Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 45

Ta cùng vị tiểu thần đó trở về mộ thất.

Trường minh đăng ở địa cung quả thực bị yêu khí dập tắt, ngón tay Thương Âm phất một cái, đèn hai bên huyệt mộ theo thứ tự sáng lên, ta đi khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Chung Quỳ lẫn Ly Nhi, hai cỗ quan tài tùy tiện mở ra, một khối quan tài bay ra mấy trượng, ta đến gần quan tài, không khỏi ngẩn ra.

Một khối quan tài trống rỗng, còn một khối quan tài có một thi một quỷ. Không sai, một thi thể và một con quỷ.

Hoàng đế Lỗ Tị quốc băng hà lúc còn trẻ tuổi, bộ dáng cũng coi như phong lưu tiêu sái, nằm trong quan tài uy nghiêm tôn quý khí chất không hề giảm, một nữ quỷ mặc hoa phục kim thoa ôm thi thể, mặt chôn ở ngực hắn.

Ta gọi một tiếng, "Nương nương." Nàng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt kiều mỹ, nước mắt đầy mặt, lúc này là sự thật.

Vương phi dại ra nhìn nhìn ta lại nhìn nhìn Thương Âm, bò ra khỏi quan tài quỳ xuống, "Cầu xin các ngươi, không cần dẫn ta đi, ta không cần đầu thai, ta muốn trông giữ hắn có được không?"

Nữ tử thân hình lờ mờ, chắc là mới vừa rồi Tam xà bám vào người khiến hồn phách thương tổn, ta lấy dẫn hồn đèn ra, "Thân thể ngươi bị Tam xà chiếm đã tiêu vong, canh giờ cũng tới rồi, cùng ta về âm tào địa phủ đầu thai chuyển thế, kiếp sau lại cùng hắn gặp nhau cũng là giống nhau."
Nàng thấy đèn kinh hoàng mà lui về phía sau vài bước, bất lực lắc đầu, "Ta không cần, vạn nhất ta tìm không thấy hắn thì làm sao bây giờ? Ta không rời khỏi hắn, kiếp sau? Cái gì kiếp sau? Kiếp sau là bộ dáng gì ta cũng không biết, ta chỉ cần hiện tại cùng hắn ở cùng nhau."
Loại lời nói này mấy trăm năm qua ta đã nghe qua quá nhiều, nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, "Nếu gặp lại nhau, các ngươi là có duyên phận, nếu các ngươi đã hết duyên phận, dù cầu cũng cầu không được, sinh tử một cái chớp mắt tương lai còn dài, nương nương vẫn nên cùng ta đi một chuyến."
Bên trong đèn Mẫu đơn sáng lên ngọn lửa ôn nhu, hồn nữ tử từng tia từng sợi trừ khử thu vào trong đèn lồng, cuối cùng hoa mẫu đơn trên đèn lồng từng cánh hoa đẹp đẽ quý giá nở rộ, hồn phách Vương phi có độ tinh khiết cực cao, đã lâu rồi không thấy mẫu đơn xinh đẹp đến vậy.
Nhớ tới kiếp trước nàng là Thánh Nữ một giới tên là Mã Gia, tuổi còn trẻ đã chết đi, kiếp này lại là đế vương sủng phi, xem như hưởng hết vinh hoa phú quý, hậu cung tranh đấu tàn khốc nhưng đế vương sủng ái, một đời này cũng không thẹn.

Ta cầm đèn lồng xoay người nói với Thương Âm: "Ly Nhi được gia đệ đưa ra bên ngoài, tiên quân nếu là mang Ly Nhi trở về Thiên giới có lẽ phải hoãn lại, ta đã đáp ứng cùng hắn ăn cơm chiều."
Dừng một chút cân nhắc, trước kia tới đón Ly Nhi đều là tiên thúc tiên bá nề nếp không chút thú vị nào, lần này lại là một vi thần tiên xinh đẹp.
Tuy mới vừa rồi cùng Tam xà đấu nhau tàn nhẫn nhưng đối với ta xem như tao nhã khách khí, với giao tình của hắn cùng Ly Nhi nói không chừng lúc mang Ly Nhi về Thiên giới sẽ nói giúp ta vài lời, hoặc là bởi vì ta mà ở lại mấy ngày.

Nghe nói Ly Nhi từ nhỏ tu hành ở Thập tam thiên thần cung của Đông Hoa Đế Quân chứ không ở tại Thái Tử Trọng Hoa Cung, bản thân hắn vốn đặc biệt, Thái Tử Trọng Lam đưa hắn đến chỗ đó cũng coi như là giữ được thanh tịnh an bình. Chỉ tiếc từ nhỏ lại thiếu tình cảm cha mẹ, ta cảm thấy đau lòng.

Ta ngẫm lại rồi nói: "Tiên quân nếu không chê, có thể nếm thử tay nghề Mẫu Đơn."
Thương Âm trầm mặc một lát, ngước mắt, "Ta nhớ rõ ngươi chưa từng xuống bếp."

Hắn hỏi cái này làm gì, ta xua xua tay xoay người đến cửa ra, không nghe ra điểm kỳ quặc trong lời nói của hắn, "Không, học lúc làm âm sai, nghe nói lúc ta còn sống đều là chủ tử các ngươi xuống bếp, bây giờ ta chỉ có thể tự mình làm."
"......" Hắn không lên tiếng ta liền bổ sung, "Chủ tử mà ta nói là Thái Tử gia Trọng Lam."

Ta đi trên con đường tối đen, hắn ở phía sau lẳng lặng nói: "Hắn nếu có ý định lập ngươi làm thần hậu, ngươi sẽ nguyện ý?"

Ta quay đầu lại quét mắt liếc hắn một cái, hừ hừ hai tiếng, "Loại lời nói này, ngài bảo chính hắn tới nói. Như vậy quyết định rồi, muốn Ly Nhi trở về trễ một chút."
Thương Âm nói: "Bổn quân vẫn chưa nói sẽ mang hắn trở về."
Ta sửng sốt, "Vậy tiên quân tới đây là làm gì?"

Hắn bình tĩnh nhìn ta, tựa hồ đang suy nghĩ, qua một lát mới chậm rãi hiện lên ý cười nói: "Cửu Trọng Thiên Trọng Hoa Cung đánh rơi một quả Dạ Hoa minh châu do Long Cung thượng cống, nghe nói là bị hoàng trưởng tôn điện hạ mang hạ phàm, Mẫu Đơn cô nương có lẽ biết được nó ở đâu?"
Ta sửng sốt, cười khan hai tiếng, ánh mắt nhìn khắp nơi cuối cùng phát hiện nó ở một góc địa cung đen sì, phía dưới là một vũng máu, im lặng.

Không biết hắn nếu biết được ta lấy nó ném người sẽ có cảm tưởng thế nào, ta nhanh chóng rút ánh mắt về cười nói: "Ai nha, cái này ta cũng không biết đâu. Ly Nhi tựa hồ không mang cái gì trở về......"

Thương Âm tao nhã cười, "Thật không?" Sau đó ánh mắt từ từ nhìn đến góc địa cung, ta vèo một cái lắc mình đến trước mặt hắn chắn lại, bày ra tư thế tự nhận là thướt tha, "Ai nha tiên quân người xem, chúng ta ở địa cung sẽ có nhiều đen đủi nha, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi......"

Bang.

Ta còn chưa nói xong, đại để là sức mạnh thần châu khai phá, phía sau viên dạ minh châu, nứt ra, phá lệ vang dội, vang lên một hồi âm bang, bang, bang....
Ta: "......"
Thương Âm: "......"
Ta: "...... Ha ha, ha ha, ha, tiên quân ngài xem, dạ minh châu này thật hậu đậu."
...... đây là muốn như thế nào, 500 năm bổng lộc đó nha, sớm không nứt muộn không nứt.

Thương Âm mỉm cười: "Mẫu Đơn cô nương suy đoán thật không tồi."
Ta: "......"

Ta căng da đầu ra khỏi huyệt mộ, lúc này đã là đêm tối mát mẻ, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, vừa ra khỏi cửa liền thấy Chung Quỳ lôi kéo Thương Ly ở sườn núi nhỏ cách đó không xa. Thương Ly ở trong ngực hắn có vẻ đang buồn ngủ, Chung Quỳ vừa thấy đèn lồng trong tay ta đang xôn xao liền đứng lên, sắc mặt thay đổi, "Tỷ thu hồn phách của nàng rồi?"

Thương Ly kêu một tiếng lăn xuống trên cỏ, ta cầm một cục đá đôi qua giữa trán Chung Quỳ, "Ngươi dám quăng ngã nhi tử ta?"

Chung Quỳ bị đánh nghiêng, nước mắt lưng tròng cùng Thương Ly còn buồn ngủ bò dậy, chu chu cái miệng nhỏ, "Ta không phải đang kích động sao? Mẫu đơn tỷ thật quá độc ác."

Ta không để ý tới hắn, đi qua ôm Thương Ly.

Chung Quỳ ánh mắt ủy khuất vừa nhìn qua, cứng đờ, lúc này sắc mặt trở nên lợi hại hơn, sột soạt bò dậy đến cạnh người ta-- quỳ xuống trước mặt hắc y thần tiên. Trong lúc ta ngạc nhiên dập đầu cung kính nói: "Chung Quỳ tham kiến Thái Tử điện hạ!"

Ta sửng sốt, cái gì?
Thái Tử điện hạ?

Thương Ly dùng tay nhỏ dụi dụi mắt, chớp chớp, từ trong lòng ta nhảy xuống lảo đảo lắc lư chạy qua. Gần ba tháng ta nuôi hắn rất tốt, thân mình hắn tròn vo trắng nõn thơm ngào ngạt rất giống cái bánh bao thịt, ta tận mắt thấy cái bánh bao thịt mình yêu thương nhảy phịch vào ngực nam nhân xa lạ.

Nam nhân sờ sờ mặt hắn đem hắn ôm vào, đôi mắt an tĩnh, Thương Ly giơ khuôn mặt nhỏ lên lôi kéo ống tay áo huyền sắc kim văn, ngọt ngào cười.
"Cha ~"
Ta cứng đờ tại chỗ, máu đông lại nghe rõ ràng thanh âm.

Thân là âm sai, ta vẫn luôn cảm thấy, khi nào thật sự muốn gặp mặt phụ quân của Thương Ly, nhất định phải lấy ra cốt khí.

Nghe nói ta đã từng đối với hắn khăng khăng một mực, nữ tử ở trước tình yêu thường rất hèn mọn, đối với một nam tử từng vứt bỏ ta, bất luận nói gì ta cũng sẽ sẽ không tha thứ cho hắn. Thân là Cửu Trọng Thiên tôn quý thượng thần lại đùa bỡn cảm tình của nữ tử, cũng quá tự đại cao ngạo rồi.

Ta ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt, này cùng Thái tử điện hạ trong lòng ta vẫn là có một chút chênh lệch, ít nhất sẽ không có dáng vẻ đẹp đẽ cùng nụ cười ôn nhu như thế. Tiên khí tuy tồn quý thuần tịnh nhưng mới vừa rồi giết Tam xà lại lẫm lẫm lạnh lẽo khiến người khác kinh sợ.

Ta nuốt yết hầu, ngực nghẹn một hơi, chậm rãi đi đến trước mặt Thương Âm, hắn buông Thương Ly ngước mắt, ý cười vẫn như cũ, ta không rõ ý vị.

"Mẫu Đơn." Hắn gọi ta một tiếng.

Ta không biết nên nói gì, Thương Ly nắm chặt một góc ống tay áo của ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt có chút hơi nước, ta nghĩ nó hy vọng ta cùng với cha nó có thể tốt một chút.
Ta cố gắng đắn đo ngữ khí nói: "Ngươi vì sao ở chỗ này?"

Ngữ khí đắn đo thất bại, âm thanh trở nên âm u lạnh căm.

Hắn hạ mắt, trầm trầm nói: "Ta không có tới tìm nàng, là bởi vì chưa xử lý mọi chuyện thật thoả đáng, nếu khi đó mang nàng về vẫn sẽ khiến cho nàng chịu ủy khuất, huống hồ Ly Nhi tới đây với nàng ta cũng an tâm.
Hiện giờ Thiên giới sẽ không có ai dám nói nửa lời không tốt về nàng.
Ta tới là nói với nàng, nếu hôm nay ta muốn lập nàng làm hậu, nàng có bằng lòng hay không?"

Trong đầu ta trống rỗng một hồi, nếu là lúc trước đối với hắn có vài phần khách khí, lúc này giáo dưỡng đã bị thiêu cháy đến mức không còn chút nào.

Vừa thấy ta liền nói loại lời nói này, đối ta mà nói hắn là người hoàn toàn xa lạ, đến cả gương mặt cũng không nhớ rõ. Ta chỉ nghe nói hắn ở trên thiên giới có thê thất, hiện giờ hảo tụ hảo tán cũng không tồi.

Hắn cho rằng ta còn ngây ngốc thích hắn sao, vừa nghe câu nói này của hắn nhất định sẽ hoan thiên hỉ địa mà đáp ứng hay sao.

Ta nhìn hắn nở nụ cười thật tươi, nghiêng người ngăn tầm mắt củaThương Ly, tát một cái vào mặt Thái Tử Trọng Lam.

Hắn coi như vẫn còn được xem là nam nhân, không trốn, vững chắc đứng yên.

Ta nghe thấy Chung Quỳ ở phía sau kinh ngạc mà hít một ngụm khí lạnh.

"Chúng ta đã thanh toán xong, xem như tiện nghi cho ngươi."

Ta thở hồng hộc nhìn thẳng Thương Âm gằn từng chữ một, mới vừa rồi tát một cái khiến cả người ta rất sảng khoái, "Thái Tử điện hạ, loại lời nói vui đùa này, ngài không cần nói lại, quỷ thần thù đồ." (quỷ thần không chung đường)

Mặt nam nhân mặt nghiêng qua một bên, tóc đen che khuất ta không thấy không rõ cảm xúc, qua một lát hắn mới chậm rãi quay mặt qua, ta không biết tại sao ngực lại run rẩy từng trận từng trận, không biết vì sao lại hối hận, ta sao có thể làm như vậy?
Ít nhất ta thật sự cảm thấy hắn đang nói dối ta, nhưng trong lòng lại có một cây huyền, càng buộc càng chặt.
Căng da đầu ôm chặt Thương Ly quay đầu bước đi không quay đầu lại, vừa đi vừa dùng dẫn hồn đèn mở ra con đường dẫn đến âm phủ.
***
Trở về Phong Đô ta thả hồn phách Mã Gia ra dẫn đến thập điện Diêm Vương, thẩm xong rồi liền dẫn nàng qua cầu Nại Hà, trên đường hoàng tuyền liên miên mạn châu sa hoa như lửa đỏ, ta cười nói với nàng: "Kiếp trước ngươi của ngươi cũng là ta dẫn đi, nghĩ đến đôi ta đứng là có duyên."

Nàng không nói lời nào, theo ta đi đến phía trước, đôi mắt xinh đẹp khóc đến sưng đỏ, lúc trông thấy cầu Nại Hà đen nhánh, nàng bỗng nhiên dùng ngón tay nhỏ trắng nõn nắm lấy ống tay áo ta, "Ta có thể không đầu thai hay không?"

Đèn lồng hoả tinh tử run run, ta nhìn nàng cười nói: "Không thể."

"Cầu xin ngươi, ta chỉ muốn ở chỗ này chờ hắn, ta muốn chờ hắn."

"Thời điểm ngươi chờ được hắn, hắn đã quên ngươi, thứ hắn nhớ rõ chỉ có người hắn yêu của đời này mà thôi."
Mã Gia mở to hai mắt đẫm lệ lắc đầu, run run nói: "Ta không quan tâm, chỉ cần có thể chờ được hắn là tốt rồi...... Ta không muốn quên hắn đâu!"

Nữ tử như vậy ta đã thấy quá nhiều, ta gỡ tay áo từ tay nàng ra, lại đem cả tay nàng cầm ở lòng bàn tay mình, trơn mát lạnh lẽo, đời này nàng không phải chịu khổ cực, hoàng đế Lỗ Tị quốc vẫn luôn yêu quý nàng, ta nắm chặt tay nàng, "Cùng lắm thì uống cảnh qua cầu rồi cái gì cũng đều không còn nhớ rõ, không nhớ rõ, cái gì cũng đều không quan tâm, một đời một đời đều như thế này, chỉ là thiên địa luân hồi mà thôi."

Nàng ngơ ngác, ta kéo nàng chậm rãi đến gần cầu Nại Hà, nhìn nhìn, lại cầm đèn lồng xoay người nói với nàng: "Ta cũng đã uống canh, đã quên phu quân ta, nghe nói ta đã từng cực kì thích hắn, hiện tại vẫn rất tốt, không có cảm tình trói buộc sẽ khiến bản thân nhẹ nhàng."

Mã Gia mở to mắt, ta lại dịu dàng cười nói: "Ngươi hiện tại nói không quan tâm, chờ tới lúc ngươi thật sự biết được hắn không nhớ rõ ngươi, ngươi sao có thể chịu được?"

Cuối cùng Mã Gia vẫn là biến mất ở cuối cầu Nại Hà, hôm nay thời tiết Phong Đô không tồi, bên kia cầu Nại Hà sương mù không nhiều lắm, ta mơ hồ có thể thấy được bóng nàng, ta đứng ở đầu cầu nhìn nàng, lại thấy nàng dừng lại trước Tam Sinh Thạch, đôi mắt mở lớn, thần sắc có chút khiếp sợ tựa như là nhớ tới chuyện gì, lúc này ta mới nhớ ra nếu sinh hồn ( linh hồn người sống) uống canh Mạnh bà xong thấy tên của mình trên Tam Sinh thạch,  tất cả ký ức kiếp trước kiếp này sẽ như ảo ảnh trong mơ, xẹt xẹt hiện lên như cưỡi ngựa xem hoa.

Nàng bỗng nhiên xoay người chạy tới phía ta, ta cả kinh, nàng trở lại đây là muốn làm gì?

Hai gã ngục tốt như khói đen không tiếng động mà hiện hình giữ nàng lại, ánh mắt Mã Gia gắt gao khóa ở trên mặt ta kêu lên: "Ngàn năm trước, mười dặm rừng hoa đào trên cánh đồng tuyết ngươi có còn nhớ không --"

Nữ u hồn ở xa xa nói to với ta, ở bên cạnh sinh hồn và quỷ sôi nổi nhìn sang, ta tiến lên vài bước, nàng bỗng nhiên rơi nước mắt, "Ngươi có còn nhớ ta từng nói sẽ nhường hắn cho ngươi, ngươi nhất định phải quý trọng hay không-- hắn vẫn luôn thích ngươi, tại sao ngươi lại rời bỏ hắn khiến hắn đau lòng? -- đã không có thời gian!"

Cả người ta chấn động đứng tại chỗ, ngục tốt vung tay lên, trực tiếp kéo nàng mang đi.

Ta ngơ ngẩn nhìn nàng biến mất ở cuối cầu Nại Hà, không khỏi nhăn mày.
Rừng hoa đào......?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro