Cuối
Chap 23: Tháo Chạy 🏇🏼🏇🏼🏇🏼🌺🌺
Khi yêu thương đong đầy cho tất cả tôi vui,vui vì được ở bên anh từ nay và mãi mãi về sau ...Nằm bên nhau ôm nhau cho tới sáng Sơn nói đủ thứ chuyện còn tôi thì buồn ngủ díu mắt
Sơn: Này người ta đang nói mà lại ngủ là sao?
_Anh nói 3 tiếng rồi đấy
_Anh nói cho em ngày quen nhau chưa nhỉ em rất ngang nhé anh đuổi xuống xe k xuống
_Được rồi anh kể rồi vậy em hỏi anh này cô Trâm đó là ai?( Sơn đổi sắc mặt)
_Là vợ anh trước khi quen em ( tôi bật dậy)
_Vậy là sao em là kẻ thứ 3
_Không có anh cũng nghĩ cô ta chết như em vậy nhưng qua thời gian khi gặp em anh nhận ra anh yêu em rồi
_Vậy giờ cô gái đó ra sao
_Cô ta là người xấu em quên đi vì cô ta là nguyên nhân khiến chúng ta chia tay
_Nghĩa là sao a nói rõ hơn đi ( tôi nghe Sơn kể và Sơn k muốn tôi buồn nên giờ mới nói) vậy là cô ta độc ác vậy sao
_Quên đi giờ thì họ phải trả giá rồi em
_Họ nhất định phải trả giá (tôi ôm mặt) họ đã tách em với ỉn và cả anh nữa (Sơn cười rồi mím môi)
_Qua rồi giơ thì k có gì có thể chia cách chúng ta ...anh sẽ k để mất em lần nữa...
Hôm sau Sơn có cuộc họp hẹn tôi cho con đi chơi ,tôi về thay đồ cho con sửa soạn
Bác gái: Mai mẹ sẽ chuyển qua đó ở với các con ,tiện đây mẹ cũng đi du lịch ít ngày cho khuây khoả
_Vâng mẹ cứ đi thật nhiều nơi mẹ thích,mẹ nhé cám ơn mẹ đã giúp con chăm ỉn và cám ơn mẹ đưa con đến bên anh Sơn
_Ngày đó mẹ k nghĩ thằng bé sẽ yêu con đâu mẹ chỉ biết nó sẽ giữ con lại khi biết con từng yêu Huy,cuộc sống thật trớ trêu khi Trâm phản bội Huy khi yêu Sơn và tâm can con bé đó nỗi dày vò đó nó sẽ phải gánh và kể cả Huy nó đã mất tất cả và việc tù túng sẽ khiến cuộc đời nó sụp đổ,nhưng cái gì cũng cần phải trả giá con ạ
_Con hiểu mẹ ạ
(N): Sơn họp xong đi xuống dưới sảnh máu mũi tự dưng chảy
Thư kí: Chủ tịch cậu chảy máu mũi rồi ( Sơn rút vôi chiếc khăn trên áo vest lau mũi)
_Có lẽ do dạo này căng thẳng quá nên ( vừa nói xong Sơn ngất)
Thư kí: Chủ tịch ,cậu sao vậy ...vào viện Sơn mở mắt...
Bác sỹ: Chủ tich cậu thấy mệt không?
_Tôi thấy hơi choáng sao vậy
_Cậu nghe tôi nói nhé ,phải bình tĩnh
_Nói nhanh
_Cậu bị u não hiện tượng này lần trước khi cậu ngất ở London họ chỉ khám lâm sàng chưa kiểm tra kĩ ,hiện tượng chảy máu mũi ngã quỵ là của
_U lành hay ác tính
_cái này
_Cứ nói ( Sơn lầm lỳ nhìn xuống đất)
_là u ác cậu cần phẫu thuật ngay
_Phần trăm sống là bao nhiêu
_Là 30% ( Sơn cười)
_Vậy là cũng có thể chết trên bàn mổ
_Đúng vậy nhưng chúng tôi sẽ làm hết sức thưa chủ tịch (Sơn cười đứng dậy)...
_Nói sau đi tôi phải về đưa vợ và con đi chơi rồi
_Chủ tịch gấp rồi nếu không sẽ có lúc cậu quỵ và k thể cấp cứu kịp dc
_Ông có gia đình không ( Sơn quay lại nhìn bác sỹ) tôi chỉ vừa mới có 1 gia đình trọn vẹn mà thôi ( Sơn đi ra thư kí đỡ tay) giữ bí mật hiểu không
_Cậu cần phẫu thuật ngay
_Để sau rồi nói đi ( Sơn quay đi mắt anh ta đỏ lên a ta mím môi lao thẳng ra xe)...em đang chờ anh có phải không ,tại sao ,tại sao ( Sơn gào lên trong xe)...hình ảnh Lê bế ỉn trên tay đợi Sơn dưới trơi tuyết như đang giằng xe tâm can 1 người khóc,1 người cười tươi buồn ơi sao chẳng ngủ yên vậy....
Tôi bế ỉn đứng chờ Sơn trên con đường hai bên đầy hoa hồng ,ỉn của mẹ sau này hái hoa này tặng bạn gái nhé con ( tôi cười tươi thấy xe Sơn đi về ,Sơn vui vẻ xuống mở xe)
_Đi thôi hai mẹ con chờ lâu chưa
_Mới thôi mắt anh sao vậy như khóc ý
_Lúc nãy có hạt bụi a dụi mắt nên vậy nào lên xe đi ( tôi lên xe Sơn ngồi im nhìn 2 mẹ con)
_Sao vậy
_không hôm nay em xinh lắm
_Đồ hâm ngày trc em k xinh chắc
_Bh xinh hơn ( Sơn cười nhạt) đi thôi bố đưa ỉn đi chơi nhé ( Đi vào siêu thị Sơn cõng con trên vai khiến tôi thấy hạnh phúc gia đình bé nhỏ thật sự của tôi đây rồi)
(N): Sơn với hộp đồ chơi mắt bỗng mờ ,Sơn với trượt ...
_Bố xin lỗi ỉn nhé để bố làm lại ( Sơn thấy đau đầu) dạo này bố hay đau đầu ,hôm nay thì đau hơn con ạ Sơn thở dài ,Lê gọi)
_Anh ăn món này không
_có gì cũng được
Mua xong đồ ra công viên ngồi ăn Sơn dắt con vui với các bạn ,tôi ngồi nhìn thấy con ngã Sơn k đỡ muốn con tự đứng dậy
(N): Bố muốn sau này k có bố con cũng phải tự đứng dậy giúp mẹ hiểu không,nếu bố khoẻ bố hứa khi con ngã bố sẽ đỡ,bố tồi quá đúng không ( Sơn đỏ mắt nhưng k dám khóc)...Sơn nhìn Lê khi Lê đang nói chuyện với 1 người gần đó...nếu chúng ta lại xa nhau lần nữa liệu em có chấp nhận được không em và liệu nụ cười kia sẽ còn tồn tại,,,anh muốn dừng thời gian trôi để ngắm nụ cười của em mãi mãi ( Sơn bế Ỉn lên anh ta ôm con dúi vào Ỉn chảy nước mắt) bố cũng sẽ nhớ con ...
Tôi chạy lại kéo tay Sơn,trời như sắp mưa rồi anh chúng ta về thôi
_Uk ( Sơn cố kiềm chế)...trên xe Sơn đau đầu đến mức gằn mặt đỏ lên...
_Lê này em cho con về thăm bố đi
_Dạ sao vậy ạ
_Bố chưa biết mặt cháu mà bố lớn tuổi đi xa k tiện em đưa con về thăm bố nhé
_Vậy sang tháng
_Không 3 hôm nữa (thấy Sơn gay gắt Lê ngạc nhiên) ý anh là 3 hnua a đi công tác tiện thì em có thể đi trong thời gian anh đi công tác
_Vậy chờ anh về rồi cả nhà mình đi
_Anh rất bận em về đi nhé tranh thủ dc k em
_Vâng vậy em về thăm bố...( Sơn đèo tôi về rồi kéo áo choàng cho 2 mẹ con)
_Anh tạm thời ở bên kia xử lý xong cv anh sẽ về
_Anh bận thì cứ đi đi ạ em chờ anh ( tôi cười tươi)
(N): Nụ cười của Lê khiến Sơn thở mạnh ,Sơn quay đi vì sợ bật khóc
_Anh đi nhé hai mẹ con vào đi k lạnh ( Lê phía sau vẫy tay)
_Ỉn chào bố đi con ( tiếng ỉn gọi Bố khiến Sơ khựng lại a ta cố kiềm chế quay lại)
_Bố yêu hai mẹ con ( Sơn bỏ thuốc ra hút vừa lái xe vừa gọi điện) thư kí ra quốc lộ A đón có thể tao sắp quỵ lần nữa rồi ( nói xong sơn k hút nổi thuốc anh ta buông thõng tay rồi mê man) anh muốn tim mình là 1 thế giới nhỏ ( Sơn cười) đủ lớn để giấu em vào đó ( nụ cười tươi của Lê là hình ảnh trong đầu Sơn)...a ta cười rồi ôm đầu hét lên...nếu thế này thà đừng để cho chúng tôi gặp lại thì hơn tại sao cứ khiến chúng tôi phải xa nhau ( Sơn ôm tim lăn lộn trong xe)...thư kí đến Sơn đã mê man tiếng xe đẩy cấp cứu ,tiếng cười trẻ thơ của ỉn văng vẳng trong đầu Sơn...Sơn nắm tay bác sỹ
_Nhất định phải cứu sống tôi dù chỉ là 10 năm hay 1 năm sống nữa
_Tôi sẽ cố hết sức thưa chủ tịch chúng ta phải xạ trị trong 3 ngày trước khi phẫu thuật
_Bắt đầu đi ( Sơn nắm tay nhắm mắt) ....
2 ngày trôi qua tôi gọi cho Sơn đều không được ,tôi cảm thấy lo lắng bất an gọi cho anh thư kí đều từ chối nói rằng bận họp,bận đến mức k gọi cho em dc 1 cuộc điện sao anh...tôi buồn bã ngồi bế ỉn ngoài sân ...
(N): Sơn đang xạ trị đau đớn đến mức lăn lộn,hai hôm nay Sơn không bước nổi chân...
Thư kí: Cô Lê vẫn gọi có cần tôi nói không cậu chủ cứ thế này k ổn
_Luật sư gọi đến đây ( Sơn cố với tay lấy máy) ta sẽ gọi lại cho cô ý còn cậu gọi luật sư ta cần làm tài sản thừa kế
_Vâng thưa cậu chủ...
_Anh đây giờ anh mới nghỉ ngơi được em và con thế nào ,anh bận nên toàn ngủ quên thôi ( Sơn run tay cố giữ tay nghe điện thoại)
_Mai mẹ con em đi rồi anh có về được không 1 chút thôi cũng dc
_Được anh sẽ săp xếp ,vậy a cúp máy đây em
_Anh à em và con chờ anh ,a nhớ về nhé
_Uk ( Sơn nhăn mặt Lê cúp máy Sơn rơi tuột máy thở dốc(
Thư ki: Luạt sư đến rồi thưa chủ tịch
_Nghe tao đọc kĩ tập đoàn tất cả tài sản mang tên tao sẽ do Lê thừa kế ,tiền bảo hiểm bất động sản còn về cổ phần tập đoàn cậu giữ 60% lê chỉ cần 40% điều hành sẽ do cậu điều hành cho tới khi con tôi đủ 18 tuổi tất cả giao cho nó và cậu hãy nói với bang rằng tôi xin lỗi vì đã ra đi sớm phụ lòng mọi người ,bang Hồng Hoa Hội sẽ do cậu nắm quyền con dấu và bông hoa ấn trong ngăn kéo thứ 7 tủ sách thứ 3 trong toà nhà ...
Thư kí: Cậu chủ cạu đừng nói vậy tôi k dám
_Ta tin ở cậu để phòng răng khi ta k còn cậu phải đảm bảo tập đoàn k loạn và giúp con trai ta trở thành chàng trai giỏi như cậu vậy ( thư kí khóc)
_Cậu chủ ơi tôi k dám
_Cậu rất giỏi ( a thư kí khóc nức nở bên giường còn Sơn nằm thở đau đớn ôm đầu)
_Bác sỹ,bác sỹ chủ tịch ( họ lao vào cấp cứu cho Sơn,,,)
Bác sỹ: Mai tiến hành phẫu thuật cậu cố lên ( Sơn đờ đẫn nhìn lên trần nhà)..
_Em là cô gái tuyệt vời đã cho anh nhiều điều tuyệt vời ( hình ảnh Lê cười dưới hàng cây anh đào vì con sâu róm ngày nào có lẽ đó là hồi ức đẹp nhất trong tim Sơn),..,
Hôm sau tôi sách vali đi cùng 1 vú nuôi về với bố tôi,,,vừa đi tôi vừa gọi cho Sơn,k nghe máy tôi nhắn tin,em chờ anh ở sân bay nhé ...!lòng tôi cứ thấy nôn nao khó chịu...
(N): Sơn đang thở oxy và truyền dịch...điện thoại trên bàn reo lên ...anh thư kí vội giấu đi Sơn mở mắt
_Mấy giờ rồi ( nói yếu ớt)
_Dạ 9h rồi ( Sơn giật vội ống thở) cậu chủ k dc đâu
_Tao đã hứa sẽ về rồi tránh ra
_Sắp phẫu thuật rồi cậu sẽ k chiu dc đâu
_Có thể đây là lần cuối thì sao ,chờ tao đi đi
_Không được tôi sẽ k theo cậu lần này dc
_Vậy tao tự đi ( Sơn đi lảo đảo ra ngoài ngã quỵ)
_Cậu có cần thế này k tại sao k nói
_Tao cần gặp Lê nhanh ( Sơn đứng dậy đi Thư kí đỡ )
_Cậu đang tự hại bản thân mình ( thư kí đỡ Sơn ra xe ,lên xe Sơn thở)
_Khi nào phải xa cách nhau đến nhiều lần khi đó cậu sẽ hiểu ,xa cách đáng sợ thế nào....khi yêu hết lòng đó là sợ hãi ,tôi rất sợ khi xa cô gái đó (Sơn bật khóc ôm mặt)...a thư kí gạt nước mắt roi lái xe vút đi ...
Tôi đứng cứ nhìn ra phía sau ra thang máy trôi tôi vẫn cứ ngoái lại rồi cầm máy nhìn xem Sơn có gọi không....bàn tay đặt lên chỗ vịn như muốn nói thời gian ngừng trôi lại đi có dc k
(N): Sơn ở trên xe dc anh thư kí thay đồ cho...môi tím tái nhợt
Sơn: Vuốt lại đầu cho tôi ( a thư kí vuốt mà nc mắt cứ chảy) dc rồi áo choàng đâu ( a thư kí choàng áo) trông tôi thế nào
_Ổn rồi cạu chủ ( thư kí mếu)
_Tốt rồi nín đi là đàn ông sao lại khóc mãi vậy ( Sơn cười nhạt rồi đi nhanh vào sân bay)...chỗ vịn ở thang trôi mà Lê vừa vịn giờ là bàn tay Sơn...Sơn cầm máy gọi ...
_Em nghe đây sao bh a mới gọi lại
_Anh đang tới bên em đây ( Sơn đi tới sân bay vừa thấy Lê cũng là lúc Sơn cúp điện thoại)...Lê chạy tới ôm Sơn...
_Anh đi đâu vậy ( vết đau khi xạ trị Lê ôm mạnh khiến Sơn đau) sao anh trông mệt mỏi vậy môi anh bợt như người ốm vậy
_Do anh làm căng thẳng quá đó em,con đâu ( Sơn đi ra hôn con rối rít)
_Kìa anh làm con cáu đấy
_Lê này anh có chuyện muốn nói...ra kia nói được không ( lên tầng nhìn ra bên ngoài sân bay ,qua lớp kính Sơn nắm tay tôi) anh muốn cả ngày được bên em
_Sao nay sến vậy mấy hôm em về thôi mà
_Anh muốn cả đời được bên em lắng nghe,nghe đến khi giong noi ta già nua
_Chắc chắn rồi đồ hâm
_Dù em k nhớ ra anh nhưng a hy vọng em trân trọng tình cảm hiện tại của hai chúng ta ...( Sơn dơ máy ảnh lên kéo Lê vào chụp) anh muốn chúng ta mãi như trong bức ảnh dù ra sao vẫn mỉm cười
_Èo để em chụp thêm cho anh vài tấm nhé ( Lê chụp rồi Sơn cười nhạt ,Lê vô tư chụp từng cử chỉ của Sơn,Sơn kéo tay ôm Lê)
_Chẳng có gì tuyệt hơn ôm em chặt trong tay và anh muốn nói rằng anh yêu em,yêu đến trọn đời ...( Sơn đỏ mắt a ta cắn răng)...
_Em cũng vậy mà sao như chia ly ý đồ hâm ạ em sẽ về sớm ( trên toa thông báo vào sân bay)...em phải di rồi ( Sơn mãi k buông tay tôi)
_Nhớ măc ấm khi đông tới,đủ mát khi hè sang,và biết tự lo khi ốm anh sẽ luôn dõi theo em
_Được rồi mà ( Lê cười tươi) đi mấy hôm thôi mà (Lê quay đi Sơn vẫn nắm) sao vậy k nỡ xa em à
_Uk anh k nỡ ( Sơn thở manh)...
_Thôi nào muộn rôi đấy em đi đây ( tôi buông tay Sơn hai cánh tay buông nhau ra tôi quay lại vẫy tay)
(N): Sơn chạy lại ra chỗ Lê kéo tay cô và hôn lên môi khiến Lê ngạc nhiên
_Em đi cẩn thận ( Sơn thở mạnh rồi quay đi)
_Em đi nha em sẽ về sớm ( Lê vỗ vai Sơn)
_Uk em đi đi ( Sơn cố quay lại vẫy tay đến khi Lê đi vào trong khuất Sơn tắt nụ cười) anh sẽ rất nhớ em ( Sơn ngã quỵ thư kí đỡ Sơn co giật mê man)
Thư kí: Cậu chủ cố lên tôi tới rồi đây ( Xe đưa Sơn vào cấp cứu)...
Bác sỹ: Tại sao lại cứ cố đi vậy cơ chứ cố lên chủ tịch ( Sơn thở thoi thóp)...vào bàn mổ ánh đèn chiếu vào Sơn,Sơn nhắm mắt nước mắt rơi xuống hai bên...tiếng dao kéo tiếng bác sỹ cũng k đau đớn bằng nỗi niềm của 1 người đàn ông đang đối diện với cái chết nhiều hơn sự sống,...Sơn nhắm mắt tay buông thõng,...anh nguyện mãi yêu em đến suốt cuộc đời và khắc tên em lên trái tim này ( Sơn cười rồi bất tỉnh)...
Tôi vừa vào đến sân bay chợt có người kéo tay tôi,tôi quay lại là Chi ...
_Cô là
_Chị là Chi đây k có thời gian nói rõ chị mới về tới nơi nghe anh thư kí nói em biết anh Sơn bị sao không
_Em không
_Không còn thời gian quay lại ngay anh sơn đang mổ phẫu thuật
_Mới nãy anh ý còn ở đây mà chị nhầm rồi ( Chi bật gọi điện cho Thư kí)
Thư kí: Bảo cô Lê nhanh lên cậu chủ vào phẫu thuạt chỉ có 30% sống xót thôi cậu ý cần cô ( tôi buông thõng túi sách)
_Vú vú bế ỉn về dinh thự chúng ta k bay nữa ( tôi quay đi chạy nhanh theo chi,,,anh nhất định k dc sao anh dám giấu em đồ tồi,,,tôi thở nước mắt lã chã rơi,,,,đến khi chạy sang đường 1 chiếc xe lao đến tôi,tôi sợ đứng im ...khoảnh khắc nguy hiểm đó đầu óc tôi nhớ lại giây phút tại sân bay tôi gặp người đó đeo kính ,dáng vẻ cao ráo dc vệ sỹ bảo vệ,đêm đầu tiên trên taxi,khi tôi bầu người đó mang đồ ăn đến và khi chi tay trên cầu,khi tôi sắp sinh người đó cũng vội vàng quay về,người đó,người đó...là anh ( tôi rơi nc mắt vô hồn)...Chi kéo tay tôi ,xe phanh lại
Chi: Sao vậy nguy hiểm quá e sao k
Lái xe: Điên roi à xe lao đến k tránh
_Đúng toi điên rồi quên người đàn ông bên mình mỗi tối,quên người hôn tôi mỗi sáng,tôi điên rồi ( tôi chạy vội lên xe hình ảnh anh cười và đánh đàn khi bên Nhật đang ôm lấy tôi)em xin anh nhất định phải bình an...
(N): Tiếng bíp bíp nhịp tim thưa dần của Sơn
Bác sỹ: Cố lên nào chủ tịch...
Tôi cắn răng hai bàn tay nắm chặt nhau cầu nguyện
Chi: Tại sao em lại k để ý đến người mình yêu sắc thái ra sao vậy,anh ý cố ra sân bay để gặp em bất chấp nguy hiểm và em thì k biết sao
_Em sai rồi em không chú ý em quá tồi ,em là kẻ tồi khi chưa bh chú ý đến anh Sơn,kí ức 1 mình anh giữ còn em đã quên ,quên đi đã từng yêu và từng đau ra sao,quên đi 1 người dàn ông vì tính cứng ngắc k dám nói ra yêu em,quên đi 1 người đêm đêm khóc vì mình ( tôi lã chã nước mắt)...đến viện tôi chạy vào thấy anh thư kí quỳ trước phòng bệnh khóc lớn
Chi: Sao rồi anh Sơn sao rồi
_Cậu chủ đang cấp cứu vừa 1 người đi ra báo tinh hình xấu ( Tôi lảo đảo bác sỹ đi ra)
Bác sỹ: Phẫu thuật thất bại chủ tịch đi rồi ( tôi cười nhạt)
_Anh ý có nói sẽ chờ mẹ con tôi về mà bác sỹ xem lại đi ( xe đẩy ra)
_Tôi rất tiếc chủ tịch bệnh đã quá nặng không thể qua khỏi ,tôi xin lỗi ( bác sỹ cúi đầu tôi chạy ra lột khăn)
_Có phải anh cũng đang cho em thấy cảm giác khi anh nhìn em chết đúng không Sơn,anh tỉnh lại đi được không Sơn ,em xin anh đừng bỏ em mà Sơn ( tôi gào lên mái tóc anh rũ đôi tay buông thõng bàn tay lạnh ) tại sao anh giáu em em ,đồ khốn mở mắt ra nhìn em này Sơn ,em tháo chạy ngay trước mặt anh giờ thì anh đang thao chạy ngay trước mặt em chúng ta cứ phải như vậy đến bao giờ mở mắt ra đi nào Sơn...
18 năm sau...khi tôi định tự vẫn thì tôi lại biết mình mang thai,có lẽ anh đã muốn tôi sống,sống như 1 cái xác không hồn với nỗi đau tình yêu chất chứa....hôm nay Ỉn của tôi tốt nghiệp cấp 3 và đứa thứ 2 tôi đặt tên là Thương ,1 vết thương lòng và thương nhớ người đàn ông cua đời mình....
Ỉn: Mẹ ơi ( thằng bé vẫy tay tôi và bác gái cùng bố tôi đi ra cả nhà đã về London sống)...
Tôi: Trai mẹ đẹp trai quá rất giống bố con
_Bố con đẹp trai thật mà mẹ ( thằng bé cười)
Bác gái: nhà ta chụp ảnh thôi con bé Thương mãi chưa về đến nơi à ( tiếng gọi với)
Thương; Cháu đây xin lỗi mn cháu đến muộn tại bận chút vc ạ
_Bận vẽ chứ gì bà lạ gì nữa
_Mẹ sao hnay mẹ mặc đẹp vậy
_Tốt nghiệp anh con mà phải đẹp chứ còn làm kỉ niệm
Bố: Chụp thôi nào ông mỏi quá rồi ( cả nhà cười lớn ,tiếng vỗ tay bó hoa dơ ra là Chi và anh thư kí)
Chi: Chúc mừng con nhé
_Dạ cám ơn cô
Thư kí: Trời hôm nay đẹp quá này cậu chủ cậu có nhìn thấy không bỏ chúng tôi đi cậu có thấy dc cảnh đẹp thế này không?...( mn cười rồi nhìn tôi)
Tôi: Ấy con ổn mà con sống đến bây giờ nhìn lũ trẻ trưởng thành là con vui rồi ...con k nghĩ dại như trước đâu
Bác gái: Sơn nó muốn con hạnh phúc con vẫn trẻ
_Con lớn tuổi rồi mà mẹ
Thương; Mẹ đi họp cho con người ta nói là chị con đấy mẹ trẻ mà ...( tôi cười gượng) tối đến nhà tổ chức ăn uống,tôi gọi thương xuống chảu tóc cho con
_Anh trai con có bạn gái rồi mẹ biết còn con thì sao nào
_Con có bạn tán nhưng con k ưng mẹ ạ con còn bé lắm mẹ cứ trêu
_Mẹ mong gái của mẹ gặp dc 1 người yêu con ( con bé ngắt lời)
_Yêu như bố yêu mẹ đúng không ạ
_Đúng vậy bố mẹ gặp rồi yêu chia xa rồi gặp lại rồi lại chia xa tất cả dường như là số phận mẹ rất nhớ bố con
_Mẹ tuần này k ra thăm bố ah
_không con thương này mẹ hy vọng con tự tin tìm dc 1 chàng trai tốt bà nội vẫn khoẻ mạnh và ông ngoại cũng vậy mẹ mong các con phải luôn nghe lời người lớn ( Jonathan đi xuống)
_Mẹ nói gì vậy chúng con vẫn ngoan mà
_Vậy là tốt con ạ thôi hai đứa đi ngủ sớm đi ( Sáng hôm sau tôi dậy sớm đi ra đường bắt 1 chiếc taxi vừa bước lên hình ảnh Sơn ngồi đó đọc báo khiến tôi với tay) bao lâu rồi em vẫn quên rằng anh đã k còn ( tôi rơi nước mắt) lái xe cho tôi đến quán cafe X...đến quán 1 người đàn ông đi tập tễnh đi ra đó là Huy khi ở tù đã bị đánh đến mức chân bị tập tễnh giờ về mở quán cafe nho nhỏ ...
Huy: Sao em đến đây ( a ta ngạc nhiên)
_Mời em 1 tách cafe chứ
_Được chứ em ngồi đi
_Anh có khoẻ không ,mọi thứ vẫn ổn chứ
_Vẫn ổn còn em thì sao
_Em cũng vậy hai đứa con ngoan ngoãn và rất giỏi
_Vậy là tốt rồi
_Ở đây xa thành phố quá em biết vì sao anh lại mở quán cafe gần đây,gần Trâm phải không?
_uk từ khi cô ý bị điên anh về đây để tiện qua chăm sóc ( quán cafe gần trại điên)
_Vậy là đến bây giờ anh đã biết anh yêu ai rồi chứ
_Anh biết chứ nhưng biết đã quá muộn rồi,anh k như Sơn sống hay chết cũng vẫn vì 1 người
_Anh sai rồi anh Sơn k vì em mà anh Sơn tin vào hai chữ tình yêu,anh Sơn vì chính thứ tình yêu mà anh ý tin và tuyệt đối k buông tay dù có bất kì hoàn cảnh nào,còn anh đã buông tay Trâm ngay khi anh có mục đích kết hôn,chiếm cổ phần làm chủ tịch và rồi anh có thấy vui hơn không?
_Anh biết anh biết đã quá muộn nhưng anh vẫn hy vọng dc ở cạnh người mình yêu
_Em cũng vậy ( tôi đứng dậy) giờ thì em đi tới gặp người em yêu đây ,gừi lời của em đến Trâm hy vọng cô ý sớm tỉnh táo...( tôi quay đi Huy nói với)
_Lê cám ơn tất cả đã để chúng ta quen nhau anh k hối hận vì điều đó
_Còn e thì cực kì hối hận ( tôi cười rồi quay đi)...
Qua tiệm mua bánh,em mua bánh giống khi em mất anh cũng vậy,anh thư kí nói anh còn mua hoa còn em k ga lăng dc như anh ( tôi cầm hộp bánh đi vào nghĩa trang nơi có người tôi yêu đang nằm)...tôi đặt bánh xuống...rồi dơ máy ảnh lên chụp...tách...sao rồi em cũng chụp như khi anh làm đấy chỉ có điều có mỗi em thôi nhỉ ( nhìn vào máy ảnh tôi cười thở mạnh) hnay em không khóc đâu...yên tâm đi...tôi lau bia mộ rồi xoa xoa chỗ đất cỏ mọc ...cỏ mọc nhanh thật...em đã làm tròn nghĩa vụ của 1 người mẹ và giờ em muốn làm tròn nghĩa vụ của 1 người vợ...các con sẽ hiểu cho em đến bên anh là điều em hằng mơ ước...tôi rơi nước mắt rồi nằm bên cạnh bãi cỏ ôm bãi cỏ rồi nhắm mắt...như lời anh nói lúc nào anh cũng muốn được bên em và em cũng vậy,duyên kiếp tiền định của chúng ta dù có chết cũng bên nhau phải không anh( tôi ôc máu mồm ra) em uống thuốc rồi anh đừng trách em nhé ...dù năm năm tháng tháng em nhìn lại dĩ vãng bao nhiêu chuyện sóng gió đã trải qua ,em vẫn muốn cầm tay anh dù chỉ 1 lần sẽ k bị chia cách nữa đâu anh ( mồm tôi tuôn máu ra nhiều hơn)...em muốn con đường cùng anh đi kéo dài ,kéo mãi đến ngày em bên anh trọn đời...được không ( máu ướt đẫm váy tôi thấy Sơn đứng trong bộ áo trắng dơ tay như đón tôi)...từ giờ chúng ta sẽ dc ở bên nhau em yêu anh ( tôi với tay rồi rơi buông bịch...)
Tiếng chuông báo về 1 phụ nữ uống thuốc tự vẫn bên cạnh mộ chồng,sau 18 năm chờ đợi cuối cùng Lê đã có thể đến bên Sơn 1 cách trọn vẹn,từ giờ sẽ k ai có thể tháo chạy khỏi ai được nữa rồi ...dù có chết cũng dc dc chết bên cạnh nhau...vĩnh viễn thiên thu vạn kiếp bên nhau...
The End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro