thanhtuanan6
CHƯƠNG 6
Có tiếng động, tiếng kêu nho nhỏ sau vườn
- Mi Mi, mày chạy đâu vậy?
Tôi nghe tiếng bước chân... một con chó sủa " wâu wâu"
- Mày đừng chạy vào trong đó, tao không chui vào được đâu.
Tiếng sột sọat ngoài vách bếp, tôi co người nghe ngóng. Được vài giây rồi không nghe gì, tôi bó gối trong chờ những âm thanh đó phá vỡ không khí u uất của ngôi nhà...
Ôi! một con chó trắng thật đáng yêu, trên cổ có đeo lục lạc, nhìn thấy tôi nó sủa inh ỏi. Tôi vẫn không hiểu tại sao nó vào đây được?
Tôi lấy tay và miệng "chặt chặt" gọi, nó ngeo ngẩy cái đuôi sủa một lúc, rồi đến gần tôi!
Bê nó lên tay, ôm vào lòng, nó đưa cái lưỡi liếm vào mặt tôi như rất thân thiết...
Có tiếng động sau bếp cửa, tôi rút người theo tiếng cửa...
"ầm" cái gì đó đang rớt xuống nhà, tôi sợ co mình vào một góc, có tiếng bước chân,con chó nhảy xổm ra khỏi phòng sủa liên tục.
Bên ngoài có tiếng khe khẽ:
- Mi Mi lại đây, về nhà thôi.
Con chó như không muốn nghe lời chủ, sủa inh ỏi, chạy ngược vào phòng tôi.
Mi Mi nhảy xổm vào người tôi.
Mi... tôi ngước lên thấy người thanh niên xa lạ ấy đứng trước cửa phòng nhìn tôi sửng sốt. Thấy tôi, cậu liền quay đầu bỏ chạy, Mi Mi chạy theo.
Tôi sợ nép mình vào một góc.
Một lúc sau cậu núp len lén sau cánh cửa nhìn tôi.
Cô... cô là ai mà bị xiềng xích như thế này?
Sau ngày định mệnh ấy, cứ màn đêm xuống, có một người thanh niên, hay đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm vào tôi, mỗi lúc trời se lạnh không một ánh trăng. Ba ngày đầu, thấy tôi phát hiện, cậu liền núp vào những tàn cây cho đến khi tôi giả vờ như không để ý thì cậu ấy lại tiếp tục len lén nhìn vào...
Một tuần sau.
Tôi đã quen dần với ánh mắt nửa ngây, nửa dại và hình dáng người thanh niên, lén lút đó, có khi tôi và cậu nhìn nhau thật lâu, cùng tiếng gió réo rắt bên ngoài cửa sổ, cho đến khi bóng người thanh niên khuất dần...
Đến một ngày. Bất ngờ cậu ấy đứng ngoài cửa sổ, bận áo trắng quần xanh, một thư sinh có cặp mắt mê hồn nhìn tôi.
Trong mắt tôi cậu vẫn là một thằng nhóc, nhưng đầy can đảm... Chỉ trong vài ngày cậu ta có thể lộ diện gặp tôi vào ban ngày, không cần phải lén lút như trước.
Tôi thấy buồn cười với sự tự do bên ngoài của cậu ấy, rồi lại tiếp tục cúi mặt cùng sợi xích...
Một lúc sau tôi ngước lên, thấy cậu ta vẫn còn đứng im bên cửa sổ, cầm trên tay một tấm bảng viết với hàng chữ:
- Minh có thể vào trong làm bạn với cô?
Tôi vẫn không quan tâm... Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa, cậu vẫn không rời chỗ. Phải chăng đang trêu trọc tôi?
Tôi tức giận run cả người, hét lên cùng tiếng mưa và tiếng sấm sét bên ngoài. Cậu hoảng vía bỏ chạy...
Đám lá xào xạc bên khung cửa. Tôi ngồi co cùng sợi xích trong góc phòng. Thân thể tôi trắng muốt, xanh xao
Ngày trôi qua người thanh niên đã mất bóng, có lẽ tôi đã mất cơ hội nhìn lại gương mặt lén lút xin được làm quen, chợt giọng nói cậu ấy vang vọng trong tay "Cô là ai mà bị xiềng xích như vậy" Câu nói và ánh mắt trốn tìm ấy, sao cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi?
Hai tuần sau.
Có tiếng động bên ngoài, tim tôi bắt đầu đập mạnh theo tiếng động... Tôi vẫn chưa tin điều đó sẽ là sự thật.
Nhóc đang đứng dưới ánh nắng, mồ hôi đã ướt đẫm chiếc áo trắng. Tôi và cậu nhìn nhau chết lặng, đôi mắt cậu thư sinh ánh lên những giọt nước mắt nhưng không trào ra... và cậu ấy đã ngồi xuống đặt viên sỏi nhỏ bên khung cửa trước mặt tôi, không nói một câu gì, rồi quay lưng đi... Tôi như đang hối tiếc điều gì? Chợt đứng dậy chạy theo bóng người thư sinh khuất dần, sợi xích rịch chân lại, ngã ra sàn nhà đau đớn! Suối lệ trải dài nhìn ra khung cửa. Ôi nó đang xiết chặt cuộc đời tôi .
Và như thế, mỗi ngày cậu ấy lại đến đây, tìm cách vào nhà, mỗi khi chồng tôi đi vắng, mỗi ngày như một viên sỏi. Bao nhiêu viên sỏi là bao ngày cậu đã đến đây. Mặc dù vẫn như người câm mỗi khi cậu ấy đến, có phải cậu nghĩ lòng tôi cứng cõi , lạnh lùng chẳng khác nào sỏi đá?
Ý của cậu ấy tôi rất hiểu, nhưng mỗi lần tôi định mở miệng thì có cái gì đó vướng lại trong cổ, buộc tôi phải im miệng, cho dù tim tôi rất thổn thức mỗi khi gặp cậu ấy...
Rồi đến một ngày... Tôi đã ôm chặt chân cậu ấy. Câu mở miệng đầu tiên của tôi:
- Hãy đem những viên sỏi này ra khỏi đây!
Trong lúc tôi đang cô đơn nhất, như có một luồng gió đã thổi đến đây một con tim bé bỏng nhưng đầy sinh khí, chính là cậu Minh... cậu ấy đã đem về cho tôi sức sống trongcăn nhà này.
Kể từ đó tôi và cậu ấy như một đôi chim, hò hẹn, vụn trộm, lén lút trong căn nhà này mỗi khi chồng tôi đi làm
Tôi có nên xem cậu Minh như một thằng nhóc không? Và điều ấy có lấp được khoảng trống mà tôi đang cần có?
Có lần tôi đã nói với cậu ấy:
- Tôi có một niềm đam mê khao khát mà trong tôi không cưỡng lại được, tôi luôn muốn biết cảm giác ấy thế nào khi đang dâng trào trong tôi? Tôi luôn quan tâmđến điều đó, và hơn lúc nào hết tôi cần có một người bạn tình, để lấp nỗi cô đơn... Có phải những khúc ái ân đó, mà tồn tại thế giới con người ngày hôm nay? Tôi muốn biết và khao khát, được thật sự niếm mùi ân ái đó!
Đêm đến nằm cạnh người đàn ông tôi cho là chồng. Mùi trên cơ thể anh làm tôi ngột ngạt, không giống như mùi hương "hoa sữa" của nhóc, ước gì người nằm cạnh tôi bây giờ là cậu ấy!
Còn anh ấy cứ "lập trình" với món bánh Darling cake mỗi ngày, tôi thấy chán ghét món bánh với mùi vị thật tệ, ngán ngẩm mỗi khi phải nhìn thấy nó, nhìn cái bánh và anh ấy chẳng khác gì nhau, chỉ toàn vô vị cùng một màu đen tối,
Từng bước chân, hơi thở, cậu ấy đang rất gần đây, không biết cậu ấy có bên ngoài cửa sổ để lén nhìn tôi, cặp mắt cậu ấy đang xoáy sâu vào tim tôi.
Chắc giờ này nhóc đang ngủ say, còn tôi thao thức không thể nào chợp mắt được, khi nhớ về nhóc...
Nhóc nói với tôi, cậu có quen một người bạn tập cho cậu nhảy, bài hát này là điệu slow tôi có muốn nhảy không cậu ấy sẽ tập cho tôi, tay cầm tay cậu ấy dìu nhau tôi từng bước, chân tôi lê lết cùng sợi xích dưới chân, rồi nhắm mắt hoà mình theo cậu ấy, hai thân thể đang từ từ ma sát vào nhau, tôi đã bắt đầu biết cái gì đó nó đang nhúc nhích sau lớp quần cậu ta đang bận. Ngực tôi như muốn vươn ra khỏi áo...
Có tiếng xe bên ngoài, bất ngờ anh ấy về sớm. Nhóc hoảng sợ, hấp tấp, bỏ chạy ra về mà không nói lời gì với tôi! Trong lúc tôi vẫn còn đang đờ đẫn với điệu nhảy ...
Người chồng phá đám bước vào phòng, cầm một chiếc áo lông trên tay mà không hề biết chuyện tuyệt vời vừa xảy ra trong căn nhà này:
- Anh vừa mua chiếc áo lông Cừu trên phố. Em thấy đẹp không?
Anh ấy vừa khoác áo lên người tôi, cảm giác tức tối, giận dữ đã quay trở lại. Hất bỏ chiếc áo, rồi hét lên... Tôi đang điên tiết vì mất những cảm giác lạ, còn anh ôm tôi vào lòng vỗ về như một bé cưng:
- Em không thích thì anh sẽ quăng nó đi, mọi việc sẽ qua! Em đừng giận!
Những giọt mồ hôi trên trán anh đã hòa vào những giọt nước mặn trong mắt tôi đang tuôn ra ngoài, anh áp sát mặt vào má tôi
- Anh sẽ làm tất cả để được cạnh em...
Việc làm tất cả của anh là như thế này ư? Tôi không nghĩ anh là người "thất học trong hôn nhân" nhưng hành động của anh làm, cách cư xử của anh trong cuộc đời tôi, có xứng với những gì tôi dành cho anh?
Anh không được thừa hưởng những cơn điên vui sướng từ người đàn ông, rồi trở nên ích kỷ đã xích cuộc đời tôi lại trong căn nhà này cùng anh? Không! Cuộc đời tôi đâu phải là cuộc đời anh...
Tôi cứ tưởng là cậu ấy sẽ không đến nữa, nhưng rồi...
Qua hôm sau cậu đã đến và nói với tôi:
- Không biết sao, tối hôm qua Minh không ngủ được, và đang nghĩ nhiều về... Mùa hè năm nay đối với Minh vô cùng ý nghĩa, Minh sẽ nhớ mãi kỉ niệm mà cô đã dành cho Minh.
Tôi nhìn Minh, như đang có vẻ lo ngại một điều gì giữa tôi và cậu ấy, tôi liền nói với cậu:
- Cô chỉ biết giữa cô và Minh bây giờ rất vui, khi đang hạnh phúc điều gì, cô muốn thời gian đó luôn đứng lại, như vậy và mãi mãi...
Cậu ấy nhìn tôi và tôi nói tiếp:
- Điều tuyệt vời nhất trên cuộc sống này là yêu và được yêu.
- Trong hai điều ấy, Minh đã được điều gì chưa?
Nhóc lúc đó không nói gì? Lấy trong túi ra một quyển sách:
- Đây như một món quà kỉ niệm mùa hè Minh dành tặng cho cô... Minh không bao giờ quên buổi ban đầu gặp cô, hôm đó vì thấy nhà cô điều khoá cửa bên ngoài, nghĩ là không có ai trong nhà, nên leo vào hành lang, mở cửa sổ phía sau chui vào đây, không ngờ...
Cậu nói đến đó rồi im lặng. Tôi đang xúc động vì những câu nói đó!
Tôi phát hiện, cậu không kéo dây cài quần, không biết cậu ấy vô tình hay cố ý.
Cậu nhìn xuống định bỏ chạy, nhưng tôi đã ôm chân cậu ấy lại.
Ngực tôi và người cậu ấy chạm vào nhau, tôi bắt đầu thở và thở dồn dập hơn, cậu ấy vuốt nhẹ, xoa vào ngực tôi, tôi ưỡn người vươn cao như một vệ nữ, sợi xích đang đeo bám trên người tôi như đang sống dậy nhập cuộc,cậu ấy cứ nhìn xuống không chịu ngước lên, còn tôi nhắm mắt đưa môi từ từ đến gần môi cậu ấy bằng nụ hôn thật sâu lắng, tôi nếm được vị ngọt đang trào ra từ môi cậu ấy, cậu ấy từ từ ngã lên người tôi, rồi cọ hai thân thể như tan chảy vào nhau, tôi đang lâng say...
Bổng nhiên tôi chợt nhớ món dương vật giả, làm tôi đau đớn của ngày tồi tệ đó, tôi sợ hãi và xô cậu ấy ra, Nhưng cậu ấy đang ở "cao trào", vẫn nằm trên người tôi, với vật cương cứng sau lớp quần, tôi đã không kiềm nén được sự khao khát lẫn tò mò muốn khám phá được điều kỳ diệu trước mắt, nên đã lấy tay luồng vào bên trong, ve vuốt cái gì nhơn nhớt đang căng cứng. Tôi đã thực sự cảm nhận được những sợi dây gân của cậu nổi lên, cặp mắt cậu ấy đang xoáy vào mắt tôi, như những đám lửa tình đang rực cháy. Làm tôi nôn nóng nó sẽ đi vào trong như thế nào... . Đưa đẩy một lúc rồi cậu ấy vật ngửa tôi ra, hôn thật nhẹ nhàng rồi đến bạo liệt... Cậu ấy rón rén dấn nhẹ vào bên trong, làm tôi lâng lâng rớt vào tầng mây thứ nhất, rồi đưa ra lấy trớn đẩy sâu vào hết cỡ, tư thế đưa đẩy, ra vào của cậu ấy làm tôi chết đi được với sự khoái cảm, ôi tôi chỉ muốn bóp chặt vào để mãi trong đó ... Khác hẳn với những gì tôi suy nghĩ về món đồ vô tri vô giác ấy, ôi tôi đang ở thiên đàng... Tôi thả mình tan theo con sóng khoái lạc phủ ngập nơi đây rồi đưa tôi lên đỉnh điểm, cùng những âm thanh kim lọai sắc lạnh của sợi xích khi cạ vào nhau ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro