Một
Khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình đang nằm bất động trên giường, ngang ngực đắp một chiếc mền mỏng. Ngồi dậy ngơ ngác nhìn quanh, thấy đây đúng là phòng mình trong phủ Đổng Vũ thì mới âm thầm thở phào. Chốn giang hồ này anh chết thì tôi sống, chỉ cần nhắm mắt ba giây đã thấy mình bị đưa đến âm phủ rồi.
Một lúc sau tôi mới choàng tỉnh, mình hôn mê đã mấy ngày rồi? Vội vàng đạp tung cửa, tôi chạy ra ngoài. Kẻ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt tôi là Nhan Mục, vừa thấy tôi hắn liền lom khom cúi người:
- Giáo ch...
- Giáo giáo cái gì mà giáo! Khải Ca đâu rồi!
Nhan Mục ngơ ngác:
- Dạ?
- Ta hỏi ngươi Khải Ca đâu, ngươi điếc à! - Bình thường tôi không hay dùng giọng điệu này để nói chuyện với Nhan Mục, nhưng hôm nay vì gấp gáp quá độ nên tôi mới quát lên - Đã hạ huyệt chưa? Chưa có lệnh của ta mà đã dám hạ rồi ư!
Bị tôi chửi cho một tăng như thế, những tưởng hắn sẽ quỳ xuống đất dập đầu mấy cái liền, ai ngờ hắn chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy quỷ:
- Giáo chủ... Từ trước đến giờ thuộc hạ chưa từng nghe qua cái tên này.
Trong đầu tôi kêu ầm một cái, thế là thế nào? Khải Ca gia nhập Đổng Vũ giáo đã bảy năm tròn, ngày nào mà chẳng giáp mặt Nhan Mục, sao có chuyện ấy được. Trừ phi... Trừ phi...
Giờ tôi mới định thần lại quan sát kĩ Nhan Mục, thấy hắn trẻ hơn rất nhiều, nếp nhăn còn chưa có. Vội vàng sờ sờ xuống ngực mình, ô, phẳng lì, xem ra còn chưa phát triển hết. Sờ nắn một hồi, lúc ngước lên thấy mắt Nhan Mục đã trợn trừng, hai vành tai đỏ ửng thì tôi mới méo mó cười:
- Năm nay là năm bao nhiêu?
Giáp Dần, hắn đáp. Tôi bấm đốt ngón tay tính thử, Giáp Dần, tức là mười hai năm trước. Khi ấy tôi mười lăm tuổi, Khải Ca mới mười tám. Mười tám! Chàng vẫn còn sống! Phát hiện này khiến tôi kích động đến mức nhảy cẫng lên, dù không hiểu sao tự nhiên mình lại xuyên ngược thời gian về đây, nhưng như thế chẳng phải may mắn sao, tôi sẽ có khả năng cứu được Khải Ca!
Tay tôi nắm lấy vai Nhan Mục mà lắc lắc:
- Nói mau, giờ là tháng mấy rồi?
- Bẩm, đã đầu tháng Tám.
Tốt lắm, còn bốn tháng nữa Khải Ca mới bị hạ độc. Tôi sẽ có thời gian để tìm chàng, bảo vệ chàng sống sót qua tháng Chạp, thế là chàng sẽ không phải chết nữa.
- Điều động tất cả mọi người trong giáo đi tìm một người tên Khải Ca, tuổi tầm mười tám cho ta. Đừng kinh động đến chàng, tìm được chỉ cần báo ngay cho ta.
- Rõ.
Nhân Mục hô một tiếng, ngay lập tức đã phóng đi. Còn lại một mình, tôi hưng phấn đến độ cứ đi vòng quanh. Thời gian này chức giáo chủ của Đổng Vũ đã giao cho tôi, tình hình của môn phái cũng đang đi lên, dần được nhiều người biết đến. Chẳng mấy chốc sẽ tìm thấy Khải Ca thôi, đến lúc ấy tôi nhất định bảo vệ chàng.
Khải Ca à, đợi thiếp.
--------
Phàm ai đã đến chốn kinh đô này, có ba nơi là không thể không ghé qua. Thiên hạ đệ nhất tửu quán, Tri Hương quán. Thiên hạ đệ nhất khách điếm, Lang Tràng Vinh. Và thiên hạ đệ nhất thanh lâu, Ngọc Nguyệt lâu.
Hiện giờ nơi tôi đang đứng cũng chính là Ngọc Nguyệt lâu trong truyền thuyết này.
Kì thực thân là đàn bà con gái lại vác xác vào chốn lầu xanh, một là đi bán thân, hai là đi đánh ghen tìm chồng. Chẳng có lí do nào nom hay hớm cả. Vậy nên giờ tôi mặt dày bước vào đây, trong lòng đã thầm rủa xả mười mấy đời tổ tông nhà Khải Ca.
Đám Nhan Mục đã nói rõ, chàng mười tám tuổi hầu như ngày nào cũng vào Ngọc Nguyệt trêu ong ghẹo bướm, đến trưa hôm sau cũng chưa mò ra được. Tôi nghe xong tức nổ đom đóm mắt, thề sẽ kệ cho chàng tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng thâm tình bảy năm vẫn thắng nên đành nghiến răng xả thân.
Vừa xông vào tôi đã quẳng cho tú bà ba lượng bạc:
- Khải Ca ở đâu?
- Cái này... - Tú bà khó xử nói - Khải công tử là khách quan của chúng tôi, e là...
Tôi lạnh lùng quăng ra thêm ba lượng vàng nữa, tú bà liền đem câu sau nuốt sạch vào bụng, đon đả nói xin mời xin mời.
Tôi được tú bà dẫn lên lầu hai, vào một gian phòng khá rộng. Trong phòng có mấy bức bình phong màu hồng mờ mờ ảo ảo che đi một bóng lưng nam nhân thẳng tắp ngồi đằng sau. Vừa nhìn tôi đã biết ngay đây là Khải Ca, Khải Ca của tôi. Trong lòng dâng lên một nỗi xúc động muốn khóc, đúng lúc đó, cái bóng chợt rung, một giọng cười hô hố quen thuộc cất lên:
- Các em đâu, đến bên anh nào!
- Khải công tử, Khải công tử!
Một bầy oanh oanh yến yến ríu rít nhào ra, bóng nam nhân trên bình phong tức thì bị mấy cái bóng nữa vây quanh.
Tôi:
- ...
Tôi chẳng nói một lời xông đến đạp bay cái bình phong. Đập vào mắt là hình ảnh Khải Ca tuấn dật thanh tao ngày nào giờ xống áo bị kéo hở hết nửa thân trên, mặt thì đỏ bừng như kẻ sau rượu, miệng há ra cười không ngậm lại được. Có đánh chết tôi cũng không tưởng tượng nổi Khải Ca ngày xưa lại thế này. Mà quả thực ngoài cái tên Khải Ca ra, tôi có biết thêm gì về chàng đâu. Bọn Nhan Mục đã đào bới đủ mọi nơi để moi thông tin về chàng, nhưng tất cả đều kín như bưng, chẳng có gì ngoài hai chữ Khải Ca mù mờ.
Tôi nhìn chàng, hắng giọng quát:
- Khải công tử, mẹ ngài cho tìm ngài!
Khải Ca thấy tôi, nhanh như chớp kéo áo lên. Đám kĩ nữ cũng hốt hoảng buông tay, ai nấy tự giác ngồi ngay ngắn. Ánh mắt bực dọc xen lẫn ngờ vực của Khải Ca quét tôi từ trên xuống dưới:
- Mẹ ta tìm ta làm gì?
- Cái đó thuộc hạ không biết. - Tôi trừng lại chàng, giọng bén ngọt - Nhưng công tử không về ngay là sẽ có chuyện đấy.
Nghe đến đây Khải Ca khẽ nhíu mày một cái khiến tôi bất giác rụt cổ. Phần vì hành động này rất giống với Khải Ca mà tôi từng quen biết. Phần vì tôi không biết có phải mình nói sai gì rồi không. Lỡ đâu mẹ chàng mất rồi thì sao, hay chàng là con của một cặp nam nhân đoạn tụ thì sao... Thế thì hỏng be bét.
Nhưng may sao, sau một hồi im lặng thì Khải Ca vẫn chậm rãi đứng dậy.
Chàng bước tới gần tôi, dáng người chàng cao sừng sững như núi Thái Sơn, khiến bất cứ ai cũng bất giác phải ngộp thở. Khuôn mặt chàng dù cách mười hai năm tôi vẫn nhận ra những nét tương đồng quen thuộc, cằm hơi xương này, lông mày rậm này, mắt sâu này...
Đang lúc tôi sung sướng muốn chết, tiếng chàng lại vang lên kéo tôi về thực tại:
- Lau máu mũi đi kìa.
Hả? Tôi xấu hổ thầm tự vả mình, già đầu rồi mà còn háo sắc đến thế ư. Đưa tay quẹt ngang mũi thử thì phát hiện ra, có giọt máu nào đâu.
Tôi bị... bị lừa!
Tức tối quay sang Khải Ca thì đã thấy chàng nhếch mép cười vẻ khinh bỉ, chân bước ra ngoài từ khi nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro