Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9 + 10

Trong bữa tối, sau nhiều lần thử nghiệm, La Nhất Châu phát hiện thỏ con chỉ ăn mỗi hoa quả, nhưng mà cũng không lo nhiều, ít nhất nó chịu ăn là tốt rồi. Sau khi thỏ con ăn xong, La Nhất Châu quyết định đi ăn tối.

Qua một lúc, Đường Cửu Châu ngửi được mùi của thức ăn, La Nhất Châu cư nhiên còn có thể nấu cơm? Ngửi thì có vẻ ngon lắm, tôi muốn ăn cơm quá đi, muốn ăn thịt quá đi, huhuhu, vẫn là làm người tốt.

La Nhất Châu nấu xong một bát mì, để lên trên bàn ăn, thì nghe thấy thỏ nhỏ trong phòng có động tĩnh, liền lập tức đi vào phòng ngủ.

Đường Cửu Châu đương nhiên có động tĩnh, anh chỉ ăn có mỗi hoa quả thôi, tuy rằng dạ dày thỏ rất nhỏ, nhưng dù sao anh cũng vẫn là người, làm sao chống lại được cái mùi thơm này, vì vậy bắt đầu lay lay lồng thỏ.

Thấy thỏ con hình như muốn ra, La Nhất Châu liền mở cửa, ôm thỏ nhỏ ra ngoài, cũng không thể nào nhốt thỏ con mãi được, nhỡ đâu buồn chán quá thì phải làm sao.

La Nhất Châu để thỏ con ở trên bàn ăn, dù sao cậu cũng ở ngay bên cạnh, sẽ không sợ bị ngã.

Đường Cửu Châu nhìn bát mì sắc hương đầy đủ ở trước mặt, vội vàng dời đôi chân thỏ, muốn qua ăn thử chút.

"Cái này không ăn được." La Nhất Châu rất kịp thời mà ngăn lại thỏ con.

"Sao lại không ăn được rồi ! Rõ ràng là có thể ăn mà !" Đường Cửu Châu tức giận, hận không thể biến lại thành người ngay lập tức.

"Ngoan." Thấy thỏ con giãy dụa, La Nhất Châu đưa tay sờ sờ đầu thỏ.

"Hừ !" Đường Cửu Châu biết mình chằng thể làm gì, chỉ có thể ngoan ngoan nằm xuống bàn ăn.

Tốc độ ăn của La Nhất Châu thật ra khá là nhanh, Đường Cửu Châu cứ nghĩ mình phải nhịn lâu lắm cơ. Sau khi dọn dẹp đống bát đũa La Nhất Châu liền ôm thỏ con ngồi xuống sô pha, mở TV chuyển tới kênh xã hội.

Đường Cửu Châu cạn lời, tên này mới bao nhiêu tuổi chứ? Bây giờ vẫn còn có thanh niên xem tin tức xã hội? Y như lão già vậy.

Dường như không cảm nhận được thỏ con trong lòng đang bất mãn, La Nhất Châu rất chăm chú xem tin tức xã hội trên TV.

Nghe âm thanh nhàm chán trên TV, lại vừa mới ăn no, Đường Cửu Châu rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, cảm thấy con thỏ này cũng dễ buồn ngủ quá đi, ham ngủ như vậy, Đường Cửu Châu nghĩ xong liền ngủ luôn.

Nhận thấy con thỏ nhỏ trong tay không có động tĩnh, La Nhất Châu cúi đầu nhìn, phát hiện thỏ con đã ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay mình ngủ từ lúc nào rồi, La Nhất Châu nhẹ nhàng vuốt ve đầu thỏ, điều chỉnh âm thanh của TV xuống mức nhỏ nhất.

Đường Cửu Châu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng cảm thấy đột nhiên bị nâng lên cao, mở mắt ra, đã thấy La Nhất Châu đứng lên, hẳn là chuẩn bị về phòng đi ngủ rồi.

Đường Cửu Châu bất mãn duỗi móng thỏ ra đánh vào tay của La Nhất Châu, phiền đến giấc ngủ của anh rồi, thật quá đáng.

Nhưng chút sức này ở trên tay của La Nhất Châu lại giống như là đang gãi ngứa, thấy thỏ con trong tay mình tỉnh rồi, cậu lại vuốt ve lông thỏ.

Sau khi trở về phòng, La Nhất Châu định cho thỏ con vào chuồng sắt, Đường Cửu Châu lần này có kinh nghiệm rồi, lập tức bắt đầu giãy dụa.

"La Nhất Châu ! Tôi không muốn ngủ trong lồng sắt ! Tôi phải ngủ với cậu !" Đường Cửu Châu tuy rằng cảm thấy trong lồng thỏ cũng thoải mái lắm, nhưng không ngủ cùng La Nhất Châu sẽ không có quýt !

Nhìn thấy thỏ con lại giãy dụa, La Nhất Châu cũng đã quen, nhẹ giọng hỏi: "Muốn ngủ trên giường?"

"Ừ ừ ừ ! Phải ngủ với cậu !" Đường Cửu Châu rất nhanh đáp ứng.

Nghe được thỏ con chi chi đáp lại, La Nhất Châu nhịn không được lại xoa xoa đầu thỏ, thật đáng yêu.

La Nhất Châu tắt đèn, ôm con thỏ vào lòng rồi đi ngủ.

"Sao cậu ta lại tắt đèn rồi, thật đáng ghét, không biết tôi sợ bóng tối à?" Đường Cửu Châu vừa oán giận vừa ôm chặt vòng tay của La Nhất Châu.

"Cậu không nói tiếng người, cậu ta làm sao biết được cậu sợ tối." Sóc trả lời.

"Sóc con, ngày mai tôi phải tới trường với cậu ta à?"

"Đúng vậy, chứ không cậu hoàn thành nhiệm vụ thế nào được, đúng là ngốc." Sóc châm chọc.

"Đúng đúng đúng, là cậu thông minh nhất." Đường Cửu Châu chẳng còn quan tâm đến lời châm chọc của Sóc, dù sao cũng chỉ là con Sóc thối mà thôi.

Đường Cửu Châu đi lại trong lòng của La Nhất Châu một chút, cho đến tận khi đụng phải ngực của La Nhất Châu. La Nhất Châu cũng cảm giác được thỏ con trên ngực, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ thỏ nhỏ, nhỏ giọng nói:

"Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

________________________________

"Ký chủ ! Đừng ngủ nữa ! Ngủ nữa thì nam chính đi mất bây giờ !"

"Sao lần nào cậu cũng ầm ĩ thế nhờ, để tôi ngủ thêm lúc nữa đi." Đường Cửu Châu bất mãn lẩm bẩm vài câu.

"Hôm nay cậu phải lên trường với nam chính đấy !"

"Phải rồi, tôi quên béng mất !" Đối với Đường Cửu Châu mà nói, bây giờ quan trọng nhất đương nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ, cho nên lập tức tỉnh dậy.

La Nhất Châu vừa đúng lúc đi vào phòng, cậu còn đang lo xem thỏ con thì phải làm thế nào đây, để ở nhà thật không an toàn tí nào, mà nếu mang ra ngoài, thì thỏ con nhỏ như vậy, rất dễ lạc mất.

Đường Cửu Châu thấy La Nhất Châu đi vào, vội vàng duỗi hai bàn tay nhỏ nhỏ nhìn về phía cậu, muốn ôm lấy cậu, La Nhất Châu trong lòng cũng hiểu được, liền bế thỏ con lên, cũng không hiểu vì sao, La Nhất Châu cảm thấy mình có thể hiểu được thỏ con muốn làm gì.

"Này, cậu nói xem tôi phải làm gì mới khiến La Nhất Châu mang tôi đi học đây?" Đường Cửu Châu bây giờ nói cũng nói không được, rất là buồn bực.

"Cậu tự đi là nghĩ cách, chuyện này không phải là trách nhiệm của Sóc này."

"Không phải, rốt cuộc cậu có ích không vậy?"

"Cho cậu nói lại ! Sóc này có thể nói cho cậu biết nội dung truyện, nhiệm vụ, nhân vật với thông tin về quýt đã là tốt lắm rồi !"

"Đúng là một hệ thống vô dụng....."

"Cậu mới là tên ký chủ vô dụng !" Sóc rất tức, nhưng Sóc cũng chẳng có cách nào.

"Cuối cùng vẫn là phải tự thân vận động."

Đường Cửu Châu suy nghĩ một lúc, bây giờ thân phận của mình là sủng vật, muốn xin chủ nhân làm gì đó, chỉ có thể dựa vào việc làm nũng thôi, nhưng La Nhất Châu nghe không hiểu mình nói gì, thôi vậy, cứ thể hiện ra là được rồi.

"La Nhất Châu cậu mang tôi đến trường với cậu đi, tôi không muốn xa cậu đâu ~" Đường Cửu Châu không sợ việc làm nũng, cho dù chỉ phát ra âm thanh chi chi, nhưng vẫn là mang theo giọng nũng nịu.

Đường Cửu Châu vừa kêu chi chi vừa cọ cọ vào La Nhất Châu, chui vào ngực của La Nhất Châu, hai tay ngắn tủn nắm lấy quần áo của La Nhất Châu.

Nhìn thấy thỏ con cứ dính lấy không buông, bộ dáng như không muốn rời xa mình, La Nhất Châu vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịnh mà thở dài.

Ài, vẫn là phải mang theo thôi, để ở nhà xong nhỡ đâu chạy lạc mất ở góc nào thì không ổn lắm, để ở trong túi áo vậy, tới lúc đó để ý nhiều chút là được rồi.

Cũng may quần áo của La Nhất Châu có túi, hơn nữa cũng không quá bé, sau khi để thỏ con ăn xong bữa sáng, La Nhất Châu đặt một chiếc khăn tay mềm mại vào trong túi, nhẹ nhàng đặt thỏ nhỏ vào trong, cũng không biết là trùng hợp hay là duyên phận, túi áo vừa khít với thỏ con, kích thước vừa vặn đủ.

"Hiện tại cũng không còn sớm nữa, sao cậu ta một chút cũng không khẩn trương vậy?" Đường Cửu Châu nhớ tới ban nãy mình ăn sáng mất không ít thời gian.

"Nam chính là giáo quan, cũng không cần dạy học sinh, bình thường chỉ đi loanh quanh xem xét, ngày cuối cùng phụ trách luyện tập quân sự là được."

"Ra là thế, cũng khá là thoải mái."

"Cuộc gặp lần này là mấu chốt của nhiệm vụ, nhớ phải mang theo não đấy."

"Đừng coi khinh tôi, tôi cũng thông minh lắm đấy. Nhưng mà đổi việc gặp nữ chính thành gặp nam phụ, nội dung tiểu thuyết có thay đổi không vậy?"

"Chắc là có, lựa chọn khác nhau, nội dung liên quan cũng sẽ thay đổi, những nhiệm vụ ẩn sau này vẫn là do cậu tự mình tìm ra, bởi vì trong tiểu thuyết không xuất hiện."

"Dù sao cuối cùng cũng là để cho nữ chính ở cạnh nam phụ, nhìn qua vẫn khá là đơn giản, thay đổi suy nghĩ của nữ chính là được, nhưng tôi vẫn không hiểu, nữ chính sao lại không thấy được nam phụ rất tốt nhỉ, nam chính là thẳng nam như thế mà nữ chính cũng không tức giận, đổi thành tôi thì tôi đã sớm say good bye với cậu ta rồi."

"Sao cậu lại bắt đầu nói nam chính là thẳng nam rồi? Lúc trước còn khen người ta ghê lắm cơ mà."

"Đó là hai chuyện khác nhau, tôi dù sao cũng là thân phận thú cưng, chăm sóc cũng chẳng phải khó khắn gì, đổi lại là tình yêu giống thế nào được, trong tiểu thuyết khi hai người bọn họ ở bên nhau, nam chính vẫn cứ tập trung cho sự nghiệp như trước, trừ phi nữ chính chủ động hẹn cậu ta, cậu ta cũng sẽ không chủ động hẹn nữ chính, may hay không may mỗi lần hẹn hò đều bị nam phụ nhìn thấy, ây da tôi đau lòng nam phụ chết mất." Đường Cửu Châu nói xong liền bực, hung hăng đánh vào túi áo của La Nhất Châu, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, sức lực của một con thỏ, căn bản cũng chả đủ nhìn.

"Nói thật, Sóc này cũng không biết tại sao, chỉ biết là sẽ có cốt truyện ẩn."

"Biết cậu vô dụng rồi."

"........." Sóc ủy khuất, nó gặp phải loại ký chủ gì thế này.

"Được rồi được rồi, tôi không chê cậu đâu, tôi nhất định sẽ để nam phụ và nữ chính ở bên nhau." Ý thức trách nhiệm của Đường Cửu Châu vẫn là rất mạnh, đương nhiên chủ yếu vẫn là muốn nhanh chóng trở về thế giới thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro