AP2: 1
Thời điểm buổi sáng Thượng Phong đến văn phòng, bên trong cơ hồ thật náo nhiệt, các quý cô, quý bà không quản là đã kết hôn hay chưa kết hôn đều vây quanh cùng nhau hưng phấn liên tục tán gẫu, anh một mặt khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía lão Vương bàn sát vách, đối phương nhún nhún vai, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ mà móc móc lỗ tai.
Mỗi khi có tình trạng như vậy, liền nhất định là có một tin tức nóng hổi.
Quả nhiên, một giờ sau, nguyên bản bên trong phòng làm việc yên tĩnh liền phát ra một loạt âm thanh khẽ, ngay sau đó một giọng nam trung dễ nghe xuất hiện: "Mọi người, tôi là quản lí chi nhánh mới tới, Louis Trần, hi vọng sau này ở chung vui vẻ."
Hả? tên này thế nào nghe quen...
Thượng Phong ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với tầm mắt của đối phương, đối phương trong mắt loé ra một tia vui mừng, khóe miệng cong lên, cười hướng anh gật gật đầu, điều này làm cho các đồng sự nữ trong phòng làm việc nhất thời bùng nổ.
Dĩ nhiên đúng là hắn, còn tưởng rằng là tên giống nhau...
"Cậu không ở thành thị của mình công tác, chạy đến tới địa phương nhỏ này làm gì?" Lúc nghỉ trưa, Thượng Phong dùng trà nóng vừa mới pha xong, ngồi ở ghế sô pha ưa thích trong phòng, tỏa ra một cái nhiệt khí.
"Thế nào, anh không hoan nghênh?" nam nhân trước mặt đang làm việc thì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh, mang theo đôi mắt cười, vẫn là giống với thời điểm cấp ba tươi đẹp, làm cho người khác không thể rời khỏi tầm mắt.
"Làm sao vậy được..." Thượng Phong có chút chột dạ mà cúi thấp đầu uống một hớp trà, rõ ràng trước kỳ thi trung học quan hệ của hai người là tốt vô cùng, thời điểm đại học liền biến thành mỗi lần đều là đối với phương tìm đến mình tán gẫu, lại về sau đó... sau khi anh tốt nghiệp hai người càng ít liên lạc, anh cơ hồ không chủ động đi tìm qua đối phương. Bây giờ nghĩ lại, anh cũng cảm giác mình không khỏi quá vô tình.
Louis tiếp tục cúi đầu, tại trên bàn gõ gõ một hồi, sau đó đứng dậy đi tới bên người Thượng Phong đặt mông ngồi xuống, nệm ghế sô pha bởi vì trọng lượng thân thể của hắn mà lún xuống, làm cho Thượng Phong một bên suýt chút nữa đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đảo ở trên người hắn, vội vã ngồi xích ra một ít.
"Tổng công ty muốn điều người lại đây, những người khác đều không muốn, cũng chỉ có tôi đến làm người tốt, không nghĩ sẽ như vậy mà gặp anh." Louis dừng một chút, vừa cười, làm cho mặt hắn nguyên bản suất khí liền thêm mấy phần hào quang, liền ngay cả Thượng Phong đối với mọi người hoàn toàn không có hứng thú đều muốn ở trong lòng than thở hai tiếng: "Thật đẹp trai quá!".
"Nếu biết anh công tác ở đây, tôi đã sớm vội vàng đến."
Thượng Phong cũng cười, lúng túng lúc trước liền biến mất, tiểu tử này ngược lại miệng lưỡi ngày càng trơn tru .
Hai người cách xa nhiều năm như vậy không cẩn thận mà mặt đối mặt tán gẫu, vào lúc này đều nói không hết lời, cảm khái nhân sinh không đúng, mãi đến giờ làm chiều bắt đầu, đều vẫn còn có chút lưu luyến.
"A? Như thế nào lại đến giờ? Thật tiếc..."
"Buổi tối có rảnh không? Nếu có rảnh rỗi, tan làm rồi cùng đi ra ngoài uống một chén, tôi mời?"
Không biết tại sao, Thượng Phong cảm thấy được lúc Louis hỏi câu này lời nói có chút sốt sắng, lại có chút mong đợi, anh ngẩn người cười nói: "A, đương nhiên là rảnh rỗi, ngày hôm nay không say không về!"
Louis không dấu vết thở nhẹ một hơi, đưa Thượng Phong ra cửa, sau đó đóng cửa ngồi trở lại trên ghế sofa. Trong phòng chỉ còn lại tiếng máy điều hòa hoạt động "Vù vù", gió nóng thổi tới gáy của hắn, làm hắn có chút chút buồn ngủ. Hắn ngây ngẩn một hồi, sau đó cầm lấy tách trà Thượng Phong đã uống, đặt ở bên mép nhẹ nhàng, hôn một chút.
——
"Ô? Không thể nào! Con của Hoàng Ca đều đi nhà trẻ cả rồi?!" Thượng Phong bất khả tư nghị trợn to mắt, hai, ba giây sau mới uống vào một ngụm bia, sau đó lạnh đến mức run run một chút.
"Đúng a, khi đó anh ta kết hôn có rất nhiều người trong khối đến dự, nhưng đáng tiếc không tìm được anh." Louis cũng uống một hớp lớn, hầu kết trên dưới trượt một chút, phát ra một tiếng "Ùng ục".
Bên trong quán ăn lớn ven đường, tiếng người huyên náo, coi như là do nội thất nhưng cũng bởi vì máy điều hòa mở không đủ mà có nhiệt độ có chút thấp, may là bầu không khí tương đối nóng, bù lại được một chút.
Thượng Phong ngượng ngùng cười khúc khích. Louis nhìn ra có chút ngây người, tâm kịch liệt nhảy lên. Hắn nhớ tới mấy năm trước, buổi tối sau khi tiết tự học kết thúc, hắn chờ anh ở trường rồi hai người cũng là như thế này chạy đến quán nhỏ ven đường, ăn đồ nướng mà trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ lớn mật mà gọi bình rượu để uống, Thượng Phong khi đó là rất thích cười, cười rộ lên hai mắt nheo lại, giống như một đứa trẻ.
Nguyên lai là lâu rồi chưa được thấy ...
Louis cơ hồ thiếu một chút liền muốn duỗi tay nắm chặt tay của đối phương, ra sức mà uống một ngụm bia lớn, mới bị một cỗ mát lạnh kiềm chế kích động lại.
"Vậy còn cậu? Tìm được bạn gái không a? Đừng nói cho tôi biết là cậu cũng có con như hắn a!!"
Tiếng của Thượng Phong kéo lại suy nghĩ của hắn, hắn bất đắc dĩ cười cười, thế nào có khả năng đây, hắn đời này đại khái cũng sẽ không có hài tử: "Không có, nhưng có thích 1 người."
"A... ?" Thượng Phong sững sờ, nửa miếng thịt bò để ở bên ngoài miệng cũng không kịp cắn vào, chốc lát sau liền nổi lên tính tò mò: "Ai vậy? Tôi có biết hay không? Dạng đại mỹ nhân nào mà cậu không bắt được a?!"
Louis cao thâm khó dò mà cười cười, không nói lời nào, thẳng đem cho lòng hiếu kì của Thượng Phong lên đến đỉnh điểm mới chậm rãi nói: "Không phải là đại mỹ nhân gì, người rất bình thường, thế nhưng...liền là yêu thích đến mấy năm, muốn quên cũng không thể quên được."
Lần này Thượng Phong càng khiếp sợ hơn, thích đến mấy năm, chẳng lẽ thực sự là cùng chính mình có quen biết? "Cậu sẽ không phải...Vẫn luôn thầm mến đối phương đi?!"
Louis biểu tình như là đang cười, mà lại có chút cay đắng, Thượng Phong không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi: "Vậy thì nói ra đi a, người cậu ưu tú như thế, coi chừng đối phương cũng thích cậu đấy! Quá không đủ bản lĩnh!"
Louis chỉ là gật đầu cười, nghĩ thầm nói xong chỉ có thể đem người kia sợ đến chạy cách mình ngày càng xa, hơn nữa điểm bắt đầu cũng khác nhau, chính mình cho dù tốt, cho dù ưu tú thì có gì sử dụng được đây?
Hai người lặng yên ăn từng món ăn, Louis mới một lần nữa đổi giọng nhẹ nhàng mở miệng: "Anh sao, những năm này thế nào, sẽ không vẫn còn độc thân đi?"
"Này! Cậu đừng có cái biểu tình xem thường đó chứ! Mặc dù là còn độc thân...tôi cũng muốn sớm một chút kết hôn, mà chưa gặp người thích hợp nên cũng không còn cách nào." Vừa nhắc tới chuyện của chính mình, Thượng Phong liền mở lời, hưng phấn nói, cứ thế mà không để ý thấy Louis nắm chặt khớp tay đến trắng bệt cùng đáy mắt thất lạc.
Một lần tán gẫu này lại kéo dài đến hai tiếng, nếu không phải ngày mai phải đi làm, bọn họ đại khái còn có thể tiếp tục trò chuyện một hồi lâu. Thời điểm hai người từ cửa hàng lớn đi ra, người trên đường phố đã không còn nhiều, gió lạnh thổi, Thượng Phong lập tức rụt cổ lại, anh đã có chút say rồi, đi đứng đều không thẳng, loạng choà loạng choạng mà vịn lấy vai Louis.
Louis cao hơn anh nửa cái đầu, không thể không hơi hơi nghiêng hạ một bên vai cho Thượng Phong nhấc tay không phải tốn nhiều sức. Hắn nguyên bản chính là người khó say, thêm vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm xã giao, chút rượu này căn bản không có cái gì ảnh hưởng, nhưng là sau nhiều năm trôi qua lại cùng với người nam nhân này dựa vào gần như thế, trong đầu hắn một mảng hỗn loạn, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đều trở nên hơi mơ hồ, lại như một giấc mộng như vậy không chân thực.
Là chân thật sao? Có bao nhiêu lần hắn nằm mơ thấy hai người đồng thời đang cùng vẽ vời trong phòng, cùng đi ăn những món cay nóng, cùng đồng thời chạy qua sân tập trong trường, nhưng tỉnh lại vẫn là một mình hắn.
Hắn run rẩy đưa tay ra ôm lấy vai Thượng Phong, đem anh kéo lại hướng trong lồng ngực của mình gần một chút, vì anh ngăn trở gió lạnh, liền đi chung một lúc, một lúc sau mới tách ra, sau đó dừng lại tại một chiếc taxi.
Trước tiên đem Thượng Phong đưa về nhà, nhìn anh lung lay đi vào tiểu khu, Louis mới để cho bác tài lái xe.
Cửa sổ xe nhìn ra, quang cảnh bên đường tối đen cùng ánh đèn xẹt qua làm trong buồng xe hiện lên quang ảnh loang lổ, âm thanh từ bên trong phát ra "Nếu như chỉ có một lần yêu em, tôi sẽ dùng một đời để chờ đợi em, thất vọng cũng được, cô đơn cũng được, chỉ cần em có thể nói yêu tôi" .
Louis nghe cũng không biết tư vị chua xót trong lòng là sao, hắn nhắm mắt lại, đầy đầu đều là hình ảnh Thượng Phong dưới ánh đèn vàng tối tăm mà nhếch lên khóe miệng cười cùng với lúc cong lên chân mày, liền cảm thấy được tất cả những thứ này cũng không phải luôn khó khăn như vậy.
Coi nó như là một điều ngọt ngào thống khổ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro