Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Những cảm xúc kì lạ nảy mầm!

 ***Hờ hờ. Toi up giờ này ai chưa ngủ thì coi mà ai ngủ thì coi. Đùa thôi. Hôm nay toi ngủ tới trưa dạy học một chút rồi coi liền hai cái live của bro with love MewGulf nên đừng ngạc nhiên khi toi up trễ vậy.***

"Em trai muốn nói gì với chị em chị đây? Muốn nói về thằng bạn tốt của em, phải không?"

Ở một góc của văn phòng học vụ, hai chị gái khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào chàng trai trắng trẻo, sạch sẽ cao gầy trước mặt. Khuôn mặt đẹp trai bị hai chị gái nhìn bằng ánh mắt sắc bén hơi lúng túng trong giây lát, không khí vô cùng ngượng nghịu. Nhưng có lẽ họ nghĩ rằng người trước mặt họ là người quen của Type, nên họ mới nghi ngờ nhìn hắn như vậy.

Đúng là đối với tất cả những gì đã xảy ra, những người đứng về phía Type từ lâu đã muốn đánh hai chị em nhà này tan xương nát thịt.

"Em muốn xin hai chị hãy lắng nghe em trước." Tharn nói một cách chân thành, trái tim hắn từ lâu đã muốn bắt kịp con người cứng đầu kia. Mặc dù có thể hắn không làm được gì nhiều, hắn vẫn muốn giúp cậu. Ít nhất có thể cũng sẽ giúp cậu được cái gì hay cái đó.

"Muốn nói gì?" Hai chị em đáp lại với giọng đầy thách thức. Nhưng may mắn là họ đã chịu lắng nghe hắn, hắn hít một hơi thật sâu.

"Em là gay." Câu này làm cho hai người mở to mắt ngạc nhiên. Hắn gật đầu chắc nịch để khẳng định là họ không nghe nhầm.

"Chỉ là... chị không hiểu nha....Vậy, làm thế nào mà em lại ở chung với thằng điên đó! Thằng đó ghét đồng tính mà, phải không? Hay nó không ghét gay."

Tharn bình tĩnh nói, lắc đầu phủ nhận. "Không, em không thích tất cả những điều mà chị nói về Type đâu, nó không hoàn toàn đúng." Lúc này, hai chị gái nhìn nhau, và giờ họ bắt đầu nhận ra rằng Tharn đang nói một điều rất quan trọng. Nắm được ý rồi, Tharn ngay lập tức tiếp tục nói "Em là gay, cùng người ghét gay là Type đang sống trong cùng một phòng."

"Ôi! Chúa ơi! Trời sập à! Sao em có thể chịu được khi ở chung với cậu em đó thế!" Khi nghe điều này, chị gái ngạc nhiên đặt tay lên ngực và tò mò bước tới gần hắn. Thấy họ quan tâm đến những gì hắn nói, Tharn nhẹ nhõm mỉm cười.

"Lúc đầu, em rất muốn thoát khỏi cậu ấy, nhưng nếu cố gắng hiểu cậu ấy, em biết được thằng Type không tệ. Cậu ấy là một chàng trai tốt, mặc dù định kiến ​​của cậu ấy như ăn sâu vào máu vậy, đôi khi cậu ấy cư xử rất tệ. Nhưng nếu các chị biết rõ cậu ấy, chị sẽ nghĩ cậu ấy là một người rất đáng để kết bạn. Em không ở đây để kể lể và bắt các chị nhìn nhận cậu ấy là một người tốt thế nào. Còn một điều khác nữa..." trái tim của Tharn rối loạn, hắn dừng lại một lúc.

"Em thích cậu ấy!"

"Ôiii, giống như sấm sét giữa trời quang vậy!!! Em nói gì vậy, em trai? Em thích cậu ta, cậu ta......"

Chị gái sinh viên không nói nên lời. Chị gái chỉ có thể run run chỉ ngón tay của mình theo hướng hành lang nơi Type đi mất, đôi mắt chị gái mở to vì sốc. Vì bị sốc, hai người họ đều nhìn Tharn, người nói với họ rằng cậu ta thích Type. Tharn nói tiếp.

"Vâng, em thích cậu ấy, em phải thừa nhận rằng em đã ép buộc cậu ấy."

"Ha!" Trước khi cúi đầu xuống thở dài, Tharn gật đầu xác nhận.

"Lý do tại sao cậu ấy ghét cay ghét đắng gay là vì em ạ. Em rõ ràng biết cậu ấy ghét gay. Cậu ấy không thích chúng ta, em vẫn từng bước từng bước cưỡng ép cậu ấy, bởi vì em không kìm chế được cách em thích cậu ấy. Trước đây , cậu ấy không mặn mà và không quan tâm lắm đến gay, nhưng vì em. Hôm đó vì bề ngoài cậu ấy thu hút hai chị nên hai chị đã lôi kéo Type, phải không?" Nghe xong câu hỏi này, hai chị em nhìn nhau và gật đầu.

"Đúng, đúng. Hôm đó, bạn cậu ta kéo cậu ta xuống, nhìn cậu ta như bạn của Techno và chị nghĩ đến việc đùa với cậu ta một lúc."

Họ thừa nhận đã kéo Type, Tharn mỉm cười.

"Vâng, nếu chị không kéo cậu ấy, giống như em không quấy rối cậu ấy,cậu ấy sẽ không nói như vậy. Vì vậy, nếu các chị muốn tìm ra ai có lỗi, thì đó là lỗi của em, không phải lỗi của Type. "

"Nhưng em đã không làm gì sai. Em cũng đâu có chế giễu bọn chị!" Hai chị em cãi lại.

Tharn vặn lại: "Nếu Type cố tình chế giễu hai chịu là tên gay biến thái, thực tế, chính em là người mà cậu ấy đang chế giễu không phải là hai chị, thằng Type chẳng làm gì sai cả."

Lần này, hai chị gái im lặng, họ ngập ngừng không nói gì. Tharn ngay lập tức tiếp tục.

"Chị ơi, e rằng cậu ấy không muốn dính líu với bất cứ điều gì liên quan đến gay đâu ạ. Chị thử nghĩ xem, Type đã nói với em rằng hai chị đã lôi kéo cậu ấy ngày hôm đó để chụp ảnh với cậu ấy. Hơn nữa, hai chị không hỏi rõ tại sao cậu ấy ghét gay đến vậy mà chị đã vội đưa ảnh cậu ấy lên mạng rồi. Tất cả chúng ta đều có những lý do bất lực của riêng mình mà chúng ta không thể chịu đựng được, hãy thử đặt mình vào bản thân họ và nghĩ về lí do của họ..." Tharn liệt kê tất cả các lý do để hai chị em có thể hiểu. Bởi vì hắn biết cuối cùng chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, có lẽ điểm mấu chốt là do hai chị em.

Hai chị em chính là mấu chốt làm cho Type ngừng bị mắng chửi và xúc phạm, cũng như để làm cho mọi người trông thân thiện với cậu trở lại.

"Ví dụ, nhiếp ảnh gia chụp ảnh hành khách trên tàu, sau đó đăng chúng lên trang web và khi những hành khách bị người khác chửi rủa vì dựa vào cột trên tàu. Các nhiếp ảnh gia có biết tại sao những hành khách đó lại dựa vào cột không? Họ có thể quá mệt mỏi do làm việc vất vả cả ngày, hoặc có thể là chẳng có ai trong tàu cả. Không phải tình huống như Type và hai chị giống nhau sao? Nếu chị tức giận, em hiểu. Nhưng nếu Type thực sự muốn gây sự với chị, cậu ấy có thể đã báo cảnh sát và bắt chị bồi thường vì đăng ảnh lên mạng không xin phép hoặc bồi thường vì đã lăng mạ cậu ấy. "

Hai chị em nghe xong, mím môi rồi hỏi.

"Ý em là lỗi của bọn chị à?"

"Em không nói ai có lỗi hay không có lỗi ạ. Em chỉ muốn hai chị nghe một chút ý kiến khách quan từ em thôi. Em cũng biết hai chị không nghĩ mọi chuyện đi xa đến mức này. Những người không biết thực hư câu chuyện mà lại đi bàn tán sau lưng chúng ta. Những người đó làm mọi thứ tệ hơn... Kết thúc chuyện này đi ạ. Em thay mặt Type xin lỗi hai chị, và nếu hai chị muốn tiếp tục xem xét là lỗi ai và vẫn muốn chỉnh cậu ấy, như em đã nói, là lỗi của em, không phải của cậu ấy. "

Tharn thành thật nói. Hắn không biết liệu hắn có thay đổi suy nghĩ của hai chị gái này được không. Vấn đề là không nên chú tâm vào việc xem xem ai đúng và ai sai. Bởi vì cả hai bên đều có lỗi. Type là người quá cố chấp, Tharn hiểu cậu, nhưng hai đàn chị vì sự cố chấp đó mà tức giận. Nếu có lỗi thì là lỗi của những anh hùng bàn phím và những kẻ rảnh rỗi hóng hớt kết hợp với nhau để khiến hai bên tranh cãi.

Sau đó, Tharn chắp hai tay lại.

"Em thay mặt cậu ấy xin lỗi hai chị. Em mong hai chị hãy dừng chuyện này lại. Em thấy bây giờ cuộc sống đại học của hai chị không còn được như trước, nếu tiếp tục thì nó sẽ càng xấu đi đó ạ." Sau đó, Tharn quay người rời đi.

Tharn không biết liệu hắn đã giải quyết được nó chưa, nhưng hắn đã làm những gì hắn có thể. Và hắn đã không nhắc bất cứ điều gì về quá khứ của Type.

"Mày nói gì với hai thằng đó rồi?"

Sau khi trở về ký túc xá, hắn không biết có phải vì hắn nói chuyện với hai chị đó hay vì điều gì đó, Tharn cảm thấy Type đang giận hắn. Vì Type nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn khiêu chiến và như muốn lao lên túm lấy cổ hắn, nên Tharn hiểu rằng Type đang giận mình, nhưng một lát sau, Type đi đến bên giường hắn và nặng nề nói.

"Cái gì?" Tharn bối rối tháo một bên tai nghe ra. Nhìn lên người đang đứng ở đầu giường của hắn và giơ ra màn hình di động của cậu trước mặt hắn.

"Tại sao họ lại xin lỗi tao?"

"Gì?" Đang nằm đó nghe nhạc, Tharn ngay lập tức ngồi dậy, tháo tai nghe ra ném sang một bên. Lấy điện thoại tới và nhìn vào màn hình.

Vì những gì đã xảy ra, hắn thề với trời, đất và khắp thế giới rằng hắn đã không ngờ họ lại xin lỗi cậu.

"Thằng No gửi tao coi. Tao không tin và tưởng nó đọc phải tin nhảm. Mới đây, tao đã bị bọn nó xúc phạm công khai và bị xem không khác gì tội nhân. Còn chưa được bao lâu và giờ bọn nó lại xin lỗi tao. Còn kêu gọi mọi người hãy từ bi bình tĩnh con mẹ gì gì đó." Type nói với giọng bực bội, trong khi Tharn đang đọc bản tuyên bố đầy đủ và dài dằng dặc của tài khoản trên điện thoại di động.

... Những người đang tranh cãi, hãy dừng lại, dừng lại. Đất nước chúng ta vẫn còn hỗn loạn. Nếu chúng ta tiếp tục tranh luận như thế này, thì đất nước chúng ta cũng vậy. Chúng ta dừng lại cuộc tranh cãi này ở đây thôi. Đừng để những người mưu mô phía sau chúng ta gây ra sự bất hòa của chúng ta. Những người đó có mục đích cả.

Hôm nay tôi muốn đưa ra một câu trả lời toàn diện và đầy đủ cho một cuộc tranh cãi máu lửa đã diễn ra cách đây không lâu. Chúng tôi muốn xin lỗi vì sự cố này. Chúng tôi đã để sự cố này biến thành một tình tiết thăng trầm của một bộ phim thần tượng cẩu huyết. Khi bắt đầu sự cố này, chúng tôi chỉ muốn chia sẻ sự việc này cho mọi người cùng thấu hiểu, nhưng một số người có ý định xấu đã đẩy nó vào tình trạng hỗn loạn. Vì vậy, tôi viết và đăng bài viết này để cho bạn biết sự thật.

Điều xảy ra giữa chúng tôi và người bị chỉ trích (không nêu tên họ, sẽ gây ra nhiều rắc rối không đáng có cho sinh viên), chúng tôi đã liên lạc với nhau và cả hai bên đều sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình. Mọi người có ý kiến ​​khác nhau về những gì đã xảy ra ngày hôm đó (mặc dù lời nói nói lên con người và học thức của họ, chúng tôi không nên đưa vấn đề của sinh viên đó lên đây. Sai lầm của sinh viên đấy là cậu ấy đã nói chuyện không có thiện ý và khá khó nghe. Cả hai chúng tôi đều biết sự thật. Đó là vì cậu ấy cũng hơi bực bội vào ngày đó, và hai chúng tôi đã ở gần nhau mà không nói chuyện rõ để hiểu nhau. Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi hiểu lầm cậu ấy. Một người bị đau bụng mà muốn đi vệ sinh. Ai dám có căn đảm ngăn người đó lại? Điều này là bình thường. Vì vậy, hai chúng tôi thực sự muốn xin lỗi các sinh viên.

"Hiệu quả rồi!" Thấy vậy, Tharn lẩm bẩm với chính mình. Hắn ngước lên, nhìn Type đang nhìn hắn chằm chằm.

"Mày đã nói gì với hai đứa bê đê đó?" Giọng điệu của câu hỏi của Type ngày càng trở nên lỗ mãng, khiến khuôn mặt của Tharn hơi thay đổi sau khi nghe.

"Mày nên cẩn thận lời ăn tiếng nói đi. Mày quên sạch những gì mới vừa xảy ra không lâu rồi, phải không?"

Cái chó má!

"Tharn! Mày nói gì rồi? Mày đã kể cho họ nghe về chuyện hồi nhỏ của tao đúng không? Nếu không, hai con chó điên làm gì mà thông cảm với tao?" Type nắm lấy cổ áo Tharn như muốn gây hấn. Tharn bình tĩnh nắm tay Type.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Type nghĩ theo cách này. Type cũng muốn để chuyện này qua đi. Sau khi thử tất cả mọi cách, cả hai vẫn tin rằng họ không làm gì sai, nhưng giờ họ sẵn sàng thông cảm với cậu và thậm chí đăng một bài đăng mới để nói rằng họ xin lỗi vì tất cả mọi chuyện, điều đó có nghĩa là cậu cũng nên biết những gì mà hắn và hai chị em kia đã nói với nhau.

Không có gì đáng ngạc nhiên nếu Type đoán rằng Tharn là người kể cho họ nghe về chuyện hồi nhỏ của cậu..

"Tao đã nói mày cẩn thận lời ăn tiếng nói đi. Mày có thể chửi tao. Tao sẽ không tức giận, nhưng không ai có thể chịu được những lời gay gắt của mày đâu. Nếu lúc đó mày bình tĩnh một chút, những chuyện này sẽ không xảy ra." Tharn cảm thấy cổ áo hắn bị siết chặt, nhưng hắn nhìn lên Type một cách chân thành.

"May là họ đã nói ra và sẵn sàng giải quyết vấn đề này, họ cũng giúp mày làm rõ điều đó."

Type vẫn đang đấu tranh trong lòng vì cậu có thể thấy rằng Tharn không muốn kể cho cậu nghe bọn họ đã nói gì với nhau. Chàng trai con lai đang nói chuyện với cậu bây giờ nhìn xuống chiếc điện thoại di động trong tay hắn. Phần tiếp theo là một phần dài - xin vui lòng chúng tôi chỉ muốn cư dân mạng gửi sự cảm thông và hạn chế tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này. Không còn bức xúc về chuyện này, điều đó có nghĩa là hai chị em cũng có ý để vấn đề này dừng lại.

Nếu người bày đầu chịu chấm dứt nó, thì những người đi theo chuyện này cũng sẽ dừng lại. Có thể sẽ có một tàn dư của những người thích sỉ nhục người khác sẽ tiếp tục gợi lên để cãi nhau, nhưng có thể thấy rằng vấn đề này đang dần kết thúc.

Nếu hai chị em giữ im lặng và Type chọn im lặng, những sinh viên đó đâu thể nói gì thêm!

"Đừng lo lắng, tao không nói chuyện của mày cho họ."

"Vậy mày nói cái gì?" Type cộc cằn hỏi. Tharn kéo tay cậu khỏi cổ áo và từ từ ngước nhìn cậu.

"Tao đã nói với hai chị em đó, tao thích mày."

Đoàng!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi của Type hơi giãn ra, cậu bất động nhìn Tharn vì quá sốc. Khóe miệng Tharn cong hơn, chậm rãi tiếp cận Type, kéo tay Type và kéo cậu về phía mình, hai người gần đến mức như đang hôn nhau.

Bốp !!

Type đẩy tay hắn ra. Lực đẩy làm cho Type lùi lại vài bước. Chân cậu đập vào bàn phía sau tạo ra tiếng động lớn. Nhưng cậu vẫn bất chấp nhìn chằm chằm vào Tharn.

"Mày đang nói về cái gì đấy?!" Tharn nhún vai sau khi nghe câu hỏi của cậu, hắn nói với khuôn mặt thả lỏng.

"Tao chỉ nói với hai chị em đó lý do tại sao mày ghét đồng tính nhiều đến vậy là do tao là gay, tao đã cố cưỡng ép mày làm những thứ mày không thích. Mày không ghét những người như tao, mà mày chỉ không thích bị gay bắt ép. Và tao cũng nói với họ rằng mày cũng là người tốt vì mày không đi báo cáo chuyện này. Chỉ vậy thôi! Hai chị em có thể nghĩ rằng mày không sai, cứ để họ nghĩ vậy đi." Tharn kéo tay Type và nói, nhưng sau khi nghe, Type chỉ nhìn hắn với biểu cảm không tin.

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Hừm." Câu trả lời của hắn khiến Type, người đang căng thẳng, từ từ buông lỏng. Bây giờ Type có thể nghĩ rằng những gì cậu ta nói về việc thích cậu chỉ là một cách lừa người để giúp cậu.

"Lý do này thế nào?" Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng thở phào khe khẽ của Type, hắn cảm thấy rất vui vì cậu cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng và cậu cũng làm dịu đi sự hoang mang trong tim hắn.

Lông mày đang cau chặt của Type cuối cùng cũng giãn ra.

"Cho tao hỏi một câu." Tharn ngập ngừng nói. Type ngồi trên giường và nhìn hắn chờ đợi.

"Tại sao mày không báo cáo việc này? Nếu gặp người khác bị quấy rối như mày, người ta sẽ không bỏ qua dễ dàng thế, báo cáo họ và khiến họ phải trả giá."

"..." Type đột nhiên im lặng, không phải vì cậu muốn tránh vấn đề, cậu chỉ đang sắp xếp trong đầu những gì cậu muốn nói.

"Bởi vì những gì đã xảy ra khi tao 12 tuổi."

Thịch!

Lần này là Tharn. Nếu câu trả lời này khơi lại nỗi đau của Type, Tharn hoàn toàn không muốn biết. Nhưng lần này Type không còn đau đớn và tuyệt vọng như trước.

"Lúc đó, cha tao đã gọi cảnh sát vì nghĩ rằng thằng đó sẽ phải nhận quả báo, nhưng lại thu hút đám phóng viên. Tao không muốn báo cho cảnh sát vì tao đã thử một lần và tao biết thế nào. Ồ! Mô tả về tao lúc đó, đứa trẻ đáng thương? Họ hỏi rất nhiều câu hỏi khiến tao chỉ muốn chết đi. Họ liên tục làm phiền một đứa trẻ 12 tuổi đang trong tình trạng suy sụp vì một bản tin." Type bình thản thuật lại tình huống của cậu lúc đó.

"Bởi vì những bài báo chết tiệt đó mà những người sống gần đó biết những gì tao trải qua. Tao không dám bước chân ra khỏi nhà trong vài tháng, bởi vì tao không muốn bị ai hỏi liên tục – con có ổn không, nhóc? Thật đáng thương. Con thật là đáng thương... Họ muốn tao làm gì? Họ có muốn những chuyện này xảy ra với con họ không? Thậm chí cả khi vụ việc đã kết thúc rồi, nhưng câu chuyện thì vẫn không...."

Không chỉ những gì cậu bị xâm phạm trước đó đã khiến cậu ấy trở nên như hiện tại, mà những bài báo sau đó về vụ việc này cũng khiến cho cậu trở nên tiêu cực như thế.

"Nếu bất cứ ai muốn biết họ sẽ bị các phóng viên đánh giá như thế nào sau khi báo cáo vụ việc, thì để tao nói cho biết, họ sẽ càng đau đớn và luôn luôn gặp ác mộng, tao rõ điều này hơn bất cứ ai. Lần này cũng vậy. Nếu tao đi báo cáo, chuyện này càng lan rộng hơn, tao có thể hả hê trong lòng và tao có thể thấy họ hoảng loạn, nhưng việc xảy ra tiếp theo là tao cũng sẽ bị cuốn vào sự hỗn loạn của chuyện này. Tất cả đã quá đủ! Tao sắp phát điên rồi." Tharn rất hạnh phúc khi Type có thể chia sẻ điều này với hắn. Ngay cả khi cậu không muốn nói ra cảm xúc của mình với bất cứ ai bây giờ, cậu sẽ chỉ nói chuyện với Techno, Tharn cũng sẽ không làm phiền.

Rồi Type hít một hơi thật sâu, tự cào cào tóc mình, tựa đầu vào giường.

"Tại sao cuộc sống của tao lại xoay quanh những tên đồng tính chết tiệt?" Nếu trước Type nói những lời cực đoan như vậy, Tharn có thể tức giận, nhưng bây giờ hắn hiểu, hắn hiểu tại sao Type căm ghét người đồng tính, đó là quyền của cậu. Bởi vì những người đồng tính xung quanh cậu toàn mang lại những điều tồi tệ cho cuộc sống cậu, nhưng ...

"Tao có chuyện muốn nói với mày." Tharn chậm rãi nói. Làm cho Type trên giường hơi ngước lên và đợi hắn nói tiếp. Tharn, người nắm chặt tay, do dự một lúc và quyết định. "...Tao đã nói với hai người đó tao thích mày..."

"Ừm, thì sao!"

"Ý tao là thế."

Phụt!

Type, dựa vào một bên giường ngẩng cổ lên, ngồi thẳng dậy và nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi. Tharn chỉ mỉm cười với cậu. Đôi mắt lạnh lùng của hắn vẫn toát ra sự thân thiện như lúc mới gặp.

"Mày không nghe nhầm. Tao nghĩ tao thích mày." Sau đó, Tharn lấy tai nghe và đeo vào. Hắn không quan tâm đến việc Type nghiêm túc hỏi lại thế nào, vì hắn biết rằng Type không thể đáp lại tình cảm của hắn. Tharn chỉ muốn nói với Type rõ ràng rằng hắn thích cậu. Những gì sau này hắn làm, nó sẽ không phải là bắt nạt hoặc trêu chọc cậu.

Hắn thực sự thích Type!

"Type ơi! Type à ~ có nghĩa là, Tharn thích mày, phải không?"

Hự!

"Khụ, khụ, thằng khốn... khụ, khụ..."

Type vừa vơ lấy chén súp để húp. Cậu sợ muốn chết vì câu nói đó. Súp phun khắp bàn khi Techno chạy đến và nói câu này, khiến cậu chỉ muốn chặn miệng cậu ta bằng một cước. Người nói câu này ngồi cạnh cậu và hoài nghi nhìn cậu.

"Khụ, mày đang đùa à? [Khụ] Trò đùa của mày làm tao sợ, món súp này suýt làm tao nghỉ thở."

"Đừng thay đổi chủ đề, tao đã nghe từ hai chị em đó."

"Mày còn nghe gì khác nữa?" Type lau khóe miệng bằng mu bàn tay. Những gì bạn cùng phòng của cậu nói với cậu ngày hôm qua, trong lòng cậu vẫn đầy dấu chấm hỏi và nó đọng trong đầu cậu không cách nào giải thích được.

Cậu ta thích cậu ... thằng Tharn, không thể nào.

Dù trong trường hợp nào, Type nghĩ điều đó là không thể. Trước đây, cậu đã chán ghét và chửi cậu ta rất rất nhiều. Vô số lần hành động của họ có thể cho là bắt nạt lẫn nhau. Mặc dù Tharn thích con trai, làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cậu ta không thích hoa cúc của tất cả thằng con trai? Làm thế nào cậu ta có thể nói rằng cậu ta thích cậu?

Kết quả là, ngay cả Type cũng không tin điều đó và Techno không tin điều đó nữa.

"Vừa nãy họ nói với tao rằng họ không sợ mày đi báo cáo vụ này và mày có đòi bất kỳ khoản phí bồi thường nào. Chỉ vì Tharn đi nói với họ đừng chỉnh mày nữa. Cậu ta cũng nói với họ rằng cậu ta thích mày và yêu mày một cách điên cuồng. Còn nói rằng đó là lỗi của cậu ta khi chế giễu họ, không phải lỗi của mày. "

"Tao phải làm gì với cậu ta đây?!" Type không thể hiểu được những gì mình đang nghe.

Cậu với Tharn chửi họ hở? Từ khi nào miệng của cậu nói lại thành miệng cậu ta nói rồi? Vắt óc nghĩ cũng không thể hiểu nỗi?

"Ừm, nhưng đàn chị tin khi Tharn nói cậu ta thích mày, vì vậy họ quyết định để mọi chuyện qua, Type. Vì vậy mày là người thẳng thắn khi nói mày sợ đụng chạm với người đồng tính. Do đó nếu mày vẫn muốn đối chọi và châm biếm họ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tharn chân thành nói rằng đó là lỗi của cậu ta khi khiến mày ghét người đồng tính. Nếu họ muốn làm gì đó, nếu họ muốn trút giận, cậu ta nói họ cứ trút giận lên cậu ta." Type cau mày và nhìn chằm chằm vào bạn mình, thằng bạn ngay lập tức gật đầu khẳng định tin đồn cậu ta vừa nói là đúng.

"Đừng nhìn tao. Tao cũng rối lắm. Tại sao thằng Tharn lại làm điều này cho mày? Vậy nên càng củng cố hơn cho việc cậu ta thực sự thích mày. Êy! Làm thế nào cậu ta có thể thích mày nhỉ? Mày suốt ngày mắng chửi cậu ta còn gì, mày còn nhẫn tâm để đuổi cậu ta ra khỏi ký túc xá. "

"Mày đến đây để nhạo báng tao à?!" Câu nói của Type làm thằng bạn mau lẹ lắc đầu. Type lấy bát của mình và đi đến thùng tái chế. Cậu không muốn để ý tới thằng bạn chó chết của mình, mặc dù cậu vẫn nói chuyện với cậu ta.

"Vậy thì làm sao cậu ta thích mày nhỉ?!"

Hừm!

Type nhìn thằng bạn chó chết của mình với ánh mắt tóe lửa, giọng cậu gằn xuống và cậu cáu gắt nói.

"Nếu mày tiếp tục hỏi câu này trước khi suy nghĩ lại, hãy nói cho tao biết trước vào lần tới, tao sẽ nhét vớ vào mồm mày." Techno giơ tay và nhún vai, nói rằng cậu ta sẽ không phạm sai lầm nữa. Cậu chỉ có thể hít một hơi thật sâu, càng lúc càng khó hiểu hơn, cậu lẩm bẩm với chính mình.

"Tao không thể tin thằng Tharn thích mày. Không thể nào! Mày làm phiền cậu ta mỗi ngày. Tao thực sự đồng cảm với cậu ta!"

Type chỉ vào tai mình như ám chỉ rằng cậu vẫn còn nghe đấy. Nhưng cậu cũng nghĩ vậy.

Nếu nói nó bắt đầu từ thời gian cậu bị bệnh, điều này là không thể. Cậu thậm chí còn chửi bố mẹ Tharn. Có phải cậu ta đang lợi dụng cậu không, hớiiiii!

Type cứ tự hỏi mình những câu hỏi tương tự, liệu bạn cùng phòng có thực sự đang đùa hay không. Techno nói với cậu rằng Tharn đã xin lỗi và nói với hai chị em kia rằng tất cả là lỗi của cậu ta. Cậu ta không đề cập đến bất cứ điều gì về chuyện hồi nhỏ của cậu, vì vậy cậu cứ nghĩ về nó.

Tại sao cậu ta lại tự kéo bản thân vào rắc rối?

"Thích mình á!" Type nghĩ về những gì Tharn nói hôm qua, và lại lẩm bẩm.

Hơn nữa, dù điều đó có đúng hay không, bài đăng của hai chị em đã làm cho tình hình tốt hơn. Bây giờ còn rất ít người nói cậu xấu tính.

"Hôm nay lớp học chung thế nào?"

Khi cậu bước vào ký túc xá, một người không nên ở ký túc xá bây giờ mở lời nói chuyện với cậu. Khi cậu quay lại và nhìn, cậu thấy Tharn nằm nghiêng sau cuốn sách giáo khoa dày.

"Không phải chuyện của mày." Nếu cậu trả lời một cách đàng hoàng thì đó mới không phải là cậu, nhưng cậu lại hỏi cậu ta.

"Tại sao gần đây mày về sớm vậy?"

Cậu ta hay về sớm như vậy từ khi họ cãi nhau? Cậu ta ở trong phòng tập mỗi ngày tới khuya lắc khuya lơ. Bây giờ tại sao cậu ta lại về sớm và làm phiền cậu.

Sau khi cậu hỏi câu hỏi này, Tharn liếc cậu và hỏi lại.

"Lo lắng cho tao hả?" Tharn nhướn mày và hỏi cậu. Cậu... đáp lại cậu ta rất lịch sự bằng ngón giữa.

"Ha ha, tao sắp có bài kiểm tra giữa kỳ. Bình thường tao không có chăm chỉ học hành nên giờ tao ở đây để nhồi nhét kiến thức." Thằng Tharn, thằng khốn, vẫn cứ cười tươi với cậu, vậy nên cậu nổi quạo vì điệu bộ của cậu ta. Không biết phải do cậu mới gần đây mới chú ý không, hoặc liệu có phải Tharn như vậy từ trước. Bởi vì cậu không nghĩ cậu ta tức giận dù cậu ghét cậu ta.

Tại sao cậu chỉ nghĩ về bản thân lúc cậu dựa lên ngực cậu ta và khóc một cách tức tưởi, lúc đó cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu nói hết mọi thứ với cậu ta luôn.

Hơn nữa, mặc dù cậu tìm thấy đủ mọi lý do để thuyết phục bản thân mình, nhưng trong thâm tâm, cậu biết tại sao cậu muốn nói với cậu ta tất cả những gì đã xảy ra hồi đó.

"Tao tin rằng mày không hề sai."

Thực tế, câu này làm cậu dao động, cậu thậm chí sẵn sàng nói với cậu ta tất cả mọi thứ. Nếu cậu ta không lên tiếng ngăn cản, có lẽ tất tần tật những điều sau đó cậu sẽ phun ra bằng hết.

Khi cậu có câu trả lời trong đầu, cậu đặt đồ lên giường. Làm những gì cậu làm mỗi ngày, đi vệ sinh trước rồi trở lại phòng ngủ.

"Ở đây, tao đã mua đồ ăn cho mày."

"Tao ăn rồi." Trước khi cậu đi ra khỏi phòng ngủ, cậu nhỏ giọng nói với cậu ta rõ ràng, nhưng Tharn chỉ lắc đầu.

"Mày có thể xem nó như đồ ăn khuya." Lần này cậu quay lại nhìn Tharn, khó hiểu hỏi cậu ta.

"Tại sao mày làm mấy cái này?"

Thể loại này khiến độ nổi da gà của cậu nâng lên một tầm cao mới. Mặc dù cậu ta nói với cậu rằng sau khi cậu ta thích cậu, cậu ta sẽ không ép buộc cậu nữa. Cậu ta sẽ không làm điều đó sau khi cậu ta biết quá khứ của cậu. Nhưng ... Tại sao cậu ta lại tốt với cậu như vậy!

Tharn nhìn vào mắt cậu, và rồi câu trả lời của cậu ta khiến cậu nổi da gà.

"Tao có lỗi ở đâu khi đối xử với người mình thích như vậy?

"Cút đi ~!" Mặc dù cậu là người khơi mào, cậu cũng không nhịn được mở miệng chửi cậu ta. Sau khi chửi xong, cậu rời khỏi phòng. Tâm trí của cậu rối tinh rối mù cả lên.

Nếu trước đây cậu nghe nói nói lời này, cậu sẽ chửi tám đời người thích cậu rồi thẳng thắn tung một cú đấm tiễn biệt người đó. Nhưng bây giờ cậu cũng lo lắng cậu ghét gay rất nhiều mà sau khi nghe điều này, cậu lại không cảm thấy ghê tởm.

Thằng Tharn! Làm cậu không cảm thấy ghê tởm chỉ có một mình thằng Tharn, haha!

Rầm!

Vì vậy, cậu quay lại, ngay cả khi cậu vừa rời khỏi ký túc xá, đùng đùng bước đến Tharn đang nằm ngửa trên giường.

"Tao nghiêm túc hỏi mày, mày giúp tao như thế thì mày muốn gì từ tao." Cậu nghiêm túc hỏi Tharn, người sau đó rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn chằm chằm vào cậu, rồi Tharn nhếch miệng mỉm cười.

"Nếu tao muốn gì từ mày, mày sẽ cho tao hả?"

"Đừng có đùa cợt với tao." Khi cậu nói xong một cách không vui, Tharn nghiêm túc và thật thà trả lời.

"Tao muốn mày ngủ với tao."

"!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro