chương 48
Thương Âm phê xong một quyển mới bỏ bút xuống, nhấp ngụm trà cười: “Nếu lúc này Mẫu Đơn có thể giúp vi phu xoa xoa, sẽ rất tốt.”
Ta đặt mạnh ấm trà xuống một cái, mặt tối lại, hắn lại lẩm bẩm: “Bỗng nhiên nhớ tới tháng sau Tam Thái Tử Long Cung có mở tiệc mừng thọ, khi đó lại có thể thấy được dạ minh châu trăm năm hiếm gặp……”
Ta xoay người, yên lặng đi đến phía sau mát xa cho hắn.
Trước đây còn nói lập ta làm hậu, hiện tại lại coi ta thành nữ tì để sai sử, ta hận không thể cắn hắn một cái.
Thương Âm thân là Thái Tử nên lúc nào cũng bận rộn, ban đêm lạnh lẽo, thường là sau khi ta dỗ Ly Nhi ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nến bên kia vẫn còn cháy.
Có một lần ta không ngủ, không biết sao lại chờ ánh sáng ở chỗ hắn tắt đi, thẳng đến đêm khuya bên kia mới tối sầm, Ly Nhi đã ở trên giường lăn vài cái, cái chăn thật dày bọc nó thành một cái bánh chưng. Ta thấy ngoài phòng hoàn toàn tối sầm mới hồi phục tinh thần lại, bản thân đây là đang làm gì, thế mà lại chờ hắn đi ngủ, không khỏi có chút phỉ nhổ chính mình.
Chờ hắn ở tại nơi này hơn một tháng, ta giật mình cảm thấy, hắn và ta ở gần nhau như vậy, ta và hắn lại hiếm khi gặp nhau, hắn ở đây so với ở trên thiên giới không khác biệt, nghĩ đến đây ta lại có chút nghẹn khuất.
Ly Nhi tất nhiên là rất vui vẻ, ở bên này thuyết phục ta rồi lại đến phía đối diện thuyết phục, lúc ăn cơm luôn là ủy khuất nhìn ta muốn ta và Thương Âm cùng nhau đi ăn cơm.
Cặp mắt to đen bóng chứa hơi nước giống nai con của hắn khiến ta hoảng thần, đành gật đầu đáp ứng.
Buổi tối hai thần một quỷ ngồi cùng một bàn thật sự không thích ứng, Thương Âm một thân tiên khí ngồi đối diện ta, Ly Nhi ngồi bên cạnh hắn, nhìn lại một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau như thế này thật đúng là từ một cái khuôn mẫu mà khắc ra.
Trong lòng ta có chút khác thường, gương mặt Ly Nhi ở trong mộng trăm ngàn lần ta cũng có thể miêu tả lại, mà Thương Âm ta lại không thể nhớ rõ, gương mặt kia quen thuộc mà xa lạ khiến ta mỗi khi gặp hắn luôn có chút rối rắm.
Bất quá lời đồn đãi Thiên Quân cực kỳ sủng ái thiên tôn có mẫu thân dị tộc vẫn là có chút chân thật, thấy tôn tử cùng nhi tử của mình dáng vẻ giống nhau người làm gia gia vẫn là cảm thấy mỹ mãn mà hơi khoe khoang .
Như vậy cũng tốt, ta chỉ hy vọng Ly Nhi ở trên trời không phải chịu ủy khuất.
Ta vùi đầu lùa cơm, nhiều lắm chính là gắp đồ ăn cho Ly Nhi. Ly Nhi ăn cơm không muốn người khác giúp, chiếc đũa được cầm chắc chắn, đến bây giờ ta vẫn chưa cân nhắc rõ ràng ngón tay Ly Nhi ngắn nhỏ mượt mà như vậy mà lại có khớp xương…… Ta vẫn luôn cảm thấy hắn không có khớp xương.
Bữa cơm chỉ có phụ tử đối thoại, ta làm mẫu thân tiếp tục lùa cơm. Trong lúc đó phần lớn là Thương Âm hỏi hắn một ít tính huống ở tiên ban, nghe nói tiên phu tử kia bảo mỗi ngày phải viết sổ con nộp lại.
“Nghe nói Phật hiệu lão sư thân thể không khoẻ thượng thổ hạ tả, xin nghỉ ngơi ở trong phủ bốn ngày”
Thương Âm bỗng nhiên không chút để ý thay đổi đề tài, đôi tay Ly Nhi cầm chén run lên, nâng gương mặt thiên chân lên khô khan cười hai tiếng, “Ha ha, phải không?”
“Trước đó vài ngày Dược tiên phủ báo tới trong phủ bị mất trộm, kết giới văn ti chưa bị động vào nhưng dược phòng lại một đống hỗn độn, cần phải xem xét”
Nói xong Thương Âm ngừng lại, ta thấy trên mặt Ly Nhi đổ mồ hôi lạnh, Thương Âm lại tiếp tục: “Chỉ cần đưa hai lượng cam lộ thuần là được.”
Ta kéo khóe miệng, cam lộ thuần, lại danh trạch tả dược, tính hàn vị cam, thanh tràng khư kiết lỵ.
Thương Âm săn sóc cầm đũa gắp một tương giò vào trong chén Ly Nhi, lại nhàn nhạt nói: “Nghe nói, đang lúc tiên ban chính tiến hành khảo thí Phật hiệu.”
Ly Nhi thân mình run rẩy,
Thương Âm lại nói: “Lão sư đó hưởng 21 vạn tuế thọ, từng cũng là cha lão sư.”
Ly Nhi thân mình run đến lợi hại hơn, ôm tương giò nhìn ta trộm xê dịch đến đây, thấy Thương Âm mặt vô biểu tình, lại xê dịch, cầu cứu nhìn ta chớp chớp mắt, “Nương ~”
Ta ngó ngó Thương Âm, hắn lẳng lặng ăn cơm, thấy Ly Nhi nước mắt lưng tròng chịu không nổi nữa mới nói: “Ngươi đừng dọa nó.”
Thương Âm nói: “Nó từ nhỏ ở Thiên cung nháo ra không ít chuyện, phụ quân hộ nàng ta cũng không dám nói một vài, nàng đừng tưởng rằng hắn ở trước mặt ngoan ngoãn vậy, thật ra hai trăm tuổi dã đến Côn Luân tuyết sơn bắt thanh điểm Tây Vương Mẫu bảo dưỡng vạn năm, chờ người bên đó vừa đến thì chỉ còn lại một khung xương.”
Khóe miệng ta lại nâng lên, thanh điểu Tiên giới chính là giống loài quý hiếm duy Tây Vương Mẫu tọa ủng. Ly Nhi bĩu môi, thấy ánh mắt ta giết qua đi mới ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Nương…… Nướng lên ăn rất ngon, Ly Nhi còn rải ít muối ăn nữa.”
Thương Âm bất động thanh sắc, “Tây Vương Mẫu khi đó biết được, bị nâng đến dược tiên phủ ở một chuyến.”
Ta một liên tưởng đến dáng vẻ đường đường là Côn Luân Tây Vương Mẫu lại bị chọc tức, không chịu nổi liền cười xì một tiếng. Thấy Thương Âm mặt tối lại liền nhịn xuống, chỉnh chỉnh vạt áo làm làm bộ làm tịch khụ khụ, “Chuyện này, về sau ta sẽ quản giáo nó nhiều hơn, Ly Nhi rất ngoan.”
Khóe môi ta ý cười chưa hết, ánh mắt Thương Âm liền dừng ở trên mặt ta, chờ ta phục hồi tinh thần lại hắn đã nhìn một lúc lâu, thanh âm mềm mại không đạm mạc giống mới vừa rồi, “Tính tình vẻ mặt của nó rất giống nàng, từ nhỏ đã thích cười, người trước một bước người sau một bước tính tính toán toán, hắn cười lên khiến tiên bá trong cung cũng thuận theo tính tình, tùy ý để hắn gây rắc rối.”
Hắn chiếc đũa cũng gác gọn gàng ở trên chén, ta cúi đầu chỉ có thể dùng dư quang hướng về phía trước ngó thấy nam nhân ngón tay tái nhợt thon dài mà đắp, Ly Nhi ở một bên tò mò cọ lại đây, “Nương ngươi uống rượu sao? Như thế nào mặt đỏ?”
Ta gắp khối thịt kho tàu nhét vào trong miệng hắn, “Ăn đi, con không phải ồn ào muốn ăn thịt sao?” Ánh mắt vô tình gặp Thương Âm, lông mi hắn cong lên lại mỉm cười, phong hoa tuyệt đại.
Yêu nghiệt.
Hình như có một dòng điện chạy lên sống lưng, ta đứng lên, như lúc Ly Nhi gặp rắc rối bị nói lắp, “Ta...ta ăn xong rồi đi về trước đây, ngươi...ngươi với Ly nhi cứ tiếp tục, chờ lát nữa có người tới dọn.”
***
Ngày thứ hai lúc ta tìm Thương Ly nó đang ở trong đình ghé vào mép hồ nước đọc sách, Thương Ly từ nhỏ dáng vẻ cực dễ thươnh miệng lại ngọt, đôi mắt vô tội nhỏ xinh tựa như con thú nhỏ lông xù xù, đến nay ta không thấy có ai là đối thủ của hắn. Lúc trước Diêm Vương cha ôm hắn đến láng giềng một vòng, khi trở về trên tay ba gã tùy tùng toàn xách theo bày quán phiến mở tửu lầu đại nương các bác gái đưa tới điểm tâm đồ ngọt, ở đình hồng đường mộc bàn tròn thượng đôi đến tràn đầy.
Ta đi ra phía trước một nhìn ngẩn ra, Thương Ly trên tay lại là một quyển kinh Phật, nhịn không được hỏi hắn: “Ly Nhi xem đến chính là hiểu được?”
Thương Ly thấy ta trở về, “Nương” mà kêu một tiếng đem thư một ném nhanh như chớp lăn tiến ta trong lòng ngực, cọ một chút, lại cọ một chút, đen bóng mềm mại búi tóc cọ đến rời rạc. Ta xoa xoa hắn một thân thịt, thở dài: “Ly Nhi, con lại mập lên.”
Thương Ly hắc hắc cười hai tiếng, “Chỗ Đông Hoa thúc thúc mỗi ngày đều ăn chay, chỗ nương mỗi ngày lại ăn thịt, tối hôm qua lại ăn rất nhiều, tất nhiên nương nơi này muốn tốt một chút.”
Ta thấy hắn ném ở một bên kinh Phật, sách cổ thiếp vàng, hẳn là bầu trời mang xuống dưới, “Ly Nhi, con xem kinh Phật làm gì?”
Thương Ly ủy khuất bĩu môi, “Nương, cha nói chờ khi trở về, phải xin lỗi lão sư còn muốn đem này trước mười bốn chương ở lão sư trước mặt bối một bối. Đông Hoa thúc thúc lại nói muốn ta bản thân khảo hảo một chút, khảo hảo về sau có thịt ăn.”
Ta nhớ tới chuyện bởi vì thân thể Thương Ly không tốt, lúc Thương Âm bận rộn Ly Nhi thường bị đưa đến nam tiên tất bái Đông Hoa Đế Quân để tu luyện, nói vậy Đông Hoa Đế Quân đó cũng là chủ nhân ít khi nói cười, đem hắn ôm vào lòng ngực ước lượng, “Con ở nơi này với nương, mỗi ngày nương sẽ hầm thịt cho con.”
Thương Ly nghĩ nghĩ, nhăn lông mày thanh tú, “Không được, Ly Nhi muốn sau này thay cha chia sẻ công việc Thiên Đình, Ly Nhi muốn lớn lên trở nên thật lợi hại, đem Tranh Dung thúc thúc đánh chạy, cha đã vì Ly Nhi và nương vất vả rất nhiều, Ly Nhi phải cực kỳ nỗ lực.”
Ta thấy hắn vừa thấy ăn liền trở nên trẻ con, véo véo mũi hắn, “Con là nỗ lực ăn thịt thì có?”
Ly Nhi rầm rì một tiếng.
Ta ôm nó, cây liễu ngoài đình bay phất phơ, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng hắc y của Tiểu Hắc đứng ở nơi xa ngoài lầu các, dáng vẻ mỏng mảnh u ám, thấy ta nhìn tới liền rời đi.
…… Ảo giác?
Ta đang muốn đứng dậy đi xem, khoảng thời gian này không hiểu sao vẫn luôn không thấy hắn, lúc này Ly Nhi lôi kéo góc áo ta chớp chớp đôi mắt to chờ mong hỏi: “Nương, khi nào Ly Nhi mới có thể ngủ chung với cha và nương?”
Ta nói: “Chờ đến lúc con giảm béo.”
Ly Nhi bĩu môi, chính sắc, “Nương, Ly Nhi muốn giảm béo.”
Qua một lát lại lăn tới đây kéo ống tay áo ta, “Nương, Ly Nhi muốn ăn bánh bao thịt.”
Ta không vừa ý, “Con vừa mới nói muốn giảm béo.”
Ly Nhi không thuận theo, “Nương, Ly Nhi muốn ăn bánh hoa đào ngó sen.”
Ta chỉ có thể dẫn hắn đến chợ mua bánh hoa đào ngó sen.
Hiện tại toàn bộ quỷ Phong Đô đều biết Thái Tử Trọng Lam giá lâm, ánh mắt nhìn ta luôn có chút không thích hợp, trước kia tất cung tất kính, hiện giờ lại là mặt mày hớn hở. Ly Nhi tưng khi sinh ra vốn trắng nõn đáng yêu, đôi mắt hắc bạch phân minh ngập nước phóng điện khắp nơi, một đám nữ quỷ ánh mắt đầy đặc theo đuôi phía sau chúng ta, mặt ta không cảm xúc, các nàng nhanh chóng oạch một tiếng lâu nước miếng trên khóe miệng sạch sẽ.
Ta càng ngày càng hiểu được vì sao 800 năm qua Tiểu Hắc luôn bày ra bộ mặt băng sơn, mỗi ngày đối mặt với bao nhiêu bộ mặt quỷ thế này thì sao tinh thần có thể vui vẻ nổi chứ.
Ly Nhi thấy ta như vậy cũng xinh xắn quay đầu lại nhìn, những nữ quỷ đó lại chảy nước miếng thành một hàng.
Đi ngang qua quán cá, đại nương quen biết duỗi tay vẫy ta tới gần, “Hoa Nhi gia, tới đây.” sau đó đem một con cá to còn sống đang vẫy đuôi nhảy loạn xách đến trước mặt ta, “Gần đây có lẽ thân thể chịu không nổi, đại nương cho ngươi bồi bổ, đừng khách khí.”
Khóe miệng kéo lên đang chuẩn bị từ chối, nghĩ thầm vẫn còn nợ bổng lộc 500 năm chưa trả hết, lại biết nghe lời mà nhận lấy con cá cứng đờ cười nói: “Cảm tạ đại nương.”
Mang tiểu Thương Ly đến phố rõ ràng là đang rêu rao khắp nơi, mua hai túi bánh hoa đào ngó sen lúc trở về đi đường vòng, nhìn thấy đầu phố đằng trước có đám người chen chúc.
Có bát quái? Ta cắn miếng bánh hoa đào ngó sen đi qua nhón chân xem thử, đáng tiếc không nhìn ra cái gì, chỉ nghe thấy một cô nương thanh âm lạnh lùng từ trong đám người truyền ra, “Ta đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi tính toán tới khi nào mới đáp lại ta?”
Nào biết tới gần xem náo nhiệt đám quỷ vừa thấy ta là đều yên lặng tránh ra, ta nghĩ ước chừng là đối Hoa Nhi gia ta có một phần kính trọng, vì thế nể tình được thêm mặt mũi khác thường ngày mà đi tới đằng trước.
Vừa nhìn qua mới hiểu được hoàn toàn không phải như vậy, Phong Đô bá tánh tạo thành một vòng đất trống, một nam một nữ đang giằng co.
Nữ thân mặc váy dày bách hoa triều phượng, một mái tóc đen không mang trang sức, trên mặt cũng tái nhợt, chỉ có môi đỏ thắm như máu làm nổi bật khuôn mặt đến kiều diễm quỷ quyệt, ta vừa nhìn thì thấy tựa như đã gặp qua, lại thấy váy áo nàng đẹp đẽ quý giá, đại khái là nữ quỷ nhà giàu Phong Đô ru rú trong nhà.
Nhưng bên kia lại là bóng dáng ta mười phần quen thuộc, hóa thành tro cũng nhận ra, là Tiểu Hắc - Cố đại nhân. Hắn đứng thẳng tắp, khuôn mặt ẩn trong mặt nạ hắc thiết không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngươi có nhớ vì sao lúc trước ta nguyện ý theo ngươi đến nơi này không, đơn giản là ngươi nói ngươi ở tại nơi này, ta hỏi ngươi ta có phải hay không có thể thường xuyên nhìn thấy ngươi, ngươi nói đại khái đúng vậy, nhưng hơn mấy trăm năm qua, ta có thể thấy ngươi được bao nhiêu lần?” Nữ tử môi đỏ đóng mở, đáy mắt lạnh nhạt đau thương, nàng hơi buồn bã mà nói: “Hôm nay ta muốn có một câu trả lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro