Mở đầu
14 tuổi, tôi thay cha lên làm giáo chủ Đổng Vũ giáo.
17 tuổi, tôi đưa Đổng Vũ từ một giáo phái vô danh lên thành đệ nhất phái trong giang hồ.
19 tuổi, Đổng Vũ giáo đã nhận giết 1200 người, trở thành phái sát thủ được nhiều kẻ kinh sợ nhất, cũng bị coi là tà giáo.
20 tuổi, Khải Ca gia nhập Đổng Vũ giáo.
21 tuổi, Khải Ca nói yêu tôi.
22 tuổi, Khải Ca trở thành chồng tôi.
24 tuổi, sức khoẻ Khải Ca đột nhiên xấu đi.
25 tuổi, Khải Ca ngày càng suy yếu.
27 tuổi, Khải Ca nằm trên giường bệnh, nắm chặt tay tôi không chịu rời...
- Dao Dao... - Chàng gọi tôi, cơ thể đã run lẩy bẩy như chiếc lá đầu cành nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ, trầm ổn như ngày nào - Ta ở dưới cầu Nại Hà chờ nàng...
Tôi lúc này đã khóc đến không ra hình thù gì, sống chết ôm chặt lấy người Khải Ca, giống như chỉ cần hơi buông ra thôi thì ai đó sẽ cướp chàng đi mất vậy. Khải Ca vẫn như cũ trìu mến nhìn tôi, sau cùng không hiểu sao lại thở dài, rồi nói vẻ hạ quyết tâm:
- Thực ra... Dao Dao, ta bị thế này không phải do bệnh. Tháng Chạp năm ta 18 tuổi, có kẻ đã hạ Thập hương nhuyễn cân tán lên ta...
Nghe đến đây tôi giật mình, Thập hương nhuyễn cân tán, loại độc dược có khả năng khiến một cao thủ cũng mất sạch võ công, để lâu dần sẽ ốm yếu, rồi sinh bệnh mà chết. Thảo nào Khải Ca bửa khúc củi cũng không bửa được, tôi cứ chọc chàng là đồ thư sinh trói gà không chặt, hoá ra...
- Là kẻ nào! - Quẫn trí, tôi hét lên - Thiếp sẽ trả thù cho chàng! Chàng nói đi, kẻ nào dám!
- Người đó...
Hai chữ cuối cùng mà Khải Ca lưu lại trên thế gian này, lại là hai chữ "người đó". Vừa thốt ra xong, Khải Ca chỉ nhìn tôi, lắc đầu, rồi cười một cái.
Tôi 27 tuổi, Khải Ca mất.
Trong mắt tôi tràn ngập hình ảnh Khải Ca ngày đầu chúng tôi gặp mặt. Chàng đứng trên mỏm Hoành Thiên, trang phục màu trắng tựa tuyết, mái tóc đen phất phơ bay trong gió. Rồi chàng đột nhiên tiến về phía tôi, dáng đi của chàng phiêu diêu mà ung dung tựa nước, nụ cười của chàng thì sáng rỡ hơn mặt trời:
- Tại hạ Khải Ca, muốn gia nhập Đổng Vũ giáo, kính mong giáo chủ xem xét.
Giờ ngẫm lại tất cả chỉ như một giấc mơ, tôi và chàng từng gần nhau biết bao, giờ đã âm dương cách trở rồi.
Ngoài cửa có tiếng đám tử sĩ nháo nhác gọi: "Giáo chủ! Giáo chủ!"
Tôi muốn trả lời một tiếng cho họ yên tâm, nhưng lòng đã mệt mỏi quá rồi, tôi bèn ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro