
Chương 11
Sau khi Kim Quang Thiện lấy được máu của Thao Thiết, liền cảm thấy ngày Lan Lăng Kim thị thịnh thế ngay trước mắt.
Kim Quang Thiện ở trong ảo tưởng Lan Lăng Kim thị lấy ra phương pháp huyết mạch cắn nuốt vô hạn từ trong máu của Ngụy Anh, sau đó hắn liền đem tất cả ám vệ đều ban cho loại huyết mạch này, sau đó thực lực của Lan Lăng Kim thị sẽ tăng lên nhiều, Kim Quang Thiện hắn liền có thể cưỡng chế Kỳ Sơn Ôn thị, thành Kim vương thịnh thế!
Đương nhiên ảo tưởng rất tốt đẹp, hiện thực cực kỳ tàn khốc. Tất cả ảo tưởng đều dừng lại với một câu của y tu: "Bẩm báo tông chủ, ở trong lọ máu kia, chúng ta không tìm được chỗ nào đặc biệt."
Thiên lôi cuồn cuộn, đánh Kim Quang Thiện hôn mê, làm hắn đột nhiên cảm thấy Kim vương thịnh thế trong ảo tưởng của chính mình từng bước đi xa cách hắn.
Không có cách nào Kim Quang Thiện chỉ có thể lại hướng Ngụy Anh xin máu thêm một lần nữa.
Ngụy Anh đối với sinh ý tự đưa tới cửa này thập phần hào hứng, tay đưa đồ ăn vào miệng chưa bao giờ ngừng lại, sau khi liên tiếp ăn ba canh giờ, mới cuối cùng ăn xong một bữa cơm, ăn đến nỗi Lan Lăng Kim thị làm khả phú địch quốc lương thực vẫn luôn tràn đầy dư dả lần đầu tiên thấy đáy!
Dọa đến quản sự phòng bếp lập tức lại lập đầy 50 kho lúa, liền sợ tông chủ nhà mình lại một lần nữa vung tay lên, nói một câu: "Cứ việc ăn thoải mái 😭😭😭😭."
Quả nhiên quản sự phòng bếp đoán không sai, mới vừa qua nửa tháng, kho lúa vừa mới lấp đầy, Kim Quang Thiện liền lại cầu tới trên đầu Ngụy Anh: "A Anh a, lần trước ngươi cho Kim thúc thúc một chút máu, thúc thúc đã dùng xong rồi có thể lại cho thúc thúc một chút nữa được không?"
Ngụy Anh vui vẻ nói: Thật vậy sao? Có thể a, A Anh đã sớm chuẩn bị tốt, đây, một lọ máu một bữa ăn no là được!"
Kim Quang Thiện một bình máu nhỏ đã sớm chuẩn bị trước, trong lòng thầm hận Tiện Tiện tên nhãi ranh này thật sự quá tinh, thật sự xem bản tông chủ không biết phân lượng một bữa cơm của ngươi là bao nhiêu sao? Một lọ máu nhỏ như vậy, sao đủ dùng?
Nhưng người sống dưới cùng một mái hiên không thể không cúi đầu, ai kêu Kim Quang Thiện là một cái người đi cầu người khác đâu, hắn chỉ có thể banh một gương mặt tươi cười: "A Anh a, một lọ này của ngươi thật sự quá ít, có thể cho Kim thúc thúc thêm một chút được không?"
Tiện Tiện nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Không sao a, Kim thúc thúc, ngươi muốn bao nhiêu A Anh đều có thể cho ngươi, nhưng A Anh có thể muốn nhiều một chút hay không?"
Tâm Kim Quang Thiện nhấc lên một chút, cảm thấy không tốt: "Ngạch, A Anh muốn cái gì? Là muốn thêm một bữa cơm sao?"
Tiện Tiện lắc đầu, cảm thấy chính mình hắn là đã trưởng thành, hàm răng có chút ngứa, trước kia hàm răng của chính mình bị ngứa đều đi Tàng Bảo Các của Giang gia tìm chút pháp khí mài răng.
Nhưng Kim gia ngượng ngùng a, kim chủ ba ba từ lúc bắt đầu liền phi thường hào phóng, chính mình muốn ăn cũng không keo kiệt bủn xỉn như Giang gia, còn không có xé rách mặt, người khác cũng không có làm chuyện gì không tốt, Tiện Tiện cảm thấy chính mình vẫn là Thao Thiết thập phần thiện giải nhân ý.
Chính mình ngượng ngùng không trực tiếp đoạt, nhưng nhân gia đưa tới cửa tổng có thể chấp nhận đi!
Bởi vậy Tiện Tiện nắm chắc cơ hội: "Không cần không cần, trước kia ở Giang gia, Giang thúc thúc nói sau khi ăn cơm xong là có điểm tâm ngọt, nhưng ta ở Kim gia không có điểm tâm ngọt sau bữa cơm, đột ngột có chút muốn ăn, không có Kim thúc thúc có nguyện ý không nha?"
Kim Quang Thiện thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Hô ~ thì ra là điểm tâm ngọt sau bữa cơm a, ăn đi, ăn đi. Giang gia cho ngươi điểm tâm ngọt sau khi ăn, Kim gia chúng ta khẳng định sẽ không thiếu, đợi chút ta cho người mang tới cho ngươi."
Tiện Tiện được như ước nguyện vui vẻ vô cùng, vội vàng đem mười bình nhỏ chính mình đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Kim Quang Thiện: "Đây, Kim thúc thúc ngươi giữ cẩn thận, lần sau khi nào ta lại muốn ăn điểm tâm ngọt sau bữa ăn, ta lại cho ngươi nha."
KIm Quang Thiện vui vẻ nhận lấy mười bình máu Thao Thiết, trong lòng cười thầm: "Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, thích ăn đồ ăn ngọt. Lập tức cho mười bình, đủ cho ta dùng một thời gian dài."
Tiện Tiện vui vẻ muốn nhảy dựng lên: "Lạp lạp lạp lạp(*), vui vẻ ~ hôm nay chẳng những có thể ăn cơm liên tục, lại còn có thể mài răng a, cuộc sống này quá tiêu dao!"
(*) Lạp (啦): tiếng ca hát, tiếng reo hò; hợp âm của "liễu" 了 và "a" 啊
------------------------đường ranh giới
Trứng màu: Sau khi ăn xong cách gọi khác của điểm tâm ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro