiến hai người được khen nhún vai, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Type đã không nghĩ đến việc chia tay với Tharn, cậu luôn muốn duy trì mối quan hệ khó mà có được này, cậu sẵn sàng thay đổi bản thân để bước vào thế giới của Tharn nhiều hơn, giống như Tharn đang cố gắng bước vào thế giới của cậu.
Cũng tốt nếu bắt đầu bằng việc tạo một mối quan hệ tốt với bạn của cậu ta.
"Ôi, vội thế, vội về với vợ à."
"Đừng có nhảm nhí, không phải vậy."
"Ây, vậy mày đi đâu?"
"Chơi với bạn mày đi, Lhong, tao không đến nỗi chỉ có mỗi mình mày là bạn đâu."
Tharn đang lái xe đến một trung tâm thương mại, vừa đi vừa nghĩ về cuộc trò chuyện với thằng bạn thân nhất của mình khoảng mười lăm phút trước, Lhong đã biết về mối quan hệ của hắn với Type được một tuần, sau đó thằng bạn cứ nhất quyết không muốn tha hắn, mỗi sáng cứ nhè như vậy trêu, gặp buổi chiều cũng trêu, trước khi về nhà cũng trêu... Lý do là cậu ấy được cho biết quá trễ nên muốn trêu chọc để trả thù.
Suy nghĩ đó khiến Tharn mỉm cười, khóe miệng cong lên, khỏi cần nhìn gương cũng biết mặt hắn đang ngập tràn hạnh phúc đến mức nào.
Không cần phải giấu mọi thứ với bạn bè, Type đã chấp nhận hắn.
Type từng khẳng định sẽ không chia tay với hắn, cậu đồng ý đi chơi với hắn, sẵn sàng cởi mở về mối quan hệ, công khai với những người thân thiết của hắn, cậu không còn lo lắng về nó nữa, khiến Tharn cũng muốn nói điều tương tự.
Không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Nửa năm trôi qua kể từ ngày cãi nhau, cho đến khi Type trở thành người yêu hắn.
Suy cho cùng, cho dù có bao nhiêu người bước vào cuộc đời của Tharn, thời gian ở lại của họ đều không lâu, mọi người đều viện lý do để chia tay, mỗi lần như thế hắn đều tự hỏi hắn đã làm gì sai, chỉ bây giờ Tharn nhận ra hắn có xu hướng yêu đương với những người ngay từ đầu không nghiêm túc trong mối quan hệ.
Những người đó dễ thay lòng, rời bỏ hắn ngay khi tìm được người mới, nhưng Type không giống vậy.
Type có thể đã luôn nói cậu như vậy bởi vì hắn kéo cậu vào thế giới đó, nhưng thay vào đó Tharn cảm thấy Type luôn kiên định ở một mức độ nào đấy cho dù cậu chửi gay... Những từ ghét bỏ trong mấy câu chửi rủa của cậu... Type không muốn trở thành người mà cậu chửi rủa, dù hết lần này hết lần khác mắng nhiếc, nhưng cuối cùng... Cậu đã dần thấu hiểu và trở nên tốt hơn.
Type có thể mất nhiều thời gian hơn để thay đổi bản thân so với những người khác, nhưng thay đổi của cậu theo thời gian luôn tiến về phía trước, không co chân cụp đuôi chạy trốn, dù có đối mặt với khó khăn thế nào Type vẫn không lùi bước, cho đến cuối thì Type là kiểu người mà Tharn thấy hạnh phúc khi ở bên, hạnh phúc khi cậu chấp nhận công khai với bạn bè.
Càng nghĩ về điều đó, chàng trai đẹp trai càng mỉm cười tươi hơn, dù những người qua đường nhìn hắn cười sẽ chửi hắn điên, nhưng bây giờ hắn thực sự hạnh phúc.
Mãi cho đến khi hắn bước vào nhà hàng hắn hẹn với một người bạn cấp hai, khi người đó chào hắn, hắn vẫn cười tươi rói.
"Cuộc sống của tao gần đây rất vui vẻ."
"Hô, bớt khoe mẽ cho người khác ghen tị đi... Ý tao là, trường mày nhiều gái xinh ghê, giới thiệu mấy cô cho tao đi." Người bạn nói, thế là Tharn rút điện thoại ra.
"Phong cách nào cũng có."
"Haha... như vậy mới đúng a." Tharn cũng xem cùng, giả vờ hứng thú dù hắn chẳng biết ai trong đây cả, nhưng lại khiến thằng bạn rối lên, cậu ta nghiêng người nhìn vào điện thoại của hắn, hắn phải vội vàng né tránh vì màn hình điện thoại của hắn để ảnh Type.
Một bức ảnh Type đang nằm úp mặt trên giường.
Tất nhiên, Type không biết, nếu cậu biết... Cậu sẽ chửi um trời.
"Đâu chứng minh đi chứ, xem có nhiều như mày nói không."
"Thôi, đừng nhìn." Khi cậu ấy định chộp lấy, Tharn cúi xuống hết mức có thể, nhưng người nọ cố chấp không buông tay, có vẻ hai người sắp văng qua bàn bên kia luôn, Tharn vô tình đẩy chiếc ghế.
"Này!"
"Ây, xin lỗi."
Lùi lại, hắn va ai ở phía sau, Tharn ngạc nhiên, vội vàng buông tay, quay lại nhìn, và thấy...
"!!!!"
"Anh Tharn."
Chàng trai mặc đồng phục học sinh đang nhìn qua, em ấy rất kinh ngạc, Tharn ngồi lặng lẽ, như thể bị điểm huyệt, bất động nhìn... Người yêu cũ.
Người mà hắn từng hẹn hò trước khi gặp Type... Người mà sau khi chia tay để lại cú sốc cho hắn trong sáu tháng trời, khiến hắn trong sáu tháng đó sợ phải quen một ai.
"Nong Tar." Hắn có thể cảm thấy trong khoảnh khắc đó, âm thanh phát ra từ miệng hắn rất nhỏ và có chút run rẩy, chàng trai trước mặt hắn cũng như bị sốc, khóe môi bất giác nở nụ cười nhẹ, vui vẻ chào hắn.
"Lâu lắm rồi... Mới gặp lại anh."
Một từ hạnh phúc đơn giản khiến hai bàn tay của Tharn nắm chặt, tim trong lồng ngực đập nhanh vì vui mừng.
Em ấy mỉm cười với hắn cũng đủ khiến hắn ấp úng.
Type, tao nên làm gì mới tốt, tao nên làm gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro