Sự Cố Online
Dạo này hùng có cái gì đó rất khác, tôi để ý cậu ta mấy ngày hôm nay rồi. Trong những buổi học, thay vì tập trung nghe giảng thì cậu cứ lén lún chăm chú nhìn xuống gầm bàn, nhắn tin. Rồi bật cười khúc khích như đang chìm sâu vào thế giới riêng của mình. Có lần trong giờ giải lao, Linh đá nháy mắt nhìn về phía hùng và hỏi trêu
-" Ê hùng, dạo này có gì mới không sao mà trông vui vậy"
Ngọc cười lớn:
"Chắc chắn rồi! Nhìn cậu ta cứ như trên mây vậy."
Hùng nghe vậy giật mình. Mắt cậu cố đảo đi chỗ khác như thể muốn tránh né những câu hỏi dồn dập của tụi tôi
-" Không có gì đâu! Các cậu suy diễn quá rồi"
Nhưng rõ ràng cậu ta đang giấu điều gì đó. Trong mỗi giờ học, dù thầy cô có nói gì, Hùng cũng không mấy để tâm. Điện thoại cậu cầm chặt trong tay, thỉnh thoảng lại nhắn vài dòng, rồi lại mỉm cười như đứa trẻ vừa phát hiện ra điều gì thú vị.
Tôi nhớ có một lần trong giờ toán, cậu ta liên tục nhắn tin không ngừng, gương mặt ánh lên sự hạnh phúc rõ rệt. Linh không nhịn nổi được sự tò mò nữa liền quay sang hùng và nói
-" Này! Chắc cô kia đang nhắn gì ngọt ngào lắm không?, đọc tụi tớ nghe với!."
Hùng cất vội điện thoại, mặt đỏ ửng, nói lắp ba lắp bắp
-" Người yêu nào!, làm gì có. Các cậu nghĩ lung tung rồi"
Rồi cậu lại đánh trống lảng qua chuyện khác, cố tỏ ra như chẳng có gì đáng để ý. Nhưng điều này lại khiến chúng tôi tò mò
Những ngày sau, tình hình càng trở nên rõ rệt hơn. Cậu chểnh mảng việc học, luôn lấy cớ để về sớm. Thậm chí trong những buổi tụ tập của nhóm, cậu cũng tìm lý do để tránh mặt. Mọi thứ càng trở nên kỳ lạ và ai trong nhóm cũng bắt đầu nghi ngờ.
Một buổi chiều sau giờ học thêm. Ngọc rủ cả hội qua nhà cô thưởng thức món sữa chua hi-lạp mà mẹ cô làm, ai nấy đều hào hứng. Chỉ riêng hùng là ủ rũ, từ chối ngay lập tức
-" Không đi được, các cậu cứ đi đi, tớ có chút việc" hùng nói mắt chẳng buồn ngẩng lên. Ngọc nhìn cậu tỏ vẻ khó chịu.
-" Sao thế Hùng, dạo này cậu lạ quá. Bận cái gì mà suốt ngày cắm mắt vào cái điện thoại vậy?"
Linh cũng chen vào
-" Đúng đó! Dạo này cứ thần người ra, có chuyện gì mà không nói cho tụi tớ à?"
Hùng chỉ cười gượng rồi lảng tránh, không nói thêm gì nữa. Cả nhóm bắt đầu nghi ngờ cậu đang dính vào một chuyện gì đó rắc rối gì đó.
Rồi một ngày, trong lúc đang mua đồ ăn sáng ở dưới căng-tin thì tôi tình cờ gặp Hoàng- cậu bạn học lớp bên, hay đi bơi cùng tôi. Chúng tôi tán gẫu một lúc thì Hoàng mới hỏi tôi
-"Ê, Đức Anh. Dạo này cậu có thấy Hùng lạ không? Nghe bảo vừa quen được cô nào đấy trên mạng!."
Tôi giật mình, nhưng nhanh chóng nắm bắt cơ hội:
-" Cái gì? Cậu ta quen ai, sao tớ chẳng biết gì!"
Hoàng kể:
"Hùng quen một cô gái tên Vy qua mạng xã hội. Cậu ấy bảo rất thích cô ấy, còn cho cô ấy mượn tiền nữa. Cậu ấy nói Vy cần gấp một khoản tiền để trả nợ gì đó, nên đã cầm cố cả xe máy điện để gửi cho cô ấy. Mấy hôm nay cậu ta đều nhờ tớ chở đi học."
Nghe tới đây, tôi sốc thực sự. Ngay sau khi tạm biệt Hoàng, tôi vội vàng chạy về lớp kể lại cho Linh và Ngọc nghe. Ngọc vừa nghe vừa lắc đầu:
"Chết thật! Tụi mình nghi ngờ không sai mà. Sao cậu ấy lại làm thế chứ? Mình nghĩ Vy này có gì đó mờ ám."
Linh sốt sắng:
"Tớ sợ cậu ấy bị lừa thật, nói ra thì chắc cậu ấy cũng chả tin?"
Tôi trầm ngâm rồi nói:
"Chúng ta cần tìm hiểu rõ hơn về cô Vy này. Không thể để Hùng bị lợi dụng như thế."
-"Nhưng bằng cách nào?" Linh đáp
Ngọc chợt nhớ ra:
-"Đúng rồi! Tớ có ông anh họ học IT trường Bách khoa, giỏi lắm. Anh ấy chuyên tra cứu thông tin qua mạng. Để tớ nhờ anh ấy giúp xem sao."
Chúng tôi đồng ý ngay. Ngọc nhắn tin cho anh mình, Quân, và không lâu sau, anh ấy trả lời:
"Gửi tài khoản của cô ta cho anh. Anh sẽ kiểm tra giúp."
Ngọc nhanh chóng lần mò tài khoản của cô gái tên vy trong mục bạn bè của hùng. Loại trừ ra hết những cô gái tên vy thì Ngọc thấy một tài khoản trông rất khả nghi. Cô liền gửi cho anh Quân
Sau một hồi đợi, điện thoại của Ngọc vang lên với tin nhắn:
"Tài khoản này là giả mạo. Tất cả thông tin đều không có thật. Ảnh đại diện của cô ta là lấy từ 'pinterest'. Đây là một kẻ lừa đảo."
Ngọc lập tức chia sẻ thông tin này với cả nhóm. Linh bực bội:
"Tớ đã nghi ngờ từ đầu mà. Cậu ấy bị lừa thật rồi. Bây giờ làm sao nói cho Hùng biết đây, lại còn cứng đầu nữa chứ?"
Ngọc nói:
"Chúng ta cần thêm bằng chứng. Tớ sẽ nhờ anh Quân tiếp tục theo dõi và xác định địa chỉ IP của kẻ đứng sau."
Một tuần sau, Quân báo tin:
"Anh đã xác định được địa chỉ của kẻ này. Hắn ta ở một căn nhà trong hẻm."
Anh Quân gửi địa chỉ nhà qua tin nhắn. Ngọc ngay lập tức báo cho Linh và tôi.
-"Chúng ta có nên tự mình đi điều tra trước không. Biết đâu có thông tin gì quan trọng."
Linh đồng ý: "Đúng vậy. Nếu chúng ta có thể tìm hiểu thêm về nơi đó, sẽ dễ dàng hơn khi phối hợp với công an."
Tôi gật đầu, dù trong lòng cảm thấy lo lắng: "Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Không biết hắn có bao nhiêu người và họ có thể nguy hiểm không."
Cuối cùng, cả ba quyết định đến địa điểm đó. Chúng tôi đã nhờ anh Quân gửi địa chỉ, và ngay khi nhận được, ba đứa phi thẳng tới địa điểm kia
Căn nhà ba tầng trong hẻm hiện ra ngay trước mắt chúng tôi, ba tầng cao lớn nhưng lại toát lên vẻ xập xệ, u ám. Những mảng tường sơn trắng đã ngả màu, loang lổ và rêu phong bám đầy, tạo thành từng vệt đen xanh nhức mắt. Khung cửa sổ sắt gỉ sét, những mảnh kính vỡ lốm đốm được dán cố định lại bằng những lớp băng keo vàng, như thể đang che dấu một thứ gì đấy bên trong. Dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều, căn nhà như chìm trong một màn mờ ảo, nửa thật nửa hư.
Cánh cửa gỗ lớn phía trước đã cũ, gỗ nứt nẻ như sắp mục ruỗng. Dù khép hờ, nó vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt như đang cảnh báo những ai muốn bước chân vào. Trước cửa, một tấm bảng to với dòng chữ "Tuyển người làm truyền thông", nét chữ nghuệch ngoạc được viết tay. Ngọc chỉ vào tấm bảng, nhíu mày:
-"Nhìn kìa! Có lẽ đây là mạng lưới của hắn."
-" Truyền thông? Nhìn là biết mánh khóe cửa hắn rồi. Đúng là chiêu thức câu người mới". Tôi khẳng định chắc nịch với Linh và Ngọc
Linh đứng dựa vào cột điện trước cửa nhà, suy nghĩ một lát. Ánh mắt vừa sáng lên như nghĩ ra được điều gì. Cô nói khẽ nhưng quả quyết.
-" Hay là mình thử vào xem sao. Tớ sẽ giả làm người đến xin việc. Còn cậu và Ngọc ở ngoài theo dõi. Nếu có gì khả nghi, các cậu nhắn ngay cho anh quân để đề phòng bất trắc," Linh nói
Tôi và Ngọc Nhìn nhau, rồi cùng gật đầu đồng ý. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, tôi quyết định đi cùng Linh để tăng thêm phần an toàn và hỗ trợ kịp thời nếu có tình huống phát sinh.
"Không, để tớ vào cùng cậu. Hai người sẽ bớt nguy hiểm hơn nếu có người cùng ở bên trong. Còn Ngọc cậu ở ngoài này cập nhật tình hình từ bọn tớ, có gì bất trắc thì báo công an luôn nhé
-"Vậy thì hai cậu vào trong, còn tớ sẽ đứng ở ngoài theo dõi. Nếu có gì bất thường, tớ sẽ báo ngay cho anh Quân." Ngọc gật đầu đồng ý với tôi.
Linh gõ cửa, bàn tay hơi run nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Một lát sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, để lộ một người đàn ông trung niên. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, ánh mắt sắc lạnh quét từ đầu đến chân chúng tôi như đang dò xét.
- "Các người đến đây làm gì?"
Giọng hắn khô khốc, không chút thân thiện. Linh nhanh chóng đáp, giọng cố giữ tự nhiên:
- "Chúng tôi nghe nói ở đây tuyển người làm truyền thông, nên muốn thử hỏi xem có thể xin việc không."
Hắn im lặng trong giây lát, ánh mắt tiếp tục lướt qua cả hai, như cân nhắc điều gì đó. Sau vài giây căng thẳng, hắn gật đầu, nhưng không quên ra lệnh:
-"Được thôi, nhưng quy định ở đây là không được sử dụng điện thoại. Đưa máy đây, tôi giữ tạm."
Tôi và Linh đưa điện thoại của mình cho hắn, không còn cách nào khác. Lòng tôi thầm lo lắng. Trước khi bước vào, tôi khẽ nháy mắt với Ngọc đang đứng từ xa, ra hiệu rằng mọi chuyện vẫn ổn. Khi bước vào trong, không khí trong nhà lập tức thay đổi. Một căn phòng hẹp và ngột ngạt, tường loang lổ với những vết ẩm mốc chạy dài. Một góc phòng chất đầy những hộp giấy và dây điện chằng chịt. Giữa căn phòng, vài người đang ngồi cúi gằm trước các dàn máy tính, ánh sáng xanh nhạt hắt lên những khuôn mặt lầm lì. Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên đều đều, hòa cùng tiếng quạt máy rè rè tạo thành một thứ âm thanh khó chịu. Người đàn ông dẫn chúng tôi vào, vung tay chỉ về phía một chiếc bàn trống.
- "Ngồi đó đi. Tôi sẽ cho thử việc ngay bây giờ."
Linh và tôi ngồi xuống, ánh mắt nhanh chóng quan sát xung quanh. Trước mặt chúng tôi là một chiếc máy tính cũ kỹ, màn hình hiển thị một trang web lạ với các ô nhập liệu. Hắn đặt trước mặt chúng tôi một tập tài liệu và cất giọng cộc cằn:
- "Việc ở đây rất đơn giản. Các người chỉ cần nhập thông tin từ danh sách này lên hệ thống. Nếu làm tốt, tôi sẽ cân nhắc cho làm chính thức."
Tôi và Linh gật đầu, giả vờ chăm chú nhìn vào tập tài liệu. Thực tế, tâm trí tôi đang hoạt động hết công suất. Bên trong áo khoác, chiếc điện thoại sơ cua mà tôi đã lén mang theo đang được giữ chặt. Tôi thầm cảm ơn bản thân đã cẩn thận chuẩn bị trước. Trong lúc giả vờ làm việc, tôi mở điện thoại bằng một tay, tận dụng những khoảng thời gian người đàn ông không để ý. Tôi bắt đầu quay lại mọi thứ xung quanh: những người ngồi làm việc, các dàn máy tính, và cả những tài liệu khả nghi trên bàn. Linh khéo léo thu hút sự chú ý của hắn bằng cách hỏi những câu về công việc, giúp tôi có thêm thời gian. Nhưng sự việc không trôi qua êm đềm. Đang quay lén, tôi cảm giác ánh mắt sắc lạnh của hắn dừng lại nơi tôi. Một giọng nói bất ngờ vang lên:
- "Cậu đang làm gì đó?"
Tim tôi thót lên. Tôi vội vàng nhét điện thoại vào trong áo, cố giữ vẻ bình tĩnh.
-"À, không có gì. Chỉ là cái bàn phím hơi cứng, tôi đang cố chỉnh lại thôi."
Hắn bước lại gần, ánh mắt nghi ngờ. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả xuống khi hắn cúi người.
- "Đưa tay ra." Tôi cố tỏ ra bối rối: "Sao cơ ạ?" "Đưa tay ra!" Hắn quát lớn, giọng đầy đe dọa. Linh ngay lập tức lên tiếng:
-"Chú ơi, cậu ấy chỉ đang làm theo hướng dẫn thôi. Nếu không đúng, chú có thể chỉ lại cho chúng cháu."
Nhưng hắn không nghe. Bằng một động tác nhanh gọn, hắn tóm lấy áo khoác của tôi. Chiếc điện thoại sơ cua rơi xuống đất, màn hình vẫn đang sáng. Hắn nhặt lên, đôi mắt lóe lên tia giận dữ.
- "Hóa ra các người không đến đây để xin việc thật. Muốn phá hoại đúng không?"
Không còn cách nào khác, tôi và Linh đứng bật dậy, sẵn sàng tìm cách thoát thân. Nhưng người đàn ông đã kịp gọi thêm hai người khác từ phía trong ra. Họ chặn lối thoát, gương mặt chúng đầy vẻ đe dọa. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến mức tôi cảm thấy khó thở.
-"Đem chúng vào trong," hắn ra lệnh, giọng lạnh tanh.
Tôi và Linh trong một thoáng đã bị hai tên kia kéo lê và đẩy mạnh vào trong một căn phòng cuối hành lang, chỉ le lói chút ánh sáng từ khe cửa sổ nhỏ. Một tiếng "két" vang lên khi cánh cửa sắt đóng sập lại. Tiếng ổ khóa lách cách xoay khiến tôi thấy mình như đang rơi xuống một cái hố không đáy.
-"Tớ xin lỗi, lẽ ra tớ phải cẩn thận hơn," tôi nói với linh
Linh lắc đầu. "Đừng nói thế. Vào được thì sẽ ra được."
ở bên ngoài, đã gần hai tiếng đồng hồ mà Ngọc chưa nhận được thông tin gì từ phía Đức Anh và Linh. Cô bồn chồn, lòng nóng như lửa đốt
- "Không ổn rồi," Ngọc lẩm bẩm. "Hai người đó chắc chắn đang gặp chuyện."
không thể chờ đợi thêm nữa, Cô men theo con hẻm nhỏ phía sau căn nhà. Bầu không khí ở đây ngột ngạt, mùi ẩm mốc và rác thải bốc lên nồng nặc khiến cô không khỏi nhăn mặt
Phía sau căn nhà ba tầng là một bãi rác chất đống lộn xộn, đầy những túi ni lông đen, chai nhựa cũ và những mảnh gỗ mục. Tiếng ruồi nhặng vo ve bên tai càng làm khung cảnh thêm phần ám ảnh.
Ngọc lấy tay che mũi, bước cẩn thận qua đống rác. Cô để ý thấy một cửa sổ nhỏ, gắn song sắt, hé lộ ánh sáng yếu ớt từ bên trong. Tiến lại gần, cô nhón chân nhìn qua khe hở và ngay lập tức nhận ra Đức Anh và Linh đang bị nhốt trong một căn phòng tối, trông cả hai có vẻ căng thẳng. Linh ngồi sát tường, còn Đức Anh đang kiểm tra cửa phòng, nhưng không có vẻ gì là họ sắp thoát ra được.
Ngọc thì thầm gọi:
"Đức Anh! Linh!"
Nhưng không ai nghe thấy. Cô cắn môi suy nghĩ, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm vật gì đó có thể thu hút sự chú ý của họ.
Chợt, cô cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ từ bãi rác. Nhắm thẳng vào khe hở của cửa sổ, Ngọc ném mạnh, viên đá va vào song sắt tạo nên tiếng "cạch" vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Đức Anh giật mình, quay đầu về phía âm thanh, ánh mắt lóe lên hy vọng khi nhận ra Ngọc đang ra hiệu từ bên ngoài.
Ngọc thì thầm thật nhỏ nhưng rõ ràng:
"Linh, Đức Anh!. Các cậu ổn chứ?"
Linh chạy vội tới cửa sổ, khẽ đáp lại:
"Tớ không sao, nhưng không có đường thoát. Cánh cửa này bị khóa chặt rồi."
Ngọc nhìn kỹ vào cửa sổ, nhận ra nó không chỉ bị chặn bởi song sắt mà còn có một tấm gỗ cũ kỹ đóng ngang. Lớp gỗ mục nát đã loang lổ, lộ rõ những vết nứt, như thể chỉ cần một lực vừa đủ là có thể phá vỡ. Ngọc khẽ gọi:
"Cửa sổ có gỗ mục. Hai cậu thử phá xem. Tớ sẽ tìm cách đánh lạc hướng để mọi người bên trong không chú ý."
Đức Anh cau mày nhìn tấm gỗ, sau đó gật đầu:
"Được, nhưng cậu phải cẩn thận. Đừng để họ nghi ngờ."
Ngọc nhanh chóng chạy vòng lại phía trước căn nhà. Cô ngồi thụp xuống, cầm lấy một hòn đá to từ đống gạch vụn gần đó, đặt kế bên chân mình. Ngay sau đó, cô đập mạnh tay xuống nền đất, tạo ra một âm thanh chói tai, rồi hét lớn:
-"Á! Đau quá! Trời ơi chân tôi. Ai đặt hòn đá ở đây vậy !"
Tiếng hét của cô vang lên khắp con hẻm, khiến cánh cửa chính mở tung. Người đàn ông trung niên bước ra, vẻ mặt khó chịu:
-"Cô làm cái gì vậy?"
Ngọc ngồi bệt xuống đất, tay ôm chân, mặt nhăn nhó:
-"Tôi đi qua đây, bị vấp trúng hòn đá cuội to này. Chân tôi đau quá, chắc gãy mất rồi!"
Người đàn ông lườm Ngọc, giọng lạnh tanh:
-"Đi chỗ khác mà kêu la, đây không phải bệnh viện."
Bên trong căn phòng, Đức Anh nín thở nhìn tấm gỗ mục chắn ngang cửa sổ. Ánh mắt cậu lướt qua vết nứt loang lổ trên gỗ
"Tấm gỗ này không chắc đâu. Cậu lùi lại một chút," Đức Anh nói với Linh, giọng gấp gáp.
Linh lập tức hiểu ý, nép sang một bên. Đức Anh lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu, rồi dùng cả thân mình lao tới, chân đạp mạnh vào tấm gỗ. Một tiếng rắc vang lên, tấm gỗ mục lung lay, rạn nứt thêm nhưng chưa đổ.
"Thêm lần nữa!" Linh khích lệ, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa sổ.
Đức Anh lùi lại lần nữa, lần này cậu dồn toàn bộ sức lực, đạp thẳng vào tấm gỗ. Cú đạp mạnh đến mức cả tấm gỗ bung ra, rơi xuống bãi rác phía dưới, để lộ một khoảng trống vừa đủ để chui qua.
"Đi mau!" Đức Anh thì thào, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
Phía ngoài, Ngọc tiếp tục giả vờ ăn vạ. Cô chỉ tay vào hòn đá, vừa than vãn vừa cằn nhằn:
"Anh thử nhìn xem, hòn đá này sắc thế kia, tôi ngã thế này là lỗi của anh!"
Người đàn ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn, gằn giọng:
"Cô định làm loạn à? Đi chỗ khác mau!"
Ngọc thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ đau đớn:
"Đi thế nào được khi chân tôi thế này? Đền tiền viện phí đi rồi tôi sẽ đi!"
Hắn quắc mắt nhìn Ngọc, chuẩn bị lớn tiếng thì từ phía sau, có tiếng gỗ rơi xuống. Hắn khựng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra.
-"Hai đứa bọn mày!" Hắn hét lên, lao tới phía sau nhà.
Linh đã chui ra ngoài trước, còn Đức Anh đang cố lách qua khe cửa sổ. Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông nghe thấy tiếng động, lập tức lao về phía sau.
"Chết rồi, hắn tới!" Linh hoảng hốt kéo tay Đức Anh, nhưng cậu chưa kịp thoát ra ngoài thì bị hắn tóm được chân.
-"Bọn mày nghĩ trốn được sao?" Hắn gầm lên, vung tay cầm gậy đập thẳng vào bắp chân Đức Anh.
Đức Anh kêu lên đau đớn, ngã nhào xuống đất. Linh hét lớn, cố kéo cậu ra khỏi tầm với của hắn.
-"Dừng lại!" Một giọng nói quen thuộc vang lên cùng tiếng còi inh ỏi.
Ngọc từ phía trước nghe thấy tiếng động, lập tức bỏ màn "ăn vạ," chạy vòng ra phía sau.
Cảnh sát ập vào nhà, tiếng còi hú vang lên trong không khí ngột ngạt của con hẽm nhỏ. Người đàn ông định chạy trốn nhưng không kịp, bị khống chế ngay tại chỗ. Linh ôm lấy Đức Anh, nước mắt rưng rưng:
"Cậu có sao không? Chân cậu chảy máu rồi!"
Ngay lúc đó, Ngọc cũng kịp chạy đến, nhìn thấy hai người bạn được giải cứu, cô gần như bật khóc
-."Tớ lo cho hai cậu muốn chết!"
Tôi cố nén đau, gượng cười:
"Tớ không sao, nhưng mà ít nhất cũng thành công rồi."
Linh, Đức Anh, và Ngọc được các viên cảnh sát đưa ra khỏi căn nhà, nơi những kẻ phạm tội đang bị giải đi từng người. Anh Quân bước tới, đặt tay lên vai cả ba, giọng trầm ấm:
- "Mọi chuyện kết thúc rồi. Các em đã rất dũng cảm. Nhưng lần sau, đừng tự mình mạo hiểm như thế nữa."
Nhìn theo ánh đèn cảnh sát xa dần, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Linh mỉm cười, dù trên khuôn mặt vẫn còn chút bối rối: "Có lẽ, đôi khi việc nhờ người lớn giúp đỡ lại là điều khôn ngoan nhất."
Ngọc gật đầu, ánh mắt sáng lên.
-"Đúng thế. Nhờ có anh Quân, chúng ta mới thoát được lần này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro