
A8
Thượng Phong nằm viện một thời gian, sau đó được trở về nhà. Louis nhất quyết mang anh về nhà hắn, còn nói buổi tối phải ngủ ở phòng hắn, vì nếu ngủ riêng người anh có vấn đề gì hắn không thể phản ứng kịp được.
Cho nên vẫn là hai người họ sống hòa hợp hơn tưởng
tượng của Thượng Phong. Hòa hợp đến độ làm anh thật sự nảy sinh ảo tưởng rằng hai người....thật sự là người yêu của nhau chứ không chỉ là bạn tình.
- Anh, vụ án của Gon Khôi hôm nọ sao rồi?
Anh gắp một miếng thịt vào bát cho Louis, đoạn hỏi.
Thời gian này Louis về nhà rất thường xuyên, cho nên cảnh tượng thường thấy chính là hai người an an ổn ổn ăn tối cùng nhau dưới ánh đèn nhà.
Ấm áp vô cùng.
- Vẫn đang truy tố.
- Còn người hôm trước lái ô tô đâm chúng ta thì sao?
- Khởi tố rồi. Tội giết người.
- Giết..người sao?
Thượng Phong nuốt một ngụm nước bọt.
- Không phải vi phạm quy định về điều khiển phương tiện giao thông đường bộ à?
Hắn bật cười, uống bát canh cho xong bữa cơm.
- Tội danh mà em nói chỉ có lỗi vô ý, nếu là lỗi cố ý như vậy sẽ chuyển đổi tội danh sang giết người. Rốt cuộc em đi học đã học được những cái gì thế?
Thượng Phong bị chọc ngoáy mà nói không nên lời, anh tức giận.
- Sao mà chứng minh được yếu tố lỗi ở đây chứ, hồi tôi đi học thầy cũng dạy là rất khó chứng minh những yếu tố chủ quan.
- Ừm.
Louis châm một điếu thuốc, hắn nghiện thuốc khá nặng, một phần để giải tỏa những áp lực trong công việc. - Coi như cũng không phải em không hiểu gì.
Thượng Phong chọc chọc vào bát cơm, sao anh không biết người này lại thích chọc ngoáy như vậy.
- Về lý thuyết thì là đúng, nhưng nó không xem xem nó đang đối đầu với ai.
Khói thuốc lượn lờ xung quanh khuôn mặt điển trai của hắn, càng gia tăng thêm vẻ âm trầm. - Nếu nó không nhận tội, vào phòng cung đánh cho bao giờ nhận tội thì thôi. Hơn nữa còn các chứng cứ khác như CCTV hiện trường, tốc độ xe, vết phanh. Nhân thân cũng là loại đầu đường xó chợ, lại còn có liên hệ với thằng Gon Khôi đó. Mọi chứng cứ đều dễ dàng khép nó vào tội giết người.
Thượng Phong nuốt nước bọt, thiếu điều muốn quỳ gối xuống gọi hắn một tiếng ba. Anh âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không đối đầu với người này.
***
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Thượng Phong vì quá lạnh mà chui vào lòng Louis.
Hắn đang viết nghiên cứu đột nhiên có một cục bông nhỏ chui vào lòng, còn mang theo mùi sữa tắm thơm ngào ngạt.
- Sao em hay làm nũng quá vậy?
Hắn ra chiều bực mình muốn đẩy anh ra khỏi người.
Thượng Phong le lưỡi, tại vì trước kia thời gian tiếp xúc của họ chủ yếu là trên giường, hơn nữa thời gian này Louis đối với anh vô cùng nhân nhượng, cho nên gan anh cũng theo đó mà lớn hơn một chút.
- Không đi ra đâu, lạnh lắm.
Thượng Phong cọ qua cọ lại, anh thích ôm người này, thích được cuộn tròn trong vòng tay rộng lớn của người nọ. Anh cảm thấy như vậy thật tốt, cảm giác có một nơi thuộc về cực kỳ rõ ràng.
Giống như dù cho có mưa gió bão giông, thế nhưng chỉ
cần chui vào trong lòng người nọ, vậy là đủ.
Hắn cũng để mặc anh làm nũng, vì vậy cảnh tượng chính là Louis đeo kính viết nghiên cứu, còn Thượng Phong vì không có việc gì làm nên đã mở điện thoại ra chơi game.
- Thượng Phong, khuya rồi em đi ngủ đi.
-...
- Tôi nói đi ngủ đi. Nhìn đồng hồ xem là mấy giờ rồi?
Anh liếc nhìn đồng hồ một cái rồi lại tặc lưỡi chơi điện thoại tiếp. Anh mặc kệ lời Louis nói và cố gắng dịch mông bên đùi Louis, tìm một vị trí nào đó dễ chịu để dựa. Thế rồi đột nhiên anh cảm thấy vật cứng rắn nào đó chọc vào mông mình.
-...
Louis thở dài, hắn tháo kính, vùi mặt vào hõm cổ người nhỏ hơn trước mặt.
- Tôi đã bảo em đi ngủ đi mà...
Thời gian này Louis cơ hồ là nhịn muốn hỏng. bởi vì lo cho tình trạng sức khỏe của anh nên hắn đều không làm. Về lý thuyết Louis hoàn toàn có thể đi tìm những người khác để giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ là người vì bất kỳ ai khác mà ép uổng bản thân.
Thế nhưng đến khi thật sự định tìm những người khác rồi, nhìn tới thân thể non mềm của bọn họ hắn lại không cách nào có thể cứng lên nổi. Vậy mà Thượng Phong chỉ cần cọ mấy cái hắn liền nổi lên phản ứng.
Thật đáng xấu hổ.
Thượng Phong không nhịn được mà bật cười, sao anh không biết người này lại đáng yêu như vậy.
- Hay là...để tôi giúp chú...
Xưng hô này đã lâu Thượng Phong chưa gọi lại, từ thời mới quen nhau, Thượng Phong không biết điều mà còn gọi chú xưng tôi, lâu dần cảm thấy người kia không quá thích xưng hô như vậy nên cũng không gọi nữa. Lần này nghĩ thế nào lại muốn trêu đùa người nọ một chút.
- Em...!
Anh cảm nhận vật nọ lại cứng hơn một chút rồi.
Hóa ra chỉ là không thích gọi chú lúc bình thường.
Thượng Phong mỉm cười đầy xấu xa, anh như tìm được một manh điểm của Louis, anh dùng tư thế ngồi trong lòng Louis mà ưỡn người, vòng hai tay qua cổ hắn, lấy đôi môi mỏng của mình hôn lên.
- Chú, làm tôi đi.
Anh nói, giọng ngôn ngọt tựa như một viên kẹo bông gòn.
Louis nhanh chóng đảo khách thành chủ, hắn hôn đến người kia cơ hồ tan thành một hồ nước ngọt. - Bảo bối, đừng nghịch, em còn bị thương.
Hắn nhéo nhéo eo anh. - Cái "chân què" của em liệu nhún được mấy cái chứ!
- Tôi dùng miệng...
Louis không nói gì nữa, hắn vuốt vuốt tóc anh, mắt tối sầm đi.
Anh biết người nọ đồng ý rồi. Thượng Phong nhoẻn miệng cười, anh cởi đi khóa quần vướng víu của người nọ.
Ngập tràn sắc xuân.
***
Thượng Phong tỉnh dậy đã thấy người nọ rời đi từ rất lâu rồi. Anh mở điện thoại thấy giờ đã là hơn 10 giờ sáng, bèn nhanh nhanh chóng chóng thay đồ để đi taxi về nhà của anh. Hôm qua Thượng Phong vừa nhắn tin cho mẹ bảo đã đi công tác trở về, thấy tay chân anh cũng đã được tháo băng nên Thượng Phong quyết định về với mẹ một chuyến.
Mới đến đầu ngõ, anh đã thấy mẹ mình đang tươi cười nướng bánh dừa cho khách, anh nhanh chóng chạy lại gần ôm lấy bà.
- Sao đã đi bán bánh rồi? Mẹ không sợ lạnh hả? Dạo này mẹ không bị đau người nữa chứ?
- Ừ, cũng đỡ rồi nên mới chạy đi chạy lại cho đỡ buồn.
Phong của mẹ đi công tác thế nào rồi?
Thượng Phong nhón một chiếc bánh dừa, thổi phù phù cho bớt nóng. - Dạ cũng ổn, mẹ ngồi nghỉ một bên đi, con nướng cho.
Nói xong anh liền nhanh nhảu chiếm mất chỗ của mẹ. Bà chỉ đành cười hiền cởi găng tay đứng sang bên cạnh.
- Đây là con trai tôi đó, vừa thi đỗ vào viện công tố.
Bà quay sang nói với vị khách đang đợi mua hàng, không giấu nổi vẻ tự hào trong giọng nói và khuôn mặt. Làm mấy vị khách mất công trêu anh một hồi, nói vừa giỏi vừa ngoan, còn muốn gả con gái cho anh. Thượng Phong cười tới hai mắt cong cong.
Bán được một hồi thì Thượng Phong dẫn mẹ mình nghỉ tay rồi đi ăn ở một nhà hàng nọ, ban đầu bà còn nhất quyết không chịu. Thượng Phong phải làm nũng hết lần này tới lần khác bà mới chịu theo anh đi ăn. Thượng Phong đã sớm muốn dẫn mẹ đi ăn một bữa thật ngon, đến giờ mới có thời gian, và tiền bạc. Bà dặn anh rất nhiều về chuyện đối nhân xử thế khi đi làm, Thượng Phong vừa nghe vừa gắp đồ ăn cho bà.
Đã lâu rồi anh chưa ăn một bữa sảng khoái như thế.
***
- Mẹ, thời gian tới con hơi bận một chút, chắc sẽ nghỉ tại nhà bạn ở gần viện.
Sau khi ăn xong, Thượng Phong về nhà liền nằm dài trên ghế sofa nhìn bà đang đan khăn len. Bà cũng không nghi ngờ gì.
- Ừm, ở gần một chút cũng tốt, chứ nhà chúng ta xa quá, chạy đi chạy lại vất vả lắm.
- Con không ở nhà nên nếu thấy có vấn đề gì nhất định
phải gọi con.
Bà vẫn từ tốn đan khăn. - Rồi rồi, có phải coi mẹ là
đứa nhóc không vậy hả?
- Còn không phải do lo lắng cho sức khỏe của mẹ sao.
Thượng Phong nhìn bà, điều hòa trong nhà khiến anh dần thiu thiu. - Con ngủ một chốc, lát nữa mẹ kêu con dậy nhé.
***
Thượng Phong nhanh chóng tạm biệt bà rồi ra về trước giờ cơm. Trời cũng đã chập choạng tối, anh tranh thủ đi qua con hẻm để đến ga tàu nhanh hơn.
- Thượng Phong!
Thượng Phong vốn dĩ đang vội vội vàng vàng, nghe thấy giọng nói nọ bỗng dưng nhận thấy một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng. Anh từ từ quay đầu lại, thấy bóng một người đàn ông đứng tuổi đang đi ra từ bóng tối.
- Có phải đạo này công thành danh toại rồi nên mày quên mất ba rồi không?
Thượng Phong lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng anh chạm vào bức tường lạnh toát. Anh muốn quay người bỏ chạy, thế nhưng đôi chân lại nặng như mang chì.
- Phong à, dạo này ba hết tiền rồi, có thể cho ba tiền được không?
Ba mẹ của anh đã sớm ly hôn vì bà không chịu nổi tật rượu chè, nghiện ngập và vũ phu của ông. Ban đầu người đàn ông này còn nói ly hôn thì ly hôn, thế nhưng năm bữa nửa tháng sẽ lại muốn tìm bà và Thượng Phong ăn vạ muốn đòi tiền. Vốn dĩ thấy hai người họ không có tiền nên cũng một thời gian dài ông không làm phiền nữa. Thế nhưng ai ngờ hôm nay vẫn gặp lại ở đây.
- Ba đợi mày mãi đó. Con trai ngoan, người đàn bà kia đúng thật là nghèo kiết xác, mấy hôm tìm về mà nó một xu dính túi cũng không có.
Thượng Phong vẫn bảo trì im lặng, anh nắm chặt tay,
để khớp xương kêu lên răng rắc, thế nhưng khi nghe thấy người nọ dùng thái độ đó để nói về mẹ mình, anh vẫn không nhịn được mà gằn giọng. - Đồ khốn!
*Chát!* Thượng Phong thấy má mình bỏng rát. Thân thể này đối với những trận đòn roi vẫn có sự sợ hãi sâu thẳm, anh gần như không cách nào chống cự, chỉ có thể đứng như trời trồng.
- Mày đúng là y như mẹ mày, không biết trên dưới!
Anh trầm giọng. - Ông muốn bao nhiêu?
- 6 triệu thôi, mày có mà đúng không?
- Tôi sẽ đưa cho ông, nhưng với điều kiện trong khoảng
thời gian tới đừng tới làm phiền mẹ tôi.
Ông xoa xoa tay. - Tao có tiền rồi thì đi tìm nó làm gì chứ, mày đưa đây nhanh đi.
- Ông hứa đi?
Người đàn ông kia lầm bầm một chút, rồi nhanh chóng lấy tiền trên tay Thượng Phong rồi bỏ đi.
- Biết rồi! Tao hứa, được chưa?
Nói đoạn liền nhanh chóng cầm tiền đi mất, để lại Thượng Phong một mình đứng trong hẻm sâu. Bóng tối như nuốt chửng lấy anh, anh thất tha thất thiểu đi về hướng taxi, đợi cho an vị nơi ghế ngồi, Thượng Phong mới mở tin nhắn ra nhắn vài dòng cho Louis.
: Tối nay anh có ăn cơm nhà không?
: Không ăn. Tối nay có đoàn thanh tra kiểm tra, tôi phải đi tiếp bọn họ.
Thượng Phong nhìn một hồi ở khung chat giữa anh và hắn, đa phần đều là Thượng Phong bi ba bi bô, người nọ ngược lại trả lời rất ít, đa phần đều là "ừ", "không", hoặc những gì đó tương tự.
: Về sớm một chút được không?
Thượng Phong nhắn, anh nhanh chóng nhìn thấy trạng thái đang nhập của người kia.
Bàn tay đã sớm đông lạnh vì thời tiết quanh quẩn bên
màn hình điện thoại, do dự một hồi cuối cùng vẫn là đánh lên những dòng chữ bán đứng tâm trạng anh.
: Tôi nhớ anh.
Thượng Phong sờ đôi má hẵng còn nóng rẫy từ cái tát nọ. Tủi thân mà nhắn cho Louis, anh muốn chui vào lòng hắn, nói hết nỗi khổ sở của bản thân ra.
Thế nhưng đợi một hồi tin nhắn vẫn chưa có lời hồi đáp. Thượng Phong tắt màn hình điện thoại đi nhìn xe ôtô chạy vù vù qua khóe mắt. Đến khi có giọng nam thông báo đã đến nhà. Thượng Phong mới mở cửa mà đi ra.
Nào ngờ mới bước ra, điều chào đón anh là một trận mưa đầu mùa.
Thượng Phong rút điện thoại ra muốn nhắn dặn dò Louis, thế nhưng nhìn tin nhắn gửi đi vẫn chưa có lời hồi đáp lại không muốn tiếp tục nhắn cho hắn nữa.
Thượng Phong xoa xoa màn hình điện thoại, cuối cùng quyết định bấm vào "thu hồi" tin nhắn.
Anh đút điện thoại vào túi.
Bỏ đi.
Hi vọng cái gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro