THẬP BƯỚC THA NHÂN (2)
THẬP BƯỚC THA NHÂN (2)
*****
Kinh tha nhân
"Nhập Thế bước đi, từ nay ta Xuất Thế, chuyện trần tục xưa xin buông, ân cha nghĩa mẹ nay xin trả lại cho vạn hiếu trong trời đất.
Lục dục kết thành duyên, thất tình đan thành sợi, xin đem duyên nợ trong đời này khâu lại nhân quả đưa chúng sanh vào bác ái.
Đạo nhận từ chân sư, tuệ xin từ trời đất, nay xin đưa hết vào chân tâm, đem chân tâm ra khỏi thân người để làm đuốc cháy, soi sáng cho con đường ta nhập ngã nhân sinh.
Tham lam rải thành đường, si mê dẫn thành lối, sân thiêu thân thành tro tan vỡ vụn, bỏ lại tất cả chỉ để khỏa chân tâm này bước lên, tự thiêu đốt tới tận cùng để sáng tỏ cho người một lối thoát.
Kiếp trước kiếp này kiếp sau nữa xin dồn lại thành một kiếp, công đức tích từ muôn đời xin trả lại cho một đời này không giữ lại, dẫu cho không còn gì nữa, dẫu cho cõi âm ty cũng không chịu chứa chấp thì ta vẫn xin trong một đời này mà trả hết lại cho nhân thế vây quanh.
Ác vây muôn người xin hãy lấy thân ta làm chỗ trú, nghiệp hại sinh linh xin hãy quấn lấy ta, bao nhiêu tội lỗi hãy cùng về đây với ta để cùng nhau tan biến.
Thiện căn góp nhặt trên đời này xin hãy lấy thân ta làm đất, lấy máu ta làm nước, lấy hơi thở ta làm gió trời để nở hoa, hãy rực rỡ trên bờ thành bỉ ngạn của bể khổ vô biên, để nhân gian thấy được lối quay đầu.
Tha nhân không sinh ta ra, nhưng tha nhân tạo ra ta, trăm vạn nẻo đường đều cùng đến từ một thôn xóm, nghìn kẻ tha hương có cùng một gốc tương thân, máu chảy ruột mềm ngươi là ta, ta với ngươi chung nguồn cội. Đại pháp nơi cao xa kia đều sẽ có cho nhau cõi nhân tình, đại đạo có muôn phương vẫn luôn bao la trên thế thái. Yêu thương tha nhân là yêu thương chính mình, kết nối với nhau trong đất trời, để cho thiên thu vẫn còn đường tiếp nối.
Bể khổ ta dắt nhau qua, là ta vô biên chứ không là bể khổ."
.
Mặt như ngọc, thân như gương, dung nhan phát sáng, chân tâm rực rỡ soi đến muôn người. Lời chia đạo, mắt phân tình, trong veo thắm thiết, chân thân như ngọn đuốc soi lòng người rời xa tăm tối. Là Ngài ấy, trong ngày hôm nay đã đem ra hết một thân muôn kiếp đạo hạnh tích lũy của mình để soi đường dẫn lối cho chúng sanh.
Là Ngài ấy đã cưỡng ép mình thành Đại Năng, rồi phá luật của Đại Năng, đem thứ không thuộc vào chúng sanh để can thiệp vào chúng sanh, hậu quả là chính bản thân Ngài ấy sẽ không còn nhân quả, không cả luân hồi, không còn gì nữa.
Như tia sáng chiếu xuyên qua vùng xoáy đen, trên mặt người nay đã có chút rực rỡ, nhiều dấu vết của tối tăm tà ác đang dần phai đi. Tất cả nạn dân lần đầu tiên trong nhiều năm qua, đã có chút ăn năn, đã có cho mình một con đường sám hối. Họ hướng về Ngài ấy, nhận ánh sáng như cơn mưa đang thanh lọc lương tâm của mình.
.
Nhưng, mọi thứ không dễ dàng như vậy, oán nghiệp trùng trùng tự bản thân nó sẽ có cách hủy hoại đi chân đạo.
Tà Nhân núp phía sau ra lệnh, Bạo Nhân chụp lấy một người đứng gần đó để cắt cổ rồi hất máu liệng xác vào Ngài ấy, Xảo Nhân ngay lập tức chạy tới rồi tuyên bố rằng Ngài ấy là hung thủ cướp của giết người với tang chứng vật chứng rõ rành rành ngay đó, Ti Tiện Nhân thì liền cởi hết quần áo ra rồi lõa lồ lăn lộn trên người NgàI, miệng rêu rao rằng Ngài là kẻ dâm loạn vừa hiếp dâm vừa loạn luân, Hèn Nhân đứng bên ngoài liền hùa vào, trăm mồm mười miệng lập tức kể ra vanh vách vô số tội lỗi bẩn thỉu và đê hèn nhất với đích danh hung thủ là ngài, Ngu Nhân thì chẳng biết gì nên cứ đứng ngơ ra đó thấy đám đông làm gì thì bắt chước làm theo, còn Bần Cùng Nhân thì ngay từ đầu đã cúi mặt cố rúc vào một chỗ chẳng dám làm gì.
Đám Tà quyền lúc này mới khệnh khạng đi tới, giả vờ chăm chú lắng nghe những lời báo án kia, cố gật gù cho thật chỉnh chu đúng quy củ, rồi mới lớn tiếng chỉ tay năm ngón mà phán:
- Vậy tức là tên này là một tên đại ma đầu cực kỳ hung hãn và độc ác, với vô số tội nghiệt đã được chứng minh không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng để công bằng thì ta cho phép chính hắn được tự biện hộ hay cho phép bất kỳ ai ở đây được biện minh cho hắn. Sao? Có ai muốn nói gì khác hay không?
Chúng cầm đao chĩa vào từng người đang ở đó, thử xem có ai khác dám lên tiếng hay không, để rồi giống như mọi khi thì tất cả đều im lặng, họ cam chịu mọi điều, chấp nhận mọi bản án mà chúng đưa ra, tới một cái nhìn lên họ cũng không dám.
Tà Nhân cười khẩy, chuyện vu vạ đấu tố và chụp mũ này chúng làm đã quá quen tay, bất kỳ một cái mầm mống tốt đẹp nào mà nảy nở ra trên vùng đất này thì chúng phải ngay lập tức loại bỏ, bởi đó là cách duy nhất để cái ác trường tồn, cách để chúng cai trị đám dân đen đê hèn ở đây bằng ngu dốt, tội lỗi và dối trá.
Rồi khi chúng đang xoa cằm để kiếm ra một bản án thích hợp thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
"Có. Có ta đây, ta có điều muốn nói."
Lúc đám tay sai đang định lao tới để tiếp tục chặn họng tiếng phản kháng như mọi khi thì tên đầu lĩnh đưa tay ra ngăn cản, bởi hắn đã nhận ra kẻ vừa lên tiếng kia là ai, chính là lão già nhát chết trong băng đảng năm xưa, đầu lĩnh tự hỏi thầm: 'lão kia lại muốn làm gì đây? Tính tụng kinh Bồ Tát tiếp hay sao? Cũng được, dù gì thì dân chúng ở đây cũng đã tôn thờ ta như thần như phật, chùa đặt tượng ta cũng nhiều, có thêm một tên tụng thuê như vậy càng tốt.'
Lão giả đi tới, trong tay lăm lăm dao nhọn, mặt mũi hung dữ tóc bù xù, mắt oán độc miệng méo lệch, bộ dáng già nua cay nghiệt không che giấu. Lão tới, quỳ lạy đám Tà quyền rồi quay lại chỉ tay vào Ngài và nói to với tất cả mọi người ở đó rằng:
"Tên này, tên đại ma đầu này, nếu như tất cả tội nghiệt mà mọi người nói về hắn đều đúng thì không còn cách nào để có thể tha thứ cho hắn được nữa. Vậy nên ngày hôm nay hắn phải đền tội, phải bị trừng phạt, phải chịu nỗi nhục hình đau đớn nhất, để lấy lại công lý cho chúng ta. Vậy nên ta muốn hắn phải bị tùng xẻo, với mỗi người trong chúng ta, mỗi nạn nhân của hắn, là người trực tiếp ra tay."
Đám đông giật mình, còn đám tà quyền thì cười như mở cờ trong bụng, đây là thứ mà bọn chúng thích nhất, là bắt người dân phải tự giết lẫn nhau, tự làm hại nhau, tự tiêu diệt đi cái tốt. Như vậy thì tội lỗi sẽ chia đều cho dân chúng, khiến bọn chúng phải tự im lặng tự chối bỏ, còn đám tà quyền thì tay chân sạch sẽ, vẫn giữ được hình tượng của mình.
Quỷ muốn sống giữa loài người, thì phải biến loài người thành quỷ, như vậy sẽ không còn ai ghét bỏ nó nữa, vì họ bận ghét bỏ lẫn nhau.
Nhận được cái gật đầu của đám cướp, lão giả lại làm hăng hơn, lão hét lên, thúc dục mọi người ra tay, vừa đe dọa vừa chửi bới dồn ép.
Nhưng mọi người không dám, đúng hơn là không muốn, vì tận sâu trong thâm tâm họ biết vị kia chính là chân nhân chân thiện, là cái thiện cái tốt duy nhất dám đến đây ở đây và chịu tội ở đây vì họ. Cho dù họ có ác đến mức nào, cho dù biết bản thân đã trở thành giả nhân, thì họ cũng không muốn tự tay diệt đi cái thiện cuối cùng này, cái thiện đã hy sinh tất cả vì họ. Bước chân giới hạn này, như một chút hy vọng cạn cùng của họ khi vẫn trông mong rằng mình vẫn còn là người.
Lão giả hét lên: "Các ngươi phải giết, phải tróc da tróc thịt tên đại ma đầu này, nếu ai không làm thì tức người đó là đồng lõa, là tội nhân, vậy nên cũng sẽ bị đem ra xét xử giống như tên ma đầu này."
Nhưng mọi người vẫn đứng yên ở đó, cúi mặt như bao lâu nay vẫn cúi mặt.
"Được thôi, các ngươi không dám thì cứ để ta mở đầu, nhưng hôm nay sẽ không ai thoát khỏi đâu, ta sẽ không cho phép tên đồng bọn nào của ma đầu lọt lưới."
Rồi lão cầm con dao đi tới gần chỗ của Ngài, lão hỏi trong đôi mắt ứa lệ:
"Thế gian này liệu có tha thứ cho ta hay không?"
Ngài lắc đầu.
"Ta có thể tha thứ cho chính mình hay không?"
Ngài gật đầu.
"Vậy Ngài, có tha thứ cho ta hay không?"
Ngài ấy mỉm cười, rồi nhắm mắt lại.
Rồi lão gạt đi nước mắt, vung dao lên bằng một câu nói: "Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục đây."
Rồi lão cắt ra một miếng da lớn của Ngài, đưa lên cho mọi người cùng thấy, rồi bỏ vào miệng để nhai và nuốt xuống trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người.
Sau đó, dưới sự đe dọa của đám Tà quyền và lũ tay sai, từng người từng người dân một đi tới để thực hiện cái hình phạt tùng xẻo phanh thây muôn mảnh đó. Người cắt mũi, kẻ cắt tai, người lọc da, kẻ thẻo thịt, cứ vậy mà từng chút từng chút một, cái hình hài ngọc tượng thanh khiết kia chỉ còn xương trắng trong vũng máu. Nhưng từ đầu tới cuối đều không có một tiếng kêu la đau đớn nào, mà hình như chỉ thấp thoáng vang ra những âm thanh từ bi hóa giải, giúp an tĩnh lại cái sợ hãi trong lòng người.
Mọi chuyện coi như đã xong, đám cướp Tà Quyền kéo nhau quay về dinh thự của mình để tiếp tục tiệc rượu truy hoan, tên thủ lĩnh còn tốt bụng ban chức tước cho lão giả, hứa hẹn rằng từ nay chỉ cần lão tiếp tục làm tay sai trung thành cho chúng thì chuyện hưởng thụ sẽ mỗi ngày mỗi nhiều hơn, dư để sống một cuộc đời sung sướng.
Đêm đó, khi trong dinh thự đám Tà Nhân kia đã no say, khi lũ tay sai thân tín đã lăn quay sau mê ly thỏa mãn, thì từ khắp nơi trong vùng đất, người dân âm thầm rời khỏi nhà trong bóng tối, nối tiếp nhau trên khắp các nẻo đường, dẫn nhau đi về nơi đặt di hài của Ngài ấy.
Từng người từng người một đem trả lại miếng thịt mình đã lóc ra lúc ban chiều, tất cả không sót một ai, không thiếu một mẩu thịt nào, giữ trong hai tay và trả lại trong thành kính.
Họ thắp lên ngọn lửa lớn, đặt thân xác Ngài vào trong rồi chắp tay cúi niệm tiễn đưa thân xác của chân nhân rời khỏi thế gian này trong ngọn lửa nóng rực nhưng tỏa ra ánh sáng sưởi ấm tới tận thấu lòng người.
Lão giả đứng đó, nhìn ngọn lửa nhìn mọi người, rồi nói ra câu nói cuối cùng mà Ngài nói với lão cho mọi người nghe: "Chỉ các ngươi thôi, chỉ các ngươi mới có thể tự cứu mình."
Rồi lão bước vào trong đống lửa, là để trả lại miếng thịt da cuối cùng cho chân nhân. Trong ánh sáng xuyên đêm soi thấu lòng người đó, đã vang ra câu niệm trọn đời của lão, niệm lần cuối cùng cho một lần chân tâm duy nhất:
"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát chắc chắn sẽ luôn phù hộ cho chúng ta."
.
Sáng hôm sau, bọn Tà quyền lại đi cướp bóc bằng cách sưu cao thuế nặng, biện pháp đơn giản nhất chính là lôi đám người bần cùng ra đánh đập sao cho thật tàn nhẫn, như vậy thì những kẻ khác khi nhìn vào sẽ sợ hãi mà tự giác nộp tiền ra, rồi bọn họ sẽ tự an ủi mình bằng cách cười khinh và góp sức chà đạp những kẻ bần cùng đó, để được tự thỏa mãn, được tự nhận tự ảo tưởng rằng mình vẫn còn may mắn hay sung sướng hơn nhiều người khác.
Chỉ là hôm nay khi roi đòn của Tà Quyền vừa vung lên thì có một bàn tay chặn lại, người đó mới hôm qua còn là Bạo Nhân nhưng hôm nay lại muốn làm việc thiện lành.
Rồi những người khác cũng vậy, Ti Tiện, Hèn Ngu hay Gian xảo, tất cả đều đã khác rồi, họ gom góp tiền của lại để đưa cho Bần Cùng, để Bần Cùng thoát được trận đòn ngày hôm nay của lũ cướp Tà Nhân.
Lần đầu tiên, tất cả đứng chung về một phía, để thương yêu nhau, để bảo vệ cho nhau, để nghĩ cho nhau và để cùng nhau tìm cho mình một lối thoát.
Dìu nhau cùng đi rời xa bể khổ,
Thương cận tương thân kiếm lại tính người,
Thân nhân bạn hữu tình duyên nguyện lại
Để có cho nhau một lối luân hồi.
Lúc biết yêu mến tha nhân, thì cũng sẽ là lúc mà câu chuyện thật sự của vùng đất này bắt đầu...
*
Trương Lang Vương
Thập bước tha nhân, đoạn đường đầu giác ngộ.
*
Phật tại tâm, lòng dạ Bồ Tát. Hãy để mọi thứ bắt đầu từ chính bên trong ta, trên con đường ta chọn.
Chỉ ta thôi, chỉ ta mới có thể tự cứu mình.
*
Trương Lang Vương
*
*"*"*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro