Bốn
Cứ thế, tháng Mười Một trôi qua nhường chỗ cho tháng Chạp.
Điều này đồng nghĩa với việc trong 31 ngày tới đây, tinh thần tập trung của tôi phải được đẩy lên cao độ. Dù mối đe doạ lớn nhất của Khải Ca đã bị trừ khử, tôi vẫn không chắc tính mạng của chàng có còn trong vòng nguy hiểm hay không.
Tôi luôn bám sát lấy Khải Ca hai tư trên bảy, bốn tử sĩ nữa của Đổng Vũ cũng bí mật đi theo bảo vệ chàng. Đồ ăn thức uống của chàng luôn phải được thử độc rồi mới dùng.
Phòng tuyến thế này, hừ, nước cũng khó lòng mà chảy lọt.
Khải Ca xem ra không để ý gì đến thái độ quá mức thận trọng của tôi, vẫn lêu lổng vui chơi như thường. Đến một khu chợ đông đúc của huyện Châu Tri, người ta bày bán la liệt là đồ đạc. Vải vóc có, trang sức có, đồ chơi có... Người người thì nhộn nhịp đi lại, náo nhiệt không để đâu cho hết.
Trước mặt có một quầy bán kẹp tóc cho phụ nữ, Khải Ca bèn lấy một cái, cài lên đầu mà cười ha ha:
- Dao Dao, em thấy anh có xinh không?
Tôi trông điệu bộ giả vờ chớp mắt e thẹn của chàng, nhịn không được cười phá lên. Bên cạnh là một quầy bán chén bát, tôi cũng lấy một đôi đũa giơ lên đầu rồi làm mặt quỷ:
- Nhìn em giống Ngưu Ma Vương không?
Hai chúng tôi cùng cười lăn lộn, cười đến chảy nước mắt, khiến người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn. Mãi đến khi chủ của hai quán nọ lên tiếng vừa chửi vừa đuổi, chúng tôi mới ôm đầu, cúp đuôi bỏ chạy.
Những ngày đầu tiên của tháng Chạp trôi qua yên ả như vậy đấy. Tôi đã chắc chắn cứ đà này thì sẽ cứu được Khải Ca, rồi bọn tôi sẽ sống viên mãn bên nhau cho đến cuối đời.
Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo khi chỉ còn một tuần nữa là sang năm mới.
Khi đó là một buổi tối đẹp trời. Khải Ca và tôi thuê phòng trọ, chàng một phòng, tôi một phòng. Giữa lúc tôi đang ôm gối ngủ ngon thì chợt Nhan Mục đạp cửa xông vào, bộ dáng gấp gáp nhìn tôi:
- Giáo chủ, có khách hàng muốn đích thân gặp ngài.
- Phiền quá, cần ám toán ai thì ngươi lo được rồi. - Bị phá rối lúc ngủ là điều tôi ghét nhất, thế nên tôi chửi thẳng - Biến đi.
- Nhưng... Khách hàng lần này là Lục hoàng tử. Y nói nếu không gặp được chính diện giáo chủ thì sẽ không rời đi.
Lục hoàng tử. Ba chữ này có sức mạnh lớn hơn bất kì đòn công kích nào. Dù không muốn tôi cũng phải ngồi bật dậy, rồi vừa khoác áo vừa làu bàu nguyền rủa. Lục hoàng tử tương lai sẽ trở thành hoàng đế của đất nước Thượng Quốc này, mình tôi thì không sao chứ còn cả cái Đổng Vũ để gánh vác, tôi không dám đắc tội với y.
Nhan Mục và tôi rời đi một cách vội vã trong màn đêm. Chỉ một chốc mái ngói quen thuộc của phủ Đổng Vũ đã hiện ra trước mắt. Tôi muốn mau chóng xong việc để về với Khải Ca nên dùng khinh công trực tiếp bay thẳng vào đại sảnh.
Quả nhiên có người đã ngồi đó đợi tôi. Lam y nhàn nhạt, dáng ngồi thẳng như bóng tùng, đây chính là Lục hoàng tử. Y chỉ đi có một mình, tôi cười khẩy, xem ra rất tự tin.
- Không biết đêm hôm rồng đến nhà tôm là có chuyện gì.
Tôi vừa vào đã vén áo, đặt mông ngồi xuống luôn. Lục hoàng tử thấy tôi không thi lễ cũng chẳng truy cứu, chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi quẳng lên bàn mười nén nguyên bảo:
- Ta muốn Đổng Vũ hạ một người.
- Điện hạ cứ nói.
- Là Bát hoàng tử. Không cần giết, chỉ cần phế đi võ công của y. Đây là tiền đặt cọc, nếu thành công ta sẽ trả gấp ba chỗ này.
Hoàng tộc có khác, coi tiền như cỏ rơm. Tôi hờ hững gật đầu, cầm mười nguyên bảo kia quăng cho Nhan Mục. Ánh mắt lại rơi trên người Lục hoàng tử kia đang từ tốn rời đi, dáng người oai phong, có tướng bá vương. Nhưng chân mày lại vừa hẹp vừa xếch, xem ra dã tâm cũng rất cao.
Tình hình triều chính hiện tại tôi có nghe qua, hoàng đế đương triều có tám người con trai, nhưng chỉ có Lục hoàng tử Thuần Vu Kỷ và Bát hoàng tử Thuần Vu Kiếm là khí chất hơn người. Chức thế tử để ngỏ mãi cũng chưa biết nên vào tay ai, Lục hoàng tử thông tư thiên tuệ nhưng mưu mô thâm hiểm, hay Bát hoàng tử văn võ song toàn nhưng không có tâm cơ, tối ngày xuất cung du sơn ngoạ thuỷ.
Lần này Lục hoàng tử đã phải nhờ đến Đổng Vũ giáo, ắt chẳng phải chuyện lành gì cho Bát hoàng tử. Bằng chứng là sau này Thuần Vu Kỷ lên ngôi, Thuần Vu Kiếm lại bị lưu lạc mãi đâu, không thấy xuất hiện nữa.
Công sức của Đổng Vũ giáo hẳn cũng không nhỏ.
- Truy tìm Bát hoàng tử. Việc còn lại, không cần ta phải chỉ chứ?
Nhan Mục dạ một tiếng, nhanh như chớp đã như cái bóng biến mất không dấu vết.
----------
Mọi chuyện trước mắt vẫn thuận buồm xuôi gió.
Năm mới sắp đến rồi, chỗ nào cũng thấy người ta tíu tít chuẩn bị cho đêm trừ tịch (*). Tôi và Khải Ca kéo tay nhau rông khắp mọi nơi, hoà mình vào không khí xung quanh.
Khải Ca vừa gặm một cái chân gà, vừa chép miệng bảo tôi:
- Nghe nói hôm trừ tịch sẽ có pháo hoa đấy. Anh với em phải kiếm cái mái nhà nào cao cao để ngắm.
- Ồ. - Tưởng tượng đến khung cảnh lãng mạn ấy, tim tôi bất giác đập thình thịch - Em sẽ mua đồ nhắm.
- Nhớ phải có rượu quế nhé, nhậu mà thiếu rượu quế là dở đấy.
- Rồi rồi, chẳng những rượu quế, sẽ có cả thịt hươu cho anh...
Chúng tôi vừa đi, vừa say sưa bàn về một viễn cảnh sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực
Đêm trừ tịch.
Đêm hạn cuối cùng của Khải Ca. Sau đêm nay tháng Chạp sẽ kết thúc, sẽ không ai làm hại được chàng nữa. Ý nghĩ này khiến tôi hưng phấn đến độ nhảy nhót liên tục.
Hiện giờ Khải Ca đang đi tìm chỗ ngồi tốt nhất để ngắm pháo hoa, tôi thì lang thang khắp hàng này đến hàng khác để mua đồ nhậu và một cặp mặt nạ trừ quỷ. Theo truyền thống của Thượng Quốc, vào thời khắc chuyển giao sang năm mới, mọi người phải đeo mặt nạ trừ quỷ để cả năm sau sẽ không gặp xui xẻo.
Tôi tưởng tượng đến cảnh hai chúng tôi đeo hai cái mặt nạ sặc sỡ, đầu tựa vai kề, tay cầm li rượu nồng... Chậc chậc, chưa gì đã thấy sướng rơn rồi.
Đúng lúc tôi đang trong tâm trạng vui vẻ như trên lựa mặt nạ, thì có kẻ đột ngột áp sát vào người tôi.
- Giáo chủ. - Hoá ra là Nhan Mục, gã này thoắt ẩn thoắt hiện thế này, thỉnh thoảng tôi cũng sợ muốn chết - Đã tìm ra vị trí của Bát hoàng tử.
Tôi bực mình không thôi, có chút việc cỏn con này mà cũng phải báo cáo ư.
- Thì động thủ đi, nói ta làm gì.
- Nhưng...
- Nhưng nhị cái gì, có thấy ta đang bận không! - Tôi trợn ngược mắt, nhanh nhanh còn về với Khải Ca nữa, đi lâu thế này tôi cũng thấy lo rồi.
- Thuộc hạ không dám trái lệnh, nhưng đối phương...
Lần này thì tôi điên thật rồi. Gã Nhan Mục này xưa nay luôn làm việc rất nhanh gọn quyết đoán, không hiểu sao giờ lại ề à như mới vào nghề. Tôi quắc mắt nhìn hắn, giọng lạnh lùng, đanh thép:
- Ngươi theo cha ta nhiều năm như vậy, còn chưa biết nguyên tắc của ông? Chỉ cần có tiền, Đổng Vũ nhận. Đối phương là ai thì đã sao, chỉ cần đủ tiền, đều giết thẳng tay. Hay ngươi nghe chưa thủng lỗ tai?
- Thuộc hạ đã rõ.
Trước khi thốt ra câu này, Nhan Mục có chút trầm mặc. Nhưng phận làm tử sĩ thì chỉ có thể là tử sĩ, lệnh của chủ nhân nào dám có ý kiến gì.
Rất nhanh chóng, cái bóng đen sì của hắn đã lẩn vào đám đông rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro