Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hộp ký ức

Chúng tôi xem phim với nhau suốt 2 năm trời.Chúng tôi không xem ở rạp chiếu phim mà ở phòng đoàn trường. Ở đó có một projector và màn hình chiếu dùng để thuyết minh họp hành. Vì làm việc ở đó nên tôi được giao chiều khoá sử dụng văn phòng tuỳ thích. Cứ chiều thứ 6 mỗi tuần, sau giờ học, tôi dùng máy tính cá nhân chiếu phim xem cùng cậu ta. Phim tải lậu trên mạng. Thật đáng xấu hổ nhưng phải nói ra. Chúng tôi là học sinh, đâu có nhiều tiền, mà có thì cũng chẳng biết mua những đĩa phim đó ở đâu.Phòng nhỏ. Chúng tôi đóng kín cửa tắt hết đèn tuýp. Bắc hai cái ghế sát cửa để ngồi, hai cái ghế để gác chân. Màn hình ở cuối phòng. Khoảng cách đủ xa để xem rõ. Trong lúc xem phim,chúng tôi không nói một câu. Xem xong, chúng tôi trò chuyện rất nhiều, nhưng vẫn không nhiều lời về bộ phim. Điều đó rất dễ chịu. Suy nghĩ mỗi người sẽ chạy theo những hướng khác nhau, không cần phải chia sẻ. Chúng tôi không cố phân tích như nhà phê bình, thích hay không thích rất đơn giản, rõ ràng, là theo cảm xúc. Sau cùng lúc tắt máy, đóng cửa phòng, chỉ cảm thán, " Phim chán" " Hay" " Cũng tàm tạm" rồi người kia gật đầu hoặc nói "Không " Vậy thôi rồi đạp xe về song song. Cậu ta học bên cạnh lớp tôi, ở nhà bên cạnh nhà tôi.

Đôi khi, cậu ta bỏ quên những bộ phim thứ 6, vì một trận bóng đá, vì một ván game, hay vì một đứa con gái nào đó.Cậu ta rất đúng giờ hẹn,trễ quá 10 phút mà không thấy đâu, tôi tự hiểu là cậu ta không đến xem phim.Tôi mở phim xem một mình trong bóng tối. Màn hình chuyển cảnh liên tục, ánh sáng xoành xoạch nhức hết cả mắt. Tôi không thể tập trung được, buồn không chịu nổi. Tôi xem được vài phút thì tắt, ra ngoài hàng lang nhìn xuống sân trường, tối đen không một bóng người. Mười bảy tuổi, tôi biết về nỗi cô độc như thế.Nhưng tôi không trách cậu ta được, cậu ta quên phim chứ không hẳn quên tôi. Đôi lúc cậu ta sẽ bất chợt nhớ đến tôi. Có thể là lúc cậu ta thắng hoặc thua cuộc chơi,cũng có thể là lúc câu chuyện của cậu ta với cô gái kia đã hết. Cậu ta sẽ nhớ đến tôi. Nhớ đến tôi cậu ta là cậu ta sẽ tìm tôi ngay. Không ai nói xin lỗi động lòng như cậu ta. Cho nên tôi cứ mãi không trách cậu ta được.

Cậu ta nói, nhiều lúc đi ăn kem hạy dạo công viên với một đứa con gái cũng không phải là tệ. Nhưng đa phần họ thích nói những chuyện về showbiz và những bộ phim thần tượng. Cậu thấy những chuyện đó chán ngắt. Mỗi chuyện học hành đã đủ chán ngắt với tuổi 17 rồi, cậu ta nói không cần có thêm.

Con gái trường này theo đuổi cậu ta khá nhiều. Ai xinh xắn đáng yêu nổi bật mà tự tin thì làm quen nói chuyện với cậu ta. Còn ai xinh xắn đáng yêu nổi bật mà không tự tin thì rón rén đưa thư,đưa quà vào ngăn bàn, hoặc ngại ngùng nhờ tôi chuyển giúp.
" Mày quá hiểu tao quá mà. Trả lời bạn ấy giùm tao đi, thế nào cũng được"
" Mày nên tôn trọng "
" Cũng không có gì quá đáng"
" Tự đi mà nói "
"Giúp tao đi "
"Bây giờ, người tỏ tình là tao thì ai giúp mày"
"Thật? " -Cậu ta hỏi tôi bình thản
"Ừ , mày phải tự nói gì đi, tao vừa tỏ tình với mày đấy"
Tôi mở ra gấp vào lá thư trên tay, giấu đi bối rối.Cậu ta yên lặng một lúc, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Rồi cậu ta quàng vai tôi: " Đi ăn bún ngan, tao bao"
" Mày cũng sẽ mời bạn ấy bún ngan chứ"
" Mày khác."
"......"
"Thôi được "

Hết hai năm, chúng tôi vào Đại học. Tôi đi lên phía Bắc còn cậu ta đi ngược xuống phía Nam. Hai thành phố cách nhau 3 giờ xe khách. Cậu ta biết tôi ghét điện thoại, không bao giờ nhắn tin hay gọi. Chúng tôi liên lạc qua mail. Đều đặn một lần mỗi tháng.
Thư tháng 3
Tôi kể trời dạo này lành lạnh, tao mới tìm được quán cà phê tao nghĩ tao có thể nghe nhạc cả đời. Mấy cái cây tao trồng bây giờ đã nở hoa đẹp lắm. Mày thấy tao có giỏi không. Tao không học hành gì hết, mà học kì trước chỉ tạch hai môn, còn lại điểm cao chót vót. Xem Fast and Furious 8 chưa. Đã thôi rồi
Cậu ta trả lời ngay trong đêm, nói là trả lời nhưng thật ra cũng là kể linh tinh
Cậu ta kể. Mới xin được một con mèo về nuôi, lông nó màu trắng, mắt một bên lục một bên lam. Có bạn gái nào đó tặng cậu ta tặng cậu ta gói cookie, không hiểu sao mà mặn kinh khủng, nướng xong không thử đem tặng luôn hả trời.Cậu ta kêu tôi nghe thử All We Have Is Love đi, chắc chắn tôi sẽ thích, giọng Sabrina Capenter hay rụng rời. Cậu ta than hồi chiều không ăn gì nên bây giờ đói quá,thôi không viết nữa, đi ăn mỳ đã.
Thư tháng 6
Cậu ta gửi cho tôi từ rất sớm, chỉ có một dòng : Tao đã gặp một người
Tôi trả lời cậu ta rất muộn : Chúc mừng
Thư tháng 10
Cậu ta gửi cho tôi vào buổi chiều, một dòng : Từ nay tao không gặp người ấy nữa
Tôi không trả lời
Vẫn tháng 10, cách đó mấy ngày, cậu ta gửi cho tôi một bộ phim, bảo tôi hãy xem.
Tôi chẳng nhớ bộ phim đó tên gì, hay câu chuyện ra sao chỉ biết có một cảnh một nhân vật đã nói thế này : " Nếu ký ức là một cái hộp, tôi mong nó không bao giờ hết với hạn. Nếu nó phải có thời hạn sử dụng, tôi hi vọng sẽ là mười nghìn năm."
Cậu ta bây giờ đang ở trước mặt tôi, kể là cậu ta đã bấm dừng xem ở đó. Cậu ta nằm lăn ra giường, nghĩ về những mất mát. Cậu ta nghĩ đến tôi. Cậu ta nghĩ ra một ý tưởng điên rồ. Cậu ta tắt máy tính, thay quần áo, khoác ba lô và lao ngay ra khỏi phòng. Cậu ta rẽ qua một cửa hàng trái cây có tên Phố Nắng, mua 30 quả táo rồi ôm đống táo nặng gần mười cân ra bến xe khách, mua một vé đi về phía Bắc. Cậu ta nói rất ghét đi xe đêm, buồn ngủ mà không ngủ được, cuối cùng chỉ có nỗi buồn. Xe xuất bến lúc mười giờ. Cậu ta đứng trước cửa nhà tôi, đứng trước tôi, lúc này, một rưỡi đêm.

Cậu ta nói kì lạ làm sao, khi chia tay một người cách đây mấy ngày, mà xem đến cảnh kia, tất cả những gì diễn ra trong đầu cậu ta là cảnh những quả táo lăn lóc lộn xộn theo đủ mọi hướng, va chạm lung tung, đập vào đầu cậu ta đau điếng. Nếu xem phim sớm hơn, đêm của một năm trước, cậu ta chắc chắn sẽ mua cho tôi ba mươi quả táo để an ủi. Vì sao là táo? Vì ba mươi bát bún ngan thì thật là kinh khủng. Và cậu ta biết tôi thích táo nhất trên đời. Nếu xem phim sớm hơn, mọi chuyện có thể đã khá hơn. Nhưng không sao, cậu ta đã mua 30 quả táo, 3 giờ trước, đi xe 3 giờ, đúng trước mặt tôi nãy giờ 3 phút, nói nhanh mọi suy nghĩ.
" Được rồi, đêm nay tao sẽ ăn hết" - Tôi nói, đón lấy từ cậu khệ nệ ôm vào phòng.
"Không. Thật ra ban đầu tao định. Nhưng..."
Khi ngồi trên xe, cậu ta đã buồn đến khóc. Cậu ta thú nhận. Cậu ta có cảm giác nỗi buồn đó đến từ quá khứ, đến từ tôi chứ không phải đến từ lời chia tay từ mấy ngày trước. Suốt ba giờ đồng hồ, đầu óc cậu ta không một phút nào yên. Nó tự động làm Toán.
bị từ chối = bị thất tình
Đơn giản ta có 2 vế
từ chối = thất tình
Bằng nhau cả thôi. Đau khổ như nhau. Có căn cứ khoa học đàng hoàng đấy. Cậu ta nói. Lời từ chối im lặng với tôi hôm ấy khiến cậu ta cũng mất mát.
Không yêu một người yêu mình cũng là mất mát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro