Chương 22
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Ngụy Anh cắn một ngụm - Lam Trạm ngây người một chút đều không phản ứng lại, lại đột nhiên cảm thấy thần thức của chính mình giống như bị thứ gì đó bị đâm một chút, thân thể giống như rót vào thứ gì đó, trong lòng có một cổ khí phát sinh, giống như muốn phá tan nhà giam, làm Lam Trạm có một loại cảm giác nói không rõ rốt cuộc là thống khổ hay là thoải mái.
Mà Ngụy Anh - cắn Lam Trạm một ngụm lại cảm thấy một cổ linh lực cực kỳ khổng lồ truyền vào trong miệng mình, cổ linh lực này cường đại đến mức chính mình từ lúc tới Huyền Chính đến bây giờ lần đầu tiên có cảm giác "ăn đến căng"!
Loại cảm giác không giống người thường này làm Ngụy Anh cùng Lam Trạm hai người đều không khỏi ngây người, giây tiếp theo phản ứng lại, tựa như điện giật lập tức tách ra.
Bởi vì ngoài ý muốn lúc nãy, tâm tư làm Lam Trạm đối với Ngụy Anh vừa mới hiểu lầm đều không giải thích, mà Ngụy Anh đâu? Thao Thiết vừa mới sinh ra lá gan giống như khí cầu bị kim đâm, lập tức liền bẹp lép, vội vàng lui ra sau vài bước, không nói.
Lam Trạm thấy vẻ mặt "Vừa rồi hình như làm chuyện sai lầm, sợ bị mắng" của Ngụy Anh, trong lòng thở dài một hơi, ôn như sờ sờ đầu Ngụy Anh: "Ta không có ý muốn quở trách hay uy hiếp ngươi, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi thật sự không ăn no, có thể nói với ta, không cần vì một miếng ăn mà ủy khuất chính mình như vậy."
Ngụy Anh vừa nghe liền biết vừa nãy chính mình hiểu lầm Lam Trạm, Ngụy Anh ban đầu có chút ngượng ngùng đầu rũ càng thấp, vội vàng gật đầu đáp ứng nói chính mình đã biết, lần sau sẽ không như vậy nữa.
Vốn dĩ Lam Trạm còn muốn giữ Ngụy Anh lại muốn thương lượng với hắn một chút về trang trí phòng ốc sau này ở, liền không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, hiện tại hai người đều không có tâm tư thảo luận trang trí, liền không giải quyết được gì.
Vốn dĩ Lam Trạm cho rằng Ngụy Anh dựa vào sắc đẹp đổi lấy đồ ăn cũng chỉ có một mình Lam Phỉ, hơn nữa chính mình đã nói, Ngụy Anh hẳn sẽ không lại làm những việc này.
Lam Trạm nghĩ không sai, vừa mới Ngụy Anh thiếu chút nữa ăn no căng trong vòng một tháng thật sự sẽ lại không muốn dựa mặt kiếm ăn, nhưng không chịu được hải vương lật xe, kíp nổ ao cá a!
Sự tình là cái dạng này, mỗi ngày đệ tử Lam gia chờ đầu uy Ngụy Anh không ít, chính là ai làm tiểu khả ái nhà mình nói Trạm công tử quản nghiêm, hơn nữa đã giải quyết vấn đề ăn cơm của hắn, hiện tại tiểu khả ái không lo ăn, đốn đốn ăn no, liền không tới tìm xinh đẹp ca ca.
Biết được kiếp sống đầu uy của chính mình kết thúc con cháu Lam gia kỳ thật còn thương tâm hơn Ngụy Anh được cho ăn: Mỗi ngày nhìn không được khuôn mặt đỏ bừng của tiểu khả ái, mỗi ngày nghe không được câu "xinh đẹp ca ca" của tiểu khả ái, cảm giác nhân sinh của chính mình đều không còn lạc thú!
Cho nên rất nhiều đệ tử Lam gia lâm vào cảm giác mạc danh emo, nhưng cái cảm xúc gọi là ưu thương sẽ lây bệnh, mà rất nhiều rất nhiều ưu thương xuất hiện cùng một thời điểm, liền sẽ xuất hiện vấn đề:
"Ai, gần đây ta cũng không biết nên làm cái gì, tiểu khả ái không để ý tới ta, khó chịu ╯﹏╰"
"Ngươi cũng có một tiểu khả ái nha, ta cũng có một tiểu khả ái, tiểu khả ái của ta rất ngoan, sẽ mở to đôi mắt, ngọt ngào kêu ta xinh đẹp ca ca."
"...........Tiểu khả ái của ta cũng sẽ kêu ta xinh đẹp ca ca, hắn còn khen ta lớn lên ngọc thụ lâm phóng, giống tiên quân trên trời!"
"...........Tiểu khả ái của ta cũng sẽ khen ta, nói ta thanh lãnh xuất trần, giống tiên quân trên trời.........."
"Tiểu khả ái của ta còn sẽ khen ta nấu ăn ngon!"
"Tiểu khả ái của ta còn nói ta làm điểm ta ngọt sinh động như thật!"
"Tiểu khả ái của ta, thích ta nhất!"
"Không phải, tiểu khả ái của ta thích ta nhất!"
Rất nhiều đệ tử Lam gia phun nước đắng cho nhau càng nói càng cảm thấy không thích hợp: Cái tiểu khả ái này, như thế nào có chút quen tai đâu?
Sao đó hai người đang cãi nhau đột nhiên nói tên của tiểu khả ái:
"Tiểu khả ái của ta gọi là Ngụy Anh!"
"Tiểu khả ái của ta........ cũng gọi là Ngụy Anh 🤯🤯🤯"
Cuối cùng nửa ngày mới biết được, bí mật chính mình cảm thấy nhặt được tiện nghi, hận không thể bảo hộ chặc chẽ như bảo tàng, kỳ thật mọi người đã sớm biết hết!
Nghĩ đến tâm can bảo bối của một mình chính mình, trăm triệu không nghĩ tới, lại chân đạp nhiều thuyền!
Nhưng chờ đến sau khi thật sự nháo lớn, người Lam gia mới biết được, cái này đâu phải chân đạp nhiều thuyền, mà quả thật là nuôi một ao cá! Hơn một trăm cũng là lợi hại!
Rốt cuộc đệ tử Lam gia biết chính mình không phải độc nhất vô nhị: Tiểu khả ái, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu xinh đẹp ca ca (tỷ tỷ)!!
--------------------------đường ranh giới
Trứng màu: Đã biết sự tích truyền kỳ của Ngụy Anh - Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro