Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện: Vụng Trộm Bãi Đỗ Xe

Haizz mấy lần trước thả thính nhiều quá rồi, bây giờ cũng nên trả nhỉ???😆😆😆.
Chuyên mục giới hạn độ tuổi bắt đầu....

----------------

Sau khi ghi hình chương trình xong, Vương Thanh liền mời mọi người đi ăn cơm, hắn để trợ lí và người đại diện đi một xe, còn mình tự lái xe chở Phùng Kiến Vũ. Người đại diện và trợ lí sau khi xuất phát liền nhận ra có paparazi đang chờ sẵn bên ngoài, dặn bọn họ ở trong bãi đỗ xe dừng khoảng một tiếng rồi hẵng lái đi.

Vương Thanh ngồi không yên cứ quay quay tay lái, mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh đang chăm chú xem điện thoại di động, đưa tay tới bóp bóp cằm cậu: "Nói chuyện với anh".

Phùng Kiến Vũ tặng cho hắn một cái liếc mắt: "Em đói. Một ngày rồi chưa ăn gì, chỉ được uống nước. Hơn nữa có chuyện gì mà nói, ngày nào cũng gặp. Phiền muốn chết".

Vương Thanh cười gian một tiếng, nhìn trước nhìn sau, liếm liếm môi ra lệnh: "Đi ra sau ngồi, ở đây người qua lại dễ bị nhìn thấy".

Phùng Kiến Vũ nhìn nhìn một chút, bãi xe dưới hầm một mảnh vắng hoe, nhất thời hiểu rõ trong lòng Vương Thanh là muốn cái gì: "Đi á".

Cậu xuống xe trước, ngồi vào phía sau, Vương Thanh cũng bước tới cốp sau lấy ra miếng chắn cửa sổ, che thật kín các cửa sổ xe.

Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua cười cười lên tiếng: "Dù gì cũng che hết rồi, lên ghế trước ngồi đi".

Vương Thanh đem người kia kéo vào trong lòng: "Còn có thể để em chạy mất sao?".

Phùng Kiến Vũ bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nói là ra ghế sau ngồi tránh người, anh làm gì thế?. Muốn giở trò lưu manh sao?".

Vương Thanh tay giữ sau gáy Phùng Kiến Vũ, lại gần cắn lên môi cậu: "Đúng vậy. Muốn làm em...".

"Vô lại...".

Âm thanh cuối cùng còn chưa kịp thoát ra đã bị Vương Thanh nuốt hết vào miệng. Hắn vội vàng gặm cắn môi Phùng Kiến Vũ, động tác nhanh chóng mà dứt khoát cởi ra áo khoác ngoài. Phùng Kiến Vũ bị hôn cuồng nhiệt lúc này đã không còn tỉnh táo, cúc áo sơ mi trên người đã bị người kia mở bung ra, một tay Vương Thanh thò vào phía sau lưng cậu mà vuốt ve nhè nhẹ.

"Có vẻ rất chuyên nghiệp a~".

Phùng Kiến Vũ thấp giọng trêu chọc Vương Thanh một câu, đưa tay kéo mở cà vạt của hắn, Vương Thanh liền nở nụ cười, đem cậu áp đảo lên ghế. Khoảng không phía sau chật chội Phùng Kiến Vũ chỉ có thể vòng chân ôm lấy hông hắn. Vương Thanh cởi áo nhào tới gặm cắn xương quai xanh, biết cậu sắp tới lại đi công tác liền phóng túng lưu lại một dấu hôn chói mắt.

Phùng Kiến Vũ cũng không khách khí, tháo cà vạt của Vương Thanh ném qua một bên, cởi áo sơ mi hắn ra rồi ngẩng đầu lên hôn vào lòng ngực rắn chắc. Vương Thanh sợ nhột liền nhích người né tránh, cầm hai cổ tay Phùng Kiến Vũ áp lên cửa kính xe, hướng đầu ngực cậu mà cắn xuống.

Đầu lưỡi ướt át khiến Phùng Kiến Vũ không nhịn được run lên, ưỡn hông lên cọ cọ vào hạ thân hắn. Vương Thanh trên ngực Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng cắn một ngụm rồi một đường liếm dần xuống bụng. Thắt lưng bị mở bung, Phùng Kiến Vũ chặn Vương Thanh lại: "Không được, chưa tắm...".

Vương Thanh ở bên ngoài quần lót hôn lên bảo bối của Phùng Kiến Vũ, kéo tay cậu nhét vào trong quần hắn: "Em xem".

Tay Phùng Kiến Vũ cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng của hạ thân Vương Thanh, nghĩ đến vật này sẽ ở trong thân thể mình... liền cảm thấy không còn tỉnh táo. Không sai, Vương Thanh, người này, chính là xuân dược.

Nắm hai thẳng nhỏ ở trong tay, cảm giác vừa nóng lại vừa cứng rắn, ở đầu còn đang rỉ ra chất dịch. Vương Thanh rút tay ra, giơ lên trước mặt Phùng Kiến Vũ, bày ra vẻ mặt đầy tình sắc mà liếm liếm ngón giữa, hung hăng mút lấy đầu ngón tay. Phùng Kiến Vũ trong ngực liền nóng lên, hạ thân trực tiếp nổi lên phản ứng.

Vương Thanh cười đắc ý đứng dậy, lấy trong túi áo khoác ra một gói nhỏ. Phùng Kiến Vũ nhìn thoáng qua liền nghi ngờ, hắn sao có thể trù tính được xa như vậy.

Vương Thanh ngậm gói nhỏ trong miêng, tiến đến sát mặt cậu.

Phùng Kiến Vũ lông mi khẽ rung rung, nở nụ cười, tay cầm lấy xé gói nhỏ ra chậm rãi đưa xuống bên dưới. Vương Thanh thấy cậu nheo nheo mắt, miệng hé mở, đầu lưỡi như ẩn như hiện bên trong, thân thể như bị hỏa thiêu không còn khống chế được. Vừa muốn cúi người xuống hôn, liền bị Phùng Kiến Vũ lấy tay đè lên ngực ngăn lại, đem chất lỏng bôi trơn kia lau lau lên ngực hắn, vừa xoa vừa bóp, cười cười: "Cảm giác rất tốt, vừa trơn vừa rắn chắc. Vũ ca cho anh 80 điểm".

Vương Thanh chính là đang bị lửa dục trong người thiêu đốt, lại còn được Phùng Kiến Vũ đổ thêm dầu, hận không thể lập tức đem cậu đè xuống làm đến chết. Hắn tháo cà vạt ra trói hai tay Phùng Kiến Vũ lại.

"Vương Thanh, anh định...".

Vương Thanh dùng miệng chặn lại lời nói của Phùng Kiến Vũ, muốn tránh cho người này vào lúc quan trọng lại đùa giỡn lưu manh.

Hai tay Phùng Kiến Vũ bị trói để trước ngực Vương Thanh, vung vẫy kháng cự lại cái hôn thô bạo của hắn. Vương Thanh mút lấy đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ, ngón tay ướt át lần xuống phía sau mà xoa xoa, đưa một ngón tay vào bên trong mà thăm dò, cảm giác thấy cả người cậu cứng ngắc, liền thả lỏng động tác.

Bên trong thân thể bị người ta đụng chạm khiến Phùng Kiến Vũ cảm thấy quá sức kích thích. Đến khi Vương Thanh đụng đến điểm mẫn cảm của cậu, Phùng Kiến Vũ liền giẫy ra khỏi nụ hôn của hắn, há miệng thở dốc, bàn chân cọ cọ bắp chân hắn: "Không tồi. Đến đi".

Vương Thanh sợ làm Phùng Kiến Vũ bị thương, còn hơi do dự một chút đã bị Phùng Kiến Vũ rướn người lên hung hăng cắn một ngụm ở cổ: "Nói nhảm nữa ca lập tức thượng anh".

Nếu đã vậy, Vương tổng liền không khách khí nữa. Tay giữ lấy hông Phùng Kiến Vũ kéo tới vị trí thích hợp, nương theo miệng huyệt ướt át còn đang thả lỏng.. chậm rãi tiến vào.

Từng động tác của Vương Thanh vừa cẩn thận, lại vừa nhẹ nhàng, còn mang theo mấy phần kiên nhẫn. Trên trán đã sớm mướt mồ hôi, Vương Thanh đưa mắt nhìn người dưới thân. Phùng Kiến Vũ hít một hơi thật sâu, ôm lấy mặt hắn hôn tới, ra ám hiệu để Vương Thanh tiến vào. Vương Thanh chậm rãi di chuyển vài cái, bắt đầu dứt khoát mạnh mẽ mà di chuyển.

Mỗi một lần dùng sức đều khiến cả thân xe rung lên, Phùng Kiến Vũ theo bản năng nhấc hông lên muốn tránh, lại bị Vương Thanh hung hăng kéo lại ra sức mà ép vào.

Vương Thanh biết mình có chút vội vàng nhưng hắn chính là không thể khống chế được, một tay đỡ người Phùng Kiến Vũ một tay bám lên cửa xe. Phùng Kiến Vũ quả thực không mấy thoải mái, Vương Thanh động tác quá mức kịch liệt, cậu có chút khó có thể hưởng thụ hết: "Thanh nhi, chậm một chút".

Vương Thanh ôm lấy cổ Phùng Kiến Vũ hôn thật sâu, hạ thân dần dần chậm lại, nhưng mỗi lần đều thúc vào thật sâu, đều chạm đến điểm nhạy cảm của người bên dưới.

Cảm giác tê dại trỗi dậy từ tận sâu trong cơ thể khiến cả người Phùng Kiến Vũ đều mềm nhũn ra, trong khoang mũi tràn ra một tiếng hừ, vào tai Vương Thanh lại hóa thành câu khích lệ: "Thích không?".

Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, gấp rút thở hổn hển, cầm lấy tay hắn hướng phía về hạ thân cậu. Vương Thanh thấm chút chất dịch, một bên vuốt ve lưng cậu, một bên đưa tay lên liếm ngón tay của mình lập lại câu hỏi: "Thích không?".

Rõ ràng làm ra một bộ cậu không nói tôi sẽ không sờ. Phùng Kiến Vũ liếc hắn một cái, Vương Thanh đè hông cậu xuống hung hăng va chạm: "Nói thích".

Thật trẻ con. Nhưng Phùng Kiến Vũ cũng không thể tránh được: "Thích".

Vương Thanh hài lòng cọ cọ chóp mũi Phùng Kiến Vũ, cắn môi dưới của cậu mà dây dưa, tay đưa xuống hạ thân Phùng Kiến Vũ phối hợp với động tác ra vào của bản thân mà vuốt ve lên xuống.

"Thanh nhi... Thanh nhi...a..."

Vị trí ghế ngồi phía sau đối với hai người thật quá mức nhỏ hẹp, Vương Thanh ra vào một trận liền dừng lại điều chỉnh vị trí của hai người.

"Dừng, dừng một chút..." Phùng Kiến Vũ vuốt nhẹ vầng trán đầy mồ hôi của Vương Thanh, thở hổn hển đề nghị: " Đổi tư thế...".

"Được".

Vương Thanh ôm lấy Phùng Kiến Vũ, hung hăng hôn một ngụm lên trán mới từ trong cơ thể cậu rút ra. Phùng Kiến Vũ đứng lên đổi lại ngồi trên đùi hắn, Vương Thanh còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng đỡ hông cậu: "Em...".

Phùng Kiến Vũ một chút nhăn nhó cũng không có, tay ôm cổ hắn, cái mông cọ xát vào hạ thân hắn: "Cắm vào đi...".

Khóe mắt cậu hiện lên ánh nhìn dịu dàng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, lẳng lơ mà phóng đãng khiến Vương Thanh khó có thể kiềm chế dục vọng. Hắn một lần nữa đem mình vùi vào cơ thể Phùng Kiến Vũ, cảm nhận được tiểu huynh đệ của mình được người kia bao chặt lấy, quanh quẩn bên tai là tiếng rên rỉ kiềm nén của người kia. Vương Thanh chỉ còn biết cúi đầu hung hăng gặm cắn cổ và xương quai xanh Phùng Kiến Vũ, hai tay nắm chặt cái mông của câu mà mạnh bạo trựu sáp.

Phùng Kiến Vũ giật giật hai tay, Vương Thanh cởi trói cho cậu. Phùng Kiến Vũ hôn hắn một ngụm, thấp giọng nói: "Để em".

Một tay cậu chống vào ghế phía trước, cầm lấy dương vật mình mà chậm rãi bộ lộng, phía dưới chậm rãi di chuyển cái mông. Vương Thanh phối hợp với tiết tấu của Phùng Kiến Vũ, cầm mông cậu hung hăng đỉnh lên.
Phùng Kiến Vũ ánh mắt đong đưa, hàng mi dài rũ xuống, miệng khẽ mở, làn da mịn màng, hông vặn vẹo, nơi đó bao chặt lấy hắn, từng chút từng chút... đều làm cho Vương Thanh rơi vào điên cuồng.

Vương Thanh ôm chặt lấy lưng cậu, bất chấp mà gặm hôn, mút mạnh lên cổ và xương quai xanh Phùng Kiến Vũ. Ở trong cơ thể cậu kịch liệt ra vào, không để ý đến lời khẩn thiết cầu xin chậm một chút.

Hắn luôn muốn đứng trước mọi người mà nói rằng, người này là của hắn, có thể giữ lấy người này cũng duy chỉ mình hắn.

Vương Thanh trở nên trầm mê, trở nên kiên định, cũng chỉ là vì một mình Phùng Kiến Vũ.

Cao trào qua đi, ở trong xe tràn ngập mùi vị phức tạp. Phùng Kiến Vũ thất thần dựa trên vai Vương Thanh, không đầu không đuôi thốt lên một câu: "Em thích anh".

Vương Thanh sững sờ, nở nụ cười tươi như hoa, giống như kẻ ngốc mà đáp lại: "Me too".

Rõ ràng vừa mới đi quá giới hạn với nhau, lúc này đây lại thâm tình nói ra một câu khẳng định.

Phùng Kiến Vũ một chút sức cũng không còn, tựa lên người hắn, vòng tay ôm khư khư lấy người kia, từng chút từng chút lau sạch ngực hắn. Sau cùng hỏi một câu: "Anh không mang cái kia à?".

Vương Thanh thấy vẻ mặt ngốc ngếch ngơ ngác của Phùng Kiến Vũ nhìn đáng yêu vô cùng, hôn cậu hai cái: "Quên mất, anh đưa em về nhà tắm".

Phùng Kiến Vũ sờ qua người Vương Thanh hiện tại đang ướt đẫm mồ hôi, thật giống như vừa mới tắm. Cậu cười hắc hắc hai tiếng: "Anh rốt cuộc có phải thận hư không?".

Vương Thanh cắn môi Phùng Kiến Vũ hỏi ngược lại: "Em nói xem?".

Sửa sang xong quần áo, Vương Thanh mở cửa xe thông gió, châm một điếu thuốc đưa Phùng Kiến Vũ. Cậu ngáp một cái: "Em đói...".

"Ngoan về nhà tắm xong đi ăn" Vương Thanh liếc nhìn điện thoại di động, hơn một trăm cuộc gọi nhỡ. Không biết người đại diện có phải đã phát điên rồi không.

Hứa Tĩnh mang theo hai phụ tá quay về tìm Vương Thanh, trước khi đi đã thanh toán đầy đủ bữa ăn mời mọi người.

"Anh đi đâu?".

"Trời nóng, về nhà tắm".

Ba người mang ánh mắt đỏ ngầu nhìn Vương Thanh, bất tri bất giác để ý Phùng Kiến Vũ bên cạnh bộ dạng manh manh quyến rũ... trong lòng đều thống nhất quyết định không hiểu gì hết.

Tốt!!! Chúng tôi cái gì cũng đều không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro