Chương 41: Không Phải Chỉ Mình Anh Yêu Cậu Ấy
Hứa Tĩnh hễ thấy cuộc gọi của Kỳ Kỳ gọi đến liền ấn nút từ chối. Hai người các cậu cãi nhau đều quay sang mắng tôi, đến khi làm lành tốt đẹp rồi thì lại quay ra dỗ tôi???. Không có cửa đâu.
Vương tổng sau khi hẹn hai lần nhưng không thể gặp được người, liền trực tiếp tới chặn ở cửa. Hứa Tĩnh nhìn Vương Thanh khom lưng mở miệng, một tiếng là Tĩnh tỷ hai tiếng cũng Tĩnh tỷ, mới miễn cưỡng theo hắn lên xe.
Địa điểm là nhà hàng của Vương Thanh, Hứa Tĩnh vừa bước vào liền bất ngờ: "Đại Vũ chính là thích ăn ở nhà hàng này nhất, cậu ấy dẫn anh tới?".
Vương Thanh nở nụ cười nhưng không đáp, quản lý bên trong vội vàng ra cửa đón: "Ông chủ tới. Phòng đã chuẩn bị cho anh rồi".
Hứa Tĩnh vừa nghe hai mắt liền trợn trắng.
Trợ lý Nhãn Kính cũng đã chờ sẵn trong phòng: "Tĩnh tỷ, những món chị thích ăn đều có rồi. Chị xem còn muốn ăn thêm gì không?".
"Như vậy đủ rồi, tôi cũng không muốn ăn gì hết".
Vương Thanh ngồi xuống bàn đầu tiên là rót một chén rượu cho Hứa Tĩnh: "Chuyện hôm đó thật xin lỗi, tôi là nhất thời nóng giận nên đã nói những câu không đúng mực".
Hứa Tĩnh mắt không thèm chớp gắp thử thức ăn trên bàn, quay đầu qua nói với trợ lý Nhãn Kính: "Đầu bếp nhà hàng này thật không tồi, mấy món này không chê vào đâu được".
Vương Thanh tay vẫn nâng chén rượu lúng túng nói: "Tĩnh tỷ, cô thế này thật...".
"Thật cái gì hả?. Tôi thân là người đại diện, làm chuyện gì cũng bị người ngoài giáo huấn. Aiii, ngay đến nghệ sĩ của mình còn nghĩ mình là người ngoài, rồi hai người thay phiên nhau giáo huấn tôi..." Hứa Tĩnh than thở: "Thật là khó sống a~~~~".
"Tĩnh tỷ!" Vương Thanh nâng chén rượu nhét vào tay cô: "Cô xem cô đi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi cạn trước".
Nhìn hắn nói đến khô cả miệng, Hứa Tĩnh mới đón lấy rồi từ từ uống. Vương Thanh nhanh chóng tiếp thêm rượu: "Tôi là người thế nào cô cũng biết mà, hay tức giận vô cớ. Cô đừng để bụng".
"Đúng vậy, đúng là không giống như cái ngày còn xin xỏ tôi kí với Phùng Kiến Vũ, lúc đó nói gì nghe nấy..." Đại diện đại nhân tay đấm ngực: "Trong lòng thật khổ a!!!!".
"Đều là lỗi của tôi, tôi chuộc lỗi với cô được không?" Vương Thanh rót thêm một chén rượu, Hứa Tĩnh nhìn bộ dạng này của hắn liền hiểu: "Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt vội đến nhận sai với tôi. Thế nào, là nghe ngóng được cái gì rồi đúng không. Anh yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai có thể làm khó dễ Phùng Kiến Vũ. Ai cũng đừng mơ chiếm tiện nghi của cậu ấy".
Vương Thanh quả thực đã nghe được một vài chuyện, từ chuyện ở Hong Kong bị kí giả bám theo chụp ảnh, luôn luôn có kí giả đặt điều viết bậy, rồi người này người kia có ý đồ kết giao... tuy nhiên những chuyện này Hứa Tình đều kiên quyết cứng rắn đáp trả, ngay cả nửa câu cũng chưa từng bay đến tai Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh không câu nào, tự phạt ba chén, làm trợ lý bên cạnh hoảng sợ nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Ông chủ, Vũ ca dặn anh uống ít".
Hứa Tĩnh nở nụ cười, đốt một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Thế giới này cũng không phải chỉ có mình anh là yêu Phùng Kiến Vũ".
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của Vương Tổng liền thay đổi, chuông cảnh báo trong đầu hắn kêu to. Người này lớn tuổi như vậy rồi vẫn không chịu kết hôn là vì Phùng Kiến Vũ sao?.
Nhìn ánh mắt trừng lên của Vương Thanh, Hứa Tĩnh bật cười ha ha: "Nhìn cái dạng kia của anh... chắc chỉ hận không thể ở trên mặt viết một câu. Phùng Kiến Vũ là của Vương Thanh đúng không?.
Cô nàng dùng đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ nhè nhẹ phủi đi tàn thuốc, khe khẽ thở dài một hơi: "Người với người ở lâu với nhau cũng sẽ sinh ra tình cảm. Tôi trải qua nhiều năm như vậy rồi, trước sau vẫn luôn coi Phùng Kiến Vũ giống như con trai... cmn, anh cười cái gì mà cười?".
Vương Thanh thật ra muốn làm ra vẻ nghiêm túc một chút thế nhưng nghe thấy hai chữ con trai này thực sự làm hắn không nhịn được cười.
"Phùng Kiến Vũ người này, quen biết mới rồi mới có thể hiểu được cậu ta có bao nhiêu điểm tốt. Năm đó tôi chỉ muốn để cậu ấy diễn một bộ phim coi như là xong chuyện... thế nhưng sau đó lại muốn tiếp tục hợp tác, tôi muốn thấy cậu ấy về sau càng phải tốt hơn. Mỗi chuyện liên quan đến cậu ấy tôi đều suy xét rất kỹ, thứ nhất là việc người đại diện phải làm, thứ hai mới đến việc cậu ấy cần làm. Anh cũng suy nghĩ nhiều quá rồi, oan cho tôi quá. Lão nương còn phải lập gia đình!" Hứa Tĩnh nói xong cũng tự mình cạn một chén rượu.
Vương Thanh xoay xoay chén rượu trong tay nở nụ cười: "Tôi thế nào lại nhớ rõ năm ấy cô thề với trời, nếu như cô kí với Phùng Kiến Vũ thì nhất định không ai thèm lấy cô?".
"Cút cả nhà anh đi!".
Trợ lý Nhãn Kính vẫn luôn cảm thấy xưa nay Vương Thanh và Hứa Tĩnh luôn là nhìn không vừa mắt nhau. Một kẻ kéo theo Phùng Kiến Vũ liều mạng đạp cửa, một người thì lại liều mạng chặn cửa... Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy hai người nói vài ba câu qua lại, dù có chỉ trích mỉa mai thế nào, người kia cũng không tức giận, câu trước giống như tình địch gay gắt, câu sau lại giống như bạn cũ lâu năm hiểu rõ đối phương.
Thật là một mối quan hệ phức tạp...
Thức ăn trên bàn ngoại trừ trợ lý Nhãn Kính thì không có ai động đến, ngoài mấy món ăn ra nhà bếp còn chuẩn bị thêm một tô đậu phộng, hai người vừa ăn vừa uống rượu, mắt thấy vỏ bình càng lúc càng nhiều, Vương tổng và người đại diện đều bắt đầu thấy líu hết cả lưỡi.
"Anh đừng cho là tôi không biết gần đây anh đang tính toán cái gì?. Nghe ngóng tình hình công việc của tôi là muốn làm gì?" Hứa Tĩnh khoác vai hắn: "Chuyện sự nghiệp của Phùng Kiến Vũ, anh không nên nhúng tay vào. Lão nương tự gánh vác được!".
"Hứa gia, cô hiểu lầm rồi!" Vương Thanh đem bình rượu nhét vào tay cô nàng: "Trước kia cô không phải nói muốn kí với người mới sao?. Đại Vũ nhỡ đâu không muốn hợp tác với cô thì tôi phải làm thế nào?".
Hứa Tĩnh chỉ cười hắc hắc hai tiếng, nắm cằm Vương Thanh kéo qua nhìn một chút: "Anh đó, tôi biết anh sẽ giữ chuyện này trong lòng mà. Anh nuôi Đại Vũ, tôi dẫn dắt người mới, sau đó để cho tôi cùng với người mới tự chơi đúng không?. Sau đó cả con người và sự nghiệp của Phùng Kiến Vũ đều do anh làm chủ đúng không?".
"Hứa gia, mấy lời này của cô không đúng rồi. Tôi cũng chỉ là muốn chúng ta được phát triển lâu dài. Kí thêm một người sẽ có thêm nhiều tiền mà, đúng không?".
"Đúng cái đầu anh!" Hứa Tĩnh lắc lắc vai hắn nói rằng: "Bằng hữu, tôi đến cùng cũng chỉ là người ngoài, có một số việc so với anh sẽ nhìn nhận rõ ràng hơn. Anh quá yêu thương cậu ta, căn bản sẽ không thể làm người đại diện của cậu ta. Phùng Kiến Vũ hôm nay nói mệt mỏi, ngày mai anh có tiếp tục để cậu ấy đi làm không?. Anh chắc chắn không nỡ. Có một số việc cậu ấy không muốn làm, nhưng vì muốn tốt cho cậu ấy, tôi có thể dựa vào hợp đồng mà ép cậu ấy, anh có thể sao?. Việc xấu cứ để một mình tôi làm, còn hai người an ổn mà sống cuộc sống gia đình của mình là đủ. Những cái này đều là việc của tôi".
Phùng Kiến Vũ kết thúc công việc sớm, cậu biết hôm nay Vương Thanh đi tìm Hứa Tĩnh để nhận tội nên quyết định về nhà đợi hắn. Thế nhưng đến tận nửa đêm mới nhận được điện thoại của trợ lý Nhãn Kính.
"Vũ ca, anh có thể tới đón Thanh ca không?".
Vừa nghe đã biết Vương Thanh uống nhiều, Phùng Kiến Vũ trong lòng tức giận. Cùng Hứa Tĩnh uống nhiều như vậy làm gì?, muốn tạo phản sao?.
Trong phòng chờ của nhà hàng, trợ lý Nhãn Kính nhìn hai con ma men mà muốn rơi nước mắt. Một bên Hứa cô nương tay run run mà ngồi trang điểm, một bên Vương Thanh ôm bình rượu nhỏ nói muốn đi tìm Vũ ca.
Trong nháy mắt phảng phất có cảm giác hình như đến nhầm nhà trẻ.
"Thanh ca, Thanh ca?. Vũ ca sắp tới đón anh rồi, anh đưa bình rượu tôi cầm cho".
"Ừm?" Vương Thanh ngẩng đầu nhìn một lúc, bỗng nhiên cuống quýt, vội vàng ôm bình rượu nói loạn: "Đại Vũ thấy tôi uống rượu khẳng định sẽ tức giận. Tôi phải trốn đi, đúng, trốn đi...".
Trợ lý Nhãn Kính thấy hắn muốn trốn xuống gầm bàn nhanh chóng vươn tay kéo lại: "Ông chủ đừng đùa nữa mà".
Vương Thanh bị cô nàng lôi kéo lảo đảo, quay ra kéo lấy rèm cửa, vẻ mặt nghiêm túc hướng phía trợ lý: "Suỵt!. Đừng nói cho em ấy biết".
Hứa Tĩnh thì đỡ hơn một chút, trang điểm xong xuôi thì nằm úp lên bàn mà ngủ.
Phùng Kiến Vũ nổi giận đùng đùng xông thẳng vào cửa, nhưng không thấy Vương Thanh ở đâu. Đã mắc lỗi còn không ra nghênh đón, thực sự lá gan càng lúc càng lớn rồi.
"Người đâu?".
Cậu lúc vào chỉ nhìn thấy một cái bàn, hỏi xong mới đảo mắt quanh phòng một lượt, liền nhìn thấy hai chân Vương Thanh thò ra bên dưới rèm cửa. Phùng Kiến Vũ đi qua kéo tấm rèm ra, bên trong một nam nhân ngốc nghếch toét miệng cười với cậu.
"Em thắng!".
Phùng Kiến Vũ không hiểu gì, đại ngốc nghếch kia lại hào hứng lôi kéo tay cậu: "Tới đây, em trốn đi, anh tìm em".
Phùng Kiến Vũ dở khóc dở cười tan hết mất phần tức giận: "Đừng làm rộn, đừng làm rộn. Về nhà chơi được không?".
"Đi!".
Vương tổng tay ôm bình rượu nhỏ đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ chuẩn bị về nhà, trợ lý Nhãn Kính nhìn Hứa Tĩnh đã ngủ say hướng phía Phùng Kiến Vũ cầu cứu: "Tĩnh tỷ chị ấy...".
"Gọi số này, nói là vợ anh uống say rồi, gọi anh ta đến đón người" Phùng Kiến Vũ đem số điện thoại của Lưu Vũ giao cho trợ lý Nhãn Kính rồi kéo đại bảo bối của cậu về nhà.
Đến nhà rồi thì cũng là lúc Vương Thanh đứng không nổi nữa, cửa vừa mở liền nằm vật ra sàn, Phùng Kiến Vũ cơn tức lại dâng lên: "Không cho anh uống nhiều thì anh lại uống nhiều. Anh là không cần gan hay không cần dạ dày hả?".
Vương Thanh ôm bình rượu nằm trên mặt đất rầm rì: "Cậu mắng tôi, tôi không ở cùng cậu nữa. Tôi đi tìm Đại Vũ..".
Nói xong Vương Tổng lại không chịu đứng lên, cứ nằm lì trên đất mà kêu đau đầu. Phùng Kiến Vũ thở dài, khom lưng lấy cái chai trong tay hắn, ai mà biết Vương Thanh lại giữ chặt không buông: "Không được lấy, đây là đồ của tôi mang về cho Đại Vũ!".
Phùng Kiến Vũ cười cười: "Ai thèm cái chai rỗng của anh!. Nhanh ném đi!".
Vương Thanh giống như không nghe thấy, giơ cái chai lên hướng phía Phùng Kiến Vũ mà khoe khoang: "Cậu xem, quay qua soi dưới ánh đèn, là màu tím này. Đại Vũ chắc chắn thích".
Phùng Kiến Vũ đáy lòng tan thành một mảnh, cũng không còn tức giận, đứng dậy vào phòng tắm tìm khăn ấm để lau mặt cho con ma men nằm trên mặt đất. Vương Thanh thẫn thờ nhìn cậu chằm chằm một hồi, bỗng nhiên mở miệng.
"Đại Vũ...".
"Ừ?".
"Anh uống rượu, em đừng giận...".
"Không tức giận. Ngoan, đưa tay kia cho em".
"Anh biết em tức giận mà. Để anh biểu diễn bơi lội cho em xem nha!".
"A?".
Phùng Kiến Vũ còn chưa phản ứng kịp, Vương Thanh đã đem bình rượu đặt sang một bên, ở trên sàn nhà biểu diễn bơi cạn.
Chân dài đạp một cái, cánh tay liền vung lên.
"Đây là bơi ngửa".
"Đây là bơi bướm".
Phùng Kiến Vũ ngơ ngẩn nửa ngày bỗng nhiên cười rộ lên: "Còn muốn nghịch thế nào nữa!!!".
Vương Thanh cởi áo khoác và áo sơ mi trên người ra.
"Anh sẽ biểu diễn tắm tiên cho em xem!".
"Tắm tiên cái đầu anh, cảm mạo thì làm sao?".
Vương Thanh nằm mơ, trong giấc mơ hắn là con cá voi trắng gặp được một con cá heo trơn bóng. Vương tổng đang xoắn xuýt nghĩ xem cá heo và cá voi có thể lai giống không thì giật mình tỉnh giấc, cơn đau đầu mơ hồ nhắc hắn nhớ lại hôm qua đã uống quá nhiều. Hắn mở mắt, lén lút nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ đang ngủ, lòng nói xong rồi, đây không phải là chuyện có thể quỳ bàn giặt mà giải quyết, hắn phải làm sao đây. Nếu nhận sai thì có thể xí xóa mọi chuyện không?????.
Phùng Kiến Vũ cảm giác người bên cạnh cựa quậy liền biết là hắn tỉnh.
"Tỉnh?".
Vương Thanh nhắm mắt giả bộ đáng thương, cái đầu tiến vào trong ngực cậu cọ cọ, miệng rầm rì nói: "Đau đầu quá, còn chưa tỉnh rượu. Hứa Tĩnh xấu lắm~".
Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu hắn nói rằng: "Ừm ừm ừm, đều là lỗi của cô ấy. Tất cả đều là người xấu".
"Cứ rót cứ rót, anh cũng đã nói với bọn họ là em không cho anh uống nhiều rồi vậy mà cứ rót thêm~".
"Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng...".
Phùng diễn viên ôm cái đầu vuông, vuốt ve an ủi đại bảo bối sáng sớm đã có ý đồ làm nũng che giấu sai lầm của nhà cậu. Trong lòng thầm cảm khái, uống rượu xong liền biến thân, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi a?.
Nắng sớm chiếu vào phòng khách, trên bàn là một bình thủy tinh cắm mấy cành hoa lavender, ánh sáng vừa vặn hắt đến làm lộ ra màu tím nhàn nhạt nơi bình nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro