chương 46
Ta ở Phong Đô đi một vòng, không tìm thấy Tiểu Hắc, liền trở về Phong Đô phủ tìm Diêm Vương gia, cha đang ở trong phòng gặm cánh gà phê văn kiện, ta đẩy cửa người lập tức đem đùi gà giấu đi đoan đoan chính chính ngồi, làm như có thật mà mở sổ con ra đề bút viết.
Ta nói: “Cha, người cầm sổ con bị ngược.”
Diêm Vương khụ một tiếng, “Khuê nữ con không hiểu, lão phu từ trước đến nay thích xem sổ con ngược.”
Ta nói: “Cha, khóe miệng người có miếng thịt gà.”
Diêm Vương nhanh chóng liếm vào trong miệng: “Khuê nữ, đó là ảo giác.
Ta nói: “Cha, trong phòng bếp có hầm rượu gạo cánh gà cho Ly Nhi người có nhìn thấy không?”
Diêm Vương ngồi nghiêm chỉnh: “Lão phu vẫn luôn ở trong phòng xem sổ con, nào có nghe nói có món cánh gà.” Nói xong ợ một cái.
Ta trầm mặc mang đèn lồng Mẫu Đơn ra, đầu ngón tay vân vê ngọn lửa, mỉm cười nói: “Cha, gần đây có phải thân mình chột dạ phát lạnh hay không, tới đây, khuê nữ tới giúp ngài nướng.”
Diêm Vương thiếu chút nữa rớt khỏi ghế dựa, ta nhìn trái phải sau đó nói: “Cha, gần đây người có thấy Tiểu Hắc không?”
Thấy hắn phủ nhận, ta nghĩ nghĩ, “Cha, vô thường khi nhận chức có phải sẽ được điều tra thân thế rồi đưa ngài không?”
Thấy ta không hề hỏi chuyện rượu gạo cánh gà, Diêm Vương vuốt chòm râu, “Đó là tất nhiên, lão phu vô luận như thế nào cũng là Diêm La thiên tử.”
“Vậy người có nhớ rõ ngàn năm trước Tiểu Hắc nhận chức như thế nào không? Hắn sinh thời là người hay là thần? Làm cái gì?”
Diêm Vương híp mắt, “Mẫu Đơn, con hỏi chuyện này làm gì?”
Ta nói: “Cha, người cùng Tiểu Hắc có phải giấu diếm ta chuyện gì không?”
Thân hình lão nhân đột nhiên cả kinh, ta cúi đầu nhìn tay chính mình, trên tay có chút dấu vết cầm kiếm mấy trăm năm qua.
Thời gian đầu ở âm tào địa phủ ta mềm yếu đến mức cả thanh kiếm cũng nhấc không nổi, phần lớn cùng Tiểu Hắc ở bên nhau, khi đó ta cho rằng Ly Nhi đã chết mất hồn mất vía, nhìn vào dòng Nại Hà, nghĩ thầm hay là ta cứ đi theo Ly Nhi đi.
Nhưng theo sau Tiểu Hắc đến thời gian để ta nhớ nhung cũng không có, trực tiếp đem ta ném vào Hắc lâm sơn động cách phủ Phong Đô mười ba dặm để tu luyện, quăng cho ta một thanh kiếm sắt, bản thân tùy tiện bẻ nhánh cây đứng cách ta không xa.
Hắn nói, ra tay đi.
Ta kinh hoàng thất thố nhìn hắn, khuôn mặt đen của hắn vô cảm xúc, lạnh nhạt như âm phủ này vậy, vĩnh viễn không thấy mây mù hay mặt trời trên không trung.
Hắn nói, ngươi còn yêu hắn có phải không?
Ta thấy đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng đóng mở , câu câu chữ chữ lại lạnh lẽo rõ ràng, môi hắn trông giống người kia, ngơ ngẩn mà hốc mắt phát nóng, nghĩ thầm có lẽ nước mắt sắp chảy xuống.
Hắn nói, hắn không cần ngươi, ngươi còn yêu hắn làm gì, ngươi yêu hắn như thế nào, vì hắn đau lòng hắn cũng không biết.
Có lẽ -- hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nhàn nhạt nói, hắn có lẽ đã cưới vợ.
Ta như bị sét đánh, hắn không phải không cần ta……
Ta lúc ấy run rẩy cất tiếng phủ nhận lời nói của hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói, hiện tại ngươi là một người, đây là âm tào địa phủ không phải Giang Nam nhân gian, Mẫu Đơn, ngươi hiện tại là một người, không có hắn ngươi vẫn có thể sống tốt.
Khi đó hắn lần đầu tiên gọi tên của ta, Mẫu Đơn, lạnh lẽo như băng thạch tẩm ướt dưới ánh trăng.
Ta ngẩng đầu nhìn Diêm Vương ngồi im lặng rồi nói, “Cha địa vị ở trên hắn, nói cũng sẽ không rơi đầu, sợ gì?”
Diêm Vương thở dài nói: “Khuê nữ, con không hiểu”
Ta tiếp tục nói: “Cha, người nếu không nói, con sẽ tự mình đi xem Tam Sinh Thạch.”
Diêm Vương tựa hồ thật sự sửng sốt trong chốc lát, lại hơi hơi nhíu mày, người vuốt chòm râu ngồi ở trước bàn trầm mặc, đem bút gác ở nghiên mực, trầm giọng nói: “Khuê nữ, con là âm sai không thể qua cầu, nhất định đừng đến đó, cha là thật tình vì con suy nghĩ.”
Thương Ly gần đây vẫn luôn không chịu về Thiên giới, ta hỏi hắn khi hắn ngồi bên cạnh bàn nhìn nồi cánh gà hầm rượu gạo, hắn nói cho ta, “Thật ra tiên thúc tiên bá đã tới đây, chỉ là bọn họ không muốn Ly Nhi trở về Thiên giới.”
“Sao?” Ta mới vừa mở miệng hỏi, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng Thái Tử bị hứng một cái tát, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
“Nghe các thúc thúc nói, thiên giới bói toán có thể xảy ra chuyện, tiên ban khóa cũng ngừng, cha nói Ly Nhi ở tại nơi này ngược lại an toàn.” Thương Ly duỗi tay đến rượu gạo cánh gà nóng hầm hập thơm ngào ngạt, mắt đen trừng đến thẳng tắp, ta hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chuyện bát quái ở phố tây Phong Đô đều không có truyền ra, xem ra tin tức còn rất nghiêm.
“Ly Nhi nào có biết đâu, cha gần đây hơi bận, Ly Nhi có chút nhớ cha.” Ly Nhi bĩu môi mong đợi nhìn ta chăm chú, ngập nước, “Nương, mang Ly Nhi trở về Thiên giới một chuyến được không?”
…… Chẳng lẽ nam nhân kia ném nhi tử tới chỗ ta là đang dùng chiêu thân tình để lừa ta đến đó?
Đi thiên giới làm gì, xem hắn cùng Chiêu Cẩm công chúa ân ái như thế nào sao?
“Không cần.”
“Chỉ một lần thôi.”
“Không thể.”
“Ô……”
Nhớ hắn, ta một chút cũng không nhớ…… Không thể nhớ.
Mỗi lần nhớ tới nam nhân kia tâm liền trở nên đau đớn, loại cảm giác này thật không thoải mái, ta lại không muốn thừa nhận, giống như miệng vết thương bị đao xẻo vốn đã kết vảy nay lại bị vạch trần lần nữa.
Lúc hắn mỉm cười rất đẹp, nhưng ta lại hoảng hốt ảo giác rằng ta sẽ hỏng mất.
Rõ ràng đã quên, vĩnh viễn không thấy chính là tốt nhất, ta muốn chỉ có Ly Nhi…… mà thôi.
Đang xuất thần, Thương Ly liếm môi trộm duỗi tay tới nồi cánh gà mới hầm không lâu, ta cầm một chiếc đũa đánh vào tay nó, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên hai vệt hồng, “Rửa tay sạch sẽ rồi ăn.”
“Nương” Thương Ly đau kêu một tiếng, che cánh tay nhỏ lại ủy khuất nhìn ta, trong mắt chính là hai giọt nước mắt tròn vo, miệng nhỏ dẩu thành tiểu móc, “Nương, đau quá.”
Ta cảm thấy lực đạo của ta ta rất chuẩn xác, không biết da thịt Thương Ly lại mềm như thế, vừa thấy hai vệt đỏ kia lòng ta hoảng sợ phát đau, nhanh chóng cầm tay nó hà hơi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Ly Nhi, còn đau sao?”
Ly Nhi chớp chớp mắt, thấy ta thay đổi sắc mặt mới mặt mày hớn hở, “Nương, vừa rồi Ly Nhi là giả vờ, một chút cũng không đau, nương sau này không được đánh Ly Nhi nữa.”
Ta thấy hắn có chút dáng vẻ khoe khoang liền duỗi tay tàn nhẫn véo khuôn mặt nhỏ của nó một cái, Thương Ly khóc, “Nương, lúc này thật đau đau ô ô, không cần đánh nữa”
“Biết đau là tốt, rửa tay đi”
Ta vỗ vỗ mông nhỏ đuổi nó khỏi bàn, quay đầu lại cầm miếng cánh gà, thử xem thấy không nóng, gắp hai miếng dính nước vào trong chén hắn.
Ta ngơ ngẩn nhìn hai miếng cánh gà trong chén sứ thanh hoa màu trắng, sắc vàng trơn bóng, ta chậm rãi hầm rượu gạo, ta làm mẫu thân vẫn luôn không thể làm thứ gì cho Thương Ly, hiện giờ hắn lại ở bên cạnh ta, hoàn toàn không có chút cảm giác chân thật.
—— Mẫu Đơn hầm cảnh thật sự không tồi.
—— Mẫu Đơn, ta mang nàng trở về, không phải vì cái này.
Ta cúi đầu, tựa hồ có một người lôi kéo tay của ta, bất đắc dĩ thở dài, khóe mắt ngậm ý cười.
Thương Ly ăn no rồi bản thân tự đến phòng phụ thân Diêm Vương nghe người nói chuyện, ta ở Phong Đô lâu như vậy cũng chưa phát hiện phụ thân Diêm Vương lại là vị thiên tử Diêm La có thể đọc đủ thứ thơ thành công, còn nữa cũng là một tòa Tàng Kinh Các di động kiêm ký sự toàn tập của chuyện bát quái trên trời dưới đất, nói lên luận kinh vẫn rất có trật tự.
Buổi tối Thương Ly ở phủ Phong Đô ăn cơm, ta mua cho nó nằm phần bánh hoa đào ngó sen, lại tự mình xuống bếp hầm cải với thịt kho tàu và thịt bò nấu ớt xanh, một nồi cá Thúy Hoa hầm canh cải chua, mộc nhĩ cùng hạt mè phỉ thúy, dưa chuột làm rau trộn, làm bánh trôi cho Thương Ly, cơm nhà bày đầy cả một bàn, lại gọi Diêm Vương, Chung Quỳ cùng Tiểu Hắc tới đây, ở đình viện mở tiệc uống rượu ăn cơm.
Chung Quỳ kinh ngạc nói: “Mẫu Đơn tỷ còn biết nấu cơm? Ta thật sự không biết.”
Ta nói: “Chưa làm không có nghĩa là sẽ không làm. Hiện tại Ly Nhi ở đây, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nấu cơm, chẳng qua ngươi mỗi ngày ở bên ngoài lêu lổng, tâm tư toàn đặt ở trên người cô nương kia, còn có thể quan tâm chúng ta sao.”
Phụ thân Diêm Vương vừa ăn vừa lau nước mắt, “Không thể nghĩ được lão phu sống hôm nay lại được khuê nữ xuống bếp nấu ăn, cuộc đời này đúng là không uổng phí.”
Ta cầm đũa gắp thịt kho tàu vào trong chén Thương Ly, “Cha, không phải nửa tháng này mỗi ngày đều được ăn đâu.”
Thấy trong chén sứ của Thương Ly thịt kho tàu xếp thành cái núi nhỏ, Diêm Vương lại mang vẻ mặt ai oán khóc nói: “Mẫu Đơn, khuê nữ chỉ muốn nhi tử mà không cần cha, chỉ lo gắp thịt cho thiên tôn điện hạ, chén của cha còn chưa có đâu.”
Ta nâng khóe miệng, “Cha, ngài đây là so sánh với Ly Nhi sao? Hôm qua là ai gặm hơn phân nửa nồi xương sườn? Hôm nay ta thấy rượu gạo cánh gà thiếu một nửa, cha tất nhiên hiểu được vì sao?”
Tay Thương Ly ngắn thân mình lại nhỏ, bất quá cầm đũa rất tốt, lưu loát gắp một khối thịt to lại bởi vì cánh tay ngắn cố sức duỗi đến chén của Diêm Vương, “Gia gia, ăn thịt.”
Diêm Vương gia thiếu chút nữa rớt xuống ghế, chống cái bàn run run rẩy rẩy bò dậy, “Thiên tôn điện hạ…… Xưng hô này không thể kêu bừa, thiên chi đế quân nếu nghe thấy lão phu cướp tên tuổi của ngài đầu lão phu liền khó mà giữ được.”
Ngay sau đó quay đầu nhìn Chung Quỳ đắc ý nói, “Ngươi nhìn xem đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, so với ngươi lúc còn nhỏ ngoan hơn nhiều, ngươi tên tiểu tử thúi này.”
Chung Quỳ nói: “Ai u cha còn không phải là thích điện hạ ngày thường đáng yêu, chính mình khoe khoang, năm đó con còn không phải chỉ một chiêu đã khiến bao nhiêu cô nương Phong Đô mê mệt đó sao.”
Diêm Vương hừ hừ, “Hừ, đây là phúc đức hạnh của ngươi sao?”
Thương Ly chớp chớp mắt, méo mó đầu hỏi ta: “Nương, Ly Nhi gọi sai rồi sao?”
Ta nhấp môi cười: “Không”
Thương Ly à một tiếng, lại ngọt ngào gọi Diêm Vương một tiếng, “Gia gia”
Diêm Vương gia rớt xuống ghế.
Bốn quỷ một thần ở trong sân ăn đến khi đêm hơi trễ, sắc trời nồng đậm tối đen lạnh lẽo âm trầm, âm tào địa phủ chưa từng giống như nhân gian có chút ánh trăng nào, thiếu mấy phần tình thú, gió lạnh phơ phất, bóng cây lắc lư, đình viện đêm lam hoa khai ra hơi lam quang mang, từng đóa từng đóa theo gió lay động.
Diêm Vương lão nhân gia thích ngủ sớm, Thương Ly cuối cùng cũng buồn ngủ tựa ở trong lòng Diêm Vương mà ngủ, gia tôn hai người giống nhau đánh khò khè, ta ôm nó trở về phòng, lau thân mình đổi xiêm y rồi đặt nó lên giường để nó ngủ ngon.
Nhìn lên khuôn mặt nó, một dáng vẻ nghiêm chỉnh ngay thẳng.
Nhìn lại thế này, thật sự có vài phần giống người kia.
Nói đúng hơn, mặt mày cực giống nhau.
Đau lòng một lúc, ta đứng dậy trở lại sân. Tiểu Hắc và Chung Quỳ đều uống chút rượu, Chung Quỳ dáng vẻ tiểu mỹ nhân mảnh mai, tửu lượng cũng như bề ngoài của hắn vậy, uống mấy chén khuôn mặt ửng đỏ nhưng lại mỹ lệ như hoa.
Thấy ta liền túm chặt ống tay áo ta, nỗ lực nhìn ta đứt quãng nói: “Tỷ…… Đưa nàng đi rồi?”
“Ừ.”
“Ta đây cũng…… phải đi.”
Hắn ợ một cái, giơ chén rượu lên đã lâu lại chưa có rượu, cuối cùng không sức lực mà buông, “Mẫu Đơn tỷ, ta để nàng đi đầu thai…… ta cũng muốn đi rồi.”
Tay ta dừng lại, “Ngươi có nói với cha chưa?”
“Nói rồi, cha nói tùy ta, dù sao ngày sau ta cũng kế thừa vị trí của người, chỉ là một đời mà thôi.”
“Ngươi hiện tại đi đầu thai, sau khi chuyển thế có thể nhỏ tuổi hơn nàng.”
Chung Quỳ hừ hừ hai tiếng, “Kia có quan hệ gì, ta chính là thích tỷ tỷ xinh đẹp, ợ” hắn vỗ vỗ ta, “Mẫu Đơn tỷ phải bảo trọng, một đời sau ta lại trở về, nhớ rõ làm cho ta một bàn đồ ăn, không nghĩ tới Mẫu Đơn tỷ nấu ăn ăn ngon như vậy đâu, so với đầu bếp làm thì ăn ngon hơn nhiều…… Thật hâm mộ Thiên Quân Thái Tử gia, cưới được cô nương tốt như vậy.”
Ta nhíu nhíu mi, đề tài này chẳng hiểu sao lại liên quan đến Thương Âm rồi, tâm bất giác tối lại, “Hắn không cảm thấy ta tốt, như vậy thì ích lợi gì?”
“À, Mẫu Đơn tỷ vẫn còn quan tâm sao, hôm nay thật sự vì tỷ mà chảy mồ hôi, đối phương là Thái Tử gia mà……” Chung Quỳ chưa nói xong đã nằm trên bàn hì hì hô hô ngủ, ta quay sang Tiểu Hắc, “Ngươi đi thì nhớ nâng hắn về.”
Tiểu Hắc cầm rượu, uống một ly rồi một ly, so với thường ngày hơi khác lạ, mặt nạ hắc thiết ánh ra một tia sáng lạnh lẽo.
Trong bóng đêm vắng vẻ gió thổi nặng nề, ta lại trở lại chỗ ngồi đổ ít rượu, tửu lượng của ta tất nhiên kém hơn so với Tiểu Hắc, uống một chút là được.
Ta nhấp miệng, lại bỏ xuống nhìn Tiểu Hắc phía đối diện bàn vuông, cái bàn hỗn độn quét ngang không còn, ta thấy đối hắn nói: “Ta thấy vừa rồi ngươi không ăn nhiều, hay là ta lại làm điểm tâm cho ngươi?”
“Không cần.” Hắn rót đầy thùng rượu, rũ mắt giơ lên lắc nhẹ, như vậy nhàn thế giống như một vị quý tộc, “Nghe nói hôm nay ngươi tát hắn một cái.”
Ta ngẩn ra, đây là Chung Quỳ nói?
“Đúng vậy, ta nhìn nam nhân kia đến mức thấy phiền lòng, nếu không phải hắn là cha Ly Nhi ta đã chặt một đao bỏ đi.”
Hắn nói, “Ngươi có nghĩ tới hay không, hắn có lẽ là rất đau.”
Lời nói này lãnh đạm, lòng ta suy nghĩ theo như lời Tiểu Hắc "đau" là loại đau nào, trên mặt sao, ta không cho là đúng cười cười, “Thời điểm ta đau, hắn đang ở nơi nào? 700 năm qua đều là các ngươi ở bên ta, hắn đang làm cái gì?”
Trong đầu hiện lên gương mặt kia, trong chốc lát cảm thấy khó có thể hô hấp.
Ta nghĩ, ta thật sự không phải nữ nhân tốt.
Ta cố gắng thể hiện cảm xúc thật tự nhiên, múc chén rượu uống một hớp lớn, yết hầu nóng rát, không biết vì sao tinh thần lại rất tỉnh táo, “Ngươi có còn nhớ rõ lúc ta và ngươi lần đầu tiên đến huyết trì đại địa ngục lấy hoa quỷ không? Lúc ấy ta sợ tới mức bị thương"
Tiểu Hắc trầm mặc một chút mới lên tiếng, “Ừ.”
Ta cười ha hả, “Đó vẫn là rất lâu trước kia, sau đó ngươi lại dạy ta rất nhiều thứ, bắt ta tu luyện, còn ném ta vào hàn băng địa ngục cùng đám ác quỷ sống chết với nhau, cả ngày bày ra một khuôn mặt lại không cười bao giờ thật dọa chết người, ngươi có biết đoạn thời gian đó mỗi ngày trong lòng ta lúc nào cũng chửi rủa ngươi hay không.”
Khóe miệng hắn dường như nâng lên, “Lúc ấy ngươi rất thích khóc.” Dừng một chút, lần này là thật sự cười, mềm mại chậm rãi, “Hiện tại kỳ thật cũng thích khóc.”
Ta bị nụ cười của hắn làm lung lay thần trí một lát, ngây người ngẩn ngơ, lúc này nhất định hai mắt trong mặt nạ hắn hơi hơi cong lên, lại nghiêng đi mặt nhìn thủy lâm hoa trong đình viện một lát, cúi đầu uống hết rượu còn dư.
Không có Cố Thương, sẽ không có Mẫu Đơn hiện tại.
Ta nuốt yết hầu, “Đúng vậy, lúc đó tính tình của ngươi thối như vậy, ta vẫn luôn nghĩ ——” cuối cùng cũng nói tới mục đích của lần nói chuyện phiếm này, Mã Gia đã hai lần nhắc tới rừng hoa đào với ta, ta dù sao cũng sẽ liên tưởng đến Đào hoa yêu, “—— Diệp Thanh Hoa sao lại thích loại người như núi băng phía nam như ngươi chứ.”
Vừa nói xong ta liền gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, dùng hết sức đọc ra cái gì đó trên khuôn mặt được mặt nạ che phủ của hắn.
Phong Đô yên tĩnh, Chung Quỳ đang ghé vào trên bàn ngáy ngủ cũng yên tĩnh, Tiểu Hắc mặt không cảm xúc nhìn ta chăm chú, ta cũng nhìn hắn, loại đình trệ trầm mặc này cuối cùng vẫn bị ta đánh vỡ, ta xua xua tay nói: “Ngươi đã tìm được nàng rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro