Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Sự việc đó.

***Toi đã quay lại rồi các tình yêu ới. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi, mai 2 chương nhé, i lớp u chu cà mo. 💕💕 ***

"Anh ấy là người đầu tiên của tao."

"......."

Nghe Tharn kết luận vậy, chàng trai phương Nam đang quỳ sang bên cạnh như hóa đá, cậu quay sang mỉa mai nhìn Tharn... Người vừa thừa nhận bản thân đã ngủ với bạn của anh trai, điều này khiến cậu sửng sốt, nhịn không được chộp lấy cái gối....

Bộp.

"Ối này, Type."

Tharn chỉ kịp hét lên một tiếng khi Type dùng hết sức cầm gối đập bùm bụp vào mặt cậu ta, nhưng Type vẫn chưa trút được giận, bởi vì càng đánh, trái tim ân ẩn đau lại càng khó chịu thêm, lần thứ hai, lần thứ ba, hết lần này đến lần khác, bản thân tay trống biết giờ ngồi dậy cũng quá muộn rồi, vì không thể chống cự, cậu ta chỉ có thể lăn qua lăn lại né tránh.

Tiếng la oai oái không làm cho Thiwat cảm thấy được xoa dịu chút nào, thay vào đó, cậu thậm chí còn quạo hơn khi nghĩ về lời nói của tên đàn anh khốn kiếp và câu trả lời của thằng chó chết Tharn, tức đến độ toàn thân run rẩy, muốn tìm cách để cậu ta ăn đau nhiều hơn nữa, thế nên....

Ụp.

"Type... Tao... Thở không được... Hộc...hộc ..." Tay của Type cầm gối, ụp chặt lên khuôn mặt đẹp trai đáng ghét bên dưới, đến khi hai tay Tharn vùng vẫy trong không trung giống như thật sự thiếu oxy, Type mới chịu buông tay.

"Hừ." Type phát ra một tiếng bất mãn, nhích người qua ngồi ở mép giường.

"Ôi khụ khụ, mày đang tìm cách ám sát tao hả?" Tharn tức giận hét lên, nhưng càng bực tức hơn với cái gối bị ném tới trước mặt.

"Nếu tao muốn giết mày thiệt, tao không cần dùng đến cái gối chết tiệt đó mà trực tiếp dùng hai cái tay này bóp cổ mày." Giọng nói loáng thoáng, Type nheo mắt nhìn chàng trai con lai không biết có bộ dạng gì ngồi trên giường, mặc dù muốn cậu ta ăn đau thật đấy, nhưng cậu cũng thấy mệt.

Đừng hỏi giờ cậu muốn làm gì cậu ta, cậu không biết, chỉ muốn cho cậu ta ăn vài cái tát.

Sau đó, chàng trai da ngâm phun ra một từ.

"Đồ điếm!"

Từ "Điếm" khiến Tharn muốn mở miệng phản bác lại, nhưng Type tức giận bày ra một vẻ... Tao chửi mày đấy, ừ mày ngon mày làm gì được tao?

Cậu lại nghĩ nghĩ, cầm lòng không được hỏi.

"Trước khi gặp tao mày ngủ với bao nhiêu thằng rồi?" Bản thân Type không nhận ra câu hỏi này khá là giống với một người đang ghen tuông với người yêu, câu này khiến người đang nghe cảm thấy chua chát, Tharn vuốt khuôn mặt bị đỏ lên vì mấy cái đánh hồi nãy.

"Bây giờ mày cần biết làm gì?"

Bộp.

"Cái gì! Nhiều đến nỗi nhớ không xong à?"

Nghe câu trả lời, trong giây lát, Thiwat quay trở lại bộ dáng muốn choảng nhau, cậu nhìn chàng trai xoa xoa mặt đang bị đau, nhưng cậu không cảm thấy có lỗi gì cả, thay vào đó, cậu càng chán ghét hơn khi cậu ta không thèm trấn an trả lời là cậu ta chỉ ngủ với vài người.

"Không phải... nhưng sao mày muốn biết? Nó sẽ làm mày không vui đâu." Tay trống bình tĩnh nói trong khi nhích lại gần, lặng lẽ nhìn Type, chờ đợi một câu trả lời mà bản thân Type cũng chẳng biết câu trả lời là gì.

Chậc, tại sao cậu muốn biết?

"Thằng quần này, hỏi thì cứ trả lời đi..." Type lớn tiếng nói lại, nhưng đối phương không nói gì đột nhiên tiến sát tới như muốn dính chặt lấy cậu... một nụ cười ngu ngốc nở trên môi cậu ta, cậu còn không biết mắc cái quái gì mà cậu ta lại cười như thế.

Sau đó, khuôn mặt của cậu ta trườn tới gần đến mức lúc đầu Type nghĩ cậu ta tính chu môi hôn vào má cậu, tất nhiên là, nếu cậu ta làm thế, cậu ta thật sự tinh ranh đấy, vì nụ hôn ngay má vẫn chấp nhận được, nhưng nếu không phải trên má thì sự ngọt ngào bất chợt này sẽ khiến cậu chướng tai gai mắt.

Nhưng.....

Phịch.

Đôi môi kia chỉ lướt nhẹ qua má rồi cái đầu nặng trĩu nằm gọn trong lòng cậu. Đến nỗi chủ nhân của cái chân bất ngờ đến không nói nên lời.

"Thằng Tharn."

"Xem như đền bù lỗi lầm cho việc mày suýt nữa giết tao đi, nằm trên đùi mày tao cũng có lợi lộc gì đâu, sao mày vẫn bực bội thế nhỉ?" Tharn nói khi tìm thấy một nơi thoải mái trên đôi chân rắn chắc của cậu, câu nói đơn giản thế thôi của Tharn đã đủ khiến Type muốn đẩy cái đầu nặng trịch của cậu ta ra, nhưng không lâu sau, hai cánh tay của Tharn vòng qua eo cậu, siết thật chặt khiến Type cũng lười lãng phí năng lượng của bản thân để phản kháng lại.

Có lẽ, thật sự thì việc cậu ta chỉ nằm trên đùi cậu là một việc tạm chấp nhận được.

"Mày tùy tiện kiếm một nơi nằm xuống như vậy, không sợ chết ha." Giọng điệu cho Tharn biết cậu vẫn chưa có hết khó chịu đâu.

"Hử?" Người vừa nghe vừa cười ngẩng đầu lên, mắt hai người giao nhau.

Tại thời điểm này, Type nhìn rõ ràng khuôn mặt của bạn trai mình... khuôn mặt đẹp trai đến mức thật đáng ghét khi thấy ai đó hướng cậu ta mà mỉm cười.

"Tao xin lỗi."

"Thằng quần này, mắc cái chó gì đi xin lỗi?"

"Tao từng nói những điều không phải về mày." Cậu ta nói bằng giọng điệu hối lỗi, nhưng tay cũng vươn tới trước giật giật tóc Type, khiến Type phải liên tục vỗ vào tay cậu ta.

"Mày thủ thân như ngọc ấy."

"Tao không dễ dãi như mày."

Khác xa với sự thật, đây không phải việc mà mọi người nên xem nhẹ.

Cậu trước tới nay cũng chỉ từng ngủ với một cô gái, như đã nói là ngủ với bạn gái cũ của cậu, giờ cậu nghĩ bù lại thì đã có một điều tốt đẹp khác xuất hiện, cậu vớ được cái thằng chó chết đẹp trai đang nằm trên đùi cậu. Cậu không dễ dãi chút nào vì ngủ có chọn lọc, chỉ ngủ với một người, còn thằng Tharn thì phóng khoáng đến mức ngủ bao lần với bao người còn không nhớ nỗi nữa mà.

"Tại sao mày muốn biết về mấy người cũ của tao?" Đột nhiên, người chủ động nuông chiều cậu đột ngột trở nên nghiêm túc, người đang nghe chỉ có thể nhếch mép, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu mỉa mai.

"Người đầu tiên của mày đi theo tao."

"Anh San?"

"Thằng khốn! Mày thậm chí không nói trước với tao về anh ta?" Chàng trai phương Nam khó chịu sẵn giọng chửi, lúc Tharn nhớ ngay người đó là ai, điều đó khiến Type cảm thấy như Tharn vẫn quan tâm đến tên khốn đó. Cậu nghĩ cậu ta bị mắng vậy chí ít sẽ tự biết xấu hổ, nhưng hóa ra, không hẳn vậy, bây giờ cái tảng băng lạnh giá vừa nãy còn ngoác mồm cười tươi hơn trước, cười đến nỗi cậu muốn tiễn vong cái đầu cậu ta.

Chộp.

"Ghen à?" Nhưng trước khi cái gối hạ xuống, Tharn chớp lấy cơ hội nắm lấy bàn tay của chàng trai phương Nam, rồi kéo cậu tới để hai trong giây lát mắt đối mắt, người bị kéo cau mày, hỏi lại.

"Ý mày là tao?"

"Ể, là mày chứ ai, vậy mày như mất trí cả ngày nay là vì ghen với tao." Cậu ngạc nhên, nhưng sau đó liền chế giễu nói.

"Mày tự luyến đến độ nghĩ người như tao sẽ...."

"Ừm, người như mày đùng đùng với tao chỉ vì lời nói của người khác." Tharn một lần nữa khiến cậu xem lại thực chất người như cậu là như thế nào, Type nghiến răng, muốn lấy cái gối lần nữa đè chết cậu ta, tốt nhất là lần này nên để cậu ta không thể mở miệng nữa.

Vẻ mặt của Type khiến đối phương thở dài, sau đó hỏi nghiêm túc hơn.

"Bộ nói là mày ghen vì tao khó lắm hả?"

"......."

"Mày phá lệ thừa nhận mày ghen thì xấu hổ lắm hả? Type."

"......."

Type miễn cưỡng không trả lời được lời nào, cảm giác như cậu ta đang thử thách giới hạn của cậu, bởi vì cậu không muốn là người duy nhất bị kích động một cách mù quáng, không muốn là người vội vàng nói ra những lời yêu đương đường mật, cuối cùng là cậu cũng là một thằng con trai, quá khó để chấp nhận những việc như ghen tuông vì một thằng con trai khác, Tharn tiếp tục.

"Tao cũng đã trực tiếp thừa nhận là ghen khi mày đi với Puifai, không, không chỉ trước đây, đến cả bây giờ mỗi lần nghe tên cô gái đó từ miệng mày, tao đều ghen đến phát điên lên đi được, nói thẳng thì nếu tao có thể quay lại ngày đó, tao sẽ không đồng ý cho mày đi dự tiệc sinh nhật của cô ấy, sẽ không để cơ thể mày cọ xát hay ôm ấp cô ấy, càng không để nước hoa ám vào người mày...... thấy không? Tao dám thừa nhận, mày, còn tới mày thì sao." Cảm thấy có chút vui vẻ khi biết cậu ta ghen, cảm thấy tốt hơn rồi cậu mới nhìn xuống chàng trai con lai, cậu ta cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn lại.

"Mày nghĩ tao còn hứng nói chuyện sau khi mày trêu tức tao à?"

"Nói hay không nói thì mày cũng tự hiểu rõ bản thân thế nào."

Ngay khi Tharn phản bác, lời nói của Type bị nghẹn trong cuống họng, chỉ có thể nhìn vào chàng trai nằm ngửa đang ôm eo cậu, cuối cùng thở dài, bỏ xuống khuôn mặt ngu ngốc đó, cậu nói.

"Anh San của mày muốn quay lại với mày." Cậu đã sẵn sàng thẳn thắn, thừa nhận bản thân đang ghen.

Cậu nhìn lại cậu ta rồi suy nghĩ gì đó, nghiêm túc nói.

"Anh ta đi đến, hỏi tao với mày là gì của nhau, sau đó nói anh ta là lần đầu tiên duy nhất của mày, ha, nghĩ thôi đã khiến tao nổi điên rồi." Nói xong, cậu nhìn chằm chằm mặt chàng trai đã khiến cậu bị kéo vào mấy cuộc chơi của người khác như thế này, Tharn đứng hình một lúc, rồi hỏi.

"Anh ấy đã nói thế với mày?"

"Ờ!" Ngay khi nghe điều này, cậu ta thở dài, xoa xoa tóc, ngồi dậy từ trong lòng cậu, quay sang nhìn vào mặt Type, sau khi hạ quyết định, cậu ta hỏi.

"Vậy mày muốn nghe về tao và anh ấy?" Type trả lời không do dự.....

"Ờ!!!" Thà nghe từ miệng cậu ta còn hơn là nghe từ người muốn phá mối quan hệ của cả hai.

Ở tuổi mười bốn, Tharn giống một đứa trẻ nước ngoài hơn là một người lai Tây, cộng với hắn vẫn còn nhỏ, thân hình gầy với làn da trắng hệt như một người phương Tây chính gốc, đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt ưa nhìn rất dễ thương, dễ thương đến mức hắn thường nhận được thiện cảm từ những người lớn tuổi.

Nhưng loại bỏ ngoại hình nổi bật của mình, hắn cũng bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm giống như mọi chàng trai khác, mặc dù không giống như những bạn đồng trang lứa, hắn không hứng thú với người khác giới, mà là... cùng giới.

Nhận thức đầu tiên như vậy của Tharn đến vào năm 13 tuổi khi hắn thấy bạn bè chơi trò chơi phải thay quần áo, với cơ thể của con trai, có hình dạng giống hệt hắn, nó khiến hắn khó thở, cho dù hắn có quay đầu sang hướng khác để tránh nhìn, một cỗ cảm xúc lạ lùng dâng lên trong ngực, bụng và lưng ướt đẫm mồ hôi rồi những tưởng tượng kì lạ thâm nhập vào đầu.

Đó là khi hắn biết hắn không thích con gái.

Kể từ đó, cho dù hắn có cố gắng thôi miên bản thân đến mức nào, dù hắn có cố đi chơi với các cô gái đến thế nào, kết quả càng ngược lại, hắn không có phản ứng thể xác với con gái, ngay cả khi hắn xem một đoạn phim con heo với bạn, hắn không cảm nhận được điều gì dù lũ bạn nói không thể chịu được được sự kích thích, thay vào đó, đôi mắt hắn chuyển sang nhân vật nam chính nhiều hơn, hắn bắt đầu biết, nỗ lực để hiểu chính mình, nhưng rồi vẫn thế, một cậu bé 14 tuổi chẳng biết tìm lời khuyên từ ai.

Mặc dù hắn đã thấy một vài người bạn ở trường nam sinh thể hiện dáng vẻ nữ tính, hắn không phải là một trong những người thích ăn mặc hay hành động như một đứa con gái, hắn vẫn muốn trở thành một chàng trai nam tính như anh trai.

"Đó không phải là đàn anh của mình sao?" Ngay khi hắn đang trong giai đoạn mông lung với chuyện đó, hắn càng thân thiết với đàn anh hơn.

Đó là một đàn anh đã biết hắn từ năm học đầu, họ sẽ không thân thiết lắm nếu không phải vì anh San đến nhà anh hắn thường xuyên đến nỗi hắn gần như quen với việc mỗi khi thấy anh ấy là hắn sẽ chạy đến.

"Chỉ cần một kì nghỉ? Ha, thật đáng ghen tị với anh ấy dù năm cuối cấp phải ở trong trường nhiều." Vào thời điểm đó, San cũng là một học sinh cuối cấp chiếm được cảm tình của một nhóm nam sinh trung học nhờ vào thân hình cao lớn, cơ bắp vô thật đối với một học sinh cuối cấp. Ngay cả những học sinh đẹp trai, có mái tóc đẹp hay cả học trưởng cũng không thể che giấu nổi hào quang của đàn anh này.

Sự quyến rũ của San nhiều đến nỗi các học sinh của tất cả các trường nữ sinh khác đều biết về anh ấy, người ta còn đồn rằng hàng trăm cô gái từ các trường khác đến tìm anh ấy hỏi bài, đối với các đàn em, anh ấy cũng rất nổi tiếng.

Vào thời điểm đó, anh San và anh Thorn là một trong bộ hai nổi tiếng của trường, nhưng Tharn bắt đầu chú ý đến cái nhìn kì lạ của anh San đối với hắn.

Không biết làm thế nào, nhưng Tharn nghĩ bạn của anh trai mình đã để ý đến hắn.

Cảm giác lúc đó, Tharn nghĩ là thú vị, mới lạ và đáng để khám phá. Đến nỗi hắn muốn thử mọi thứ, hắn không phản đối khi anh San đến nhà để ở bên cạnh hắn, còn đem thức ăn đến cho hắn.

"Tại sao anh San cứ gọi em là Nong Tharn, cứ gọi em là Tharn là được rồi anh." Hắn đã từng một lần hỏi vậu, anh ấy bật cười, yêu chiều xoa xoa đầu hắn.

"Bởi vì Nong Tharn dễ thương, anh trai em gọi em là hoàng tử nhỏ, anh sợ anh gọi vậy Nong Tharn sẽ không vui, nên anh phải tìm một từ để gọi em, gọi như vậy làm cho em dễ thương hơn, anh trai em không quan tâm, nhưng bạn của anh trai em thích dùng từ đặc biệt gọi em." San nói như vậy, sau đó xoa đầu rồi khoác tay qua vai Tharn, hắn cũng không từ chối.

Thay vào đó, hắn căng thẳng cả người run rẩy.

Anh San đã đến giúp hắn thả lỏng.

Trong giây phút đó, Tharn hiểu bấy giờ hắn và anh San đang có một mối quan hệ đặc biệt vượt xa tình bạn hay tình anh em, đến mức hắn bắt đầu xác định rằng hắn để tâm đến người cùng giới, nhưng vào thời điểm đó hắn không biết tác động của nó như thế nào

Mặc dù có hứng thú với anh San, mặc dù bắt đầu trao đổi ánh mắt với anh ấy, Tharn vẫn bối rối vì hắn không chỉ để ý đến một mình anh San, đôi mắt hắn vẫn dõi theo các bạn cùng lớp, tự hỏi sẽ như thế nào nếu chạm vào bạn cùng lớp giống cách mà anh San đã chạm vào hắn.

Những suy nghĩ như vậy khiến hắn lo lắng đến chết đi sống lại.

Ngày hôm sau, ngày ba mẹ đi công tác nước ngoài, chuyện xảy ra là Thanya bị ốm phải nhập viện, anh Thorn cắm rễ ở bệnh viện chăm sóc em ấy, còn Tharn được một người bạn gọi đến phòng âm nhạc.

Đó là một căn phòng nơi ánh sáng đỏ cam của mặt trời chiếu vào sẽ ánh lên lốm đốm như ánh sao, anh San đang đứng cạnh bộ trống mà Tharn thường chơi, rồi quay lại nhìn hắn.

"Anh thích khung cảnh khi em chơi trống." San nói, sau đó vẫy tay gọi hắn, đưa cho hắn chiếc dùi trống.

"Nhưng giờ là quá giờ đóng cửa rồi đó anh."

"Không sao, anh đã xin phép giáo viên, với lại, anh đã hứa với anh trai em là anh sẽ đưa em về hôm nay." San nói như vậy, Tharn cầm dùi trống trên tay, bất động nhìn chằm chằm vào chúng trong vài giây trước khi di chuyển đến ngồi ở một vị trí được để sẵn, sau đó bắt đầu đập mạnh dùi trống nhưng hắn không muốn chơi nhạc, chỉ đơn giản là đập mạnh không có tiết tấu, rồi hắn nói.

"Anh... em muốn học nhạc, nhưng ba mẹ sẽ không đồng ý... em có thể phải từ bỏ."

"Tại sao? Bây giờ không phải đây là thứ em thích sao?"

"Ba nói đó chỉ là một hứng thú nhất thời của trẻ con, nếu em thực sự thích, em sẽ phải đợi đến khi vào đại học, ba em muốn em học khoa học trước trong trường hợp em sẽ cần nó sau này. Nhưng em yêu âm nhạc , em thích chơi trống, em muốn tiếp tục chơi trống, nhưng... là vậy đấy." Tharn không chắc tại sao hắn lại chia sẻ chuyện này với người khác, nhưng có lẽ là vì không ai trong gia đình chịu lắng nghe suy nghĩ của hắn, điều đó khiến hắn chán nản.

Đợi một hoặc hai hoặc ba năm rồi cuối cùng hắn có thể học nhạc, nhưng sẽ tốt hơn nếu hắn theo đuổi ngay từ đầu? Có thể là càng sớm càng tốt.

Nghĩ vậy, đôi tay vô thức đập mạnh hơn, như muốn trút sự bực bội của mình lên nhạc cụ hắn thích, đến nỗi anh San phải nắm lấy tay hắn.

"Bất cứ điều gì cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc."

"Nhưng chỉ còn cách bỏ cuộc thôi, anh San." Anh San nhìn hắn, ánh mắt anh ấy ngày ấy hắn vẫn còn nhớ rất rõ... Anh San hiểu hắn.

"Không phải vậy, lí do người lớn nói thế vì họ xem chúng ta là trẻ con. Nếu Tharn muốn có được thứ mình thích, Tharn phải tự buộc mình giống như một người lớn và phải suy nghĩ chững chạc lên, đừng để ba mẹ nghĩ đó chỉ là suy nghĩ bồng bột của con nít, không thể chỉ qua một đêm mà ta trở thành người lớn, nhưng chúng ta có thể hành động để ba mẹ biết chúng ta có trách nhiệm như người lớn. " San nói như thế, nó trở thành thứ mà Tharn ghi nhớ cho đến khi đã lớn.

Lúc này, bàn tay của San cũng siết chặt, khiến Tharn phải ngước nhìn anh cho đến khi hắn thấy nụ cười khiến Tharn cảm thấy hoài nghi, nên hắn cũng không cưỡng lại đưa mặt tới.

Anh San hôn hắn.

"Anh thích khi Tharn chơi trống." San lẩm bẩm.

"Có thật không?"

"Không chỉ khi em chơi trống, bất cứ lúc nào... chỉ cần là em." Anh San vẫn thì thầm bằng giọng dịu dàng say sưa, rồi lại áp xuống môi hắn..

Vào thời điểm đó, mọi thứ là lần đầu tiên, cả lo lắng lẫn phấn khích, mới lạ đến nỗi hắn dễ dàng mở miệng để chào đón nụ hôn của đàn anh.

"Đó là đàn anh của mình."

Sau đó, Tharn không thể nhớ chính xác những gì họ đã làm, những gì đã xảy ra, từng bước hắn bị dụ dỗ, hắn chỉ biết hắn đã bất tỉnh trong phòng âm nhạc vì đau đớn, khi hắn tỉnh lại thì đã nằm ở nhà, hắn được anh San chăm sóc suốt đêm.

"Ngay khi hai anh ấy bước vào, San đã bị anh trai tao từ bệnh viện về đập một trận, có thể thấy khóe miệng anh ấy còn vương máu."

"Anh trai của mày biết không?"

"Chậc, vì anh San thú nhận tất cả những gì đã làm với tao."

Bây giờ Type đang ngẩng cao đầu nằm bên cạnh người nói về trải nghiệm tình yêu đầu đời, cậu ta thẳng thắn nói là trải nghiệm đó không ổn tí nào cả, đó có thể là một bước ngoặt để cậu ta biết bản thân thích gì, nhưng tại sao nhất thiết phải là thằng đàn anh khốn kiếp đó, người đã mở cánh cửa của Tharn đến thế giới mới của cậu ta, những gì anh ta dạy cậu ta là một sự đau đớn mà theo lời cậu ta là quá kinh khủng, Type cảm thấy không thể so sánh được.

"Không phải lúc trước mày nói anh ấy có hỏi mày rồi nói 'cùng ngủ đi.' Đúng không?"

"Tao có giải thích chi tiết đàng hoàng mà mày có thèm tử tế nghe đâu." Một đoạn hồi tưởng nghe có vẻ khó khăn.

"Sau đó thì sao? Sao mày không hẹn hò với anh ta nếu mày thích anh ta thế?"

"Tao có nói từ nào là tao thích anh San chưa?" Tharn hỏi vặn ngược, người đang nghe chỉ biết im lặng, sau đó hỏi.

"Nếu mày không thích anh ta thì ngủ với anh ta làm gì, mày bị tinh trùng thượng não hay gì à." Nói đi nói lại Type vẫn không bỏ tật chửi rủa, Tharn lắc đầu.

"Ai cũng tự hỏi vậy thôi, hãy tưởng tượng nếu một cô gái đề nghị ngủ với mày khi mày mười bốn tuổi, mày có dại dột từ chối không?"

"Nhưng đó là một cô gái, không phải là một thằng con trai." Khá chắc chắn, Type đang chống chế, khiến người nghe thở dài nặng nề.

"Ngoài vấn đề ngủ nghê thì mày còn thấy gì hơn không?"

"Thử chửi tao lần nữa coi." Giọng của Thiwat chưng hửng, cậu nhìn chàng trai đang cười lớn.

"Tiếp tục đi, không gián đoạn nữa." Nói về điều đó, Type cũng tự hỏi thế nào mà bọn họ chia tay nhau.

"Thật sự không có gì, vậy là hết rồi." Tharn nói ngắn gọn, nhưng chỉ khiến người nghe càng thêm hoài nghi.

"Tao tin mày thì tao sẽ sinh được một con bò luôn (ý là ngu quá ngu mới đi tin)."

"Mày không có tử cung thì sao sinh ra con bò được."

Bộp.

Thiwat ngay lập tức đấm vào vai Tharn khiến cậu ta bật cười, dù vậy thì Tharn vẫn tiếp tục nói.

"Hừm, kể từ ngày đó, như tao kể với mày, không còn gì nữa, tao không nghĩ anh ấy là người tao cần, ừm, sự đau đớn da thịt đến tâm can là một chuyện, nhưng tao không cảm thấy thích cái tình trạng như thế, tao càng ngủ với người mà tao không thích, tao càng cảm thấy có lỗi, hồi đó tao còn cảm thấy như ngủ với anh ấy như ngủ với anh trai mình vậy, không thể diễn tả được cảm giác đó như thế nào, ngay khi anh San tỏ tình, tao từ chối vì nghĩ anh ấy cũng giống anh trai mình vậy."

"Mày như một đứa con gái không biết xấu hổ ấy, ngủ với người khác rồi nói bản thân không biết gì cả."

"Ở bên anh San là một chuyện khó quên."

"Tharn, đừng nói như thể mày ca ngợi anh ta tận mây xanh vậy, phát ớn."

Phải, cậu không thích khi Tharn nói như thể trái tim cậu ta đã chết rồi vậy, bởi vì ngay cả khi nghe kể quá nhiều, cậu cũng không thể tưởng tượng được là Tharn đã bị dụ dỗ trước khi ngất đi trong phòng nhạc. Người như cậu ta, nhiều khả năng là cậu ta tự nguyện dâng hiến cho đàn anh thì đúng hơn.

"Thật ... Anh San đã dạy tao rất nhiều thứ, không chỉ là cách ngủ với con trai." Rồi Tharn tiếp tục.

"Mặc dù tao đã từ chối anh ấy, anh ấy là một người cố vấn tốt đã dạy tao thế nào để thuyết phục ba mẹ cho chơi nhạc, anh ấy cổ vũ tao là tao có thể học nhanh như người lớn, rồi ba mẹ sẽ bị thuyết phục nhanh thế nào. Ngay cả khi tao đến nhà hàng để chơi nhạc, anh ấy cũng ủng hộ tao. Bởi vì anh ấy cảm thấy làm việc bán thời gian cũng là một cách học hỏi. Anh ấy bảo tao không cần để ý đến các suy nghĩ của Thái Lan là học sinh sinh viên nào đi làm thì do người đó nghèo, anh ấy nói nếu tao muốn hiểu cuộc sống, tao không nên nghe những gì mà ba mẹ đã trải qua, không nên nghe những lời ca ngợi là bản thân đã tốt rồi các thứ. "

Cậu cảm thấy như mình đang bị chửi vậy.

Type không nói gì, nhìn chàng trai luôn gồng mình muốn trông giống người trưởng thành, nhưng hôm nay mới biết bản chất trưởng thành này của cậu ta là do quá khứ hình thành nên, cậu ta phải cố gắng bằng mọi cách có thể để gia đình hiểu cậu ta, vì như vậy họ mới có thể để cậu ta học những gì cậu ta thích, thậm chí để chứng minh cậu ta có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.

Cậu ta làm bất cứ điều gì cậu ta muốn, cậu ta vẫn gọi xin ba mẹ tiền vì cậu ta cảm thấy đó dù sao cũng là trách nhiệm của họ, lúc trước cậu ta đã tự mình gồng gánh quá nhiều tâm tư, bây giờ cậu ta không muốn dựa vào và đặt áp lực lên bản thân nữa.

Nhưng tất cả những suy nghĩ tốt đẹp của Tharn đến từ một người tên... San.

Không có gì ngạc nhiên tại sao cậu ta rất tôn trọng đàn anh đó.

Nếu anh San đã giúp cậu ta nhiều như vậy, vậy thì cậu có tư cách gì đấu với anh ta?

Càng nghĩ, Type càng khó chịu hơn, nhưng không thể nói ra.

"Vậy mày cấm tao gặp anh San, việc mà tao không thể làm được, bởi vì anh ấy cũng giống như một người anh trai thân thiết với tao."

"Một anh trai muốn ngủ với em trai của mình, đúng không?" Type tiếp tục mỉa mai, cậu ta chỉ đơn giản lắc đầu.

"Mày nên biết em trai này giờ đã lớn rồi, em trai này có thể phản công đấy."

"Có nghĩa là, nếu anh ấy ngỏ lời, thì mày sẽ ngủ với anh ta!!!!" Type nhanh chóng chồm dậy nhìn cậu ta, vì việc như vậy không phải là không thể xảy ra.

Bây giờ không có Nong Tharn, chỉ có Tharn, một tên chó chết không khác gì so với cấp độ đểu cáng của thằng khốn San kia.

"Nếu mày biết anh ấy, mày sẽ biết anh ấy không bao giờ chịu nằm ở dưới ai đâu, còn mày cũng biết, không thì mày có thể đoán là bây giờ tao cũng khó có thể chấp nhận nằm dưới ai." Tharn nói với đôi mắt sáng lấp lánh, dường như Thiwat cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút... một chút, thực sự là một chút. Khi Tharn đẩy cậu, cậu ngã xuống nằm lại như cũ.

"Sao rồi? Có thể nhẹ nhõm đi ngủ rồi chứ."

Bất chấp lời nói của tay trống, chàng trai phương Nam có gì đó không thể giải thích được.

Cậu không nghĩ mình có thể đấu lại đàn anh đó.

"Dù sao thì tao vẫn ghét khuôn mặt chết tiệt của anh ta."

"Vậy mày đi nói với anh ấy tao với mày là gì đi." Ngay khi nghe xong, cậu ta cãi lại, Type nhăn mặt.

Rõ rồi, Tharn đang khiêu khích cậu để cậu công khai với mọi người là cậu đang yêu đương với cậu ta.

"Nằm mơ đi!!!!" Ngu gì mà rơi vào cái bẫy của Tharn?

Vì vậy, Type quay lưng đi, đưa tay kéo chăn qua đầu.

"Đi ngủ đi, tao buồn ngủ rồi!" Mặc dù tâm trí vẫn đang suy nghĩ về những gì vừa nghe đến nỗi không thể ngủ được, nhưng miệng cậu vẫn nói như vậy.

"Thằng chó Tharn, tao muốn ngủ!" Type nghiêm khắc nói khi chàng trai phía sau đang luồn tay vào áo thun của cậu, tay vuốt ve từng chút từng chút xuống phía dưới trong khi hôn sau gáy cậu.

"Mày không muốn xác minh xem tao thích thế nào à?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tharn thì thầm bên tai, khiến mồ hôi trên người cậu cũng bắt đầu túa ra. Lòng bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng siết chặt khu vực dưới rốn của cậu, như thể khơi dậy ham muốn khiến Type nghiến răng, tay muốn cố gắng nắm lấy tay cậu ta, nhưng trước khi cậu bắt được tay của cậu ta, tay của Tharn luồn vào quần cậu mò mẫm.

"Thằng quần Tharn, trước đây chưa từng được trải nghiệm qua nên giờ muốn làm đúng không? Những người như mày sinh ra để trở thành những tên vô lại như vậy, đúng không?!" Chàng trai phương Nam gầm lên. Vì Tharn chắc chắn không muốn dừng lại ở đó, cậu ta nhẹ nhàng thì thầm.

"Hử, tao thích, mày cũng thích."

Mặc dù cậu mới nằng nặc đòi ngủ một bên giường, nhưng giờ cậu cảm thấy nếu Tharn nói vậy... làm thì làm thôi.

Thật đáng ngờ nếu Tharn hiện tại gặp lại anh San lúc trước thì ai trên ai dưới... tên chó chết này cũng sẽ làm điều như vậy với tên khốn đó, phải không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro