Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kết


Ánh sáng chói loà của ngày mới ập đến khiến tôi không nhịn được nhíu mày.

Chớp chớp vài cái cho chóng thích nghi rồi tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc ở phủ Đổng Vũ.

Tôi biết, tôi đã trở về.

Cơ thể đau ê ẩm, xương cốt thì rã rời như thể vừa bị ai đánh. Tôi nhăn mặt đứng dậy, ngật ngưỡng đẩy cửa bước ra ngoài. Kẻ đầu tiên tôi chạm mặt lại là Nhan Mục. Nhìn hắn mà tôi chẳng biết nói gì, tôi đối với hắn giờ vừa giận vừa thấy có lỗi. Giận vì chính hắn đã trực tiếp hạ độc Khải Ca, lại thấy có lỗi vì đã giận hắn, vốn hắn chỉ làm theo lệnh tôi chứ có trái ý đâu.

Cuối cùng tôi bảo:

- Ta hôn mê mấy ngày rồi?

- Tổng cộng hai ngày hai đêm. - Thấy tôi thở dài không nói gì, Nhan Mục lại tiếp - Thi hài của Khải chủ nhân vẫn chưa hạ huyệt, có cần...

- Chôn đi.

Tôi nhàn nhạt đáp rồi quay đầu bỏ đi. Nhìn mặt chàng lần cuối, có nghĩa lí gì không? Người đã chết thì đâu thể sống lại nữa.

Đột nhiên Nhan Mục chặn tôi lại, rồi đưa ra một phong thư:

- Mấy ngày trước Khải chủ nhân đưa thuộc hạ thứ này, nói là sau khi lâm chung phải giao lại cho giáo chủ.

Bàn tay cầm lấy phong thư của tôi hơi run lên. Thư tuyệt mệnh của Khải Ca ư? Mục đích chàng tiếp cận tôi - giáo chủ Đổng Vũ giáo - là để trả thù. Bao nhiêu lời yêu thương chàng nói với tôi cũng là để thực hiện mục đích này. Nhưng thù chưa trả được, bản thân đã mất.

Phong thư này, liệu có phải là lá bài cuối cùng của chàng? Chỉ cần mở ra đọc, tôi sẽ trúng độc mà chết?

Tay run rẩy, nhưng lòng lại bình thản lạ thường. Tôi mở thư ra.

----------

Dao Dao,

Ta biết thời gian của ta không còn nhiều, nên cuối cùng cũng đặt bút viết cho nàng những dòng này.

Chà, nên bắt đầu từ đâu mới được nhỉ?

Nàng biết đương kim hoàng thượng của chúng ta là ai đúng không. Cái người năm ngoái đã đẩy lùi ba mươi vạn quân Vu, năm kia đẩy lùi năm mươi vạn quân Thổ ấy. Người đó là anh trai ruột của ta.

Nói đến đây chắc nàng đã đoán ra phần nào. Đúng thế, mười hai năm trước vị Bát hoàng tử mà nàng cho người hạ độc chính là ta. Thập hương nhuyễn cân tán, công dụng thật kinh khủng, chỉ vài giây ngắn ngủi ta đã mất sạch võ công, thành tên thư sinh trói gà không chặt như nàng nói đó.

Đừng mắng ta vội, ta không có ý trách cứ nàng đâu. Cứ bình tĩnh, kiếm miếng trà, thư thư nghe ta kể đã.

Lúc đầu ta hận nàng thấu xương. Ta hận đến nỗi khi đi ngoài đường, chỉ cần nghe ba chữ "Đổng Vũ giáo" là đã nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi cuồn cuộn. Ta đã thề, thù này không trả, ta quyết không phải Thuần Vu Kiếm.

Ta không quản khó khăn, mưa bão, lặn lội đến phủ Đổng Vũ xin làm tử sĩ. Nàng cười ta không có võ công mà cũng đòi trèo cao, ta rất tức giận. Nhưng rồi nàng biết sao không.

Nụ cười rực rỡ của nàng hôm ấy đã in sâu vào tâm trí ta.

Nàng cho ta chân sai vặt trong Đổng Vũ, ta cam chịu, vì ta biết mình còn mục đích lớn để hi sinh. Ta đã biết thập hương nhuyễn cân tán không có thuốc giải nên càng quyết định phải giết nàng cho bằng được. Tìm cách gần gũi nàng, quyến rũ nàng, khiến nàng yêu ta, tin tưởng ta, để sau này ta sẽ một dao đâm sau lưng nàng.

Nhưng rồi ta lại cứ thế mà yêu nàng thật. Giọng nói của nàng, ánh mắt của nàng, chúng ám ảnh ta ngày đêm. Càng ép bản thân hận nàng, ta càng nhận ra mình mù quáng biết bao. Nàng giết người, nàng lạnh lùng tàn nhẫn, thiên hạ rủa xả nàng là đồ ma nữ. Nhưng nàng cười với ta, chăm sóc ta, cùng ta uống rượu, ta biết nàng thực chất cũng chỉ là một cô gái yếu ớt cần người bầu bạn mà thôi.

Viết ra một thứ dài dòng và sến sẩm như vầy, ngay cả ta cũng thấy hơi ghê ghê. Nhưng tóm lại, ta chỉ muốn nàng hiểu vài từ thế này.

Ta hận nàng, là thật.

Ta tiếp cận nàng vì mục đích chả tốt đẹp gì, là thật.

Ta muốn giết nàng, là thật.

Nhưng tâm ta yêu nàng, đây lại là thứ thật hơn tất cả.

Nàng nói:

- Ta là phường tà đạo.

Ta nói:

- Thế thì ta là phường ác đạo.

Lời này cho đến tận bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Thiên hạ rủa xả nàng, mặc kệ, chỉ cần mình ta yêu nàng là đủ.

Đầu ta lại đau rồi, là do độc phát tác đây. Ta cũng chẳng thích thú gì nó, nhưng nhờ nó ta mới gặp được nàng, phải không?

Kiếp này, ta chẳng còn nuối tiếc điều gì. Có tiếc thì chỉ tiếc duyên phận của chúng ta quá ngắn ngủi, nhưng thôi, coi như là bù cho kiếp sau. Kiếp sau ta nhất định tìm nàng, có với nàng tầm chục đứa con, cùng nàng sống đến đầu bạc răng long...

Phải rồi, lúc tới đây ta có mang theo một tấm lệnh bài, nàng đem đi đổi chắc cũng được ối tiền đấy. Cứ lấy mà tu sửa lại phủ, nó xập xệ quá rồi, thực ra đêm nào nằm ta cũng bị mưa dột ướt hết cả, đám Nhan Mục thì luôn thầm chê nàng keo kiệt sau lưng.

Thôi, ta mỏi tay lắm rồi, còn gì chưa nói thì sau này sẽ hiện hồn báo cho nàng sau.

Cảm ơn nàng rất nhiều, vì đã cho ta được sống, và được yêu.

Tạm biệt nàng,

Khải Ca - Thuần Vu Kiếm

----------

Khải Ca thì ra vẫn là Khải Ca ngày nào, nói mấy lời vô duyên mà nghe vẫn trữ tình như vậy. Tôi ôm phong thư được viết nắn nót, vừa khóc vừa cười.

Ngoài trời nắng vẫn nhẹ nhàng buông, gió vẫn hiu hiu thổi, trời vẫn lặng lẽ mà xanh. Duy chỉ có tôi biết, thực ra chẳng có thứ gì là như trước nữa. Khải Ca đã mất, tôi sẽ không khiến chàng thất vọng, sẽ sống thay phần chàng một cuộc đời thật tốt đẹp.

À mà, nếu có nghe được những lời này, thì chàng còn nợ ta một bữa ngắm pháo hoa đấy nha. Hơn thế nữa là một bình rượu quế, một cân thịt hươu, hai cái mặt nạ trừ quỷ mua rồi chưa xài đến, thật phí, thật phí.

Thôi, kiếp sau nhớ trả đủ chàng nhé. Yêu yêu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro