CUỘC CỜ BẤT NGỜ
Buổi chiều thứ, trời mưa phùn hơi se lạnh. Linh kéo cả Ngọc và Đức Anh tới nhà Hùng. Cả nhóm chưa thực sự nói chuyện thẳng thắn với cậu kể từ chuyện hôm nó. Hùng vẫn giữ thái độ ngại ngùng, và điều đó khiến không khí giữa họ trở nên xa cách hơn bình thường.
-"Hôm nay, nhất định phải xử lý dứt điểm vụ này, không thể để nó tiếp diễn ra như vậy được" Linh nói dứt khoát, tay xách theo bộ cờ tướng, không quên mang theo một túi đầy đồ ăn vặt
Ngọc và tôi gật đầu đồng ý
-" Cậu ta lúc nào có chuyện cũng trốn một mình trong nhà, phải kéo cậu ta ra mới được" Ngọc nói
Cả ba đã tới trước cửa nhà Hùng. Tôi nhìn cánh cửa sắt rỉ sét rồi đưa tay bấp chuông, rồi quay qua Ngọc và Linh thở dài mà nói
-" Không biết cậu ta còn ngại không, hôm qua nhắn tin chỉ thấy cậu ấy trả lời gọn lỏn:.
Linh cười trấn an:
-"Ngại gì chứ. Chúng ta đến chơi là để xóa ngại mà. Ai mà từ chối được đồ ăn và cờ tướng của tớ Nếu cậu ấy không ra mở cửa, chắc tớ phải trèo tường vào vậy."
Ngọc cười khúc khích: "Nhìn cậu không giống người trèo tường đâu."
Một lát sau, cánh cửa hé mở, Hùng bước ra, ánh mắt có chút ngạc nhiên. "Các cậu... sao lại đến đây?"
Linh hất cằm, tay giơ bộ cờ tướng: "Tới chơi chứ còn gì nữa. Cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé!"
Ngọc chen vào: "Cậu không định để bọn tớ đứng đây mãi chứ? Mau mở cửa đi nào."
Hùng bối rối một lúc, nhưng cuối cùng cũng mỉm cười, mở rộng cửa cho cả nhóm vào. "Ờ... vào đi. Nhà tớ hơi bừa bộn đấy."
Phong khách nhà hùng khá giản dị với một bộ ghế gỗ và chiếc bàn nhỏ. Linh vừa bước vào đã đặt túi đồ ăn xuống, lôi ra nào là bánh quy, nước ngọt, rồi bày bộ cờ tướng lên bàn.
Hùng khẽ cười, ngồi xuống ghế đối diện Linh, nhưng vẫn giữ chút ngại ngùng. Cậu nói nhỏ:
-"Các cậu không giận tớ à? Chuyện hôm trước..."
Ngọc đánh mạnh lên vai hùng:
-" Vì cậu mà tụi này sắp già đi mấy tuổi rồi nè, lần sau cứ liệu hồn đấy nhé. Hơn nữa, chuyện qua rồi, không nhắc lại nữa!"
Tôi ngồi xuống, đặt cuốn truyện mà hùng thích lên bàn
-" Đây, cho cậu mượn cuốn này, nhớ đừng làm rách đấy nhé. Đọc xong thì trả tớ"
Hùng cầm cuốn truyện, ngắm nghía một lúc rồi gật đầu. Không khí giữa chúng tôi dần bớt gượng gạo.
Tôi và Linh quyết định đấu trận đầu tiên. Ngọc làm khán giả, còn hùng đóng vai trọng tài bất đắc dĩ
-"Cậu đi trước đi," tôi nói, nhường nước đầu tiên cho Linh.
Linh khẽ gật đầu, đẩy quân pháo lên.
-"Được thôi, tớ sẽ không nhường cậu đâu. Chuẩn bị thua đi!"
Tôi bật cười, đáp lại bằng một nước xe, đẩy ván cờ vào thế đối đầu ngay từ đầu, càng chơi không khí giữa chúng tôi càng căng thẳng. Tôi không hiểu sao Linh lại chơi cờ với phong cách quá khích đến vậy, liên tục đặt tôi vào thế bí.
"Cậu chơi kiểu này là không công bằng!" tôi buột miệng nói sau một nước cờ mà Linh dùng xe bắt quân mã của tôi.
"Không công bằng gì mà không công bằng? Đây là chiến thuật!" Linh nhíu mày, giọng hơi bực. "Hay là cậu không muốn chơi nữa thì bảo?"
Lời nói của Linh làm tôi sôi máu. "Được thôi, nếu vậy thì cứ xem ai thắng!"
Trận cờ kéo dài thêm vài nước, nhưng kết thúc chẳng rõ ai thắng hay thua. Tôi buông quân xe xuống, đứng dậy, lòng đầy khó chịu. Linh cũng không nói gì, chỉ thu dọn bàn cờ, nét mặt khó chịu không kém.
Mấy ngày sau trận cãi nhau vì ván cờ, Dường như đã có một bức tường ngăn cách giữa tôi và cô ấy. Cả hai không nói chuyện, thậm chí chẳng thèm nhìn mặt nhau. Ngọc và Hùng cứ cố gắng hàn gắn, nhưng mọi thứ chỉ làm tình hình thêm khó xử.
Tối hôm đấy Ngọc nhắn tin vào nhóm chat
-"Linh, cậu ôn bài xong chưa? Chia sẻ chút kinh nghiệm cho tụi này với."
Linh "seen" tin nhắn nhưng không trả lời. Tôi thấy hơi bực, bèn nhắn thêm:
-"Cậu định làm một mình à? Chẳng lẽ đến chút mẹo nhỏ cũng không chia sẻ được sao?"
Linh trả lời ngay:
-"Tớ không phải cô của các cậu. Tự học đi."
Câu trả lời ấy như một gáo nước lạnh. Ngọc cố chữa cháy:
-"Thôi nào. Linh chắc bận thôi. Ngày mai cả nhóm thi tốt là được."
Nhưng không ai nhắn thêm lời nào nữa.
Sáng hôm kiểm tra, trước giờ làm bài. Ngọc vẫn cố kéo cả nhóm lại ôn bài chung như mọi khi. Nhưng khi chúng tôi ngồi ở bàn cuối, Linh chỉ lặng lẽ mở sách ra đọc, không thèm nói chuyện.
Ngọc khều tôi, thì thầm:
-"Cậu ấy còn giận à?"
Tôi nhún vai, giả vờ không quan tâm nhưng trong lòng lại không yên. Nhìn Linh ngồi yên như pho tượng, tôi không thể không nghĩ về những lần cậu ấy vui vẻ chỉ bài cho tôi và Hùng.
Giờ kiểm tra đến gần, Linh bất ngờ đóng sách lại và đứng dậy đi thẳng ra ngoài hành lang. Tôi cắn răng, không kìm được bèn đuổi theo.
"Linh, cậu có cần làm quá thế không?" Tôi gọi với theo.
Linh quay lại, ánh mắt lạnh như băng:
"Làm quá? Tớ mới là người cần hỏi cậu đấy, Đức Anh. Từ khi nào cậu nghĩ mọi người đều có trách nhiệm với cậu? Đừng mong ai cũng nhường nhịn như khi chơi cờ nữa."
Lời nói đó như mũi dao chọc thẳng vào lòng tôi. "Tớ không cần cậu nhường nhịn. Nhưng ít ra, đừng đối xử như thể tớ là người xa lạ."
Linh im lặng, quay lưng bước đi, để lại tôi đứng đó với cảm giác bất lực tràn ngập.
Lớp học im phăng phắc, chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng bút cọ lên giấy. Đề bài không quá khó, nhưng tôi không thể tập trung. Nhiều câu trong bài kiểm tra cần một chút mẹo mà Linh từng chỉ tôi, nhưng giờ đây tôi phải loay hoay tự tìm cách làm.
Ngọc và Hùng ngồi kế bên tôi liếc ngang dọc, thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào tôi và linh đầy nỗi lo lắng. Còn Linh, như mọi khi, làm bài một cách điềm tĩnh và tự tin.
Khi chỉ còn năm phút cuối, tôi bỗng nhận ra mình mắc một lỗi nghiêm trọng trong phần viết luận. Thời gian chẳng còn nhiều, tôi lật đật sửa lại, lòng ngập tràn hối hận. Lẽ ra tôi không nên để mọi chuyện căng thẳng đến mức này.
Kết thúc giờ kiểm tra. Ngọc vội vàng quay sang tôi nói
-"Sao rồi? Cậu làm được không?"
Tôi chỉ lắc đầu, không nói gì. Linh thu dọn đồ đạc và đứng dậy, vẻ mặt không bận tâm. Trước khi rời đi, cậu ấy nhìn tôi một thoáng, ánh mắt khó đoán, rồi bước nhanh ra khỏi lớp.
Hùng thở dài:
-"Hai cậu cứ thế này mãi à? Cả lớp ai cũng nhận ra hết rồi. Nếu còn giận nhau thì bao giờ mới giải quyết được?"
Sau tiết kiểm tra Anh đầy căng thẳng, cả lớp kéo nhau ra sân để học tiết thể dục. Tôi và Linh vẫn giữ khoảng cách, không ai nói với ai câu nào. Ngọc và Hùng, từ đầu đã thấy rõ không khí căng thẳng giữa hai đứa, cố gắng pha trò để xoa dịu nhưng đều thất bại. Trong giờ nghỉ giải lao, khi tất cả đang tụ tập chơi đùa, Hùng bất ngờ bước tới chỗ tôi và Linh, tay cầm theo một chiếc hộp quen thuộc. Hộp cờ tướng. Ngọc đi phía sau, ra hiệu cho cả hai đứa ngồi xuống chiếc bàn đá gần đó.
-"Ngồi đi, cả hai," Hùng lên tiếng, giọng nghiêm túc hiếm thấy.
Tôi và Linh đều ngạc nhiên, nhưng trước thái độ cương quyết của Hùng, cả hai miễn cưỡng ngồi xuống đối diện nhau. Ngọc nhanh chóng mở hộp cờ ra, sắp xếp các quân cờ thật nhanh rồi nói:
-"Chúng tớ quyết định rồi, hai cậu muốn giận nhau bao lâu cũng được. Nhưng trước hết, phải giải quyết bằng ván cờ này. Phân thắng bại rõ ràng. Ai thua sẽ phải chủ động làm hòa, không cãi lý gì hết!"
Tôi nhíu mày, còn Linh thì bật cười nhạt:
-"Giận nhau thì sao phải giải quyết bằng cờ chứ? Kỳ lạ thật."
-"Vì hai người bướng y như nhau!" Hùng chen ngang. "Cứ thử xem, biết đâu hiệu quả."
Tôi và Linh nhìn nhau một lúc, trong lòng vẫn còn bực bội, nhưng cũng không nỡ từ chối khi thấy Hùng và Ngọc đã cố gắng đến thế. Cuối cùng, cả hai đồng ý.
Không khí quanh bàn cờ lập tức thay đổi. Từng quân cờ được đặt xuống một cách chắc chắn, nước đi của mỗi người đều mang tính toán, nhưng cũng chứa đựng cảm xúc cá nhân.
Ban đầu, tôi định chơi hết mình để "dạy cho Linh một bài học." Nhưng đến giữa trận, khi thấy Linh có một khoảng trống để ăn quân của mình mà cậu ấy lại bỏ qua, tôi bắt đầu bối rối.
Tôi nhìn bàn cờ, nhận ra cậu ấy có ít nhất hai cơ hội chiếu tướng nhưng không tận dụng. Cũng như tôi, dù có thể hạ cậu ấy ở một số nước đi, nhưng lại chọn cách né tránh.
Hùng và Ngọc đứng bên cạnh, nhìn chăm chú nhưng không nói lời nào, có lẽ họ cũng đang nhận ra điều gì đó.
Đến nước cờ cuối cùng, tôi quyết định đẩy quân tướng của mình vào thế nguy hiểm. Linh nhíu mày nhìn tôi, rồi bất ngờ đưa quân xe của cậu ấy ra khỏi thế chiếu, nhường cho tôi thêm một cơ hội.
Trận cờ kết thúc trong sự bối rối của cả hai. Không ai thắng, cũng chẳng ai thua.
Tôi ngẩng lên, chạm ánh mắt của Linh. Cả hai đồng thanh nói
-" Cậu nhường tớ à"
Cả hai bật cười. Cười thật lòng. Cười vì sự ngớ ngẩn của chính mình. Linh cất tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn trước:
-"Cậu đi cờ lạ thật đấy. Có cơ hội thắng mà không chịu ăn."
Tôi gãi đầu, cười ngượng:
-"Cậu cũng đâu có khác. Tớ để ý cậu nhường tớ từ đầu đến cuối."
Linh cúi đầu, nửa đùa nửa thật:
-"Không phải đâu! Tớ chỉ... không biết phải nói gì. Với lại, lúc ấy tớ nghĩ nếu tớ xin lỗi trước, cậu sẽ cho là tớ sai hoàn toàn."
Tôi thở phào, đáp:
-"Tớ cũng nghĩ thế. Chỉ là... ngại xin lỗi trước thôi."
Ngọc và Hùng đứng gần đó phá lên cười. Hùng nói:
-"Đấy, tớ bảo rồi mà. Hai cậu chỉ cần đánh cờ là biết mình đang nghĩ gì ngay."
Cả bốn người bật cười, tiếng cười lần này nhẹ nhàng và chân thành hơn bất cứ lúc nào. Nhưng rồi, khi tiếng cười tắt đi, tôi chợt nhận ra mình vẫn còn điều muốn nói. Tôi hít một hơi, nhìn thẳng vào Linh:
-"Linh này, tớ xin lỗi. Tớ không nên căng thẳng vì trận cờ hôm đó. Chúng ta chỉ là đang chơi thôi mà, không đáng để làm mọi chuyện nghiêm trọng như vậy."
Linh nhìn tôi, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu, đáp lại:
-"Tớ cũng xin lỗi. Đúng là hôm đó tớ hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại thì... thắng thua có quan trọng gì đâu."
Ngọc vỗ tay lớn:
"Đấy! Hai người cuối cùng cũng nói được câu này! Biết bao giờ mới có cái cảnh làm lành này hả?"
Hùng gật đầu phụ họa:
-" Thế là xong rồi nhé, tí ra chơi vào căng tin kiếm gì nhét bụng đi, đói quá"
Tôi gật đầu đồng ý, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết:
Giờ thể dục kết thúc. Chúng tôi thu dọn bàn cờ, xếp lại những quân cờ vào hộp một cách cẩn thận. Khi bước ra khỏi sân trường, tôi cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ ràng trong nhóm bạn. Dường như qua trận cờ này, chúng tôi hiểu nhau hơn, không chỉ là sự thấu hiểu mà còn là sự tôn trọng.
Nhìn Linh, tôi bất giác mỉm cười. Cậu ấy cũng cười đáp lại, ánh mắt không còn lạnh lùng mà ấm áp, gần gũi như trước. Tôi biết, tình bạn này đã vượt qua một thử thách nhỏ nhưng ý nghĩa, để trở nên mạnh mẽ hơn. Và tôi thầm nhủ, dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ luôn ở bên nhau, như cách chúng tôi đã cùng giải quyết trận "cờ ân oán" này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro