Chương X: Cô làm được mà!
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Những tia nắng trong như mật ong rải nhẹ xuống vườn hoa tháng 8 rạng ngời của Hứa Gia. Gió nhè nhẹ lùa vào qua từng ô cửa sổ mang theo hương hoa lưu ly ngọt ngào. Tất cả hòa trong một không khí chậm rãi mà đằm thắm, tràn đầy sức sống. Nguyệt Linh theo không khí đặc biệt này mà làm mọi việc thật chậm. Phần vì hôm nay cũng không có gì để làm. Tiểu An đã bắt đầu bước vào học hè được vài ngày nên cô bé không ở nhà, lại còn ăn bán trú nữa chứ nên công việc bảo mẫu của cô rút lại chỉ còn vài tiếng buổi tối. Nhà cửa muốn dọn cũng không được vì đã Tiểu Thu cũng làm rồi mà con bé thì nhất quyết không cho cô động vào. Dự án đã chuẩn bị xong xuôi và cẩn thận nhất có thể. Đọc cũng đã thuộc lòng và hiểu cặn kẽ từng chi tiết để trả lời câu hỏi. Còn cái chuyện phong thái khi đứng trước đám đông thuyết trình thì Nguyệt Linh chưa bao giờ cảm thấy tự ti. Cô dù ở trường hợp nào vẫn ngẩng cao đầu và hữu cho mình khí chất đặc biệt. Nói cho cùng trống vắng nhất là không được gặp Khải Lạc nữa. Cậu giờ đã trở thành bạn của cô. Thường xuyên gặp nhau,thường xuyên nói chuyện như vậy bây giờ dừng lại thấy có chút không quen. Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ? Nguyệt Linh cũng không hiểu tại sao mỗi lần nghĩ tới Khải Lạc, cô lại cảm thấy bình an và ấm áp đến lạ. Ở cạnh cậu, nói về những chuyện cả hai cùng hứng thú, nhìn thấy nụ cười của cậu là lòng cô lại rộ lên một niềm vui khó tả. Cô vội gõ vào đầu mình. Cảm giác mơ mộng nữ tính vậy chẳng giống cô chút nào! Có lẽ Khải Lạc là người bạn tâm đầu ý hợp đầu tiên của cô, yêu quý cũng không có gì khó hiểu. Lăn qua lăn lại với mớ ảo tưởng của mình, Nguyệt Linh đành ngồi dậy làm bữa trưa sớm.
***
- Vương quản gia, sao hôm nay toàn gì thế này?
- Thiếu gia, hôm nay Nguyệt Linh xuống bếp nấu cơm từ rất sớm! Tôi cũng không biết con bé lên thực đơn gì.
- Anh ăn thì ăn nhé! Bác Vương, bác mau xuống bếp ăn đi, cơm xong rồi. Còn lại để cháu lo là được.
Nguyệt Linh bê một một đĩa cơm rang to sụ ra, đặt lên bàn nhìn qua đã gần chục món. Vương quản gia nhìn Ngụy Thiên có chút e ngại rồi cũng lui xuống bếp.
- Sao cô không nấu vài món chính thôi? Toàn mấy đồ chiên rán linh tinh. Cái viên viên này là cái gì? Chẳng cái nào liên quan đến cái nào.
- Thế tôi mới phải làm cơm rang cho anh đây! Hôm nay tôi nổi hứng cùng Tiểu Thu làm mấy món ăn vặt nhân ngày đẹp trời. Ai biết anh sẽ về đâu!!!
- Dự án ngày mai thuyết trình rồi mà vẫn có thời gian rảnh rỗi. Tôi thật không hiểu sao trong bao nhiêu người năng lực tôi lại tự tin giao cho cô làm không biết!
- Tôi chuẩn bị xong cả rồi!
Nguyệt Linh ráo hoảnh gắp một viên thịt cho vào mồm nhai tóp tép, gương mặt vô cùng thỏa mãn. Hứa Ngụy Thiên không phải không tin vào năng lực của quản lý Seasmile, vả lại dự án cô hoàn thành anh đã xem qua. Quả nhiên vô cùng hoàn mĩ. Chỉ chỉnh sửa vài điểm nhỏ và thêm thắt vài chỗ cũng khiến trò chơi chuyển sang hướng tích cực hơn rất nhiều. Nếu không có con mắt chuyên môn sắc sảo mà sáng tạo chắc chắn sẽ không làm được. Dự án hoàn hảo, kết hợp với phong thái tự tin của Nguyệt Linh thì thành công đã nằm trong lòng bàn tay. Nhưng bộ dạng tự tin quá mức này của cô làm anh có chút khó chịu.
- Nếu ngày mai làm tốt, cô sẽ được tuyển thẳng vào ban kĩ thuật của GTS nên lấy đó làm động lực. Còn nếu không...
- Hứa tổng, anh không còn thêm vế sau đâu! Sau dự án này, tôi cá 100% là anh sẽ phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của tôi mỗi buổi họp với ban ý tưởng.
- Được thế đã tốt! Mà...ngày mai cô định mặc cái gì đi thuyết trình?
- Biến thái! Tôi mặc cái gì liên quan gì đến anh.
- Biến thái cái đầu cô! Làm đại diện cho công ty kĩ thuật hàng đầu Châu Á, tôi lại để cô mặc như ăn mày trước mặt các nhà tài trợ sao?
- Sao lại phải quan trọng hóa lên vậy? Xem nào...quần jeans, giầy thể thao và...
- Cô định ra công viên chạy bộ sao?
- Tôi làm gì còn bộ nào khác!
Hứa Ngụy Thiên thở dài bất lực nhìn cô gái đang phụng phịu trước mặt. Rồi anh đứng dậy, hướng ra cửa.
- Đứng dậy theo tôi!
- Đi đâu vậy?
- Bảo cô đi thì ngoan ngoãn đi đi.
Siêu thị thành phố S
Ngụy Thiên thảnh thơi bước qua các quầy thời trang cao cấp. Dior,Burberry,Prada,... Nguyệt Linh đọc mỏi cả mồm mà anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Lê hết một vòng anh rẽ vào một cửa hàng thời trang công sở rộng thênh thang. Mấy cô bán hàng lập tức xếp thành từng hàng rồi hỏi thăm, tư vấn đủ kiểu. Vài cô khác thì chỉ dám đứng xuýt xoa chứ không dám đến gần. Hứa Ngụy Thiên nhìn qua đã biết là người có tiền lại nổi tiếng là "người đàn ông độc thân kim cương" trên hàng loạt các mặt báo, chuyện bị chú ý cũng không có gì là lạ. Nguyệt Linh đối với mấy con mắt săm soi, đố kị chỉ lẽo đẽo theo Ngụy Thiên, diễn tròn vai một cô hầu đi theo phục vụ thiếu gia. Hứa Ngụy Thiên vòng qua từng dãy đồ, mắt tinh tường liếc qua từng bộ quần áo. Nguyệt Linh nhìn ông chủ của mình vẫn đút tay túi quần đi thong dong mà thở dài. Anh ta chẳng lẽ có hứng thú với thời trang nữ hay sao? Đang bâng quơ nhìn ngó, một chiếc váy chữ A chặn tầm nhìn của cô.
- Cầm lấy! Đi thử.
- Tại sao?
- Nói cô đi thì đi.
Nguyệt Linh miễn cưỡng ôm bộ váy vào phòng thử. Một chiếc váy chữ A màu đen đơn giản mà sang trọng cùng vài phụ kiện bạc sáng lấp lánh ở cổ và phần túi. Cô không hiểu nhiều về thời trang song chỉ nhìn qua thôi cũng thấy bắt mắt rồi. Chẳng biết tên này định làm gì nhưng tốt nhất là không nên trái lệnh!
Ngoài phòng thử, Ngụy Thiên vẫn đang say sưa lựa đồ. Cô nhân viên đi sau anh đã ôm được một đống quần áo to nhưng anh không quan tâm lắm đến điều đó. Mua quần áo cho cô gái này không phải chỉ vì cô không có gì phù hợp để mặc cho buổi thuyết trình hay vì thương hại cô mà là mỗi khi nghĩ lại lần đi chơi ở công viên lần trước, nghe người ta coi thường cô, anh lại cảm thấy không vui. Ít nhất đứng cùng với Hứa Ngụy Thiên anh cũng cần phải phù hợp và xứng đáng một chút.
- Hứa Ngụy Thiên!
Tiếng gọi làm anh quay đầu lại. Nguyệt Linh đã mặc chiếc váy anh chọn. Trút bỏ chiếc quần jeans và đôi giày thể thao khỏe khoắn, cô mang dáng vẻ khác hẳn. Một cô gái nhỏ bé, nữ tính trong bộ váy đen quý phái. Đôi chân thon thả trắng nõn hơi co lại có lẽ vì không quen mặc váy. Tất cả tạo nên một cô gái vừa hấp dẫn, đáng yêu nhưng lại khí chất lạ thường khiến người đối diện phải kiêng nể.
- Anh thấy thế nào?
- Cô... cô mặc váy kiểu gì vậy? Chẳng nữ tính gì cả, thay ngay cho tôi.
Cô nhân viên lập tức ôm đống quần áo đến bên Nguyệt Linh và đẩy cô vào phòng một lần nữa.
Lần thứ hai cô bước ra, áo sơ mi sọc xắn ngang khuỷu tay và chân váy đen công sở. Nguyệt Linh trở thành một người phụ nữ trưởng thành, biết làm đẹp mà vô cùng trí thức.
Lần thứ ba cô bước ra, quần tây xanh sẫm,áo crop top nâu và một chiếc áo khoác nhẹ. Nguyệt Linh lúc này lại năng động, thời trang và trẻ trung đến dễ thương.
Trong lúc cô đứng đó, mắt tròn to lạ lẫm ngắm qua ngắm lại mình trong gương thì có một người đang rất quan tâm nhưng chỉ dán mắt vào những bộ quần áo. Chết tiệt! Cô ấy mặc gì cũng đẹp hết. Tuy mỗi loại đẹp một kiểu nhưng tóm lại vẫn khiến cô trở nên lộng lẫy và hấp dẫn một cách hoàn hảo. Có vẻ câu "người đẹp vì lụa" nên đảo ngược lại một chút. Đang mơ màng thì Ngụy Thiên giật mình khi cô gái anh đang nghĩ đến lại xuất hiện ngay trước mặt.
- Hứa tổng, anh chọn nhiều thế này làm gì? Dù sao cũng chỉ cần một bộ mặc hôm thuyết trình thôi mà!
- Cô nhầm rồi! Vào GTS, thường ngày ăn mặc không gọn gàng sạch sẽ tôi cũng cho thôi việc.
- Đi làm thôi cũng quan trọng hình thức vậy sao?
- Bảo sao cô bị đuổi việc! Cô chưa nghe câu "cái răng cái tóc" là góc con người sao? Một công ty đa quốc gia, quan trọng không chỉ có trí tuệ mà còn là khả năng giao thương, thì sao có thể không đề cao hình thức của từng cá nhân chứ?
- Vậy Hứa tổng, cho tôi nộp đơn thôi việc từ bây giờ. Mấy bộ này tính sơ sơ cũng cả tháng lương rồi. Sau này tôi nhai quần áo mà sống sao?
Nói xong, cô vội vàng quay trở lại phòng thử thì cổ áo bị kéo lại.
- Tôi sẽ cho cô vay. Sau này trả từ từ cũng được.
- Anh tha cho tôi! Không thấy tôi còn phải đi là bảo mẫu nhà anh để kiếm cơm sao? Nợ anh thêm mấy khoản nữa thì chỉ chờ đến con tôi trả góp thôi. Tôi đi thay!
- Cô đứng lại! Vậy tôi mua cho cô mấy bộ này, coi như chào đón thành viên mới.
- Thật không Hứa tổng? Cảm ơn anh.
Định nhắc cô lựa thêm bộ nữa thì cô đã sà vào mấy giá từ lúc nào, anh mới nhận ra cô gái này không phải không thích thời trang mà là tiếc tiền. Lúc nào anh giúp cho một ân huệ, đặc biệt là về tài chính thì ngay lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, "Hứa tổng" này "Hứa tổng" nọ. Thật đáng yêu!
Sau khi thanh toán xong xuôi, Nguyệt Linh toan xách toàn bộ mấy túi quần áo của mình thì Hứa Ngụy Thiên luồn tay đỡ cho cô mấy cái. Họ rời đi trước con mắt ngưỡng mộ của người trong trung tâm thương mại. Họ có biết rằng...
- Hứa tổng, tôi xách giúp anh!
- Hứa tổng, anh ngồi ghế phụ đi để tôi lái.
- Hứa tổng, tối nay tôi sẽ mời anh một bữa coi như cảm ơn.
- Dương tiểu thư, cô không cần một hai câu là " Hứa tổng" như vậy!
- Vâng Hứa tổng!
Dù sao cũng xài tiền chùa, Nguyệt Linh cô vẫn nên thể hiện chút thành ý.
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Tiểu An sắp tan học rồi, tôi đón con bé đi ăn cùng chúng ta luôn.
Chiếc xe Porsche đen đỗ trước cổng trường Tiểu học Cung Thần- trường dành riêng cho những tiểu thư và thiếu gia nhí của những gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở thành phố S.
Tiểu An ngồi một mình ở ghế đá nơi góc sân trường. Cô bé nhìn các bạn vui cười khi được cha mẹ đón về với một tâm trạng trống vắng khó hiểu. Cô bé còn quá nhỏ để hiểu được mình đang thiếu thốn tình cảm từ gia đình đến mức nào, chỉ hằng ngày gặm nhấm nỗi buồn như một thói quen trong khi chờ quản gia hoặc người làm của Hứa gia đến đón. Tiểu An cũng không dám hỏi anh trai mình vì anh rất bận, mà hình như đang giấu cô bé gì đó. Đột nhiên hai mắt cô bé bị bịt lại, cùng lúc đó vang lên tiếng nói:
- Đố biết là ai?
Tiểu An sờ lên bàn tay đang bịt mắt mình. Có chút bất ngờ đan xen vui sướng trong giọng cô bé:
- Chị Nguyệt Linh.
- Đúng rồi! Sao Tiểu An biết vậy?
- Nghe giọng chị là biết rồi. Hôm nay chị đón Tiểu An sao?
- Tất nhiên! Chị đón Tiểu An đi ăn chiều nè. Tiểu An có thích ăn vặt không?
Tiểu An gật đầu vui vẻ, nắm tay Nguyệt Linh ra khỏi trường.
- Anh hai, anh cũng đi đón Tiểu An sao?
- Ừ! Tiểu An học có vui không?
- Rất vui ạ! Nhưng bây giờ là vui nhất. Có cả hai người cùng đi đón Tiểu An.
Hứa Ngụy Thiên cùng Tiểu An lên ghế sau của chiếc Porsche còn Nguyệt Linh thì lên ghế lái.
- Tại sao anh không lái xe ạ?
- Chị lái cho, anh ấy không biết đường đâu!
- Trước khi đến đây, hai anh chị đi đâu cùng nhau à? Đừng giấu em đấy!
- Tiểu An, em có còn là học sinh tiểu học không?
Cả hai cùng cười lớn trong khi Ngụy Thiên nãy giờ vẫn không chen được câu nào. Họ hợp nhau thật đấy!
Họ dừng xe ở một phố ăn vặt nổi tiếng thành phố S. Đây là lần thứ hai họ đi cùng nhau, vẫn hai người đi trước, một người phía sau. Chỉ khác họ giống một gia đình hơn rất nhiều. Hứa Ngụy Thiên lạnh lùng, trầm mặc nhưng ánh mắt nhìn hai người kia lại vô cùng ôn nhu. Dương Nguyệt Linh hiền lành, trẻ trung nhưng năng động trong bộ váy công sở thời thượng. Tiểu An hồn nhiên, nụ cười hạnh phúc trên môi cô bé tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Họ đi đến đâu cũng khiến người ta bàn tán xôn xao. Và ít nhất, Ngụy Thiên cũng nhận ra điều đó.
Nguyệt Linh dẫn cả hai vào một quán nhỏ nằm núp bóng dưới một cây bạch quả độc nhất vô nhị ở đây. Tiết trời vào thu mát mẻ, sẽ rất tuyệt nếu thưởng thức điểm tâm ngoài trời. Đây là nơi cô hay đưa Nguyệt Ngôn tới ăn. Đối với hai chị em thì một bữa ăn với vài món đường phố rẻ tiền dưới tán bạch quả vàng mát rượi, ngắm nhìn những lá bạch quả chao nghiêng ăn đứt bất cứ một nhà hàng hạng sang nào.
- Nguyệt Linh, lâu rồi con không đến! Dì nhớ con lắm.
- Con có chút việc bận nhưng con vẫn đến mà. Dì cho con sủi cảo ,bánh hành chiên, thịt xiên nướng, dồi nướng với ba bát tào phớ nhé!- Nguyệt Linh vui vẻ nói một tràng với cô chủ quán.
- Cô có vẻ chuyên nghiệp quá nhỉ? Mà gọi nhiều như vậy sao ăn hết?
- Trước đây tôi thường hay đến đây ăn lắm. Lâu lắm mới quay lại, phải ăn thật đã đời. Anh yên tâm, tôi khao!
Nói chuyện một lúc thì đồ ăn lần lượt được bê ra.Chiếc bàn nhỏ nhanh chóng đầy tràn những đĩa thức ăn nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Cô vô cùng hưng phấn chia đũa thìa cho hai người và gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng. Tiểu An thấy vậy, vội vàng bắt chước.
- Chị Nguyệt Linh, ngon quá! Còn ngon hơn nhà hàng rất nhiều!
- Tiểu An lần đầu đi ăn đúng không? Vậy là chưa được thử nhiều. Sau này chị sẽ dẫn em đi ăn thêm nhiều món nữa còn ngon hơn gấp mấy lần. Ở đây còn có cả kẹo hồ lô, lát nữa chị em mình sẽ ăn tráng miệng.
Trong khi cả hai người đang đắm chìm trong thế giới ẩm thực tuyệt vời và những lời luyên thuyên giới thiệu của Nguyệt Linh thì Ngụy Thiên chỉ im lặng, nhìn những món ăn trên bàn đầy e ngại. Mấy quán ngoài đường này anh còn chưa bao giờ thèm để mắt tới nữa là ăn thử, chẳng biết có đảm bảo không. Nguyệt Linh đang hạnh phúc với một miệng bánh, nhìn thấy người đối diện đang săm soi mấy món tủ của cô đành lên tiếng:
- Anh rốt cuộc có ăn không? Giờ tôi mới biết chỉ nhìn đồ ăn thôi cũng no đấy!
- Cô nuốt đi rồi nói. Tôi không quen ăn mấy thứ này.
- Sao lại phân biệt đối xử vậy? Gì thì gì vẫn là ẩm thực Trung mà.
Rồi cô gắp một miếng dồi nướng bốc hơi nghi ngút, chấm vào bát nước tương và đưa lên trước mặt Ngụy Thiên. Anh nhíu mày và nghiêng mặt về phía khác.
- Ăn thử một lần thôi. Đời cái gì cũng phải thử mà. Đảm bảo ngon.
Ngụy Thiên nhìn cô gái trước mắt mình mỉm cười đầy tự tin, anh bèn miễn cưỡng há miệng ngậm lấy.Nguyệt Linh gật đầu, ý bảo anh yên tâm mà nhai rồi gắp nhanh một miếng cho vào miệng mình. Ngụy Thiên buộc mình phải nhai qua loa và nuốt nổi nhưng chỉ vài giây sau...
- Ngon quá! Sao món ngon như vậy tôi lại chưa thử qua chứ?
- Tôi bảo rồi không nghe. Đâu phải chỉ có nhà hàng năm sao mới bán đồ ăn ngon. Nếu vậy thì cả đời tôi chẳng bao giờ được ăn gì ra hồn! Sủi cảo cũng rất ngon, anh ăn...
Cô chưa kịp nói xong, Ngụy Thiên đã với tay bê đĩa dồi với sủi cảo lại gần mình, gắp lấy gắp để. Tên này cứ động đến ăn là không còn biết gì đến hai chữ " hình tượng ". Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều vì còn phải gắp thức ăn vào bát mình trước khi tên tham lam kia ăn hết trong vòng một nốt nhạc.
- Anh để lại cho tôi với! Anh định ăn hết sao?
- Hết thì gọi thêm. Cô khao mà!
Cô phụng phịu:
- Tôi còn chưa nhận lương đầu tiên. Tiểu An ăn nhanh lên em! Ê bánh hành của tôi!
Sau cả tiếng đồng hồ ăn như vũ bão, cả ba ôm cái bụng no căng ra về. Ngụy Thiên ra lấy xe còn Nguyệt Linh và Tiểu An cầm những xiên kẹo hồ lô ngọt lịm đứng bên đường chờ.
- Nói là ăn điểm tâm mà no căng cả bụng Tiểu An nhỉ?
- Vâng! Chị Nguyệt Linh, cảm ơn chị. Từ ngày chị đến, Tiểu An rất hạnh phúc. Trước đây mỗi khi tan học, các bạn đều có cha mẹ đến đón, nhưng Tiểu An thì lại không. Anh hai không bao giờ nói cho Tiểu An biết lý do, cũng không bao giờ dắt Tiểu An đi chơi cả. Chắc là anh hai rất bận. Nhưng chẳng sao cả, bây giờ có chị ở đây, chị giống như mẹ của Tiểu An vậy đó!
Nguyệt Linh hơi bất ngờ trước lời nói của Tiểu An. Cô siết chặt tay Tiểu An.Cũng biết cô bé là người thông minh nhưng có thể cảm nhận được những điều đó thì...
- Tiểu An ngoan sau này chị hứa sẽ dẫn Tiểu An đi chơi nhiều hơn. Xe đến rồi, ta về thôi!
Suốt cả đường đi chiếc xe tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Chủ yếu là về đồ ăn và các địa điểm vui chơi. Thoắt cái đã về đến biệt thự Hứa gia.
- Hứa thiếu gia, Tiểu An tiểu thư, Nguyệt Linh, mọi người về muộn vậy! Đã quá giờ ăn tối rồi.
- Chúng cháu đã ăn rồi! Nhưng bác nói với Tiểu Thu cứ chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ phòng Tiểu An tối muộn sẽ đói.
Nguyệt Linh tươi cười với Vương quản gia và dắt Tiểu An lên phòng. Cô cần tắm rửa cho cô bé để Tiểu An còn học bài. Sau đó ,cô sẽ xem lại dự án ngày mai một chút.
- Tiểu An tối nay để Tiểu Thu chăm sóc, cô vào chuẩn bị dự án lần cuối đi!
Tiểu An nghe vậy, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Thu vào phòng mình, để lại Nguyệt Linh và Ngụy Thiên nơi hành lang rộng lớn.
- Tiểu An là một cô bé nhạy cảm. Con bé đã dần nhận thức được hoàn cảnh của mình. Tôi nghĩ anh nên thu xếp ở bên cô bé nhiều hơn và nói về chuyện gia đình của hai người. Đôi khi chúng ta phải chấp nhận một sự thật buồn còn hơn là sống cả đời với những nỗi buồn mơ hồ không biết thực hư. Tôi tin hai người có thể cùng nhau vượt qua thôi!
Ngụy Thiên lặng đi một lúc và gật đầu thật nhẹ. Cô thấy vậy cũng chỉ mỉm cười,quay đầu về phòng mình.
***
Sáng hôm sau, Ngụy Thiên đưa Nguyệt Linh đến tập đoàn công nghệ GTS đáng tự hào của mình. Để tránh bị dòm ngó, họ đi cửa sau một mạch đến phòng hội nghị để chuẩn bị.
- Đây là phòng hội nghị. Hôm nay sẽ có rất nhiều người đến đánh giá dự án của chúng ta. Trong đó có cả công ty tài trợ và các trưởng phòng bộ phận của GTS. Đây là lúc cô thể hiện tài năng để sau này, khi được tuyển thẳng sẽ không bị dị nghị. Về phần kĩ thuật hình ảnh minh họa tôi đã cho chuẩn bị xong. Cô nên đi vòng quanh một chút để quen với môi trường đi.
Nguyệt Linh rảo bước ra sân khấu lớn rộng hàng chục mét vuông khiến cô trở nên thật nhỏ bé. Trước giờ cô chỉ tham gia thuyết trình ở những phòng ốc nhỏ nên khi đứng đây khiến cô có chút không thoải mái. Hơn nữa, phía trước mặt còn có cả trăm ghế ngồi; chỉ hình dung tất cả các ghế đều có người ngồi đã thấy sợ. Mọi con mắt săm soi sẽ đổ dồn vào cô mà đánh giá. Nghĩ đến đây, sự tự tin của Nguyệt Linh có giảm một chút. Không muốn mình bị mata tinh thần, cô bèn lui vào cánh gà học lại bài thuyết trình.
Chưa đầy một tiếng sau đã xuất hiện những người đầu tiên bước vào phòng. Họ chọn cho mình những chỗ ngồi thoải mái nhất và nói chuyện vui vẻ. Nhưng Nguyệt Linh lại chẳng vui tý nào khi người vào ngày càng đông. Đúng như cô nghĩ, khán phòng đã đầy được hơn một nửa. Cô vội chui vào một góc ở cánh gà, điều chỉnh lại tinh thần của mình. Tất cả những điều cần thiết cô đã nắm trong lòng bàn tay, có điều vấn đề ở chỗ dù thuộc thế nào nhưng khi đứng trước đông người cũng sẽ run, cô lại đặc biệt không thích bị soi mói.
Ngụy Thiên về phòng lấy ít tài liệu và trở lại phòng hội nghị. Anh định lên xem cô gái tự tin thái quá kia thế nào thì tìm mãi vẫn không thấy cô đâu. Sau một hồi hỏi ngược hỏi xuôi, anh nhìn thấy cô ngồi rung đùi ở một góc, mắt đã ánh lên vẻ lo lắng. Cuối cùng cũng bị dọa rồi sao? Ngụy Thiên bèn đến gần và lên tiếng châm chọc.
- Bị dọa sợ rồi sao? Hay quên béng những gì cần nói rồi?
- Ai sợ chứ? Nhưng lần đầu nói trước đông người như vậy, hơi run là đương nhiên. Hơn nữa, buổi thuyết trình hôm nay rất quan trọng mà.
- Đối với cô thì đâu có gì là khó. Cô cứ là mình là được rồi!
- Thật sao?
- Có vẻ tôi tin cô còn hơn là cô tin vào bản thân mình nhỉ? Tôi còn đang chuẩn bị hồ sơ nhận việc cho cô ở tất cả các phòng ban để cô tự do chọn rồi cơ! Yên tâm,cô làm được mà!
Nguyệt Linh nghe vậy, lập tức lấy lại phấn chấn. Hứa Ngụy Thiên đã tin cô như vậy, tại sao cô lại không dám? Bỗng nhiên một bàn tay lớn đặt nhẹ lên đầu cô, đung đưa vài cái thật dịu dàng. Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to tròn nhìn người đối diện đang mỉm cười thật trìu mến. Ấm áp khiến người ta an lòng. Cô chưa kịp lên tiếng thì Ngụy Thiên đã không một lời rời đi. Tên này làm gì vậy chứ? Cô ôm mặt giống như xấu hổ hộ tên mặt lạnh kia. Nhưng Nguyệt Linh không biết rằng có một người cũng đang xấu hổ cho hành động đột ngột của mình đến mức phải giấu đi bàn tay phải đang nóng dần lên.
Chỉ một chút sau, bỏ qua tất cả những nghi vấn vừa qua, Nguyệt Linh đứng tự tin bên trong cánh gà, chờ thư kí Tần giới thiệu khách mời xong thì sẽ đến lượt cô ra. Một vài cái tên lại hoắc lướt qua, thư kí Tần đã giới thiệu tới vị khách mời cuối cùng.
- Và xin mọi người chào mừng một đại diện rất quan trọng đến từ Highspeed công ty game lớn nhất hiện nay. Đó chính là người thừa kế của Highspeed, Trần Khải Lạc!
Cả khán phòng vỗ tay như sấm đồng thời đầu Nguyệt Linh cũng nghe đùng một phát. Cô không kìm được theo phản xạ ngó đầu ra khỏi tấm màn cánh gà. Có khi nào trùng tên không? Trần Khải Lạc??? Cậu trong bộ vest trắng thanh lịch đứng dậy, cười nụ cười tỏa nắng quen thuộc chào mọi người. Cậu ấy từ lúc nào đã thăng cấp thành người thừa kế của Highspeed thế này? Mà Highspeed không phải công ty tài trợ cho game mới của GTS sao? Vậy cậu ấy... Nguyệt Linh quay cuồng trong hàng chục câu hỏi ùa đến cùng một lúc. Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ.
- Và đến với phần chính của buổi ra mắt sản phẩm game tân tiến nhất của GTS ngày hôm nay, cô Dương Nguyệt Linh - người sáng lập mạng xã hội Seasmile nổi tiếng sẽ đại diện cho GTS giới thiệu sản phẩm này. Xin mời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro