Chương 7
Liền ở thời điểm Giang Phong Miên quyết định dùng vũ lực xua đuổi Tiện Tiện, Tiện Tiện còn đang hạnh phúc mị mị nhãn chuẩn bị ăn bữa tối đâu.
Lại không nghĩ rằng Giang Phong Miên mang theo một đám người bao vây hắn, vừa thấy liền thế tới rào rạt, không có ý tốt.
Đối với một con Thao Thiết mà nói, chẳng sợ ngươi đánh hắn một trận cũng không tức giận bằng quấy rầy hắn ăn cơm, bởi vì Thao Thiết đối với đam mê đồ ăn đã đắm chìm trong máu, dung nhập vào cốt tủy, dân dĩ thực vi thiên(*), trời đất bao la, lão tử ăn cơm là lớn nhất!
(*)民以食为天: dân lấy cái ăn làm trọng; bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.
Tức khắc Tiện Tiện không vui, nhưng đối với kim chủ đại đại phụng hiến mấy ngày này có thể làm hắn vô tư ăn no, hắn vẫn có thể làm được tôn trọng cơ bản nhất, cho nên ngay cả khi tình huống hiện giờ Giang Phong Miên chạm vào nghịch lân tức giận nhất của hắn, Tiện Tiện vẫn cười nói cùng hắn: "Giang thúc thúc, hôm nay sao ngươi lại đến đây? Lại còn mang theo nhiều người như vậy."
Hiện tại Giang Phong Miên không muốn nhìn thấy nhất chính là gương mặt tươi cười của Ngụy Anh, bởi vì chỉ cần thấy gương mặt tươi cười của Ngụy Anh, liền sẽ nhớ tới hai mươi thần binh lợi khí bị tổn thất trong nhà.
Cho nên chẳng sợ Ngụy Anh nhiệt tình hoan nghênh, ở trong mắt Giang Phong Miên, giống như trào phúng đối với chính mình.
Giang Phong Miên muốn tiên lễ hậu binh: "A Anh a, trong nhà Giang thúc thúc thật sự không nuôi nổi ngươi, ngươi có thể rời khỏi nhà của Giang thúc thúc được không?"
Gương mặt tươi cười của Ngụy Anh cứng đờ, đây là bị chính mình ăn phá sản sao? Tiện Tiện đối với lượng cơm của chính mình trong lòng vẫn rất rõ ràng, hơn nữa là một con Thao Thiết văn minh, đối mặt với khinh thanh tế ngữ(*), lễ phép từ chối của người khác, Tiện Tiện thật sự không thể giả vờ không nghe thấy như lúc trước.
(*)轻声细语: lời nói nhỏ nhẹ (輕聲細語)
Đã có thể ở Tiện Tiện muốn tranh thủ một lần cuối cùng, thời điểm thật sự không được liền rời đi, Ngu Tử Diên bên cạnh nhịn không được nói chuyện: "Giang Phong Miên, ngươi nói khinh thanh tế ngữ như vậy làm gì! Tiểu quái vật này ăn linh bảo của Vân Mộng Giang thị chúng ta nhiều như vậy, nên bắt hắn bồi thường!"
???? Vốn dĩ ta có ý tốt muốn buông tha ngươi, vì cái gì ngươi cố tình muốn chọc tới ta đâu!
Tiện Tiện bị mắng tới trên đầu cũng không phải là một người tính tình tốt, quay đầu liền mắng trở lại: "Rõ ràng các ngươi đáp ứng Tiện Tiện, sẽ cho Tiện Tiện ăn no! Hiện giờ nói chuyện không giữ lời, thế nhưng còn muốn khi dễ tiểu hài tử! Các ngươi có biết xấu hổ không vậy?"
Vốn dĩ Ngu Tử Diên đối với Ngụy Anh nhìn đã không thuận mắt vừa nghe tiểu quỷ này cũng dám cãi lại, lập tức đã quên lúc trước vì sao trọng thương, vung Tử Điện, liền hướng tới trước mặt Ngụy Anh.
Hừ 💢💢! Liền đám nhược kê các ngươi cũng dám động vũ lực trước mặt Thao Thiết, quả thực chính là bánh bao thịt đánh chó, có buồn cười hay không a!
Trong lòng Tiện Tiện đè nén, cực kỳ không vui: Các ngươi thật sự không lễ phép, vậy đừng trách ta cường đạo. Nguyên bản chỉ muốn ăn một bữa liền đi, các ngươi thế nhưng muốn động thủ với ta, ta đây cũng chỉ có thể tôn trọng luật rừng! Vật cạnh thiên trạch, cường giả sinh tồn, ta mạnh hơn ngươi, vậy từ đây Vân Mộng Giang thị chính là của ta!
Tiện Tiện một ngụm nuốt Tử Điện, lúc này cũng không lập tức vứt ra, cho nên Ngu Tử Diên cảm giác rõ ràng liên hệ của Tử Điện cùng chính mình bị đoạn, hơn nữa còn là loại đoạn vĩnh viễn không liên kết lại được.
"A a a a a a! Ngươi cái tiểu quái vật này, trả Tử Điện lại cho ta!" Ngu Tử Diên coi trọng nhất chính là Tử Điện không rời tay này, nhìn thấy Tử Điện bị đoạt, làm cho Ngụy Anh trả cho nàng.
Ngụy Anh cảm thấy buồn cười: "Vị đại thẩm này, ngươi có phải đầu óc có vấn đề hay không? Ngươi muốn thương tổn ta, lại bị ta đoạt vũ khí, ngươi vậy mà đòi lại từ ta? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ trả cho ngươi sao?
Ta nói cho ngươi một chân lý, đồ vật bị ta ăn vào trong bụng, trừ phi ta ngại nó không thể ăn, chính mình không muốn ăn, nếu không, không ai có thể cướp đi bất cứ thứ gì từ trong miệng của ta!"
Nói xong, Tiện Tiện liền đem Tử Điện từ dị không gian trong bụng lấy ra, làm trò trước mặt Ngu Tử Diện một ngụm một ngụm đem Tử Điện gặm.
Pháp khí bản mạng bị gặm Ngu Tử Diên một bên căm tức nhìn Ngụy Anh, một bên miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi, vội vàng được Kim Châu Ngân Châu hộ tống tới nơi an toàn.
Mà Giang Phong Miên bên cạnh thầm mắng Ngu Tử Diên chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp gì, một chút chính sự cũng làm không được, hiện tại không còn cách nào, chỉ có thể khuyên tiểu tổ tông này rời Liên Hoa Ổ trước: "A Anh a, ngươi cảm thấy lời Giang thúc thúc vừa nói như thế nào?"
Tiện Tiện mới vừa bị đánh ra hung tính, vẻ mặt kiệt ngạo vô lễ cười: "Võn dĩ ta muốn làm một người văn minh, đáng tiếc nha, ta không gặp được một đối thủ văn minh, thế nhưng các ngươi muốn dùng luật rừng, cường giả vi vương, vậy hiện giờ đương nhiên là chúng ta ai mạnh lời nói của người đó có trọng lượng.
Dù sao Liên Hoa Ổ này, ta nhìn cũng không tệ lắm, không phải rất muốn đi, cho nên Giang thúc thúc, đề nghị của ngươi, ta không cảm thấy thế nào!"
Nói xong Ngụy Anh căn bản mặc kệ sắc mặt khó coi của người khác, bay thẳng đến thiện đường Giang gia, muốn bắt đầu tìm cơm ăn.
"Đứng lại! A Anh a, hôm nay Liên Hoa Ổ, không có cơm cho ngươi ăn!" Giang Phong Miên cháy nhà mới ra mặt chuột, thế nhưng nói ôn tồn không nghe, vậy dứt khoát động thủ thật đi!
Tiện Tiện thong thả quay đầu, động chân khí: "Nga? Phải không?"
Nếu sói quay đầu lại, tất có nguyên do, không phải báo ân, thì chính là báo thù; Thao Thiết quay đầu lại, chỉ có thù cơm, không phải hắn trốn, thì chính là ngươi nghèo!
--------------------------đường ranh giới
Chỉ cần Thao Thiết coi trọng "Cơm" của ngươi, trừ phi hắn thật sự đánh không lại, nếu không, ngươi cũng chỉ có con đường phá sản, cảm ơn hợp tác.
Trứng màu: Tiện Tiện đại chiến Vân Mộng Giang thị
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro