Thập thế đợi quân an - Chương 1
QUYỂN THƯỢNG: TAM SINH
Chương 1: Kiếp này kết thúc từ đây
Edit+Beta: Min
Từ xưa đến nay, người – yêu tương luyến không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Vượt qua rào cản chủng tộc để đến với nhau, ngươi là ai dĩ nhiên không còn quan trọng nữa, bởi vì ta chỉ yêu duy nhất một người – chính là ngươi.
Dù cho thiên lý bất dung, dù cho bên ngoài đàm tiếu, người ta muốn vẫn chỉ có ngươi. (thiên lý bất dung: đạo trời không buông tha cho)
Trong sách là câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, đẹp thê lương đến chết cũng không đổi thay, khiến cho hậu thế phải thổn thức một phen.
Gần chạng vạng, Nam Tô thành ở Lung quốc dần rơi vào ánh tà chiều, bóng đêm thâm trầm thong thả bao phủ mặt đất, hàng vạn hộ gia đình làm nông lần lượt thắp đèn dầu lên, quanh co uốn lượn khắp thành nhỏ.
Người đi lại trên đường, tiếng rao của các quán hàng rong lẫn vào bóng đêm, chiếc lồng hấp bánh bao tỏa ra làn khói trắng, hơi nước bay lên rồi nhanh như chớp tan biến trong không khí.
"Nương, con muốn ăn bánh bao."
Tiểu cô nương mặc bộ y sam màu vàng, búi tóc gài một bông hoa nhỏ đỏ tươi, kéo lấy tay của mẫu thân đến bên quầy hoành thánh.
"Ngọc nhi đừng nháo nữa, gánh hát đã sắp bắt đầu rồi, nếu chậm chân là chúng ta sẽ không giành được chỗ tốt để xem đâu." Mẫu thân thở dài kéo nàng lại, ngẩng đầu nhìn lên gánh hát cách đó không xa, một nam nhân mặc áo choàng dài, một phụ nhân trang điểm kĩ lưỡng, từng đám người đã an vị trong sân, những nhành cây mắc trên mái hiên không còn nhìn rõ vào ban đêm, "Ngọc nhi đã ăn bữa tối rồi còn gì, bây giờ con có muốn đi xem hồ ly tinh kia không? Nghe nói là họ diễn tốt lắm đấy!"
Tiểu cô nương nhăn mặt nhăn mũi, "Nương, Ngọc nhi đói bụng..."
"Đợi khi nào vào gánh hát, mẫu thân sẽ mua kẹo đường cho con ăn."
Trong lúc tiểu cô nương còn đang chần chờ, mẫu thân đã kéo tay nàng cách xa khỏi quầy hàng hơi nóng bốc lên nghi ngút.
"Ông chủ, cho một lung thịt tươi." (lung: cái lồng đan bằng tre để đựng đồ hay đậy đồ)
"Có ngay."
Tiểu cô nương không nỡ rời đi, quay đầu lại tha thiết nhìn, "Nương, quầy bánh bao của ông lão ấy ăn rất ngon."
Ta đứng trước quầy bánh bao, ánh mắt rơi vào cây cờ bảy màu cắm trước cửa gánh hát. Coi bộ gánh hát này làm ăn cũng khá, dùng loại vải đắt nhất sặc sỡ nhất treo lên, có khi ngay cả ban ngày cũng thu hút được nhiều khách nhân đến xem nữa ấy chứ.
"Vị ... khách quan này, bánh bao của ngài đây."
Ta quay đầu cười với ông chủ, lại nhìn lướt qua hắc y trên người, trong lòng nghĩ lời nói của hắn tự nhiên chậm lại có phải do không rõ giới tính của ta hay không, "Cám ơn ngươi."
Sau đó đi tới bên người tiểu cô nương rồi đưa túi bánh bao đến trước mặt nàng.
"Ồ, cẩn thận nóng."
"A... ?"
Ta ôn nhu nhìn nàng cười nói, "Ngọc nhi rất thích ăn bánh bao có phải không?"
Mẫu thân nàng giật mình liền lộ ra vẻ trù trừ, "Công tử, sao dám làm phiền ngài..."
"Rất thích ạ" Phụ nhân còn chưa nói xong, Ngọc nhi đã ngơ ngác gật đầu, nói nhỏ, "Ngọc nhi thích ăn bánh bao của quán ấy nhất. Lúc cha vẫn còn ở đây, người luôn mua bánh bao cho Ngọc nhi trước khi xem hí, bánh bao nóng ăn ngon lắm." (phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng)
Sắc mặt phụ nhân bỗng chốc thay đổi, ta đưa túi bánh bao cho tiểu cô nương cầm, lại xoa đầu của nàng một cái, "Ngọc nhi ngoan, ăn cho tốt, nhưng đợi lát nữa hãy ăn nhé."
Gánh hát bày bố khá là lớn, mái hiên bao lấy bốn góc sân đình, ban đêm gió thổi qua khiến bóng cây ngả nghiêng một hồi.
Ước chừng đèn đuốc đã chỉnh xong, một đào kép liền từ bên trong vừa hát vừa đi ra, giọng hát thập phần có hàm súc.
Bài hí này ra đời cũng đã được bảy tám chục năm rồi, nghe đâu còn nổi danh cả ở triều đại trước nữa.
Hồ yêu và thư sinh yêu nhau, hắn hàn song khổ độc, nàng hồng tụ thiêm hương, sau đó hắn thi đỗ Trạng nguyên trở về lấy nàng làm vợ. (hàn song khổ độc, hồng tụ thiêm hương: là một câu thành ngữ cổ, nôm na là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt đèn thêm hương)
Hắn chưa bao giờ quan tâm nàng là người hay yêu, huống chi nàng chỉ là một yêu quái hiền lành lương thiện.
Kết thúc vở kịch, hồ yêu bị thiên sư tới tận cửa nhà bắt đi, còn thư sinh họ Vương kia từ đấy về sau không lấy thê lập thiếp nào khác nữa, tuổi già thì từ quan về ở ẩn. Hắn trở lại suờn núi nơi hai người lần đầu gặp gỡ, xây một căn nhà lá nhỏ, an an ổn ổn sống nốt phần đời còn lại. (thiên sư: có thể hiểu là một vị hàng yêu trừ ma)
Ta nhàn rỗi tựa vào một cái cột gỗ ở tường viện, diễn tới đoạn hồ yêu bị bắt đi thì quần chúng ở dưới đã mê mẩn, mấy vị phụ nhân còn len lén lấy tay áo lau khóe mắt, ta nhìn lướt qua, bấm ngón tay tính toán mệnh cách.
Ài, hiện tại chưa phải lúc.
Một cái chớp mắt tiếp theo, âm phong nổi lên bốn phía, tấm bạt màu đen được trải xuống vũ đài nháy mắt bị xé rách thành từng mảnh, một phiến hắc vũ dày đặc che khuất tầm nhìn, huyết quang từ dưới đất vọt lên cao, tất cả khiến cho người người kinh hãi. (hắc vũ: lông chim màu đen)
Tiếng cười thê lương của nữ nhân vang vọng khắp một vùng trời. Trên vũ đài, đào kép ngửa mặt lên, con ngươi trắng dã, còn những người ở dưới đài thì toàn thân run rẩy không thể động đậy hay kêu la, sau đó từng luồng dương khí trong suốt như tơ nhện thoát ra từ miệng họ, lơ lửng trên không trung rồi tụ lại xung quanh phiến hắc vũ.
"Ồ, tiểu Hắc ngươi xem, thực sự là Chí âm lệ quỷ, đã lâu rồi không gặp phải."
Ta tựa trên cây cột nói, hư không bên cạnh bỗng phát ra âm thanh, "Đừng có nháo nữa, ngươi hãy mau chóng thu thập ả ta đi."
"Ngươi gấp làm cái gì, ta đâu phải thiên sư, trảm yêu trừ ma đều không là chức trách của ta." Ta đưa mắt nhìn quanh, hơn nửa số người trong này đã ngã xuống, phỏng đoán những linh hồn đó hẳn là đã thoát xác mà ra, mới vỗ vỗ tro bụi trên người, khép tay áo bước tới.
"Vương phu nhân dạo này khỏe chứ?"
Ta bước vào trong huyết quang, giống như đang bước trên con đường hoàng tuyền dẫn tới Phong Đô trải đầy hoa bỉ ngạn, ngửa đầu nhìn một đoàn tối đen như mực trước mắt, khẽ cười. (Phong Đô: chỗ vua Văn vương đóng đô ngày xưa, nay thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Ở Tứ Xuyên có huyện Phong Đô và đền Phong Đô, là chỗ Am Tràng sinh đời Hán tu đắc đạo, do đó tục mới tin lầm gọi cõi âm ty là Phong Đô thành.)
"Vương phu nhân gần đây tiêu dao khoái hoạt, ở Phong Đô đích thực buồn chán, sau mười năm mới thấy cô* lộ diện, chẳng lẽ là đã động tâm rồi ư?" (*: nguyên tác viết là "nâm" tức ngài hoặc người, là đại từ nhân xưng mang hàm nghĩa kính trọng. Tuy nhiên khi chuyển sang Tiếng Việt thì từ ấy quá trịnh trọng nên mình mạn phép được đổi lại.)
Xoẹt.
Một luồng khói đen sắc bén như lợi kiếm, hung tàn tới cực điểm thẳng vào ót ta mà lao xuống.
Ta khẽ nhếch miệng, lợi kiếm cách trán ta ba tấc bỗng hóa thành từng đoàn tinh quang, "Vương phu nhân, Phong Đô thật sự là một địa phương tốt, có rất nhiều nữ tử giống như Vương phu nhân cũng ở đấy, thi thoảng thì cùng nhau chơi vài ván mạt chược hay làm gì đó đều được cả. Cô xem khoái hoạt như vậy có phải không cần tới làm loạn dương thế nữa đúng không?"
Hư không bên cạnh toát ra thanh âm, "Mẫu Đơn, ngươi lại đùa giỡn nữa rồi."
"Ta đang hảo tâm khuyên nàng đấy chứ, người ta là một cô nương tốt mà."
Hư không quả thực trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ngươi đây là đang tự cao tự đại."
"Thai diện chung quy phải lớn chút, như vậy đánh nhau mới có uy phong." Mũi chân ta điểm nhẹ lùi về phía sau ba bước, phập phập phập, ba thanh kiếm đen kịt cắm thẳng xuống nền đất sâu ba tấc, chuôi kiếm rung lên bần bật.
"Đến giờ mà ả vẫn chưa vận dụng tới nửa phần oán niệm, chiếu theo những chiêu số này, đại khái là đã nhập ma đạo rồi."
"Ừ" Ta đáp một tiếng, bay xung quanh tránh khỏi sự công kích ngày càng ngoạn lệ bao hàm âm khí của nàng, "Có lẽ ta nên trực tiếp hỏa thiêu nàng đi thì hơn."
Ta dùng pháp thuật bức nàng hiện nguyên hình.
Vương phu nhân là bách niên lệ quỷ, một thân váy đỏ, mái tóc đen nhánh, quả thực là một lệ quỷ xinh đẹp.
Ta lấy đèn lồng từ trong ngực ra, cái chuôi bằng gỗ lim màu đỏ son chạm trổ hoa văn đám mây, trên nền giấy vẽ một đóa mẫu đơn. Ba quang từ chiếc đèn tán ra từng vòng khiến cây cỏ bốn phía lắc lư rung động mạnh. Đóa hoa vươn dài cành lá ra khỏi mặt giấy, trườn đến bên chân nàng ta rồi mọc thành một bông mẫu đơn cực lớn.
Cánh hoa trùng trùng điệp điệp, như châu như ngọc.
Ầm.
Một thanh âm nho nhỏ phát ra, chiếc đèn lồng chợt phát sáng, soi rọi đóa mẫu đơn đang dần nở rộ trong tranh.
Đăng hỏa càng đốt càng vượng, nữ lệ quỷ hai mắt đỏ ngầu hướng về chỗ ta mà trảo, âm phong lạnh lẽo đến phát run. Oán khí tràn ra khắp nơi, trong bóng đêm càng thêm quỷ mị dữ tợn.
"Mấy người các ngươi thì biết cái gì —— chàng cưới hồ ly tinh kia rồi thì không cần ta nữa——!"
Vương phu nhân điên cuồng hét to.
"Ta hận —— chàng rõ ràng nói yêu ta cả đời, sao ta có thể cam tâm như vậy chứ —— ta hận a!"
Ta nhìn thấy bộ dạng của mình trong mắt nàng, nam bào đen nhánh, tóc đen buộc hờ phía sau gáy làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cầm theo một cái đèn lồng hoa mẫu đơn đỏ tươi phát ra quang mang yêu dã.
Ta giao đấu với nàng vài chiêu, hoa mẫu đơn được phóng xuất vô cùng nhuần nhuyễn, cuối cùng cũng đem hồn phách của nàng thu vào trong đèn lồng đang cháy.
Nhìn quanh bốn phía, nguyệt hắc phong cao thế này đúng là thuận lợi cho việc cướp của giết người, ta cầm đèn lồng soi vào đống tử thi chất đầy trong sân, cách không mà gọi, "Tiểu Hắc."
Nam nhân mặc hắc y không tiếng động hiện hình.
Hắn cũng một thân áo đen tóc đen như ta, chỉ là bên hông đeo thêm một khối bích ngọc khắc hình rồng cưỡi mây, vóc dáng cao gầy, chiếc mũ hắn đang đeo cũng cao gầy, khuôn mặt chẳng biết bôi cái gì lên mà đen thui, lưng mang Trảm Phách đao đen nhánh dài nhỏ bước tới, cả người giống như đang hóa trang thành đào kép vậy.
"Ngươi ở đây thu thập linh hồn của những phàm nhân này lại, ta mang theo lệ quỷ về trước, cha còn đang chờ ở thập điện Diêm La để thẩm vấn nàng đây." Sau một lát bỗng than thở,"Ngươi nói xem Ti Mệnh tinh quân sao lại lười tới mức này cơ chứ, hắn chỉ viết có đúng một câu『nữ quỷ tác loạn』toàn trường bị giết, thế là không cần phải suy nghĩ mệnh cách cho từng người như thế nào nữa."
Tiểu Hắc lập tức quay đầu lại, ném cho ta một cái nhìn đầy khinh bỉ.
Ta vỗ vỗ y phục xoay người, vô ý trông thấy một thân ảnh nho nhỏ nằm dưới đất bị khán đài đè lên, y sam bằng tơ lụa màu vàng trong đêm tối vô cùng chói mắt. Ta nhẹ nhàng bước tới chỗ đó, thân thể ấy bị ép tới chỉ còn một nửa, bàn tay nhỏ bé lộ ra ngoài vẫn khư khư cầm lấy chiếc bánh bao đang cắn dở, miệng của tiểu cô nương rất nhỏ vì vậy vết cắn có hơi gồ ghề.
Bóng đêm yên lặng trôi qua, ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên nói với tiểu Hắc đang dùng xích thu hồn: "Kỳ thực ta vẫn không biết thư sinh kia còn có một vị nguyên phối." (nguyên phối: vợ đầu, vợ cả)
Tiểu Hắc mặt không chút thay đổi nói: "Trước đây ta cũng không biết."
★ Hoa Mạch Thư Các ★
Sau khi quay về Phong Đô rồi dẫn lệ quỷ tới thập điện Diêm La hậu thẩm, cái mặt đen sì của tiểu Hắc nhìn ta từ trên xuống dưới, "Không ngờ lại bẩn tới như thế này."
"Lệ quỷ tám mươi năm, ngươi cứ thử đi rồi biết." Bước chân ta không dừng lại, lấy tay áo lau mặt.
Khi được ta thả ra, oán khí trên người lệ quỷ đã bị đèn lồng đốt cho cháy sạch không còn một mảnh. Nàng mở to đôi mắt phù thũng vô hồn, yếu ớt quỳ gối xuống đại điện rộng lớn kỳ ảo, đầu trâu mặt ngựa xếp thành hai hàng thẳng đứng hai bên trông thập phần khí thế.
Sợi tóc rũ xuống che đi phân nửa khuôn mặt trắng như tuyết, chẳng biết nàng có nghe thẩm vấn hay không mà không có bất kỳ một biểu lộ gì.
Lúc này ta mới phát giác được, nàng đã chết.
Ta đưa nàng đi qua hoàng tuyền dẫn tới cầu Nại Hà.
"Thực sự không muốn nán lại Phong Đô thêm một lát hay sao?" Ta cầm đèn lồng, ánh đèn mông lung chiếu xuống con đường dưới chân, bỉ ngạn hoa đỏ tươi hai bên thoáng một cái lướt qua.
Vương phu nhân một mực cúi đầu, thân thể đơn bạc tựa như một con diều giấy.
Cuối cùng cũng đến đầu cầu. Hơi nước dưới cầu bốc lên, khói trắng dập dềnh trôi, trên mặt sông Vong Xuyên đỏ như máu mờ mịt sương mù, che đi hình dáng của mấy khóm bỉ ngạn. Những linh hồn dưới âm ty lặng lẽ đi lên cầu, Mạnh Bà ở trên đó đang múc cho mỗi người một bát canh.
Kiếp này kết thúc từ đây.
Vương phu nhân một thân váy đỏ được làn khói phía sau lưng làm nổi bật lên, hai mắt nàng nhìn về phía mặt sông một lúc rồi mới cất tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, "Ngươi không phải là đạo sĩ ư?"
Ta thoáng cau mày nhăn mặt, "Tại sao các ngươi đều nghĩ ta là đạo sĩ cơ chứ, ngươi đã gặp gã đạo sĩ nào chờ người chết hết rồi mới thu quỷ như ta chưa? Sổ sinh tử đã viết khi ấy bọn họ phải chết, ta cũng chỉ là một quỷ câu hồn làm việc phân minh thôi."
Nàng lại lẳng lặng nhìn ra mặt nước, sau đó xoay người chậm rãi bước lên cầu Nại Hà.
"Chàng đã nói yêu ta, yêu ta cả đời."
Nàng vừa đi vừa thì thào, âm điệu bình bình, ánh mắt trống rỗng mà tiến lên phía trước.
"Nhưng chàng lại thích con hồ ly tinh kia, chàng không cần ta nữa. Sao chàng lại không cần ta được cơ chứ, chàng nói chàng yêu ta cơ mà..."
Ta chầm chậm đi theo sau nàng.
"Hậu thế đều nghĩ bọn họ là một đôi. Dựa vào cái gì chứ, nàng là yêu mà, vì sao nàng được tha thứ, vì sao ta lại bị vứt bỏ?"
Nàng yếu ớt quay đầu lại nhìn ta, khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
"Phu nhân, sau khi cô chết đi thì đã hóa thành lệ quỷ làm nhiều việc ác. Mệnh lệnh vừa nãy của Diêm Vương cô cũng đã nghe rồi, tuy rằng thoát được cảnh hồn phi phách tán không được siêu sinh, nhưng cũng khó có thể đầu thai được vào chỗ tốt..." Vài kiếp tới nàng đều đầu thai vào Súc Sinh đạo, chuyện này thì ta không nói ra.
Nàng kinh ngạc nhìn ta, khóe môi đỏ tươi bỗng nở một nụ cười yêu mị, có chút khinh thường, có chút thương hại, lại có vài phần thê lương, chỉ riêng khuôn mặt và ánh mắt là trắng bệch.
"Ngươi thì biết cái gì cơ chứ?"
Nàng nghiêng đầu, như đang độc thoại.
"Mấy người các ngươi sao có thể hiểu được tình yêu chốn nhân gian? Các ngươi căn bản là không hiểu, không thể hiểu."
Nàng nhẹ nhàng nói xong, ta cúi đầu nâng đèn lồng nhìn xung quanh, khẽ cười nói: "Đúng đúng, ta không hiểu, vì vậy Vương phu nhân cô hãy nhanh nhanh lên đường đi."
Dường như nàng không nghe thấy lời ta nói, cứ mơ mơ hồ hồ đặt chân lên cầu Nại Hà. Vạt váy tung bay, chạm vào bát canh trên bàn tay khô gầy nhăn nheo của Mạnh Bà.
Ta thấy thân ảnh nàng dần nhập vào trong sương mù, nhún vai cười cười cầm theo đèn lồng chậm rãi trở lại.
Sau sự việc này ta liền về phủ nghỉ ngơi dưỡng sức, một lúc sau tiểu Hắc cầm cái túi bánh hoa đào đi tới.
Ta đang ăn bánh sung sướng tới híp cả mắt, tiểu Hắc thì ngồi trên cái ghế gỗ lim nâng mặt nhìn ta chăm chú, qua một lát mới nói: "Nếu ngươi đem nàng thiêu đốt sạch sẽ thì có thể tăng thêm vài chục năm tu vi, huống hồ lệ quỷ vốn phải bị hồn phi phách tán không được siêu sinh."
Ta cười ha ha hai tiếng, tiếp tục ăn bánh hoa đào đang cầm trên tay.
"Tiểu Hắc, tại vì ta là một cô nương tốt mà."
Trước khi gặp Vương phu nhân, ta vẫn không biết thì ra thư sinh trong sách kia đã có một vị nguyên phối.
Hắn và hồ yêu tình cảm lưu luyến khiến hậu thế phải thổn thức, chỉ bất quá tám mươi năm trôi qua, không ai nhớ rõ hắn còn có một vị thê tử – người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân mà ban đầu hắn nguyện ý lấy về nhà, thề thốt bảo hộ nàng cả đời. Ngay cả người làm chồng như hắn, cũng đã quên.
Cũng giống như ta vậy.
*** Cập nhật những chương mới nhất tại https://hoamachthucac.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro